Hoàng Hôn Tan Vào Nước
-
Chương 20: Thử tình nan ký
Thiên đình
Trong hoa viên sau điện Kim Loan, Hiên lấy nước ở Dao Trì nhỏ từng giọt tưới cho cành đào đem về từ Ma vực, thất thần nhìn chằm chằm vào cành lá xòe ra trong khói tiên mờ ảo.
Tiếng bước chân từ tốn, điềm tĩnh dần dần tiến lại, chàng đã nghe thấy, nhưng không ngoảnh đầu lại, tiếp tục cho những giọt nước long lanh rớt xuống chiếc lá tươi non.
“ Vẫn còn thời gian làm hoa làm cỏ, ngươi gần đây rảnh rỗi sao?” trong lời nói hiện ra sự uy nghiêm.
Hiên do dự một chút, rồi mới nhẹ nhàng quay người cung kính chào hỏi: “ Khởi bẩm Ngọc Đế, hiện nay triều đình dưới trần gian nay không còn thịnh vượng, loạn thần tặc tử hoành hành bá đạo, e rằng khó tránh khỏi một cuộc chiến. Thần cho rằng lúc này là thời cơ thích hợp để thay đổi triều đại, không thích hợp để gây chiến với Ma giới”
Thần sắc trách móc của Ngọc đế có chút dịu xuống, hỏi:” đã thấy tăm tích của cốc Kính Nguyệt chưa?”
“Ma vực kéo dài vạn dặm, địa hình hiểm trở, muốn tìm một chiếc cốc Kính Nguyệt bé nhỏ thực không phải chuyện một sớm một chiều, mong Ngọc Đế gia hạn thêm vài ngày, thần sẽ cố gắng nhanh chóng tìm cách”. Chàng ngừng một chút, ngẩng đầu thấy thần sắc Ngọc Đế không hài lòng, lại nói: “ cho dù có không tìm được cốc Kính Nguyệt, thần cũng sẽ đem thiên binh san bằng Ma vực, quyết không để cho bọn chúng gây họa cho nhân gian”.
“ Tốt! Việc tuyển chọn thiên binh thiên tướng cho thiên đình thế nào rồi?”
“Thần đã tìm kiếm lựa chọn được một tốp các chiến binh xuất chúng, hi vọng trong trận chiến dưới nhân gian bọn họ sẽ kiến công lập nghiệp, dựa theo công mà phong thần”.
Ngọc Đế gật đầu hài lòng, lúc định rời đi lại bị cành đào thu hút sự chú ý, sửng sốt hỏi: “Đây có phải là cây bàn đào không?”
“Vâng, thần thấy nó ở Ma vực, không nhẫn tâm để vật thiêng liêng này lưu lạc ở Ma vực, bèn đem trồng tại thiên đình”. Chàng cung kính trả lời như trước.
Ánh mắt chằm chằm vào cành đào của Ngọc Đế chú ý tới thần thái kính cẩn lễ phép, cuối cùng không kìm được thở dài nói: “ nhất định phải xưng hô quân thần sao? Nhất định phải biểu hiện xa cách như vậy sao?”
“Thiên đình có trật tự lớn nhỏ, tôn ti khác biệt, thần hiểu rõ bệ hạ thưởng phạt nghiêm minh, không dám có chút nào dám thất lễ”.
“ Hay cho câu tôn ti khác biệt…” Ngọc Đế uy nghiêm trở nên thất vọng, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hiên, nói: “Hiên, phải bao nhiêu năm con mới có thể hóa giải nút thắt trong lòng, chả nhẽ thật sự muốn đợi tới khi bàn đào ra hoa kết quả sao? ”
Hiên vẫn đứng cúi đầu như cũ, nén nhịn sự đau khổ trong lòng, trả lời: “ Bệ hạ nặng lời rồi, thần chỉ tuân theo thánh ý”.
“Tuân theo thánh ý? Con không hiểu cho nỗi lòng của ta sao?”
“Thần thấy thật hổ thẹn!”
Ngọc Đế cười thất vọng, nói “ trong mắt con ta chỉ là ngọc hoàng đại đế cao cao tại thượng, phải không?” người nhìn khuôn mặt lãnh đạm cúi xuống của Hiên rất lâu đầy hi vọng, rồi lại thất vọng nói: “ bỏ đi, tùy con vậy”.
Sau khi Ngọc Đế đi khỏi, Hiên từ từ ngẩng đầu lên, các ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy bình tử tinh đựng nước của Dao Trì. Chính chàng muốn xưng hô quân thần, muốn xa cách như thế sao? Năm đó lúc chàng quỳ xuống thiết tha cầu khẩn, ngọc hoàng đại đế ngồi trên ngôi cao đại điện đâu thèm nhìn chàng một cái.
Nhớ lại, chuyện đó khiến chàng lần đầu tiên biết tới những ngày hoang mang sợ hãi, trái tim của chàng vẫn đang rỉ máu…
Trở về Ngọc Thanh điện, chàng nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh đã bày sẵn bàn cờ chờ chàng, mỉm cười nói: “ Rảnh rỗi vậy sao?”
Thái Bạch Kim Tinh thấy chàng quay về, đứng dậy cười nói “đúng vậy, xem ra tâm trạng ông hôm nay không tệ, qua đây chơi cờ cùng ta”.
“Tâm trạng tốt? Từ lúc nào đã học được thuật đọc nội tâm vậy, ta cũng đang muốn chơi”.
“Thật ra thì thuật đọc nội tâm không biết, chẳng qua đúng lúc thấy ông ở hoa viên tưới nước cho cây đào mà thôi”.
“Tưới nước?” Chàng vẫn còn không hiểu Thái Bạch Kim Tinh sao, nhìn thấy chàng tưới cây liền vội vàng như vậy chạy tới tìm chàng. “Thôi bỏ đi, ông có phải đã nghe thấy những lời dạy dỗ của Ngọc Đế.
“Haha! Ta chỉ trùng hợp đi qua mà thôi”, Thái Bạch Kim Tinh chữa gượng cho câu nói dối của mình, cười xòa nói: “nói thật thì, rất hiếm khi thấy ông chẳng nói câu nào như ngày hôm nay, đã học được cách nhẫn nại từ lúc nào vậy?”
“Ông còn chế giễu ta nữa, thì mời về cho, hôm nay ta tâm trạng không tốt chút nào cả”. Hiên lạnh lùng đáp lại.
“Đương nhiên là không phải, ta chỉ rất tò mò, thái độ trước đây của ông không như vậy…”
Hiên ngắt lời ông ta: “Ông rốt cuộc muốn nói gì, nói thẳng vào vấn đề đi”.
Không phải chàng không nể mặt Thái Bạch Kim Tinh, chỉ là Thái Bạch Kim Tinh trước nay luôn nói vòng vo, nếu không ngắt lời, ông ta có thể vòng vo cả từ thời khai thiên lập địa, nói không chừng đến quá trình tu luyện đắng cay khổ cực cũng đều có thể lần lượt được hồi tưởng lại.
Thái Bạch Kim Tinh không để tâm tới sự vô lễ của chàng, ngược lại nghiêm mặt nói: “ được rồi, ông có phải lại đi gặp tiểu hồ li kia không?”
“Đúng”.
“Biết rõ là không có kết quả, tại sao vẫn muốn gặp nàng ta, ông làm vậy đối với nàng ta là càng gây thêm tổn thương, sẽ chỉ khiến nàng ta càng khó quên hơn”.
Hiên ngồi xuống, thở dài một tiếng nói: “ Ta đâu có không muốn triệt để đoạn tuyệt cùng nàng, cắt đứt hi vọng của nàng. Nhưng nàng mắng chửi như vậy, khó tránh một ngày nào đó sẽ đến tai Ngọc Đế và Vương Mẫu, đến lúc đó sợ rằng ta cũng không bảo vệ được nàng nữa”.
“Ông đã biết tính khí của Vương mẫu nương nương, nên biết đường nhượng bộ một chút. Lần trước ông đã chọc giận người rồi, ngươi xem nếu không phải người có ba phần chiếu cố đối với ngươi, sớm đã đánh cho tiểu hồ ly kia hồn bay phách lạc rồi”
“Ông yên tâm, ta tự biết giải quyết”. Chàng đương nhiên có thể hiểu hết lời khuyên nhủ chân thành của Thái Bạch Kim Tinh, nhưng nghe thì dễ dàng, nhưng để làm được đâu có phải dễ.
Chàng đã không có cách nào ngừng lại, thì không nên đánh động mặt hồ đang phẳng lặng.
Tin rằng thời gian sẽ dần dần kết thúc tất cả…chỉ cần chàng mãi mãi không xuất hiện, Tiểu Vân sớm muộn cũng có ngày quên được chàng.
Thánh điện ở Ma vực
“Dạ Xoa, Minh Hồn, các ngươi nghe đây, từ nay về sau nữ nhân đó và Ma vực không còn quan hệ gì nữa”. Nói xong, Vương đứng dậy rời khỏi thánh điện.
Dạ Xoa hung dữ đá bay chiếc ghế tựa rách tả tơi, nguyển rủa: “ nữ nhân đáng chết này”.
“Đây là chuyện của Vương, người sẽ tự giải quyết”. Minh Hồn bắt lấy chiếc ghế khó coi từ không trung, cau mày nói.
“Người đã bị nữ nhân kia làm cho phát điên rồi, còn giải quyết được gì…” hắn nghĩ ngợi rồi nói: “ ta đi giết cô ta, tránh để Vương phải canh cánh trong lòng”.
Minh Hồn lập tức lao lên trước chặn hắn lại, nghiêm nghị nói: “ Ngươi điên rồi! Vương vừa mới nói từ nay về sau họ không còn liên quan đến nhau đấy thôi”.
“Chính vì không còn liên quan ta mới có thể giết chết nàng ta được”.
“Ngươi không được đi”.
Hắn đẩy Minh Hồn ra hỏi: “Tại sao?”
“Nàng ta chỉ là kiên định với thứ bản thân mong muốn, không muốn người khác thao túng số mệnh của nàng, như vậy có gì sai sao?”
Dạ Xoa cười nhạt: “ Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi thích nàng ta, mới tìm mọi cách bảo vệ nàng ta”.
“Ngươi nói hồ đồ cái gì vậy?”
“Dựa vào nàng ta, sao có thể nghĩ ra cách lấy cái chết ra uy hiếp? Ta thấy chính là ngươi đã đưa ra chủ ý này cho nàng ta”. Tiếng cười ma quái của Dạ Xoa càng thêm ghê rợn trong thánh điện âm u lạnh lẽo.
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Minh Hồn tức giận quát.
“ Ta đương nhiên biết, nàng ta vốn là mầm họa, đến ngươi cũng bị nàng ta mê hoặc. Ngươi muốn nàng ta rời xa Vương, để có thể ở bên cạnh ngươi đúng không?”
“Ta…” Minh Hồn dùng sức kéo tay Dạ Xoa, giọng điệu dịu xuống đôi chút: “ Dạ Xoa, nàng là một cô gái tốt, không phải tất cả mọi nữ nhân đều giống Lạc Sa, ngươi không thể vì Lạc Sa mà căm hận mọi nữ nhân trên thế gian này”.
Dạ Xoa ngây người, sau đó cười lớn nói: “ tất cả nữ nhân đều là tai họa, đều đáng chết. ta chỉ là hận nữ nhân, hận đến không thể giết tất cả nữ nhân trong thiên hạ”.
Minh Hồn không biết phải nói gì, chỉ căm phẫn nói: “ ngươi thật vô lý”.
“Ta vô lý? Còn ngươi là kẻ đa tình, gặp một người yêu một người”
“Ta gặp một người yêu một người còn hơn ngươi gặp một người giết một người. Ngươi rốt cuộc có còn trái tim không?”
“Ta không có? Chẳng nhẽ ngươi có? Minh Hồn, ta nói cho ngươi biết, ta muốn giết nàng ta ai cũng không cản nổi đâu”. Nói xong hắn hất tay Minh Hồn ra, biến mất vào bóng đêm.
Trong hoa viên sau điện Kim Loan, Hiên lấy nước ở Dao Trì nhỏ từng giọt tưới cho cành đào đem về từ Ma vực, thất thần nhìn chằm chằm vào cành lá xòe ra trong khói tiên mờ ảo.
Tiếng bước chân từ tốn, điềm tĩnh dần dần tiến lại, chàng đã nghe thấy, nhưng không ngoảnh đầu lại, tiếp tục cho những giọt nước long lanh rớt xuống chiếc lá tươi non.
“ Vẫn còn thời gian làm hoa làm cỏ, ngươi gần đây rảnh rỗi sao?” trong lời nói hiện ra sự uy nghiêm.
Hiên do dự một chút, rồi mới nhẹ nhàng quay người cung kính chào hỏi: “ Khởi bẩm Ngọc Đế, hiện nay triều đình dưới trần gian nay không còn thịnh vượng, loạn thần tặc tử hoành hành bá đạo, e rằng khó tránh khỏi một cuộc chiến. Thần cho rằng lúc này là thời cơ thích hợp để thay đổi triều đại, không thích hợp để gây chiến với Ma giới”
Thần sắc trách móc của Ngọc đế có chút dịu xuống, hỏi:” đã thấy tăm tích của cốc Kính Nguyệt chưa?”
“Ma vực kéo dài vạn dặm, địa hình hiểm trở, muốn tìm một chiếc cốc Kính Nguyệt bé nhỏ thực không phải chuyện một sớm một chiều, mong Ngọc Đế gia hạn thêm vài ngày, thần sẽ cố gắng nhanh chóng tìm cách”. Chàng ngừng một chút, ngẩng đầu thấy thần sắc Ngọc Đế không hài lòng, lại nói: “ cho dù có không tìm được cốc Kính Nguyệt, thần cũng sẽ đem thiên binh san bằng Ma vực, quyết không để cho bọn chúng gây họa cho nhân gian”.
“ Tốt! Việc tuyển chọn thiên binh thiên tướng cho thiên đình thế nào rồi?”
“Thần đã tìm kiếm lựa chọn được một tốp các chiến binh xuất chúng, hi vọng trong trận chiến dưới nhân gian bọn họ sẽ kiến công lập nghiệp, dựa theo công mà phong thần”.
Ngọc Đế gật đầu hài lòng, lúc định rời đi lại bị cành đào thu hút sự chú ý, sửng sốt hỏi: “Đây có phải là cây bàn đào không?”
“Vâng, thần thấy nó ở Ma vực, không nhẫn tâm để vật thiêng liêng này lưu lạc ở Ma vực, bèn đem trồng tại thiên đình”. Chàng cung kính trả lời như trước.
Ánh mắt chằm chằm vào cành đào của Ngọc Đế chú ý tới thần thái kính cẩn lễ phép, cuối cùng không kìm được thở dài nói: “ nhất định phải xưng hô quân thần sao? Nhất định phải biểu hiện xa cách như vậy sao?”
“Thiên đình có trật tự lớn nhỏ, tôn ti khác biệt, thần hiểu rõ bệ hạ thưởng phạt nghiêm minh, không dám có chút nào dám thất lễ”.
“ Hay cho câu tôn ti khác biệt…” Ngọc Đế uy nghiêm trở nên thất vọng, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hiên, nói: “Hiên, phải bao nhiêu năm con mới có thể hóa giải nút thắt trong lòng, chả nhẽ thật sự muốn đợi tới khi bàn đào ra hoa kết quả sao? ”
Hiên vẫn đứng cúi đầu như cũ, nén nhịn sự đau khổ trong lòng, trả lời: “ Bệ hạ nặng lời rồi, thần chỉ tuân theo thánh ý”.
“Tuân theo thánh ý? Con không hiểu cho nỗi lòng của ta sao?”
“Thần thấy thật hổ thẹn!”
Ngọc Đế cười thất vọng, nói “ trong mắt con ta chỉ là ngọc hoàng đại đế cao cao tại thượng, phải không?” người nhìn khuôn mặt lãnh đạm cúi xuống của Hiên rất lâu đầy hi vọng, rồi lại thất vọng nói: “ bỏ đi, tùy con vậy”.
Sau khi Ngọc Đế đi khỏi, Hiên từ từ ngẩng đầu lên, các ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy bình tử tinh đựng nước của Dao Trì. Chính chàng muốn xưng hô quân thần, muốn xa cách như thế sao? Năm đó lúc chàng quỳ xuống thiết tha cầu khẩn, ngọc hoàng đại đế ngồi trên ngôi cao đại điện đâu thèm nhìn chàng một cái.
Nhớ lại, chuyện đó khiến chàng lần đầu tiên biết tới những ngày hoang mang sợ hãi, trái tim của chàng vẫn đang rỉ máu…
Trở về Ngọc Thanh điện, chàng nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh đã bày sẵn bàn cờ chờ chàng, mỉm cười nói: “ Rảnh rỗi vậy sao?”
Thái Bạch Kim Tinh thấy chàng quay về, đứng dậy cười nói “đúng vậy, xem ra tâm trạng ông hôm nay không tệ, qua đây chơi cờ cùng ta”.
“Tâm trạng tốt? Từ lúc nào đã học được thuật đọc nội tâm vậy, ta cũng đang muốn chơi”.
“Thật ra thì thuật đọc nội tâm không biết, chẳng qua đúng lúc thấy ông ở hoa viên tưới nước cho cây đào mà thôi”.
“Tưới nước?” Chàng vẫn còn không hiểu Thái Bạch Kim Tinh sao, nhìn thấy chàng tưới cây liền vội vàng như vậy chạy tới tìm chàng. “Thôi bỏ đi, ông có phải đã nghe thấy những lời dạy dỗ của Ngọc Đế.
“Haha! Ta chỉ trùng hợp đi qua mà thôi”, Thái Bạch Kim Tinh chữa gượng cho câu nói dối của mình, cười xòa nói: “nói thật thì, rất hiếm khi thấy ông chẳng nói câu nào như ngày hôm nay, đã học được cách nhẫn nại từ lúc nào vậy?”
“Ông còn chế giễu ta nữa, thì mời về cho, hôm nay ta tâm trạng không tốt chút nào cả”. Hiên lạnh lùng đáp lại.
“Đương nhiên là không phải, ta chỉ rất tò mò, thái độ trước đây của ông không như vậy…”
Hiên ngắt lời ông ta: “Ông rốt cuộc muốn nói gì, nói thẳng vào vấn đề đi”.
Không phải chàng không nể mặt Thái Bạch Kim Tinh, chỉ là Thái Bạch Kim Tinh trước nay luôn nói vòng vo, nếu không ngắt lời, ông ta có thể vòng vo cả từ thời khai thiên lập địa, nói không chừng đến quá trình tu luyện đắng cay khổ cực cũng đều có thể lần lượt được hồi tưởng lại.
Thái Bạch Kim Tinh không để tâm tới sự vô lễ của chàng, ngược lại nghiêm mặt nói: “ được rồi, ông có phải lại đi gặp tiểu hồ li kia không?”
“Đúng”.
“Biết rõ là không có kết quả, tại sao vẫn muốn gặp nàng ta, ông làm vậy đối với nàng ta là càng gây thêm tổn thương, sẽ chỉ khiến nàng ta càng khó quên hơn”.
Hiên ngồi xuống, thở dài một tiếng nói: “ Ta đâu có không muốn triệt để đoạn tuyệt cùng nàng, cắt đứt hi vọng của nàng. Nhưng nàng mắng chửi như vậy, khó tránh một ngày nào đó sẽ đến tai Ngọc Đế và Vương Mẫu, đến lúc đó sợ rằng ta cũng không bảo vệ được nàng nữa”.
“Ông đã biết tính khí của Vương mẫu nương nương, nên biết đường nhượng bộ một chút. Lần trước ông đã chọc giận người rồi, ngươi xem nếu không phải người có ba phần chiếu cố đối với ngươi, sớm đã đánh cho tiểu hồ ly kia hồn bay phách lạc rồi”
“Ông yên tâm, ta tự biết giải quyết”. Chàng đương nhiên có thể hiểu hết lời khuyên nhủ chân thành của Thái Bạch Kim Tinh, nhưng nghe thì dễ dàng, nhưng để làm được đâu có phải dễ.
Chàng đã không có cách nào ngừng lại, thì không nên đánh động mặt hồ đang phẳng lặng.
Tin rằng thời gian sẽ dần dần kết thúc tất cả…chỉ cần chàng mãi mãi không xuất hiện, Tiểu Vân sớm muộn cũng có ngày quên được chàng.
Thánh điện ở Ma vực
“Dạ Xoa, Minh Hồn, các ngươi nghe đây, từ nay về sau nữ nhân đó và Ma vực không còn quan hệ gì nữa”. Nói xong, Vương đứng dậy rời khỏi thánh điện.
Dạ Xoa hung dữ đá bay chiếc ghế tựa rách tả tơi, nguyển rủa: “ nữ nhân đáng chết này”.
“Đây là chuyện của Vương, người sẽ tự giải quyết”. Minh Hồn bắt lấy chiếc ghế khó coi từ không trung, cau mày nói.
“Người đã bị nữ nhân kia làm cho phát điên rồi, còn giải quyết được gì…” hắn nghĩ ngợi rồi nói: “ ta đi giết cô ta, tránh để Vương phải canh cánh trong lòng”.
Minh Hồn lập tức lao lên trước chặn hắn lại, nghiêm nghị nói: “ Ngươi điên rồi! Vương vừa mới nói từ nay về sau họ không còn liên quan đến nhau đấy thôi”.
“Chính vì không còn liên quan ta mới có thể giết chết nàng ta được”.
“Ngươi không được đi”.
Hắn đẩy Minh Hồn ra hỏi: “Tại sao?”
“Nàng ta chỉ là kiên định với thứ bản thân mong muốn, không muốn người khác thao túng số mệnh của nàng, như vậy có gì sai sao?”
Dạ Xoa cười nhạt: “ Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi thích nàng ta, mới tìm mọi cách bảo vệ nàng ta”.
“Ngươi nói hồ đồ cái gì vậy?”
“Dựa vào nàng ta, sao có thể nghĩ ra cách lấy cái chết ra uy hiếp? Ta thấy chính là ngươi đã đưa ra chủ ý này cho nàng ta”. Tiếng cười ma quái của Dạ Xoa càng thêm ghê rợn trong thánh điện âm u lạnh lẽo.
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Minh Hồn tức giận quát.
“ Ta đương nhiên biết, nàng ta vốn là mầm họa, đến ngươi cũng bị nàng ta mê hoặc. Ngươi muốn nàng ta rời xa Vương, để có thể ở bên cạnh ngươi đúng không?”
“Ta…” Minh Hồn dùng sức kéo tay Dạ Xoa, giọng điệu dịu xuống đôi chút: “ Dạ Xoa, nàng là một cô gái tốt, không phải tất cả mọi nữ nhân đều giống Lạc Sa, ngươi không thể vì Lạc Sa mà căm hận mọi nữ nhân trên thế gian này”.
Dạ Xoa ngây người, sau đó cười lớn nói: “ tất cả nữ nhân đều là tai họa, đều đáng chết. ta chỉ là hận nữ nhân, hận đến không thể giết tất cả nữ nhân trong thiên hạ”.
Minh Hồn không biết phải nói gì, chỉ căm phẫn nói: “ ngươi thật vô lý”.
“Ta vô lý? Còn ngươi là kẻ đa tình, gặp một người yêu một người”
“Ta gặp một người yêu một người còn hơn ngươi gặp một người giết một người. Ngươi rốt cuộc có còn trái tim không?”
“Ta không có? Chẳng nhẽ ngươi có? Minh Hồn, ta nói cho ngươi biết, ta muốn giết nàng ta ai cũng không cản nổi đâu”. Nói xong hắn hất tay Minh Hồn ra, biến mất vào bóng đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook