Hoàng Hôn Sớm
-
Chương 1-1
Bạn biết không, khi trời sắp tối, ở chân trời xuất hiện một ngôi sao, nó có tên là Hoàng Hôn Sớm.
Ánh nắng chiều xinh đẹp dịu dàng trải ra khắp ngõ ngách, hoàng hôn ở trường học yên tĩnh khác thường. Hương hoa dành dành ngào ngạt phiêu tán dưới trời chiều, từng đợt gió nhẹ thổi qua, bao phủ từng ngóc ngách trong trường học, tạo nên không khí vô cùng tươi đẹp.
Đại biểu của lớp Ngữ văn Tô Hiểu Khiêu đang ôm một chồng lớn bài tập thầy giáo vừa mới sửa, đi khỏi ký túc xá, thong dong trên đường về lớp học.
Lúc đi qua nhà xe, đôi mắt linh động của cô nhìn thấy mặt sau của một bức tranh, vì thế nên dừng bước.
Nam sinh có gương mặt tuấn tú bên chiếc xe đạp, mặc áo T-shirt trắng, quần bò màu lam anh tuấn đứng ngược sáng, dưới trời chiều, góc mặt nghiêng của cậu hiện lên thật ưa nhìn. Tô Hiểu Khiêu bỗng nhớ lại một câu nói mới thấy trong sách mấy ngày trước: Người con trai mình thích, có góc nghiêng ưa nhìn nhất trên đời.
Cậu là Hứa Triết Huyền, là nam sinh Tô Hiểu Khiêu thầm mến hai năm. Hứa Triết Huyền, thật là một cái tên vô cùng có thi tình họa ý [1], lần đầu tiên thấy tên cậu trong danh sách học sinh mới thì Tô Hiểu Khiêu liền nghĩ như vậy, cho dù cậu cướp đi danh diệu số một của cô.
Lúc này, nữ sinh đối diện cậu đang cầm bức thư nào đó trong tay, đưa cho cậu. Hình ảnh dường như dừng lại tại đây, mà trái tim Tô Hiểu Khiêu dường như bị treo ở giữa không trung, không nhịn được nín thở nhìn về hướng kia.
Cho đến khi cậu hoàn toàn không nhìn tới nữ sinh bên cạnh, ngay cả nói cũng không nói một câu thì Tô Hiểu Khiêu mới thở hắt ra một hơi, trái tim lơ lửng của cô mới được hạ xuống, rồi lại giống như rơi vào vực sâu, cảm thấy vô vọng. Từ trước đến nay đều như thế, nữ sinh theo đuổi cậu không một ai không bị đánh tơi bời, liên tiếp bại trận.
”Nếu là mình cũng vậy thôi, cũng sẽ là kết cục này, cho nên mình tình nguyện...” Tô Hiểu Khiêu đang say sưa nghĩ.
”Chuông tự học báo muộn rồi, cậu còn đứng ngốc ở đây à? Lúc Hứa Triết Huyền đi qua Tô Hiểu Khiêu thì tự nhiên mở miệng.
”Ai cần cậu lo.” Tô Hiểu Khiêu giật mình tại chỗ, làm mặt quỷ với cậu, vẻ mặt xinh xắn đáng yêu.
”Tôi nói chuyện với cậu à?” Hứa Triệt Huyền không nhanh không chậm phun ra mấy chữ này.
Nghe xong câu này, Tô Hiểu Khiêu chột dạ nhìn bốn phía xung quanh một chút, xung quanh cậu ta ngoại trừ mình ra thật sự không còn ai khác. Cho nên đỏ mặt nói: “Nơi này ngoại trừ tôi, vừa rồi không còn ai khác.”
”Tôi thích nói chuyện cùng không khí.” Hứa Triết Huyền quay đầu lại, trả lời có vẻ rất đàng hoàng.
”Hừ, tôi cũng thích, không được sao?” Tô Hiểu Khiêu hơi bĩu môi, không chịu thua kêu lên, lại đi theo sau cậu, đi về dãy lớp học.
”Thật không ngờ chúng ta lại có chung sở thích.” Hứa Triết Huyền nhún vai, vẻ mặt ung dung tùy ý.
Đúng vậy, đây chính là hình thức chung sống của cậu và cô, đấu... đấu... đấu...
Chỉ là trong chiến tranh giữa cô và cậu, trước giờ người thua đều là cô.
Lần đấu đầu tiên là chọn lớp trưởng, hai người họ đứng ở hai bên bục giảng, thầy chủ nhiệm thông qua phiếu bầu của bạn học tuyên bố cậu là lớp trưởng, còn cô là lớp phó.
Lần đấu thứ hai là đầu thành tích, cậu đứng nhất, cô đứng thứ hai, từ cao nhất đến cao tam [2], kết cục này chưa bao giờ thay đổi.
Lần đầu thứ ba là...
Lần đấu thứ tư là...
Lần đấu thứ năm là...
Cuối cùng trái tim cô cũng thua cậu, nhưng cậu không biết...
Tô Hiểu Khiêu không trả lời cậu nữa, chỉ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, lúc này trên bầu trời màu xanh sẫm, có treo một ngôi sao cô đơn mà sáng ngời, cô bỗng mở miệng nói: “Cậu biết không, khi trời sắp tối, ở chân trời xuất hiện một ngôi sao, nó có tên là Hoàng Hôn Sớm.”
(Còn tiếp)
=== ====== ===
Chú thích:
[1] Thi tình họa ý: Tình thơ ý tranh, ý nói tên đẹp, đầy tính nghệ thuật.
[2] Cao nhất, cao tam: các khối lớp thuộc bậc cao trung (trung học phổ thông) tương đường với lớp 10, 12 ở Việt Nam.
Ánh nắng chiều xinh đẹp dịu dàng trải ra khắp ngõ ngách, hoàng hôn ở trường học yên tĩnh khác thường. Hương hoa dành dành ngào ngạt phiêu tán dưới trời chiều, từng đợt gió nhẹ thổi qua, bao phủ từng ngóc ngách trong trường học, tạo nên không khí vô cùng tươi đẹp.
Đại biểu của lớp Ngữ văn Tô Hiểu Khiêu đang ôm một chồng lớn bài tập thầy giáo vừa mới sửa, đi khỏi ký túc xá, thong dong trên đường về lớp học.
Lúc đi qua nhà xe, đôi mắt linh động của cô nhìn thấy mặt sau của một bức tranh, vì thế nên dừng bước.
Nam sinh có gương mặt tuấn tú bên chiếc xe đạp, mặc áo T-shirt trắng, quần bò màu lam anh tuấn đứng ngược sáng, dưới trời chiều, góc mặt nghiêng của cậu hiện lên thật ưa nhìn. Tô Hiểu Khiêu bỗng nhớ lại một câu nói mới thấy trong sách mấy ngày trước: Người con trai mình thích, có góc nghiêng ưa nhìn nhất trên đời.
Cậu là Hứa Triết Huyền, là nam sinh Tô Hiểu Khiêu thầm mến hai năm. Hứa Triết Huyền, thật là một cái tên vô cùng có thi tình họa ý [1], lần đầu tiên thấy tên cậu trong danh sách học sinh mới thì Tô Hiểu Khiêu liền nghĩ như vậy, cho dù cậu cướp đi danh diệu số một của cô.
Lúc này, nữ sinh đối diện cậu đang cầm bức thư nào đó trong tay, đưa cho cậu. Hình ảnh dường như dừng lại tại đây, mà trái tim Tô Hiểu Khiêu dường như bị treo ở giữa không trung, không nhịn được nín thở nhìn về hướng kia.
Cho đến khi cậu hoàn toàn không nhìn tới nữ sinh bên cạnh, ngay cả nói cũng không nói một câu thì Tô Hiểu Khiêu mới thở hắt ra một hơi, trái tim lơ lửng của cô mới được hạ xuống, rồi lại giống như rơi vào vực sâu, cảm thấy vô vọng. Từ trước đến nay đều như thế, nữ sinh theo đuổi cậu không một ai không bị đánh tơi bời, liên tiếp bại trận.
”Nếu là mình cũng vậy thôi, cũng sẽ là kết cục này, cho nên mình tình nguyện...” Tô Hiểu Khiêu đang say sưa nghĩ.
”Chuông tự học báo muộn rồi, cậu còn đứng ngốc ở đây à? Lúc Hứa Triết Huyền đi qua Tô Hiểu Khiêu thì tự nhiên mở miệng.
”Ai cần cậu lo.” Tô Hiểu Khiêu giật mình tại chỗ, làm mặt quỷ với cậu, vẻ mặt xinh xắn đáng yêu.
”Tôi nói chuyện với cậu à?” Hứa Triệt Huyền không nhanh không chậm phun ra mấy chữ này.
Nghe xong câu này, Tô Hiểu Khiêu chột dạ nhìn bốn phía xung quanh một chút, xung quanh cậu ta ngoại trừ mình ra thật sự không còn ai khác. Cho nên đỏ mặt nói: “Nơi này ngoại trừ tôi, vừa rồi không còn ai khác.”
”Tôi thích nói chuyện cùng không khí.” Hứa Triết Huyền quay đầu lại, trả lời có vẻ rất đàng hoàng.
”Hừ, tôi cũng thích, không được sao?” Tô Hiểu Khiêu hơi bĩu môi, không chịu thua kêu lên, lại đi theo sau cậu, đi về dãy lớp học.
”Thật không ngờ chúng ta lại có chung sở thích.” Hứa Triết Huyền nhún vai, vẻ mặt ung dung tùy ý.
Đúng vậy, đây chính là hình thức chung sống của cậu và cô, đấu... đấu... đấu...
Chỉ là trong chiến tranh giữa cô và cậu, trước giờ người thua đều là cô.
Lần đấu đầu tiên là chọn lớp trưởng, hai người họ đứng ở hai bên bục giảng, thầy chủ nhiệm thông qua phiếu bầu của bạn học tuyên bố cậu là lớp trưởng, còn cô là lớp phó.
Lần đấu thứ hai là đầu thành tích, cậu đứng nhất, cô đứng thứ hai, từ cao nhất đến cao tam [2], kết cục này chưa bao giờ thay đổi.
Lần đầu thứ ba là...
Lần đấu thứ tư là...
Lần đấu thứ năm là...
Cuối cùng trái tim cô cũng thua cậu, nhưng cậu không biết...
Tô Hiểu Khiêu không trả lời cậu nữa, chỉ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, lúc này trên bầu trời màu xanh sẫm, có treo một ngôi sao cô đơn mà sáng ngời, cô bỗng mở miệng nói: “Cậu biết không, khi trời sắp tối, ở chân trời xuất hiện một ngôi sao, nó có tên là Hoàng Hôn Sớm.”
(Còn tiếp)
=== ====== ===
Chú thích:
[1] Thi tình họa ý: Tình thơ ý tranh, ý nói tên đẹp, đầy tính nghệ thuật.
[2] Cao nhất, cao tam: các khối lớp thuộc bậc cao trung (trung học phổ thông) tương đường với lớp 10, 12 ở Việt Nam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook