Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
-
Chương 154: Giây trước ngọt ngào, giây sau liền tức nổ đom đóm
Vài giờ sau đó Đại Ngọc tỉnh lại, lần này không còn là một màu đen như mực nữa cô đã nhìn thấy ánh sáng mờ mờ rồi. Cô nằm trên giường bệnh đôi mắt còn quấn băng gạc trắng nhìn chăm chăm vào bóng đèn trên trần nhà, khóe môi khẽ cong lên.
Thì ra anh không nói dối, cuộc phẫu thuật đã thành công rồi.
Đại Ngọc chống tay ngồi dậy đúng lúc này có tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó cô nhìn thấy một vật thể vừa đen vừa to trước mắt mình. Khẽ cau mày, bàn tay của cô bị nắm lấy, bên tai nghe thấy giọng nói không giấu được sự vui mừng:
- Anh đây, để anh gọi bác sĩ.
Cô nhận ra giọng của Lý Khôi Vĩ, nhẹ nhàng nắm ngược lại tay anh. Lý Khôi Vĩ nhìn xuống tay rồi nhìn cô bắt gặp được nụ cười như kẹo bông ngọt lịm đó, tảng đá trong lòng cũng buông xuống. Anh bấm vào nút ở đầu giường gọi bác sĩ vào, rất nhanh đã có người đến kiểm tra cho cô.
Nghe báo tình hình của cô đã ổn, tâm trạng anh lại càng thêm vui vẻ. Ghi nhớ lời căn dặn của bác sĩ một lần nữa, anh lắng nghe còn nghiêm túc hơn lúc kí hợp đồng tiền tỉ.
- Có khó chịu không em?
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Khôi Vĩ đứng bên cạnh đặt tay lên đầu cô và dịu dàng xoa đầu. Đại Ngọc không đáp lại, anh hơi mím môi xoay người đi rót cho cô một ly nước. Đặt miệng ly vào môi cô, anh nhìn thấy khóe môi cô giật giật vài cái rồi mới hé miệng uống.
Anh không biết cô đang nghĩ gì, so với nụ cười anh nhìn thấy khi cô vừa tỉnh dậy thì lúc này đây sắc mặt Đại Ngọc thoáng chốc đã thay đổi. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh đối mặt với việc cô thay đổi nhanh như chớp nhưng lần nào cũng đủ để khiến anh phải để tâm quan sát, rút kinh nghiệm cho lần sau.
Trong lúc Lý Khôi Vĩ đứng đờ người ra suy nghĩ, Đại Ngọc xoay người lại qua lớp vải băng trắng nhìn thấy vật thể to lớn màu đen kia, cô đưa tay ra chạm tới thì ra là bụng anh. Cảm xúc từ tay truyền đến rất tốt, qua lớp vải áo kia có thể cảm nhận được da thịt anh rắn chắc, rờ rờ thêm xung quanh lại càng chắc chắn người này có cơ bụng.
Đừng thắc mắc vì sao cô biết rõ như thế... Thật ra ngoài việc yêu tiền như mạng, cô đối với cái đẹp cũng có phần thích thú.
Việc Đại Ngọc đột nhiên im lặng như thế sự thật không phức tạp như anh nghĩ, chẳng qua vì bác sĩ vào kiểm tra khiến cô khó tránh khỏi căng thẳng, nét mặt theo thế cũng lạnh đi vài phần khóe môi cũng không còn cong lên. Việc cô không thích bệnh viện cũng không phải một sớm một chiều, tiếp xúc với bác sĩ lạ đương nhiên không thể tươi tỉnh nổi.
Lý Khôi Vĩ bị động tác của cô kéo về thực tại, nhìn xuống bàn tay trắng muốt trên mu bàn tay còn kim truyền nước thì hơi cau mày, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô nói:
- Đừng loạn, trên tay em còn kim.
- Ừm em biết
Đại Ngọc dĩ nhiên biết vì thế cô đổi sang tay còn lại nhưng nếu thế lại không thuận lắm, cô chần chừ một chút rồi nói:
- Anh có thể đi qua bên này không?
- Ồ
Anh đáp một tiếng, rất nghe lời đi qua phía bên còn lại. Lý Khôi Vĩ nhướn mày không biết cô muốn làm gì, đứng sát giường đợi hành động tiếp theo của cô. Anh quan sát nét mặt của đối phương, không còn vẻ lạnh lùng như trước cơ mặt cũng được thả lỏng. Xem ra ban nãy cô nghiêm mặt như thế là do có người ngoài chăng?
- Lý Khôi Vĩ
Người trên giường bệnh gọi tên anh, Lý Khôi Vĩ hơi cúi người xuống đáp lại một tiếng. Đại Ngọc cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh sát bên tai, cô nhỏ giọng có chút thẹn thùng:
- Ôm một cái đi
- Hả?
Mặc dù đã cúi người thu hẹp khoảng cách của hai người lại nhưng giọng nói của cô thật sự nhỏ khiến anh không nghe ra, hoặc là vốn dĩ anh đã nghe rõ lời của cô nhưng lại không tin vào tai mình nên theo phản xạ mà hỏi ngược lại. Mà Đại Ngọc đối với người khác có thể giữ vững cảm xúc khuôn mặt bình thản như mặt hồ nước nhưng chẳng hiểu sao với Lý Khôi Vĩ, cô rất dễ bị kích động.
Bởi thế lúc này sau khi bày tỏ mong muốn của mình, không được đáp ứng ngược lại còn bị đối phương hỏi lại như thế khiến cô nghẹn họng ngay tức khắc. Lý Khôi Vĩ vẫn luôn nhìn cô cho nên vẻ ngại ngùng đỏ tai như quả táo đỏ đều thu hết vào mắt anh.
- Anh thật sự nghe không rõ, em nói hơi nhỏ mà..
Ý là anh thật sự không gạt em, anh không cố tình muốn em nói lại lần nữa đâu.
Ấy thế mà cô lại tin lời anh thật, nghĩ rằng do mình nói nhỏ anh không nghe. Thế nhưng cũng có chút nghi ngờ khi rõ ràng cô đã cảm nhận hơi thở của anh đã rất gần, mắt cũng nhìn thấy lờ mờ mặt anh rất gần với mặt cô.
Cũng chỉ là thấy lờ mờ không nhìn rõ được nếu không cô sẽ nhìn thấy được nụ cười nghịch ngợm trên mặt người kia, ánh mắt cũng không giấu được sự thích thú. Rõ ràng là tên xấu xa này đã nghe thấy.
Tên vô lại vô sỉ này không phải là cố tình, mà là cố ý.
- Ôm...
Đôi mắt híp lại, anh nhìn cô mặt mũi đỏ ửng lên vì xấu hổ trong người máu nóng liền sục sôi. Cô như thế này chỉ càng khiến ý xấu của anh nhiều hơn càng muốn trêu chọc cô. Mỗi khi Đại Ngọc chủ động, tâm can anh đều mềm nhũn ra không cách nào chống cự. Muốn cô chủ động nhiều hơn, muốn cô tự sà vào lòng mình nép như chú chim nhỏ. Muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ đỏ như quả cà chua, vành tai đo đỏ.
- Được
Như đứa trẻ lần đầu yêu, tim đập vừa loạn vừa mạnh chờ đợi cái ôm đầu tiên. Quả thật cô có chút mong chờ, đôi tay đưa lên chạm vào mặt sau đấy vòng ra sau luồn qua tóc anh. Lý Khôi Vĩ thuận theo cô cúi người xuống, một tay chống xuống giường một tay giữ lấy eo nhỏ của cô.
Bình thường hai người đứng cạnh nhau chiều cao đã chênh lệch một khoảng không nhỏ, lúc này đây khoảng chênh lệch này càng được kéo dài hơn khiến một người phải cúi xuống một người phải rướn người lên cao. Lý Khôi Vĩ sợ cô sẽ mệt mỏi dù sao thân thể cũng đang trong giai đoạn hồi phục, nhẹ nhàng ngồi xuống giường bệnh tay ôm eo cô siết chặt kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô bị động tác của anh làm cho hoảng hai tay càng ôm chặt hơn đến khi vững vàng ngồi rồi mới dám buông lòng một chút.
Lý Khôi Vĩ ngồi nhích vào trong thêm một chút, sợ bản thân sơ xuất làm cô té xuống mặc dù khả năng này là rất thấp.
- Như này ôm càng chặt hơn.
Cô chuyển từ ôm lấy đầu sang ôm lấy eo anh, hai tay chạm vào tấm lưng rộng của anh không nhịn được mà níu chặt lấy áo. Lý Khôi Vĩ một tay xoa đầu một tay ôm chặt lấy eo khiến cả hai dính sát vào nhau không có khoảng cách.
- Chủ động như vậy sao?
Anh khẽ nói còn mang ý cười, cô cũng không đáp lại càng ôm chặt hơn. Lý Khôi Vĩ biết rằng cô còn mang nhiều tâm sự, có cái nói ra được nhưng lòng lại không muốn, có cái không thể giải bày nhưng trong lòng lại gào thét muốn phanh phui cho cả thế giới này xem. Có đôi lúc anh còn nghĩ rằng có phải cô không yêu mình, à mà không phải đôi lúc mà là suy nghĩ này đã đeo bám anh từ rất lâu. Thế nhưng nhìn một Đại Ngọc như thế, yếu đuối như vậy mà lại ngược gió ngược giông một mình tìm chết anh lại không cam tâm.
Rõ ràng có thể tìm được người hơn cô, một tiểu thư danh gia vọng tộc nói một không dám cãi lại hai, chỉ đi hướng Đông chẳng dám ngó về hướng Tây. Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn vợ hiền dâu thảo mà mẹ anh muốn, Lý thiếu dễ dàng tìm được cả một hàng dài.
Thế nhưng anh yêu cô, ngay từ đầu đã không thèm giấu diếm tình cảm điên cuồng này. Phơi bày nó trước Đại Ngọc lại chẳng sợ cô một tay bóp chết nó, một chân giẫm đạp lên nó.
Cũng chẳng biết thứ gì làm cho anh say mê đến thế. Sau những cuộc chia ly tình cảm không bị phai nhòa ngược lại càng đậm sâu.
Hai người giữ nguyên tư thế đó rất lâu, Đại Ngọc nắm chặt lấy áo không buông còn bàn tay anh đặt trên eo cô cũng không hề di chuyển. Không một câu nói nào được phát ra, yên lặng ôm lấy đối phương. Thời gian cứ thế trôi, tiếng thở nhịp nhàng có lẽ là âm thanh duy nhất Lý Khôi Vĩ nghe thấy. Rất lâu sau khi anh nghĩ rằng người trong lòng đã ngủ thiếp đi, suy nghĩ một chút nếu để cô ngủ như thế khi tỉnh sẽ đau lưng. Vừa động đậy muốn đặt cô nằm xuống giường thì mỹ nhân trong ngực đã cử động. Đôi tay trắng muốt dùng thêm lực siết chặt lại, lúc này anh đã có chút cảm giác khó thở. Giọng nói có chút rầu rĩ của mỹ nhân vang lên:
- Vừa nghĩ đến một chuyện
- Ừm?
Im lặng lâu như vậy thì ra không phải là ngủ quên mà là suy nghĩ à?
Lý Khôi Vĩ nhếch môi cười, chờ cô nói tiếp. Đại Ngọc hơi cau mày lưỡng lự không biết có nên nói, một lát lâu sau cũng nói khẽ:
- Mặc dù coi như là đang yêu đương, nhưng mà có những thứ chúng ta phải rõ ràng đúng không?
- ... Em muốn nói cái gì?
Hai tay buông lỏng ra, cô trả lời:
- Tiền viện phí chữa trị anh tính rõ ràng ra một chút, xong hết tất cả... liền trả lại cho anh.
- Haha
- ...
Được rồi, cô biết thừa là anh sẽ phản ứng như vậy mà cho nên rất lâu mới dám cất lời.
Lý Khôi Vĩ kéo Đại Ngọc ra, đổi tư thế từ cô ngồi trên đùi mình quay về một hướng thành tách hai chân cô ra ngồi lên đùi mặt đối mặt với anh. Tư thế này so với tư thế ban đầu còn vạn phần ám muội hơn. So với gương mặt dịu dàng ban nãy thì bây giờ mặt anh tối sầm đi, trong ánh mắt hiện lên tia lửa giận.
- Trần Đại Ngọc quả nhiên em rất biết chọc điên anh
Giây trước còn ngọt ngào da kề thịt thịt kè da, hơi thở quấn quýt lẫn nhau không rời thì giây sau anh đã bị cô dùng một câu nói đánh bay ảo tưởng hạnh phúc.
- Em vẫn luôn giữ chặt suy nghĩ này đúng không, chết cũng không buông muốn rạch ròi với anh.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô nói đến chủ đề này và lần nào cũng thành công khiến Lý Khôi Vĩ tức nổ đom đóm.
- Yêu đương thì yêu nhưng nếu để anh phải lo luôn cả những việc như thế này thì thật không đúng. Lúc trước là do em quên mất, bây giờ đã nhớ ra thì không thể cố tình tránh đi được. Bây giờ anh đem tất cả tính lại một lần, em sẽ trả lại cho anh không thiếu một đồng.
- Ý của em là em cảm thấy khó chịu khi phải tiêu tiền của anh?
- ... Cũng không hẳn là thế
Lý Khôi Vĩ lần nữa bị cô chọc tức phải bật cười thành tiếng, anh biết cô thật sự cảm thấy có gánh nặng khi phải xài tiền của anh. Có nói giảm nói tránh cỡ nào anh vẫn nghe ra một ý, chính là Đại Ngọc không cam tâm tình nguyện.
Anh ôm lấy cô nhấc lên để Đại Ngọc ngồi lại lên giường bệnh, còn mình thì đứng thẳng lên từ trên cao nhìn cô. Ánh mắt tràn ngập lửa giận, tay cũng nắm chặt thành quyền:
- Em nghĩ anh cần tiền của em? Anh thiếu tiền đến mức đó sao mà không lo nỗi cho người mình yêu?
- Con mẹ nó anh là muốn lo cho em, cái gì cũng muốn quản chứ đừng nói đến việc em nằm viện. Em mẹ kiếp cứ phải chọc anh tức em mới hài lòng đúng không?
Đại Ngọc biết anh tức giận nhưng cô cũng không cảm thấy bản thân mình nói sai chỗ nào. Mỗi lần nói đến chuyện tiền bạc với người này chẳng hiểu sao anh như con bò điên vậy, tức giận húc về phía trước.
- Anh đừng nổi nóng như vậy, cho dù hôm nay em không nói ra thì sau này gia đình em biết cũng sẽ bắt em đi hỏi anh để trả lại tiền mà...
Anh khựng lại, lời này của cô không phải không đúng. Chưa nói đến mẹ của Đại Ngọc đã bị anh năm phần thu phục, ba của cô mới là cửa ải khó khăn. Không cần nói cũng biết trong ánh mắt của ông khi nhìn anh có chút chán ghét phòng bị.
Thế nhưng nghe lời này từ miệng cô nói ra, anh vẫn không có chút dễ chịu nào.
- Em không nói thì chẳng ai biết.
- Nhưng mà làm vậy không sai mà
- ...
Lý Khôi Vĩ giây phút này thật sự muốn bóp chết cô cho rồi. Anh cười gằn một tiếng:
- Được, nếu như em muốn thì anh sẽ kêu người làm. Tính chi tiết, một khoản nhỏ cũng không bỏ qua.
- Cảm ơn anh.
Đại Ngọc thở phào nhẹ nhõm mặc dù giọng nói anh vẫn còn chứa sự tức giận nhưng đã đáp ứng cô. Thế nhưng giây sau câu nói của anh khiến cô cứng đờ cả người ngay cả cười cũng không nổi.
Giọng điệu y hệt như lúc trẻ, ngang tàn coi trời bằng vung coi tiền là giấy, anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, nhếch mép nói:
- Em đưa đến một tờ anh liền đốt một tờ, dùng tiền nấu cháo hầm canh cho em. Đừng sợ là không đủ, nếu em đã muốn tính rõ ràng không xót một đồng thì sợ nấu ba nồi cháo cũng chẳng hết.
Thì ra anh không nói dối, cuộc phẫu thuật đã thành công rồi.
Đại Ngọc chống tay ngồi dậy đúng lúc này có tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó cô nhìn thấy một vật thể vừa đen vừa to trước mắt mình. Khẽ cau mày, bàn tay của cô bị nắm lấy, bên tai nghe thấy giọng nói không giấu được sự vui mừng:
- Anh đây, để anh gọi bác sĩ.
Cô nhận ra giọng của Lý Khôi Vĩ, nhẹ nhàng nắm ngược lại tay anh. Lý Khôi Vĩ nhìn xuống tay rồi nhìn cô bắt gặp được nụ cười như kẹo bông ngọt lịm đó, tảng đá trong lòng cũng buông xuống. Anh bấm vào nút ở đầu giường gọi bác sĩ vào, rất nhanh đã có người đến kiểm tra cho cô.
Nghe báo tình hình của cô đã ổn, tâm trạng anh lại càng thêm vui vẻ. Ghi nhớ lời căn dặn của bác sĩ một lần nữa, anh lắng nghe còn nghiêm túc hơn lúc kí hợp đồng tiền tỉ.
- Có khó chịu không em?
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Khôi Vĩ đứng bên cạnh đặt tay lên đầu cô và dịu dàng xoa đầu. Đại Ngọc không đáp lại, anh hơi mím môi xoay người đi rót cho cô một ly nước. Đặt miệng ly vào môi cô, anh nhìn thấy khóe môi cô giật giật vài cái rồi mới hé miệng uống.
Anh không biết cô đang nghĩ gì, so với nụ cười anh nhìn thấy khi cô vừa tỉnh dậy thì lúc này đây sắc mặt Đại Ngọc thoáng chốc đã thay đổi. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh đối mặt với việc cô thay đổi nhanh như chớp nhưng lần nào cũng đủ để khiến anh phải để tâm quan sát, rút kinh nghiệm cho lần sau.
Trong lúc Lý Khôi Vĩ đứng đờ người ra suy nghĩ, Đại Ngọc xoay người lại qua lớp vải băng trắng nhìn thấy vật thể to lớn màu đen kia, cô đưa tay ra chạm tới thì ra là bụng anh. Cảm xúc từ tay truyền đến rất tốt, qua lớp vải áo kia có thể cảm nhận được da thịt anh rắn chắc, rờ rờ thêm xung quanh lại càng chắc chắn người này có cơ bụng.
Đừng thắc mắc vì sao cô biết rõ như thế... Thật ra ngoài việc yêu tiền như mạng, cô đối với cái đẹp cũng có phần thích thú.
Việc Đại Ngọc đột nhiên im lặng như thế sự thật không phức tạp như anh nghĩ, chẳng qua vì bác sĩ vào kiểm tra khiến cô khó tránh khỏi căng thẳng, nét mặt theo thế cũng lạnh đi vài phần khóe môi cũng không còn cong lên. Việc cô không thích bệnh viện cũng không phải một sớm một chiều, tiếp xúc với bác sĩ lạ đương nhiên không thể tươi tỉnh nổi.
Lý Khôi Vĩ bị động tác của cô kéo về thực tại, nhìn xuống bàn tay trắng muốt trên mu bàn tay còn kim truyền nước thì hơi cau mày, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô nói:
- Đừng loạn, trên tay em còn kim.
- Ừm em biết
Đại Ngọc dĩ nhiên biết vì thế cô đổi sang tay còn lại nhưng nếu thế lại không thuận lắm, cô chần chừ một chút rồi nói:
- Anh có thể đi qua bên này không?
- Ồ
Anh đáp một tiếng, rất nghe lời đi qua phía bên còn lại. Lý Khôi Vĩ nhướn mày không biết cô muốn làm gì, đứng sát giường đợi hành động tiếp theo của cô. Anh quan sát nét mặt của đối phương, không còn vẻ lạnh lùng như trước cơ mặt cũng được thả lỏng. Xem ra ban nãy cô nghiêm mặt như thế là do có người ngoài chăng?
- Lý Khôi Vĩ
Người trên giường bệnh gọi tên anh, Lý Khôi Vĩ hơi cúi người xuống đáp lại một tiếng. Đại Ngọc cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh sát bên tai, cô nhỏ giọng có chút thẹn thùng:
- Ôm một cái đi
- Hả?
Mặc dù đã cúi người thu hẹp khoảng cách của hai người lại nhưng giọng nói của cô thật sự nhỏ khiến anh không nghe ra, hoặc là vốn dĩ anh đã nghe rõ lời của cô nhưng lại không tin vào tai mình nên theo phản xạ mà hỏi ngược lại. Mà Đại Ngọc đối với người khác có thể giữ vững cảm xúc khuôn mặt bình thản như mặt hồ nước nhưng chẳng hiểu sao với Lý Khôi Vĩ, cô rất dễ bị kích động.
Bởi thế lúc này sau khi bày tỏ mong muốn của mình, không được đáp ứng ngược lại còn bị đối phương hỏi lại như thế khiến cô nghẹn họng ngay tức khắc. Lý Khôi Vĩ vẫn luôn nhìn cô cho nên vẻ ngại ngùng đỏ tai như quả táo đỏ đều thu hết vào mắt anh.
- Anh thật sự nghe không rõ, em nói hơi nhỏ mà..
Ý là anh thật sự không gạt em, anh không cố tình muốn em nói lại lần nữa đâu.
Ấy thế mà cô lại tin lời anh thật, nghĩ rằng do mình nói nhỏ anh không nghe. Thế nhưng cũng có chút nghi ngờ khi rõ ràng cô đã cảm nhận hơi thở của anh đã rất gần, mắt cũng nhìn thấy lờ mờ mặt anh rất gần với mặt cô.
Cũng chỉ là thấy lờ mờ không nhìn rõ được nếu không cô sẽ nhìn thấy được nụ cười nghịch ngợm trên mặt người kia, ánh mắt cũng không giấu được sự thích thú. Rõ ràng là tên xấu xa này đã nghe thấy.
Tên vô lại vô sỉ này không phải là cố tình, mà là cố ý.
- Ôm...
Đôi mắt híp lại, anh nhìn cô mặt mũi đỏ ửng lên vì xấu hổ trong người máu nóng liền sục sôi. Cô như thế này chỉ càng khiến ý xấu của anh nhiều hơn càng muốn trêu chọc cô. Mỗi khi Đại Ngọc chủ động, tâm can anh đều mềm nhũn ra không cách nào chống cự. Muốn cô chủ động nhiều hơn, muốn cô tự sà vào lòng mình nép như chú chim nhỏ. Muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ đỏ như quả cà chua, vành tai đo đỏ.
- Được
Như đứa trẻ lần đầu yêu, tim đập vừa loạn vừa mạnh chờ đợi cái ôm đầu tiên. Quả thật cô có chút mong chờ, đôi tay đưa lên chạm vào mặt sau đấy vòng ra sau luồn qua tóc anh. Lý Khôi Vĩ thuận theo cô cúi người xuống, một tay chống xuống giường một tay giữ lấy eo nhỏ của cô.
Bình thường hai người đứng cạnh nhau chiều cao đã chênh lệch một khoảng không nhỏ, lúc này đây khoảng chênh lệch này càng được kéo dài hơn khiến một người phải cúi xuống một người phải rướn người lên cao. Lý Khôi Vĩ sợ cô sẽ mệt mỏi dù sao thân thể cũng đang trong giai đoạn hồi phục, nhẹ nhàng ngồi xuống giường bệnh tay ôm eo cô siết chặt kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô bị động tác của anh làm cho hoảng hai tay càng ôm chặt hơn đến khi vững vàng ngồi rồi mới dám buông lòng một chút.
Lý Khôi Vĩ ngồi nhích vào trong thêm một chút, sợ bản thân sơ xuất làm cô té xuống mặc dù khả năng này là rất thấp.
- Như này ôm càng chặt hơn.
Cô chuyển từ ôm lấy đầu sang ôm lấy eo anh, hai tay chạm vào tấm lưng rộng của anh không nhịn được mà níu chặt lấy áo. Lý Khôi Vĩ một tay xoa đầu một tay ôm chặt lấy eo khiến cả hai dính sát vào nhau không có khoảng cách.
- Chủ động như vậy sao?
Anh khẽ nói còn mang ý cười, cô cũng không đáp lại càng ôm chặt hơn. Lý Khôi Vĩ biết rằng cô còn mang nhiều tâm sự, có cái nói ra được nhưng lòng lại không muốn, có cái không thể giải bày nhưng trong lòng lại gào thét muốn phanh phui cho cả thế giới này xem. Có đôi lúc anh còn nghĩ rằng có phải cô không yêu mình, à mà không phải đôi lúc mà là suy nghĩ này đã đeo bám anh từ rất lâu. Thế nhưng nhìn một Đại Ngọc như thế, yếu đuối như vậy mà lại ngược gió ngược giông một mình tìm chết anh lại không cam tâm.
Rõ ràng có thể tìm được người hơn cô, một tiểu thư danh gia vọng tộc nói một không dám cãi lại hai, chỉ đi hướng Đông chẳng dám ngó về hướng Tây. Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn vợ hiền dâu thảo mà mẹ anh muốn, Lý thiếu dễ dàng tìm được cả một hàng dài.
Thế nhưng anh yêu cô, ngay từ đầu đã không thèm giấu diếm tình cảm điên cuồng này. Phơi bày nó trước Đại Ngọc lại chẳng sợ cô một tay bóp chết nó, một chân giẫm đạp lên nó.
Cũng chẳng biết thứ gì làm cho anh say mê đến thế. Sau những cuộc chia ly tình cảm không bị phai nhòa ngược lại càng đậm sâu.
Hai người giữ nguyên tư thế đó rất lâu, Đại Ngọc nắm chặt lấy áo không buông còn bàn tay anh đặt trên eo cô cũng không hề di chuyển. Không một câu nói nào được phát ra, yên lặng ôm lấy đối phương. Thời gian cứ thế trôi, tiếng thở nhịp nhàng có lẽ là âm thanh duy nhất Lý Khôi Vĩ nghe thấy. Rất lâu sau khi anh nghĩ rằng người trong lòng đã ngủ thiếp đi, suy nghĩ một chút nếu để cô ngủ như thế khi tỉnh sẽ đau lưng. Vừa động đậy muốn đặt cô nằm xuống giường thì mỹ nhân trong ngực đã cử động. Đôi tay trắng muốt dùng thêm lực siết chặt lại, lúc này anh đã có chút cảm giác khó thở. Giọng nói có chút rầu rĩ của mỹ nhân vang lên:
- Vừa nghĩ đến một chuyện
- Ừm?
Im lặng lâu như vậy thì ra không phải là ngủ quên mà là suy nghĩ à?
Lý Khôi Vĩ nhếch môi cười, chờ cô nói tiếp. Đại Ngọc hơi cau mày lưỡng lự không biết có nên nói, một lát lâu sau cũng nói khẽ:
- Mặc dù coi như là đang yêu đương, nhưng mà có những thứ chúng ta phải rõ ràng đúng không?
- ... Em muốn nói cái gì?
Hai tay buông lỏng ra, cô trả lời:
- Tiền viện phí chữa trị anh tính rõ ràng ra một chút, xong hết tất cả... liền trả lại cho anh.
- Haha
- ...
Được rồi, cô biết thừa là anh sẽ phản ứng như vậy mà cho nên rất lâu mới dám cất lời.
Lý Khôi Vĩ kéo Đại Ngọc ra, đổi tư thế từ cô ngồi trên đùi mình quay về một hướng thành tách hai chân cô ra ngồi lên đùi mặt đối mặt với anh. Tư thế này so với tư thế ban đầu còn vạn phần ám muội hơn. So với gương mặt dịu dàng ban nãy thì bây giờ mặt anh tối sầm đi, trong ánh mắt hiện lên tia lửa giận.
- Trần Đại Ngọc quả nhiên em rất biết chọc điên anh
Giây trước còn ngọt ngào da kề thịt thịt kè da, hơi thở quấn quýt lẫn nhau không rời thì giây sau anh đã bị cô dùng một câu nói đánh bay ảo tưởng hạnh phúc.
- Em vẫn luôn giữ chặt suy nghĩ này đúng không, chết cũng không buông muốn rạch ròi với anh.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô nói đến chủ đề này và lần nào cũng thành công khiến Lý Khôi Vĩ tức nổ đom đóm.
- Yêu đương thì yêu nhưng nếu để anh phải lo luôn cả những việc như thế này thì thật không đúng. Lúc trước là do em quên mất, bây giờ đã nhớ ra thì không thể cố tình tránh đi được. Bây giờ anh đem tất cả tính lại một lần, em sẽ trả lại cho anh không thiếu một đồng.
- Ý của em là em cảm thấy khó chịu khi phải tiêu tiền của anh?
- ... Cũng không hẳn là thế
Lý Khôi Vĩ lần nữa bị cô chọc tức phải bật cười thành tiếng, anh biết cô thật sự cảm thấy có gánh nặng khi phải xài tiền của anh. Có nói giảm nói tránh cỡ nào anh vẫn nghe ra một ý, chính là Đại Ngọc không cam tâm tình nguyện.
Anh ôm lấy cô nhấc lên để Đại Ngọc ngồi lại lên giường bệnh, còn mình thì đứng thẳng lên từ trên cao nhìn cô. Ánh mắt tràn ngập lửa giận, tay cũng nắm chặt thành quyền:
- Em nghĩ anh cần tiền của em? Anh thiếu tiền đến mức đó sao mà không lo nỗi cho người mình yêu?
- Con mẹ nó anh là muốn lo cho em, cái gì cũng muốn quản chứ đừng nói đến việc em nằm viện. Em mẹ kiếp cứ phải chọc anh tức em mới hài lòng đúng không?
Đại Ngọc biết anh tức giận nhưng cô cũng không cảm thấy bản thân mình nói sai chỗ nào. Mỗi lần nói đến chuyện tiền bạc với người này chẳng hiểu sao anh như con bò điên vậy, tức giận húc về phía trước.
- Anh đừng nổi nóng như vậy, cho dù hôm nay em không nói ra thì sau này gia đình em biết cũng sẽ bắt em đi hỏi anh để trả lại tiền mà...
Anh khựng lại, lời này của cô không phải không đúng. Chưa nói đến mẹ của Đại Ngọc đã bị anh năm phần thu phục, ba của cô mới là cửa ải khó khăn. Không cần nói cũng biết trong ánh mắt của ông khi nhìn anh có chút chán ghét phòng bị.
Thế nhưng nghe lời này từ miệng cô nói ra, anh vẫn không có chút dễ chịu nào.
- Em không nói thì chẳng ai biết.
- Nhưng mà làm vậy không sai mà
- ...
Lý Khôi Vĩ giây phút này thật sự muốn bóp chết cô cho rồi. Anh cười gằn một tiếng:
- Được, nếu như em muốn thì anh sẽ kêu người làm. Tính chi tiết, một khoản nhỏ cũng không bỏ qua.
- Cảm ơn anh.
Đại Ngọc thở phào nhẹ nhõm mặc dù giọng nói anh vẫn còn chứa sự tức giận nhưng đã đáp ứng cô. Thế nhưng giây sau câu nói của anh khiến cô cứng đờ cả người ngay cả cười cũng không nổi.
Giọng điệu y hệt như lúc trẻ, ngang tàn coi trời bằng vung coi tiền là giấy, anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, nhếch mép nói:
- Em đưa đến một tờ anh liền đốt một tờ, dùng tiền nấu cháo hầm canh cho em. Đừng sợ là không đủ, nếu em đã muốn tính rõ ràng không xót một đồng thì sợ nấu ba nồi cháo cũng chẳng hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook