Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
-
Chương 20
Sau khi lấy lại tinh thần Thái Lý đã sợ đến tè ra quần “Tề tổng, đều là do Tần Hổ cả. Tôi là bị hắn đe dọa, hắn bắt được con trai của tôi, uy hiếp tôi nhất định phải nghe theo hắn. Hắn là tên liều mạng, tôi không đánh cuộc được mà, tôi chỉ có mỗi một đứa con thôi, tôi…”
Tề Đại Sơn nghĩ mà sợ, đạp cho hắn một cước vào ngực: “Con mày là con, chẳng nhẽ Tề Mộ và Doãn Tu Trúc thì không phải chắc!”
Thái Lý bị đau, vẫn còn đang cầu xin tha thứ “Là tôi không tốt, đều là do tôi không tốt, làm tiểu thiếu gia sợ hãi. Nhưng tôi thật lòng không muốn làm tổn thương thằng bé, sau đó…sau đó là tôi thả Doãn Tu Trúc ra, nếu không phải tôi…” Gã nhanh chóng lấy ra đoạn dây thừng, hoảng loạn giải thích.
Tề Đại Sơn nghe mà da đầu tê dại: “Thái Lý, mày nghĩ tao là đồ ngu à!”
Thái Lý bị ông quát đến thất kinh.
Tề Đại Sơn nói: “Con mày bị bắt thì sao không đến tìm tao? Tần Hổ có âm mưu gì? Không phải hắn muốn tiền sao? Nếu mày mở miệng ra thì chẳng nhẽ tao lại không quản?”
Thái Lý nói không thành lời, gã lắp bắp: “Nhiều, nhiều tiền như vậy không…không thể”
“Có thể hay không có thể thì trong lòng mày hiểu rõ” Tề Đại Sơn kéo cổ áo gã lên, ép gã phải nhìn thẳng vào ông “Căn bản là mày cũng muốn tiền chứ gì, nếu như mày thực sự vì con mày thì đã không làm ra cái chuyện vô liêm sỉ thế này rồi!”
Một câu nói liền vạch trần tâm tư ẩn sâu trong bóng tối của Thái Lý.
Phải…
Tề Đại Sơn nói không sai chữ nào. Con trai gã bị bắt, nếu gã đi tìm Tề Đại Sơn thì ông nhất định sẽ giúp nhưng là do gã không cam lòng.
Suốt bốn năm trời gã làm việc bên cạnh Tề Đại Sơn, nhìn việc làm ăn của ông ngày càng phát triển, nhìn ông ngày càng kiếm được nhiều tiền, nhìn thấy con trai của ông muốn gì là có cái đó!
Ban ngày là vô số vàng bạc châu báu kim cương bên trong cửa hàng Thất Xảo, buổi tối là căn nhà trọ nhỏ chưa tới trăm mét vuông. Một người được bao nhiêu kẻ lấy lòng còn một người chỉ là một gã tài xế, tương phản to lớn như vậy làm dấy lên sự căm giận trong lòng gã.
Dựa vào cái gì cơ chứ! Mười sáu năm trước Tề Đại Sơn bất quá chỉ là một tên côn đồ lưu manh, bởi vì cưới được đại tiểu thư của Kiều gia liền một bước lên trời, càng leo càng cao!
Nếu như từ nhỏ Tề Đại Sơn đã được hưởng phú quý thì thôi, nhưng trước đây ông vốn là một tên côn đồ, là người cơm không có để mà ăn, là thành phần thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Ông ta dựa vào cái gì mà có được ngày hôm nay? Dựa vào cái gì hả!
Loại cảm giác đố kỵ, không cam lòng cùng nỗi căm hờn không lý giải được tồn tại trong tâm trí Thái Lý, cuối cùng bị Tần Hổ châm ngòi bùng nổ.
Chờ khi gã nóng đầu gây chuyện thì lại bắt đầu hoảng sợ.
Doãn Tu Trúc nhìn thấu tâm tư của gã, dăm ba câu gây xích mích càng làm cho gã dao động. Sự căm ghét trong lòng gã nháy mắt biến mất, chỉ còn cảm giác kinh hoàng vô tận ập tới—— Tề Đại Sơn là ai? Tần Hổ là ai? Gã làm như vậy, làm sao có khả năng chết tử tế được?
Thời điểm Tần Hổ muốn làm cái chuyện hoang đường kia, Thái Lý hoàn toàn không có ai để tin tưởng nữa, tùy ý Doãn Tu Trúc sai khiến.
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Thái Lý hối hận tới cực điểm, ôm chân Tề Đại Sơn “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đầu óc tôi mê muội…”
Tề Đại Sơn không muốn cùng gã tám nhảm nữa: “Mấy câu này vào tù rồi nói!”
***
Doãn Tu Trúc nằm mơ.
Trong mơ có một đứa trẻ, hơn một tuổi vẫn chưa biết đi. Nó ngồi ở trong một căn phòng trống trải, mờ mịt nhìn ra xa.
Ngoài phòng đang có người nói chuyện, nó nghe không hiểu, chỉ cảm thấy cái bóng bị kéo dài kia cong cong giống con sâu, xấu xí và buồn nôn.
Người phụ nữ gào thét, tiếng mắng chửi của đàn ông vang lên, còn có âm thanh vật nặng rơi xuống đất – không chói tai nhưng khi rơi xuống tấm thảm dày đặc trải trên sàn lại nặng nề dị thường. Loại cảm giác này giống với tiếng trống, chấn động đến mức trong đầu kêu lên từng tiếng ong ong.
Người đàn ông đi rồi thì người phụ nữ kia tiến vào. Bà rất đẹp, nhưng khuôn mặt kia sao mà dữ tợn quá.
Đứa nhỏ cũng không thân thiết gì với bà, thậm chí có chút sợ. Nó rụt rè lùi về phía sau một chút, người phụ nữ ấy liền xách nó lên, bàn tay trắng nõn tóm lấy cô nó, dùng sức bóp chặt.
Đứa trẻ mở to mắt như cá thiếu nước, bất lực giãy giụa.
Cuối cùng người phụ nữ vẫn buông nó ra và cho nó một cái tát. Không chút lưu tình dùng những ngón tay lạnh lẽo tạo ra từng vết từng vết sưng đỏ trên mặt nó.
Đứa nhỏ khóc lớn, người phụ nữ phát điên, mãi lúc sau mới có người tới lôi bà ta đi.
Doãn Tu Trúc đột nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên gương mặt có cảm giác lạnh lẽo, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, hắn còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, con ngươi đen đột nhiên co rụt lại.
Kiều Cẩn sợ hết hồn, dịu dàng nói: “Không sao rồi Tiểu Trúc, là dì đây.”
Thanh âm của bà khiến Doãn Tu Trúc sực tỉnh, hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Dì Kiều, Tề Mộ…”
Kiều Cẩn đáp: “Nó còn đang ngủ, không sao đâu, tỉnh dậy là khỏe rồi”
Doãn Tu Trúc gật đầu.
Kiều Cẩn nhẹ giọng hỏi hắn: “Có đói bụng không?”
“Cũng tạm ạ” Doãn Tu Trúc trả lời “Cháu không muốn ăn gì cả.”
Kiều Cẩn còn muốn hỏi thêm thì phát hiện chồng đang dùng tay ra hiệu cho mình, bà liền nói: “Vậy được, cháu cứ nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì cứ việc nói nhé”
Doãn Tu Trúc chỉ trầm mặc gật đầu.
Kiều Cẩn rời khỏi phòng, mặt đầy lo âu nhìn về phía Tề Đại Sơn
Tề Đại Sơn cho tới bây giờ đều không có cách nào bình tĩnh lại được. Ai cũng không biết lúc ông nhìn thấy tình cảnh đó đã chịu bao nhiêu chấn động. Sao có thể nghĩ được một thiếu niên 13 tuổi sẽ…sẽ…
Tề Đại Sơn nhắm mắt lại.
Những gì nhân viên pháp y nói vẫn còn vang vọng bên tai ông: “Lực tay của đứa nhỏ này rất lớn, tư thế cầm dao cũng vừa vững vừa chuẩn. Nếu như cậu bé hoảng loạn nắm dao đâm vào eo thì phạm nhân sau khi bị thương rất có thể sẽ phản công, nhưng cậu bé lại lựa chọn một tay cầm dao một tay trợ lực, nhắm thẳng vào lưng tên kia”
Thật sự không chút do dự lại dị thường tàn nhẫn đâm một dao, đừng nói là thiếu niên 13 tuổi, ngay cả người trưởng thành ở tình huống ấy khả năng cũng không làm như vậy được.
Nếu không trải qua huấn luyện có liên quan thì đích xác là hắn có “Thiên phú dị bẩm”.
Câu nói này mang hàm ý riêng: Một đứa trẻ có IQ cao, lại trưởng thành sớm, nếu như hình thành tính cách phản xã hội thì tương lai…
Tề Đại Sơn hít một hơi, đẩy cửa vào phòng.
Doãn Tu Trúc yên tĩnh ngồi ở đó, khiến người khác không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
Tề Đại Sơn đi tới trước mặt, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Có ổn không?”
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn về phía ông, nhẹ giọng đáp: “Chú Tề.”
Tề Đại Sơn cảm thấy ngũ vị tạp trần, ông an ủi: “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, hành động của cháu thuộc về tự vệ nên không có chuyện gì hết. Những thứ khác cũng không cần phải lo lắng, chú sẽ xử lí ổn thỏa không để bất kì ai biết.” Ông dừng lại, sau đó nói tiếp, “Cháu cũng không cần có gánh nặng trong lòng, Thái Lý đã khai hết, Tần Hổ không…”
Hai chữ không chết còn chưa nói xong, Doãn Tu Trúc đã đáp lời: “Hắn đã chết.”
Tề Đại Sơn đột nhiên ngẩn ra.
Doãn Tu Trúc: “Cháu biết rồi.”
Tề Đại Sơn dừng lại, cũng không gạt hắn nữa: “Hắn chết cũng chưa hết tội” Chẳng biết có phải là ảo giác của ông hay không nhưng Tề Đại Sơn cảm thấy Doãn Tu Trúc căn bản không sợ việc mình đã giết người, hắn thậm chí còn không để chuyện này trong lòng.
Vậy đến cùng là hắn quan tâm đến cái gì.
Doãn Tu Trúc nhìn về phía ông: “Chú Tề, chú có thể giúp cháu một việc không?”
Vẻ mặt Tề Đại Sơn trở nên nghiêm túc, nói “Cháu nói đi.” Doãn Tu Trúc đã cứu Tề Mộ, chỉ dựa vào phần đại ân này, Tề Đại Sơn có dùng cả đời cũng không trả hết được.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Cháu muốn trở thành con trai của Doãn Chính Công”
Tề Đại Sơn sững sờ.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng hỏi: “Ở tình huống thế nào sẽ không cần thông qua giám định nhân thân để xác định huyết thống đây?” Hắn tựa hồ như đang hỏi chính mình, cũng hỏi tỉnh Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn: “Sinh đôi…”
Doãn Tu Trúc cụp mắt: “… Liệu có kỹ thuật nào tân tiến hơn có thể xác định kết quả chính xác không. Hơn mười năm trước không có cách nào nhưng hiện giờ thì có thể”
Tề Đại Sơn hiểu ra, tim ông hơi chững lại, hỏi: “Cháu thực sự muốn quay lại căn nhà kia”
Âm thanh Doãn Tu Trúc rất nhẹ, lại kiên định đến lạ thường: “Muốn”
Hắn phải bảo vệ Tề Mộ, hắn muốn bảo vệ cậu trọn đời trọn kiếp. Nếu như ngay cả Tề Đại Sơn cũng không làm được, vậy thì hắn cần phải có năng lực cường đại hơn trước.
Tề Đại Sơn lấy lại bình tĩnh nói: “Được, chú giúp cháu. Bất quá chú có một điều kiện.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Chú cứ nói.”
Tề Đại Sơn cắn răng, có chút khó khăn lên tiếng: “Cháu có thể định kỳ đến gặp bác sĩ tâm lý được không?” Nói đoạn ông liền giải thích, “Không phải chú nói cháu có vấn đề gì, chỉ là gặp phải chuyện như vậy thì nên…”
“Được, cháu cảm ơn chú.” Doãn Tu Trúc cười cười với Tề Đại Sơn, “Cháu biết là chú chỉ muốn tốt cho cháu”
Tề Đại Sơn thấy hắn không giống giả bộ liền thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tề Mộ tỉnh lại, liền ngay lập tức hỏi: “Mẹ, Doãn Tu Trúc đâu rồi?”
Trong lúc nhất thời Kiều Cẩn không nói ra được nửa chữ nào, chỉ dùng lực đem cậu ôm vào trong lòng, nước mắt chảy lã chã.
Tề Mộ đột nhiên có chút hoảng: “Làm sao vậy? Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Không sao…” Kiều Cẩn nức nở đáp, “Mẹ không cầu mong gì, chỉ mong đời này con có thể sống thật tốt thôi”
Tề Đại Sơn kể việc này cho Tề Mộ nghe, bất quá ông giấu đi việc mà Doãn Tu Trúc đã làm chỉ nói định vị trên điện thoại của Thái Lý đã làm bại lộ vị trí của gã, cảnh sát đúng lúc chạy tới cứu hai người họ đang hôn mê ra, bị hoảng sợ chứ không nguy hiểm.
Tề Mộ cuống lên: “Doãn Tu Trúc đâu? Về nhà à? Cậu ấy giờ sao rồi, có phải là sợ lắm không ạ?”
Nói xong cậu liền ảo não nói: “Cậu ấy nhát gan lắm. Phải chịu khổ cùng con như vậy khẳng định là đang khóc thảm ơi là thảm”
Tề Đại Sơn nghĩ đến thiếu niên bình tĩnh gần như là vô tình kia thì nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Tề Mộ lên tiếng: “Con đi gọi cho cậu ấy một cú”
Tề Đại Sơn ngăn cậu lại: “Được rồi, Doãn Tu Trúc vừa mới về nhà xong. Con để bạn ấy nghỉ ngơi chút đi, chờ mấy hôm nữa ba dẫn con đi thăm.”
Tề Mộ lúc này mới buông lỏng xuống. Từ đầu đến cuối cậu đều không nhắc đến Thái Lý nửa câu, chỉ cực lực an ủi mẹ, làm đủ mọi trò để dỗ bà vui vẻ, mãi đến tận khi bà nín khóc mỉm cười mới thôi.
Nhưng đêm khuya, lúc Kiều Cẩn sang phòng đắp chăn cho Tề Mộ thì thấy cậu khóc ướt cả gối, ở trong mộng cũng còn nói mớ.
“Chú Thái… Tại sao…”
Một người đã từng đưa đón cậu tận 4-5 năm sao lại làm ra chuyện kinh khủng như vậy.
Tề Mộ không hiểu.
Nhưng cậu chẳng thể hỏi, thậm chí không dám khóc, cậu không nỡ khiến cho cha mẹ đau buồn nữa.
Kiều Cẩn lệ rơi đầy mặt, cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu.
Doãn Gia.
Thiếu niên tóc đen nằm cuộn tròn trên giường, cuối cùng cũng chịu ngủ.
Hắn không đắp chăn, mắt cá chân trơn bóng thò ra bên ngoài, ngay cả ánh trăng cũng không nỡ chiếu vào.
Hắn ngủ rất say, mái tóc đen che đi khuôn mặt hắn, bên dưới sống mũi cao lại là đôi môi khẽ nhếch —— hắn không còn mơ thấy ác mộng nữa, bởi vì hắn đang ôm thật chặt một món đồ.
Đó là một cái áo: màu xanh, cổ áo sơmi trắng, mang theo mùi của ánh dương.
Tề Đại Sơn nghĩ mà sợ, đạp cho hắn một cước vào ngực: “Con mày là con, chẳng nhẽ Tề Mộ và Doãn Tu Trúc thì không phải chắc!”
Thái Lý bị đau, vẫn còn đang cầu xin tha thứ “Là tôi không tốt, đều là do tôi không tốt, làm tiểu thiếu gia sợ hãi. Nhưng tôi thật lòng không muốn làm tổn thương thằng bé, sau đó…sau đó là tôi thả Doãn Tu Trúc ra, nếu không phải tôi…” Gã nhanh chóng lấy ra đoạn dây thừng, hoảng loạn giải thích.
Tề Đại Sơn nghe mà da đầu tê dại: “Thái Lý, mày nghĩ tao là đồ ngu à!”
Thái Lý bị ông quát đến thất kinh.
Tề Đại Sơn nói: “Con mày bị bắt thì sao không đến tìm tao? Tần Hổ có âm mưu gì? Không phải hắn muốn tiền sao? Nếu mày mở miệng ra thì chẳng nhẽ tao lại không quản?”
Thái Lý nói không thành lời, gã lắp bắp: “Nhiều, nhiều tiền như vậy không…không thể”
“Có thể hay không có thể thì trong lòng mày hiểu rõ” Tề Đại Sơn kéo cổ áo gã lên, ép gã phải nhìn thẳng vào ông “Căn bản là mày cũng muốn tiền chứ gì, nếu như mày thực sự vì con mày thì đã không làm ra cái chuyện vô liêm sỉ thế này rồi!”
Một câu nói liền vạch trần tâm tư ẩn sâu trong bóng tối của Thái Lý.
Phải…
Tề Đại Sơn nói không sai chữ nào. Con trai gã bị bắt, nếu gã đi tìm Tề Đại Sơn thì ông nhất định sẽ giúp nhưng là do gã không cam lòng.
Suốt bốn năm trời gã làm việc bên cạnh Tề Đại Sơn, nhìn việc làm ăn của ông ngày càng phát triển, nhìn ông ngày càng kiếm được nhiều tiền, nhìn thấy con trai của ông muốn gì là có cái đó!
Ban ngày là vô số vàng bạc châu báu kim cương bên trong cửa hàng Thất Xảo, buổi tối là căn nhà trọ nhỏ chưa tới trăm mét vuông. Một người được bao nhiêu kẻ lấy lòng còn một người chỉ là một gã tài xế, tương phản to lớn như vậy làm dấy lên sự căm giận trong lòng gã.
Dựa vào cái gì cơ chứ! Mười sáu năm trước Tề Đại Sơn bất quá chỉ là một tên côn đồ lưu manh, bởi vì cưới được đại tiểu thư của Kiều gia liền một bước lên trời, càng leo càng cao!
Nếu như từ nhỏ Tề Đại Sơn đã được hưởng phú quý thì thôi, nhưng trước đây ông vốn là một tên côn đồ, là người cơm không có để mà ăn, là thành phần thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Ông ta dựa vào cái gì mà có được ngày hôm nay? Dựa vào cái gì hả!
Loại cảm giác đố kỵ, không cam lòng cùng nỗi căm hờn không lý giải được tồn tại trong tâm trí Thái Lý, cuối cùng bị Tần Hổ châm ngòi bùng nổ.
Chờ khi gã nóng đầu gây chuyện thì lại bắt đầu hoảng sợ.
Doãn Tu Trúc nhìn thấu tâm tư của gã, dăm ba câu gây xích mích càng làm cho gã dao động. Sự căm ghét trong lòng gã nháy mắt biến mất, chỉ còn cảm giác kinh hoàng vô tận ập tới—— Tề Đại Sơn là ai? Tần Hổ là ai? Gã làm như vậy, làm sao có khả năng chết tử tế được?
Thời điểm Tần Hổ muốn làm cái chuyện hoang đường kia, Thái Lý hoàn toàn không có ai để tin tưởng nữa, tùy ý Doãn Tu Trúc sai khiến.
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Thái Lý hối hận tới cực điểm, ôm chân Tề Đại Sơn “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đầu óc tôi mê muội…”
Tề Đại Sơn không muốn cùng gã tám nhảm nữa: “Mấy câu này vào tù rồi nói!”
***
Doãn Tu Trúc nằm mơ.
Trong mơ có một đứa trẻ, hơn một tuổi vẫn chưa biết đi. Nó ngồi ở trong một căn phòng trống trải, mờ mịt nhìn ra xa.
Ngoài phòng đang có người nói chuyện, nó nghe không hiểu, chỉ cảm thấy cái bóng bị kéo dài kia cong cong giống con sâu, xấu xí và buồn nôn.
Người phụ nữ gào thét, tiếng mắng chửi của đàn ông vang lên, còn có âm thanh vật nặng rơi xuống đất – không chói tai nhưng khi rơi xuống tấm thảm dày đặc trải trên sàn lại nặng nề dị thường. Loại cảm giác này giống với tiếng trống, chấn động đến mức trong đầu kêu lên từng tiếng ong ong.
Người đàn ông đi rồi thì người phụ nữ kia tiến vào. Bà rất đẹp, nhưng khuôn mặt kia sao mà dữ tợn quá.
Đứa nhỏ cũng không thân thiết gì với bà, thậm chí có chút sợ. Nó rụt rè lùi về phía sau một chút, người phụ nữ ấy liền xách nó lên, bàn tay trắng nõn tóm lấy cô nó, dùng sức bóp chặt.
Đứa trẻ mở to mắt như cá thiếu nước, bất lực giãy giụa.
Cuối cùng người phụ nữ vẫn buông nó ra và cho nó một cái tát. Không chút lưu tình dùng những ngón tay lạnh lẽo tạo ra từng vết từng vết sưng đỏ trên mặt nó.
Đứa nhỏ khóc lớn, người phụ nữ phát điên, mãi lúc sau mới có người tới lôi bà ta đi.
Doãn Tu Trúc đột nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên gương mặt có cảm giác lạnh lẽo, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, hắn còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, con ngươi đen đột nhiên co rụt lại.
Kiều Cẩn sợ hết hồn, dịu dàng nói: “Không sao rồi Tiểu Trúc, là dì đây.”
Thanh âm của bà khiến Doãn Tu Trúc sực tỉnh, hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Dì Kiều, Tề Mộ…”
Kiều Cẩn đáp: “Nó còn đang ngủ, không sao đâu, tỉnh dậy là khỏe rồi”
Doãn Tu Trúc gật đầu.
Kiều Cẩn nhẹ giọng hỏi hắn: “Có đói bụng không?”
“Cũng tạm ạ” Doãn Tu Trúc trả lời “Cháu không muốn ăn gì cả.”
Kiều Cẩn còn muốn hỏi thêm thì phát hiện chồng đang dùng tay ra hiệu cho mình, bà liền nói: “Vậy được, cháu cứ nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì cứ việc nói nhé”
Doãn Tu Trúc chỉ trầm mặc gật đầu.
Kiều Cẩn rời khỏi phòng, mặt đầy lo âu nhìn về phía Tề Đại Sơn
Tề Đại Sơn cho tới bây giờ đều không có cách nào bình tĩnh lại được. Ai cũng không biết lúc ông nhìn thấy tình cảnh đó đã chịu bao nhiêu chấn động. Sao có thể nghĩ được một thiếu niên 13 tuổi sẽ…sẽ…
Tề Đại Sơn nhắm mắt lại.
Những gì nhân viên pháp y nói vẫn còn vang vọng bên tai ông: “Lực tay của đứa nhỏ này rất lớn, tư thế cầm dao cũng vừa vững vừa chuẩn. Nếu như cậu bé hoảng loạn nắm dao đâm vào eo thì phạm nhân sau khi bị thương rất có thể sẽ phản công, nhưng cậu bé lại lựa chọn một tay cầm dao một tay trợ lực, nhắm thẳng vào lưng tên kia”
Thật sự không chút do dự lại dị thường tàn nhẫn đâm một dao, đừng nói là thiếu niên 13 tuổi, ngay cả người trưởng thành ở tình huống ấy khả năng cũng không làm như vậy được.
Nếu không trải qua huấn luyện có liên quan thì đích xác là hắn có “Thiên phú dị bẩm”.
Câu nói này mang hàm ý riêng: Một đứa trẻ có IQ cao, lại trưởng thành sớm, nếu như hình thành tính cách phản xã hội thì tương lai…
Tề Đại Sơn hít một hơi, đẩy cửa vào phòng.
Doãn Tu Trúc yên tĩnh ngồi ở đó, khiến người khác không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
Tề Đại Sơn đi tới trước mặt, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Có ổn không?”
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn về phía ông, nhẹ giọng đáp: “Chú Tề.”
Tề Đại Sơn cảm thấy ngũ vị tạp trần, ông an ủi: “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, hành động của cháu thuộc về tự vệ nên không có chuyện gì hết. Những thứ khác cũng không cần phải lo lắng, chú sẽ xử lí ổn thỏa không để bất kì ai biết.” Ông dừng lại, sau đó nói tiếp, “Cháu cũng không cần có gánh nặng trong lòng, Thái Lý đã khai hết, Tần Hổ không…”
Hai chữ không chết còn chưa nói xong, Doãn Tu Trúc đã đáp lời: “Hắn đã chết.”
Tề Đại Sơn đột nhiên ngẩn ra.
Doãn Tu Trúc: “Cháu biết rồi.”
Tề Đại Sơn dừng lại, cũng không gạt hắn nữa: “Hắn chết cũng chưa hết tội” Chẳng biết có phải là ảo giác của ông hay không nhưng Tề Đại Sơn cảm thấy Doãn Tu Trúc căn bản không sợ việc mình đã giết người, hắn thậm chí còn không để chuyện này trong lòng.
Vậy đến cùng là hắn quan tâm đến cái gì.
Doãn Tu Trúc nhìn về phía ông: “Chú Tề, chú có thể giúp cháu một việc không?”
Vẻ mặt Tề Đại Sơn trở nên nghiêm túc, nói “Cháu nói đi.” Doãn Tu Trúc đã cứu Tề Mộ, chỉ dựa vào phần đại ân này, Tề Đại Sơn có dùng cả đời cũng không trả hết được.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Cháu muốn trở thành con trai của Doãn Chính Công”
Tề Đại Sơn sững sờ.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng hỏi: “Ở tình huống thế nào sẽ không cần thông qua giám định nhân thân để xác định huyết thống đây?” Hắn tựa hồ như đang hỏi chính mình, cũng hỏi tỉnh Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn: “Sinh đôi…”
Doãn Tu Trúc cụp mắt: “… Liệu có kỹ thuật nào tân tiến hơn có thể xác định kết quả chính xác không. Hơn mười năm trước không có cách nào nhưng hiện giờ thì có thể”
Tề Đại Sơn hiểu ra, tim ông hơi chững lại, hỏi: “Cháu thực sự muốn quay lại căn nhà kia”
Âm thanh Doãn Tu Trúc rất nhẹ, lại kiên định đến lạ thường: “Muốn”
Hắn phải bảo vệ Tề Mộ, hắn muốn bảo vệ cậu trọn đời trọn kiếp. Nếu như ngay cả Tề Đại Sơn cũng không làm được, vậy thì hắn cần phải có năng lực cường đại hơn trước.
Tề Đại Sơn lấy lại bình tĩnh nói: “Được, chú giúp cháu. Bất quá chú có một điều kiện.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Chú cứ nói.”
Tề Đại Sơn cắn răng, có chút khó khăn lên tiếng: “Cháu có thể định kỳ đến gặp bác sĩ tâm lý được không?” Nói đoạn ông liền giải thích, “Không phải chú nói cháu có vấn đề gì, chỉ là gặp phải chuyện như vậy thì nên…”
“Được, cháu cảm ơn chú.” Doãn Tu Trúc cười cười với Tề Đại Sơn, “Cháu biết là chú chỉ muốn tốt cho cháu”
Tề Đại Sơn thấy hắn không giống giả bộ liền thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tề Mộ tỉnh lại, liền ngay lập tức hỏi: “Mẹ, Doãn Tu Trúc đâu rồi?”
Trong lúc nhất thời Kiều Cẩn không nói ra được nửa chữ nào, chỉ dùng lực đem cậu ôm vào trong lòng, nước mắt chảy lã chã.
Tề Mộ đột nhiên có chút hoảng: “Làm sao vậy? Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Không sao…” Kiều Cẩn nức nở đáp, “Mẹ không cầu mong gì, chỉ mong đời này con có thể sống thật tốt thôi”
Tề Đại Sơn kể việc này cho Tề Mộ nghe, bất quá ông giấu đi việc mà Doãn Tu Trúc đã làm chỉ nói định vị trên điện thoại của Thái Lý đã làm bại lộ vị trí của gã, cảnh sát đúng lúc chạy tới cứu hai người họ đang hôn mê ra, bị hoảng sợ chứ không nguy hiểm.
Tề Mộ cuống lên: “Doãn Tu Trúc đâu? Về nhà à? Cậu ấy giờ sao rồi, có phải là sợ lắm không ạ?”
Nói xong cậu liền ảo não nói: “Cậu ấy nhát gan lắm. Phải chịu khổ cùng con như vậy khẳng định là đang khóc thảm ơi là thảm”
Tề Đại Sơn nghĩ đến thiếu niên bình tĩnh gần như là vô tình kia thì nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Tề Mộ lên tiếng: “Con đi gọi cho cậu ấy một cú”
Tề Đại Sơn ngăn cậu lại: “Được rồi, Doãn Tu Trúc vừa mới về nhà xong. Con để bạn ấy nghỉ ngơi chút đi, chờ mấy hôm nữa ba dẫn con đi thăm.”
Tề Mộ lúc này mới buông lỏng xuống. Từ đầu đến cuối cậu đều không nhắc đến Thái Lý nửa câu, chỉ cực lực an ủi mẹ, làm đủ mọi trò để dỗ bà vui vẻ, mãi đến tận khi bà nín khóc mỉm cười mới thôi.
Nhưng đêm khuya, lúc Kiều Cẩn sang phòng đắp chăn cho Tề Mộ thì thấy cậu khóc ướt cả gối, ở trong mộng cũng còn nói mớ.
“Chú Thái… Tại sao…”
Một người đã từng đưa đón cậu tận 4-5 năm sao lại làm ra chuyện kinh khủng như vậy.
Tề Mộ không hiểu.
Nhưng cậu chẳng thể hỏi, thậm chí không dám khóc, cậu không nỡ khiến cho cha mẹ đau buồn nữa.
Kiều Cẩn lệ rơi đầy mặt, cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu.
Doãn Gia.
Thiếu niên tóc đen nằm cuộn tròn trên giường, cuối cùng cũng chịu ngủ.
Hắn không đắp chăn, mắt cá chân trơn bóng thò ra bên ngoài, ngay cả ánh trăng cũng không nỡ chiếu vào.
Hắn ngủ rất say, mái tóc đen che đi khuôn mặt hắn, bên dưới sống mũi cao lại là đôi môi khẽ nhếch —— hắn không còn mơ thấy ác mộng nữa, bởi vì hắn đang ôm thật chặt một món đồ.
Đó là một cái áo: màu xanh, cổ áo sơmi trắng, mang theo mùi của ánh dương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook