Hoàng Hậu Vô Đức
-
Chương 75: Ghen
Diệp Trăn Trăn trở lại Khôn Ninh cung, Kỷ Vô Cữu truyền thái y xem cho nàng, nói bị chút cảm nắng.
"Chắc là do vừa rồi đứng dưới mặt trời, nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi Dưỡng Tâm điện xem tấu chương một lát, buổi tối trở lại thăm nàng." Kỷ Vô Cữu nói xong, sờ trán Diệp Trăn Trăn xem xét một hồi, giúp nàng đắp tấm chăn mỏng trên người liền đứng dậy.
Diệp Trăn Trăn lười biếng đáp một tiếng, "Cung tiễn Hoàng Thượng."
Chờ Kỷ Vô Cữu vừa đi, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, đem chăn mỏng trên người vén lên, mặt cúi xuống không nói lời nào. Tố Nguyệt thấy vậy, để chén thuốc xuống, "Tiểu tổ tông, ngài đây cũng là muốn làm cái gì." Vừa nói, vừa đi tới đỡ Diệp Trăn Trăn nằm xuống giường một lần nữa, đắp kín mền.
Diệp Trăn Trăn liền quay nghiêng người vào trong, buồn bực không nói.
Tố Nguyệt hỏi, "Hoàng hậu nương nương, ngài làm sao vậy? Phải chăng có chuyện khiến người không cao hứng?"
Không phải là không cao hứng, là rất rất mất hứng!
Vừa rồi ánh mắt Kỷ Vô Cữu nhìn hoa chiêu nghi, thực sự chói mắt vô cùng, trong lòng Diệp Trăn Trăn lúc ấy liền bùng lên một trận bực bội, thập phần khó chịu.
Loại tức này, nàng không có biện pháp phát tác. Kỷ Vô Cữu nói như thế nào cũng là hoàng đế, nàng có thể chỉ vào mũi của hoàng đế mắng hắn háo sắc sao? Nghĩ lại, đừng nói là liếc mắt nhìn, cho dù hắn muốn sủng hạnh Hoa Chiêu Nghi, Hoàng hậu nàng có thể nói cái gì? Còn không phải là bấm bụng bấm dạ nhìn hắn leo lên giường những nữ nhân khác, ngày hôm sau còn phải hoan hoan hỉ hỉ thưởng đồ đạc cho người ta?!
Nghĩ tới đây, Diệp Trăn Trăn lại nghẹn thêm một bụng tức giận, nàng đã sớm nói, gả gà gả chó gì cũng không thể gả cho hoàng đế!
Tức giận xong, trong lòng Diệp Trăn Trăn lại dâng trào một loại bất an mãnh liệt. Kỷ Vô Cữu là hoàng đế, hắn sớm muộn gì cũng sẽ sủng hạnh những nữ nhân khác!
Loại bất an này kỳ thật vẫn luôn tồn tại, chỉ là nàng không thể nào giải quyết cho nên luôn lẩn tránh, hiện tại, nàng muốn tránh cũng không thể tránh.
Làm sao bây giờ? Trước mắt liền có nhiều oanh oanh yến yến như vậy nhưng lại không có biện pháp xử lý, hơn nữa những tiểu cô nương xinh đẹp đi được một người, hôm sau cũng sẽ lại đến một người, sinh sôi không ngừng. Chí cẩn hắn có ý định, chỉ cần một ánh mắt, tự có người không chùn bước mà ngả vào lòng hắn.
Quả thực quá ghê tởm!
Diệp Trăn Trăn nằm lỳ ở trên giường thở dài thở ngắn trong chốc lát, đột nhiên liền thập phần phiền chán mình như vậy. Đây là loại chuyện gì chứ, tiến cung xong liền cả ngày suy nghĩ làm thế nào cùng một đám nữ nhân tranh đoạt một nam nhân, mà nam nhân kia còn thấy tiểu cô nương xinh đẹp liền vô tri vô giác cười. Hôm nay hắn đối với nàng ôn tồn săn sóc, ngày mai cũng không biết được sẽ săn sóc đến ai.
Không đáng! Diệp Trăn Trăn tức giận nghĩ, hắn mới không đáng, nàng mới không vì hắn mà ghen.
Bên này trong Dưỡng Tâm điện, Kỷ Vô Cữu coi tấu chương được một lúc, đột nhiên giật mình ngẩng đầu, song mắt không chớp. Phùng Hữu Đức bên cạnh hầu hạ thấy thế nhịn không được giật mình một cái, nghĩ thầm Hoàng Thượng đây là lại muốn chỉnh ai? Hắn vễnh lổ tai nghe động tĩnh, không nghe thấy Kỷ Vô Cữu quở trách ai, lại chỉ nghe được một câu không đầu không đuôi: "Nàng không phải là ghen chứ?"
Kỷ Vô Cữu cẩn thận hồi tưởng một màn xế chiều hôm nay, Diệp Trăn Trăn sau khi thấy Hoa chiêu nghi mới bắt đầu mất hứng. Chẳng lẽ nàng thấy hoa chiêu nghi đẹp mắt, cảm giác mình không bằng? Nếu quả như thật là như thế, vậy hắn không thể không hảo hảo an ủi nàng một phen.
Nữ vi duyệt kỷ giả dung, ngươi có xinh đẹp hay không, là do trẫm định đoạt, cùng người ngoài không liên hệ nhau. Trẫm đã cảm thấy ngươi là mỹ nhân xinh đẹp nhất trên đời này...Ngươi liền là như vậy. Từ Dưỡng Tâm điện đến Khôn Ninh cung, Kỷ Vô Cữu nghĩ ra đủ loại lý do thoái thác.
Diệp Trăn Trăn vẫn còn bực mình. Ngay từ đầu còn biết vì sao minh mất hứng, càng về sau, chuyện bốn phương tám hướng gì nghĩ đến đều khiến nàng mất hứng. Tố Nguyệt muốn khuyên nàng, cũng không biết rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì, bởi vậy cũng không thể nào mở miệng. Chủ tử nhà mình tâm địa phóng khoáng, thời điểm tức giận ít gặp, mặc dù giận ai, lẩm bẩm trong chốc lát cũng thì xong rồi, ít khi nào biểu hiện như hôm nay, cả khuôn mặt trầm xuống dài ra, không nói tiếng nào. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng làm ra vẻ mặt uy nghiêm như vậy, nhìn giống như một pho tượng phật, làm cho người thập phần kính sợ.
Kỷ Vô Cữu đi vào Khôn Ninh cung, gặp Diệp Trăn Trăn như thế, liền cười làm lành, "Tính khí của nàng sao lại lớn như thế, không những khiến người bên cạnh khó chịu cũng khiến bản thân mình không vui vẻ.
Diệp Trăn Trăn cúi đầu đáp, "Ta không có tức giận."
"Còn nói không có tức giận, " Kỷ Vô Cữu nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, "Nhìn vẻ mặt này xem, dán trên cửa để trấn nhà cũng có thể."
Diệp Trăn Trăn bị buộc ngẩng đầu lê, cụp mắt không nhìn tới hắn.
Kỷ Vô Cữu cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng một cái, cười nói, "Còn tiếp tục nháo như vậy nữa, không sợ ta sẽ đi tìm người khác?"
Lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau, Diệp Trăn Trăn quay mặt thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, đáp, "Đi đi, chàng thích ai thì đi tìm nguời đó. Trong cung nhiều nữ nhân như vậy đều chờ đợi được ân sủng, chàng đừng ở chỗ ta ngây ngốc mà uống phí công phu."
Kỷ Vô Cữu liền có chút mất hứng, hắn ngồi ngay người lại, hai tay đặt ở trên đùi, lạnh lùng nói, "Nàng nói gì vậy."
Diệp Trăn Trăn cười lạnh, "Lời nói thật."
Nhịn nhẫn, Kỷ Vô Cữu đè lại ý nghĩ nói mấy câu nặng lời, chỉ nói, "Ta biết rõ nàng đang ghen."
Diệp Trăn Trăn cố ý khoa trương cười, "Hoàng Thượng, lời này thật buồn cười, ta ăn dấm chua cái gì? Chúng ta thành thân, mọi chuyện trong đó như thế nào ta đều hiểu rõ, ngài cũng đừng tự mình đa tình quá. Ta không đến mức bởi vì chút chuyện này liền muốn chết muốn sống... Ta một chút đều không để ý!"
Kỷ Vô Cữu chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị xé rách, phi thường khó chịu. Hắn đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Nàng lại không sợ hắn, ngẩng đầu mở to hai mắt trừng hắn.
Kỷ Vô Cữu há miệng, cuối cùng lại không nói được gì. Lời nói mềm mỏng nói không được, Lời nói cứng rắn cũng nói không được. Cứ như vậy đối mặt trong chốc lát, sau cùng, hắn rốt cục bại trận, phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
***
Ban đêm, Kỷ Vô Cữu ngủ ở Càn Thanh cung. Kể từ xuất chinh trở về, hắn không có việc gì liền chạy đến Khôn Ninh cung, hiện tại trở về Càn Thanh cung, giống như là tạm trú. Càn Thanh cung rất lớn, rất rộng, nhưng càng rộng rãi, lại càng vắng lạnh. Hắn nằm trên long sàng rộng mênh mông, trong ngực trống trơn, tâm cũng trống trơn. Tịch mịch giống như một loại trùng khi đến không một tiếng động, nhưng điên cuồng mà xâm nhập vào thân thể của hắn. Hắn không tự chủ đưa tay sở sang bên cạnh, nơi này đáng lẽ phải có một người, hắn dang tay là có thể chạm vào, có thể kéo vào trong ngực, ôm thật chặt. Như vậy mới có thể ngủ một giấc an ổn.
Kỷ Vô Cữu có chút thẫn thờ. Giống như thật sự không rời bỏ được nàng.
Hết lần này tới lần khác, khi nàng nói nói như vậy, những câu nói đó như đao, đâm thẳng vào lòng người.
Hắn biết rõ tính tình của nàng, nàng nếu thật không quan tâm, cũng sẽ không bực tức thành như vậy. Cho nên hắn không phát hỏa được, tuy biết nàng nói nhảm, nhưng lại khiến hắn khổ sở muốn chết.
Đây là thời điểm cần chấn động phu cương, Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, dù sao vẫn phải sửa một chút tính tình của nàng, đem nàng trừng phạt một chút.
Nói thì nói như thế, nhưng vẫn không kìm được khó chịu, buổi tối trở mình trằn trọc, ngủ không được ngon. Lúc dậy sớm thượng triều, tinh thần có chút không được phấn chấn. Hôm nay thượng triều chuyện thật không ít. Diệp Mộc Phương từ Sơn Đông đã trở lại, công trình đập chứa nước đã thuận lợi hoàn thành, hiện tại có thể sử dụng. Quan lại Lễ bộ quan viên cũng báo cáo về việc đàm phán cùng sứ thần tộc Nữ Chân, báo rằng bên kia đã đáp ứng cắt nhường phần lớn đất hoang phía bắc Liêu Đông.
Đây đều là chuyện tốt, nhưng Kỷ Vô Cữu có chuyện trong lòng, liền có chút không yên lòng, tùy tiện ứng phó. Hắn nghĩ chút nữa hạ triều, sẽ nhanh chóng đi tìm Diệp Trăn Trăn, lại cảm thấy mình nên dè dặt một chút, gạt nàng một trận, làm cho nàng về sau thành thực một chút.
Lại là đôi oan gia Diệp Tu Danh cùng Phương Tú Thanh tranh chấp.
Nguyên nhân tranh chấp là Phương Tú Thanh gần đây cực lực đề xướng tân chính. Đại Tề tuy trời yên biển lặng, nhưng trên quan trường, quan viên tham ô lại quá nhiều. Phương Tú Thanh liền đề ra một chính sách, mục tiêu là ở trừng trị tham ô. Hắn đã thương lượng qua với Kỷ Vô Cữu, hai người đối với vấn đề này cơ hồ đã hình thành chung nhận thức. Bởi vậy hôm nay thượng triều nói lại,chính là để cho mọi người có một chuẩn bị.
Diệp Tu Danh cùng hắn tranh cãi, cũng không phải phản đối trị tham quan, mà cảm thấy chính sách của hắn đưa ra có chút vì cái trước mắt nhiều quá, trên quan trường thế lực khắp nơi rắc rối khó gỡ, không phải là ngươi nghĩ trị là có thể trị, đến lúc đó làm không tốt, ngược lại chuyện xấu, khiến cho triều chính chấn động.
Hai người này cứ mỗi người một chút, ầm ĩ ầm ĩ công kích đối phương. Người đọc sách mắng chửi người rất có ý tứ, bốn chữ rồi lại bốn chữ bắn ra ngoài, tầng tầng lớp lớp, cũng không mang nặng hình thức, có điều người nghe cách ngươi mắng chửi người liền có thể đánh giá được tài văn chương đến độ nào.
Kỷ Vô Cữu vốn đã có chuyện phiền lòng, bây giờ nghe này hai người ta tranh ngươi cải, liền càng thêm phiền, vì vậy hung hăng vỗ bàn một cái, "Đừng cãi nữa!"
Hai người quả nhiên ngừng lại. Người chung quanh nhìn nhau, không biết bệ hạ hôm nay vì sao phát hỏa lớn như vậy.
"Các ngươi trở về nội các mà ầm ĩ, ầm ĩ ra kết quả rồi thì đến gặp trẫm, " Kỷ Vô Cữu nói, con mắt hướng mọi người đảo qua, "Còn có chuyện gì muốn tấu?"
Đại gia hỏa nhìn vẻ mặt hoàng đế "Ai tấu ta đánh ", làm sao còn dám nói chuyện, đồng thời trầm mặc xuống.
Cứ như vậy mà bãi triều.
Trở lại Càn Thanh cung, Kỷ Vô Cữu đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, biết rất rõ lúc này nên trừng phạt Diệp Trăn Trăn một hút, nhưng rồi lại "trăm trảo nạo tim" muốn đi gặp nàng.
Lúc này trong Khôn Ninh cung trong, Diệp Trăn Trăn ngủ một đêm, bực tức cũng đã nhạt đi không ít. Sáng sớm dậy dùng đồ ăn sáng, Tố Nguyệt thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, liền nói, "Nô tỳ lắm miệng một câu, kính xin nương nương thứ tội. Nô tỳ muốn nói, lời ngài nói ngày hôm qua nói cũng quá đả thương người."
Diệp Trăn Trăn tuy có chút hối hận hôm qua lỡ lời, nhưng da mặt mỏng có chút không muốn nhận lỗi, bởi vậy chỉ trầm mặc không nói.
"Hoàng Thượng thường ngày nhường nhịn nương nương ra sao, nương nương chính ngài rõ ràng. Nô tỳ cảm thấy, thân là đế vương, có thể làm đến mức này quả thực không dễ, ngài còn bất mãn cái gì?"
"Ngươi không hiểu." Diệp Trăn Trăn đáp.
"Dạ phải, nô tỳ không phải hiểu hết, nhưng nô tỳ hiểu một chuyện, nương nương ngài làm như vậy a, chính là đem Hoàng Thượng đẩy đến nơi khác."
Lời này nói ra liền nói trúng tâm sự của Diệp Trăn Trăn, nàng chưa phát giác đỏ mặt, cúi đầu.
"Nương nương, nô tỳ chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, nam nhân thích nữ nhân như thế nào? Tất nhiên là ôn nhu tri kỷ khiến người thương tiếc. Hoàng Thượng trước bận rộn quốc sự, trở lại hậu cung nếu lại gặp ngài phát cáu, mặc dù một lần hai lần có kiên nhẫn dỗ dành, nhưng kéo dài nhiều lần như vậy, tình cảm sâu hơn cũng sẽ bị ầm ĩ làm cho phai nhạt. Hai người các ngài vốn là một đôi thần tiên quyến lữ làm người ngoài ghen tỵ, sao không lẫn nhau thông cảm một chút, mà còn tổn thương lẫn nhau như vậy?"
Diệp Trăn Trăn đang định trả lời, chợt nghe bên ngoài Vương Hữu Tài cao giọng hô, "Hoàng Thượng giá lâm - - "
Diệp Trăn Trăn đứng dậy nghênh đón, hành lễ, Kỷ Vô Cữu kéo nàng vào nhà, ngồi trên giường. Lúc Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, không ngờ Tố Nguyệt đã lui ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người bởi vì tối hôm qua cãi nhau, hiện giờ đối mặt, tóm lại sẽ có chút lúng túng.
Kỷ Vô Cữu phát hiện mình vừa thấy Diệp Trăn Trăn, toàn bộ những gì nghĩ tối hôm qua đều ném ra sau ót. Biết rõ nàng da mặt mỏng, mất hết mặt mũi, hắn liền chủ động nắm tay của nàng, giọng trầm ấm hỏi, "Vẫn còn tức giận?"
Diệp Trăn Trăn lắc đầu, "Không có."
Kỷ Vô Cữu kéo tay nàng trước ngực, cố ý nói, "Lời nàng nói hôm qua, khiến cho ta vô cùng đau lòng. Nếu rõ nàng không quan tâm, vậy ta quan tâm là được rồi."
Diệp Trăn Trăn vội vàng nói, "Không phải là, ta, ta quan tâm."
Kỷ Vô Cữu trong lòng ấm áp, hỏi tới, "Quan tâm ai?"
Diệp Trăn Trăn đỏ mặt đáp, "Quan tâm chàng."
Kỷ Vô Cữu liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, kéo từ tim đến cổ họng, hắn kéo nàng vào ngực, ôn nhu nói, "Ta biết rõ."
"Đúng là ta không thích chàng để ý đến người khác, " Diệp Trăn Trăn phát hiện mình không rộng lượng như vậy, liền dứt khoát không thèm giả bộ rộng lượng nữa, dứt khoát đem nói rõ, "Lại càng không muốn chàng cùng các nàng thân cận."
Lời nói như vậy, khi Kỷ Vô Cữu nghe lại không khác gì tiếng trời, đâu chỉ là quan tâm, Trăn Trăn rõ ràng đang biểu lộ với hắn. Hắn ôm chặt nàng, cười nói, "Ta về sau không nhìn người khác, càng sẽ không cùng người khác thân cận, được hay không?"
"Lời này thực không chân thật, trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, ngày ngày đều thấy trước mắt. Chàng quản được chính mình sao?"
"Trăn Trăn, nàng hiểu hay không, trong hậu cung có thể ở hạ rất nhiều người, đúng là nơi này, " hắn cầm lấy tay của nàng đặt lên vị trí tim mình, "Chỉ có thể chứa được một mình nàng." Người ta nói "Nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm (Ba ngàn con sông nhưng chỉ uống một gáo nước)", thật ra là bởi vì một gáo nước này khác với ba ngàn con sông kia. Nước ở ba ngàn con sông kia không có mùi vị gì cả, chỉ có riêng một gáo nước này, ngọt vô cùng, hắn làm sao có thể vì ba ngàn con sông không có mùi vị kia mà buông tha cho gáo nước duy nhất ngọt ngào này?
Diệp Trăn Trăn nghe hắn nói như thế, trong nháy mắt đỏ mắt lên, "Thật sự?"
Kỷ Vô Cữu cười nói, "Chính nàng tự vấn lương tâm hỏi một câu, có phải thật vậy hay không."
Diệp Trăn Trăn lại nói, "Nhưng ta vẫn cảm thấy các nàng chướng mắt."
Kỷ Vô Cữu thở dài, "Ta cũng cảm thấy bọn họ chướng mắt." Ảnh hưởng đến việc hòa hảo của phu thê bọn họ.
Diệp Trăn Trăn chỉ càu nhàu một lát, nàng cũng biết, vô luận nàng chướng mắt như thế nào, cũng không thể đuổi đi, nếu có biện pháp, nàng đã sớm làm. Nói thật, những nữ nhân kia cũng là người cơ khổ, bởi vậy nàng không muốn quá mức khó xử các nàng.
Chỉ là, Diệp Trăn Trăn chợt lại nghĩ tới một cái khác chuyện, "Nếu như ta vẫn không thể... mang thai thì sao?"
Kỷ Vô Cữu nghe nàng nói như thế, vui vẻ, "Trăn Trăn, nàng vội vã như thế, là chê ta không đủ cố gắng?" Nói xong liền cúi đầu trằn trọc hôn lên cổ nàng, tay trượt xuống dưới, véo bóp nhẹ trên eo nàng.
Diệp Trăn Trăn bị xoa bóp có chút ngứa ngáy, cười khúc khích, muốn đứng dậy, "Chàng... Ta đang nói... chuyện đứng đắn đấy..."
Kỷ Vô Cữu vừa cởi y phục của nàng, vừa nói, "Thái y đã nói qua, hai người chúng ta thân thể không có vấn đề gì, mang thai là chuyện sớm muộn, nàng không cần nóng lòng, chuyện như vậy thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Diệp Trăn Trăn còn muốn lên tiếng, lại bị hắn cúi đầu hôn bịt miệng nàng.
Hai người trải qua một trận mây mưa thất thường, Diệp Trăn Trăn nằm trong ngực Kỷ Vô Cữu khẽ thở.
Kỷ Vô Cữu khẽ vuốt mái tóc của nàng, thấp giọng nói, "Trăn Trăn, chúng ta ngày mai đi xem hoa sen đi."
Diệp Trăn Trăn khẽ gật đầu, lại hỏi, " Có phải chàng muốn chơi cái bè hoa kia?"
Kỷ Vô Cữu lắc đầu, "Ta thích có khoang thuyền cùng mép thuyền."
"Vì sao?"
Kỷ Vô Cữu không đáp, chỉ híp mắt cười nhìn nàng.
"Không đúng, chàng nhất định là thích cái bè hoa kia, nhưng ngại nói, có đúng hay không? Ngày hôm qua, chàng vẫn nhìn chằm chằm vào nó."
"Ta thật sự không thích nó."
"Vì sao? Nó rất đẹp mắt."
"Ân ái đứng lên dễ dàng lật thuyền."
"Chắc là do vừa rồi đứng dưới mặt trời, nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi Dưỡng Tâm điện xem tấu chương một lát, buổi tối trở lại thăm nàng." Kỷ Vô Cữu nói xong, sờ trán Diệp Trăn Trăn xem xét một hồi, giúp nàng đắp tấm chăn mỏng trên người liền đứng dậy.
Diệp Trăn Trăn lười biếng đáp một tiếng, "Cung tiễn Hoàng Thượng."
Chờ Kỷ Vô Cữu vừa đi, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, đem chăn mỏng trên người vén lên, mặt cúi xuống không nói lời nào. Tố Nguyệt thấy vậy, để chén thuốc xuống, "Tiểu tổ tông, ngài đây cũng là muốn làm cái gì." Vừa nói, vừa đi tới đỡ Diệp Trăn Trăn nằm xuống giường một lần nữa, đắp kín mền.
Diệp Trăn Trăn liền quay nghiêng người vào trong, buồn bực không nói.
Tố Nguyệt hỏi, "Hoàng hậu nương nương, ngài làm sao vậy? Phải chăng có chuyện khiến người không cao hứng?"
Không phải là không cao hứng, là rất rất mất hứng!
Vừa rồi ánh mắt Kỷ Vô Cữu nhìn hoa chiêu nghi, thực sự chói mắt vô cùng, trong lòng Diệp Trăn Trăn lúc ấy liền bùng lên một trận bực bội, thập phần khó chịu.
Loại tức này, nàng không có biện pháp phát tác. Kỷ Vô Cữu nói như thế nào cũng là hoàng đế, nàng có thể chỉ vào mũi của hoàng đế mắng hắn háo sắc sao? Nghĩ lại, đừng nói là liếc mắt nhìn, cho dù hắn muốn sủng hạnh Hoa Chiêu Nghi, Hoàng hậu nàng có thể nói cái gì? Còn không phải là bấm bụng bấm dạ nhìn hắn leo lên giường những nữ nhân khác, ngày hôm sau còn phải hoan hoan hỉ hỉ thưởng đồ đạc cho người ta?!
Nghĩ tới đây, Diệp Trăn Trăn lại nghẹn thêm một bụng tức giận, nàng đã sớm nói, gả gà gả chó gì cũng không thể gả cho hoàng đế!
Tức giận xong, trong lòng Diệp Trăn Trăn lại dâng trào một loại bất an mãnh liệt. Kỷ Vô Cữu là hoàng đế, hắn sớm muộn gì cũng sẽ sủng hạnh những nữ nhân khác!
Loại bất an này kỳ thật vẫn luôn tồn tại, chỉ là nàng không thể nào giải quyết cho nên luôn lẩn tránh, hiện tại, nàng muốn tránh cũng không thể tránh.
Làm sao bây giờ? Trước mắt liền có nhiều oanh oanh yến yến như vậy nhưng lại không có biện pháp xử lý, hơn nữa những tiểu cô nương xinh đẹp đi được một người, hôm sau cũng sẽ lại đến một người, sinh sôi không ngừng. Chí cẩn hắn có ý định, chỉ cần một ánh mắt, tự có người không chùn bước mà ngả vào lòng hắn.
Quả thực quá ghê tởm!
Diệp Trăn Trăn nằm lỳ ở trên giường thở dài thở ngắn trong chốc lát, đột nhiên liền thập phần phiền chán mình như vậy. Đây là loại chuyện gì chứ, tiến cung xong liền cả ngày suy nghĩ làm thế nào cùng một đám nữ nhân tranh đoạt một nam nhân, mà nam nhân kia còn thấy tiểu cô nương xinh đẹp liền vô tri vô giác cười. Hôm nay hắn đối với nàng ôn tồn săn sóc, ngày mai cũng không biết được sẽ săn sóc đến ai.
Không đáng! Diệp Trăn Trăn tức giận nghĩ, hắn mới không đáng, nàng mới không vì hắn mà ghen.
Bên này trong Dưỡng Tâm điện, Kỷ Vô Cữu coi tấu chương được một lúc, đột nhiên giật mình ngẩng đầu, song mắt không chớp. Phùng Hữu Đức bên cạnh hầu hạ thấy thế nhịn không được giật mình một cái, nghĩ thầm Hoàng Thượng đây là lại muốn chỉnh ai? Hắn vễnh lổ tai nghe động tĩnh, không nghe thấy Kỷ Vô Cữu quở trách ai, lại chỉ nghe được một câu không đầu không đuôi: "Nàng không phải là ghen chứ?"
Kỷ Vô Cữu cẩn thận hồi tưởng một màn xế chiều hôm nay, Diệp Trăn Trăn sau khi thấy Hoa chiêu nghi mới bắt đầu mất hứng. Chẳng lẽ nàng thấy hoa chiêu nghi đẹp mắt, cảm giác mình không bằng? Nếu quả như thật là như thế, vậy hắn không thể không hảo hảo an ủi nàng một phen.
Nữ vi duyệt kỷ giả dung, ngươi có xinh đẹp hay không, là do trẫm định đoạt, cùng người ngoài không liên hệ nhau. Trẫm đã cảm thấy ngươi là mỹ nhân xinh đẹp nhất trên đời này...Ngươi liền là như vậy. Từ Dưỡng Tâm điện đến Khôn Ninh cung, Kỷ Vô Cữu nghĩ ra đủ loại lý do thoái thác.
Diệp Trăn Trăn vẫn còn bực mình. Ngay từ đầu còn biết vì sao minh mất hứng, càng về sau, chuyện bốn phương tám hướng gì nghĩ đến đều khiến nàng mất hứng. Tố Nguyệt muốn khuyên nàng, cũng không biết rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì, bởi vậy cũng không thể nào mở miệng. Chủ tử nhà mình tâm địa phóng khoáng, thời điểm tức giận ít gặp, mặc dù giận ai, lẩm bẩm trong chốc lát cũng thì xong rồi, ít khi nào biểu hiện như hôm nay, cả khuôn mặt trầm xuống dài ra, không nói tiếng nào. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng làm ra vẻ mặt uy nghiêm như vậy, nhìn giống như một pho tượng phật, làm cho người thập phần kính sợ.
Kỷ Vô Cữu đi vào Khôn Ninh cung, gặp Diệp Trăn Trăn như thế, liền cười làm lành, "Tính khí của nàng sao lại lớn như thế, không những khiến người bên cạnh khó chịu cũng khiến bản thân mình không vui vẻ.
Diệp Trăn Trăn cúi đầu đáp, "Ta không có tức giận."
"Còn nói không có tức giận, " Kỷ Vô Cữu nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, "Nhìn vẻ mặt này xem, dán trên cửa để trấn nhà cũng có thể."
Diệp Trăn Trăn bị buộc ngẩng đầu lê, cụp mắt không nhìn tới hắn.
Kỷ Vô Cữu cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng một cái, cười nói, "Còn tiếp tục nháo như vậy nữa, không sợ ta sẽ đi tìm người khác?"
Lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau, Diệp Trăn Trăn quay mặt thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, đáp, "Đi đi, chàng thích ai thì đi tìm nguời đó. Trong cung nhiều nữ nhân như vậy đều chờ đợi được ân sủng, chàng đừng ở chỗ ta ngây ngốc mà uống phí công phu."
Kỷ Vô Cữu liền có chút mất hứng, hắn ngồi ngay người lại, hai tay đặt ở trên đùi, lạnh lùng nói, "Nàng nói gì vậy."
Diệp Trăn Trăn cười lạnh, "Lời nói thật."
Nhịn nhẫn, Kỷ Vô Cữu đè lại ý nghĩ nói mấy câu nặng lời, chỉ nói, "Ta biết rõ nàng đang ghen."
Diệp Trăn Trăn cố ý khoa trương cười, "Hoàng Thượng, lời này thật buồn cười, ta ăn dấm chua cái gì? Chúng ta thành thân, mọi chuyện trong đó như thế nào ta đều hiểu rõ, ngài cũng đừng tự mình đa tình quá. Ta không đến mức bởi vì chút chuyện này liền muốn chết muốn sống... Ta một chút đều không để ý!"
Kỷ Vô Cữu chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị xé rách, phi thường khó chịu. Hắn đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Nàng lại không sợ hắn, ngẩng đầu mở to hai mắt trừng hắn.
Kỷ Vô Cữu há miệng, cuối cùng lại không nói được gì. Lời nói mềm mỏng nói không được, Lời nói cứng rắn cũng nói không được. Cứ như vậy đối mặt trong chốc lát, sau cùng, hắn rốt cục bại trận, phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
***
Ban đêm, Kỷ Vô Cữu ngủ ở Càn Thanh cung. Kể từ xuất chinh trở về, hắn không có việc gì liền chạy đến Khôn Ninh cung, hiện tại trở về Càn Thanh cung, giống như là tạm trú. Càn Thanh cung rất lớn, rất rộng, nhưng càng rộng rãi, lại càng vắng lạnh. Hắn nằm trên long sàng rộng mênh mông, trong ngực trống trơn, tâm cũng trống trơn. Tịch mịch giống như một loại trùng khi đến không một tiếng động, nhưng điên cuồng mà xâm nhập vào thân thể của hắn. Hắn không tự chủ đưa tay sở sang bên cạnh, nơi này đáng lẽ phải có một người, hắn dang tay là có thể chạm vào, có thể kéo vào trong ngực, ôm thật chặt. Như vậy mới có thể ngủ một giấc an ổn.
Kỷ Vô Cữu có chút thẫn thờ. Giống như thật sự không rời bỏ được nàng.
Hết lần này tới lần khác, khi nàng nói nói như vậy, những câu nói đó như đao, đâm thẳng vào lòng người.
Hắn biết rõ tính tình của nàng, nàng nếu thật không quan tâm, cũng sẽ không bực tức thành như vậy. Cho nên hắn không phát hỏa được, tuy biết nàng nói nhảm, nhưng lại khiến hắn khổ sở muốn chết.
Đây là thời điểm cần chấn động phu cương, Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, dù sao vẫn phải sửa một chút tính tình của nàng, đem nàng trừng phạt một chút.
Nói thì nói như thế, nhưng vẫn không kìm được khó chịu, buổi tối trở mình trằn trọc, ngủ không được ngon. Lúc dậy sớm thượng triều, tinh thần có chút không được phấn chấn. Hôm nay thượng triều chuyện thật không ít. Diệp Mộc Phương từ Sơn Đông đã trở lại, công trình đập chứa nước đã thuận lợi hoàn thành, hiện tại có thể sử dụng. Quan lại Lễ bộ quan viên cũng báo cáo về việc đàm phán cùng sứ thần tộc Nữ Chân, báo rằng bên kia đã đáp ứng cắt nhường phần lớn đất hoang phía bắc Liêu Đông.
Đây đều là chuyện tốt, nhưng Kỷ Vô Cữu có chuyện trong lòng, liền có chút không yên lòng, tùy tiện ứng phó. Hắn nghĩ chút nữa hạ triều, sẽ nhanh chóng đi tìm Diệp Trăn Trăn, lại cảm thấy mình nên dè dặt một chút, gạt nàng một trận, làm cho nàng về sau thành thực một chút.
Lại là đôi oan gia Diệp Tu Danh cùng Phương Tú Thanh tranh chấp.
Nguyên nhân tranh chấp là Phương Tú Thanh gần đây cực lực đề xướng tân chính. Đại Tề tuy trời yên biển lặng, nhưng trên quan trường, quan viên tham ô lại quá nhiều. Phương Tú Thanh liền đề ra một chính sách, mục tiêu là ở trừng trị tham ô. Hắn đã thương lượng qua với Kỷ Vô Cữu, hai người đối với vấn đề này cơ hồ đã hình thành chung nhận thức. Bởi vậy hôm nay thượng triều nói lại,chính là để cho mọi người có một chuẩn bị.
Diệp Tu Danh cùng hắn tranh cãi, cũng không phải phản đối trị tham quan, mà cảm thấy chính sách của hắn đưa ra có chút vì cái trước mắt nhiều quá, trên quan trường thế lực khắp nơi rắc rối khó gỡ, không phải là ngươi nghĩ trị là có thể trị, đến lúc đó làm không tốt, ngược lại chuyện xấu, khiến cho triều chính chấn động.
Hai người này cứ mỗi người một chút, ầm ĩ ầm ĩ công kích đối phương. Người đọc sách mắng chửi người rất có ý tứ, bốn chữ rồi lại bốn chữ bắn ra ngoài, tầng tầng lớp lớp, cũng không mang nặng hình thức, có điều người nghe cách ngươi mắng chửi người liền có thể đánh giá được tài văn chương đến độ nào.
Kỷ Vô Cữu vốn đã có chuyện phiền lòng, bây giờ nghe này hai người ta tranh ngươi cải, liền càng thêm phiền, vì vậy hung hăng vỗ bàn một cái, "Đừng cãi nữa!"
Hai người quả nhiên ngừng lại. Người chung quanh nhìn nhau, không biết bệ hạ hôm nay vì sao phát hỏa lớn như vậy.
"Các ngươi trở về nội các mà ầm ĩ, ầm ĩ ra kết quả rồi thì đến gặp trẫm, " Kỷ Vô Cữu nói, con mắt hướng mọi người đảo qua, "Còn có chuyện gì muốn tấu?"
Đại gia hỏa nhìn vẻ mặt hoàng đế "Ai tấu ta đánh ", làm sao còn dám nói chuyện, đồng thời trầm mặc xuống.
Cứ như vậy mà bãi triều.
Trở lại Càn Thanh cung, Kỷ Vô Cữu đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, biết rất rõ lúc này nên trừng phạt Diệp Trăn Trăn một hút, nhưng rồi lại "trăm trảo nạo tim" muốn đi gặp nàng.
Lúc này trong Khôn Ninh cung trong, Diệp Trăn Trăn ngủ một đêm, bực tức cũng đã nhạt đi không ít. Sáng sớm dậy dùng đồ ăn sáng, Tố Nguyệt thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, liền nói, "Nô tỳ lắm miệng một câu, kính xin nương nương thứ tội. Nô tỳ muốn nói, lời ngài nói ngày hôm qua nói cũng quá đả thương người."
Diệp Trăn Trăn tuy có chút hối hận hôm qua lỡ lời, nhưng da mặt mỏng có chút không muốn nhận lỗi, bởi vậy chỉ trầm mặc không nói.
"Hoàng Thượng thường ngày nhường nhịn nương nương ra sao, nương nương chính ngài rõ ràng. Nô tỳ cảm thấy, thân là đế vương, có thể làm đến mức này quả thực không dễ, ngài còn bất mãn cái gì?"
"Ngươi không hiểu." Diệp Trăn Trăn đáp.
"Dạ phải, nô tỳ không phải hiểu hết, nhưng nô tỳ hiểu một chuyện, nương nương ngài làm như vậy a, chính là đem Hoàng Thượng đẩy đến nơi khác."
Lời này nói ra liền nói trúng tâm sự của Diệp Trăn Trăn, nàng chưa phát giác đỏ mặt, cúi đầu.
"Nương nương, nô tỳ chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, nam nhân thích nữ nhân như thế nào? Tất nhiên là ôn nhu tri kỷ khiến người thương tiếc. Hoàng Thượng trước bận rộn quốc sự, trở lại hậu cung nếu lại gặp ngài phát cáu, mặc dù một lần hai lần có kiên nhẫn dỗ dành, nhưng kéo dài nhiều lần như vậy, tình cảm sâu hơn cũng sẽ bị ầm ĩ làm cho phai nhạt. Hai người các ngài vốn là một đôi thần tiên quyến lữ làm người ngoài ghen tỵ, sao không lẫn nhau thông cảm một chút, mà còn tổn thương lẫn nhau như vậy?"
Diệp Trăn Trăn đang định trả lời, chợt nghe bên ngoài Vương Hữu Tài cao giọng hô, "Hoàng Thượng giá lâm - - "
Diệp Trăn Trăn đứng dậy nghênh đón, hành lễ, Kỷ Vô Cữu kéo nàng vào nhà, ngồi trên giường. Lúc Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, không ngờ Tố Nguyệt đã lui ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người bởi vì tối hôm qua cãi nhau, hiện giờ đối mặt, tóm lại sẽ có chút lúng túng.
Kỷ Vô Cữu phát hiện mình vừa thấy Diệp Trăn Trăn, toàn bộ những gì nghĩ tối hôm qua đều ném ra sau ót. Biết rõ nàng da mặt mỏng, mất hết mặt mũi, hắn liền chủ động nắm tay của nàng, giọng trầm ấm hỏi, "Vẫn còn tức giận?"
Diệp Trăn Trăn lắc đầu, "Không có."
Kỷ Vô Cữu kéo tay nàng trước ngực, cố ý nói, "Lời nàng nói hôm qua, khiến cho ta vô cùng đau lòng. Nếu rõ nàng không quan tâm, vậy ta quan tâm là được rồi."
Diệp Trăn Trăn vội vàng nói, "Không phải là, ta, ta quan tâm."
Kỷ Vô Cữu trong lòng ấm áp, hỏi tới, "Quan tâm ai?"
Diệp Trăn Trăn đỏ mặt đáp, "Quan tâm chàng."
Kỷ Vô Cữu liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, kéo từ tim đến cổ họng, hắn kéo nàng vào ngực, ôn nhu nói, "Ta biết rõ."
"Đúng là ta không thích chàng để ý đến người khác, " Diệp Trăn Trăn phát hiện mình không rộng lượng như vậy, liền dứt khoát không thèm giả bộ rộng lượng nữa, dứt khoát đem nói rõ, "Lại càng không muốn chàng cùng các nàng thân cận."
Lời nói như vậy, khi Kỷ Vô Cữu nghe lại không khác gì tiếng trời, đâu chỉ là quan tâm, Trăn Trăn rõ ràng đang biểu lộ với hắn. Hắn ôm chặt nàng, cười nói, "Ta về sau không nhìn người khác, càng sẽ không cùng người khác thân cận, được hay không?"
"Lời này thực không chân thật, trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, ngày ngày đều thấy trước mắt. Chàng quản được chính mình sao?"
"Trăn Trăn, nàng hiểu hay không, trong hậu cung có thể ở hạ rất nhiều người, đúng là nơi này, " hắn cầm lấy tay của nàng đặt lên vị trí tim mình, "Chỉ có thể chứa được một mình nàng." Người ta nói "Nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm (Ba ngàn con sông nhưng chỉ uống một gáo nước)", thật ra là bởi vì một gáo nước này khác với ba ngàn con sông kia. Nước ở ba ngàn con sông kia không có mùi vị gì cả, chỉ có riêng một gáo nước này, ngọt vô cùng, hắn làm sao có thể vì ba ngàn con sông không có mùi vị kia mà buông tha cho gáo nước duy nhất ngọt ngào này?
Diệp Trăn Trăn nghe hắn nói như thế, trong nháy mắt đỏ mắt lên, "Thật sự?"
Kỷ Vô Cữu cười nói, "Chính nàng tự vấn lương tâm hỏi một câu, có phải thật vậy hay không."
Diệp Trăn Trăn lại nói, "Nhưng ta vẫn cảm thấy các nàng chướng mắt."
Kỷ Vô Cữu thở dài, "Ta cũng cảm thấy bọn họ chướng mắt." Ảnh hưởng đến việc hòa hảo của phu thê bọn họ.
Diệp Trăn Trăn chỉ càu nhàu một lát, nàng cũng biết, vô luận nàng chướng mắt như thế nào, cũng không thể đuổi đi, nếu có biện pháp, nàng đã sớm làm. Nói thật, những nữ nhân kia cũng là người cơ khổ, bởi vậy nàng không muốn quá mức khó xử các nàng.
Chỉ là, Diệp Trăn Trăn chợt lại nghĩ tới một cái khác chuyện, "Nếu như ta vẫn không thể... mang thai thì sao?"
Kỷ Vô Cữu nghe nàng nói như thế, vui vẻ, "Trăn Trăn, nàng vội vã như thế, là chê ta không đủ cố gắng?" Nói xong liền cúi đầu trằn trọc hôn lên cổ nàng, tay trượt xuống dưới, véo bóp nhẹ trên eo nàng.
Diệp Trăn Trăn bị xoa bóp có chút ngứa ngáy, cười khúc khích, muốn đứng dậy, "Chàng... Ta đang nói... chuyện đứng đắn đấy..."
Kỷ Vô Cữu vừa cởi y phục của nàng, vừa nói, "Thái y đã nói qua, hai người chúng ta thân thể không có vấn đề gì, mang thai là chuyện sớm muộn, nàng không cần nóng lòng, chuyện như vậy thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Diệp Trăn Trăn còn muốn lên tiếng, lại bị hắn cúi đầu hôn bịt miệng nàng.
Hai người trải qua một trận mây mưa thất thường, Diệp Trăn Trăn nằm trong ngực Kỷ Vô Cữu khẽ thở.
Kỷ Vô Cữu khẽ vuốt mái tóc của nàng, thấp giọng nói, "Trăn Trăn, chúng ta ngày mai đi xem hoa sen đi."
Diệp Trăn Trăn khẽ gật đầu, lại hỏi, " Có phải chàng muốn chơi cái bè hoa kia?"
Kỷ Vô Cữu lắc đầu, "Ta thích có khoang thuyền cùng mép thuyền."
"Vì sao?"
Kỷ Vô Cữu không đáp, chỉ híp mắt cười nhìn nàng.
"Không đúng, chàng nhất định là thích cái bè hoa kia, nhưng ngại nói, có đúng hay không? Ngày hôm qua, chàng vẫn nhìn chằm chằm vào nó."
"Ta thật sự không thích nó."
"Vì sao? Nó rất đẹp mắt."
"Ân ái đứng lên dễ dàng lật thuyền."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook