Người của Hạ gia tới rất nhanh, bất quá không phải Hạ Lê Thị cũng không phải Hạ Lệnh Ngọa, mà là đệ đệ của hoàng hậu – Hạ Lệnh Càn, đi cùng hắn còn có một nữ tử lạ mặt.

Cố Song Huyền một bên âm thầm cao hứng Hạ Lê Thị không tới, một bên tức giận Hạ Lệnh Ngọa cũng bày đặt làm cao, giả vờ cả giận nói: “Những người khác đâu?”

Hạ Lệnh Càn khiêm nhường nói: “Triệu vương nói, Hoàng hậu nương nương còn chưa chầu trời được, không cần cả nhà phải đến. Bảo vi thần dẫn theo kỳ nhân giang hồ tới chữa bệnh cho nương nương, trị không hết nói sau.”

Ai, lời này thực đúng, nếu không phải do Triệu vương nói ra thì còn tốt hơn nữa. Cố Song Huyền hướng về nữ tử kia: “Ngươi là ai?”

Nữ tử được bao phủ bởi một lớp áo choàng màu đỏ hồng, bỏ đi phần che mặt, lộ ra gương mặt yêu mị, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, toàn bộ người trong cung điện cả nam lẫn nữ cũng nhịn không được mà nhìn kỹ nàng. Dáng người nữ tử như rắn hổ mang dựng thẳng, con ngươi thâm ám, giương mắt nhìn lại khiến người ta cảm thấy rét run từ trong xương cốt: “Tiểu nữ phu gia họ Cung.” (Chồng chị này họ Cung)

Hơi thở của Cố Song Huyền bị kiềm hãm, tự mình mang theo nàng ta đi vào nội điện, sai người mở ra màn che giường, cởi bỏ vạt áo ẩm ướt của Hạ Lệnh Thù. Xem khắp da thịt, từ xương quai xanh đi xuống dần dần xanh tím, giống như vết thương do vật nặng tạo thành: “Hoàng hậu trúng độc này đã hơn ba tháng , luôn không ổn. Ngươi có thể nắm chắc không?”

Cung phu nhân liếc nhìn toàn thân Hạ Lệnh Thù một lần, một tay vươn hướng bụng Hạ Lệnh Thù, đè mạnh một cái, thân thể người trên giường chấn động mạnh, kêu thảm thiết. Tai Cố Song Huyền nghe ong ong, phẫn nộ giật đối phương lại, Cung phu nhân lạnh lùng nói: “Tỉnh.”

Hạ Lệnh Thù đau đến sắc mặt tái nhợt, mờ mịt nhìn mọi người, không nhận ra là mộng cảnh hay thế tục. Cung phu nhân cũng không quan tâm chuyện này, trái lại tự mình bắt đầu xé mở quần áo trên người nàng, tiếng vải vóc bị xé rách giống như xương cốt gãy, nghe thật kinh sợ. Cố Song Huyền muốn ngăn cản, lại sợ người này mạc danh kỳ diệu ấn loạn trên người Hạ Lệnh Thù, tiêng kêu thảm thiết vừa rồi đã đem vết nứt trong lòng hắn tách rời ra một góc, hắn thật sự không muốn thừa nhận chính mình âm thầm đau lòng vì nàng.

Các Thái y tựa hồ có người gặp qua nữ tử này, thấy được Cung phu nhân tiến vào đã biết tính mạng các Thái y được cứu, không dám nói nhiều liền gọi phần đông thầy thuốc ra khỏi nội điện.

Cung phu nhân quay đầu nói với Cố Song Huyền: “Đem thân mình nàng chà lau sạch sẽ.”

“A, trẫm đến làm?”

Cặp lông mày lá liễu của Cung phu nhân liền dựng thẳng: “Ngươi có phải phu quân nàng hay không?”

“… Phải.” Nhưng hắn cũng là hoàng đế.

“Nếu phải, chà lau thân thể cho nương tử của mình có vấn đề gì? Ngại bẩn hay là chê phiền toái, hay ngươi căn bản không muốn cứu nàng. Ngươi không cần nàng thì cho ta càng tốt, vừa vặn ta còn thiếu dược nhân, xương cốt Hoàng hậu nương nương chắc chắn thường được chăm chút, các độc vật cùng độc tính dùng trên người nàng hiệu quả chắc sẽ bất đồng.”

“Độc… Độc vật?”

Cung phu nhân đã bắt đầu vuốt ve toàn thân Hạ Lệnh Thù, không ngừng lấy kim đâm ở huyệt vị, ổn định đứa nhỏ bạo động trong bụng. Hạ Lệnh Thù hoàn toàn thanh tỉnh, thấp giọng chỉ hỏi: “Đứa nhỏ…”

Cung phu nhân nói: “Ta cứu sống mẹ con các ngươi, đứa nhỏ lưu cho tên hoàng đế không lương tâm này, ngươi theo ta đi, thế nào?”

Cố Song Huyền lập tức phản đối: “Trẫm không cho phép!”

Cung phu nhân liếc nhìn hắn một cái: “Người Cung phu nhân ta muốn , ngay cả Diêm vương cũng không dám tranh, ngươi tính cái gì?”

“Ngươi, ngươi, ngươi” Cố Song Huyền giận điên lên, trên đời này lại có kẻ so với Triệu vương càng thêm dám triệt long: “Trẫm muốn chu di cửu tộc nhà ngươi.”

Cung phu nhân nhe răng cười, như độc xà lộ ra răng nọc: “Tin hay không, từ lúc ta bước vào hoàng cung, tính mạng mọi người nơi này đều trong tay ta ? Ngươi muốn giết thân nhân của ta, ta sẽ xử lý toàn bộ hoàng tộc, chó gà không tha, nếu ngươi dám làm thử, ta trước hết ta sẽ làm cho người trong cung điện này bị độc phát, thời gian chỉ một chén trà toàn thân sẽ thối rữa mà chết, xương cốt cũng không lưu một cây.” Lời nói này đã đủ kinh thế hãi tục , Cố Song Huyền nhất thời tức giận đến nóng đầu, cũng không dám đem tính mạng người trong cung ra đánh cược. Không nói cả hoàng cung, riêng Phượng Huyền cung còn có Thái Hậu cùng trưởng tử Hạ gia tam phòng, trọng yếu nhất là, còn có bọn họ một đôi vợ chồng tôn quý nhất thiên hạ.

Hạ Lệnh Thù đã nắm được một mảnh áo của Cung phu nhân: “Phu nhân đừng cùng Hoàng Thượng so đo, hắn mới nhược quán không bao lâu, chưa thấy nhiều việc đời”.

“Ai mới nhược quán? Ai chưa thấy nhiều việc đời?” Tức chết hắn, nữ nhân này thời điểm gần chết khó sống còn châm biếm hắn: “Nữ tử này muốn mạng của ngươi, ngươi có biết không?”

Ánh mắt Hạ Lệnh Thù tối sầm lại, thấp giọng cười nói: “Ngươi lúc trước không thế. Người khác muốn mạng của ta ta liền cho, ngươi cho Hạ Lệnh Thù ta là loại người nào ? Hoàng Thượng, ngươi rất hấp tấp.”

Ngươi mới hấp tấp! Cố Song Huyền tức giận đến hồ đồ, bị nàng cho một kích mới tỉnh táo lại. Xác thực, hắn hỉ nộ đều hiện ra, không nên như thế, cũng không thể như thế. Hắn là hoàng đế, phải đem mọi người nắm trong lòng bàn tay mình, làm cho người ta kính nể hắn, sợ hãi hắn. Đi hai vòng bên giường, Cố Song Huyền đã một lần nữa khôi phục khí độ quân vương không ai bì nổi. Hắn nói: “Trẫm muốn mẫu tử bọn họ đều an toàn.”

Cung phu nhân nhìn Hạ Lệnh Thù chỉ hai câu nói ngắn ngủn là có thể chế trụ hoàng đế, rất vừa lòng, lực chú ý một lần nữa trở lại việc cứu người: “Trước lau qua người, lại chuẩn bị nước nóng để tắm, ta viết phương thuốc, đem dược liệu cùng nước nóng để tắm nấu chung, sau đó cho người ngâm vào.” Lại nhìn Cố Song Huyền, “Toàn bộ do ngươi tự mình động thủ, ta đi nấu thuốc.”

Cố Song Huyền thuận khí: “Vì sao phải do trẫm làm?” Hắn sẽ không cho Hạ Lệnh Thù nhược điểm của hắn để tiêu khiển.

Trên gương mặt yêu dị của Cung phu nhân xuất hiện một trận cười khẽ, mười phần mê hoặc, cũng mười phần âm độc: “Dược… Nhân…”

“Trẫm làm.” T_T

Chà lau cho người khác không được làm bừa, lau cho phụ nữ có thai càng không được bừa bãi, động tác của hắn cần nhẹ nhàng chậm chạp một chút…

“Hoàng Thượng, ngươi đang chà lau đồ bằng ngọc?”

Hắn chỉ cần lực đạo thích hợp…

“Hoàng Thượng, ngươi không cần chỉ lau một chỗ.” Ngực đã lau quá ba lần.

Chỉ cần hắn coi mình giống như Liễu Hạ Huệ…

“Hoàng Thượng, chỗ kia sẽ còn có nước ối, không cần lau.”

A, đỏ mặt: “Trẫm, khụ, đợi lát nữa phải ngâm nước thuốc, bất kể chỗ nào đều phải rửa sạch sẽ.”

Hạ Lệnh Thù mười phần sắc bén châm biếm: “Hài nhi của thần thiếp đến quá mau , đánh gãy nhã hứng của hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần.” Ta biết ngươi cùng Kiều Tiệp dư không động phòng, nhưng dù thế thì ngươi cũng không thể phát tình với phụ nữ mang thai sắp sinh.

Hộc máu tam thăng. Cố Song Huyền không biết hai má mình đã đỏ bừng, vứt khăn lụa, rống: “Câm miệng!” Không dám nhìn người, tiếp tục vùi đầu làm hết sức.

(thăng là một dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 cái đấu)

Thời điểm nước thuốc chuẩn bị tốt, Cố Song Huyền ôm Hạ Lệnh Thù liền nhịn không được nói thầm: “Heo mập.”

Hạ Lệnh Thù sờ sờ bụng: “Thật sự sinh được một con heo nhỏ, ta cũng bớt lo hơn.” Lời này một câu hai nghĩa, heo mẹ sinh heo con, vậy bố chồng heo là gì? Cố Song Huyền làm như không nghe rõ, hừ hừ. Về phần con của hoàng hậu rốt cuộc vụng về không chịu nổi hay là thông minh tuyệt đỉnh, tạm thời sẽ không biết được.

Trước khi cho người vào dục dũng, Cung phu nhân nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, ngươi đừng chạm vào nước thuốc.”

“Vì sao?”

“Bởi vì trong người ngươi không bị hạ độc, chạm vào nước thuốc ta lại phải một mình kê đơn thuốc cho ngươi, rất phiền toái.” Nói như vậy, dược liệu trong thùng tắm là… Độc dược?

Động tác của Cố Song Huyền ngừng lại, Hạ Lệnh Thù tựa hồ không thể đoán được ý tưởng thật sự trong đầu hắn, yếu ớt kéo chăn mỏng trên người, nói: “Giúp đỡ ta đi vào là được rồi.”

Cung phu nhân gật đầu tán thưởng: “Ngươi có tiềm chất làm dược nhân. Cô nhi mua về, nhìn thấy đứa nhỏ trước tắm nước thuốc xong xuất huyết mà chết, sau đó liền không bao giờ chịu tắm bồn . Đứa nhỏ quả nhiên phiền toái, người lớn rất nghe lời, nói cái gì thì làm cái đó.”

Ngay tại câu ‘Nói cái gì làm cái đó’ Cố Song Huyền một đường ôm Hạ Lệnh Thù về trên giường, Hạ Lệnh Thù nghi hoặc ngẩng đầu, không tiếng động hỏi. Cố Song Huyền không muốn ở trước mặt nàng biểu lộ ra chính mình chần chờ, xoay người hỏi Cung phu nhân: “Thuốc này tắm là vì cứu đứa nhỏ chưa ra đời hay cả hai mẹ con?”

Tác giả: Tuần Thảo

Edit: Mộc

Hết lần này đến lần khác Cung phu nhân tức giận vì bị hắn chống đối từ lời nói đến hành động, từng gặp kẻ không thẳng thắn thành khẩn, nhưng chưa thấy kẻ thay đổi thất thường như vậy, ngữ khí càng trở nên khó chịu: “Cứu sống người nào thì là người đấy, ngươi quản được ta”.

Cố Song Huyền nhìn bụng Hạ Lệnh Thù: “Ta muốn… Đứa nhỏ có thể an khang khỏe mạnh ra đời. Thuốc này của ngươi có thể tắm hay không…”

“Sau khi ngâm ba lần nước thuốc, độc sẽ hết , lát nữa đứa nhỏ sinh ra tự nhiên liền không độc không đau, ngươi là nam tử hán, chít chít lắm chuyện như vậy làm gì. Ngươi rốt cuộc có cứu bọn họ hay không, cứu liền thả vào cho ta, không cứu thì bản phu nhân đi.”

Rất… Rất có can đảm . Lần đầu tiên Cố Song Huyền gặp nữ tử như thế này, so với Hạ Lệnh Thù còn khó chơi hơn, nhất thời cứng ngắc tại chỗ.

Hạ Lệnh Thù ở giữa nước thuốc nóng bỏng, sương khói lượn lờ, cười khẽ: “Phu nhân đại nhân đại lượng, đừng cùng Hoàng Thượng so đo, hắn bị người dỗ dành đã quen, nghe không ra lời nói phải của ngươi. Ta không cần hắn giúp đỡ, tự mình đi vào.” Có thể làm cho hài tử bình an sinh ra, đối một người mẹ mà nói không có gì là không làm được, Hạ Lệnh Thù chống giường chậm rãi đứng lên. 10 tháng mang thai, bụng lớn nên đi lại cũng khó khăn, đừng nói là nàng hiện đang ở vào thời điểm suy yếu, người còn chưa đứng lên đã lắc lư.

Cố Song Huyền giúp đỡ thì không phải, không giúp đỡ cũng không phải.

Trên đầu Hạ Lệnh Thù đầy mồ hôi, trong lòng biết Cung phu nhân sẽ không chịu chủ động giúp mình, ánh mắt nhìn khắp nơi, toàn bộ nội điện không có một bóng người, chỉ có Cố Song Huyền giống như một con rối gỗ. Nàng không khỏi nhụt chí: “Lục lang, đừng đùa giỡn nữa, đến giúp ta một chút.”

Một tiếng lục lang, lại công phá sự cứng rắn của người nào đó.

“Trẫm… là chân long thiên tử, không thể tiến vào phòng sinh dơ dáy bẩn thỉu.”

Hạ Lệnh Thù nhíu mày, rốt cuộc là đối chọi gay gắt hay là tỏ ra mềm mại để lừa gạt, trong lòng nàng đắn đo biện pháp nào dễ dàng đạt tới mục đích. Cơ thể mang thai mệt mỏi, lại nghĩ tới vừa rồi khổ sở đợi hắn, tính khí cũng trở nên kiêu ngạo: “Ngươi đã tiến vào rồi, cũng bẩn với ô uế rồi, còn muốn đi ra ngoài hay sao?”

“Trẫm đi ra ngay!”

“Đi ra ngoài tìm mỹ nhân giao hoan sao, tạm biệt không tiễn. Con của thần thiếp sẽ tự mình sinh, không trông cậy vào kẻ vô tâm vô phế.” Nói xong liền thở hổn hển, lúc đầu sắc mặt ửng hồng, lúc sau ngược lại, biến thành xanh trắng.

Cung phu nhân đứng ở một bên nhìn, tỏ vẻ thân mật: “Lại ầm ỹ lớn tiếng một chút, đợi lát nữa châm cứu huyệt đạo sẽ buông lỏng ra, ngươi sẽ càng đau nhức.” Rồi hướng Cố Song Huyền nói, “Nếu ngươi không thương nàng còn khiến nàng sinh con cho ngươi làm gì? Không có việc gì nên kiếm chuyện sao. Còn nữa, nương tử sắp sinh mà ngươi còn chạy đi tìm mỹ nhân, không lo lắng con ngươi thối rữa mốc meo ở chỗ nào sao.”

Cố Song Huyền tức giận đến hộc máu, mốc meo trong lời nói của nàng chẳng phài là đang nhắc nhở hắn, thật đáng chết, nhưng hắn thật sự không dám đi.

Hạ Lệnh Thù nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: “Đến đỡ ta nào.”

Cố Song Huyền cắn răng, sống chết không muốn thừa nhận mình lo lắng cho nàng nên mới nhiều chuyện, cũng không phải bởi vì chịu không nổi nàng khổ sở mới luyến tiếc rời đi. Cẩn thận ôm lấy thân thể nặng nề vào trong thùng tắm, nhìn nước thuốc màu nâu bao phủ quanh cơ thể nàng, ngập lên tận cổ.

Cung phu nhân ở phía sau đột nhiên nói ra một câu: “Hoàng đế thật thú vị. Hắn rốt cuộc hận ngươi hay yêu ngươi?”

Hạ Lệnh Thù rút tay ra, da thịt hai người cọ sát, tựa hồ quyến luyến, một chút lưu luyến không đi, chậm rãi, kích thích thật nhỏ vướng mắc giữa họ. Cố Song Huyền không nhớ nổi đã bao lâu không tới gần nàng như vậy, hai tháng, hoặc là lâu hơn, lâu đến nỗi hắn thấy hoảng hốt, cánh tay tách ra, lòng bàn tay đụng nhau, đầu ngón tay trượt qua, hắn ngơ ngác nhìn ngón tay mảnh khảnh của nàng chìm vào nước thuốc đen như bóng đêm, sâu không thấy đáy.

Hắn yếu ớt chuyển động ngón tay mình, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh xa cách, cao cao tại thượng, thản nhiên nói: “Trẫm là hoàng đế, nàng là hoàng hậu, nói chuyện yêu hận gì chứ.” Không có hận cũng không có yêu, bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi.

Hạ Lệnh Thù tựa vào cạnh thùng, bàn tay dưới nước đặt lên bụng, cảm giác bên trong đứa nhỏ lại một lần nữa đạp liên tục: “Hoàng thượng là Chân Long quân chủ, làm sao có thể yêu một nữ tử phàm tục. Hạ Lệnh Thù ta cũng không có hứng thú hận một con sâu, không thú vị chút nào .”

Chậc, Chân Long Thiên Tử vào trong miệng của nàng liền biến thành một con sâu mập, nữ tử ở đây tựa hồ người sau càng cả gan làm loạn hơn người trước.

Cố Song Huyền buồn bực thở dài, chỉ cảm thấy trên đời này nữ tử cùng tiểu nhân thật khó nuôi. Hai người này tụ tập thành một khối, chính là tổng hợp nữ tử cùng tiểu nhân, không chỉ khó nuôi còn khó chơi, miệng lưỡi bén nhọn, ích kỷ, vô tình vô nghĩa.

Hắn căm giận sửa sang lại vạt áo, nhấc chân đi ra ngoài. Đầu tiên liền gặp Hạ Lệnh Càn, càng thêm căm tức nói: “Các ngươi đừng làm như nơi này là của Hạ gia, tự tiện ra vào. Hoàng hậu hiện giờ đã có người cứu trợ, ngươi có thể trở về báo cho người trong nhà tin vui . Cứ nói ‘Nhờ hồng phúc tổ tiên của Hạ gia, tạm thời Hoàng hậu nương nương còn không chết được’ !”

Hạ Lệnh Càn lui ra phía sau vài bước, cong khom lưng: “Vi thần tuân chỉ! Thần nhất định thay tỷ tỷ thắp hương ở từ đường Hạ gia, trước mặt tất cả con cháu Hạ gia nhắn lại khẩu dụ của hoàng thượng.”

Thất khiếu của Cố Song Huyền bị lửa giận đốt đến lục khiếu: “Cút!”

Hắn giống một con thú bị vây khốn trong đại điện, đi lòng vòng dạo quanh, ngồi chính giữa là Thái Hậu, bên trái là người nhà mẹ đẻ hoàng hậu, bên phải là mẹ của hoàng hậu, hắn không có đường nào đi được, liền lẻn ra bên ngoài cửa điện, đứng ở hành lang dài nhìn cảnh ánh đèn từ vạn nhà phía xa xa, hoặc sáng hoặc tối, lòng dần dần bình tĩnh.

Thật đáng giận, tất cả người nhà Hạ gia thật đáng giận, Triệu vương có quan hệ với Hạ gia càng thêm đáng giận!

Đáng hận nhất là, ngay cả lúc hắn hận đến nóng lòng vẫn không thể thật sự hạ sát thủ với Hạ Lệnh Thù, khắp nơi bị cản tay, khắp nơi vấp phải trắc trở, khắp nơi bị người ta đùa giỡn!

Hắn là hoàng đế, không phải con rối thế gia! (thế gia: nhà làm quan)

Nắm tay càng nắm càng chặt, trong không trung mơ hồ bay tới mùi hoa, hắn giương mắt nhìn ra xa: “Ai, đi ra.”

Sau vườn hoa, thân ảnh thướt tha nhu nhược cúi xuống bái lạy: “Hoàng Thượng, nô tì chỉ là… chỉ là lo lắng ngài và hoàng hậu, cho nên…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương