Hoàng Hậu Tinh Quái, Nàng Ngồi Yên Cho Trẫm!
-
Chương 2: Lão Thiên,ta xuyên không thật ư?(Hạ)
Nàng gắng gượng ngồi dậy,đầu thì đau như búa bổ.Đang định hình xem sao mình lại nằm đây thì nghe tiếng khóc lóc bên cạnh,nàng đưa đôi mắt nhìn sang bên cạnh.
Một tiểu cô nương tầm 15,16 gì đấy đang đứng bên giường khóc lóc,miệng nỉ non nom rất ủy khuất:
-”Tiểu thư,người tỉnh rồi,thật người làm Tiểu Ý sợ không gặp lại người tỉnh!”
Bảo Yến nhìn tiểu cô nương thanh tú tự xưng là Tiểu Ý,cuộc đời nàng ghét nhất là nhìn thấy nước mắt,nhớ hồi còn đi học trung học nàng suýt đánh một thằng con trai đang khóc lóc vì....thất tình.
Nhưng tiểu cô nương này vì nàng mà khóc lóc thương tâm thật khiến nàng ấm áp lạ thường.
Nàng đứng dậy ôm tiểu cô nương vào lòng vỗ về:
-”Tiểu Ý,ta là không sao,chỉ hơi váng đầu,không tin ngươi cứ kiểm tra!”
Tiểu Ý gật gật nhìn nàng,nàng buông Tiểu Ý ra ngồi xuống giường rồi nhìn ngó xung quanh.
Quái!Đây đâu phải phòng nàng,từ khung cửa sổ đến khung giường đều được chạm khắc tinh xảo,mang đầy hơi thở cổ kính......Stop.....cổ kính á.........cảnh này nàng thấy quen quen....hình như trên phim cổ trang và tiểu thuyết xuyên không........không lẽ..........đến tột cùng là nàng.....XUYÊN KHÔNG?
....
....
....
....
....
....
XUYÊN KHÔNG!!!!!
...
...
...
...
...
Các nơron thần kinh của nàng ngay lúc này vn động hết công suất......
Nàng nhớ là nàng chỉ rơi xuống hồ bơi thôi mà,vậy mà cũng xuyên không!
QUÁ VI DIỆU!!!!
Nàng quay sang Tiểu Ý:
-”Tiểu Ý,đây là đâu!”
Tiểu Ý sợ hãi nhìn nàng,tiếp tục một màn “lê hoa đái vũ”:
-”Tiểu thư,người không nhớ gì sao?”
Nàng bực bội gắt gỏng:
-”Ta thực không nhớ gì,mà ta đã chết đâu mà ngươi khóc lắm thế?”
Tiểu Ý nghe thế liền sợ hãi quỳ xuống nói:
-”Tiểu thư bớt giận!”
-”Đứng lên!”
-”Vâng!”
Tiểu Ý quệt nước mắt đứng lên,nàng vẫn như cũ lạnh nhạt hỏi:
-”Kể ta nghe về nơi này!”
Sau khi nghe Tiểu Ý huyên thuyên một hồi,nàng bảo Tiểu Ý ra ngoài nấu gì đó cho nàng ăn,nàng đói muốn xỉu rồi.
Ngồi một mình trong phòng,nàng ngước mắt lên trần nhà,than thở:
-”Lão Thiên,ta xuyên không thật ư?”
Một tiểu cô nương tầm 15,16 gì đấy đang đứng bên giường khóc lóc,miệng nỉ non nom rất ủy khuất:
-”Tiểu thư,người tỉnh rồi,thật người làm Tiểu Ý sợ không gặp lại người tỉnh!”
Bảo Yến nhìn tiểu cô nương thanh tú tự xưng là Tiểu Ý,cuộc đời nàng ghét nhất là nhìn thấy nước mắt,nhớ hồi còn đi học trung học nàng suýt đánh một thằng con trai đang khóc lóc vì....thất tình.
Nhưng tiểu cô nương này vì nàng mà khóc lóc thương tâm thật khiến nàng ấm áp lạ thường.
Nàng đứng dậy ôm tiểu cô nương vào lòng vỗ về:
-”Tiểu Ý,ta là không sao,chỉ hơi váng đầu,không tin ngươi cứ kiểm tra!”
Tiểu Ý gật gật nhìn nàng,nàng buông Tiểu Ý ra ngồi xuống giường rồi nhìn ngó xung quanh.
Quái!Đây đâu phải phòng nàng,từ khung cửa sổ đến khung giường đều được chạm khắc tinh xảo,mang đầy hơi thở cổ kính......Stop.....cổ kính á.........cảnh này nàng thấy quen quen....hình như trên phim cổ trang và tiểu thuyết xuyên không........không lẽ..........đến tột cùng là nàng.....XUYÊN KHÔNG?
....
....
....
....
....
....
XUYÊN KHÔNG!!!!!
...
...
...
...
...
Các nơron thần kinh của nàng ngay lúc này vn động hết công suất......
Nàng nhớ là nàng chỉ rơi xuống hồ bơi thôi mà,vậy mà cũng xuyên không!
QUÁ VI DIỆU!!!!
Nàng quay sang Tiểu Ý:
-”Tiểu Ý,đây là đâu!”
Tiểu Ý sợ hãi nhìn nàng,tiếp tục một màn “lê hoa đái vũ”:
-”Tiểu thư,người không nhớ gì sao?”
Nàng bực bội gắt gỏng:
-”Ta thực không nhớ gì,mà ta đã chết đâu mà ngươi khóc lắm thế?”
Tiểu Ý nghe thế liền sợ hãi quỳ xuống nói:
-”Tiểu thư bớt giận!”
-”Đứng lên!”
-”Vâng!”
Tiểu Ý quệt nước mắt đứng lên,nàng vẫn như cũ lạnh nhạt hỏi:
-”Kể ta nghe về nơi này!”
Sau khi nghe Tiểu Ý huyên thuyên một hồi,nàng bảo Tiểu Ý ra ngoài nấu gì đó cho nàng ăn,nàng đói muốn xỉu rồi.
Ngồi một mình trong phòng,nàng ngước mắt lên trần nhà,than thở:
-”Lão Thiên,ta xuyên không thật ư?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook