Hoàng Hậu Rắc Rối
-
Chương 24: Tiểu nha đầu. .
- Vương Minh, có phải con đã để mắt đến cô gái nào đó không?- Liêu Bối Nhi đẩy cửa phòng Vương Minh, thằng bé đang luyện chữ viết, ngẩng đầu lên hành lễ.- Hoàng cung đang đồn ầm cả lên, con để mắt đến nô tỳ ư?- Quận chúa nghe nói con bé kia tuổi cũng xấp xỉ hoàng tử, lại quen biết với Phương Bạch Hàn nên nàng suy đoán là vậy.
- Không có, Tống Hạo mới là người để mắt đến cô ấy!- Vương Minh khẽ thở dài, để cây bút vào nghiên mực. Liêu Bối Nhi khó hiểu liếc mắt:
- Tống Hạo đã chọn được thái tử phi rồi, nếu có để mắt đến, con bé cũng chỉ làm thiếp thôi!
Trong lòng Vương Minh dấy lên cảm xúc khó nói, chẳng biết là vui hay buồn. Buồn vì Tiểu Yến chỉ là kẻ đến sau, vui vì mình vẫn còn cơ hội khác. Thằng bé nhìn mẹ mình không nói. Liêu Bối Nhi không phải là người chưa từng trải, nhìn vẻ mặt trầm ngâm của con trai liền đoán được suy nghĩ.
- Tống Hạo có nói nó thích con bé không?
- Vẫn chưa...- Vương Minh chậm rãi lắc đầu.
- Có lẽ cũng chỉ là tình cảm huynh muội bình thường thôi, con vẫn còn cơ hội mà. Hay để mẹ gặp mẹ của con bé nói chuyện. Là nha hoàn ở cung nào?- Liêu Bối Nhi bước đến vuốt tóc Vương Minh mỉm cười hiền hậu. Yêu nô tỳ cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần con bé thông minh lanh lợi, hiểu chuyện 1 chút là được.
- Tiểu Yến ở kinh thành, được cậu nhận làm đệ tử, hàng ngày đều học cùng con và Tống Hạo.- Vương Minh được mẹ mình ủng hộ thì tâm tình tốt hơn hẳn, nở nụ cười giới thiệu.
- A, gia thế có tốt không?- Liêu Bối Nhi càng vui mừng hơn,
không phải nô tỳ thì không sợ lời ra tiếng vào về chuyện môn đăng hộ đối.
- Gia thế rất tốt, rất thông minh lanh lợi, còn xinh đẹp hơn người...- Vương Minh không tiếc lời khen tặng, nụ cười trên môi nở thật sâu. Quận chúa mỉm cười:
- Xem ra Vương Minh rất thích Tiểu Yến này rồi!
Thằng bé cúi đầu không trả lời như ngầm đồng ý. Chuyện của Tống Hạo cứ để hồi sau phân giải. . .
*******
- Bệ hạ vẫn đang tìm cô gái ấy ư?- Mỹ nhân họ Kiều đi theo sau Sở Lâm Vũ, đưa mắt ngọc nhìn vào bức tranh vẽ.
Không ngờ, Đại Sở là do Sở Lâm Vũ lập ra. Bao nhiêu năm sắp đặt gian tế, ngấm ngầm chia rẽ Vương triều quả không uổng phí công sức. . .
Sở Lâm Vũ không có hứng thú trả lời Kiều Lan Vệ, bước chân cứ tiến về phía trước.
- Ngươi, Nha Đầu, đứng lại đó!- Tiếng Từ công công vang lên lanh lảnh, 1 đứa bé gái khoảng chừng 10 tuổi, tóc búi củ tỏi ôm mấy cái bánh màn thầu chạy đến. Từ công công thấy Sở Lâm Vũ liền vội vàng hành lễ:
- Bệ hạ tha mạng, tiểu nha đầu này dám ăn cắp bánh màn thầu...
- Nhà bếp nhiều món ngon như thế, ta chỉ lấy có vài cục bột thôi mà. Nguyên năm ta làm công trong cung, tiền lương ông có phát đâu hả?- Con bé nấp sau lưng Sở Lâm Vũ hét lên, trông chả có phép tắc gì cả. Sở Lâm Vũ thường ngày vốn tàn nhẫn, lạnh lùng đột nhiên im lặng nhìn con bé, khóe môi còn cong lên 1 nụ cười. Từ công công không rõ sau nụ cười ấy là phúc hay họa liền quỳ thụp xuống đất, dập đầu:
- Con bé ấy nói bậy, hạ thần đã phát tiền tất cả rồi!
- Ông dám thề không? Ai nói láo thì thụt lưỡi nhé!- Con bé gân cổ cãi lại.
- Ta thề!- Từ công công thấy tốt nhất vẫn nên thề trước cho có lòng tin.
- Xin lỗi ông nhé, nếu thề mà chết thật thì thế giới này đâu có mấy vạn người.- Con bé lè lưỡi trêu ngươi. Sở Lâm Vũ bật cười, cho Từ công công và Kiểu Lan Vệ lui ra. Con bé nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng mặt lạnh như băng này thấy... bản thân không ổn rồi gãi đầu, đưa cái màn thầu ra trước mặt:
- Bệ hạ, tiểu nữ... trả người!
Sở Lâm Vũ cúi người nhìn gương mặt hồng hào, đôi môi anh đào đang mím chặt lại như sắp khóc ấy, còn cả cái tay bé xinh đang đặt lên cái bụng đang réo rắt.
- Ngươi tên gì?- Sở Lâm Vũ hôm nay thấy mình như đang sống lại trong ký ức lúc trước.
- Tiểu nữ không có tên, mọi người vẫn thường gọi là Nha Đầu.- Thật trùng hợp, 10 năm sau, ở tại hoàng cung đột nhiên xuất hiện đứa trẻ ăn cắp màn thầu tên Nha Đầu. Sở Lâm Vũ nhếch môi:
- Ngươi là nô tỳ ở cung nào?
- Nô tỳ chỉ làm mấy việc vặt ở nhà bếp thôi.- Con bé đưa đôi mắt to tròn của mình lên nhìn hoàng thượng.
- Từ nay về sau đến cung của ta làm việc đi.- Nhìn thấy con bé này tự tung tự tác rất giống Nha Đầu, lòng Sở Lâm Vũ cũng vui vẻ hẳn lên. 10 năm qua, hắn vẫn không lập phi chỉ để giữ đúng lời hứa. Giá như 10 năm trước hắn kiềm chế được dục vọng, không cưỡng bức Nha Đầu thì có lẽ nàng đã toàn tâm toàn ý ở cạnh hắn.
- Nô tỳ chẳng biết làm gì cả, rửa bát bát bị vỡ, nấu nước sôi liền bị phỏng tay, còn nữa...- Tiểu Nha Đầu len lén ăn cái màn thầu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ kể ra. Dù sao cũng chỉ là đứa nhóc 10 tuổi, Sở Lâm Vũ giữ lại bên cạnh chỉ để đỡ buồn chán.
- Ngươi đến Hưng thánh cung không để làm những việc đó.- Hắn cúi người xuống nhìn đôi má hồng như 2 trái đào kia.
- Vậy nô tỳ ở đó làm gì? À, nô tỳ sẽ quét dọn phòng ngủ, nhưng không chắc sẽ sạch, à không không, sẽ cố hết sức mình quét cho nó sạch!- Con bé vừa nhai nhóp nhép vừa nói. Sở Lâm Vũ càng nhìn nó thì càng thấy giống Nha Đầu lúc mới bị bắt ở sơn trang, cái gì cũng không biết làm nhưng ăn thì rất giỏi.
- Có chí cầu tiến như thế là tốt!- Sở Lâm Vũ nhếch môi. Con bé ăn xong phủi tay:
- Miễn sao người trả đủ tiền công cho nô tỳ là được rồi!
Lúc này Sở Lâm Vũ đột nhiên bật cười. Tiểu Nha Đầu cũng cười theo dù không biết có chuyện gì vui đến vậy.
Tiểu Nha Đầu này là do Nha Đầu đầu thai trong hình hài của Linh San, Sở Lâm Vũ không thấy quen thuộc mới là lạ. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook