Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
-
Chương 320: CHƯƠNG 320: GIẬN CŨNG KHÔNG PHẢI VÌ NGƯƠI
CHƯƠNG 320: GIẬN CŨNG KHÔNG PHẢI VÌ NGƯƠI
Editor: Luna Huang
“Tiểu thư ngươi nghĩ toán chút đi, bên kia mã xa chuẩn bị xong, Vô Mộng công chúa hôm nay phải đi.”
Vu Xá Nguyệt liếc mắt, “Nàng còn không bằng không đi, phỏng chừng ở trên xe đều là cười đi.”
Ngưng nhi nhất thời cảm giác nói sai nhieuè, cúi đầu không dám khuyên nữa.
Chỉ chốc lát sau trong viện truyền đến tiếng nói chuyện, Vu Xá Nguyệt hỏi: “Là ai tới?”
“Nghe là ngũ tiểu thư, mấy ngày này Triệu di nương mang thật nhiều đồ đến cho tiểu thư.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt vốn định đứng dậy đi gặp một chút, thế nhưng thân thể không còn chút sức lực nào, trong lòng cũng phiền táo, đừng được phân nửa lại đổi chủ ý, “Ai, nói ta hai ngày này mệt đang ngủ, ngươi bồi nàng ở trong phủ đi một chút đi.” Vu Âm Nhi luôn là chạy đến thăm nàng như vậy, gặp rồi, giao tình giống nhau không muốn động. Vẫn không gặp đi, mọi người chưa từng có mâu thuẫn, như vậy còn có chút băn khoăn.
Ngưng nhi nghênh đi ra cửa, Vu Xá Nguyệt phải dựa vào trước cửa sổ nhìn.
Vu Âm Nhi đi vào trong, Ngưng nhi tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng nói: “Ngũ tiểu thư, người đã đến.”
“Ngưng nhi tỷ tỷ, tam tỷ tỷ ta thế nào?” Trong khoảng thời gian này Vu Âm Nhi nẩy nở rất nhiều, đại khái là thư thái, khuôn mặt cũng thanh tú.
Ngưng nhi thở dài một tiếng, “Ai, tiểu thư gần đây thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thấy để người lo lắng, lúc này vừa nằm xuống, không biết có ngủ hay không.”
Vu Âm Nhi gật đầu, “Nga… Ta đây không quấy rầy tỷ tỷ.”
“Ngưng nhi bồi ngũ tiểu thư đi một chút đi, sau khi người đi ra rồi cũng có thể nói chịu với nhiều người một chút.”
“Đúng vậy.”
Hai người ra khỏi Hải Đường uyển, trên đường nhỏ đi một hồi, Ngưng nhi có ý định tách viện lạc trọng yếu ra, chỉ ở trong trong phạm vi tản bộ A Ly nói.
Chỉ chốc lát sau, Vu Âm Nhi do dự hỏi, “Đúng rồi, mới vừa rồi…”
“Cái gì?”
“Nga, ta là nói, hôm nay Vô Mộng công chúa khởi hành đi trở về đúng không.”
“Đúng nha.” Ngưng nhi xem kỹ Vu Âm Nhi bên cạnh thân.
Vu Âm Nhi cụp mắt không được tự nhiên một hồi, “Ngưng nhi tỷ tỷ, ai… Ta nói với ngươi, chuyện này ngươi đừng nói cho tam tỷ tỷ.” Không đợi Ngưng nhi đáp ứng, nàng tiếp tục nói, “Mới vừa rồi lúc ta tới, nhìn thấy, nhìn thấy…”
Trong lòng Ngưng nhi cảnh giác, nét mặt cười nói, “Ngũ tiểu thư cứ việc nói thẳng đi.”
“Ta thấy… Tiểu vương gia cùng Vô Mộng công chúa ôm chung một chỗ, còn lưu luyến không rời hôn tạm biệt!”
“Thiệt hay giả?” Không đợi nàng nói xong, Ngưng nhi xuất khẩu cắt đứt, dáng tươi cười cũng lạnh hai phần, “Vô Mộng công chúa cùng tiểu vương gia vẫn luôn là hảo hữu, làm sao có thể làm như vậy a.”
Vu Âm Nhi lập tức hối hận, giậm chân, “Thực sự, ai nha…nên ta đã nói đừng nói cho tam tỷ tỷ. Ai nha ta thế nào nhiều chuyện như vậy!”
Ngưng nhi cố sức cầm tay của Vu Âm Nhi, trấn an cười cười, “Hảo, Ngưng nhi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nói ra cho tiểu thư tìm xui, ngũ tiểu thư yên tâm đi.”
“Nga… Vậy, vậy là tốt rồi…”
——
Sau khi Vu Âm Nhi trở về thấp thỏm cả đêm, không biết Ngưng nhi cuối cùng có nói hay là không, nói bình thường hay thêm dầu thêm mỡ.
Nàng không chỉ có nhìn không thấu Vu Xá Nguyệt, hiện tại ngay cả người bên cạnh Vu Xá Nguyệt đều sờ không trúng. Nàng nghĩ như thế nào đều tâm trạng bất an, vì vậy sáng sớm ngày thứ hai chạy tới tham ý.
Lần này nàng gặp được Vu Xá Nguyệt, chỉ bất quá vẫn là ở cửa phủ đệ, hơn nữa còn là một màn tương tự sáng sớm hôm qua…
Thị nữ đi theo hầu đang bận bỏ đồ vào xe, Vu Xá Nguyệt cùng Ngự Cảnh hai người đứng ở cửa phủ đệ, cũng không có gì nói, bầu không khí có điểm cứng ngắc. Vu Âm Nhi có chút kinh ngạc, Vu Xá Nguyệt đây là…muốn đi?
Vọng Thư Uyển.com
Ngưng nhi cầm hộp đi tới, thấy Vu Âm Nhi xa xa liền chiêu đãi nàng, “Ngũ tiểu thư, người đã đến.”
“Ai…” Vu Âm Nhi cẩn thận tiến lên hỏi nàng, “Tam tỷ tỷ đi đâu?” Nàng nói xong nhìn sắc mặt của hai người, cũng không quá tốt.
“Hồi Minh Khải, tiểu thư phải về nhà.”
“Đây, đột nhiên như vậy?”
“Ai, càng là tới gần hôn kỳ thì càng nháo không được tự nhiên. Không có biện pháp, chúng ta những thứ hạ nhân cũng theo lo lắng.” Ngưng nhi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bận việc.
Vu Âm Nhi không dám tiến lên nói, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn. Chân trước Vô Mộng mới vừa đi, Vu Xá Nguyệt chân sau sẽ không ngây người, thật đúng là có chút ngớ ngẩn.
Một lát sau mã xa chuẩn bị xong, Ngự Cảnh đưa tay nắm thật chặt áo choàng của nàng. Vu Xá Nguyệt cũng không có biểu thị gì, nhấc chân muốn đi.
“Tam, tam tỷ tỷ…” Vu Âm Nhi nhanh lên tiến lên hai bước, âm điệu của nàng có chút run.
Vu Xá Nguyệt dừng bước quay đầu lại nhìn nàng, “Làm sao vậy.”
“Ta…”
Vu Âm Nhi ta một lát nói không nên lời, cuối cùng vẫn là Vu Xá Nguyệt thản nhiên nói, “Được rồi, ngươi về trước đi.” Sau đó liền lên xe ngựa.
Vu Xá Nguyệt khom lưng vén rèm lên, chỉ thấy trong xe đã ngồi một người, nàng có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn Ngự Cảnh một chút. Khóe miệng người nọ hơi nghiêng tà tà vung lên, dẫn theo chút ôn nhu và cười xấu xa. Vu Xá Nguyệt nháy mắt mấy cái, im lặng không lên tiếng ngồi xuống, Ngưng nhi A Ly cũng đều đi theo.
Mã xa chậm rãi chạy, Vu Xá Nguyệt nhìn thoáng qua bên ngoài thì để mành xuống. Trầm Nhan Hoan tựa ở trên nệm vui cười: “Ta tiễn ngươi đến thành môn khẩu.”
Vu Xá Nguyệt liếc nàng một cái, “Hắn đưa ngươi đến?”
Trầm Nhan Hoan cũng không nhận những lời này, từ ám cách móc ra thật nhiều đồ ăn vặt món đồ chơi, thậm chí còn có điểm công cụ thiết kế, đều là mấy thứ thường ngày nàng thích, Vu Xá Nguyệt thấy tiếu ý trên mặt hiện lên.
Trầm Nhan Hoan khoa trương nói: “Ôi, Vô Mộng chạy ngươi cũng chạy, có phải choáng váng hat không a. Ngươi nghĩ rõ rồi, cho người khác cơ hội lợi dụng sơ hở.”
Vu Xá Nguyệt cười cười, “Ai nha ta đều không thèm để ý, ngươi lo lắng cái gì.”
“Ta ngươi cũng quá lớn đi? Nếu ta nói ngươi đây là trúng một chút phép khích tướng của Vô Mộng, nếu như ta thì ta sẽ không đi.”
Vu Xá Nguyệt giảo hoạt cười rộ lên, từ trong tay áo xuất ra một phong thư quơ quơ trước mặt nàng, “Ta về nhà trước nhận thức thân nhân a.”
Trầm Nhan Hoan tăng cường qua đây mở, là hồi âm của Doãn Thu Minh, gọi nàng trước thành thân hồi Minh Khải nhận tổ quy tông, cái danh hiệu công chúa này là thật mới có thể chèn ép được quan to như Ngự Cảnh.
Nàng nhìn liền cười, “Ngươi là vì chuyện này mới về?”
“Nếu không thì sao?”
“Không có việc gì, một ít người lo lắng vô ích. Còn mang ta đi khuyên…”
Vu Xá Nguyệt dựa vào ghế nằm một cái, “Hắn lo lắng là có phải, dù sao cùng Vô Mộng ôm tình chàng ý thiếp lâu như vậy, dù sao cũng phải có một giải thích hợp lý.”
Trầm Nhan Hoan kinh vấn, “Ai nói cho ngươi biết? Là thật sao?”
“Vu Âm Nhi nói cho Ngưng nhi.”
“Vậy… Vu Âm Nhi có thể tin sao?”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu, “Không biết, phản chính hắn và Vô Mộng quan hệ không bình thường là ván đã đóng thuyền, ai nói cái gì cũng có thể là thật là giả. Nhưng ta phái đến Minh Khải gặp nương ta trước, mấy ngày trước đây ta mới nói cho nàng biết muốn thành thân, nàng bên kia nóng nảy.”
“Ngươi không hỏi hắn một tiếng?” Trầm Nhan Hoan cảm giác có chút thái quá, Vu Xá Nguyệt thực sự là kỳ ba trong nữ tử, thế nào không giống người khác?
“Ân.” Vu Xá Nguyệt chống má cười cười, “Nếu muốn biết chuyện này thiệt hay giả, chờ ta đi liền thấy được. Không ở bên trong phạm vi tầm mắt ta, ta xem hắn có thể làm cái gì.” Nếu là của ta vĩnh viễn cũng sẽ là của ta.
Trầm Nhan Hoan lắc đầu, này nha quá tự tin mù quáng…
Vọng Thư Uyển.com
——
Ngự Cảnh nhìn theo Vu Xá Nguyệt rời đi, xoay người đi về, hắn nghiêng đầu thấy Vu Âm Nhi, thuận miệng hỏi: “Muốn vào ngồi một chút?”
Hắn biết Vu Âm Nhi lúc nào cũng chạy sang đây, nếu Vu Xá Nguyệt cho tới bây giờ đều là cho phép, hắn chắc chắn sẽ không nói thêm cái gì.
Vu Âm Nhi có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức ngượng ngùng gật đầu, “Ai.” Ngự Cảnh lấy đường nhìn ra, từ bên cạnh nàng đi qua, Vu Âm Nhi lập tức đuổi kịp.
Tay nàng nắm bắt góc áo, thập phần bất an nhìn chung quanh một chút. Hai người vừa lên bật tang, bỗng nhiên từ một bên lặng yên không tiếng động thoát ra một người tới.
Người này công phu coi như tốt, động tác lưu loát mẫn tiệp. Bất quá thị vệ của Ngự Cảnh cũng phản ứng rất nhanh, hét lớn một tiếng, “Người nào!” Liền bắt đầu cản.
Người này sử dụng kiếm ngăn trở đao của thị vệ, thấp người từ trong khe hở hai người đi qua, tay cầm trường kiếm thẳng tắp đâm tới phía sau Ngự Cảnh.
Ngự Cảnh cũng không thèm để ý loại tiêu chuẩn ám sát này, hắn còn chưa quay đầu lại từ lâu cảm giác được gió kiếm phía sau kéo tới.
Hắn đang muốn giơ tay lên quay đầu lại, lại thình lình hai bên trái phải người nọ bỗng nhiên nhào tới, từ sau ôm lấy hông của hắn, còn siết chặt cánh tay của hắn. Vu Âm Nhi đột như kỳ lai khí lực rất lớn, tựa hồ bắp thịt cùng đầu khớp xương toàn thân cao thấp đều phát huy hết sức mạnh, lực lượng như vậy để Ngự Cảnh không có thể lập tức giãy.
“A ——” Chỉ là trong khoảnh khắc không có thể phản ứng, kiếm của người kia cắm ở trên lưng Vu Âm Nhi, đồng thời lực lượng trên tay nàng rốt cục thả lỏng.
Ngự Cảnh đưa tay cầm cổ tay của Vu Âm Nhi vung sang một bên, xoay người lại một cước đá văng ra thích khách. Thích khách này hoàn toàn không có tránh thoát, ngã sấp xuống, hai thị vệ lập tức tiến lên dùng đao kê vào.
Ngự Cảnh không kịp nhìn thích khách, hắn cau mày nhìn Vu Âm Nhi trên đất, sau lưng nàng một mảnh huyết hồng, sắc mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi, cả người đều căng thẳng, thống khổ rên rỉ.
Nhìn Vu Âm Nhi giùng giằng, Ngự Cảnh cũng đứng không nhúc nhích.
Vừa rồi… Khí lực của nàng quá lớn, hơn nữa vóc dáng Vu Âm Nhi thập phần thấp bé, kiếm thế của thích khách kia quá thấp mới có thể đâm nàng bị thương. Nếu là mục tiêu của thích khách căn bản là lưng hắn, Vu Âm Nhi tuyệt đối đỡ không được, vậy hắn liền thực sự bị hành động ám sát của thích khách cấp thấp này tiêu diệt.
Hắn ở Hàn Địa Long Phục đấu tranh tất cả lớn nhỏ hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa thất thủ như thế.
Vu Âm Nhi đau không được, nàng cố sức nghiêng đầu lại cắn răng nói: “Tiểu, tiểu vương gia… Cứu ta…”
Ngự Cảnh hoàn hồn, hắn cúi người xuống đưa tay ôm ngang Vu Âm Nhi, bước vào trong phủ, “Gọi Châu nhi tới xem một chút.”
“Vâng.”
Đem Vu Âm Nhi đưa vào thất nội giao cho Châu nhi, Ngự Cảnh mới có rãnh để ý tới thích khách kia. Hai thị vệ đem người áp tiến trong viện, Ngự Cảnh vừa nhìn liền biết đó là một nữ tử. Nàng tuy rằng mặc quần áo to của nam tử, thế nhưng đường cong lả lướt tẫn hiện, một điểm không ngụy trang. Ngự Cảnh nhớ lại lần kia Vu Xá Nguyệt mặc nam trang cũng là như vậy…
Hắn phất tay một cái, A Ngôn kéo khăn che mặt ra, “Chủ tử, đây là Khương Doanh?”
Khương Doanh hồi lâu không có ra mặt, nàng xanh xao vàng vọt rất nhiều, tiều tụy đã không thấy đại gia khuê tú xinh đẹp thanh tú. Bất quá đôi mắt kia vẫn rất sinh động ——truyền đều là hận ý. Nàng nhìn Ngự Cảnh kêu to lên, “Ngươi, ngươi tên hỗn đản này! Ngươi giết ta a!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook