Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!
-
Chương 25: Vừa mở cửa, ruồi đến đập không kịp trở tay!
Bình minh nhom nhem xuất hiện, những tia nắng nhạt màu không ngừng cố gắng chen mình khỏi những đám mây lẫn sương mù để xuyên thẳng xuống bên dưới.
Biết chuyện Lãnh Dao bị tên Thiết Dịch không rõ lai lịch bắt đi, Mộ Thiên càng không dám chậm trễ, đi xuyên đêm.
Đi suốt cả một đêm, cuối cùng cũng đưa Thái Hiên Cảnh về đến phủ Đại tướng quân.
Trong phòng.
Thái Hiên Cảnh nằm trên giường cố ngồi gượng dậy, tựa lưng ở một góc: " Có cần ta bảo thuộc hạ..Khụ! Theo giúp một tay không?"
Gác bút lên nghiên mực, Mộ Thiên đi đến trước cửa phòng đưa cho lão quản gia một tờ giấy vừa mới viết xong rồi dặn đôi câu, sau lại quay đầu nhìn tên tiểu tử mặt mày tái nhợt đáp: " Không cần đâu. Một mình ta đi được rồi!"
Thái Hiên Cảnh trong đôi mắt thoáng lo lắng nhìn Mộ Thiên, sau đó từ từ nằm xuống giường, quay mặt vào trong, đưa lưng ra, mới nhàn nhạt nói: " Ừm! Vậy đi cẩn thận!"
Mộ Thiên hơi nhíu mày nhìn về phía giường, sau đó vừa bước ra khỏi phòng vừa cười nói: " Ừm! Ngươi nghỉ ngơi đi." Sau đó đầy trượng nghĩa nói tiếp: " Ta đi đánh cái kẻ hại ngươi ra nông nổi này!" Dứt lời, hắn nhanh chóng phi thân đi.
Nghe đến câu sau của hắn ta, Thái Hiên Cảnh mặt mày tối sầm, tay siết chặt, nếu không phải do đang bị thương nặng, hắn coi chừng đã đánh chết cái tên chết tiệt đó!
Kẻ hại hắn ra nông nổi này, truy đến cùng là ai?
Thái Hiên Cảnh không nhịn được mà nghiến răng rồi mắng: " Đúng là Đại vô sỉ!"
- - -
Phủ của Tô Thái Phó.
Vừa mở cửa cho Tô thái phó ra ngoài có công chuyện, vừa định đóng cửa lại thì Tô thượng thư như người mất hồn đi đến, lướt qua mặt họ như người cõi trên, ai nấy đều hoảng.
" Công tử?" Lão quản gia chạy theo sau, nhìn đầu tóc có chút rối bời, quần áo xộc xệch của công tử nhà ông, hỏi: " Công tử! Người không sao chứ?"
Tô Kỷ Hằng dừng bước, quay đầu, khuôn mặt đờ đẫn, giọng mệt mỏi: " Ta không sao! Phụ thân của ta đâu?"
Lão quản gia khóe miệng co rút, đáp trong hoảng sợ: " Lão gia có việc, vừa, vừa mới ra ngoài!"
" Ừm!" Tô Kỷ Hằng bộ dạng thê thảm, lê thân về viện hắn ở.
Mấy gia nô trong phủ đều bị bộ dạng của hắn dọa, phải biết, công tử lúc nào cũng là bộ dạng thanh tao, sạch sẽ..Hôm nay, lại như thân ma từ nghĩa trang đi ra, thật sự họ bị dọa sợ đến mức á khẩu.
" Rầm!" Tiếng đóng cửa phòng.
Tô Kỷ Hằng lăn đùng lên giường, úp mặt vào chăn, hai tay siết chặt thành nắm đấm không ngừng giơ lên bỏ xuống 'Ầm! mấy tiếng động.
Mặc dù không nhớ hai người bọn họ đã làm cái gì vào đêm qua, nhưng mà, nhưng mà lúc hắn tỉnh lại, trên người đã không còn một mảnh vải, trần như nhộng..
" Ha ha. Ngươi cứ về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nhớ bồi bổ tráng dương nhiều vào! Ta còn đến tìm ngươi." Điệu cười ngả ngớn, dâm ô lời nói của Nương Vũ, dư âm động mãi trong đại não của Tô Kỷ Hằng, không cách xóa.
" Mộ Thiên! Ta nhất định sẽ tìm..giết ngươi!" Sau đó là một tiếng đau khổ cực điểm, áy náy, hổ thẹn, bi ai, thống khổ cực độ hét: " Mặc Loan! Kỷ Hằng ta là cái đồ bại hoại..Xin lỗi! Xin lỗi nàng!"
Trinh tiết của hắn..Thế mà...Thế mà, lại bỏ mạng dưới tay của một nam nhân?
A a a a!
- - -
Tẩm phòng của hoàng thượng.
Khải Thụy vừa chỉnh y phục chuẩn bị lên triều, vừa lên tiếng hỏi: " Đã truyền lệnh chưa?"
Minh công công đứng bên cạnh liền cung kính đáp: " Bẩm hoàng thượng, đã truyền xuống từ sớm!" Quan sát sắc mặt của hoàng thượng một chút, ông nói thêm: " Các nương nương trên dưới đã sớm nhận được tin. Nô tài còn nghe, họ sẽ đến thỉnh an hoàng hậu nương nương theo quy củ."
Khải Thụy giương một bên khóe miệng, mặt có vẻ rất hài lòng với những gì được nghe, sải bước đi trước.
"..." Minh công công đi theo sau đổ mồ hôi lạnh, hậu cung xem chừng sẽ có đại phong, hoàng thượng thế mà lại rất vui?
- -
Tẩm phòng của hoàng hậu.
Nào có thể, để hai chị em nhà người ta, tất cả đều là vì...
Lệ Khuynh ngồi trước gương chảy đầu, trong lòng mang bất an, đột ngột bắt lấy chiếc lược đang trong tay của Hương Ly: " Hương Ly! Ngươi đi Thái Y viện tìm Mộ Thiên một chuyến đi." Sau đó đứng dậy, soi gương, chỉnh lại xiêm áo.
Hương Ly ngập ngừng chưa chịu đi: " Hoàng hậu nương nương!" Mặt mày lo lắng mà dặn: " Người chớ gây chuyện với họ.."
Lệ Khuynh quay đầu nhìn nàng ta: " Không cần lo, ta biết mà!" Sau lại phất phất tay làm ra hiệu bảo đi: " Ngươi đi mau đi."
Sau khi thấy Hương Ly an tâm mà rời đi, Lệ Khuynh ôm Tiểu Ly từ trên vai bỏ xuống, sau đó ngước nhìn Tiểu Thâu đang bị nhốt trong lồng rồi trông lại Tiểu Ly: " Trông chừng nó!"
" Ngoan! Ngoan!" Tiểu Thâu nghiêng đầu tới lui kêu hai tiếng lấy lòng rồi nhìn chủ, nhưng thấy chủ không thả ra còn lấy thêm dây lại.
Vì đề phòng con vật này bay đến tìm nàng nói linh tinh, đành nhốt nó lại. Nhưng là nó không phải dạng vừa, cái chốt lồng này, nó tháo ra như chơi, cho nên cửa lồng, nàng phải lấy thêm dây cột thắt chặt lại.
" Không ngoan, tao nhổ trụi lông chim của mày!" Lệ Khuynh cảnh cáo Tiểu Thâu một câu rồi bước ra sảnh phòng: " Chu công công chúng ta đi thôi!"
Tiểu Thâu bên trong kêu không ngừng: " Mau thả ra, thả ra! Mau thả ra!"
"..." Tiểu Ly ngước nhìn nó khoe hàm răng trắng sáng và bén nhọn, vung một bên móng vuốt lên, đôi mắt nham hiểm, đe dọa một phen.
Tiểu Thâu rất thông minh, kêu: " Ngoan! Ngoan!" Nó sợ hãi ri rí kêu: " Khẹt khẹt!" Hai tiếng rồi quay lưng, rất thức thời mà im lặng.
Chính điện của cung Phụng Nghi.
Lệ Khuynh ngồi trên ghế cao rung đùi, bộ dáng không chút nghiêm túc và đoan trang, mắt nhìn ra xa, thấy cảnh trước mắt liền chậc chậc lưỡi lên tiếng: " Đây là lễ hội sắc màu đi?"
Nhìn màu sắc quần áo của bọn họ, còn tưởng đây là bầy cá bảy màu trong chậu cá cảnh của nhà ai nuôi ấy chứ?
Ông xã đẹp trai, không biết khẩu vị ra sao? Thích 'cá' làm theo kiểu nào, để hoàng hậu này còn biết mà nấu chứ?
" Hoàng hậu nương nương a!" Chu Đại Nham mặt mày như bị vo lại thành một cục cực khó coi: " Người mau chỉnh lại dáng ngồi!" Bộ dạng gần như muốn dập đầu khô máu cầu xin.
" Nhìn đi." Lệ Khuynh nhìn qua Chu công công, tiện tay lấy một cái bánh ngọt bỏ vào mồm, vừa nhai nhai vừa nói tiếp trong cơn lốc vụn bánh bay: "..Người còn chưa đến!" Hai tay phủi phủi cho vụn bánh rơi xuống, làm Mịch Dương còn đưa khăn chưa đến đã mặt mày tối sầm mà thu lại.
"..." Chu công công nép đứng sang một bên im lặng, trơ mắt nhìn trong bất lực. Sắt này không thể rèn! Dù có nấu vạn lần, rồi đúc lại!
Một khắc sau mới thấy mấy vị cung phi đi đến cửa điện.
Lệ Khuynh đã chỉnh lại tư thế ngồi, sao cho thật đoan trang nhất mà bản thân có thể làm.
Nàng nâng mí mắt nhìn bọn người đến, không biết còn bao nhiêu chưa đến, nhưng là hiện tại nhìn số lượng người đến cũng chỉ mười bốn, trên mặt ai nấy đều là viết hai chữ 'mỹ nhân'.
Mụ nội nó! Thấy người đến từ khi mới sinh, đến lúc sắp đẻ thêm một đứa nữa, mới thấy người đến nơi? Tốc độ chậm đến mức rùa còn khinh! Vừa đi vừa múa hay sao?
Bên dưới, một dàn mỹ nhân đang ở tư thế cúi đầu cung kính, bộ dáng nửa ngồi nửa quỳ trên sàn lạnh lẽo, động tác nhịp nhàng đồng điệu và vô cùng đẹp mắt, sau đó đồng loạt lên tiếng: " Chúng thần thiếp, bái kiến hoàng hậu! Chúc hoàng hậu thân thể luôn an khang!"
Nghe rất lọt tai!
Lệ Khuynh nhất thời hưng phấn, tự dưng nhổm mông định đứng lên, giơ tay lên cao, miệng còn sạn cười to, nhưng Mịch Dương và Chu Đại Nham luôn trông cử chỉ của nàng nên đã kịp thời ngăn, họ lắc lắc đầu phản đối.
Họ biết, hoàng hậu sẽ làm cái tư thế mà đã đề ra trước đó, cái gì mà có thần trượng cầm trên tay, kết hợp động tác đứng hô mưa gọi vũ bão, chậc, chậc, oai phong như nữ hoàng gì đó!
Không hiểu hoàng hậu học bộ dáng kì quái đó ở đâu?
Lệ Khuynh khép miệng, lườm hai người một cái, nén giọng nói khẽ: " Thật mất hứng nha!" Sau đó, đành ngồi yên lại ghế, ra giọng của một vị cấp trên: " Tất cả bình thân!" Đám người không học thức này, không biết cái mô tê gì!
Đám phi tần bên dưới lập tức đáp lại: " Tạ ân hoàng hậu!" Sau đó cứ theo phẩm vị mà ngồi vào ghế, cung nữ liền dâng trà và đưa bánh đến.
Sau khi an vị, họ mới cẩn thận nhìn kỹ đến người đang ngồi trên cao, tất cả phi tần đã sớm cả kinh, không nói đến cái gì khác, chính là bộ dạng của hoàng hậu. Thế nào lại cứ để bộ dạng đó, mà gặp họ?
Hoàng hậu vận y phục màu đỏ chói mắt ngồi trên ghế cao với tư thế lười biếng, hơi nghiêng người qua một bên, vắt chéo chân, tay chống đỡ một bên đầu, tay còn lại đặt ở trên đùi.
Tóc đen nhánh mềm mại dài đến thắt lưng tùy ý xõa, không hề búi thành bất cứ kiểu nào. Mặt không son phấn, nhưng không hề kém sắc, uy phong không hề hạ, xung quanh tản mát khí thế uy nghiêm nhè nhẹ vô hình.
Thục Phi nhìn nữ tử đang ngồi vắt chéo chân không khỏi nhíu mày, đôi mắt thoáng sửng sốt, trong lòng không khỏi kinh hãi mà tự hỏi, kia là Phương Lệ Khuynh, Tứ muội ngốc nghếch trước kia của mình sao?
Nhớ lúc trước, muội ấy sợ nhất là chỗ đông người, luôn rụt rè khi đối diện hay nói chuyện với người lạ, đến người thân còn e dè né tránh giao tiếp, hầu hết luôn nhốt mình ở phòng, ít giao thiệp với người trong phủ, người ngoài lại càng ít!
Đúng lúc Lệ Khuynh cũng lướt mắt đến nàng ta. Hai ánh mắt va chạm nhau, cái nhìn chỉ thoáng qua đó, cơ hồ là không hề có quan hệ, không hề quen biết nhau lại càng làm Thục phi không thôi nhíu chặt mày.
Nó thật sự mất trí nhớ rồi? Lại còn thay đổi đến mức..Không thể nhìn ra điểm nào giống với con người trước kia?
Ngay cả Âm quý tần cũng không nhịn được mà chau mày mấy cái, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Tuy đây là đầu gặp qua hoàng hậu, nhưng là nữ nhân kia, có chỗ nào như lời đồn trong cung, có chỗ nào ngốc nghếch?
Không nói đến dung mạo đã hơn người kia, mà nói đến cái phong thái lười biếng, tư thế cứ ngồi lơ đễnh, giống như không tranh quyền thế đã đủ để người nhìn không dám khinh thường.
Trong đôi mắt trong trẻo kia lại ẩn chứa khí lạnh nhàn nhạt và sự chững chạc nào đó với đời rất là khó nói, mà khóe miệng ẩn ẩn ý cười tùy ý..Qủa thật là khó lường đi!
Từ Đồ Nhược Thi thu hồi tầm mắt, rũ mi, nâng trà thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm nhỏ, suy ngẫm, lục lọi trí nhớ. Mà nếu đúng là con của Tể Tướng, không lí nào, nàng đây chưa gặp mặt qua?
Hiền phi ngồi đối diện một bên với Âm quý tần. Đây là lần thứ hai găp hoàng hậu, không hiểu sao thần sắc cũng là vô vàng kinh ngạc rồi đến bất an, cảm xúc hỗn loạn. Có phải nàng đã gặp hai người khác nhau, chứ không phải một đi?
Chiêu Nghi phi cũng nhìn sơ qua hoàng hậu, nàng ta mỉm cười khi thấy Lệ Khuynh nhìn đến, trong ánh mắt không chút tâm tư bất thường, điềm tĩnh ngồi.
Lệ Khuynh nhíu nhẹ mày nhưng rồi cũng cười nhẹ đáp lại, sau lại quét mắt nhìn qua từng người, không quan tâm ánh mắt soi xét và biểu hiện của mỗi người quá nhiều, tầm mắt dừng lại một ghế trống vẫn còn chưa có ai ngồi.
Có người còn chưa đến sao?
Đúng lúc nàng định lên tiếng hỏi nhỏ Chu công công, thì nghe một tên thái giám thông truyền cất tiếng lanh lảnh mà không thiếu điệu đà: " Miêu qúy phi vào điện!"
Âm quý tần khóe miệng lộ ra một nụ cười sắc bén, ngày đầu thỉnh an liền có kịch vui để xem rồi.
Phương Hạ Y ngước mắt nhìn ra phía cửa của tẩm điện, ánh mắt thoáng lạnh, không mấy vui, lại dời mắt nhìn muội muội hiện tại một cái hiếm hoi bất an.
Lệ Khuynh dõi mắt ra cửa, nhếch mép cười nhạt một cái. Có cần phải phô trương thân phận quá không?
An Thục Hy nhấp một ngụm trà, đuôi mắt chứa tiếu ý, trong lòng cũng là cùng một ý với Âm quý tần. Sắp có kịch vui để xem!
Mấy phi tần còn lại cũng là đa phần bộ dạng sắp được xem kịch hay, lòng không yên mà trông chờ.
Nói gì cũng đã lâu, hậu cung không có chuyện gì mới mẻ.
Miêu quý phi một mình đi vào tẩm điện, trang y màu lam đậm nhạt với hoa văn đẹp đẽ mà phối, tà áo lẫn chân váy uyển chuyển theo nhịp bước đi mà bồng bềnh lên xuống. Đừng nói nét mặt, khắp thân người nàng ta khí thế cao quý, mang theo đôi phần kiêu ngạo vốn có.
Nhưng dù thế nào, Miêu quý phi vẫn là lễ nghi đầy đủ.
" Tham kiến hoàng hậu!" Miêu Mân Khanh gần như không muốn hành lễ, hơi hạ thấp thân, miệng ngắn gọn một câu rồi chờ đợi hoàng hậu lên tiếng.
Lệ Khuynh dĩ nhiên nhìn ra thái độ không xem nàng ra gì của nàng ta, nhàn nhạt lên tiếng: " Bình thân!" Miệng luôn treo nụ cười nhạt.
Miêu Mân Khanh đáp lễ rồi ngồi vào ghế trống ở đầu hàng, sau đó hướng Lệ Khuynh mà giở giọng ân cần thăm hỏi: " Sức khỏe của hoàng hậu, chắc đã ổn?"
Chất giọng hảo ngọt, mà lại kiêu ngạo..Chậc! Tiểu thư đỏng đảnh đây!?
Lệ Khuynh giữ nguyên dáng ngồi, chuyển tầm mắt về phía Miêu Mân Khanh, miệng mỉm cười nói: " Đa tạ Qúy phi quan tâm! Bổn cung sức khỏe đã tạm bình ổn!" Sau đó tầm mắt lơ đễnh, miệng hỏi lại: " Qúy phi có phải hay không, rất bận rộn?" Dứt lời liền chuyển mắt nhìn lại Miêu quý phi, như đang chờ đáp.
Hắn đã không muốn để ta yên, cớ gì không theo ý? Dù sao cũng sẽ đi, đây còn sợ mất lòng sao?
Chúng nô tài của cung lập tức toát mồ hôi lạnh, gần như nín thở nhìn về phía của hai người.
Mà đám phi tần cũng đồng loạt chấn động, hoàng hậu thì miệng vẫn chứa tiếu ý nhàn nhạt, mà nhìn đến mặt của Qúy phi thì đã có chút biến sắc.
Thục phi không khỏi nhíu mày, đưa mắt nhìn sang Lệ Khuynh vẫn điềm tĩnh.
Âm quý tần lập tức nâng khóe miệng, trong lòng không khỏi cười nhạo, hả hê cười. Thế mà lại chất vấn vì đến trễ..Ha ha! Kỳ này thú vị đây!
Mà trong lòng của Âm quý tần - Tư Đồ Nhược Thi cũng không khỏi ngẫm lại, suy xét lại, hoàng hậu này, nàng cũng không thể xem nhẹ!
Miêu quý phi nén giận vì bị bắt lỗi mà đáp trả: " Qủa thật thần thiếp khá bận." Miệng cười ôn hòa: " Chuyện trên dưới ở hậu cung cũng không ít!"
Ý quá rõ, ta đây đang nắm quyền ở hậu cung, ngươi cũng được cái danh phận, vỏ rỗng!
Hảo chảnh cún!
" Qúy phi.." Lệ Khuynh lên tiếng đáp trả, nhưng là có thái giám vào thông báo, nói Mã công công hầu hạ thái hậu xin cầu kiến.
Mấy phi tần kia, hầu như liền bị mất hứng một phen, tình hình đang nước với lửa, vậy mà lại bị phá.
Mã công công đi vào trong tẩm điện hành lễ theo quy củ, sau đó hướng hoàng hậu bẩm: " Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, thái hậu cho mời nương nương đến Từ Đức cung một chuyến!" Lại hướng đến Qúy phi: " Miêu quý phi, thái hậu cũng cho mời!"
Rồi lại mời cả Thục phi và Hiền phi, Âm quý tần và Chiêu nghi phi cũng được mời.
- -
Từ Đức cung.
" Chúng thần thiếp, bái kiến thái hậu! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
" Mau bình thân!" Thái hậu một thân Phật y đơn bạc, tay còn lưu chuỗi tràng hạt, có vẻ vừa mới niệm phật xong, ngồi trên ghế cao.
Lệ Khuynh nâng mí mắt nhìn sơ qua thái hậu, nhìn vẻ mặt bà nhân từ như vậy, phúc hậu như thế, lại trong bộ đồ tu thế kia, chắc không đến mức ác độc mà cho con này vào tù chờ án trảm đi?
Thái hậu lướt mắt nhìn họ một lượt, tầm mắt dừng lại ngay trên người hoàng hậu, giọng nhẹ nhàn từ ái mà hỏi: " Hoàng hậu! Bộ dạng này là sao?"
Lệ Khuynh nhu hòa, khép nép lạ thường, thành kính rồi chậm rãi đáp: " Thái hậu thứ tội! Thần thiếp vừa mới khỏi bệnh, không tiện để trang điểm! Mong thái hậu từ ái lượng thứ!" Đừng cái kiểu 'khẩu phật tâm xà' nha!
Trước một câu xin, sau lại thêm một câu, thái hậu dù có muốn bắt lỗi cũng không thể, nhưng không muốn bỏ qua, bà mặt có vẻ nghiêm khắc: " Ân! Thân phận của ngươi hiện tại thế nào, ai gia không nói ngươi chắc cũng rõ, quy củ vẫn phải tuân, lần sau chớ tái phạm! Thôi, các ngươi mau an tọa đi."
Lệ Khuynh nghe bà nói đến thân phận hiện tại của nàng, nghe mà trong lòng không khỏi nực cười. Thân phận? Shit!
" Ân! Hôm nay, gọi các người đến, cũng chỉ để thương lượng!" Thái hậu lướt mắt nhìn họ một lượt, sau đó nhấp một ngụm trà nhỏ, nói tiếp: " Cũng biết, chuyện hậu cung trên dưới mà nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Trước đó do hoàng hậu không tiện, mà thân thể của ai gia cũng không tốt, việc quản hậu cung, đa phần liền giao lại cho Miêu quý phi.."
Thái hậu dừng, lại chuyển tầm nhìn đến hoàng hậu, nói tiếp: " Hoàng hậu hiện vừa mới khỏi bệnh."
Nghe câu này, ai cũng không khỏi đoán chắc, thái hậu định giao quyền quản hậu cung cho hoàng hậu đi?
Nhưng là không ngờ lời tiếp theo của bà thật sự làm cho họ rất bất ngờ: " Ai gia thấy ngươi, trước nên tịnh dưỡng. Chuyện trông coi trên dưới, cứ tạm thời để cho Miêu quý sắp xếp và xử lý hộ. Hoàng hậu thấy sao?"
Nghe qua có vẻ, 'chắc là sau này' sẽ đưa cho quyền nắm giữ hậu cung, sau này là bao lâu, ai biết?
Nhưng ai nghe mà không rõ một điều, thái hậu muốn gì? Nàng còn không biết ý thái hậu sao, chính là không muốn đưa quyền nắm hậu cung cho hoàng hậu như nàng!
Lệ Khuynh ho vài tiếng biểu đạt sức khỏe vẫn còn suy yếu, thật lòng nàng mong an tĩnh còn cầu không được, hiện tại nghe thái hậu nói vậy liền đồng ý, nhưng học theo văn dài dòng của thái hậu mà đáp: " Bẩm thái hậu! Thần thiếp cũng vừa mới khỏi bệnh, sức khỏe mặc dù nói tốt cũng là chỉ có chút tốt. Thật sự vẫn chưa khỏe.."
Nàng liền nhìn Miêu Mân Khanh đang ngồi phía đối diện có chút áy náy: " Nên chuyện hậu cung..vẫn phải làm phiền Miêu quý phi tỷ rồi!"
" Hoàng hậu muội muội, đừng áy náy! Thật sự không phiền!" Miêu Mân Khanh mỉm cười, đáy mắt đắc ý vô cùng, mang thêm kiêu ngạo: " Chia sẻ được phần nào cho hoàng hậu muội muội, Miêu quý phi tỷ liền dốc sức!"
Lệ Khuynh mỉm cười thân thiết đáp lễ: " Đa tạ tỷ!"
Miêu Mân Khanh: " Đều là tỷ muội với nhau, muội không cần khách khí như người ngoài!"
Lệ Khuynh cười cười, gật đầu: " Tỷ nói phải!"
" Thôi, các ngươi đã là người một nhà, giúp nhau cũng phải đạo! Mà Qúy phi đã nói vậy, ai gia lại càng yên tâm. Hoàng hậu cũng yên tâm mà tịnh dưỡng!" Sau đó, thái hậu nhìn mấy vị phi tần còn lại hỏi: " Các ngươi, có ý kiến gì không?"
Thấy mấy vị phi còn lại không có ý kiến, bà mỉm cười hài lòng nói: " Nếu vậy, chuyện cai quản hậu cung, Miêu quý phi cứ vậy mà làm tiếp!"
Lệ Khuynh thật sự muốn cười to, vừa vỗ tay vừa khen: " Ha ha. Diễn hay, cho thêm tiền!"
Sau đó thái hậu cho mấy phi tần lui, chỉ giữ lại hoàng hậu.
Tưởng có chuyện tốt lành gì, thì ra bà ta chính là muốn tìm cớ để phạt nàng.
Cái gì mà, trước giờ ai gia ăn chay niệm phật, một lòng hướng theo phật, cái gì vân vân và mây mây, dắt chó đi dạo cả mấy vòng trái đất rồi mới vào trọng điểm.
" Trước đó ai gia có khấn cầu, muốn Tần Y quốc mãi hưng thịnh, nguyện ăn chay niệm phật mỗi ngày. Nhưng dạo gần đây phát hiện, sức khỏe đã suy giảm.." Thái hậu dừng, nhìn nàng thở dài: " Không biết, hoàng hậu có ý giúp ai gia, bà lão này một phần không?"
Lệ Khuynh mặt mày vẫn điềm tĩnh nghe, nghe đến chữ ' giúp', nàng vẫn mỉm cười: " Thái hậu cứ nói!" Nực cười, tự cầu thì tự trả lễ! Có chuyện giúp, sang sẻ bớt sao?
" Chắc là Phật Tổ sẽ lượng thứ cho lão thân đây đi?" Thái hậu thở dài một tiếng, mỉm cười từ ái nói với nàng: " Cũng không phải chuyện gì lớn. Ai gia còn mấy tập kinh còn chưa chép xong.."
- -
Ra khỏi Từ Đức cung một đoạn đường dài, Lệ Khuynh chắp tay đi trước cười nói: " Hảo! Hảo! Được lắm! Cả mẹ lẫn con.." Bỗng nhiên nàng quay ngang đá chân vào đống tuyết ven đường, mặt mày tức giận gầm nhẹ: " Mẹ kiếp! Chép kinh cái rắm! Niệm kinh cái phân lừa! Giam lỏng tiếp thì nói, còn bày trò! Muốn phế thì phế, cớ sao hành ta?"
" Nương nương, nương nương.." Chu công công cùng cung nữ thái giam liền ngăn động tác của hoàng hậu: " Bớt giận a! Ai mà nghe thấy, mách lại với thái hậu là xong!"
Lệ Khuynh hừ lạnh một tiếng, chân đá một phát nữa mới chịu dừng, sau đó nhìn bọn người phía sau nói: " Mau về dọn đồ đạc đi. Chuyển đến Tĩnh Cư Điện gì đó.."
" Ây dô dô!" Miêu Mân Khanh không biết là cố ý chờ hay vô tình đến, nàng ta đi lại gần, giọng châm chọc: " Nghe nói, hoàng hậu muội muội muốn giúp thái hậu chép kinh niệm Phật, chuyển đến Tĩnh Cư ở niệm kinh cầu phúc cho thái hậu và Tần Y quốc. Thật sự là làm cho ai nấy mà nghe đều.."
Mà Miêu Qúy phi còn chưa nói hết, Lệ Khuynh khoanh tay trước ngực qua mặt Miêu Mân Khanh như là không thấy, ra hiệu bảo bọn nô tài đi, miệng nói: " Mau đi a! Chỗ này hảo thối! Không biết con gì chết ở đây, mà thối rùm, mùi kinh vậy?"
"..." Bọn nô tài cúi thấp đầu theo sát ở phía sau, mặc dù lòng sợ đắc tội với Miêu quý phi, nhưng họ không thể cãi lệnh hoàng hậu.
Miêu quý phi tức giận, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì nghe Lệ Khuynh bảo: " Các ngươi có biết hay không? Người 'đứng trên đầu' của kẻ khác, chỉ cần chỉ tay sai bảo dưới làm, không cần nhúng tay đến, vậy mới phải!"
" Phương Lệ Khuynh! Ngươi đứng lại đó!" Miêu quý phi đứng tại chỗ mà lớn tiếng gọi.
Lệ Khuynh dừng bước, cười lớn: " Ha ha. Phương Lệ Khuynh?" Nàng quay đầu, đám nô tài thức thời tản ra hai bên: " Miêu quý phi! Bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung đứng lại là muốn nói cho ngươi rõ. Hoàng hậu này vốn không mang họ Phương, như đồn đại gì đó mà ngươi đã nghe trước đó."
Nàng nhấn mạnh: " Bổn cung, chính xác là mang họ Từ Ân! Từ Ân Lệ Khuynh!" Nụ cười trên môi sớm đã thu lại, sắc mặt lạnh nhạt: " Còn nữa, ngươi vốn là một quý phi, mà dám gọi thẳng tên họ của hoàng hậu ta..Do gọi sai họ, nên không thể tính là vô lễ! Lần này bỏ qua vậy!"
Dứt lời, nàng liền trực tiếp quay đầu, ra lệnh: " Hồi cung!"
" Ngươi..." Miêu Mân Khanh giận tím mặt, định xông lên nhưng nô tì thân cận vội ngăn.
Linh Nguyệt lắc đầu: " Nương nương, chớ hành sự lỗ mãng. Để ai nhìn thấy được hoặc là..Tất cả đều không hay! Trước hồi cung đi?"
Miêu Mân Khanh siết chặt tay, nhìn theo đoàn người của cung Phung Nghi ngày một đi xa, mím chặt môi, ánh mắt tức giận, lập tức quay đầu: " Hồi cung!" Ngươi chờ đó, quý phi ta, sẽ khiến hoàng hậu ngươi sống chết không yên!
Biết chuyện Lãnh Dao bị tên Thiết Dịch không rõ lai lịch bắt đi, Mộ Thiên càng không dám chậm trễ, đi xuyên đêm.
Đi suốt cả một đêm, cuối cùng cũng đưa Thái Hiên Cảnh về đến phủ Đại tướng quân.
Trong phòng.
Thái Hiên Cảnh nằm trên giường cố ngồi gượng dậy, tựa lưng ở một góc: " Có cần ta bảo thuộc hạ..Khụ! Theo giúp một tay không?"
Gác bút lên nghiên mực, Mộ Thiên đi đến trước cửa phòng đưa cho lão quản gia một tờ giấy vừa mới viết xong rồi dặn đôi câu, sau lại quay đầu nhìn tên tiểu tử mặt mày tái nhợt đáp: " Không cần đâu. Một mình ta đi được rồi!"
Thái Hiên Cảnh trong đôi mắt thoáng lo lắng nhìn Mộ Thiên, sau đó từ từ nằm xuống giường, quay mặt vào trong, đưa lưng ra, mới nhàn nhạt nói: " Ừm! Vậy đi cẩn thận!"
Mộ Thiên hơi nhíu mày nhìn về phía giường, sau đó vừa bước ra khỏi phòng vừa cười nói: " Ừm! Ngươi nghỉ ngơi đi." Sau đó đầy trượng nghĩa nói tiếp: " Ta đi đánh cái kẻ hại ngươi ra nông nổi này!" Dứt lời, hắn nhanh chóng phi thân đi.
Nghe đến câu sau của hắn ta, Thái Hiên Cảnh mặt mày tối sầm, tay siết chặt, nếu không phải do đang bị thương nặng, hắn coi chừng đã đánh chết cái tên chết tiệt đó!
Kẻ hại hắn ra nông nổi này, truy đến cùng là ai?
Thái Hiên Cảnh không nhịn được mà nghiến răng rồi mắng: " Đúng là Đại vô sỉ!"
- - -
Phủ của Tô Thái Phó.
Vừa mở cửa cho Tô thái phó ra ngoài có công chuyện, vừa định đóng cửa lại thì Tô thượng thư như người mất hồn đi đến, lướt qua mặt họ như người cõi trên, ai nấy đều hoảng.
" Công tử?" Lão quản gia chạy theo sau, nhìn đầu tóc có chút rối bời, quần áo xộc xệch của công tử nhà ông, hỏi: " Công tử! Người không sao chứ?"
Tô Kỷ Hằng dừng bước, quay đầu, khuôn mặt đờ đẫn, giọng mệt mỏi: " Ta không sao! Phụ thân của ta đâu?"
Lão quản gia khóe miệng co rút, đáp trong hoảng sợ: " Lão gia có việc, vừa, vừa mới ra ngoài!"
" Ừm!" Tô Kỷ Hằng bộ dạng thê thảm, lê thân về viện hắn ở.
Mấy gia nô trong phủ đều bị bộ dạng của hắn dọa, phải biết, công tử lúc nào cũng là bộ dạng thanh tao, sạch sẽ..Hôm nay, lại như thân ma từ nghĩa trang đi ra, thật sự họ bị dọa sợ đến mức á khẩu.
" Rầm!" Tiếng đóng cửa phòng.
Tô Kỷ Hằng lăn đùng lên giường, úp mặt vào chăn, hai tay siết chặt thành nắm đấm không ngừng giơ lên bỏ xuống 'Ầm! mấy tiếng động.
Mặc dù không nhớ hai người bọn họ đã làm cái gì vào đêm qua, nhưng mà, nhưng mà lúc hắn tỉnh lại, trên người đã không còn một mảnh vải, trần như nhộng..
" Ha ha. Ngươi cứ về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nhớ bồi bổ tráng dương nhiều vào! Ta còn đến tìm ngươi." Điệu cười ngả ngớn, dâm ô lời nói của Nương Vũ, dư âm động mãi trong đại não của Tô Kỷ Hằng, không cách xóa.
" Mộ Thiên! Ta nhất định sẽ tìm..giết ngươi!" Sau đó là một tiếng đau khổ cực điểm, áy náy, hổ thẹn, bi ai, thống khổ cực độ hét: " Mặc Loan! Kỷ Hằng ta là cái đồ bại hoại..Xin lỗi! Xin lỗi nàng!"
Trinh tiết của hắn..Thế mà...Thế mà, lại bỏ mạng dưới tay của một nam nhân?
A a a a!
- - -
Tẩm phòng của hoàng thượng.
Khải Thụy vừa chỉnh y phục chuẩn bị lên triều, vừa lên tiếng hỏi: " Đã truyền lệnh chưa?"
Minh công công đứng bên cạnh liền cung kính đáp: " Bẩm hoàng thượng, đã truyền xuống từ sớm!" Quan sát sắc mặt của hoàng thượng một chút, ông nói thêm: " Các nương nương trên dưới đã sớm nhận được tin. Nô tài còn nghe, họ sẽ đến thỉnh an hoàng hậu nương nương theo quy củ."
Khải Thụy giương một bên khóe miệng, mặt có vẻ rất hài lòng với những gì được nghe, sải bước đi trước.
"..." Minh công công đi theo sau đổ mồ hôi lạnh, hậu cung xem chừng sẽ có đại phong, hoàng thượng thế mà lại rất vui?
- -
Tẩm phòng của hoàng hậu.
Nào có thể, để hai chị em nhà người ta, tất cả đều là vì...
Lệ Khuynh ngồi trước gương chảy đầu, trong lòng mang bất an, đột ngột bắt lấy chiếc lược đang trong tay của Hương Ly: " Hương Ly! Ngươi đi Thái Y viện tìm Mộ Thiên một chuyến đi." Sau đó đứng dậy, soi gương, chỉnh lại xiêm áo.
Hương Ly ngập ngừng chưa chịu đi: " Hoàng hậu nương nương!" Mặt mày lo lắng mà dặn: " Người chớ gây chuyện với họ.."
Lệ Khuynh quay đầu nhìn nàng ta: " Không cần lo, ta biết mà!" Sau lại phất phất tay làm ra hiệu bảo đi: " Ngươi đi mau đi."
Sau khi thấy Hương Ly an tâm mà rời đi, Lệ Khuynh ôm Tiểu Ly từ trên vai bỏ xuống, sau đó ngước nhìn Tiểu Thâu đang bị nhốt trong lồng rồi trông lại Tiểu Ly: " Trông chừng nó!"
" Ngoan! Ngoan!" Tiểu Thâu nghiêng đầu tới lui kêu hai tiếng lấy lòng rồi nhìn chủ, nhưng thấy chủ không thả ra còn lấy thêm dây lại.
Vì đề phòng con vật này bay đến tìm nàng nói linh tinh, đành nhốt nó lại. Nhưng là nó không phải dạng vừa, cái chốt lồng này, nó tháo ra như chơi, cho nên cửa lồng, nàng phải lấy thêm dây cột thắt chặt lại.
" Không ngoan, tao nhổ trụi lông chim của mày!" Lệ Khuynh cảnh cáo Tiểu Thâu một câu rồi bước ra sảnh phòng: " Chu công công chúng ta đi thôi!"
Tiểu Thâu bên trong kêu không ngừng: " Mau thả ra, thả ra! Mau thả ra!"
"..." Tiểu Ly ngước nhìn nó khoe hàm răng trắng sáng và bén nhọn, vung một bên móng vuốt lên, đôi mắt nham hiểm, đe dọa một phen.
Tiểu Thâu rất thông minh, kêu: " Ngoan! Ngoan!" Nó sợ hãi ri rí kêu: " Khẹt khẹt!" Hai tiếng rồi quay lưng, rất thức thời mà im lặng.
Chính điện của cung Phụng Nghi.
Lệ Khuynh ngồi trên ghế cao rung đùi, bộ dáng không chút nghiêm túc và đoan trang, mắt nhìn ra xa, thấy cảnh trước mắt liền chậc chậc lưỡi lên tiếng: " Đây là lễ hội sắc màu đi?"
Nhìn màu sắc quần áo của bọn họ, còn tưởng đây là bầy cá bảy màu trong chậu cá cảnh của nhà ai nuôi ấy chứ?
Ông xã đẹp trai, không biết khẩu vị ra sao? Thích 'cá' làm theo kiểu nào, để hoàng hậu này còn biết mà nấu chứ?
" Hoàng hậu nương nương a!" Chu Đại Nham mặt mày như bị vo lại thành một cục cực khó coi: " Người mau chỉnh lại dáng ngồi!" Bộ dạng gần như muốn dập đầu khô máu cầu xin.
" Nhìn đi." Lệ Khuynh nhìn qua Chu công công, tiện tay lấy một cái bánh ngọt bỏ vào mồm, vừa nhai nhai vừa nói tiếp trong cơn lốc vụn bánh bay: "..Người còn chưa đến!" Hai tay phủi phủi cho vụn bánh rơi xuống, làm Mịch Dương còn đưa khăn chưa đến đã mặt mày tối sầm mà thu lại.
"..." Chu công công nép đứng sang một bên im lặng, trơ mắt nhìn trong bất lực. Sắt này không thể rèn! Dù có nấu vạn lần, rồi đúc lại!
Một khắc sau mới thấy mấy vị cung phi đi đến cửa điện.
Lệ Khuynh đã chỉnh lại tư thế ngồi, sao cho thật đoan trang nhất mà bản thân có thể làm.
Nàng nâng mí mắt nhìn bọn người đến, không biết còn bao nhiêu chưa đến, nhưng là hiện tại nhìn số lượng người đến cũng chỉ mười bốn, trên mặt ai nấy đều là viết hai chữ 'mỹ nhân'.
Mụ nội nó! Thấy người đến từ khi mới sinh, đến lúc sắp đẻ thêm một đứa nữa, mới thấy người đến nơi? Tốc độ chậm đến mức rùa còn khinh! Vừa đi vừa múa hay sao?
Bên dưới, một dàn mỹ nhân đang ở tư thế cúi đầu cung kính, bộ dáng nửa ngồi nửa quỳ trên sàn lạnh lẽo, động tác nhịp nhàng đồng điệu và vô cùng đẹp mắt, sau đó đồng loạt lên tiếng: " Chúng thần thiếp, bái kiến hoàng hậu! Chúc hoàng hậu thân thể luôn an khang!"
Nghe rất lọt tai!
Lệ Khuynh nhất thời hưng phấn, tự dưng nhổm mông định đứng lên, giơ tay lên cao, miệng còn sạn cười to, nhưng Mịch Dương và Chu Đại Nham luôn trông cử chỉ của nàng nên đã kịp thời ngăn, họ lắc lắc đầu phản đối.
Họ biết, hoàng hậu sẽ làm cái tư thế mà đã đề ra trước đó, cái gì mà có thần trượng cầm trên tay, kết hợp động tác đứng hô mưa gọi vũ bão, chậc, chậc, oai phong như nữ hoàng gì đó!
Không hiểu hoàng hậu học bộ dáng kì quái đó ở đâu?
Lệ Khuynh khép miệng, lườm hai người một cái, nén giọng nói khẽ: " Thật mất hứng nha!" Sau đó, đành ngồi yên lại ghế, ra giọng của một vị cấp trên: " Tất cả bình thân!" Đám người không học thức này, không biết cái mô tê gì!
Đám phi tần bên dưới lập tức đáp lại: " Tạ ân hoàng hậu!" Sau đó cứ theo phẩm vị mà ngồi vào ghế, cung nữ liền dâng trà và đưa bánh đến.
Sau khi an vị, họ mới cẩn thận nhìn kỹ đến người đang ngồi trên cao, tất cả phi tần đã sớm cả kinh, không nói đến cái gì khác, chính là bộ dạng của hoàng hậu. Thế nào lại cứ để bộ dạng đó, mà gặp họ?
Hoàng hậu vận y phục màu đỏ chói mắt ngồi trên ghế cao với tư thế lười biếng, hơi nghiêng người qua một bên, vắt chéo chân, tay chống đỡ một bên đầu, tay còn lại đặt ở trên đùi.
Tóc đen nhánh mềm mại dài đến thắt lưng tùy ý xõa, không hề búi thành bất cứ kiểu nào. Mặt không son phấn, nhưng không hề kém sắc, uy phong không hề hạ, xung quanh tản mát khí thế uy nghiêm nhè nhẹ vô hình.
Thục Phi nhìn nữ tử đang ngồi vắt chéo chân không khỏi nhíu mày, đôi mắt thoáng sửng sốt, trong lòng không khỏi kinh hãi mà tự hỏi, kia là Phương Lệ Khuynh, Tứ muội ngốc nghếch trước kia của mình sao?
Nhớ lúc trước, muội ấy sợ nhất là chỗ đông người, luôn rụt rè khi đối diện hay nói chuyện với người lạ, đến người thân còn e dè né tránh giao tiếp, hầu hết luôn nhốt mình ở phòng, ít giao thiệp với người trong phủ, người ngoài lại càng ít!
Đúng lúc Lệ Khuynh cũng lướt mắt đến nàng ta. Hai ánh mắt va chạm nhau, cái nhìn chỉ thoáng qua đó, cơ hồ là không hề có quan hệ, không hề quen biết nhau lại càng làm Thục phi không thôi nhíu chặt mày.
Nó thật sự mất trí nhớ rồi? Lại còn thay đổi đến mức..Không thể nhìn ra điểm nào giống với con người trước kia?
Ngay cả Âm quý tần cũng không nhịn được mà chau mày mấy cái, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Tuy đây là đầu gặp qua hoàng hậu, nhưng là nữ nhân kia, có chỗ nào như lời đồn trong cung, có chỗ nào ngốc nghếch?
Không nói đến dung mạo đã hơn người kia, mà nói đến cái phong thái lười biếng, tư thế cứ ngồi lơ đễnh, giống như không tranh quyền thế đã đủ để người nhìn không dám khinh thường.
Trong đôi mắt trong trẻo kia lại ẩn chứa khí lạnh nhàn nhạt và sự chững chạc nào đó với đời rất là khó nói, mà khóe miệng ẩn ẩn ý cười tùy ý..Qủa thật là khó lường đi!
Từ Đồ Nhược Thi thu hồi tầm mắt, rũ mi, nâng trà thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm nhỏ, suy ngẫm, lục lọi trí nhớ. Mà nếu đúng là con của Tể Tướng, không lí nào, nàng đây chưa gặp mặt qua?
Hiền phi ngồi đối diện một bên với Âm quý tần. Đây là lần thứ hai găp hoàng hậu, không hiểu sao thần sắc cũng là vô vàng kinh ngạc rồi đến bất an, cảm xúc hỗn loạn. Có phải nàng đã gặp hai người khác nhau, chứ không phải một đi?
Chiêu Nghi phi cũng nhìn sơ qua hoàng hậu, nàng ta mỉm cười khi thấy Lệ Khuynh nhìn đến, trong ánh mắt không chút tâm tư bất thường, điềm tĩnh ngồi.
Lệ Khuynh nhíu nhẹ mày nhưng rồi cũng cười nhẹ đáp lại, sau lại quét mắt nhìn qua từng người, không quan tâm ánh mắt soi xét và biểu hiện của mỗi người quá nhiều, tầm mắt dừng lại một ghế trống vẫn còn chưa có ai ngồi.
Có người còn chưa đến sao?
Đúng lúc nàng định lên tiếng hỏi nhỏ Chu công công, thì nghe một tên thái giám thông truyền cất tiếng lanh lảnh mà không thiếu điệu đà: " Miêu qúy phi vào điện!"
Âm quý tần khóe miệng lộ ra một nụ cười sắc bén, ngày đầu thỉnh an liền có kịch vui để xem rồi.
Phương Hạ Y ngước mắt nhìn ra phía cửa của tẩm điện, ánh mắt thoáng lạnh, không mấy vui, lại dời mắt nhìn muội muội hiện tại một cái hiếm hoi bất an.
Lệ Khuynh dõi mắt ra cửa, nhếch mép cười nhạt một cái. Có cần phải phô trương thân phận quá không?
An Thục Hy nhấp một ngụm trà, đuôi mắt chứa tiếu ý, trong lòng cũng là cùng một ý với Âm quý tần. Sắp có kịch vui để xem!
Mấy phi tần còn lại cũng là đa phần bộ dạng sắp được xem kịch hay, lòng không yên mà trông chờ.
Nói gì cũng đã lâu, hậu cung không có chuyện gì mới mẻ.
Miêu quý phi một mình đi vào tẩm điện, trang y màu lam đậm nhạt với hoa văn đẹp đẽ mà phối, tà áo lẫn chân váy uyển chuyển theo nhịp bước đi mà bồng bềnh lên xuống. Đừng nói nét mặt, khắp thân người nàng ta khí thế cao quý, mang theo đôi phần kiêu ngạo vốn có.
Nhưng dù thế nào, Miêu quý phi vẫn là lễ nghi đầy đủ.
" Tham kiến hoàng hậu!" Miêu Mân Khanh gần như không muốn hành lễ, hơi hạ thấp thân, miệng ngắn gọn một câu rồi chờ đợi hoàng hậu lên tiếng.
Lệ Khuynh dĩ nhiên nhìn ra thái độ không xem nàng ra gì của nàng ta, nhàn nhạt lên tiếng: " Bình thân!" Miệng luôn treo nụ cười nhạt.
Miêu Mân Khanh đáp lễ rồi ngồi vào ghế trống ở đầu hàng, sau đó hướng Lệ Khuynh mà giở giọng ân cần thăm hỏi: " Sức khỏe của hoàng hậu, chắc đã ổn?"
Chất giọng hảo ngọt, mà lại kiêu ngạo..Chậc! Tiểu thư đỏng đảnh đây!?
Lệ Khuynh giữ nguyên dáng ngồi, chuyển tầm mắt về phía Miêu Mân Khanh, miệng mỉm cười nói: " Đa tạ Qúy phi quan tâm! Bổn cung sức khỏe đã tạm bình ổn!" Sau đó tầm mắt lơ đễnh, miệng hỏi lại: " Qúy phi có phải hay không, rất bận rộn?" Dứt lời liền chuyển mắt nhìn lại Miêu quý phi, như đang chờ đáp.
Hắn đã không muốn để ta yên, cớ gì không theo ý? Dù sao cũng sẽ đi, đây còn sợ mất lòng sao?
Chúng nô tài của cung lập tức toát mồ hôi lạnh, gần như nín thở nhìn về phía của hai người.
Mà đám phi tần cũng đồng loạt chấn động, hoàng hậu thì miệng vẫn chứa tiếu ý nhàn nhạt, mà nhìn đến mặt của Qúy phi thì đã có chút biến sắc.
Thục phi không khỏi nhíu mày, đưa mắt nhìn sang Lệ Khuynh vẫn điềm tĩnh.
Âm quý tần lập tức nâng khóe miệng, trong lòng không khỏi cười nhạo, hả hê cười. Thế mà lại chất vấn vì đến trễ..Ha ha! Kỳ này thú vị đây!
Mà trong lòng của Âm quý tần - Tư Đồ Nhược Thi cũng không khỏi ngẫm lại, suy xét lại, hoàng hậu này, nàng cũng không thể xem nhẹ!
Miêu quý phi nén giận vì bị bắt lỗi mà đáp trả: " Qủa thật thần thiếp khá bận." Miệng cười ôn hòa: " Chuyện trên dưới ở hậu cung cũng không ít!"
Ý quá rõ, ta đây đang nắm quyền ở hậu cung, ngươi cũng được cái danh phận, vỏ rỗng!
Hảo chảnh cún!
" Qúy phi.." Lệ Khuynh lên tiếng đáp trả, nhưng là có thái giám vào thông báo, nói Mã công công hầu hạ thái hậu xin cầu kiến.
Mấy phi tần kia, hầu như liền bị mất hứng một phen, tình hình đang nước với lửa, vậy mà lại bị phá.
Mã công công đi vào trong tẩm điện hành lễ theo quy củ, sau đó hướng hoàng hậu bẩm: " Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, thái hậu cho mời nương nương đến Từ Đức cung một chuyến!" Lại hướng đến Qúy phi: " Miêu quý phi, thái hậu cũng cho mời!"
Rồi lại mời cả Thục phi và Hiền phi, Âm quý tần và Chiêu nghi phi cũng được mời.
- -
Từ Đức cung.
" Chúng thần thiếp, bái kiến thái hậu! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
" Mau bình thân!" Thái hậu một thân Phật y đơn bạc, tay còn lưu chuỗi tràng hạt, có vẻ vừa mới niệm phật xong, ngồi trên ghế cao.
Lệ Khuynh nâng mí mắt nhìn sơ qua thái hậu, nhìn vẻ mặt bà nhân từ như vậy, phúc hậu như thế, lại trong bộ đồ tu thế kia, chắc không đến mức ác độc mà cho con này vào tù chờ án trảm đi?
Thái hậu lướt mắt nhìn họ một lượt, tầm mắt dừng lại ngay trên người hoàng hậu, giọng nhẹ nhàn từ ái mà hỏi: " Hoàng hậu! Bộ dạng này là sao?"
Lệ Khuynh nhu hòa, khép nép lạ thường, thành kính rồi chậm rãi đáp: " Thái hậu thứ tội! Thần thiếp vừa mới khỏi bệnh, không tiện để trang điểm! Mong thái hậu từ ái lượng thứ!" Đừng cái kiểu 'khẩu phật tâm xà' nha!
Trước một câu xin, sau lại thêm một câu, thái hậu dù có muốn bắt lỗi cũng không thể, nhưng không muốn bỏ qua, bà mặt có vẻ nghiêm khắc: " Ân! Thân phận của ngươi hiện tại thế nào, ai gia không nói ngươi chắc cũng rõ, quy củ vẫn phải tuân, lần sau chớ tái phạm! Thôi, các ngươi mau an tọa đi."
Lệ Khuynh nghe bà nói đến thân phận hiện tại của nàng, nghe mà trong lòng không khỏi nực cười. Thân phận? Shit!
" Ân! Hôm nay, gọi các người đến, cũng chỉ để thương lượng!" Thái hậu lướt mắt nhìn họ một lượt, sau đó nhấp một ngụm trà nhỏ, nói tiếp: " Cũng biết, chuyện hậu cung trên dưới mà nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Trước đó do hoàng hậu không tiện, mà thân thể của ai gia cũng không tốt, việc quản hậu cung, đa phần liền giao lại cho Miêu quý phi.."
Thái hậu dừng, lại chuyển tầm nhìn đến hoàng hậu, nói tiếp: " Hoàng hậu hiện vừa mới khỏi bệnh."
Nghe câu này, ai cũng không khỏi đoán chắc, thái hậu định giao quyền quản hậu cung cho hoàng hậu đi?
Nhưng là không ngờ lời tiếp theo của bà thật sự làm cho họ rất bất ngờ: " Ai gia thấy ngươi, trước nên tịnh dưỡng. Chuyện trông coi trên dưới, cứ tạm thời để cho Miêu quý sắp xếp và xử lý hộ. Hoàng hậu thấy sao?"
Nghe qua có vẻ, 'chắc là sau này' sẽ đưa cho quyền nắm giữ hậu cung, sau này là bao lâu, ai biết?
Nhưng ai nghe mà không rõ một điều, thái hậu muốn gì? Nàng còn không biết ý thái hậu sao, chính là không muốn đưa quyền nắm hậu cung cho hoàng hậu như nàng!
Lệ Khuynh ho vài tiếng biểu đạt sức khỏe vẫn còn suy yếu, thật lòng nàng mong an tĩnh còn cầu không được, hiện tại nghe thái hậu nói vậy liền đồng ý, nhưng học theo văn dài dòng của thái hậu mà đáp: " Bẩm thái hậu! Thần thiếp cũng vừa mới khỏi bệnh, sức khỏe mặc dù nói tốt cũng là chỉ có chút tốt. Thật sự vẫn chưa khỏe.."
Nàng liền nhìn Miêu Mân Khanh đang ngồi phía đối diện có chút áy náy: " Nên chuyện hậu cung..vẫn phải làm phiền Miêu quý phi tỷ rồi!"
" Hoàng hậu muội muội, đừng áy náy! Thật sự không phiền!" Miêu Mân Khanh mỉm cười, đáy mắt đắc ý vô cùng, mang thêm kiêu ngạo: " Chia sẻ được phần nào cho hoàng hậu muội muội, Miêu quý phi tỷ liền dốc sức!"
Lệ Khuynh mỉm cười thân thiết đáp lễ: " Đa tạ tỷ!"
Miêu Mân Khanh: " Đều là tỷ muội với nhau, muội không cần khách khí như người ngoài!"
Lệ Khuynh cười cười, gật đầu: " Tỷ nói phải!"
" Thôi, các ngươi đã là người một nhà, giúp nhau cũng phải đạo! Mà Qúy phi đã nói vậy, ai gia lại càng yên tâm. Hoàng hậu cũng yên tâm mà tịnh dưỡng!" Sau đó, thái hậu nhìn mấy vị phi tần còn lại hỏi: " Các ngươi, có ý kiến gì không?"
Thấy mấy vị phi còn lại không có ý kiến, bà mỉm cười hài lòng nói: " Nếu vậy, chuyện cai quản hậu cung, Miêu quý phi cứ vậy mà làm tiếp!"
Lệ Khuynh thật sự muốn cười to, vừa vỗ tay vừa khen: " Ha ha. Diễn hay, cho thêm tiền!"
Sau đó thái hậu cho mấy phi tần lui, chỉ giữ lại hoàng hậu.
Tưởng có chuyện tốt lành gì, thì ra bà ta chính là muốn tìm cớ để phạt nàng.
Cái gì mà, trước giờ ai gia ăn chay niệm phật, một lòng hướng theo phật, cái gì vân vân và mây mây, dắt chó đi dạo cả mấy vòng trái đất rồi mới vào trọng điểm.
" Trước đó ai gia có khấn cầu, muốn Tần Y quốc mãi hưng thịnh, nguyện ăn chay niệm phật mỗi ngày. Nhưng dạo gần đây phát hiện, sức khỏe đã suy giảm.." Thái hậu dừng, nhìn nàng thở dài: " Không biết, hoàng hậu có ý giúp ai gia, bà lão này một phần không?"
Lệ Khuynh mặt mày vẫn điềm tĩnh nghe, nghe đến chữ ' giúp', nàng vẫn mỉm cười: " Thái hậu cứ nói!" Nực cười, tự cầu thì tự trả lễ! Có chuyện giúp, sang sẻ bớt sao?
" Chắc là Phật Tổ sẽ lượng thứ cho lão thân đây đi?" Thái hậu thở dài một tiếng, mỉm cười từ ái nói với nàng: " Cũng không phải chuyện gì lớn. Ai gia còn mấy tập kinh còn chưa chép xong.."
- -
Ra khỏi Từ Đức cung một đoạn đường dài, Lệ Khuynh chắp tay đi trước cười nói: " Hảo! Hảo! Được lắm! Cả mẹ lẫn con.." Bỗng nhiên nàng quay ngang đá chân vào đống tuyết ven đường, mặt mày tức giận gầm nhẹ: " Mẹ kiếp! Chép kinh cái rắm! Niệm kinh cái phân lừa! Giam lỏng tiếp thì nói, còn bày trò! Muốn phế thì phế, cớ sao hành ta?"
" Nương nương, nương nương.." Chu công công cùng cung nữ thái giam liền ngăn động tác của hoàng hậu: " Bớt giận a! Ai mà nghe thấy, mách lại với thái hậu là xong!"
Lệ Khuynh hừ lạnh một tiếng, chân đá một phát nữa mới chịu dừng, sau đó nhìn bọn người phía sau nói: " Mau về dọn đồ đạc đi. Chuyển đến Tĩnh Cư Điện gì đó.."
" Ây dô dô!" Miêu Mân Khanh không biết là cố ý chờ hay vô tình đến, nàng ta đi lại gần, giọng châm chọc: " Nghe nói, hoàng hậu muội muội muốn giúp thái hậu chép kinh niệm Phật, chuyển đến Tĩnh Cư ở niệm kinh cầu phúc cho thái hậu và Tần Y quốc. Thật sự là làm cho ai nấy mà nghe đều.."
Mà Miêu Qúy phi còn chưa nói hết, Lệ Khuynh khoanh tay trước ngực qua mặt Miêu Mân Khanh như là không thấy, ra hiệu bảo bọn nô tài đi, miệng nói: " Mau đi a! Chỗ này hảo thối! Không biết con gì chết ở đây, mà thối rùm, mùi kinh vậy?"
"..." Bọn nô tài cúi thấp đầu theo sát ở phía sau, mặc dù lòng sợ đắc tội với Miêu quý phi, nhưng họ không thể cãi lệnh hoàng hậu.
Miêu quý phi tức giận, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì nghe Lệ Khuynh bảo: " Các ngươi có biết hay không? Người 'đứng trên đầu' của kẻ khác, chỉ cần chỉ tay sai bảo dưới làm, không cần nhúng tay đến, vậy mới phải!"
" Phương Lệ Khuynh! Ngươi đứng lại đó!" Miêu quý phi đứng tại chỗ mà lớn tiếng gọi.
Lệ Khuynh dừng bước, cười lớn: " Ha ha. Phương Lệ Khuynh?" Nàng quay đầu, đám nô tài thức thời tản ra hai bên: " Miêu quý phi! Bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung đứng lại là muốn nói cho ngươi rõ. Hoàng hậu này vốn không mang họ Phương, như đồn đại gì đó mà ngươi đã nghe trước đó."
Nàng nhấn mạnh: " Bổn cung, chính xác là mang họ Từ Ân! Từ Ân Lệ Khuynh!" Nụ cười trên môi sớm đã thu lại, sắc mặt lạnh nhạt: " Còn nữa, ngươi vốn là một quý phi, mà dám gọi thẳng tên họ của hoàng hậu ta..Do gọi sai họ, nên không thể tính là vô lễ! Lần này bỏ qua vậy!"
Dứt lời, nàng liền trực tiếp quay đầu, ra lệnh: " Hồi cung!"
" Ngươi..." Miêu Mân Khanh giận tím mặt, định xông lên nhưng nô tì thân cận vội ngăn.
Linh Nguyệt lắc đầu: " Nương nương, chớ hành sự lỗ mãng. Để ai nhìn thấy được hoặc là..Tất cả đều không hay! Trước hồi cung đi?"
Miêu Mân Khanh siết chặt tay, nhìn theo đoàn người của cung Phung Nghi ngày một đi xa, mím chặt môi, ánh mắt tức giận, lập tức quay đầu: " Hồi cung!" Ngươi chờ đó, quý phi ta, sẽ khiến hoàng hậu ngươi sống chết không yên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook