Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!
-
Chương 21: Giao dịch
Một lúc sau.
Những cung nhân của Phụng Nghi cung thở phào nhẹ nhõm, lại một trận chết hụt qua đi.
Chu công công nhìn đám thái giám, ra lệnh: " Mau đi dọn tuyết, lối đi tuyết dày thế kia..Còn ngươi nữa, đem chậu cây kia ra ngoài đi. Khô héo, mất thẩm mỹ." Lại quay qua bọn cung nữ: " Mau thay nước trong chậu cá cảnh. Ngươi, còn ngươi, lau cho sạch bụi một chút."
Cứ như luyện tập rồi cũng quen, tâm trạng hoang mang và sợ hãi bỗng chốc tan biến đi, lại bình ổn như không có gì? Nên ai làm cái gì? Thì cứ tiếp tục.
Minh công công quan sát đám người ở cung hoàng hậu, không khỏi hiếu kì. Thế mà..Nhanh như vậy đã lấy lại tinh thần?
Hỏi thử, ngươi bị dọa quá nhiều lần với mãi một chuyện thì còn sợ được nhiều như lúc đầu nữa không? Cũng như thuốc, lúc đầu uống còn cảm thấy đắng, nhiều lần uống qua liền cảm thấy không đắng nữa, có khi lại nghiện!
Tính mạng bị đe dọa trên mức bình thường và hiệu suất lại cao, cái gọi là ngàn cân treo sợi tóc gì đó? Nó trở thành cơm bữa rồi!
Sau khi tắm rửa thay y phục, Lệ Khuynh bước vào tẩm phòng, cung nữ hầu cạnh nàng cũng tự biết phận mà không đi theo.
" Khoan đã. Hương Ly, mang cho bổn cung một cốc nước gừng nóng pha chút mật ong." Nàng nhìn Hương Ly dặn dò, hai tay xoa xoa: " Lạnh thật!" Chân bước vào trong.
Vừa bước vào bên trong, mùi hương của trà hảo hạng, thuộc cực phẩm trà ngon lan tỏa hương thơm nhàn nhạt trong không khí.
Lệ Khuynh thả tiểu hồ ly đang ở trên vai xuống, nó rất khôn ngoan, ngay lập tức đi và ngoan ngoãn nằm im trên phụng sàng, nhưng mắt vẫn là nhìn mỹ nam tử kia.
Khải Thụy nhìn vị nữ tử trang y màu đỏ vừa mới an tọa, hỏi: " Hoàng hậu cải trang như thế, là muốn đi đâu?"
Lệ Khuynh nở nụ cười, đáp: " Chẳng phải thiếp đã nói rồi hay sao?"
Hoàng thượng nâng khóe miệng, nở một nụ cười, có quỷ mới tin, nàng vì nhớ hắn mà cải trang thành thái giám để trốn khỏi tẩm cung, đi đến cung Dưỡng Long thăm hắn.
Khải Thụy không trực tiếp vạch trần lời nói dối đầy tình cảm lừa người đó, mà chỉ nói: " Nàng thoát. Nhưng bọn họ thì chưa chắc."
Nhưng mà hắn nói vậy, chẳng khác nào là bảo nàng đang nói dối.
Lệ Khuynh cũng không muốn chối nữa, trực tiếp thừa nhận: " Đúng là ta muốn rời khỏi đây." Tay xoay xoay, nghịch thanh đoản kiếm để ở trên bàn: " Trước khi đi, ta đã có nghĩ qua. Ta tin ngài sẽ không vì một kẻ như ta, mà giết.."
Đoản kiếm bỗng rời khỏi tay nàng, không những vậy, còn rời khỏi vỏ và đáp tại cái cổ trắng ngần của nàng.
" Trẫm cái gì cũng có thể." Khải Thụy giọng đầy lạnh lẽo, tay cầm kiếm đặt tại cổ của nàng hơi dùng sức, lập tức có một vệt máu, ánh mắt của hắn đã không còn nhu hòa và mị hoặc, mà chứa rất nhiều sự nguy hiểm.
Hương Ly vừa vào, thấy ngay cảnh này thì bị dọa đến mức tái xanh mặt mày, đánh đổ chiếc khay trên tay, hoảng sợ quỳ xuống: " Hoàng thượng..."
Không đợi nàng ta nói hết, Khải Thụy đã lên tiếng: " Ra ngoài!"
"..." Hương Ly nào dám cãi, nhanh chóng thu dọn, mắt liếc thấy hoàng hậu cũng bảo nàng ta đi, mặc dù lo, nhưng biết làm sao, đành cắn răng đi ra.
Lệ Khuynh cảm thấy nơi cổ của bản thân có chút rát rát, nhưng mặt không hề lo hay sợ hãi, mà còn vừa nâng khóe môi lên cười lại vừa nói: " Vậy coi như ta đã đoán sai."
Tiểu hồ ly từ phụng sàng, nó lập tức bay đến ngay khi nàng dứt lời, vì nó thấy ám hiệu tay của nàng, bảo nó tấn công.
"..." Hoàng thượng liền lách người né tránh, nhưng đoản kiếm kia một khắc cũng chưa rời khỏi cái cổ của hoàng hậu.
Cả hai đều đứng dậy, không ai lên tiếng.
Hương Ly ở bên ngoài, sắc mặt cũng không hề tốt, đi tới đi lui. Thấy nàng ta như vậy, Chu công công lẫn Minh tổng quản lên tiếng hỏi, nhưng nàng ta lại giữ kín.
Hai người kia đưa mắt vào phía trong của tẩm phòng, lòng cùng một nghi ngờ. Không có gì..vì sao nàng ta lại hoảng và lo như vậy?
Bên trong.
Tiểu hồ ly không hề có ý dừng, tiếp tục tấn công về phía người đang gây bất lợi cho chủ nhân của nó.
"..." Tiểu hồ ly bay vụt đến, nhắm thẳng vào đối phương, mục tiêu chính là cái tay đang cầm hung khí.
Khải Thụy tung người lên không, đoản kiếm sắc bén đang ở trong tay của hắn cũng di chuyển, lấy đi một vài sợi tóc của Lệ Khuynh, thân người cuối cùng hạ xuống, đứng sau lưng nàng.
Nàng cũng di chuyển tầm mắt theo thanh đoản kiếm đó.
Lệ Khuynh bỗng đẩy Khải Thụy đang ở phía sau lưng một cái, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể để nhào đến con tiểu hồ của nàng.
Vì khi biết ý định của tên kia.
Qủa thật là Khải Khụy liền phóng thanh đoản kiếm ra ngay sau đó.
Thanh đoản kiếm lóe hàn quang, rời khỏi tay của hắn, trực tiếp đi về phía của tiểu hồ ly.
Lệ Khuynh ôm được tiểu hồ trong người, nhưng thanh đoản kiếm kia cũng vụt nhanh tới từ phía sau nàng.
Cái chết rất cận kề!
Thế nhưng, Khải Thụy cũng phản ứng rất nhanh. Hắn lại tung người lên trước, một tay đỡ nàng và tiện đà ôm vào ngực, xoay một vòng thì dừng, rất nhanh đẩy nàng ra khỏi vòm ngực rộng lớn của hắn.
Mà thanh đoản kiếm một khắc kia rất hung tàn, nó vẫn ở trong tay của Khải Thụy, như thể chưa rời.
Nhìn con vật kia vẫn còn hung hăng, Khải Thụy cảnh báo trước: " Nếu lần sau nó còn hành động như vậy nữa, đừng trách trẫm, không nói trước mà ra tay."
Dứt lời liền quay người đi: " Vì nó, hoàng hậu có vẻ không tiếc cả tính mạng?" An tọa tại bàn, lại hỏi: " Vậy có nhớ..từ đâu mà có nó không?"
" Không." Lệ Khuynh đã bình tĩnh lại, một tay ôm con tiểu hồ ly, tay còn lại đưa lên chiếc cổ sờ đường vết cắt ngoài da kia một cái, cảm giác bị rát nhẹ.
Từ việc này đã ngầm nói cho nàng biết, hắn có thể ra tay giết bất kì ai, nàng cũng không ngoại lệ.
Cái tên nham hiểm này..
Còn chút nữa đã bị chính thanh đoản kiếm mà hắn tặng cho, một nhát liền lấy mạng.
Lệ Khuynh đi lại, ngồi xuống bàn, hỏi: " Ngươi.."
" Cẩn trọng ngôn hành!" Khải Thụy nhìn người đối diện, hớp một ngụm trà nói tiếp: " Sắp đến đại thọ của thái hậu, sẽ có rất nhiều công tôn quý tộc của các nước sang.."
" Liên quan gì đến ta?" Lệ Khuynh bất hợp tác, cười khẩy một cái, hỏi: " Ngươi lại muốn uy hiếp ta? Lại lấy gì ra để uy hiếp ta?"
Không thấy kẻ kia lên tiếng, nàng cúi đầu cười ha hả, hỏi: " Lại, Phương gia sao?"
Nàng định lên tiếng nói tiếp, nhưng Khải Thụy đã lên tiếng cắt ngang: " Chỉ cần an phận. Độc trong người sẽ nhanh chóng được giải." Giọng vô cùng chắc chắn.
Lệ Khuynh không ngờ hắn lại lấy cái cớ này, nàng không cần nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý: " Được!"
Hiện tại giải độc trước rồi mọi chuyện tính sau và cũng muốn xem, hai kẻ kia muốn hại nàng bằng cách nào?
Khải Thụy nét mặt dửng dưng, nói: " Trẫm cũng nói luôn, trẫm từ đầu đến cuối, không hề lấy Phương gia ra để uy hiếp hoàng hậu. Mà nếu có.." Liếc nhìn quanh phòng, nói tiếp: "..Là do hoàng hậu tự nghĩ thôi."
Lệ Khuynh mặt đầy tức giận, nhưng sau lại ém xuống: " Hoàng thượng, nếu ngươi đã giúp ta giải độc." Nàng như hảo hán không kém, nói tiếp: " Mà..Ta trước giờ chưa nhận ai không cái gì? Ngươi giữ ta lại, chắc là có việc?"
Không uy hiếp? Phi, phi! Ngụy quân tử! Ngươi đúng là không nói ra miệng, nhưng toàn ám chỉ và hành động thôi! Như vậy đã đủ vô sỉ!
" Chỉ cần an phận!" Khải Thụy nhấp một ngụm trà, lại nói: " Chỉ cần an phận, sau đại thọ của mẫu hậu trẫm. Lập tức thả người."
Lệ Khuynh cau mày nhìn cái tên như hồ ly đội lớp người kia, nàng cứ cảm thấy có cái mờ ám quanh thân lẫn lời của hắn, nên thản nhiên hỏi: " Ta đã có nghe nói 'Quân vô hí ngôn', có phải không?"
" Ừm!"
" Dù ai làm hoàng thượng, ta tin câu đó có thể dùng được. Nhưng.." Lệ Khuynh tay xoa xoa cằm nhỏ, nhíu mày, quan sát kẻ trước mặt: " Cái trọng điểm..."
Cố ý hít sâu, tạo ra một âm thanh khe khẽ từ miệng như không tin, rồi nói tiếp: "..Vẫn là không thể đặt chữ 'tin' ở ngươi."
"..." Khải Thụy mặt tối đi một nửa, nhưng ngay lập tức là thản nhiên, nét mặt đoan chính mấy phần có vẻ vui kì quái.
Hoàng thượng không nói thêm bất cứ lời nào, ngay lập tức đứng dậy rời đi.
Nhưng kẻ kia không hề tha cái bình thản ấy.
" Lần sau có đến, nhớ đem theo ly để uống trà. Bộ ấm trà này..e là chỉ còn cái ấm trà!" Lệ Khuynh vẫn ngồi tại bàn, giọng nói vu vơ.
Khải Thụy nhíu mày, quả nhiên cước bộ khựng lại, nhưng rồi sau đó tiếp tục đi, vì trong lòng có lẽ đã hiểu người kia vì sao lại bảo vậy?
Chả trách, bộ ấm trà đó, mỗi lần hắn đến mà có 'dùng qua' trà, lần sau lại đến thì số lượng ly lại giảm.
Nhưng trong lời nhắc nhở kia, có khi ám chỉ cái khác..
- - -
Thái Y viện.
Hoàng thượng nghe Diệp Lương đến bẩm lại, Mộ Thiên không chịu điều chế, nghiên cứu thuốc giải của Bức Cốt Hương, thuận đường nên ghé qua.
" Các ngươi không cần theo."
Khải Thụy một mình đi vào viện, nơi ở của Mộ Thiên, lập tức thấy bạch y nam tử ngồi trên bệ cửa sổ uống rượu thưởng hoa trời.
Những bông tuyết xinh đẹp cứ chầm chậm rơi xuống cùng với vô chừng hạt tuyết nhỏ.
Vị rượu trong miệng lại đắng chát, cay cay ở cổ, nuốt xuống, ngay lập tức lại thấy cơ thể ấm hơn một chút, nhưng tim lẫn tâm đã sớm lạnh, không cách nào làm ấm lên, chỉ động lại nỗi đau.
Mộ Thiên nhếch miệng, đưa đôi mắt mờ mịt nhìn nam tử đang dừng bước tại một cây trong viện, đứng dưới tàn cây, cũng đang nhìn lên đầu trời, mặc cho tuyết rơi và động lại trên người rất nhiều.
" Hoàng thượng, không thấy lạnh sao?"
" Lạnh?" Nam tử vẫn không quay nhìn, cũng không hề có ý định bước, lạnh là cái gì? Hắn đã không còn cảm nhận được nữa.
Nhếch miệng cười nhạt, Khải Thụy nói: " Lúc trước..Ngươi nói đúng! Hoàng cung, quả thật là địa ngục. Không có tình người nhất thế gian.."
" Ha ha." Tiếng cười của Mộ Thiên cắt đi lời của người kia, giọng đầy chế giễu: " Vốn dĩ một lời vứt ra liền có thể quyết định, ngươi sống hoặc chết. Nhưng mà, mạng của người trong lòng lại.." Hắn chính là đang ám chỉ Phương hoàng hậu.
Bóng vàng y kia lập tức phóng đến, nhanh như cắt xuất chiêu đánh nam bạch y.
Mộ Thiên né tránh, cũng không nhượng bộ mà phản công lại Khải Thụy, không quan tâm thân phận của đối thủ.
Trong lúc tuyết rơi đầy, hai kẻ kia không ngừng giao đấu, lấy hết sức để đánh.
Ta chính là kẻ yêu nàng nhất ở thế gian này!
Nhưng, cũng là kẻ đau khổ nhất ở thế gian này!
Cô độc tại thế gian, chịu cô tịch dài đằng đẵng..
Một lúc sau.
Khải Thụy chắp tay ra sau, quay đầu bỏ đi, nhưng lại cố tình mở miệng hỏi: " Nghe nói, Liên Hoa còn một muội muội, phải không?" Không đợi Mộ Thiên đáp, bóng lưng lạnh lẽo kia đã dần xa.
Mộ Thiên nhíu mày, hắn ngồi bệt trên nền tuyết trắng, nhếch miệng cười, nói: " Không ai có thể làm bạn cùng cả thiên hạ..Ngoại trừ ngài!" Nói xong liền ngửa cổ, đổ rượu vào miệng, cuối cùng nằm lăn ra, khép mắt, miệng lại lẩm bẩm: "..Và cũng không ai có thể, làm bạn cùng ngài!"
" Cô độc! Thật sự là cô độc! Ha ha ha." Chỉ còn lại tiếng cười của Mộ Thiên, nghe vô cùng bi ai.
Những cung nhân của Phụng Nghi cung thở phào nhẹ nhõm, lại một trận chết hụt qua đi.
Chu công công nhìn đám thái giám, ra lệnh: " Mau đi dọn tuyết, lối đi tuyết dày thế kia..Còn ngươi nữa, đem chậu cây kia ra ngoài đi. Khô héo, mất thẩm mỹ." Lại quay qua bọn cung nữ: " Mau thay nước trong chậu cá cảnh. Ngươi, còn ngươi, lau cho sạch bụi một chút."
Cứ như luyện tập rồi cũng quen, tâm trạng hoang mang và sợ hãi bỗng chốc tan biến đi, lại bình ổn như không có gì? Nên ai làm cái gì? Thì cứ tiếp tục.
Minh công công quan sát đám người ở cung hoàng hậu, không khỏi hiếu kì. Thế mà..Nhanh như vậy đã lấy lại tinh thần?
Hỏi thử, ngươi bị dọa quá nhiều lần với mãi một chuyện thì còn sợ được nhiều như lúc đầu nữa không? Cũng như thuốc, lúc đầu uống còn cảm thấy đắng, nhiều lần uống qua liền cảm thấy không đắng nữa, có khi lại nghiện!
Tính mạng bị đe dọa trên mức bình thường và hiệu suất lại cao, cái gọi là ngàn cân treo sợi tóc gì đó? Nó trở thành cơm bữa rồi!
Sau khi tắm rửa thay y phục, Lệ Khuynh bước vào tẩm phòng, cung nữ hầu cạnh nàng cũng tự biết phận mà không đi theo.
" Khoan đã. Hương Ly, mang cho bổn cung một cốc nước gừng nóng pha chút mật ong." Nàng nhìn Hương Ly dặn dò, hai tay xoa xoa: " Lạnh thật!" Chân bước vào trong.
Vừa bước vào bên trong, mùi hương của trà hảo hạng, thuộc cực phẩm trà ngon lan tỏa hương thơm nhàn nhạt trong không khí.
Lệ Khuynh thả tiểu hồ ly đang ở trên vai xuống, nó rất khôn ngoan, ngay lập tức đi và ngoan ngoãn nằm im trên phụng sàng, nhưng mắt vẫn là nhìn mỹ nam tử kia.
Khải Thụy nhìn vị nữ tử trang y màu đỏ vừa mới an tọa, hỏi: " Hoàng hậu cải trang như thế, là muốn đi đâu?"
Lệ Khuynh nở nụ cười, đáp: " Chẳng phải thiếp đã nói rồi hay sao?"
Hoàng thượng nâng khóe miệng, nở một nụ cười, có quỷ mới tin, nàng vì nhớ hắn mà cải trang thành thái giám để trốn khỏi tẩm cung, đi đến cung Dưỡng Long thăm hắn.
Khải Thụy không trực tiếp vạch trần lời nói dối đầy tình cảm lừa người đó, mà chỉ nói: " Nàng thoát. Nhưng bọn họ thì chưa chắc."
Nhưng mà hắn nói vậy, chẳng khác nào là bảo nàng đang nói dối.
Lệ Khuynh cũng không muốn chối nữa, trực tiếp thừa nhận: " Đúng là ta muốn rời khỏi đây." Tay xoay xoay, nghịch thanh đoản kiếm để ở trên bàn: " Trước khi đi, ta đã có nghĩ qua. Ta tin ngài sẽ không vì một kẻ như ta, mà giết.."
Đoản kiếm bỗng rời khỏi tay nàng, không những vậy, còn rời khỏi vỏ và đáp tại cái cổ trắng ngần của nàng.
" Trẫm cái gì cũng có thể." Khải Thụy giọng đầy lạnh lẽo, tay cầm kiếm đặt tại cổ của nàng hơi dùng sức, lập tức có một vệt máu, ánh mắt của hắn đã không còn nhu hòa và mị hoặc, mà chứa rất nhiều sự nguy hiểm.
Hương Ly vừa vào, thấy ngay cảnh này thì bị dọa đến mức tái xanh mặt mày, đánh đổ chiếc khay trên tay, hoảng sợ quỳ xuống: " Hoàng thượng..."
Không đợi nàng ta nói hết, Khải Thụy đã lên tiếng: " Ra ngoài!"
"..." Hương Ly nào dám cãi, nhanh chóng thu dọn, mắt liếc thấy hoàng hậu cũng bảo nàng ta đi, mặc dù lo, nhưng biết làm sao, đành cắn răng đi ra.
Lệ Khuynh cảm thấy nơi cổ của bản thân có chút rát rát, nhưng mặt không hề lo hay sợ hãi, mà còn vừa nâng khóe môi lên cười lại vừa nói: " Vậy coi như ta đã đoán sai."
Tiểu hồ ly từ phụng sàng, nó lập tức bay đến ngay khi nàng dứt lời, vì nó thấy ám hiệu tay của nàng, bảo nó tấn công.
"..." Hoàng thượng liền lách người né tránh, nhưng đoản kiếm kia một khắc cũng chưa rời khỏi cái cổ của hoàng hậu.
Cả hai đều đứng dậy, không ai lên tiếng.
Hương Ly ở bên ngoài, sắc mặt cũng không hề tốt, đi tới đi lui. Thấy nàng ta như vậy, Chu công công lẫn Minh tổng quản lên tiếng hỏi, nhưng nàng ta lại giữ kín.
Hai người kia đưa mắt vào phía trong của tẩm phòng, lòng cùng một nghi ngờ. Không có gì..vì sao nàng ta lại hoảng và lo như vậy?
Bên trong.
Tiểu hồ ly không hề có ý dừng, tiếp tục tấn công về phía người đang gây bất lợi cho chủ nhân của nó.
"..." Tiểu hồ ly bay vụt đến, nhắm thẳng vào đối phương, mục tiêu chính là cái tay đang cầm hung khí.
Khải Thụy tung người lên không, đoản kiếm sắc bén đang ở trong tay của hắn cũng di chuyển, lấy đi một vài sợi tóc của Lệ Khuynh, thân người cuối cùng hạ xuống, đứng sau lưng nàng.
Nàng cũng di chuyển tầm mắt theo thanh đoản kiếm đó.
Lệ Khuynh bỗng đẩy Khải Thụy đang ở phía sau lưng một cái, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể để nhào đến con tiểu hồ của nàng.
Vì khi biết ý định của tên kia.
Qủa thật là Khải Khụy liền phóng thanh đoản kiếm ra ngay sau đó.
Thanh đoản kiếm lóe hàn quang, rời khỏi tay của hắn, trực tiếp đi về phía của tiểu hồ ly.
Lệ Khuynh ôm được tiểu hồ trong người, nhưng thanh đoản kiếm kia cũng vụt nhanh tới từ phía sau nàng.
Cái chết rất cận kề!
Thế nhưng, Khải Thụy cũng phản ứng rất nhanh. Hắn lại tung người lên trước, một tay đỡ nàng và tiện đà ôm vào ngực, xoay một vòng thì dừng, rất nhanh đẩy nàng ra khỏi vòm ngực rộng lớn của hắn.
Mà thanh đoản kiếm một khắc kia rất hung tàn, nó vẫn ở trong tay của Khải Thụy, như thể chưa rời.
Nhìn con vật kia vẫn còn hung hăng, Khải Thụy cảnh báo trước: " Nếu lần sau nó còn hành động như vậy nữa, đừng trách trẫm, không nói trước mà ra tay."
Dứt lời liền quay người đi: " Vì nó, hoàng hậu có vẻ không tiếc cả tính mạng?" An tọa tại bàn, lại hỏi: " Vậy có nhớ..từ đâu mà có nó không?"
" Không." Lệ Khuynh đã bình tĩnh lại, một tay ôm con tiểu hồ ly, tay còn lại đưa lên chiếc cổ sờ đường vết cắt ngoài da kia một cái, cảm giác bị rát nhẹ.
Từ việc này đã ngầm nói cho nàng biết, hắn có thể ra tay giết bất kì ai, nàng cũng không ngoại lệ.
Cái tên nham hiểm này..
Còn chút nữa đã bị chính thanh đoản kiếm mà hắn tặng cho, một nhát liền lấy mạng.
Lệ Khuynh đi lại, ngồi xuống bàn, hỏi: " Ngươi.."
" Cẩn trọng ngôn hành!" Khải Thụy nhìn người đối diện, hớp một ngụm trà nói tiếp: " Sắp đến đại thọ của thái hậu, sẽ có rất nhiều công tôn quý tộc của các nước sang.."
" Liên quan gì đến ta?" Lệ Khuynh bất hợp tác, cười khẩy một cái, hỏi: " Ngươi lại muốn uy hiếp ta? Lại lấy gì ra để uy hiếp ta?"
Không thấy kẻ kia lên tiếng, nàng cúi đầu cười ha hả, hỏi: " Lại, Phương gia sao?"
Nàng định lên tiếng nói tiếp, nhưng Khải Thụy đã lên tiếng cắt ngang: " Chỉ cần an phận. Độc trong người sẽ nhanh chóng được giải." Giọng vô cùng chắc chắn.
Lệ Khuynh không ngờ hắn lại lấy cái cớ này, nàng không cần nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý: " Được!"
Hiện tại giải độc trước rồi mọi chuyện tính sau và cũng muốn xem, hai kẻ kia muốn hại nàng bằng cách nào?
Khải Thụy nét mặt dửng dưng, nói: " Trẫm cũng nói luôn, trẫm từ đầu đến cuối, không hề lấy Phương gia ra để uy hiếp hoàng hậu. Mà nếu có.." Liếc nhìn quanh phòng, nói tiếp: "..Là do hoàng hậu tự nghĩ thôi."
Lệ Khuynh mặt đầy tức giận, nhưng sau lại ém xuống: " Hoàng thượng, nếu ngươi đã giúp ta giải độc." Nàng như hảo hán không kém, nói tiếp: " Mà..Ta trước giờ chưa nhận ai không cái gì? Ngươi giữ ta lại, chắc là có việc?"
Không uy hiếp? Phi, phi! Ngụy quân tử! Ngươi đúng là không nói ra miệng, nhưng toàn ám chỉ và hành động thôi! Như vậy đã đủ vô sỉ!
" Chỉ cần an phận!" Khải Thụy nhấp một ngụm trà, lại nói: " Chỉ cần an phận, sau đại thọ của mẫu hậu trẫm. Lập tức thả người."
Lệ Khuynh cau mày nhìn cái tên như hồ ly đội lớp người kia, nàng cứ cảm thấy có cái mờ ám quanh thân lẫn lời của hắn, nên thản nhiên hỏi: " Ta đã có nghe nói 'Quân vô hí ngôn', có phải không?"
" Ừm!"
" Dù ai làm hoàng thượng, ta tin câu đó có thể dùng được. Nhưng.." Lệ Khuynh tay xoa xoa cằm nhỏ, nhíu mày, quan sát kẻ trước mặt: " Cái trọng điểm..."
Cố ý hít sâu, tạo ra một âm thanh khe khẽ từ miệng như không tin, rồi nói tiếp: "..Vẫn là không thể đặt chữ 'tin' ở ngươi."
"..." Khải Thụy mặt tối đi một nửa, nhưng ngay lập tức là thản nhiên, nét mặt đoan chính mấy phần có vẻ vui kì quái.
Hoàng thượng không nói thêm bất cứ lời nào, ngay lập tức đứng dậy rời đi.
Nhưng kẻ kia không hề tha cái bình thản ấy.
" Lần sau có đến, nhớ đem theo ly để uống trà. Bộ ấm trà này..e là chỉ còn cái ấm trà!" Lệ Khuynh vẫn ngồi tại bàn, giọng nói vu vơ.
Khải Thụy nhíu mày, quả nhiên cước bộ khựng lại, nhưng rồi sau đó tiếp tục đi, vì trong lòng có lẽ đã hiểu người kia vì sao lại bảo vậy?
Chả trách, bộ ấm trà đó, mỗi lần hắn đến mà có 'dùng qua' trà, lần sau lại đến thì số lượng ly lại giảm.
Nhưng trong lời nhắc nhở kia, có khi ám chỉ cái khác..
- - -
Thái Y viện.
Hoàng thượng nghe Diệp Lương đến bẩm lại, Mộ Thiên không chịu điều chế, nghiên cứu thuốc giải của Bức Cốt Hương, thuận đường nên ghé qua.
" Các ngươi không cần theo."
Khải Thụy một mình đi vào viện, nơi ở của Mộ Thiên, lập tức thấy bạch y nam tử ngồi trên bệ cửa sổ uống rượu thưởng hoa trời.
Những bông tuyết xinh đẹp cứ chầm chậm rơi xuống cùng với vô chừng hạt tuyết nhỏ.
Vị rượu trong miệng lại đắng chát, cay cay ở cổ, nuốt xuống, ngay lập tức lại thấy cơ thể ấm hơn một chút, nhưng tim lẫn tâm đã sớm lạnh, không cách nào làm ấm lên, chỉ động lại nỗi đau.
Mộ Thiên nhếch miệng, đưa đôi mắt mờ mịt nhìn nam tử đang dừng bước tại một cây trong viện, đứng dưới tàn cây, cũng đang nhìn lên đầu trời, mặc cho tuyết rơi và động lại trên người rất nhiều.
" Hoàng thượng, không thấy lạnh sao?"
" Lạnh?" Nam tử vẫn không quay nhìn, cũng không hề có ý định bước, lạnh là cái gì? Hắn đã không còn cảm nhận được nữa.
Nhếch miệng cười nhạt, Khải Thụy nói: " Lúc trước..Ngươi nói đúng! Hoàng cung, quả thật là địa ngục. Không có tình người nhất thế gian.."
" Ha ha." Tiếng cười của Mộ Thiên cắt đi lời của người kia, giọng đầy chế giễu: " Vốn dĩ một lời vứt ra liền có thể quyết định, ngươi sống hoặc chết. Nhưng mà, mạng của người trong lòng lại.." Hắn chính là đang ám chỉ Phương hoàng hậu.
Bóng vàng y kia lập tức phóng đến, nhanh như cắt xuất chiêu đánh nam bạch y.
Mộ Thiên né tránh, cũng không nhượng bộ mà phản công lại Khải Thụy, không quan tâm thân phận của đối thủ.
Trong lúc tuyết rơi đầy, hai kẻ kia không ngừng giao đấu, lấy hết sức để đánh.
Ta chính là kẻ yêu nàng nhất ở thế gian này!
Nhưng, cũng là kẻ đau khổ nhất ở thế gian này!
Cô độc tại thế gian, chịu cô tịch dài đằng đẵng..
Một lúc sau.
Khải Thụy chắp tay ra sau, quay đầu bỏ đi, nhưng lại cố tình mở miệng hỏi: " Nghe nói, Liên Hoa còn một muội muội, phải không?" Không đợi Mộ Thiên đáp, bóng lưng lạnh lẽo kia đã dần xa.
Mộ Thiên nhíu mày, hắn ngồi bệt trên nền tuyết trắng, nhếch miệng cười, nói: " Không ai có thể làm bạn cùng cả thiên hạ..Ngoại trừ ngài!" Nói xong liền ngửa cổ, đổ rượu vào miệng, cuối cùng nằm lăn ra, khép mắt, miệng lại lẩm bẩm: "..Và cũng không ai có thể, làm bạn cùng ngài!"
" Cô độc! Thật sự là cô độc! Ha ha ha." Chỉ còn lại tiếng cười của Mộ Thiên, nghe vô cùng bi ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook