Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi
-
Chương 67: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo
- Sao có thể?
Lâm Thiên như chết lặng, mọi thứ trước mắt hắn dường như đều bị đảo loạn. Chuyện này không thể, tuyệt đối không thể... xảy ra.
- Ai? Là ai báo tin cho ngươi?
Sau phút bàng hoàng, Lâm Thiên định thần lại hỏi thám báo vừa báo tin, ánh mắt hắn như diều hâu mang theo sự nguy hiểm chú mục binh lính kia.
- Bẩm báo nguyên soái, mạt chức nhận được tin báo khẩn từ một kỵ binh của ta khi đang trinh sát đường đi phía trước gần khe núi Chu Phàm.
Binh lính kia thấy Lam Thiên nhìn mình như vậy thì không khỏi run lên, vội nhảy xuống ngựa quỳ xuống bẩm báo.
- Kỵ binh... kỵ binh...
Lâm Thiên nhăn mày lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó mắt hắn trợn ngược lên:
- Không xong, quay lại, quay lại...
Hắn gào lên rồi tự mình quay ngựa phi ngược lại với hướng vừa đến.
- Thái Tử, Thái Tử... quân doanh phải làm sao?
Kỵ sỹ bên cạnh Lâm Thiên thấy hắn bất ngờ quay lại thì hoảng hốt la lên, chuyện gì thế này, nguyên soái bỏ quân doanh sao? Không thể được...
- Nhanh lên!
Lâm Thiên không những không trả lời câu hỏi cũng kỵ sỹ kia mà còn ra roi quất ngựa nhanh hơn, một lần nữa hắn phi ngựa chạy băng băng giữa đoàn kỵ binh hàng vạn người, chạy về hướng ngược lại hướng hắn đến.
Sau giây ngỡ ngàng vì hành động đột ngột của Lâm Thiên, kỵ binh bắt đầu phục hồi tinh thần, nhao nhao hối ngựa chạy theo nguyên soái.
Đây là sao vậy? Chưa hết hai ngày thời gian bọn hắn đã bị xoay như chong chóng, bây giờ không biết đâu là mai phục, bị mai phục, hay là tháo chạy nữa.
- Chết tiệt, Chương Quang Thiện, Bổn Thái Tử nhớ ngươi rồi...
Nếu Chương Quang Thiện ở đây lúc này, nghe được lời của Lâm Thiên chắc hẳn sẽ ngửa cổ lên trời mà cười sung sướng và nói: "Đa tạ Thái Tử ngươi nhớ bổn tướng nhưng bổn tướng quả thực không nhớ nhung nổi ngươi."
Lâm Thiên ra roi thúc ngựa chạy về gần đến nơi mai phục quân Tây Long thì đã nghe thấy tiếng binh đao ầm ĩ, mùi máu tươi tanh ngòm xộc vào mũi hắn khiến mặt hắn thêm tái đi.
- Dàn quân, cứu viện.
Lâm Thiên hét lên, hắn cảm thấy cổ họng mình như muốn bỏng rát vì phải sử dụng quá mức nhưng trong đôi mắt hắn lúc này chỉ lưu lại sự điên cuồng.
- Tây Long mai phục bộ binh, chuẩn bị cứu viện.
- Xạ thủ kỵ binh tiến lên trước dẫn đầu mở đường.
- Giáo sĩ kỵ binh theo sát hai bên chuẩn bị phá vậy, nhanh, nhanh...
Từng tiếng quát tháo ra lệnh vang lên, đoàn kỵ binh vẫn lao nhanh về phía trước, vừa chạy vừa điều chỉnh đội hình.
Lúc này Lâm Thiên đã lùi vào giữa đội kỵ binh, tay nắm chặt dây cương, nhìn chăm chú về phía trước.
Chỉ chốc lát sau quang cảnh chiến trường thảm khốc lọt vào mắt hắn, khắp nơi đều là xác chết ngổn ngang, người chết như ngả rạ, thậm chí còn xếp chồng lên nhau mà chết, chỉ nhìn quét qua một lượt chiến trường mặt Lâm Thiên cùng kỵ binh Bắc Tuyết đã cắt không còn giọt máu.
Tình cảnh quá thảm khốc, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất như muốn nhuộm màu cả phiến bình địa, tiếng la hét, rên rỉ, đau đớn vang vọng khắp nơi khiến người tự nhận là có nghị lực kiên định như Lâm Thiên cũng có chút không chống đỡ được.
Bên kia chiến trường, Chương Quang Thiện ngồi trên yên ngựạ, hắn đứng trên một sườn đồi nhìn xuống chiến trường bên dưới sơn cốc, gương mặt lạnh lẽo vẫn còn mang theo tia sát khí nhàn nhạt. Nhìn dáng dấp của hắn dường như cũng vừa đến chiến trường chưa lâu, ít nhất hắn và đoàn kỵ binh theo sau hắn chưa ra nhập cuộc chiến.
Chương Quang Thiện đã phát hiện ra sự có mặt của kỵ binh Bắc Tuyết, hắn hơi bất ngờ khi ngước mắt nhìn Lâm Thiên giữ lòng kỵ binh, nhưng ngay sau đó nhếch miệng cười:
- Rút quân.
- Vâng.
Ngay sau đó một thân binh phía sau Chương Quang Thiên đáp lời, tiếng tù và xé mở không gian truyền đến tai binh sĩ phía dưới.
Binh sĩ Tây Long nghe thấy lệnh lui quân lập tức dừng chiến rút lui, không hề ham chiến, dù sao hôm nay họ đánh cũng đã nghiền rồi.
Binh sĩ Bắc Tuyết thấy Tây Long lui binh thì như từ được kéo ra khỏi điện Diêm Vương, làm sao còn dám đuổi theo, vội vã lùi lại.
- Bắn tên.
Nhìn thấy quân Tây Long rút lui, Lâm Thiên cắn răng ra lệnh, trong lòng không biết đã mắng chửi Chương Quang Thiện bao nhiêu lần.
- Vút, vút....
Mưa tên lao vun vút về chiến trường, binh lính Bắc Tuyết còn chưa kịp cười vì thoát khỏi cái chết thì đã lạnh hết sống lưng, trận hình một lần nữa tan tác, người né, kẻ tránh vội vàng lui lại.
Binh lính Tây Long gặp mưa tên cũng hoảng hốt, tốc độ lui binh đẩy lên đến cực hạn, nhưng vẫn dính phải mưa tên, không ít người chết và bị thương.
- Khốn khiếp, Lâm Thiên, ngươi đủ ác độc.
Chương Quang Thiện nhìn thấy một màn này thì không khỏi tái mặt, không ngờ khi binh lính Bắc Tuyết chưa lui được ra khỏi tầm bắn mà Lâm Thiên đã cho bắn tên. Nhưng nghĩ lại cũng không cảm thấy quá bất ngờ, Lâm Thiên vốn là người Long Hạ, tất nhiên hắn quan tâm đến thắng thua hơn là sự sống chết của binh lính Bắc Tuyết.
- Bắn tên.
Chương Quang Thiện cắn răng ra lệnh, lúc này cung thủ hai bên sơn cốc đang lui xuống phải dừng lại, bắn tên, bảo vệ binh lính Tây Long rút lui an toàn. Nhất thời mưa tên bay múa, bóng tên rợp trời khiến thiên không cũng muốn biến sắc.
Thanh thế trên chiến trường to lớn, không khí ngột ngạt ép binh lính không thở được mạnh, sống chết chỉ cách nhau một đường chỉ mà thôi.
Mọi diễn biến kể ra thì lâu nhưng xảy ra vô cùng nhanh chóng, chưa đến hai khắc thời gian quân đội hai bên đã gần như tách ra khỏi nhau, lui về bên mình, rời khỏi tầm cung bắn.
Lâm Thiên nhìn quân Tây Long rút lui gần hết thì tức giận đến nỗi muốn hộc máu, suýt chút nữa thì bị diệt toàn quân rồi.
Lúc này chiến đấu đã ngừng hẳn, hai cánh quân đối diện nhau ở khoảng cách an toàn.
- Hừ, thế mà không trúng kế thứ hai.
Chương Quang Thiện hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo phần tiếc nuối vì chỉ chút nữa thôi hắn có thể tiêu diệt toàn bộ đội bộ binh này của Bắc Tuyết. Như vậy thì dù Lâm Thiên có tài năng đến đâu thì cũng khó mà vực dậy trong thời gian ngắn. Đến lúc đó khi Hoàng Thượng đến nơi sẽ có nhiều cơ hội tiêu diệt Bắc Tuyết hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trận chiến hôm nay đã vơi đi gần hết nỗi bực bội suốt thời gian bị cầm chân ở chiến trường Chu Phàm của hắn. Thắng lợi hôm nay không khác gì hắn tự mình đánh cho Lâm Thiên hai cái tát, điều này có lẽ còn khiến hắn tự hào suốt một thời gian dài.
Kết quả của trận chiến này chính là do Chương Quang Thiện nhận được mật báo của Hoàng Hậu. Khi nhận được tin báo của mật thám hắn đã nghĩ ngay đến việc Bắc Tuyết sẽ phải tiếp tế lương thực cho quân Phiên Quốc nếu còn muốn Phiên Quốc tham chiến trong tình hình nội chiến. Sau khi cho Từ Thiên Tứ thám thính lại, Chương Quang Thiện đã tương kế tựu kế, một mặt làm như rút lui khỏi chiến trường Chu Phàm, một mặt thì bí mật cướp quân lương.
Vẫn biết Lâm Thiên lắm mưu nhiều kế, thời gian qua lăn lộn trên chiến trường chống lại Lâm Thiên cũng giúp Chương Quang Thiện hiểu khá nhiều về tác phong của vị Thái Tử này. Hắn là người rất nham hiểm, nhưng lại tự cao tự đại nên sẽ không bao giờ có chuyện để cho Tây Long rút lui một cách dễ dàng.
Chính vì vậy khi xem kỹ con đường lùi quân về Chu Quốc, Chương Quang Thiện nhận ra chỉ có một khu vực hoàn hảo nhất để mai phục, đó chính là sơn cốc này. Hắn lệnh cho Phó tướng dẫn quân lui về Chu Quốc hành quân chậm rãi, vừa để kéo dài thời gian khi hắn dẫn Từ Thiên Tứ cướp quân lương, vừa để thám thính vị trí chính xác mà Bắc Tuyết mai phục, và tương kế tựu kế tiến hành mai phục.
Bản thân Chương Quang Thiện sau khi kết thúc cuộc chiến ở khe núi Chu Phàm đã cố tình thiết lập thêm một cái bẫy để lừa Lâm Thiên quay lại Quân Doanh, chỉ là đến cuối cùng Lâm Thiên cũng không rơi vào cái bẫy này. Cướp quân lương xong, Chương Quang Thiện dẫn quân theo một đường vòng đến hội họp với đại quân.
Với sự thông minh và hiếu thắng của Lâm Thiên, hắn không khó nhận ra quân lương gặp vấn đề, chính vì vậy hắn vinh hạnh rơi vào cái bẫy thứ nhất của Chương Quang Thiện khi vội vàng trở về và làm bộ binh bị bỏ rơi phía sau.
Đến đây kết quả của lần mai phục này không cần nói cũng biết, Tây Long đại thắng, dù chiến thắng chưa mỹ mãn nhưng cũng đủ để giúp Tây Long thoát vây sau một thời gian khá dài, đây mới là mục đích quan trọng nhất trong chiến dịch lần này, còn việc khiến Lâm Thiên phải chạy đi chạy lại như tên điên được coi như món quà tinh thần cho toàn quân sau thời gian bị vây khốn. Hôm nay, Bắc Tuyết dưới sự lãnh đạo của Lâm Thiên đã gặp tổn thất nặng nề nhất từ khi bắt đầu khai chiến, phải nói là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
Lâm Thiên như chết lặng, mọi thứ trước mắt hắn dường như đều bị đảo loạn. Chuyện này không thể, tuyệt đối không thể... xảy ra.
- Ai? Là ai báo tin cho ngươi?
Sau phút bàng hoàng, Lâm Thiên định thần lại hỏi thám báo vừa báo tin, ánh mắt hắn như diều hâu mang theo sự nguy hiểm chú mục binh lính kia.
- Bẩm báo nguyên soái, mạt chức nhận được tin báo khẩn từ một kỵ binh của ta khi đang trinh sát đường đi phía trước gần khe núi Chu Phàm.
Binh lính kia thấy Lam Thiên nhìn mình như vậy thì không khỏi run lên, vội nhảy xuống ngựa quỳ xuống bẩm báo.
- Kỵ binh... kỵ binh...
Lâm Thiên nhăn mày lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó mắt hắn trợn ngược lên:
- Không xong, quay lại, quay lại...
Hắn gào lên rồi tự mình quay ngựa phi ngược lại với hướng vừa đến.
- Thái Tử, Thái Tử... quân doanh phải làm sao?
Kỵ sỹ bên cạnh Lâm Thiên thấy hắn bất ngờ quay lại thì hoảng hốt la lên, chuyện gì thế này, nguyên soái bỏ quân doanh sao? Không thể được...
- Nhanh lên!
Lâm Thiên không những không trả lời câu hỏi cũng kỵ sỹ kia mà còn ra roi quất ngựa nhanh hơn, một lần nữa hắn phi ngựa chạy băng băng giữa đoàn kỵ binh hàng vạn người, chạy về hướng ngược lại hướng hắn đến.
Sau giây ngỡ ngàng vì hành động đột ngột của Lâm Thiên, kỵ binh bắt đầu phục hồi tinh thần, nhao nhao hối ngựa chạy theo nguyên soái.
Đây là sao vậy? Chưa hết hai ngày thời gian bọn hắn đã bị xoay như chong chóng, bây giờ không biết đâu là mai phục, bị mai phục, hay là tháo chạy nữa.
- Chết tiệt, Chương Quang Thiện, Bổn Thái Tử nhớ ngươi rồi...
Nếu Chương Quang Thiện ở đây lúc này, nghe được lời của Lâm Thiên chắc hẳn sẽ ngửa cổ lên trời mà cười sung sướng và nói: "Đa tạ Thái Tử ngươi nhớ bổn tướng nhưng bổn tướng quả thực không nhớ nhung nổi ngươi."
Lâm Thiên ra roi thúc ngựa chạy về gần đến nơi mai phục quân Tây Long thì đã nghe thấy tiếng binh đao ầm ĩ, mùi máu tươi tanh ngòm xộc vào mũi hắn khiến mặt hắn thêm tái đi.
- Dàn quân, cứu viện.
Lâm Thiên hét lên, hắn cảm thấy cổ họng mình như muốn bỏng rát vì phải sử dụng quá mức nhưng trong đôi mắt hắn lúc này chỉ lưu lại sự điên cuồng.
- Tây Long mai phục bộ binh, chuẩn bị cứu viện.
- Xạ thủ kỵ binh tiến lên trước dẫn đầu mở đường.
- Giáo sĩ kỵ binh theo sát hai bên chuẩn bị phá vậy, nhanh, nhanh...
Từng tiếng quát tháo ra lệnh vang lên, đoàn kỵ binh vẫn lao nhanh về phía trước, vừa chạy vừa điều chỉnh đội hình.
Lúc này Lâm Thiên đã lùi vào giữa đội kỵ binh, tay nắm chặt dây cương, nhìn chăm chú về phía trước.
Chỉ chốc lát sau quang cảnh chiến trường thảm khốc lọt vào mắt hắn, khắp nơi đều là xác chết ngổn ngang, người chết như ngả rạ, thậm chí còn xếp chồng lên nhau mà chết, chỉ nhìn quét qua một lượt chiến trường mặt Lâm Thiên cùng kỵ binh Bắc Tuyết đã cắt không còn giọt máu.
Tình cảnh quá thảm khốc, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất như muốn nhuộm màu cả phiến bình địa, tiếng la hét, rên rỉ, đau đớn vang vọng khắp nơi khiến người tự nhận là có nghị lực kiên định như Lâm Thiên cũng có chút không chống đỡ được.
Bên kia chiến trường, Chương Quang Thiện ngồi trên yên ngựạ, hắn đứng trên một sườn đồi nhìn xuống chiến trường bên dưới sơn cốc, gương mặt lạnh lẽo vẫn còn mang theo tia sát khí nhàn nhạt. Nhìn dáng dấp của hắn dường như cũng vừa đến chiến trường chưa lâu, ít nhất hắn và đoàn kỵ binh theo sau hắn chưa ra nhập cuộc chiến.
Chương Quang Thiện đã phát hiện ra sự có mặt của kỵ binh Bắc Tuyết, hắn hơi bất ngờ khi ngước mắt nhìn Lâm Thiên giữ lòng kỵ binh, nhưng ngay sau đó nhếch miệng cười:
- Rút quân.
- Vâng.
Ngay sau đó một thân binh phía sau Chương Quang Thiên đáp lời, tiếng tù và xé mở không gian truyền đến tai binh sĩ phía dưới.
Binh sĩ Tây Long nghe thấy lệnh lui quân lập tức dừng chiến rút lui, không hề ham chiến, dù sao hôm nay họ đánh cũng đã nghiền rồi.
Binh sĩ Bắc Tuyết thấy Tây Long lui binh thì như từ được kéo ra khỏi điện Diêm Vương, làm sao còn dám đuổi theo, vội vã lùi lại.
- Bắn tên.
Nhìn thấy quân Tây Long rút lui, Lâm Thiên cắn răng ra lệnh, trong lòng không biết đã mắng chửi Chương Quang Thiện bao nhiêu lần.
- Vút, vút....
Mưa tên lao vun vút về chiến trường, binh lính Bắc Tuyết còn chưa kịp cười vì thoát khỏi cái chết thì đã lạnh hết sống lưng, trận hình một lần nữa tan tác, người né, kẻ tránh vội vàng lui lại.
Binh lính Tây Long gặp mưa tên cũng hoảng hốt, tốc độ lui binh đẩy lên đến cực hạn, nhưng vẫn dính phải mưa tên, không ít người chết và bị thương.
- Khốn khiếp, Lâm Thiên, ngươi đủ ác độc.
Chương Quang Thiện nhìn thấy một màn này thì không khỏi tái mặt, không ngờ khi binh lính Bắc Tuyết chưa lui được ra khỏi tầm bắn mà Lâm Thiên đã cho bắn tên. Nhưng nghĩ lại cũng không cảm thấy quá bất ngờ, Lâm Thiên vốn là người Long Hạ, tất nhiên hắn quan tâm đến thắng thua hơn là sự sống chết của binh lính Bắc Tuyết.
- Bắn tên.
Chương Quang Thiện cắn răng ra lệnh, lúc này cung thủ hai bên sơn cốc đang lui xuống phải dừng lại, bắn tên, bảo vệ binh lính Tây Long rút lui an toàn. Nhất thời mưa tên bay múa, bóng tên rợp trời khiến thiên không cũng muốn biến sắc.
Thanh thế trên chiến trường to lớn, không khí ngột ngạt ép binh lính không thở được mạnh, sống chết chỉ cách nhau một đường chỉ mà thôi.
Mọi diễn biến kể ra thì lâu nhưng xảy ra vô cùng nhanh chóng, chưa đến hai khắc thời gian quân đội hai bên đã gần như tách ra khỏi nhau, lui về bên mình, rời khỏi tầm cung bắn.
Lâm Thiên nhìn quân Tây Long rút lui gần hết thì tức giận đến nỗi muốn hộc máu, suýt chút nữa thì bị diệt toàn quân rồi.
Lúc này chiến đấu đã ngừng hẳn, hai cánh quân đối diện nhau ở khoảng cách an toàn.
- Hừ, thế mà không trúng kế thứ hai.
Chương Quang Thiện hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo phần tiếc nuối vì chỉ chút nữa thôi hắn có thể tiêu diệt toàn bộ đội bộ binh này của Bắc Tuyết. Như vậy thì dù Lâm Thiên có tài năng đến đâu thì cũng khó mà vực dậy trong thời gian ngắn. Đến lúc đó khi Hoàng Thượng đến nơi sẽ có nhiều cơ hội tiêu diệt Bắc Tuyết hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trận chiến hôm nay đã vơi đi gần hết nỗi bực bội suốt thời gian bị cầm chân ở chiến trường Chu Phàm của hắn. Thắng lợi hôm nay không khác gì hắn tự mình đánh cho Lâm Thiên hai cái tát, điều này có lẽ còn khiến hắn tự hào suốt một thời gian dài.
Kết quả của trận chiến này chính là do Chương Quang Thiện nhận được mật báo của Hoàng Hậu. Khi nhận được tin báo của mật thám hắn đã nghĩ ngay đến việc Bắc Tuyết sẽ phải tiếp tế lương thực cho quân Phiên Quốc nếu còn muốn Phiên Quốc tham chiến trong tình hình nội chiến. Sau khi cho Từ Thiên Tứ thám thính lại, Chương Quang Thiện đã tương kế tựu kế, một mặt làm như rút lui khỏi chiến trường Chu Phàm, một mặt thì bí mật cướp quân lương.
Vẫn biết Lâm Thiên lắm mưu nhiều kế, thời gian qua lăn lộn trên chiến trường chống lại Lâm Thiên cũng giúp Chương Quang Thiện hiểu khá nhiều về tác phong của vị Thái Tử này. Hắn là người rất nham hiểm, nhưng lại tự cao tự đại nên sẽ không bao giờ có chuyện để cho Tây Long rút lui một cách dễ dàng.
Chính vì vậy khi xem kỹ con đường lùi quân về Chu Quốc, Chương Quang Thiện nhận ra chỉ có một khu vực hoàn hảo nhất để mai phục, đó chính là sơn cốc này. Hắn lệnh cho Phó tướng dẫn quân lui về Chu Quốc hành quân chậm rãi, vừa để kéo dài thời gian khi hắn dẫn Từ Thiên Tứ cướp quân lương, vừa để thám thính vị trí chính xác mà Bắc Tuyết mai phục, và tương kế tựu kế tiến hành mai phục.
Bản thân Chương Quang Thiện sau khi kết thúc cuộc chiến ở khe núi Chu Phàm đã cố tình thiết lập thêm một cái bẫy để lừa Lâm Thiên quay lại Quân Doanh, chỉ là đến cuối cùng Lâm Thiên cũng không rơi vào cái bẫy này. Cướp quân lương xong, Chương Quang Thiện dẫn quân theo một đường vòng đến hội họp với đại quân.
Với sự thông minh và hiếu thắng của Lâm Thiên, hắn không khó nhận ra quân lương gặp vấn đề, chính vì vậy hắn vinh hạnh rơi vào cái bẫy thứ nhất của Chương Quang Thiện khi vội vàng trở về và làm bộ binh bị bỏ rơi phía sau.
Đến đây kết quả của lần mai phục này không cần nói cũng biết, Tây Long đại thắng, dù chiến thắng chưa mỹ mãn nhưng cũng đủ để giúp Tây Long thoát vây sau một thời gian khá dài, đây mới là mục đích quan trọng nhất trong chiến dịch lần này, còn việc khiến Lâm Thiên phải chạy đi chạy lại như tên điên được coi như món quà tinh thần cho toàn quân sau thời gian bị vây khốn. Hôm nay, Bắc Tuyết dưới sự lãnh đạo của Lâm Thiên đã gặp tổn thất nặng nề nhất từ khi bắt đầu khai chiến, phải nói là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook