Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi
-
Chương 25: Cuối cùng cũng xuất hiện
- Tĩnh Nhi!
Mạc Tĩnh giật mình hoàn hồn, nhìn gương mặt nam nhân gần ngay sát mặt mình trong đầu lại xẹt qua hàng loạt hình ảnh mơ mơ hồ hồ, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Đang nghĩ gì?- Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh đỏ mặt cười đến nham hiểm ghé sát vào tai nàng thổi hơi.
Mạc Tĩnh quẫn bách vừa xấu hổ vừa bực mình đưa tay đẩy mặt y ra rồi trừng mắt cảnh cáo- Lui, nghĩ gì cũng không liên quan đến ngươi.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy nhất thời cười ra tiếng, tâm trạng vô cùng tốt vòng tay càng ôm sát tiểu nữ nhân trước ngực cúi xuống trộm hương trên má nàng. Mạc Tĩnh bị chiếm tiện nghi thì ấm ức, lại nghĩ hôm nay mình quả thật quá thiệt thòi. Đối với một người luôn đặt tiêu chí ' người không vì mình, trời tru đất diệt' lên đầu thì có chút không chấp nhận được, từ đó trở thành chấp nhất. Trong đầu nàng không ngừng xoay chuyển nghĩ xem làm sao đòi lại công bằng.
- Ta, ta sao lại bị trói- Lúc này một giọng nói mơ hồ kéo suy nghĩ của Mạc Tĩnh trở lại.
Mạc Tĩnh nhìn nữ nhân đang dần bò dậy từ trên mặt đất, mặt mày ngơ ngác, tóc tai lộn xộn không khác gì tổ quạ, gương mặt xinh đẹp giờ cũng lem luốc phấn son, vệt son đỏ chót kéo ra cả hai bên khóe miệng, bộ lễ phục đỏ lộng lẫy giờ nhăn nhúm, có chỗ bị xé nát, vạt áo còn dính không ít bùn đất, bụi bặm.
- Chậc chậc, ngươi đưa nàng ta cùng tên Phùng Chính Hiên kia đi đâu động phòng vậy, trông nàng ta sắp chịu không nổi rồi.
- Ân, ta thấy kho chứa củi trong Cung cũng coi như rộng rãi, hoàn cảnh lại mang tính đột phá, quả thật không tồi- Lăng Ngạo Quân bày ra vẻ mặt chính nhân quân tử thành thật trả lời.
Mạc Tĩnh nghe vậy chỉ cảm thấy cơ mặt muốn rút gân, không nói được lời nào, trong lòng đã sớm gào thét " Qủa nhiên hoàn cảnh đột phá, Lâm Tử Oanh kia sẽ trở thành truyền thuyết mới đúng, công chúa đầu tiên động phòng hoa chúc trong phòng chứa củi ".
- Thả ta ra, biết ta là ai không? Ta là Hoàng Hậu Tây Long, các ngươi dám đối xử với ta thế sao?- Lâm Tử Oanh tỉnh táo lại, thấy mình tự nhiên bị trói vất trên đất, trước sau đều bị người canh giữ thì nhất thời phát giận gào thét.
- Hoàng Hậu?- Mạc Tĩnh nghe vậy trợn mắt- Qủa nhiên có chút bản lĩnh, cái khác ta không biết nhưng trình độ da mặt của nàng đảm bảo tu thành chánh quả rồi.
Lăng Ngạo Quân nghe Lâm Tử Oanh gào thét, gương mặt vốn mười phần tà khí trêu chọc nương tử chớp mắt đã biến thành tên mặt than, cả thân âm trầm làm Mạc Tĩnh ngồi trong lòng y cũng đánh cái rùng mình, quả nhiên cái danh lãnh khốc vô tình cũng không phải lấy cho oai.
- Đưa lên đây.
Cận vệ Hoàng gia phía trước nghe được mệnh lệnh không chút cảm xúc từ Lăng Ngạo Quân bất giác lưng càng thẳng. Một người chịu trách nhiệm canh giữ sau Lâm Tử Oanh không dám chậm trễ nhanh chóng túm lấy cổ áo nàng ta như cầm con cún con, chân sải vài bước dài đã đến trước hai người rồi vất xuống không chút thương tình.
Lâm Tử Oanh bị vất xuống chỉ kịp thét lên một tiếng đau đớn đã nghe giọng nói lạnh băng truyền đến.
- Nói lại.
Mạc Tĩnh nhìn nàng ta phía dưới chỉ thấy bả vai nàng run lên, giật mình từ từ ngẩng mặt lên. Khi nhìn thấy Lăng Ngạo Quân và Mạc Tĩnh trước mắt thì trợn mắt, miệng há hốc ra sức thở hồng hộc, đôi mắt dần đỏ bừng, đúng lúc Mạc Tĩnh cho rằng Lâm Tử Oanh phát hiện ra mình bị lừa rồi thì:
- Ngạo Quân sao chàng lại đối xử với ta như vậy, chúng ta rõ ràng đã kết nghĩa phu thê, chàng còn, chàng còn,.... sao giờ lại ôm nàng ta- Lâm Tử Oanh gào khóc ầm ĩ, nhìn Lăng Ngạo Quân thâm tình nức nở.
Mạc Tĩnh á khẩu nhìn Lâm Tử Oanh gào khóc phía dưới không biết phải khinh thường nàng ta ngu ngốc hay khen tặng nàng ta ngây thơ đây. Nhìn vậy mà còn nghĩ được ra kịch bản phụ tình thì Mạc Tĩnh nàng cũng chỉ biết cung kính dâng lên một chữ ' Phục'.
- Vả- Lăng Ngạo Quân càng âm trầm, Mạc Tĩnh có cảm giác nếu không phải đang ôm nàng hắn ta đã sớm vung tay cho Lâm Tử Oanh một trưởng rồi.
- Bốp- Tiếng vang khô khốc vang lên, một bên mặt vốn trắng trẻo thoáng chốc đã đỏ rực lên, Lâm Tử Oanh bị đánh ngã nghiêng sang bên cạnh.
- Á, sao đánh bổn cung, các ngươi cũng dám đánh ta- Nàng gào lên như không dám tin có người dám đánh mình.
- Tiếp- Lăng Ngạo Quân đến mày cũng không nhăn hạ lệnh.
- Bốp- Lần này Lâm Tử Oanh ngã lăn trên mặt đất đau đến muốn ngất khóe miệng phối hợp trào ra một đường huyết.
- Sao lại đánh, các ngươi...
- Bốp- Lần này Lăng Ngạo Quân chỉ nhấc một ngón tay cận vệ nọ đã hiểu ý phối hợp.
- Ngạo...
- Bốp
- Hức, bổn cun...
- Bốp
Vậy là sự việc cứ tiếp tục như thế, chỉ cần Lâm Tử Oanh há miệng kêu gào thì ngay lập tức miệng nàng sẽ bị vả lệch sang một bên, đến lúc nàng im luôn, xem ra đã đau đến ngất. Mạc Tĩnh nhìn Lâm Tử Oanh bị vả đến mặt sưng húp lên cũng bất giác nổi cả gai ốc, quá độc ác đi, Lăng Ngạo Quân quả thật đủ lãnh, đủ độc.
Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn nam nhân đang ôm mình chỉ thấy mặt y không đổi sắc nhìn về phía trước. Nàng nhìn theo lại thấy Lâm Thiên ở phía trước nhìn chằm chằm về bên này, y cũng không biểu hiện gì nhiều chỉ hơi nhăn mày. Lúc này Mạc Tĩnh mới nhớ tới Lâm Tử Oanh vốn là Hoàng muội của y. Không ngờ nhìn thấy muội muội mình bị đánh như vậy mà hắn cũng chỉ nhăn mày một chút, hơn nữa kết cục của nàng ta cũng là do hắn một tay đưa đẩy đến.
- Hoàng Hậu của trẫm chỉ có Mạc Tĩnh, chưa đến lượt các người tự sắp xếp, hừ- Lăng Ngạo Quân cao ngạo nhìn xuống gương mặt cương nghị ánh lên thần thái quyết tuyệt không cho ai cơ hội sửa chữa.
- Thế nào, ' Mị ảo' của Tây Long trẫm cũng không thua kém 'Dẫn Tình Hương' của Long Hạ chứ?
Mạc Tĩnh nghe Lăng Ngạo nói chợt hiểu ra, xem xét tình hình trước mắt thì Lâm Tử Oanh hẳn đã bị hạ ' Mị ảo'. Nếu so hai loại xuân dược này với nhau thậm chí 'Mị ảo' còn được đánh giá cao hơn một chút, loại dược này ngoài khả năng kích thích hưng phấn còn tạo ảo giác. Nghe nói người sáng chế ra 'Mị ảo' năm đó đã nói thế này " Ngươi dám đắc tội lão tử, lão tử cho ngươi chơi ' Mị ảo' trong chuồng lợn" quả thật trình độ biến thái không cần bàn cãi.
- Ta nhất định phải tìm cách làm thuốc giải mấy loại thuốc biến thái này- Mạc Tĩnh lẩm bẩm.
- Đúng vậy, ' Mị ảo' đã có thuốc giải, chỉ cần tìm thuốc giải mấy loại khác là được- Lăng Ngạo Quân đang hầm hố bày ra bộ mặt lãnh khốc nghe được Mạc Tĩnh lẩm bẩm không khỏi buồn cười trêu một chút.
- Được- Mạc Tĩnh quả thật rất nghiêm túc về vấn đề này, có câu nói ' Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng' nàng phải chuẩn bị thuốc giải trước mới yên tâm được. Mạc Tĩnh không thích nhất là bị dồn vào thế bị động, một lần là quá đủ rồi.
Lâm Tử Oanh bị dội nước tỉnh, lần này không dám nói thêm gì chỉ bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn đến Lăng Ngạo Quân. Nhưng rất tiếc, Lăng Ngạo Quân lúc này không có chú ý đến nàng, mà có nhìn thấy với cái mặt sưng húp thành đầu heo kia muốn mở lòng thương hại cũng khó.
- Hửm? Động phòng trong kho chứa củi cảm giác tốt vậy sao?- Mạc Tĩnh cười như không cười nhìn ánh mắt như oán phụ trách phu quân bạc tình của Lâm Tử Oanh.
- Tiện nhân, ngươi nói gì? Đồ không biết xấu hổ ai cho phép ngươi ngồi ở đó- Lâm Tử Oanh nghe vậy trợn mắt hung ác nhìn Mạc Tĩnh.
- Bốp...bốp..- Lần này là tiếng Mạc Tĩnh vỗ tay- Ta từng gặp qua nhiều loại người, nhưng nữ nhân tự cho mình là đúng đến mức này thì vẫn là lần đầu tiên được lĩnh giáo.
Mạc Tĩnh đè lại cánh tay muốn cho người động thủ của nam nhân phía sau cười cười nhìn Lâm Tử Oanh.
- Ngươi dám mắng ta.
- Sao Bổn cung lại không dám mắng ngươi?
Nhất thời khí thế trên người Mạc Tĩnh thay đổi, nàng giữ tay vào tay Lăng Ngạo Quân đứng dậy từ trong lòng y, mắt lạnh nhìn Lâm Tử Oanh. Mạc Tĩnh đứng trên bậc tam cấp nhìn xuống Thất công chúa Long Hạ.
- Vậy ngươi có tư cách gì để bổn cung không mắng ngươi?
- Ta là Hoàng Hậu Tây Long, tiện nhân mở mắt mà nhìn cho rõ- Lâm Tử Oanh trợn mắt gào lên.
Mạc Tĩnh nghe vậy nhất thời cất tiếng cười, tiếng cười trong trẻo thanh thúy vang vọng, dù tiếng cười không lớn cũng làm thành một hồi rung động, rung động không phải từ dung mạo hay tài năng, mà rung động từ khí chất con người nàng. Đứng giữa một đám nam nhân có cao quý có tầm thường, ai cũng tự coi mình là nam nhi ' đầu đội trời, chân đạp đất' mà nàng không hề yếu thế, ngược lại khí thế càng thịnh, tỏa ra hào quang tự tin chói mắt.
- Xem ra ' Mị Ảo' vẫn chưa hết tác dụng.
Mạc Tĩnh vừa dứt lời cận vệ đằng sau tiến lên không biết từ đâu lấy ra viên thuốc nhỏ màu đỏ, đưa tay giữ gáy Lâm Tử Oanh nhanh chóng cho vào miệng nàng. Lâm Tử Oanh trợn mắt ư ử muốn chống lại nhưng không đủ khả năng cuối cùng phải nuốt xuống viên thuốc.
Chỉ chốc lát sau ánh mắt tự ngạo của Lâm Tử Oanh rút đi không ít.
- Thế nào, thanh tỉnh không ít đi, không biết công chúa Long Hạ có thể trả lời cho bổn cung một chút không? Hoàng Thượng Tây Long ta có ra Thánh Chỉ lập ngươi làm Hoàng Hậu sao?
Lâm Tử Oanh há mồm lại muốn mắng gì đó, nhưng lời chưa ra đã ngậm lại chỉ nhìn chằm chằm Lăng Ngạo Quân phía sau Mạc Tĩnh.
- Theo bổn cung biết đạo Thánh Chỉ ấy không tồn tại đi. Vậy Thất Công chúa không biết tại sao lại một mực nhận mình là Hoàng Hậu Tây Long, lại luôn miệng mắng Hoàng Hậu danh chánh ngôn thuận là ta? Ta cũng thật hiếu kì Hoàng Thất Long Hạ dạy dỗ thế nào ra một nữ tử không biết vô liêm sỉ như vậy?
- Ngươi..- Lâm Tử Oanh oán hận nghiến răng nhìn Mạc Tĩnh.
- Sao? Không phục? Hoàng Thượng, thần thiếp nói không sai chứ?- Mạc Tĩnh nghe nàng ta lại muốn mắng chửi người thì chặn lời, lại quay lại nói với Lăng Ngạo Quân đang ngồi cười như không cười phía sau.
- Tĩnh Nhi nói tất nhiên là đúng rồi, nữ tử vô sỉ như vậy cũng muốn làm Hoàng Hậu Tây Long quả là mơ mộng hão huyền- Lăng Ngạo Quân cười đến sủng nịnh nhìn Mạc Tĩnh, cả người vui vẻ, nói thế nào hắn cũng có cảm giác được nương tử bảo vệ, cảm giác này cũng không tệ nha.
Mạc Tĩnh nghe vậy bĩu môi lại quay về ngồi lại lên đùi Lăng Ngạo Quân, không hề giữ hình tượng giơ tay đấm đấm chân, đứng có một chút nàng sắp chịu không nổi, nàng liếc xéo tên thủ phạm lại nghiêng người nói nhỏ- Cắn câu chưa, sao lâu vậy?
- Nàng biết ta đang nhử mồi?- Lăng Ngạo Quân cười vòng tay giúp Mạc Tĩnh ngồi vững lại, ghé môi gần bên tai nàng thì thầm. Nhìn hai người bây giờ không khác gì đôi tình nhân đang thì thầm tán tỉnh nhau.
- Nếu không ta lại phí nước bọt với nữ nhân ngu ngốc kia lâu thế làm gì?- Nàng hừ lạnh một tiếng.
- Qủa nhiên không qua được mắt Tính Nhi của trẫm- Lăng Ngạo Quân cong môi cười cùng lúc một tay đập lên bàn bên cạnh, một tay vốn vòng qua eo Mạc Tĩnh kéo một cái. Mạc Tĩnh thuận theo lực của Lăng Ngạo Quân xoay người sang phải quay hai vòng mới đứng vững được.
Nàng đứng vững nhìn sang đã thấy Lăng Ngạo Quân xuất hiện dưới bậc thềm, lại thấy bóng tím chớp động.
- Ầm- Trưởng lực va chạm, bóng tím vừa mới phi đến như điện giờ bay ngược lại với tốc độ không kém. Lăng Ngạo Quân theo đó cũng bay lùi lại lên trên, lùi đến bên Mạc Tĩnh mới dừng lại. Mặt không đổi sắc nhìn phía dưới, lại thấy cận vệ Hoàng Gia đã nhanh chóng làm thành vòng xung quanh Băng Uyển Nhi đang hôn mê bất tỉnh và Lâm Tử Oanh vẫn ngơ ngác.
- Ngũ Hoàng Tử Bắc Tuyết cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi, trẫm chờ ngươi thật vất vả- Lăng Ngạo Quân chắp tay sau lưng nhìn Băng Thiên Việt vừa còn đóng giả cận vệ Hoàng Gia giờ có chút chật vật đứng cách hơn bốn trượng phía trước.
- Sao ngươi nghĩ ta sẽ đến, ta có thể đã nhanh chóng thoát khỏi kinh thành- Băng Thiên Việt nhìn Lăng Ngạo Quân giơ tay giật xuống khăn che mặt, khuôn mặt tuấn mĩ có chút tái nhợt hiện ra dưới đèn đuốc.
- Ngươi bỏ được nàng ta? Lại nói, ngươi chắc chắn đi được khỏi kinh thành của trẫm mà thần không biết, quỷ không hay sao?- Lăng Ngạo Quân nhàn nhạt nhìn Băng Thiên Việt.
- Không hổ là Quân chủ Tây Long vương triều, trí tuệ quả nhiên không thể dùng lẽ thường suy xét- Băng Thiên Việt vẫn nhìn Lăng Ngạo Quân không ngại cất lời khen ngợi.
- Cũng có một chút thủ đoạn thôi- Lời chưa xong tay phải đã vung lên, chỉ thấy một vệt sáng bay ra, gần như ngay lập tức nghe thấy tiếng va chạm leng keng.
Nhìn lại đã thấy một thanh chủy thủ chuôi đen nháy cắm trên mặt đất cách khe hở giữa hai cận vệ chưa đến hai thước, nếu nhìn kỹ có thể thấy cách thanh chủy thủ không xa một hàng phi châm nhỏ như sợi chỉ, cả thân phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo cũng chỉnh tề cắm trên mặt đất.
Băng Thiên Việt ra tay lần thứ hai không thành công, không nói hai lời xoay người muốn chạy.
- Đến rồi thì không cần đi nữa- Giọng nói lãnh đạm của Lăng Ngạo Quân lại vang lên.
Đúng lúc này những tiếng bước chân đều theo nhịp vang vọng xung quanh, Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn. Vòng ngoài cung Thiên Long bốn phương tám hướng không ngừng tiến đến từng hàng lại từng hàng đen kịt, từ xa nhìn chỉ thấy đao, kiếm, giáo dưới ánh trăng thỉnh thoảng lại lập lánh trong đêm tối. Từ hai bên hông Thiên Long Cung mỗi bên chạy đến hai hàng binh lính khôi giáp đỏ nhanh chóng chắn giữa đám người Lăng Ngạo Quân và Lâm Thiên, Băng Thiên Việt.
Chỉ trong vòng chưa đến nửa khắc quân lính Phùng Khải mang đến cùng Lâm Thiên và Băng Thiên Việt đã phải co cụm ở giữa bị vây trong vòng cấm vệ quân cùng Hắc quân- Quân đội chính quy đóng quân cách kinh thành mười dặm với nhiệm vụ bảo vệ kinh đô cùng Hoàng thất Tây Long, vốn do Mạc Hầu gia Mạc Vĩnh Thiên chấp trưởng ấn soái.
Mạc Tĩnh giật mình hoàn hồn, nhìn gương mặt nam nhân gần ngay sát mặt mình trong đầu lại xẹt qua hàng loạt hình ảnh mơ mơ hồ hồ, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Đang nghĩ gì?- Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh đỏ mặt cười đến nham hiểm ghé sát vào tai nàng thổi hơi.
Mạc Tĩnh quẫn bách vừa xấu hổ vừa bực mình đưa tay đẩy mặt y ra rồi trừng mắt cảnh cáo- Lui, nghĩ gì cũng không liên quan đến ngươi.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy nhất thời cười ra tiếng, tâm trạng vô cùng tốt vòng tay càng ôm sát tiểu nữ nhân trước ngực cúi xuống trộm hương trên má nàng. Mạc Tĩnh bị chiếm tiện nghi thì ấm ức, lại nghĩ hôm nay mình quả thật quá thiệt thòi. Đối với một người luôn đặt tiêu chí ' người không vì mình, trời tru đất diệt' lên đầu thì có chút không chấp nhận được, từ đó trở thành chấp nhất. Trong đầu nàng không ngừng xoay chuyển nghĩ xem làm sao đòi lại công bằng.
- Ta, ta sao lại bị trói- Lúc này một giọng nói mơ hồ kéo suy nghĩ của Mạc Tĩnh trở lại.
Mạc Tĩnh nhìn nữ nhân đang dần bò dậy từ trên mặt đất, mặt mày ngơ ngác, tóc tai lộn xộn không khác gì tổ quạ, gương mặt xinh đẹp giờ cũng lem luốc phấn son, vệt son đỏ chót kéo ra cả hai bên khóe miệng, bộ lễ phục đỏ lộng lẫy giờ nhăn nhúm, có chỗ bị xé nát, vạt áo còn dính không ít bùn đất, bụi bặm.
- Chậc chậc, ngươi đưa nàng ta cùng tên Phùng Chính Hiên kia đi đâu động phòng vậy, trông nàng ta sắp chịu không nổi rồi.
- Ân, ta thấy kho chứa củi trong Cung cũng coi như rộng rãi, hoàn cảnh lại mang tính đột phá, quả thật không tồi- Lăng Ngạo Quân bày ra vẻ mặt chính nhân quân tử thành thật trả lời.
Mạc Tĩnh nghe vậy chỉ cảm thấy cơ mặt muốn rút gân, không nói được lời nào, trong lòng đã sớm gào thét " Qủa nhiên hoàn cảnh đột phá, Lâm Tử Oanh kia sẽ trở thành truyền thuyết mới đúng, công chúa đầu tiên động phòng hoa chúc trong phòng chứa củi ".
- Thả ta ra, biết ta là ai không? Ta là Hoàng Hậu Tây Long, các ngươi dám đối xử với ta thế sao?- Lâm Tử Oanh tỉnh táo lại, thấy mình tự nhiên bị trói vất trên đất, trước sau đều bị người canh giữ thì nhất thời phát giận gào thét.
- Hoàng Hậu?- Mạc Tĩnh nghe vậy trợn mắt- Qủa nhiên có chút bản lĩnh, cái khác ta không biết nhưng trình độ da mặt của nàng đảm bảo tu thành chánh quả rồi.
Lăng Ngạo Quân nghe Lâm Tử Oanh gào thét, gương mặt vốn mười phần tà khí trêu chọc nương tử chớp mắt đã biến thành tên mặt than, cả thân âm trầm làm Mạc Tĩnh ngồi trong lòng y cũng đánh cái rùng mình, quả nhiên cái danh lãnh khốc vô tình cũng không phải lấy cho oai.
- Đưa lên đây.
Cận vệ Hoàng gia phía trước nghe được mệnh lệnh không chút cảm xúc từ Lăng Ngạo Quân bất giác lưng càng thẳng. Một người chịu trách nhiệm canh giữ sau Lâm Tử Oanh không dám chậm trễ nhanh chóng túm lấy cổ áo nàng ta như cầm con cún con, chân sải vài bước dài đã đến trước hai người rồi vất xuống không chút thương tình.
Lâm Tử Oanh bị vất xuống chỉ kịp thét lên một tiếng đau đớn đã nghe giọng nói lạnh băng truyền đến.
- Nói lại.
Mạc Tĩnh nhìn nàng ta phía dưới chỉ thấy bả vai nàng run lên, giật mình từ từ ngẩng mặt lên. Khi nhìn thấy Lăng Ngạo Quân và Mạc Tĩnh trước mắt thì trợn mắt, miệng há hốc ra sức thở hồng hộc, đôi mắt dần đỏ bừng, đúng lúc Mạc Tĩnh cho rằng Lâm Tử Oanh phát hiện ra mình bị lừa rồi thì:
- Ngạo Quân sao chàng lại đối xử với ta như vậy, chúng ta rõ ràng đã kết nghĩa phu thê, chàng còn, chàng còn,.... sao giờ lại ôm nàng ta- Lâm Tử Oanh gào khóc ầm ĩ, nhìn Lăng Ngạo Quân thâm tình nức nở.
Mạc Tĩnh á khẩu nhìn Lâm Tử Oanh gào khóc phía dưới không biết phải khinh thường nàng ta ngu ngốc hay khen tặng nàng ta ngây thơ đây. Nhìn vậy mà còn nghĩ được ra kịch bản phụ tình thì Mạc Tĩnh nàng cũng chỉ biết cung kính dâng lên một chữ ' Phục'.
- Vả- Lăng Ngạo Quân càng âm trầm, Mạc Tĩnh có cảm giác nếu không phải đang ôm nàng hắn ta đã sớm vung tay cho Lâm Tử Oanh một trưởng rồi.
- Bốp- Tiếng vang khô khốc vang lên, một bên mặt vốn trắng trẻo thoáng chốc đã đỏ rực lên, Lâm Tử Oanh bị đánh ngã nghiêng sang bên cạnh.
- Á, sao đánh bổn cung, các ngươi cũng dám đánh ta- Nàng gào lên như không dám tin có người dám đánh mình.
- Tiếp- Lăng Ngạo Quân đến mày cũng không nhăn hạ lệnh.
- Bốp- Lần này Lâm Tử Oanh ngã lăn trên mặt đất đau đến muốn ngất khóe miệng phối hợp trào ra một đường huyết.
- Sao lại đánh, các ngươi...
- Bốp- Lần này Lăng Ngạo Quân chỉ nhấc một ngón tay cận vệ nọ đã hiểu ý phối hợp.
- Ngạo...
- Bốp
- Hức, bổn cun...
- Bốp
Vậy là sự việc cứ tiếp tục như thế, chỉ cần Lâm Tử Oanh há miệng kêu gào thì ngay lập tức miệng nàng sẽ bị vả lệch sang một bên, đến lúc nàng im luôn, xem ra đã đau đến ngất. Mạc Tĩnh nhìn Lâm Tử Oanh bị vả đến mặt sưng húp lên cũng bất giác nổi cả gai ốc, quá độc ác đi, Lăng Ngạo Quân quả thật đủ lãnh, đủ độc.
Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn nam nhân đang ôm mình chỉ thấy mặt y không đổi sắc nhìn về phía trước. Nàng nhìn theo lại thấy Lâm Thiên ở phía trước nhìn chằm chằm về bên này, y cũng không biểu hiện gì nhiều chỉ hơi nhăn mày. Lúc này Mạc Tĩnh mới nhớ tới Lâm Tử Oanh vốn là Hoàng muội của y. Không ngờ nhìn thấy muội muội mình bị đánh như vậy mà hắn cũng chỉ nhăn mày một chút, hơn nữa kết cục của nàng ta cũng là do hắn một tay đưa đẩy đến.
- Hoàng Hậu của trẫm chỉ có Mạc Tĩnh, chưa đến lượt các người tự sắp xếp, hừ- Lăng Ngạo Quân cao ngạo nhìn xuống gương mặt cương nghị ánh lên thần thái quyết tuyệt không cho ai cơ hội sửa chữa.
- Thế nào, ' Mị ảo' của Tây Long trẫm cũng không thua kém 'Dẫn Tình Hương' của Long Hạ chứ?
Mạc Tĩnh nghe Lăng Ngạo nói chợt hiểu ra, xem xét tình hình trước mắt thì Lâm Tử Oanh hẳn đã bị hạ ' Mị ảo'. Nếu so hai loại xuân dược này với nhau thậm chí 'Mị ảo' còn được đánh giá cao hơn một chút, loại dược này ngoài khả năng kích thích hưng phấn còn tạo ảo giác. Nghe nói người sáng chế ra 'Mị ảo' năm đó đã nói thế này " Ngươi dám đắc tội lão tử, lão tử cho ngươi chơi ' Mị ảo' trong chuồng lợn" quả thật trình độ biến thái không cần bàn cãi.
- Ta nhất định phải tìm cách làm thuốc giải mấy loại thuốc biến thái này- Mạc Tĩnh lẩm bẩm.
- Đúng vậy, ' Mị ảo' đã có thuốc giải, chỉ cần tìm thuốc giải mấy loại khác là được- Lăng Ngạo Quân đang hầm hố bày ra bộ mặt lãnh khốc nghe được Mạc Tĩnh lẩm bẩm không khỏi buồn cười trêu một chút.
- Được- Mạc Tĩnh quả thật rất nghiêm túc về vấn đề này, có câu nói ' Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng' nàng phải chuẩn bị thuốc giải trước mới yên tâm được. Mạc Tĩnh không thích nhất là bị dồn vào thế bị động, một lần là quá đủ rồi.
Lâm Tử Oanh bị dội nước tỉnh, lần này không dám nói thêm gì chỉ bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn đến Lăng Ngạo Quân. Nhưng rất tiếc, Lăng Ngạo Quân lúc này không có chú ý đến nàng, mà có nhìn thấy với cái mặt sưng húp thành đầu heo kia muốn mở lòng thương hại cũng khó.
- Hửm? Động phòng trong kho chứa củi cảm giác tốt vậy sao?- Mạc Tĩnh cười như không cười nhìn ánh mắt như oán phụ trách phu quân bạc tình của Lâm Tử Oanh.
- Tiện nhân, ngươi nói gì? Đồ không biết xấu hổ ai cho phép ngươi ngồi ở đó- Lâm Tử Oanh nghe vậy trợn mắt hung ác nhìn Mạc Tĩnh.
- Bốp...bốp..- Lần này là tiếng Mạc Tĩnh vỗ tay- Ta từng gặp qua nhiều loại người, nhưng nữ nhân tự cho mình là đúng đến mức này thì vẫn là lần đầu tiên được lĩnh giáo.
Mạc Tĩnh đè lại cánh tay muốn cho người động thủ của nam nhân phía sau cười cười nhìn Lâm Tử Oanh.
- Ngươi dám mắng ta.
- Sao Bổn cung lại không dám mắng ngươi?
Nhất thời khí thế trên người Mạc Tĩnh thay đổi, nàng giữ tay vào tay Lăng Ngạo Quân đứng dậy từ trong lòng y, mắt lạnh nhìn Lâm Tử Oanh. Mạc Tĩnh đứng trên bậc tam cấp nhìn xuống Thất công chúa Long Hạ.
- Vậy ngươi có tư cách gì để bổn cung không mắng ngươi?
- Ta là Hoàng Hậu Tây Long, tiện nhân mở mắt mà nhìn cho rõ- Lâm Tử Oanh trợn mắt gào lên.
Mạc Tĩnh nghe vậy nhất thời cất tiếng cười, tiếng cười trong trẻo thanh thúy vang vọng, dù tiếng cười không lớn cũng làm thành một hồi rung động, rung động không phải từ dung mạo hay tài năng, mà rung động từ khí chất con người nàng. Đứng giữa một đám nam nhân có cao quý có tầm thường, ai cũng tự coi mình là nam nhi ' đầu đội trời, chân đạp đất' mà nàng không hề yếu thế, ngược lại khí thế càng thịnh, tỏa ra hào quang tự tin chói mắt.
- Xem ra ' Mị Ảo' vẫn chưa hết tác dụng.
Mạc Tĩnh vừa dứt lời cận vệ đằng sau tiến lên không biết từ đâu lấy ra viên thuốc nhỏ màu đỏ, đưa tay giữ gáy Lâm Tử Oanh nhanh chóng cho vào miệng nàng. Lâm Tử Oanh trợn mắt ư ử muốn chống lại nhưng không đủ khả năng cuối cùng phải nuốt xuống viên thuốc.
Chỉ chốc lát sau ánh mắt tự ngạo của Lâm Tử Oanh rút đi không ít.
- Thế nào, thanh tỉnh không ít đi, không biết công chúa Long Hạ có thể trả lời cho bổn cung một chút không? Hoàng Thượng Tây Long ta có ra Thánh Chỉ lập ngươi làm Hoàng Hậu sao?
Lâm Tử Oanh há mồm lại muốn mắng gì đó, nhưng lời chưa ra đã ngậm lại chỉ nhìn chằm chằm Lăng Ngạo Quân phía sau Mạc Tĩnh.
- Theo bổn cung biết đạo Thánh Chỉ ấy không tồn tại đi. Vậy Thất Công chúa không biết tại sao lại một mực nhận mình là Hoàng Hậu Tây Long, lại luôn miệng mắng Hoàng Hậu danh chánh ngôn thuận là ta? Ta cũng thật hiếu kì Hoàng Thất Long Hạ dạy dỗ thế nào ra một nữ tử không biết vô liêm sỉ như vậy?
- Ngươi..- Lâm Tử Oanh oán hận nghiến răng nhìn Mạc Tĩnh.
- Sao? Không phục? Hoàng Thượng, thần thiếp nói không sai chứ?- Mạc Tĩnh nghe nàng ta lại muốn mắng chửi người thì chặn lời, lại quay lại nói với Lăng Ngạo Quân đang ngồi cười như không cười phía sau.
- Tĩnh Nhi nói tất nhiên là đúng rồi, nữ tử vô sỉ như vậy cũng muốn làm Hoàng Hậu Tây Long quả là mơ mộng hão huyền- Lăng Ngạo Quân cười đến sủng nịnh nhìn Mạc Tĩnh, cả người vui vẻ, nói thế nào hắn cũng có cảm giác được nương tử bảo vệ, cảm giác này cũng không tệ nha.
Mạc Tĩnh nghe vậy bĩu môi lại quay về ngồi lại lên đùi Lăng Ngạo Quân, không hề giữ hình tượng giơ tay đấm đấm chân, đứng có một chút nàng sắp chịu không nổi, nàng liếc xéo tên thủ phạm lại nghiêng người nói nhỏ- Cắn câu chưa, sao lâu vậy?
- Nàng biết ta đang nhử mồi?- Lăng Ngạo Quân cười vòng tay giúp Mạc Tĩnh ngồi vững lại, ghé môi gần bên tai nàng thì thầm. Nhìn hai người bây giờ không khác gì đôi tình nhân đang thì thầm tán tỉnh nhau.
- Nếu không ta lại phí nước bọt với nữ nhân ngu ngốc kia lâu thế làm gì?- Nàng hừ lạnh một tiếng.
- Qủa nhiên không qua được mắt Tính Nhi của trẫm- Lăng Ngạo Quân cong môi cười cùng lúc một tay đập lên bàn bên cạnh, một tay vốn vòng qua eo Mạc Tĩnh kéo một cái. Mạc Tĩnh thuận theo lực của Lăng Ngạo Quân xoay người sang phải quay hai vòng mới đứng vững được.
Nàng đứng vững nhìn sang đã thấy Lăng Ngạo Quân xuất hiện dưới bậc thềm, lại thấy bóng tím chớp động.
- Ầm- Trưởng lực va chạm, bóng tím vừa mới phi đến như điện giờ bay ngược lại với tốc độ không kém. Lăng Ngạo Quân theo đó cũng bay lùi lại lên trên, lùi đến bên Mạc Tĩnh mới dừng lại. Mặt không đổi sắc nhìn phía dưới, lại thấy cận vệ Hoàng Gia đã nhanh chóng làm thành vòng xung quanh Băng Uyển Nhi đang hôn mê bất tỉnh và Lâm Tử Oanh vẫn ngơ ngác.
- Ngũ Hoàng Tử Bắc Tuyết cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi, trẫm chờ ngươi thật vất vả- Lăng Ngạo Quân chắp tay sau lưng nhìn Băng Thiên Việt vừa còn đóng giả cận vệ Hoàng Gia giờ có chút chật vật đứng cách hơn bốn trượng phía trước.
- Sao ngươi nghĩ ta sẽ đến, ta có thể đã nhanh chóng thoát khỏi kinh thành- Băng Thiên Việt nhìn Lăng Ngạo Quân giơ tay giật xuống khăn che mặt, khuôn mặt tuấn mĩ có chút tái nhợt hiện ra dưới đèn đuốc.
- Ngươi bỏ được nàng ta? Lại nói, ngươi chắc chắn đi được khỏi kinh thành của trẫm mà thần không biết, quỷ không hay sao?- Lăng Ngạo Quân nhàn nhạt nhìn Băng Thiên Việt.
- Không hổ là Quân chủ Tây Long vương triều, trí tuệ quả nhiên không thể dùng lẽ thường suy xét- Băng Thiên Việt vẫn nhìn Lăng Ngạo Quân không ngại cất lời khen ngợi.
- Cũng có một chút thủ đoạn thôi- Lời chưa xong tay phải đã vung lên, chỉ thấy một vệt sáng bay ra, gần như ngay lập tức nghe thấy tiếng va chạm leng keng.
Nhìn lại đã thấy một thanh chủy thủ chuôi đen nháy cắm trên mặt đất cách khe hở giữa hai cận vệ chưa đến hai thước, nếu nhìn kỹ có thể thấy cách thanh chủy thủ không xa một hàng phi châm nhỏ như sợi chỉ, cả thân phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo cũng chỉnh tề cắm trên mặt đất.
Băng Thiên Việt ra tay lần thứ hai không thành công, không nói hai lời xoay người muốn chạy.
- Đến rồi thì không cần đi nữa- Giọng nói lãnh đạm của Lăng Ngạo Quân lại vang lên.
Đúng lúc này những tiếng bước chân đều theo nhịp vang vọng xung quanh, Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn. Vòng ngoài cung Thiên Long bốn phương tám hướng không ngừng tiến đến từng hàng lại từng hàng đen kịt, từ xa nhìn chỉ thấy đao, kiếm, giáo dưới ánh trăng thỉnh thoảng lại lập lánh trong đêm tối. Từ hai bên hông Thiên Long Cung mỗi bên chạy đến hai hàng binh lính khôi giáp đỏ nhanh chóng chắn giữa đám người Lăng Ngạo Quân và Lâm Thiên, Băng Thiên Việt.
Chỉ trong vòng chưa đến nửa khắc quân lính Phùng Khải mang đến cùng Lâm Thiên và Băng Thiên Việt đã phải co cụm ở giữa bị vây trong vòng cấm vệ quân cùng Hắc quân- Quân đội chính quy đóng quân cách kinh thành mười dặm với nhiệm vụ bảo vệ kinh đô cùng Hoàng thất Tây Long, vốn do Mạc Hầu gia Mạc Vĩnh Thiên chấp trưởng ấn soái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook