Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi
-
Chương 17: Ta tin ngươi
- Tiểu thư, sắp qua giờ Hợi rồi người nên đi nghỉ ngơi- Xuân Lan nhìn Mạc Tĩnh đang chăm chú xem thư trong thư phòng không khỏi nhăn nhó.
- Đã muộn vậy sao?- Mạc Tĩnh đang đọc sách nghe Xuân Lan nhắc nhở thì giật mình nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đêm đen bao phủ, ngồi trong phòng sáng nhìn ra chỉ thấy một mảnh đen tuyền không thấy rõ cảnh vật gì, Mạc Tĩnh cúi đầu lẩm bẩm- Hôm nay không đến sao?- Giọng nói có chút mất mát đến bản thân Mạc Tĩnh cũng không nhận ra.
- Sao ạ?- Xuân Lan nghe không rõ nghiêng người hỏi lại.
- Không có gì, em đi nghỉ trước đi kệ ta- Mạc Tĩnh lắc đầu đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn đêm đen tĩnh mịch, đêm mùa thu có chút lạnh Mạc Tĩnh theo bản năng đưa tay ôm trước ngực ngước mắt nhìn lên trời cao. Thiên tinh trên cao lấp lánh ánh sao trông như ngàn vạn viên kim cương đang tỏa sáng.
- Tiểu thư người khoác áo- Xuân Lan đến bên khoác áo cho Mạc Tĩnh hóa ra từ nãy giờ không nghe tiếng là qua khuê phòng lấy áo khoác cho Mạc Tĩnh.
- Cảm ơn em, em đi ngủ thôi, mặc kệ ta- Mạc Tĩnh đưa tay kéo áo mỉm cười.
- Tiểu thư sắp đến hôn lễ rồi người nên nghỉ ngơi cho tốt- Xuân Lan biết tính Mạc Tĩnh đã làm thì có khuyên bảo mấy cũng vô dụng nhưng vẫn không nhịn được cằn nhằn một chút.
- Ta biết, em thật đánh chết cũng không bỏ được tính cằn nhằn- Mạc Tĩnh phì cười- Đi đi thôi.
- Vậy em đi trước, tiểu thư cũng nhanh đi nghỉ thôi- Xuân Lan nhăn mày gật gật đầu dặn dò Mạc Tĩnh rồi mới đi ra ngoài.
Mạc Tĩnh mỉm cười lắc đầu rồi quay lại nhìn thiên không màn đêm thật tĩnh lặng, không hiểu tại sao nàng có chút buồn . Mạc Tĩnh tựa vào bên cửa sổ nhỏ giọng ngân nga.
I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to childhood
To days I still recall
Oh how happy I was then
There was no sorrow
There was no pain
Walking throuh the green fields
Sunshine in my eyes
I’m still there everywhere
I’m the dust in the wind
I’m the star in the Northern sky
I’ll never stay anywhere
I’m the wind in the trees
Wouldyou wait for me forever. ( Forever – Stratovarius)
Đây là một bài hát nhạc chậm, bài hát Mạc Tĩnh rất thích trước khi đến đây, nghe đi nghe lại không biết chán, thỉnh thoảng ngồi tự kỷ cũng ngân nga một chút, lúc này tự nhiên lại muốn hát.
Thiên không vẫn lấp lánh ánh sao, trăng lúc mờ lúc tỏ soi xuống thân hình kiều nhỏ bên cửa sổ, rèm mi dài nhẹ buông rồi lại ngước lên, lúc này đây Mạc Tĩnh thấy mình lạc lõng, cô đơn, cuộc sống hiện tại vốn không là của cô, là cô chiếm lấy của người khác. Nếu có một ngày cha và các ca ca biết được sự thật thì họ sẽ ruồng bỏ cô phải không? Cả hắn nữa hắn nói thích Mạc Tĩnh vậy Mạc Tĩnh nào? Mạc Tĩnh càng nghĩ thân càng lạnh, bất giác cố thu mình vào bên cửa sổ, tay càng ghì chặt thân mình. Trước kia là cô nhi trống rỗng bước vào cuộc đời không ai yêu thương, không ai che chở giờ có cha có ca ca nhưng lại cảm thấy không thật, mơ mơ hồ hồ như một giấc mộng, mà mộng thì sẽ thức giấc bất kì lúc nào.
Bất chợt một vòng tay ấm áp vòng qua ôm trọn thân mình đang cố thu mình lẩn tránh bên cửa sổ. Mạc Tĩnh giật mình cả người cương cứng, ánh mắt mở to có chút hốt hoảng.
- Nàng sao vậy?- Lăng Ngạo Quân vừa vào nhìn thấy Mạc Tĩnh đứng bên cửa sổ định hù nàng một chút, ai ngờ đến gần mới nhìn thấy nàng khẽ run, ngón tay ôm siết lấy thân mình đã trắng bệch, nàng lạnh? Vội vàng vươn tay ôm lấy thân hình kiều nhỏ trước mắt, biểu hiện của nàng làm hắn lo lắng.
Mạc Tĩnh quay lại khi nhìn thấy gương mặt Lăng Ngạo Quân kề sát ngay cạnh mới hoàn hồn nhưng cũng không nói gì chỉ quay lại vùi mặt vào ngực Lăng Ngạo Quân tự tìm chút an ủi, tìm vòng tay vững chắc bảo vệ mình.
Lăng Ngạo Quân nhìn nhân nhi trong lòng cảm thấy không thể yên tâm, mở miệng muốn nói lại phát hiện cái gì cũng không nói được, chỉ biết im lặng ôm Mạc Tĩnh càng chặt.
Thật lâu sau, Mạc Tĩnh bình ổn lại cảm xúc mới ngượng ngùng đẩy Lăng Ngạo Quân ra, trong lòng gào thét “ Thật mất mặt, hu hu, hình tượng của ta”.
- Tĩnh Nhi, nàng làm sao vậy?- Lăng Ngạo Quân nhướng mày cúi xuống hỏi Mạc Tĩnh.
- Không sao, không sao, tự nhiên thấy choáng một chút thôi- Mạc Tĩnh cười trừ cố đứng thẳng dậy.
Lăng Ngạo Quân mím môi không nói gì tay càng ôm chặt không cho Mạc Tĩnh cơ hội đào thoát.
- Lăng Ngạo Quân, bỏ ra- Mạc Tĩnh vùng vẫy không được thì ngước lên trợn mắt đe dọa.
- Nếu ta nhớ không nhầm chính nàng là người chủ động yêu thương nhung nhớ nha- Lăng Ngạo Quân cười nhìn gương mặt đỏ lên vì tức giận của Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh á khẩu cái gì mà chủ động yêu thương nhung nhớ, mệt ngươi nghĩ ra được từ hay vậy, nhìn gương mặt đang cười toe toét kia Mạc Tĩnh có cảm giác xúc động muốn đưa tay đấm cho y một cái.
Mạc Tĩnh có chút bất lực, quyết định mặc kệ hắn xem hắn có ôm được đến sáng mai không.
- Hôm nay ngươi đến muộn?- Mạc Tĩnh lẩm bẩm, bình thường dù muộn cũng không đến mức vậy.
- Nàng không phải đang đợi ta sao?- Lăng Ngạo Quân cười, hắn đã không thể hình dung mình đã vui thế nào khi thấy thư phòng của Mạc Tĩnh còn sáng đèn, chỉ biết trong tâm thật ấm áp, hắn chợt nhận ra khi nữ tử mình yêu chịu chờ đợi mình thật là tốt, dù lý do gì đi nữa hắn cũng thỏa mãn rồi.
- Đừng tưởng bở, ta có chuyện hỏi ngươi thôi- Mạc Tĩnh bĩu môi nhìn mắt ai kia đang nở hoa nở sao, tâm tình trở nên tốt hơn không ít.
- Sao cũng được miễn là nàng đợi, ta thật vui vẻ- Lăng Ngạo Quân cười ngoác miệng tận mang tai, gương mặt yêu nghiệt trở nên sáng bừng càng bán nước hại dân.
Mạc Tĩnh phì cười- Có thế thôi mà ngươi đã vui như vậy, vài ngày nữa lấy ta rồi không phải sẽ đánh mất luôn hình tượng lãnh khốc vô tình chứ, tưởng tượng ra mặt ngươi ngày ngày cười ngu ngơ ta thật cảm thấy có lỗi với các quan đại thần.
- Tất nhiên đến ngày đó sẽ thật vui vẻ- Lăng Ngạo Quân nghe Mạc Tĩnh đùa nhăn mày nghiêm túc nói- Trước mặt nàng ta đeo không nổi cái mặt nạ lạnh lùng kia, cho ta ở với nàng được sống đúng với con người mình, đeo mặt nạ lâu thật sự rất mệt- Hắn vùi mặt vào hõm vai Mạc Tĩnh thì thào mang theo một chút như nài nỉ.
Mạc Tĩnh cứng người cảm thấy mình như đã động vào vết thương mà hắn đang dấu kín bấy lâu nay, nàng biết cảm giác giả dối khó chịu đến mức nào, ngày nào cũng tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo tự cách ly mình với thế giới bên ngoài sợ bị tổn thương, tự mình lừa dối mình. Với một bậc đế vương như hắn có lẽ chẳng bao giờ được thể hiện quá nhiều cảm xúc, phải tự biến mình thành người vô cảm, luôn sợ người khác tìm được điểm yếu của mình. Mạc Tĩnh chợt nhận ra quyết định lập nàng làm Hoàng Hậu của hắn là hắn đang đánh cược, đánh cược tất cả. Mạc Tĩnh không hiểu nàng có gì khiến hắn bất chấp như vậy, nàng biết Lăng Ngạo Quân thuộc trường phái hành động, hắn bá đạo, hắn tự tin, hắn sẽ không bao giờ có ý nghĩ để bảo vệ thứ mình yêu quý thì phải buông tay, hắn thà bất chấp mọi thứ để nắm lấy hơn là đứng một bên nhìn, biết như vậy có thể dồn nàng vào nguy hiểm nhưng hắn vẫn làm.
- Ngươi không sợ đến một ngày khi ngươi thất bại...ta sẽ hận ngươi sao?- Mạc Tĩnh trầm mặc một lúc lâu sau mới lưỡng lự nói.
Lăng Ngạo Quân ngẩng mặt lên nhìn sâu vào đôi mắt đen lấp lánh của Mạc Tĩnh như muốn đọc suy nghĩ của nàng, ánh mắt trở nên kiên định không thể lay chuyển, giọng nói chém đinh chặt sắt vang lên rõ ràng- Nàng sẽ không hận ta, vì ta sẽ không bao giờ thất bại, nàng sẽ không có cơ hội rời khỏi ta- Vòng tay ôm Mạc Tĩnh siết chặt hơn như muốn tạo thành sợi xích trói nàng bên mình.
- Ngươi dám nói ra, ngươi không sợ ta nhìn thấy con đường không lối thoát phía trước thì nhân cơ hội chưa lún sâu sẽ bỏ chạy sao?- Mạc Tĩnh nhăn mày hỏi ngữ khí rõ ràng là đe dọa.
- Nàng đã hứa- Cánh tay Lăng Ngạo Quân gồng lên, hắn dùng sức siết chặt eo Mạc Tĩnh như muốn bẻ gãy luôn eo nàng- Đã hứa thì không thể nuốt lời- Mắt hắn vằn lên từng tia máu, gằn từng tiếng qua kẽ răng, nhưng người tinh ý sẽ nghe ra trong lời nói đe dọa kia là sự run rẩy, lo sợ, hắn sợ sẽ mất đi nàng, sợ nàng sắp đến bên hắn mà lại biến mất, hắn sẽ không chịu đựng được.
Mạc Tĩnh sững sờ nhìn gương mặt cương cứng trước mắt, nàng không ngờ hắn phản ứng mạnh đến vậy. Còn chưa đợi nàng kịp phản ứng một bàn tay đưa lên giữ chặt lấy cằm nàng nâng lên- Nói, nói nàng sẽ giữ lời hứa- Hắn nói như muốn gào lên.
Mạc Tĩnh bị đau nhăn mày, có chút tức giận- Tên khốn khiếp, tên khốn khiếp ngươi gào cái gì chứ ta nói không giữ lời hứa sao? Ta nói bỏ ngươi chưa?- Nàng ra sức đấm vào ngực hắn, ngươi điên gì chứ bổn tiểu thư còn không phải loại người lật lọng đó, ta thật muốn khóc, sao không đâu lại động vào tên dở hơi này, trong tâm nàng không ngừng chảy nước mắt kiểm điểm bản thân, làm người thà hại người khác chứ không thể để mình chịu thiệt nha, nhưng hôm nay nàng thật thiệt thòi (T_T).
- Nàng vừa nói- Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh nhăn mày thì đau lòng nhưng hắn chưa đạt được câu trả lời thỏa đáng.
- Ta là hỏi ngươi nha, ta nói khi nào, bổn tiểu thư nói gả sẽ gả, ngươi điên cái gì- Mạc Tĩnh trừng mắt, đôi mắt đẹp giờ đã ầng ậc nước tố cáo kẻ nào đó bạo lực.
- Nàng sẽ không trốn- Lăng Ngạo Quẩn thở phào thả lỏng tay.
- Còn không bỏ ra, ngươi còn nắm ta sẽ bỏ ngươi thật- Mạc Tĩnh đưa tay đánh vào tay y.
Lăng Ngạo Quân giật mình vội bỏ tay ra, Mạc Tĩnh vươn tay sờ cằm cảm thấy đau không nhìn cũng biết giờ cằm đang đỏ lên rồi, nàng trợn mắt nhìn thủ phạm, bặm môi giơ tay đấm vào mặt hắn. Lăng Ngạo Quân bất ngờ lãnh trọn cú đánh, lùi lại một bước cũng buông luôn Mạc Tĩnh ra, phải biết rằng Mạc tiểu thư nhà ta là người có võ một cú đấm toàn lực không phải chuyện vừa.
- Lăng Ngạo Quân ta không ghét nam nhân bá đạo nhưng ghét nhất nam nhân bạo lực, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta nói với ngươi, ngươi còn dám dùng bạo lực với bổn tiểu thư, ta cho ngươi hối hận vì đã lấy ta- Mạc Tĩnh tức xì khói chỉ tay vào Lăng Ngạo Quân nghiến răng, dù chỉ thương một chút nhưng ngay bây giờ nàng phải cho hắn biết cái gì là điểm mấu chốt của nàng tốt nhất không nên động vào.
Lăng Ngạo Quân ôm má trái, vừa rồi răng đập vào môi khiến môi bật máu trông vô cùng chật vật, hắn nhìn Mạc Tĩnh tức đến đỏ mặt tía tai cũng không giận ai bảo y lỗ mãn chứ?- Tĩnh Nhi, ta sai rồi sẽ không có lần sau.
- Tiểu thư người sao vậy?- Mạc Tĩnh chưa kịp nói gì thì có tiếng bước chân vội vã đến, Xuân Lan có lẽ nghe thấy tiếng động nên chạy tới. Nàng không kịp nghĩ nhiều phất tay đánh ra một trưởng lực làm tắt nến.
- Ta không sao, giờ ta đi nghỉ đây, em về đi- Nói xong cũng vừa bước qua cửa thư phòng dưới ánh trăng nhìn Xuân Lan vẫn mặc áo ngủ chạy đến thì xua xua tay đi thẳng về khuê phòng, trong lòng thầm cảm ơn trời tối Xuân Lan không nhìn thấy cằm mình. Xuân Lan hùng hổ chạy đến thấy Mạc Tĩnh vô thương đi ra phất tay đã về đến khuê phòng có chút khó hiểu gãi đầu quay lại phòng mình.
Mạc Tĩnh vào phòng nến trong phòng đã thắp từ lâu nàng nhanh chân đi về phía bàn trang điểm nhìn vào trong gương, gương mặt xinh đẹp mọi ngày hiện ra trong gương có điều lúc này đây dưới cằm đỏ một mảng lại có chút thâm tím, càng nhìn càng tức giận Mạc Tĩnh nghiến răng ken két.
- Nàng đau lắm không, ta, ta sai rồi- Lăng Ngạo Quân đợi Xuân Lan đi thì theo vào trong phòng Mạc Tĩnh, nhìn nàng trong gương đáy mắt không dấu nổi thương tiếc, hối hận- Ta có cao xoa rất tốt, xoa vào mai sẽ không đỏ nữa- Chợt nghĩ ra có thuốc trị thương ngoài da vẫn mang theo người vội bỏ ra, đây là thánh dược trị ngoại thương của Bắc Tuyết nha, vua Bắc Tuyết mà biết Lăng Ngạo Quân đem thuốc trị chút sưng đỏ cho Mạc Tĩnh chắc đâm đầu vào gối chết mất.
Mạc Tĩnh vẫn còn bực mình nghe Lăng Ngạo Quân léo nhéo phía sau càng bực định quay lại mắng thêm vài câu, nhưng vừa quay lại thấy Lăng Ngạo Quân cau mày đứng đó, gương mặt vốn mười phần bán nước hại dân giờ một bên sưng tím lên, khóe miệng còn lưu máu, tay vẫn cầm lọ thuốc nhỏ lo lắng đưa tới. Nhất thời bao nhiêu câu mắng bị nghẹn lại trong cổ họng, lại quay lại nhìn mình trong gương có chút không chấp nhận được, thương của nàng so với hắn quả thật kém nhiều lắm.
Mạc Tĩnh nhăn mày có phải nàng quá nặng tay không, nàng lắc đầu thở ra lại đứng dậy vươn tay cầm lấy lọ thuốc nhỏ kia mở ra. Mùi bạc hà lan tỏa, ngửi thôi cũng biết là thuốc trị ngoại thương thánh dược Bắc Tuyết cả Phú Qúy Đường mỗi năm cũng chỉ bán ba lọ như vậy- Lại đây- Mạc Tĩnh bước sang một bên gọi Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân không dám trái lời vội tiến đến- Ngồi xuống- Mạc Tĩnh lại ra lệnh ý nói hắn ngồi xuống ghế bên bàn trang điểm.
Đợi Lăng Ngạo Quân ngồi xuống Mạc Tĩnh mới lấy thuốc trong lọ nhẹ nhàng thoa lên má trái của hắn. Lăng Ngạo Quân bất ngờ nhìn Mạc Tĩnh đang bôi thuốc cho mình, hắn chỉ có cảm giác không nói được thành lời, hắn nhìn nàng, nhìn nữ tử vừa giận dữ đến mức ra tay đánh người, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, nàng thật sự không nhẫn tâm như vậy.
Mạc Tĩnh bôi xong thuốc cho Lăng Ngạo Quân lại vòng qua nhìn vào gương tự bôi thuốc cho mình, xong xuôi đóng nắp lại để lên mặt bàn trang điểm, quay lại cởi áo ngoài chỉ còn lại trung y thì thổi nến trèo lên giường lôi chăn đắp vào quyết định đi ngủ không thèm để ý đến ai đó.
Nến tắt, cả phòng tối om Lăng Ngạo Quân mới giật mình hoàn hồn hắn đứng lên máy móc cởi áo ngoài cởi giày trèo lên giường. Mạc Tĩnh thấy hắn động cũng mặc kệ ai bảo hắn mặt dày như vậy đuổi không đi thì tốn công đuổi làm gì cho mệt. Lăng Ngạo Quân vòng tay ôm Mạc Tĩnh hắn nằm bên trong để nằm nghiêng thuốc không bị dính xuống gối, từ lúc mò đến đây hầu như hắn toàn nằm bên trong lúc trước là do Mạc Tĩnh bị thương giờ lại do chính mình, hắn không muốn làm mất thuốc trên má dù sao cũng là Tĩnh Nhi bôi cho nha.
Mạc Tĩnh nằm quay lưng về phía y được một lát thì như sực nhớ ra- Mai sứ thần Bắc Tuyết và Long Hạ đến?- Mạc Tĩnh quay mình nằm ngửa hơi nghiêng người nhìn Lăng Ngạo Quân.
- Ân, mai đến, Hoàng đệ và Phùng Quốc Công sẽ đón tiếp- Lăng Ngạo Quân gật đầu.
- Lâu như vậy không tìm được tên kia, ngươi nghĩ xem hắn có nhân cơ hội này làm chuyện xấu không?
- Ta biết, nàng đừng lo, ta sẽ không để ai hại nàng, hôn lễ sẽ diễn ra tốt đẹp- Lăng Ngạo Quân như cảm nhận được Mạc Tĩnh nghĩ gì đưa tay vuốt má nàng.
- Nói thì hay lắm, ta đã bị thương rồi đấy- Mạc Tĩnh đảo cặp mắt trắng dã liếc Lăng Ngạo Quân- Người đứng sau chuyện này là ai trong ba nước kia?
Lăng Ngạo Quân hơi nhíu mày khi nghe Mạc Tĩnh nhắc đến vết thương- Ai cũng được chỉ cần hắn còn dám đến, ta cũng có sẵn lưới để bắt hắn.
Trong đêm tối dù không nhìn thấy rõ mặt Lăng Ngạo Quân nhưng nghe thấy giọng điệu tự tin của hắn không hiểu sao Mạc Tĩnh lại cảm thấy mình nguyện ý tin tưởng, tin hắn sẽ làm được.
- Tốt, ta tin ngươi lần này- Rồi nàng xoay mình ra ngoài nhắm mắt an tâm đi vào giấc ngủ.
Lăng Ngạo Quân nhìn nhân nhi trong lòng cảm thấy tâm tình thật tốt, dù hôm nay kết thúc khi hai người đều bị thương nhưng thương này hắn cảm thấy thật xứng đáng.
- Đã muộn vậy sao?- Mạc Tĩnh đang đọc sách nghe Xuân Lan nhắc nhở thì giật mình nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đêm đen bao phủ, ngồi trong phòng sáng nhìn ra chỉ thấy một mảnh đen tuyền không thấy rõ cảnh vật gì, Mạc Tĩnh cúi đầu lẩm bẩm- Hôm nay không đến sao?- Giọng nói có chút mất mát đến bản thân Mạc Tĩnh cũng không nhận ra.
- Sao ạ?- Xuân Lan nghe không rõ nghiêng người hỏi lại.
- Không có gì, em đi nghỉ trước đi kệ ta- Mạc Tĩnh lắc đầu đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn đêm đen tĩnh mịch, đêm mùa thu có chút lạnh Mạc Tĩnh theo bản năng đưa tay ôm trước ngực ngước mắt nhìn lên trời cao. Thiên tinh trên cao lấp lánh ánh sao trông như ngàn vạn viên kim cương đang tỏa sáng.
- Tiểu thư người khoác áo- Xuân Lan đến bên khoác áo cho Mạc Tĩnh hóa ra từ nãy giờ không nghe tiếng là qua khuê phòng lấy áo khoác cho Mạc Tĩnh.
- Cảm ơn em, em đi ngủ thôi, mặc kệ ta- Mạc Tĩnh đưa tay kéo áo mỉm cười.
- Tiểu thư sắp đến hôn lễ rồi người nên nghỉ ngơi cho tốt- Xuân Lan biết tính Mạc Tĩnh đã làm thì có khuyên bảo mấy cũng vô dụng nhưng vẫn không nhịn được cằn nhằn một chút.
- Ta biết, em thật đánh chết cũng không bỏ được tính cằn nhằn- Mạc Tĩnh phì cười- Đi đi thôi.
- Vậy em đi trước, tiểu thư cũng nhanh đi nghỉ thôi- Xuân Lan nhăn mày gật gật đầu dặn dò Mạc Tĩnh rồi mới đi ra ngoài.
Mạc Tĩnh mỉm cười lắc đầu rồi quay lại nhìn thiên không màn đêm thật tĩnh lặng, không hiểu tại sao nàng có chút buồn . Mạc Tĩnh tựa vào bên cửa sổ nhỏ giọng ngân nga.
I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to childhood
To days I still recall
Oh how happy I was then
There was no sorrow
There was no pain
Walking throuh the green fields
Sunshine in my eyes
I’m still there everywhere
I’m the dust in the wind
I’m the star in the Northern sky
I’ll never stay anywhere
I’m the wind in the trees
Wouldyou wait for me forever. ( Forever – Stratovarius)
Đây là một bài hát nhạc chậm, bài hát Mạc Tĩnh rất thích trước khi đến đây, nghe đi nghe lại không biết chán, thỉnh thoảng ngồi tự kỷ cũng ngân nga một chút, lúc này tự nhiên lại muốn hát.
Thiên không vẫn lấp lánh ánh sao, trăng lúc mờ lúc tỏ soi xuống thân hình kiều nhỏ bên cửa sổ, rèm mi dài nhẹ buông rồi lại ngước lên, lúc này đây Mạc Tĩnh thấy mình lạc lõng, cô đơn, cuộc sống hiện tại vốn không là của cô, là cô chiếm lấy của người khác. Nếu có một ngày cha và các ca ca biết được sự thật thì họ sẽ ruồng bỏ cô phải không? Cả hắn nữa hắn nói thích Mạc Tĩnh vậy Mạc Tĩnh nào? Mạc Tĩnh càng nghĩ thân càng lạnh, bất giác cố thu mình vào bên cửa sổ, tay càng ghì chặt thân mình. Trước kia là cô nhi trống rỗng bước vào cuộc đời không ai yêu thương, không ai che chở giờ có cha có ca ca nhưng lại cảm thấy không thật, mơ mơ hồ hồ như một giấc mộng, mà mộng thì sẽ thức giấc bất kì lúc nào.
Bất chợt một vòng tay ấm áp vòng qua ôm trọn thân mình đang cố thu mình lẩn tránh bên cửa sổ. Mạc Tĩnh giật mình cả người cương cứng, ánh mắt mở to có chút hốt hoảng.
- Nàng sao vậy?- Lăng Ngạo Quân vừa vào nhìn thấy Mạc Tĩnh đứng bên cửa sổ định hù nàng một chút, ai ngờ đến gần mới nhìn thấy nàng khẽ run, ngón tay ôm siết lấy thân mình đã trắng bệch, nàng lạnh? Vội vàng vươn tay ôm lấy thân hình kiều nhỏ trước mắt, biểu hiện của nàng làm hắn lo lắng.
Mạc Tĩnh quay lại khi nhìn thấy gương mặt Lăng Ngạo Quân kề sát ngay cạnh mới hoàn hồn nhưng cũng không nói gì chỉ quay lại vùi mặt vào ngực Lăng Ngạo Quân tự tìm chút an ủi, tìm vòng tay vững chắc bảo vệ mình.
Lăng Ngạo Quân nhìn nhân nhi trong lòng cảm thấy không thể yên tâm, mở miệng muốn nói lại phát hiện cái gì cũng không nói được, chỉ biết im lặng ôm Mạc Tĩnh càng chặt.
Thật lâu sau, Mạc Tĩnh bình ổn lại cảm xúc mới ngượng ngùng đẩy Lăng Ngạo Quân ra, trong lòng gào thét “ Thật mất mặt, hu hu, hình tượng của ta”.
- Tĩnh Nhi, nàng làm sao vậy?- Lăng Ngạo Quân nhướng mày cúi xuống hỏi Mạc Tĩnh.
- Không sao, không sao, tự nhiên thấy choáng một chút thôi- Mạc Tĩnh cười trừ cố đứng thẳng dậy.
Lăng Ngạo Quân mím môi không nói gì tay càng ôm chặt không cho Mạc Tĩnh cơ hội đào thoát.
- Lăng Ngạo Quân, bỏ ra- Mạc Tĩnh vùng vẫy không được thì ngước lên trợn mắt đe dọa.
- Nếu ta nhớ không nhầm chính nàng là người chủ động yêu thương nhung nhớ nha- Lăng Ngạo Quân cười nhìn gương mặt đỏ lên vì tức giận của Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh á khẩu cái gì mà chủ động yêu thương nhung nhớ, mệt ngươi nghĩ ra được từ hay vậy, nhìn gương mặt đang cười toe toét kia Mạc Tĩnh có cảm giác xúc động muốn đưa tay đấm cho y một cái.
Mạc Tĩnh có chút bất lực, quyết định mặc kệ hắn xem hắn có ôm được đến sáng mai không.
- Hôm nay ngươi đến muộn?- Mạc Tĩnh lẩm bẩm, bình thường dù muộn cũng không đến mức vậy.
- Nàng không phải đang đợi ta sao?- Lăng Ngạo Quân cười, hắn đã không thể hình dung mình đã vui thế nào khi thấy thư phòng của Mạc Tĩnh còn sáng đèn, chỉ biết trong tâm thật ấm áp, hắn chợt nhận ra khi nữ tử mình yêu chịu chờ đợi mình thật là tốt, dù lý do gì đi nữa hắn cũng thỏa mãn rồi.
- Đừng tưởng bở, ta có chuyện hỏi ngươi thôi- Mạc Tĩnh bĩu môi nhìn mắt ai kia đang nở hoa nở sao, tâm tình trở nên tốt hơn không ít.
- Sao cũng được miễn là nàng đợi, ta thật vui vẻ- Lăng Ngạo Quân cười ngoác miệng tận mang tai, gương mặt yêu nghiệt trở nên sáng bừng càng bán nước hại dân.
Mạc Tĩnh phì cười- Có thế thôi mà ngươi đã vui như vậy, vài ngày nữa lấy ta rồi không phải sẽ đánh mất luôn hình tượng lãnh khốc vô tình chứ, tưởng tượng ra mặt ngươi ngày ngày cười ngu ngơ ta thật cảm thấy có lỗi với các quan đại thần.
- Tất nhiên đến ngày đó sẽ thật vui vẻ- Lăng Ngạo Quân nghe Mạc Tĩnh đùa nhăn mày nghiêm túc nói- Trước mặt nàng ta đeo không nổi cái mặt nạ lạnh lùng kia, cho ta ở với nàng được sống đúng với con người mình, đeo mặt nạ lâu thật sự rất mệt- Hắn vùi mặt vào hõm vai Mạc Tĩnh thì thào mang theo một chút như nài nỉ.
Mạc Tĩnh cứng người cảm thấy mình như đã động vào vết thương mà hắn đang dấu kín bấy lâu nay, nàng biết cảm giác giả dối khó chịu đến mức nào, ngày nào cũng tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo tự cách ly mình với thế giới bên ngoài sợ bị tổn thương, tự mình lừa dối mình. Với một bậc đế vương như hắn có lẽ chẳng bao giờ được thể hiện quá nhiều cảm xúc, phải tự biến mình thành người vô cảm, luôn sợ người khác tìm được điểm yếu của mình. Mạc Tĩnh chợt nhận ra quyết định lập nàng làm Hoàng Hậu của hắn là hắn đang đánh cược, đánh cược tất cả. Mạc Tĩnh không hiểu nàng có gì khiến hắn bất chấp như vậy, nàng biết Lăng Ngạo Quân thuộc trường phái hành động, hắn bá đạo, hắn tự tin, hắn sẽ không bao giờ có ý nghĩ để bảo vệ thứ mình yêu quý thì phải buông tay, hắn thà bất chấp mọi thứ để nắm lấy hơn là đứng một bên nhìn, biết như vậy có thể dồn nàng vào nguy hiểm nhưng hắn vẫn làm.
- Ngươi không sợ đến một ngày khi ngươi thất bại...ta sẽ hận ngươi sao?- Mạc Tĩnh trầm mặc một lúc lâu sau mới lưỡng lự nói.
Lăng Ngạo Quân ngẩng mặt lên nhìn sâu vào đôi mắt đen lấp lánh của Mạc Tĩnh như muốn đọc suy nghĩ của nàng, ánh mắt trở nên kiên định không thể lay chuyển, giọng nói chém đinh chặt sắt vang lên rõ ràng- Nàng sẽ không hận ta, vì ta sẽ không bao giờ thất bại, nàng sẽ không có cơ hội rời khỏi ta- Vòng tay ôm Mạc Tĩnh siết chặt hơn như muốn tạo thành sợi xích trói nàng bên mình.
- Ngươi dám nói ra, ngươi không sợ ta nhìn thấy con đường không lối thoát phía trước thì nhân cơ hội chưa lún sâu sẽ bỏ chạy sao?- Mạc Tĩnh nhăn mày hỏi ngữ khí rõ ràng là đe dọa.
- Nàng đã hứa- Cánh tay Lăng Ngạo Quân gồng lên, hắn dùng sức siết chặt eo Mạc Tĩnh như muốn bẻ gãy luôn eo nàng- Đã hứa thì không thể nuốt lời- Mắt hắn vằn lên từng tia máu, gằn từng tiếng qua kẽ răng, nhưng người tinh ý sẽ nghe ra trong lời nói đe dọa kia là sự run rẩy, lo sợ, hắn sợ sẽ mất đi nàng, sợ nàng sắp đến bên hắn mà lại biến mất, hắn sẽ không chịu đựng được.
Mạc Tĩnh sững sờ nhìn gương mặt cương cứng trước mắt, nàng không ngờ hắn phản ứng mạnh đến vậy. Còn chưa đợi nàng kịp phản ứng một bàn tay đưa lên giữ chặt lấy cằm nàng nâng lên- Nói, nói nàng sẽ giữ lời hứa- Hắn nói như muốn gào lên.
Mạc Tĩnh bị đau nhăn mày, có chút tức giận- Tên khốn khiếp, tên khốn khiếp ngươi gào cái gì chứ ta nói không giữ lời hứa sao? Ta nói bỏ ngươi chưa?- Nàng ra sức đấm vào ngực hắn, ngươi điên gì chứ bổn tiểu thư còn không phải loại người lật lọng đó, ta thật muốn khóc, sao không đâu lại động vào tên dở hơi này, trong tâm nàng không ngừng chảy nước mắt kiểm điểm bản thân, làm người thà hại người khác chứ không thể để mình chịu thiệt nha, nhưng hôm nay nàng thật thiệt thòi (T_T).
- Nàng vừa nói- Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh nhăn mày thì đau lòng nhưng hắn chưa đạt được câu trả lời thỏa đáng.
- Ta là hỏi ngươi nha, ta nói khi nào, bổn tiểu thư nói gả sẽ gả, ngươi điên cái gì- Mạc Tĩnh trừng mắt, đôi mắt đẹp giờ đã ầng ậc nước tố cáo kẻ nào đó bạo lực.
- Nàng sẽ không trốn- Lăng Ngạo Quẩn thở phào thả lỏng tay.
- Còn không bỏ ra, ngươi còn nắm ta sẽ bỏ ngươi thật- Mạc Tĩnh đưa tay đánh vào tay y.
Lăng Ngạo Quân giật mình vội bỏ tay ra, Mạc Tĩnh vươn tay sờ cằm cảm thấy đau không nhìn cũng biết giờ cằm đang đỏ lên rồi, nàng trợn mắt nhìn thủ phạm, bặm môi giơ tay đấm vào mặt hắn. Lăng Ngạo Quân bất ngờ lãnh trọn cú đánh, lùi lại một bước cũng buông luôn Mạc Tĩnh ra, phải biết rằng Mạc tiểu thư nhà ta là người có võ một cú đấm toàn lực không phải chuyện vừa.
- Lăng Ngạo Quân ta không ghét nam nhân bá đạo nhưng ghét nhất nam nhân bạo lực, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta nói với ngươi, ngươi còn dám dùng bạo lực với bổn tiểu thư, ta cho ngươi hối hận vì đã lấy ta- Mạc Tĩnh tức xì khói chỉ tay vào Lăng Ngạo Quân nghiến răng, dù chỉ thương một chút nhưng ngay bây giờ nàng phải cho hắn biết cái gì là điểm mấu chốt của nàng tốt nhất không nên động vào.
Lăng Ngạo Quân ôm má trái, vừa rồi răng đập vào môi khiến môi bật máu trông vô cùng chật vật, hắn nhìn Mạc Tĩnh tức đến đỏ mặt tía tai cũng không giận ai bảo y lỗ mãn chứ?- Tĩnh Nhi, ta sai rồi sẽ không có lần sau.
- Tiểu thư người sao vậy?- Mạc Tĩnh chưa kịp nói gì thì có tiếng bước chân vội vã đến, Xuân Lan có lẽ nghe thấy tiếng động nên chạy tới. Nàng không kịp nghĩ nhiều phất tay đánh ra một trưởng lực làm tắt nến.
- Ta không sao, giờ ta đi nghỉ đây, em về đi- Nói xong cũng vừa bước qua cửa thư phòng dưới ánh trăng nhìn Xuân Lan vẫn mặc áo ngủ chạy đến thì xua xua tay đi thẳng về khuê phòng, trong lòng thầm cảm ơn trời tối Xuân Lan không nhìn thấy cằm mình. Xuân Lan hùng hổ chạy đến thấy Mạc Tĩnh vô thương đi ra phất tay đã về đến khuê phòng có chút khó hiểu gãi đầu quay lại phòng mình.
Mạc Tĩnh vào phòng nến trong phòng đã thắp từ lâu nàng nhanh chân đi về phía bàn trang điểm nhìn vào trong gương, gương mặt xinh đẹp mọi ngày hiện ra trong gương có điều lúc này đây dưới cằm đỏ một mảng lại có chút thâm tím, càng nhìn càng tức giận Mạc Tĩnh nghiến răng ken két.
- Nàng đau lắm không, ta, ta sai rồi- Lăng Ngạo Quân đợi Xuân Lan đi thì theo vào trong phòng Mạc Tĩnh, nhìn nàng trong gương đáy mắt không dấu nổi thương tiếc, hối hận- Ta có cao xoa rất tốt, xoa vào mai sẽ không đỏ nữa- Chợt nghĩ ra có thuốc trị thương ngoài da vẫn mang theo người vội bỏ ra, đây là thánh dược trị ngoại thương của Bắc Tuyết nha, vua Bắc Tuyết mà biết Lăng Ngạo Quân đem thuốc trị chút sưng đỏ cho Mạc Tĩnh chắc đâm đầu vào gối chết mất.
Mạc Tĩnh vẫn còn bực mình nghe Lăng Ngạo Quân léo nhéo phía sau càng bực định quay lại mắng thêm vài câu, nhưng vừa quay lại thấy Lăng Ngạo Quân cau mày đứng đó, gương mặt vốn mười phần bán nước hại dân giờ một bên sưng tím lên, khóe miệng còn lưu máu, tay vẫn cầm lọ thuốc nhỏ lo lắng đưa tới. Nhất thời bao nhiêu câu mắng bị nghẹn lại trong cổ họng, lại quay lại nhìn mình trong gương có chút không chấp nhận được, thương của nàng so với hắn quả thật kém nhiều lắm.
Mạc Tĩnh nhăn mày có phải nàng quá nặng tay không, nàng lắc đầu thở ra lại đứng dậy vươn tay cầm lấy lọ thuốc nhỏ kia mở ra. Mùi bạc hà lan tỏa, ngửi thôi cũng biết là thuốc trị ngoại thương thánh dược Bắc Tuyết cả Phú Qúy Đường mỗi năm cũng chỉ bán ba lọ như vậy- Lại đây- Mạc Tĩnh bước sang một bên gọi Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân không dám trái lời vội tiến đến- Ngồi xuống- Mạc Tĩnh lại ra lệnh ý nói hắn ngồi xuống ghế bên bàn trang điểm.
Đợi Lăng Ngạo Quân ngồi xuống Mạc Tĩnh mới lấy thuốc trong lọ nhẹ nhàng thoa lên má trái của hắn. Lăng Ngạo Quân bất ngờ nhìn Mạc Tĩnh đang bôi thuốc cho mình, hắn chỉ có cảm giác không nói được thành lời, hắn nhìn nàng, nhìn nữ tử vừa giận dữ đến mức ra tay đánh người, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, nàng thật sự không nhẫn tâm như vậy.
Mạc Tĩnh bôi xong thuốc cho Lăng Ngạo Quân lại vòng qua nhìn vào gương tự bôi thuốc cho mình, xong xuôi đóng nắp lại để lên mặt bàn trang điểm, quay lại cởi áo ngoài chỉ còn lại trung y thì thổi nến trèo lên giường lôi chăn đắp vào quyết định đi ngủ không thèm để ý đến ai đó.
Nến tắt, cả phòng tối om Lăng Ngạo Quân mới giật mình hoàn hồn hắn đứng lên máy móc cởi áo ngoài cởi giày trèo lên giường. Mạc Tĩnh thấy hắn động cũng mặc kệ ai bảo hắn mặt dày như vậy đuổi không đi thì tốn công đuổi làm gì cho mệt. Lăng Ngạo Quân vòng tay ôm Mạc Tĩnh hắn nằm bên trong để nằm nghiêng thuốc không bị dính xuống gối, từ lúc mò đến đây hầu như hắn toàn nằm bên trong lúc trước là do Mạc Tĩnh bị thương giờ lại do chính mình, hắn không muốn làm mất thuốc trên má dù sao cũng là Tĩnh Nhi bôi cho nha.
Mạc Tĩnh nằm quay lưng về phía y được một lát thì như sực nhớ ra- Mai sứ thần Bắc Tuyết và Long Hạ đến?- Mạc Tĩnh quay mình nằm ngửa hơi nghiêng người nhìn Lăng Ngạo Quân.
- Ân, mai đến, Hoàng đệ và Phùng Quốc Công sẽ đón tiếp- Lăng Ngạo Quân gật đầu.
- Lâu như vậy không tìm được tên kia, ngươi nghĩ xem hắn có nhân cơ hội này làm chuyện xấu không?
- Ta biết, nàng đừng lo, ta sẽ không để ai hại nàng, hôn lễ sẽ diễn ra tốt đẹp- Lăng Ngạo Quân như cảm nhận được Mạc Tĩnh nghĩ gì đưa tay vuốt má nàng.
- Nói thì hay lắm, ta đã bị thương rồi đấy- Mạc Tĩnh đảo cặp mắt trắng dã liếc Lăng Ngạo Quân- Người đứng sau chuyện này là ai trong ba nước kia?
Lăng Ngạo Quân hơi nhíu mày khi nghe Mạc Tĩnh nhắc đến vết thương- Ai cũng được chỉ cần hắn còn dám đến, ta cũng có sẵn lưới để bắt hắn.
Trong đêm tối dù không nhìn thấy rõ mặt Lăng Ngạo Quân nhưng nghe thấy giọng điệu tự tin của hắn không hiểu sao Mạc Tĩnh lại cảm thấy mình nguyện ý tin tưởng, tin hắn sẽ làm được.
- Tốt, ta tin ngươi lần này- Rồi nàng xoay mình ra ngoài nhắm mắt an tâm đi vào giấc ngủ.
Lăng Ngạo Quân nhìn nhân nhi trong lòng cảm thấy tâm tình thật tốt, dù hôm nay kết thúc khi hai người đều bị thương nhưng thương này hắn cảm thấy thật xứng đáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook