Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch
-
Chương 54: Tuyển phò mã (1)
Ngày hôm nay, cả kinh thành Lâm Dạ quốc còn rộn ràng hơn cả ngày hôm qua - ngày tân hoàng đế lên ngôi. Khắp các nơi tứ xứ đều đổ về nơi đây, tất cả đều nghe nói hoàng thượng đang tìm phò mã công chúa, nghe nói công chúa đó mất tích đã lâu giờ mới tìm thấy, nghe nói công chúa đó còn có một dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, mỹ miều như hằng nga trên tiên giới vậy.
Một truyền mười, mười truyền trăm, người người đều nói về công chúa của Lâm Dạ quốc xinh đẹp ra sao, tuyệt thế ra sao. Vì vậy có thể nói, ai lấy được nàng quả thực là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này.
Con cháu các quan lớn, các đại công tử nhà giàu cho đến những nam nhân cuốc đất bình thường đều nhất loạt đổ xô đến kinh thành. Có thể dễ dàng nhìn thấy trên đường nhưng rương lớn kéo dài, đựng bên trong đó là gì thì khỏi nói cũng biết. Không châu báu ngọc ngà thì cũng là vàng bạc đầy rương.
Còn có một chuyện mà ngày hôm nay có thể coi là ngày hạnh phúc nhất của những cô nương xinh tươi phơi phới vì. Hãy nhìn xem, đâu đâu cũng thấy mỹ nam cưỡi ngựa nha! Qủa thật tuấ tú, quả thực là khung cảnh trăm năm có một.
Trong khi các mỹ nam đang đổ xô đến để ra mắt vị công chúa xinh đẹp thì có một mỹ nam anh tuấn nhất thiên hạ, "xinh đẹp nhất thiện hạ"...khụ khụ đấy là do công chúa nào đó nói đang tức giận ngút trời trong điện
-" Lâm Kỳ, ngươi còn không thu hồi thánh chỉ bổn vương khẳng định sẽ giết ngươi tại nơi này!"- Mạc Phong Thần toàn thân muốn bốc hỏa. Gì cơ? Tuyển phò mã? Được lắm, hắn đây tìm mọi cách trăm phương ngàn kế để tìm nữ nhân của mình về lại để nàng đi tìm một nam nhân khác lấy làm chồng.
Hắn muốn giết tên cẩu hoàng đế trước mặt!
-" E hèm, Mạc Phong Thần, ta nói rõ cho ngươi biết, ta sẽ không thu hồi thánh chỉ, có giỏi thì giết ta thử xem. Ta vì hạnh phúc của biểu muội mà tìm một phò mã phù hợp cho nàng chẳng lẽ là sai, ngươi có tư cách gì mà can thiệp. Mà Mạc Phong Thần hình như đại lễ của ta đã cử hành xong, ngươi không mau về nước chẳng lẽ còn phải để ta đuổi khách "- Lâm Kỳ không mặn không nhạt khẽ nhếch môi cười nói. Ha ha, buổi muội của ta dù sao cũng sẽ về với ngươi, chỉ là đột nhiên thấy buồn chán chơi đùa một chút.
-" Ngươi..."- Mạc Phong Thần tức giận đến nỗi đập vỡ cái bàn ngọc đổ uỳnh một cái, cung nữ thái giám sợ hãi rụt về đằng sau mà hoàng đế nào đó còn đang sung sướng ngồi cười.
Lúc này một thân ảnh lam nhạt nào đó xuất hiện chạy với tốc độ tên lửa vào trong, trố mắt nhìn
-" Ai nha, Phong Thần, chàng đang làm gì vậy? Ta tìm chàng suốt từ nãy đến giờ, định nói cho chàng biết..."- Chưa kịp nói xong bị ánh mắt sắc lạnh của hắn chiếu đến thì run rẩy cả người
-" Biết cái gì?"- Đây là tiếng rít từ kẽ răng ra
-" Biết...biết...ta không biết, ôi đột nhiên thấy đau bụng, ta về cung một chút "- Nói xong lấy tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến bây giờ chạy về cung, được nửa đường thì bị một cánh tay mạnh mẽ nào đó túm lại rồi chân không chạm đất, đạp gió về điện của hắn. Cung nữ xung quanh bị quát lui xuống hết, cánh cửa đóng sập một cái-" Phong...ưm "- Vừa bị túm vào phòng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị ai đó túm lấy môi áp môi mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở của mình. Lâu lắm rồi cảm xúc mạnh liệt này mới quay lại, đôi môi hắn với lạnh như ngày nào, mềm mại như ngày nào, miết xát môi nàng, cắn nuốt lấy nó, đoạt đi từng hơi thở. Mạc Phong Thần một tay nắm eo nàng, một tay nâng gương mặt nàng, mạnh mẽ chiếm lấy môi nàng rồi lại từ từ dịu lại, nhẹ nhàng liếm cánh môi nhỏ nhắn ngọt ngào kia, thi thoảng cắn nhẹ như muốn trừng phạt đến khi cả bình tĩnh lạ mới thả nàng ra ôm vào lòng.
-" Bách Ngọc Lan, nàng là muốn ta tức chết đúng không?"- Mạc Phong Thần giọng trầm thấp khàn khàn nói bên tai nàng khiến toàn thân nàng mềm nhũn như con chi chi dựa vào lòng hắn.
-" Chàng tức giận cái gì? Không phải ta đã nói sao? Ta muốn có cảm giác được theo đuổi một lần, hừ hừ lần trước đã vô duyên vô cớ trở thành hoàng phi của chàng, ta cảm thấy ấm ức, ấm ức nha! Vì vậy, lần này chàng mau theo đuổi ta đi, nếu ta động lòng lần nữa biết đâu sẽ về với chàng !"- Bách Ngọc Lan tức giận đấm vào ngực hắn một cái, cái người này động tí là nóng giận còn nói muốn giết yêu nghiệt huynh nữa chứ.
-" Ta không sợ mình không theo đuổi được nàng? Vì bất kể kết quả ra sao thì nàng vẫn thuộc về ta "- Mạc Phong Thần bá đạo tì trên đầu nàng nói.
-" Không biết còn tưởng rằng chàng theo chủ nghĩa, không cần giang sơn gấm vóc chỉ cần mỹ nhân bồi giường "- Bách Ngọc Lan bĩu môi với hắn, ta mới không nhanh chóng chấp nhận chàng đâu, còn rất nhiều mỹ nam trên thiên hạ này nha!
-" Mỹ nhân bồi giường? Nàng là mỹ nhân sao, còn có thể bồi giường ta tốt chắc "- Mạc Phong Thần hiếm khi trêu đùa nàng, bàn tay không an phận lướt qua đâu đó khiến nàng đỏ mặt, lần này lời vừa dứt đã khiến cho ai đó " không phải mỹ nhân" tức giận.
-" Mạc Phong Thần! Một thời gian không gặp chàng, chàng học được cái giọng điệu đùa bỡn con gái nhà lành của ai thế! Chẳng lẽ thời gian ta không có ở đây chàng đi giải khuây với những mỹ nhân khác! Hừ hừ, lần này bổn công chúa ta nhất định sẽ tìm mấy nam sủng để giả khuây"- Bách Ngọc Lan tức giận cắn vào bàn tay hắn muốn chạy lần nữa,kết quả vẫn vậy bị bắt lại
-" Nói bậy, ta không cho phép nàng nói linh tinh, bằng không, cái miệng nhỏ này..."- Mạc Phong Thần túm nàng lại đè nàng lên cái bàn nhỏ, cắn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn hay nói linh tinh của ai kia.
Bách Ngọc Lan vừa xấu hổ vừa tức giận vùng vậy chạy đi, lần này ngược lại hắn không có đuổi theo.
Ra đến bên ngoài Bách Ngọc Lan thở một hơi mặt đỏ bừng chạy đến tìm Lâm Kỳ xem mấy " tân phò mã " sắp đến chưa
Từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Kỳ đang phê duyệt tấu chương liền dừng bút, phất tay cho nô tài đi xuống. Qủa nhiên, Bách Ngọc Lan đang tiến vào,miệng còn còn hơi sưng đỏ có thể nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra
-" Yêu nghiệt huynh, sao rồi sao rồi?"- Nàng không nhanh không chậm nhảy tót đến hỏi, mấy cung nữ nói cho nàng nói trên đường phố kinh tành hôm nay rất náo nhiệt có vô số các mỹ nam anh tuấn đang chờ để diện kiến công chúa điện hạ -" Ta đã loại bỏ một số kẻ không xứng để muội nhìn, chiều nay chính thức bắt đầu ở bãi săn. Mà muội không sợ vị kia tức giận sao? Hắn ta có vẻ mất bình tĩnh quá, tội cho biểu muội của ta, nhìn bộ dạng xem..."- Lâm Kỳ nháy mắt nhìn nàng, bất giác Bách Ngọc Lan nhìn lại mình, vừa nãy, Mạc Phong Thần chỉ hôn nàng..hôn?
-" Yêu nghiệt huynh, huynh dám cười nhạo ta, được lắm, các người đều khi dễ ta "- Bách Ngọc Lan không khách khí, đập bộp vào cai long thể một cái rồi chạy nhanh. Lâm Kỳ cười cười, từ trước đến nay không ai dám đụng chạm đến người hắn mà nàng dám...Haizz, ai bảo hắn dung túng nàng làm chi!
Buổi chiều, tại bãi săn đã được chuẩn bị cẩn tốt, ở vị trí cao nhất là chỗ ngồi của hoàng thượng và thái hậu, bên cạnh là vị trí của công chúa và những người có chức tước cao như tể tướng, riêng Mạc Phong Thần thì lại không thấy hắn đâu.
Lần này công chúa phá lệ được ngồi cạnh hoàng thượng và thái hậu.
Xiêm y chuẩn bị cho hội săn đều là đồ chuyên dụng rất gọn gàng mà không mất đi vẻ xa hoa quyền quý, rất đẹp. Có rất nhiều những công tử, tiểu thư các quan đều được tham dự, ngồi phía dưới, ai nấy đều áo quần rất xa hoa đẹp đẽ.
Tiếng thái giám hô hành lễ vang lên, khung cảnh lập tức trở nên nghiêm túc, ai nấy cúi xuống hành lễ cẩn thận. Người nào đó vẫn chỉ bĩu môi nhún một cái như không, nàng chưa có bao giờ hành lễ với ai đâu đó! Lâm Kỳ liếc mắt thấy cũng làm như không.
-" Các khanh bình thần, trẫm mở hội săn này tất chỉ vì muốn tìm cho công chúa một phò mã như ý, để cho công bằng hội săn này được lấy làm trung tâm, ai săn được vật phẩm quý đương nhiên sẽ được công chúa ưu ái, còn về phần quyết định trẫm sẽ để công chúa tự mình chọn đức lang quân "- Tân hoàng đế chậm rãi nói, hắn đúng là rảnh rỗi quá mới kiếm chuyện chơi. Nah đầu kia chọn ai còn phải nói sao, nếu đột nhiên có hứng lại chọn người khác có lẽ Lâm Dạ quốc của hắn không sống yên mất. Lâm Kỳ cười khổ
Xung quanh lập tức ồn ào, từ phía ra vào xuất hiện khoảng 4 người nam nhân cười ngựa đi vào. Đây chính là bốn vị mà âm Kỳ đã nhọc sức chọn ra để có thể sánh tầm với cái người dễ tức giận kia.
Bốn người này xét về dung mạo, tiền tài, năng lực, danh tiếng đều không kém cạnh. Coi như là có sức cạnh tranh đi
-" Yêu..yêu nghiệt huynh, mấy người này là sao?"- Rất đẹp, vô cùng tuấn tú, tư thế cưỡi ngựa, không tệ rất được nhưng mà..
-" Mạc Phong Thần hắn đâu rồi?"- Thật sốt ruột hắn không định đến tham dự, không muốn theo đuổi nàng mà định khi nào...trực tiếp bắt cóc công chúa về làm hậu,thật khủng bố
-" Ta làm sao biết hắn chốn ở đâu, không đến thì muội cứ chọn một trong mấy người này đi, ta đã phải tốn sức để chọn ra cho muội đó "- Lâm Kỳ cười nhạt, hắn ta không đến mới là lo, với cái tính cách kia, không đến đường đường chính chính lấy về thì chỉ có cướp về.
-" Lần này, hắn không đến ta nhất định sẽ không theo hắn trở về, hừ hừ "- Bách Ngọc Lan tức giận quay lại cười tươi khiến mấy vị mỹ nam kia ngây ngẩn có người còn suýt ngã ngựa Ồn ào, rất ồn áo, rất náo nhiệt, các vị cô nương kia quả thực mất bình tĩnh quá, vừa nhìn thấy mấy vị đến tuyển phò mã kia đã không ngừng bàn tán. Sao lại đẹp thế này, ôi ước gì ta được lao vào vòng tay chàng
Bách Ngọc Lan trừng mắt, này, bổn công chúa còn chưa chọn đâu, đến lượt các người thèm muốn
Bốn vị công tử này, nói là đẹp nhưng là mỗi người một vẻ, không ai giống ai nhưng đều khiến cho người đối diện ngây ngẩn.
-" Tại hạ là Lăng Tương Vũ, nghe nói hoàng thượng có ý muốn tìm phò mã cho công chúa thì lập tức tới đây, cốt là muốn có thể cùng công chúa sánh vai. Công chúa là cành vàng lá ngọc, tài sắc vẹn toàn, tại hạ nhất định sẽ không phụ tấm lòng của nàng, nguyện yêu thương nàng suốt đời " - Lăng Tương Vũ, là Lăng Tương Vũ đó! Xung quanh ồn ào
Lăng Tương Vũ là con trai duy nhất của nhà họ Lăng giàu có nhất nhì Lâm Dạ quốc này, nghe nói hắn văn võ song toàn, thơ ca rất hay, có vô số các bài thơ được truyền tay nhau. Là một nam tử học vấn uyên bác, dung mạo tuấn tú thư sinh đẹp không nhiễm bụi trần nhưng không thi trạng nguyện để làm quan mà chu du khắp thiên hạ ngẫu hứng làm thơ. Chỉ cần có được một chữ do chính tay hắn viết có thẻ sống đủ cả một đời mà không lo ai đụng đến. Nghe đồn có rất nhiều nữ hiệp khách trên giang hồ muốn cùng hắn sánh vai, không ai ngờ lần này người không ham nữ sắc quyền thế lại đến tuyển phò mã
-" Tại hạ là Lãnh Huyết, xin bái kiến bệ hạ và công chúa. Công chúa, chỉ cần nàng gả cho ta, nàng sẽ không phải sợ ai cả, muốn trả thù ai muốn giết ai ta đều có thể giúp nàng hết . Nàng có thể tùy ý trêu chọc người này , tùy ý gây gổ đánh nhau này không phải sợ ta sẽ che chở cho nàng, đảm không có ai dám động đến nàng nha điều kiện thật hấp dẫn đúng không! "- Thât đáng sợ, thật đáng sợ là Lãnh Huyết đó
Lãnh Huyết là ai? Là người máu lạnh, vô cùng máu lạnh, giết người không chớp mắt. Nổi tiếng có tính tình quái dị thấy ai không vừa mắt là cho một dao, không có ai dám đối nghịch với hắn, người trong giang hồ đều phải chạy trốn mỗi khi thấy hắn. Người này luôn luôn mặc đồ đỏ chói, cây kiếm lúc nào cũng giắt bên mình có thể tùy ý rút ra lúc nào.
-" Tại hạ Trọng Triết Bình, thần xin bệ hạ có thể gả công chúa cho thần, thần nhất định thương yêu nàng, lấy hết sức bảo vệ nàng, cho nàng một cuộc sống bình yên hạnh phúc " - Người này thì họ quá quen thuộc rồi.
Trọng Triết Bình là tể tướng trẻ nhất trong lịch sử Lâm Dạ quốc từ trước đến nay,võ công cái thế, 23 tuổi đã đánh thắng vô số trận chiến, lập được những chiến công to lớn đem lại một cuộc sống ấm no bình yên cho nhân dân. Người này nổi tiếng là cương trực, liêm khiết, làm quan vô cùng trong sạch, đời tư cũng không nhiễm hạt bụi nào , được mọi người kính trọng. Dung mạo tuy hơi dữ dằn một chút vì luyện binh đao nhưng lại toát lên vẻ mạnh mẽ, tuấn tú cuốn hút. Các quan vẫn mong muốn có thể gả nữ nhi của mình cho hắn nhưng cho đến bây giờ một nữ nhân cũng chưa từng thấy xuất hiện bên hắn
-" Tại hạ là Vô Dược, bái kiến hoàng thượng cùng với công chúa điện hạ, chỉ cần nàng lấy ta, ta có thể đảm bảo nàng chắc chắn sống đến 100 tuổi mà không có vấn đề gì, được chứ "- Vô...Vô..Dược, rất nhiều người đã ngất xỉu.
Vô Dược, là Vô Dược đó, tiền nhiều thì sao, dung mạo đẹp thì sao, chết rồi thì còn có thể làm được gì. Vô Dược là người dùng độc giỏi nhất thiên hạ, giải độc giỏi nhất thiên hạ, cũng chữa bênh giỏi nhất thiên hạ, ở bên hắn thì còn lo lắng cái gì. Đã vậy, nhìn xem, dung mạo kia lại đẹp rung động, mái tóc trắng lại toát lên vẻ thần tiên của hắn. Tiền tài thì không cần phải nói, để mua được một viên thuốc của hắn nhiều người nguyện ý đem cả gia tài để mua còn không được.
Bách Ngọc Lan á khẩu không nói được gì.
Bà nó, Vô Dược ngươi đến đây làm gì?
Đúng lúc này một tiếng ngựa hý vang lên, một bóng dáng nam nhân cao lớn xuất hiện.
Bách Ngọc Lan cười tủm tỉm, nhìn bóng hình đó.
Mạc Phong Thần chàng đến rồi, cứ tưởng không đến chứ, đang định chọn lấy một nam sủng để âu yếm
Cảm thấy đột nhiên lưng lạnh buốt, nhận ra thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của ai đó nàng rùng mình một cái rồi nhanh chóng trừng mắt lại.
Chuyện vui còn dài, chàng phải cố gắng lên!
Một truyền mười, mười truyền trăm, người người đều nói về công chúa của Lâm Dạ quốc xinh đẹp ra sao, tuyệt thế ra sao. Vì vậy có thể nói, ai lấy được nàng quả thực là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này.
Con cháu các quan lớn, các đại công tử nhà giàu cho đến những nam nhân cuốc đất bình thường đều nhất loạt đổ xô đến kinh thành. Có thể dễ dàng nhìn thấy trên đường nhưng rương lớn kéo dài, đựng bên trong đó là gì thì khỏi nói cũng biết. Không châu báu ngọc ngà thì cũng là vàng bạc đầy rương.
Còn có một chuyện mà ngày hôm nay có thể coi là ngày hạnh phúc nhất của những cô nương xinh tươi phơi phới vì. Hãy nhìn xem, đâu đâu cũng thấy mỹ nam cưỡi ngựa nha! Qủa thật tuấ tú, quả thực là khung cảnh trăm năm có một.
Trong khi các mỹ nam đang đổ xô đến để ra mắt vị công chúa xinh đẹp thì có một mỹ nam anh tuấn nhất thiên hạ, "xinh đẹp nhất thiện hạ"...khụ khụ đấy là do công chúa nào đó nói đang tức giận ngút trời trong điện
-" Lâm Kỳ, ngươi còn không thu hồi thánh chỉ bổn vương khẳng định sẽ giết ngươi tại nơi này!"- Mạc Phong Thần toàn thân muốn bốc hỏa. Gì cơ? Tuyển phò mã? Được lắm, hắn đây tìm mọi cách trăm phương ngàn kế để tìm nữ nhân của mình về lại để nàng đi tìm một nam nhân khác lấy làm chồng.
Hắn muốn giết tên cẩu hoàng đế trước mặt!
-" E hèm, Mạc Phong Thần, ta nói rõ cho ngươi biết, ta sẽ không thu hồi thánh chỉ, có giỏi thì giết ta thử xem. Ta vì hạnh phúc của biểu muội mà tìm một phò mã phù hợp cho nàng chẳng lẽ là sai, ngươi có tư cách gì mà can thiệp. Mà Mạc Phong Thần hình như đại lễ của ta đã cử hành xong, ngươi không mau về nước chẳng lẽ còn phải để ta đuổi khách "- Lâm Kỳ không mặn không nhạt khẽ nhếch môi cười nói. Ha ha, buổi muội của ta dù sao cũng sẽ về với ngươi, chỉ là đột nhiên thấy buồn chán chơi đùa một chút.
-" Ngươi..."- Mạc Phong Thần tức giận đến nỗi đập vỡ cái bàn ngọc đổ uỳnh một cái, cung nữ thái giám sợ hãi rụt về đằng sau mà hoàng đế nào đó còn đang sung sướng ngồi cười.
Lúc này một thân ảnh lam nhạt nào đó xuất hiện chạy với tốc độ tên lửa vào trong, trố mắt nhìn
-" Ai nha, Phong Thần, chàng đang làm gì vậy? Ta tìm chàng suốt từ nãy đến giờ, định nói cho chàng biết..."- Chưa kịp nói xong bị ánh mắt sắc lạnh của hắn chiếu đến thì run rẩy cả người
-" Biết cái gì?"- Đây là tiếng rít từ kẽ răng ra
-" Biết...biết...ta không biết, ôi đột nhiên thấy đau bụng, ta về cung một chút "- Nói xong lấy tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến bây giờ chạy về cung, được nửa đường thì bị một cánh tay mạnh mẽ nào đó túm lại rồi chân không chạm đất, đạp gió về điện của hắn. Cung nữ xung quanh bị quát lui xuống hết, cánh cửa đóng sập một cái-" Phong...ưm "- Vừa bị túm vào phòng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị ai đó túm lấy môi áp môi mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở của mình. Lâu lắm rồi cảm xúc mạnh liệt này mới quay lại, đôi môi hắn với lạnh như ngày nào, mềm mại như ngày nào, miết xát môi nàng, cắn nuốt lấy nó, đoạt đi từng hơi thở. Mạc Phong Thần một tay nắm eo nàng, một tay nâng gương mặt nàng, mạnh mẽ chiếm lấy môi nàng rồi lại từ từ dịu lại, nhẹ nhàng liếm cánh môi nhỏ nhắn ngọt ngào kia, thi thoảng cắn nhẹ như muốn trừng phạt đến khi cả bình tĩnh lạ mới thả nàng ra ôm vào lòng.
-" Bách Ngọc Lan, nàng là muốn ta tức chết đúng không?"- Mạc Phong Thần giọng trầm thấp khàn khàn nói bên tai nàng khiến toàn thân nàng mềm nhũn như con chi chi dựa vào lòng hắn.
-" Chàng tức giận cái gì? Không phải ta đã nói sao? Ta muốn có cảm giác được theo đuổi một lần, hừ hừ lần trước đã vô duyên vô cớ trở thành hoàng phi của chàng, ta cảm thấy ấm ức, ấm ức nha! Vì vậy, lần này chàng mau theo đuổi ta đi, nếu ta động lòng lần nữa biết đâu sẽ về với chàng !"- Bách Ngọc Lan tức giận đấm vào ngực hắn một cái, cái người này động tí là nóng giận còn nói muốn giết yêu nghiệt huynh nữa chứ.
-" Ta không sợ mình không theo đuổi được nàng? Vì bất kể kết quả ra sao thì nàng vẫn thuộc về ta "- Mạc Phong Thần bá đạo tì trên đầu nàng nói.
-" Không biết còn tưởng rằng chàng theo chủ nghĩa, không cần giang sơn gấm vóc chỉ cần mỹ nhân bồi giường "- Bách Ngọc Lan bĩu môi với hắn, ta mới không nhanh chóng chấp nhận chàng đâu, còn rất nhiều mỹ nam trên thiên hạ này nha!
-" Mỹ nhân bồi giường? Nàng là mỹ nhân sao, còn có thể bồi giường ta tốt chắc "- Mạc Phong Thần hiếm khi trêu đùa nàng, bàn tay không an phận lướt qua đâu đó khiến nàng đỏ mặt, lần này lời vừa dứt đã khiến cho ai đó " không phải mỹ nhân" tức giận.
-" Mạc Phong Thần! Một thời gian không gặp chàng, chàng học được cái giọng điệu đùa bỡn con gái nhà lành của ai thế! Chẳng lẽ thời gian ta không có ở đây chàng đi giải khuây với những mỹ nhân khác! Hừ hừ, lần này bổn công chúa ta nhất định sẽ tìm mấy nam sủng để giả khuây"- Bách Ngọc Lan tức giận cắn vào bàn tay hắn muốn chạy lần nữa,kết quả vẫn vậy bị bắt lại
-" Nói bậy, ta không cho phép nàng nói linh tinh, bằng không, cái miệng nhỏ này..."- Mạc Phong Thần túm nàng lại đè nàng lên cái bàn nhỏ, cắn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn hay nói linh tinh của ai kia.
Bách Ngọc Lan vừa xấu hổ vừa tức giận vùng vậy chạy đi, lần này ngược lại hắn không có đuổi theo.
Ra đến bên ngoài Bách Ngọc Lan thở một hơi mặt đỏ bừng chạy đến tìm Lâm Kỳ xem mấy " tân phò mã " sắp đến chưa
Từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Kỳ đang phê duyệt tấu chương liền dừng bút, phất tay cho nô tài đi xuống. Qủa nhiên, Bách Ngọc Lan đang tiến vào,miệng còn còn hơi sưng đỏ có thể nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra
-" Yêu nghiệt huynh, sao rồi sao rồi?"- Nàng không nhanh không chậm nhảy tót đến hỏi, mấy cung nữ nói cho nàng nói trên đường phố kinh tành hôm nay rất náo nhiệt có vô số các mỹ nam anh tuấn đang chờ để diện kiến công chúa điện hạ -" Ta đã loại bỏ một số kẻ không xứng để muội nhìn, chiều nay chính thức bắt đầu ở bãi săn. Mà muội không sợ vị kia tức giận sao? Hắn ta có vẻ mất bình tĩnh quá, tội cho biểu muội của ta, nhìn bộ dạng xem..."- Lâm Kỳ nháy mắt nhìn nàng, bất giác Bách Ngọc Lan nhìn lại mình, vừa nãy, Mạc Phong Thần chỉ hôn nàng..hôn?
-" Yêu nghiệt huynh, huynh dám cười nhạo ta, được lắm, các người đều khi dễ ta "- Bách Ngọc Lan không khách khí, đập bộp vào cai long thể một cái rồi chạy nhanh. Lâm Kỳ cười cười, từ trước đến nay không ai dám đụng chạm đến người hắn mà nàng dám...Haizz, ai bảo hắn dung túng nàng làm chi!
Buổi chiều, tại bãi săn đã được chuẩn bị cẩn tốt, ở vị trí cao nhất là chỗ ngồi của hoàng thượng và thái hậu, bên cạnh là vị trí của công chúa và những người có chức tước cao như tể tướng, riêng Mạc Phong Thần thì lại không thấy hắn đâu.
Lần này công chúa phá lệ được ngồi cạnh hoàng thượng và thái hậu.
Xiêm y chuẩn bị cho hội săn đều là đồ chuyên dụng rất gọn gàng mà không mất đi vẻ xa hoa quyền quý, rất đẹp. Có rất nhiều những công tử, tiểu thư các quan đều được tham dự, ngồi phía dưới, ai nấy đều áo quần rất xa hoa đẹp đẽ.
Tiếng thái giám hô hành lễ vang lên, khung cảnh lập tức trở nên nghiêm túc, ai nấy cúi xuống hành lễ cẩn thận. Người nào đó vẫn chỉ bĩu môi nhún một cái như không, nàng chưa có bao giờ hành lễ với ai đâu đó! Lâm Kỳ liếc mắt thấy cũng làm như không.
-" Các khanh bình thần, trẫm mở hội săn này tất chỉ vì muốn tìm cho công chúa một phò mã như ý, để cho công bằng hội săn này được lấy làm trung tâm, ai săn được vật phẩm quý đương nhiên sẽ được công chúa ưu ái, còn về phần quyết định trẫm sẽ để công chúa tự mình chọn đức lang quân "- Tân hoàng đế chậm rãi nói, hắn đúng là rảnh rỗi quá mới kiếm chuyện chơi. Nah đầu kia chọn ai còn phải nói sao, nếu đột nhiên có hứng lại chọn người khác có lẽ Lâm Dạ quốc của hắn không sống yên mất. Lâm Kỳ cười khổ
Xung quanh lập tức ồn ào, từ phía ra vào xuất hiện khoảng 4 người nam nhân cười ngựa đi vào. Đây chính là bốn vị mà âm Kỳ đã nhọc sức chọn ra để có thể sánh tầm với cái người dễ tức giận kia.
Bốn người này xét về dung mạo, tiền tài, năng lực, danh tiếng đều không kém cạnh. Coi như là có sức cạnh tranh đi
-" Yêu..yêu nghiệt huynh, mấy người này là sao?"- Rất đẹp, vô cùng tuấn tú, tư thế cưỡi ngựa, không tệ rất được nhưng mà..
-" Mạc Phong Thần hắn đâu rồi?"- Thật sốt ruột hắn không định đến tham dự, không muốn theo đuổi nàng mà định khi nào...trực tiếp bắt cóc công chúa về làm hậu,thật khủng bố
-" Ta làm sao biết hắn chốn ở đâu, không đến thì muội cứ chọn một trong mấy người này đi, ta đã phải tốn sức để chọn ra cho muội đó "- Lâm Kỳ cười nhạt, hắn ta không đến mới là lo, với cái tính cách kia, không đến đường đường chính chính lấy về thì chỉ có cướp về.
-" Lần này, hắn không đến ta nhất định sẽ không theo hắn trở về, hừ hừ "- Bách Ngọc Lan tức giận quay lại cười tươi khiến mấy vị mỹ nam kia ngây ngẩn có người còn suýt ngã ngựa Ồn ào, rất ồn áo, rất náo nhiệt, các vị cô nương kia quả thực mất bình tĩnh quá, vừa nhìn thấy mấy vị đến tuyển phò mã kia đã không ngừng bàn tán. Sao lại đẹp thế này, ôi ước gì ta được lao vào vòng tay chàng
Bách Ngọc Lan trừng mắt, này, bổn công chúa còn chưa chọn đâu, đến lượt các người thèm muốn
Bốn vị công tử này, nói là đẹp nhưng là mỗi người một vẻ, không ai giống ai nhưng đều khiến cho người đối diện ngây ngẩn.
-" Tại hạ là Lăng Tương Vũ, nghe nói hoàng thượng có ý muốn tìm phò mã cho công chúa thì lập tức tới đây, cốt là muốn có thể cùng công chúa sánh vai. Công chúa là cành vàng lá ngọc, tài sắc vẹn toàn, tại hạ nhất định sẽ không phụ tấm lòng của nàng, nguyện yêu thương nàng suốt đời " - Lăng Tương Vũ, là Lăng Tương Vũ đó! Xung quanh ồn ào
Lăng Tương Vũ là con trai duy nhất của nhà họ Lăng giàu có nhất nhì Lâm Dạ quốc này, nghe nói hắn văn võ song toàn, thơ ca rất hay, có vô số các bài thơ được truyền tay nhau. Là một nam tử học vấn uyên bác, dung mạo tuấn tú thư sinh đẹp không nhiễm bụi trần nhưng không thi trạng nguyện để làm quan mà chu du khắp thiên hạ ngẫu hứng làm thơ. Chỉ cần có được một chữ do chính tay hắn viết có thẻ sống đủ cả một đời mà không lo ai đụng đến. Nghe đồn có rất nhiều nữ hiệp khách trên giang hồ muốn cùng hắn sánh vai, không ai ngờ lần này người không ham nữ sắc quyền thế lại đến tuyển phò mã
-" Tại hạ là Lãnh Huyết, xin bái kiến bệ hạ và công chúa. Công chúa, chỉ cần nàng gả cho ta, nàng sẽ không phải sợ ai cả, muốn trả thù ai muốn giết ai ta đều có thể giúp nàng hết . Nàng có thể tùy ý trêu chọc người này , tùy ý gây gổ đánh nhau này không phải sợ ta sẽ che chở cho nàng, đảm không có ai dám động đến nàng nha điều kiện thật hấp dẫn đúng không! "- Thât đáng sợ, thật đáng sợ là Lãnh Huyết đó
Lãnh Huyết là ai? Là người máu lạnh, vô cùng máu lạnh, giết người không chớp mắt. Nổi tiếng có tính tình quái dị thấy ai không vừa mắt là cho một dao, không có ai dám đối nghịch với hắn, người trong giang hồ đều phải chạy trốn mỗi khi thấy hắn. Người này luôn luôn mặc đồ đỏ chói, cây kiếm lúc nào cũng giắt bên mình có thể tùy ý rút ra lúc nào.
-" Tại hạ Trọng Triết Bình, thần xin bệ hạ có thể gả công chúa cho thần, thần nhất định thương yêu nàng, lấy hết sức bảo vệ nàng, cho nàng một cuộc sống bình yên hạnh phúc " - Người này thì họ quá quen thuộc rồi.
Trọng Triết Bình là tể tướng trẻ nhất trong lịch sử Lâm Dạ quốc từ trước đến nay,võ công cái thế, 23 tuổi đã đánh thắng vô số trận chiến, lập được những chiến công to lớn đem lại một cuộc sống ấm no bình yên cho nhân dân. Người này nổi tiếng là cương trực, liêm khiết, làm quan vô cùng trong sạch, đời tư cũng không nhiễm hạt bụi nào , được mọi người kính trọng. Dung mạo tuy hơi dữ dằn một chút vì luyện binh đao nhưng lại toát lên vẻ mạnh mẽ, tuấn tú cuốn hút. Các quan vẫn mong muốn có thể gả nữ nhi của mình cho hắn nhưng cho đến bây giờ một nữ nhân cũng chưa từng thấy xuất hiện bên hắn
-" Tại hạ là Vô Dược, bái kiến hoàng thượng cùng với công chúa điện hạ, chỉ cần nàng lấy ta, ta có thể đảm bảo nàng chắc chắn sống đến 100 tuổi mà không có vấn đề gì, được chứ "- Vô...Vô..Dược, rất nhiều người đã ngất xỉu.
Vô Dược, là Vô Dược đó, tiền nhiều thì sao, dung mạo đẹp thì sao, chết rồi thì còn có thể làm được gì. Vô Dược là người dùng độc giỏi nhất thiên hạ, giải độc giỏi nhất thiên hạ, cũng chữa bênh giỏi nhất thiên hạ, ở bên hắn thì còn lo lắng cái gì. Đã vậy, nhìn xem, dung mạo kia lại đẹp rung động, mái tóc trắng lại toát lên vẻ thần tiên của hắn. Tiền tài thì không cần phải nói, để mua được một viên thuốc của hắn nhiều người nguyện ý đem cả gia tài để mua còn không được.
Bách Ngọc Lan á khẩu không nói được gì.
Bà nó, Vô Dược ngươi đến đây làm gì?
Đúng lúc này một tiếng ngựa hý vang lên, một bóng dáng nam nhân cao lớn xuất hiện.
Bách Ngọc Lan cười tủm tỉm, nhìn bóng hình đó.
Mạc Phong Thần chàng đến rồi, cứ tưởng không đến chứ, đang định chọn lấy một nam sủng để âu yếm
Cảm thấy đột nhiên lưng lạnh buốt, nhận ra thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của ai đó nàng rùng mình một cái rồi nhanh chóng trừng mắt lại.
Chuyện vui còn dài, chàng phải cố gắng lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook