Hoàng Hậu Lười Y Nhân
-
Quyển 1 - Chương 8: Động phòng (3)
Mặc đám người xung quanh cười đùa chế nhạo vô cùng quá quắt, Bùi Nhược Trần vẫn thản nhiên hành lễ, khẽ nói: “Bùi Nhược Trần tham kiến vương phi.”
Y Nhân vừa mừng vừa lo gật gật đầu.
Bùi Nhược Trần chẳng nói gì thêm chỉ lễ độ nghiêng mình rồi đi lại phía bàn tiệc.
Khi y bỏ đi, Y Nhân ngửi thấy mùi mực thơm thơm thấm vào lòng, thật là dễ chịu.
Y đã đi xa tít mà Y Nhân vẫn ngây người đứng yên tại chỗ.
Hạ Lan Tuyết xa xa cũng nhìn thấy, tuy y không đoán được chuyện gì nhưng chẳng hiểu sao lại thấy buồn bực trong lòng, vẫy tay nói: “Sao còn không tới đưa tân vương phi về phòng!”
Vương gia đã thúc giục, đương nhiên hai thị nữ bước ra ngay, khách khách khí khí mời Y Nhân ra khỏi tiền sảnh theo cửa ngách tới tân phòng mới thu xếp ở hậu viên.
Tuy không khua chiêng gõ trống bái thiên địa nhưng Y Nhân thấy cũng chẳng sao cả, lại càng nhàn nhã đỡ phiền hà.
Không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh, xuyên qua bao nhiêu đình viện, rốt cục cũng tới được tân phòng ở nơi sâu nhất của hậu viện, Y Nhân cũng đã mệt muốn chết.
Cô cũng chẳng buồn nhìn kỹ xem tân phòng trang trí có đẹp hay không, nghênh nghênh ngang ngang đẩy cửa bước vào, gỡ bỏ trang sức, cởi áo ngoài định lên giường.
Hai thị nữ dẫn Y Nhân vào vội vàng kéo cô lại: “Vương phi, còn phải đợi vương gia về nữa…”
“Vương gia đâu có bảo ta đợi y.” Y Nhân chớp mắt, ngây thơ nói.
Thị nữ nghẹn lời, nhất thời cũng không biết đáp thế nào.
“Được rồi.” Y Nhân thấy thị nữ khó xử cũng thân mật an ủi: “Các người cứ nói không biết rồi đứng ngoài đợi là được, ta đi ngủ đây.” Dứt lời, cô nhoẻn cười ngây thơ rồi vung chân hất văng giày đi, leo tót lên giường tiếp tục giấc mơ còn dang dở.
Kem ngũ sắc Haagen Dasz…
Y Nhân chìm vào cõi mộng rất nhanh, nhưng không mơ thấy kem Haagen Dasz mà trông thấy một gương mặt vô cùng thanh thoát dễ chịu, cười nói dịu dàng, ôn nhuận như ngọc.
Không biết giấc mộng xuân đó dài bao lâu, Y Nhân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng quỳ lạy bên ngoài, tựa hồ có người đang thỉnh an, nói cái gì “vương gia cát tường”.
Vương gia?
Cô giật nảy mình, cuối cùng cũng ý thức được sự thật, giờ đây mình đã gả về làm vợ người ta.
Đêm nay chính là đêm động phòng.
Nến hồng nhỏ lệ trên bàn, đã cháy tàn rồi.
Y Nhân mở mắt, nhìn qua khe cửa trông ra màn đêm lạnh lẽo bên ngoài, không trăng không sao, đêm đen gió lớn, chính là thời điểm để giết người phóng hỏa.
Vương gia tới làm gì chứ?
Lẽ nào không phải tống thẳng cô vào lãnh cung ư? Trước khi tống vào lãnh cung còn muốn giày vò cô một phen hay sao?
Y Nhân cũng chẳng phải loại người quá đề cao trinh tiết, huống chi người đó lại là phu quân trên danh nghĩa của cô.
Cô có thể chịu đựng, xem như là cái giá phải trả cho cuộc sống an hưởng phú quý nhàn tản về sau đi.
Có điều miễn được thì miễn đi, việc gì đó có lẽ rất tốn sức a…
Y Nhân đang mải mê tính toán thì tiếng bước chân trầm ổn đó đã dừng lại trước cửa phòng.
Đâu còn thời gian mà nghĩ ngợi nhiều, cứ tắt đèn đi rồi nói.
Cô lồm cồm bỏ dậy, lò dò định đi tắt đèn nhưng bàn đặt cách giường khá xa, cô thò tay ra với với, còn chưa với tới bàn thì kẹt một tiếng, cửa phòng đã mở ra.
Y Nhân giật mình, mất thăng bằng, nửa người trên chới với ngã lộn cổ xuống giường.
Đây là cú ngã thứ ba trong một ngày của cô.
Y Nhân rất bực bội.
Hạ Lan Tuyết đứng trước cửa lạnh lùng nhìn cảnh tượng trong phòng, cũng rất bực bội.
Tên lính đi dò la khi nãy nói nhị tiểu thư Y gia ngây ngốc từ bé, trước đó y còn không tin nhưng nhìn thấy cảnh thảm hại trước mặt, y đã tin đến chín phần.
Vừa ngốc vừa béo. Hạ Lan Tuyết càng lúc càng thấy mình bị bỡn cợt, chỉ muốn quay mình bỏ đi.
Quyết định tới xem cô ta một chút thật là sai lầm!
Hai người một trên một dưới trân trối nhìn nhau, lại sa vào tình thế căng thẳng.
Y Nhân vừa mừng vừa lo gật gật đầu.
Bùi Nhược Trần chẳng nói gì thêm chỉ lễ độ nghiêng mình rồi đi lại phía bàn tiệc.
Khi y bỏ đi, Y Nhân ngửi thấy mùi mực thơm thơm thấm vào lòng, thật là dễ chịu.
Y đã đi xa tít mà Y Nhân vẫn ngây người đứng yên tại chỗ.
Hạ Lan Tuyết xa xa cũng nhìn thấy, tuy y không đoán được chuyện gì nhưng chẳng hiểu sao lại thấy buồn bực trong lòng, vẫy tay nói: “Sao còn không tới đưa tân vương phi về phòng!”
Vương gia đã thúc giục, đương nhiên hai thị nữ bước ra ngay, khách khách khí khí mời Y Nhân ra khỏi tiền sảnh theo cửa ngách tới tân phòng mới thu xếp ở hậu viên.
Tuy không khua chiêng gõ trống bái thiên địa nhưng Y Nhân thấy cũng chẳng sao cả, lại càng nhàn nhã đỡ phiền hà.
Không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh, xuyên qua bao nhiêu đình viện, rốt cục cũng tới được tân phòng ở nơi sâu nhất của hậu viện, Y Nhân cũng đã mệt muốn chết.
Cô cũng chẳng buồn nhìn kỹ xem tân phòng trang trí có đẹp hay không, nghênh nghênh ngang ngang đẩy cửa bước vào, gỡ bỏ trang sức, cởi áo ngoài định lên giường.
Hai thị nữ dẫn Y Nhân vào vội vàng kéo cô lại: “Vương phi, còn phải đợi vương gia về nữa…”
“Vương gia đâu có bảo ta đợi y.” Y Nhân chớp mắt, ngây thơ nói.
Thị nữ nghẹn lời, nhất thời cũng không biết đáp thế nào.
“Được rồi.” Y Nhân thấy thị nữ khó xử cũng thân mật an ủi: “Các người cứ nói không biết rồi đứng ngoài đợi là được, ta đi ngủ đây.” Dứt lời, cô nhoẻn cười ngây thơ rồi vung chân hất văng giày đi, leo tót lên giường tiếp tục giấc mơ còn dang dở.
Kem ngũ sắc Haagen Dasz…
Y Nhân chìm vào cõi mộng rất nhanh, nhưng không mơ thấy kem Haagen Dasz mà trông thấy một gương mặt vô cùng thanh thoát dễ chịu, cười nói dịu dàng, ôn nhuận như ngọc.
Không biết giấc mộng xuân đó dài bao lâu, Y Nhân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng quỳ lạy bên ngoài, tựa hồ có người đang thỉnh an, nói cái gì “vương gia cát tường”.
Vương gia?
Cô giật nảy mình, cuối cùng cũng ý thức được sự thật, giờ đây mình đã gả về làm vợ người ta.
Đêm nay chính là đêm động phòng.
Nến hồng nhỏ lệ trên bàn, đã cháy tàn rồi.
Y Nhân mở mắt, nhìn qua khe cửa trông ra màn đêm lạnh lẽo bên ngoài, không trăng không sao, đêm đen gió lớn, chính là thời điểm để giết người phóng hỏa.
Vương gia tới làm gì chứ?
Lẽ nào không phải tống thẳng cô vào lãnh cung ư? Trước khi tống vào lãnh cung còn muốn giày vò cô một phen hay sao?
Y Nhân cũng chẳng phải loại người quá đề cao trinh tiết, huống chi người đó lại là phu quân trên danh nghĩa của cô.
Cô có thể chịu đựng, xem như là cái giá phải trả cho cuộc sống an hưởng phú quý nhàn tản về sau đi.
Có điều miễn được thì miễn đi, việc gì đó có lẽ rất tốn sức a…
Y Nhân đang mải mê tính toán thì tiếng bước chân trầm ổn đó đã dừng lại trước cửa phòng.
Đâu còn thời gian mà nghĩ ngợi nhiều, cứ tắt đèn đi rồi nói.
Cô lồm cồm bỏ dậy, lò dò định đi tắt đèn nhưng bàn đặt cách giường khá xa, cô thò tay ra với với, còn chưa với tới bàn thì kẹt một tiếng, cửa phòng đã mở ra.
Y Nhân giật mình, mất thăng bằng, nửa người trên chới với ngã lộn cổ xuống giường.
Đây là cú ngã thứ ba trong một ngày của cô.
Y Nhân rất bực bội.
Hạ Lan Tuyết đứng trước cửa lạnh lùng nhìn cảnh tượng trong phòng, cũng rất bực bội.
Tên lính đi dò la khi nãy nói nhị tiểu thư Y gia ngây ngốc từ bé, trước đó y còn không tin nhưng nhìn thấy cảnh thảm hại trước mặt, y đã tin đến chín phần.
Vừa ngốc vừa béo. Hạ Lan Tuyết càng lúc càng thấy mình bị bỡn cợt, chỉ muốn quay mình bỏ đi.
Quyết định tới xem cô ta một chút thật là sai lầm!
Hai người một trên một dưới trân trối nhìn nhau, lại sa vào tình thế căng thẳng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook