Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt
-
Chương 80
“Thu Thánh, lại phiền huynh rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn Mao Thu Thánh và Lục Bính mồ hôi đầy đầu liền đón họ vào nhà.
“Ta cũng là tình cờ gặp tiểu nhị đưa cơm cho nàng trên đường, tiện đường mang đến cho nàng thôi.” Mao Thu Thánh vừa quệt mồ hôi vừa cười với Hiểu Nguyệt, không để ý trong nhà còn có một người khác.
“Tô cô nương, hôm nay công tử nhà ta cố ý chọn món vịt thơm tê mũi mà cô thích ăn nhất đấy, mau tranh thủ nếm thử lúc còn nóng.” Lục Bính đặt thẳng giỏ thức ăn lên bàn, đến lúc này mới chú ý thấy một người đàn ông đang ngồi bên bàn, liền nghiêm giọng chất vấn, “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà Tô cô nương?” Cũng tới bấy giờ Mao Thu Thánh mới ý thức được sự tồn tại của một người đàn ông khác trong nhà.
“Ồ, Thu Thánh, Lục Bính, y là anh trai tôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt mỉm cười giới thiệu đồng thời nháy mắt với Đỗ Chính Hiên, ý bảo y đừng xụ mặt ra nữa, “Các huynh gọi y… Hiên ca là được rồi!”
Lục Bính lại bắt đầu hoài nghi lời Hiểu Nguyệt nói, chẳng có cách nào cả, từ khi mới gặp nàng ta đã không nói được mấy câu thật rồi! Gần đây thấy nàng tận tâm giúp đỡ người dân Thương Dao mới có được chút cảm tình, nhưng giờ phút này lại tòi ra một người đàn ông bảo là anh trai, với tiền án của nàng thì bảo mình tin lời nàng thế nào?
Mao Thu Thánh vẫn bình tĩnh nhìn ông anh trên trời rơi xuống này, còn chưa kịp nói câu nào Đỗ Chính Hiên đã đứng lên trước vừa cười vừa chắp tay chào hỏi: “Mao đại nhân, nghe tiếng đã lâu! Mao đại nhân cứ gọi tại hạ Tô Chính Hiên là được!”
“Tô huynh!” Mao Thu Thánh cũng chắp tay đáp lễ, “Ngưỡng mộ huynh từ lâu rồi!”
Hai kẻ lãng nhách này! Đỗ Chính Hiên nói ngưỡng mộ Mao Thu Thánh nghe còn chấp nhận được, nhưng cha Mao Thu Thánh này chưa từng gặp Đỗ Chính Hiên lần nào mà cũng ngưỡng mộ với hân hạnh cái nỗi gì! “Cả nhà ngồi xuống ăn cơm đi đã, đừng đứng mãi thế, tôi đói sắp ngất ra rồi đây này!” Hiểu Nguyệt mở nắp lồng cơm ra nhìn một cái, đồ ăn bữa nay quả nhiên rất thịnh soạn, “Ha! Thu Thánh, cám ơn huynh! Nhưng ăn ngần này thứ thì tôi phá sản mất thôi!”
“Tiểu muội à, muội tính toán chi li quá đấy! Hay thôi để đêm nay anh trai mời muội đến quán rượu trong thành uống nhá?” Đỗ Chính Hiên cười ha hả vỗ vai Hiểu Nguyệt nói, “Sao trước kia không biết muội có tài quản lý tiền nong nhỉ?”
“Hừ! Đợi khi nào ăn bữa sáng phải lo bữa chiều huynh sẽ biết tác dụng của việc tính toán chi li!” Hiểu Nguyệt cũng mỉm cười vỗ lại vai Đỗ Chính Hiên. “Tam ca nói hôm nay muốn mời rượu cơ đấy! Thế thì muội đây sẽ không khách khí nữa! Đêm nay chúng ta sẽ đi Túy Hoa lâu trước uống rượu sau xem múa hát, ngắm nghía các Hoa nương, nghe thử loại âm nhạc ủy mị mà Tuần phủ và Thái Úy – những người có địa vị cao nhất Thương Dao này yêu thích nhất …”
“Khụ… Tiểu muội, muội không sốt đấy chứ!”
“Hiểu Nguyệt… Túy Hoa lâu không phải nơi nàng có thể đi.” Mặc dù Mao Thu Thánh đã sống cùng Hiểu Nguyệt gần hai tháng nhưng vẫn chưa quen với việc nàng thình lình thốt ra những lời làm người ta kinh ngạc.
Lục Bính không lên tiếng mà giả vờ như không nghe không thấy.
“Không thể đi? Người ta mở cửa kinh doanh chính là để đón khách, sao lại không thể đi?” Hiểu Nguyệt lườm, nàng không vừa mắt Thái úy Thương Dao đã lâu, rất muốn mượn cơ hội chỉnh hắn một trận. Tiếc là vào phủ Thái úy còn khó hơn vào Hoàng cung nữa! Còn may hắn rất thích đi Hoa lâu, nhưng vào Hoa lâu cần rất nhiều bạc mà Hiểu Nguyệt lại không có tiền!
“Đó là Hoa lâu, đương nhiên con gái không thể đi rồi!” Lục Bính tiếp lời, nói rất tự tin.
“À ờ… Tiểu muội này, có phải muội bị cái gì kích thích không?” Đỗ Chính Hiên tin rằng Hiểu Nguyệt không phải loại người vô lý hồ đồ, đột nhiên con bé nghĩ đến Túy Hoa lâu thì nhất định có mục đích gì đó!
Đỗ Hiểu Nguyệt mỉm cười, mấy phần tà mị, vài phần kiều diễm: “Đúng, là muội bị kích thích! Tên Thái úy đó muội không vừa mắt lâu rồi, chi bằng đêm nay đi chơi đùa với hắn một phen? Cũng không biết Đại… Khâm sai làm ăn thế nào, con sâu ấy có ô dù ở đâu mà vẫn không trị tội hắn!”
“Haiz, tiểu muội, việc nhỏ này muội giao cho ta là được rồi, tự mình đi làm gì, lỡ muội xảy ra chuyện thì ta còn chưa kịp làm gì đã có người chém đầu ta mất rồi!” Đỗ Chính Hiên cuối cùng cũng hiểu Hiểu Nguyệt đang tính toán ý đồ gì. Tuy tên Thái úy đó quả thật không phải thứ tốt đẹp gì nhưng Hiểu Nguyệt cũng không thể đi tới mấy nơi như thế được!
“Đúng vậy, Đỗ Khâm sai Đỗ đại nhân đã bắt đầu điều tra hắn rồi, nàng đừng lo nữa!” Mao Thu Thánh cười nhẹ nhõm, tâm thái ghét ác như thù của Hiểu Nguyệt tuy rất tốt nhưng hơi lỗ mãng.
“Nàng muốn đi thì cứ để nàng đi! Chính Hiên, chẳng lẽ ngươi không bảo vệ được nàng sao?” Một giọng đàn ông khác vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình.
“Sao thế, mới hai tháng không gặp đã quên ta rồi sao, Đỗ Hiểu Nguyệt!” Đàm Văn Bác cười nhẹ tựa lên cửa chính, nhìn đăm đăm vào vẻ mặt hóa đá của Hiểu Nguyệt.
“Ớ… Tam ca!” Phản ứng đầu tiên của Hiểu Nguyệt không phải chào hỏi Đàm Văn Bác mà là làm mặt lạnh uy hiếp Đỗ Chính Hiên. “Không phải huynh đã nói là không tiết lộ hành tung của muội với bất kỳ ai sao! Chuyện này là thế nào?”
“Ấy… Tiểu muội nghe Tam ca nói đã. Người này… y tới được đây là chuyện ngoài ý muốn… Ta không nói với bất kỳ ai là muội ở Thương Dao mà! Thật đó, ta thề!” Đỗ Chính Hiên rốt cục đã cảm thấy được sự oai nghiêm bẩm sinh của Hiểu Nguyệt hiện nay. “Này, huynh nói gì đi chứ, ta không muốn để tiểu muội hiểu lầm ta gì cả!” Ánh mắt giận dữ nhìn đăm đăm vào vị khách bất ngờ nhưng y vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên!
“Hiểu Nguyệt, anh trai nàng chưa nói gì đâu, là ta nhớ nàng từng nói muốn đến Thương Dao đến xem Thương Hà.” Đàm Văn Bác tuy oán trách Đỗ Chính Hiên giấu diếm hành tung Hiểu Nguyệt nhưng vẫn thấy may là giấu, chứ không thì làm sao mình có thể tìm được nàng trước người đó?
Lời Đàm Văn Bác nói làm Hiểu Nguyệt đang hơi kích động cũng bình ổn trở lại, trong lòng bỗng thấy ấm áp, quay sang nhìn Đàm Văn Bác, miệng nhoẻn cười: “Huynh vẫn nhớ ư?” Vốn chỉ là lời nói trong lúc vui đùa nào ngờ y tưởng thật! Nếu không gặp Mao Thu Thánh thì có tới Thương Dao hay không mình cũng chưa tính đến!
“Đương nhiên rồi, những lời nàng nói ta đã từng quên bao giờ?” Đàm Văn Bác cũng cười dịu dàn, đi hẳn vào nhà đứng trước mặt Hiểu Nguyệt.
Lòng chợt thấy xúc động, bất giác liếc nhìn chỗ khác hòng thoát khỏi tình cảnh mập mờ mơ hồ bất ngờ này, đành cười khan với Đỗ Chính Hiên: “Tam ca, dù gì bây giờ cũng chẳng còn gì phải giấu nữa, huynh tìm Đại ca tới đây rồi mấy người chúng ta cùng đi luôn!” Rồi lại nhìn Mao Thu Thánh hiện đã đờ đẫn ngẩn ngơ, chỉ biết cười hối lỗi, “Thu Thánh, huynh vẫn ổn chứ!”
“À… Hạ quan Mao Thu Thánh bái kiến Tuyên Vũ Vương!” Sắc mặt Mao Thu Thánh rất mất tự nhiên, hoặc có thể nói là sắc mặt y đã gần như trắng bệch, nhấn mạnh từng chữ cúi chào Đàm Văn Bác, vừa nãy nghe không sai, Tuyên Vũ Vương có nói ra một cái tên người —— Đỗ Hiểu Nguyệt! Nếu Mao Thu Thánh nhớ không lầm thì Đương kim Hoàng Hậu tên gọi Đỗ Hiểu Nguyệt, là con gái của sư phụ, cũng chính là người dâng biểu gián lên Hoàng Thượng ngày hôm ấy trên điện Thái Hòa, Hoàng Hậu Đỗ Hiểu Nguyệt! Nhưng người hiện giờ được xưng là Đỗ Hiểu Nguyệt này chính là Nhất Quốc chi Mẫu Đỗ Hiểu Nguyệt ư? Mao Thu Thánh không dám nghĩ nhiều, cũng sợ biết đáp án rồi thì bản thân sẽ chỉ đau lòng mà thôi.
“Miễn lễ!” Đàm Văn Bác không thay đổi tâm tình gì mấy, chỉ thản nhiên nói, “Mao đại nhân đã vất vả với chuyện Thương Dao.”
“Đây là chuyện hạ quan phải làm.” Mao Thu Thánh tiếp tục hành lễ, không khúm núm cũng chẳng kiêu căng.
“Được rồi, được rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt chặn đứng kiểu ăn nói quan cách của hai người, “Các người làm ơn từ nay về sau đừng nói mấy chuyện công việc trước mặt tôi được không? Việc cần làm bây giờ chính là ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Đỗ Chính Hiên rất thích vẻ hoạt bát của Hiểu Nguyệt này, đáng yêu hơn tiểu muội nhu nhược hồi trước nhiều! Con bé đôi khi ăn nói hơi to gan, không còn quá rụt rè nữa! “Này, tiểu muội của ta thanh lịch một chút được không? Thế nào đi nữa thì muội cũng từng là Nhất Quốc… ui da!”
“Tam ca, huynh nói nhiều quá đấy!” Đỗ Hiểu Nguyệt dùng cổ tay đập mạnh vào người Đỗ Chính Hiên rồi mỉm cười nhìn Mao Thu Thánh. “Thu Thánh ơi, huynh đừng nghe Tam ca nhà tôi nói lung tung nhé!”
Mặc dù Đỗ Chính Hiên chưa nói xong nhưng Mao Thu Thánh cũng đã hiểu rõ thân phận thật sự của nàng. Y thầm cười khổ trong lòng, chẳng trách lúc nào nàng cũng né tránh vấn đề thân phận của mình, hóa ra nàng chính là vị Hoàng Hậu bị người ta bắt ra khỏi cung! “Không đâu ạ, tại hạ hiểu.” Nếu nàng không Thừa Ânhận và muốn giấu diếm thì cứ thuận nước đẩy thuyền thôi! Chỉ có điều, mùi vị đắng cay nhàn nhạt ấy đã bò từ tim lên miệng, đắng đến nỗi không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Không cần nhiều lời Hiểu Nguyệt cũng biết nguyên do Mao Thu Thánh bỗng khách khí hẳn lên nhất định là đã đoán ra thân phận của mình. “Tam ca, huynh đi tìm Đại ca nhé, muội với Văn Bác và Thu Thánh lát nữa sẽ vào thành!” Lúc này chỉ có thể làm vậy, dù sao cũng ngả bài hết thảy rồi, cứ vui vẻ mà đối diện thôi.
Sau khi anh trai em gái đoàn tụ, Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn chưa trở lại căn nhà tranh mà vào khách điếm ở với Đỗ Chính Hiên.
“Tiểu muội, có thật là muội định cứ đi như vậy không?” Đỗ Chính Hiên gõ cửa phòng Hiểu Nguyệt rồi nói thẳng vào chủ đề. “Muội phải biết rằng Hoàng Thượng đang bí mật tìm muội, y dường như muốn tìm muội về cung lần nữa đến nỗi tim cũng hóa thép luôn rồi.”
“Y vẫn chưa phế muội á?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười một cách thoải mái, “Dù gì thì muội cũng chẳng còn hứng thú với Hậu vị ấy nữa, sao còn không phế muội đi?”
Có đánh chết Đỗ Chính Hiên cũng không tin Hiểu Nguyệt với Hoàng Thượng sớm chiều bên nhau lâu vậy rồi mà còn không có gì – nghe cung nhân Chiêu Dương cung nói, Hoàng Thượng đích thực đã sủng hạnh tiểu muội mà! Có điều hiện giờ trông tiểu muội rất lạnh nhạt, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ con bé thật sự không chút lưu luyến Hoàng Thượng sao? “Tiểu muội, muội chán ghét Hoàng Thượng lắm à? Nếu nói muội ghét y thật thì muội đến Thương Dao làm gì? Mệt nhọc bận rộn vì gì? Đừng nói với Tam ca là muội vì dân chúng Thương Dao!”
“Đúng đấy, chính là vì dân chúng Thương Dao đấy! Muội tâm hoài thiên hạ không được à?” Hiểu Nguyệt liếc xéo, cười nhạt, “Việc muội đến Thương Dao chỉ là sự trùng hợp, hôm đấy tình cờ gặp được Mao Thu Thánh lại nhớ ra Hồng Trù từng nói về thân phận của y nên đã nghĩ cách mặt dày bám đuôi y tới Thương Dao. Trong những ngày sống ở Thương Dao y chăm sóc cho muội rất tử tế, thế nên muội vô tình đã nợ y một món nợ nhân tình.”
“Muội chỉ cảm thấy nợ người ta món nợ nhân tình thôi ư?” Đỗ Chính Hiên hỏi khẽ khàng, có lẽ Hiểu Nguyệt không phát hiện ra ánh mắt Mao Thu Thánh nhìn nó luôn có thêm chút gì đó, mà sau khi biết rõ thân phận của nó thì trong mắt vằn thêm tia đau xót.
“A!” Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn chưa trả lời, bản thân cũng không phải một người đầu gỗ, có một số việc tuy chưa nói ra nhưng vẫn tự biết rõ.
“Hôm nay muội có ngó qua công trường rồi, con kênh sẽ được thông trước trưa mai, có thể dẫn nước vào trong thành; mà hôm nay chưa tới giờ Dậu trời đã tối sầm, ánh sáng đằng chân trời rất bất thường, muội đoán khoảng giờ Hợi chắc chắn sẽ đổ trận mưa to đầu tiên ở Thương Dao trong năm nay! Kỳ thật bất kể có trận mưa này hay không thì cũng coi như muội đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời khỏi Thương Dao rồi. Về chuyện nhân tình… thì tính thế này cũng được, Mao đại nhân chiếu cố muội còn muội giúp y hoàn thành Hoàng lệnh, ai cũng có được thứ mình cần, cũng khá là công bằng.”
Tiếng nói vừa dứt thì từ góc bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động nhẹ, Hiểu Nguyệt và Chính Hiên vội vã chạy ra cửa xem xét nhưng chỉ thấy một góc áo màu xanh nhạt lướt qua chỗ góc cửa, hai người nhìn nhau rồi Chính Hiên thở dài: “Chắc là y đã nghe thấy.”
Đỗ Hiểu Nguyệt cúi mắt, cũng khe khẽ buông tiếng thở dài: “Hận bất tương phùng vị giá thời[1]! Y có thể tìm được một người tốt hơn.” Nếu Hiểu Nguyệt chưa từng vào cung, nếu gặp y sớm hơn, có lẽ một người đàn ông rụt rè mà có mùi sách vở như y sẽ khiến nàng động lòng.
“Còn Văn Bác thì sao?” Đỗ Chính Hiên liếc nhìn Hiểu Nguyệt, không ngờ con bé có thể thốt ra một tiếng như vậy, đồng thời càng muốn biết về người đàn ông khác vì nó mà đến đây trong lòng nó có địa vị thế nào.
“Văn Bác?” Đỗ Hiểu Nguyệt ngẩn người, trong nháy mắt liền biết rõ ý tứ y và cười. “Y với muội là bạn thân của nhau! Tam ca không biết đâu, từ hồi còn ở trong cung bọn muội đã kết nghĩa kim lan rồi!” Xem ra, y rất có khiếu làm bà tám!
Nghe câu trả lời như vậy, Đỗ Chính Hiên chỉ cười khẽ lắc đầu. Tiểu muội nhà mình vừa là một cao thủ giả ngây giả ngô vừa là một nhẫn thủ (người tàn nhẫn) chặt đứt tơ tình! Mà có chặt cũng khiến người ta không hận nổi! “Tiểu muội!” Đỗ Chính Hiên xoa đầu Hiểu Nguyệt, lắc đầu cười nhẹ, “Thật sự không biết cuối cùng người thế nào mới có thể thu phục cô nương không biết thương hoa tiếc ngọc như muội!”
“Muội chưa hề ngắt hoa đâu nhá! Muội nào phải sắc nữ, nào phải chưa từng thấy đàn ông, sao có thể thấy một soái ca liền chảy nước dãi thèm muốn nuốt người ta vào bụng?!” Hiểu Nguyệt nghiên đầu tránh, “Giống huynh đó, để mặc Mộng Nam trong Hoàng cung! Haiz, bao giờ huynh mới đưa chị dâu ra cung thế? Thành thật mà nói muội rất nhớ cô ấy, không biết cô ấy ở trong cung có bị đám phụ nữ kia gây khó dễ không!”
“Đám phụ nữ ấy bây giờ đang bận tranh sủng của Hoàng Thượng, làm gì có tâm tình để ý tới nàng! Nói không chừng mấy ngày nữa nàng lại bệnh nặng mấy tháng rồi chạy khỏi Hoàng cung tìm muội đó!” Đỗ Chính Hiên hơi cau mày, “Về chuyện xuất cung chắc phải chờ một thời gian nữa, Thái Hậu chưa hồi cung, muội lại không có trong Hậu cung, Hoàng Thượng bận rộn triều chính …
“Cũng đúng!” Đỗ Hiểu Nguyệt cuống quít ngắt lời Đỗ Chính Hiên, không muốn nghe y nhắc tới chuyện trong cung, càng không muốn biết giờ đây người đó đang bận những gì, “Thế này đi, đợi khi nào muội tìm được điểm dừng chân kế tiếp thì nhờ huynh báo cho Mộng Nam một tiếng, giúp cô ấy âm thầm xuất cung tới gặp muội.”
“Hai người các muội đúng là đã coi Hoàng cung là cái chợ mất rồi, muốn ra thì ra à!” Dùng chính cách nàng giễu cợt người khác để trêu lại nàng.
“Nếu đúng là chợ thì tốt biết bao!” Hiểu Nguyệt dựa góc cửa, vừa ngáp vừa nheo mắt nhìn Đỗ Chính Hiên. “Muội buồn ngủ rồi, chắc tại mấy hôm nay bận bịu quá nên mệt, thèm ngủ hơn trước. Sáng mai đừng tới tìm muội trước giờ Thìn (7-9am) nhé!”
Đích thật là có thể ngủ một chút, nên biết là bây giờ mới giờ Tuất (7-9pm) thôi! Đỗ Chính Hiên hết sức bất đắc dĩ mà lắc đầu đạp cửa, chầm chậm bước đi.
…
Buổi tối, giờ Hợi, trong Noãn Tâm các.
“Bẩm Hoàng Thượng, Hắc Điệp thu được thông tin là con kênh người dân Thương Dao xây dựng đã sắp hoàn thành, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Chỉ huy chủ yếu của công trình này tuy là Mao Thu Thánh nhưng bên cạnh y có một người con gái luôn theo sát, hơn thế nữa, sách lược ấy chính là do người đó đề ra.”
Đàm Văn Hạo vừa nghe liền giật mình, chậm rãi hỏi: “Có biết người con gái đó tên họ là gì, người ở đâu không?” Sớm đã nghe nói rằng Mao Thu Thánh xử lý vấn nạn hạn hán theo kế sách của Nguyệt nhi. Nhưng hôm đó y cũng nói là trong những gì Nguyệt nhi viết ra có rất nhiều chỗ y không hiểu, rồi sau đó Nguyệt nhi bị bắt cóc nên y cũng không làm rõ được những điểm nghi hoặc; nhưng bây giờ y lại có thể chấp hành một cách hoàn mỹ, quan trọng nhất chính là bên cạnh y có một người con gái. Lẽ nào những cách cô gái đó nghĩ ra giống suy nghĩ của Nguyệt nhi như đúc? Liệu có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến thế không?
“Chỉ biết cô gái đó họ Tô, người kinh thành, mà còn đi theo Mao Thu Thánh từ ngoại thành đến Thương Dao.” Hắc Điệp kể tường tận tình hình vừa nghe được, “Có điều, Hoàng Thượng, theo thám tử của thuộc hạ báo lại thì họ từng gặp thuộc hạ của Lộng Điệp tại Thương Dao mà họ lại đang âm thầm bảo vệ vị Tô cô nương này.”
Đàm Văn Hạo nghe đến đó liền đứng bật dậy, vỗ mạnh hai tay xuống Ngự án, đôi mắt tối đen lại, rất lâu sau mới từ từ nói: “Hắc Điệp lui ra đi!”
Y thong thả bước tới bên cửa sổ, mắt nhìn về phía chân trời đen thăm thẳm, trong đầu chỉ có một giọng nói: Nguyệt nhi, Tô cô nương kia có phải nàng không?”
[1] Tiếc nuối đã chẳng gặp trước khi lấy vợ/chồng.
“Ta cũng là tình cờ gặp tiểu nhị đưa cơm cho nàng trên đường, tiện đường mang đến cho nàng thôi.” Mao Thu Thánh vừa quệt mồ hôi vừa cười với Hiểu Nguyệt, không để ý trong nhà còn có một người khác.
“Tô cô nương, hôm nay công tử nhà ta cố ý chọn món vịt thơm tê mũi mà cô thích ăn nhất đấy, mau tranh thủ nếm thử lúc còn nóng.” Lục Bính đặt thẳng giỏ thức ăn lên bàn, đến lúc này mới chú ý thấy một người đàn ông đang ngồi bên bàn, liền nghiêm giọng chất vấn, “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà Tô cô nương?” Cũng tới bấy giờ Mao Thu Thánh mới ý thức được sự tồn tại của một người đàn ông khác trong nhà.
“Ồ, Thu Thánh, Lục Bính, y là anh trai tôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt mỉm cười giới thiệu đồng thời nháy mắt với Đỗ Chính Hiên, ý bảo y đừng xụ mặt ra nữa, “Các huynh gọi y… Hiên ca là được rồi!”
Lục Bính lại bắt đầu hoài nghi lời Hiểu Nguyệt nói, chẳng có cách nào cả, từ khi mới gặp nàng ta đã không nói được mấy câu thật rồi! Gần đây thấy nàng tận tâm giúp đỡ người dân Thương Dao mới có được chút cảm tình, nhưng giờ phút này lại tòi ra một người đàn ông bảo là anh trai, với tiền án của nàng thì bảo mình tin lời nàng thế nào?
Mao Thu Thánh vẫn bình tĩnh nhìn ông anh trên trời rơi xuống này, còn chưa kịp nói câu nào Đỗ Chính Hiên đã đứng lên trước vừa cười vừa chắp tay chào hỏi: “Mao đại nhân, nghe tiếng đã lâu! Mao đại nhân cứ gọi tại hạ Tô Chính Hiên là được!”
“Tô huynh!” Mao Thu Thánh cũng chắp tay đáp lễ, “Ngưỡng mộ huynh từ lâu rồi!”
Hai kẻ lãng nhách này! Đỗ Chính Hiên nói ngưỡng mộ Mao Thu Thánh nghe còn chấp nhận được, nhưng cha Mao Thu Thánh này chưa từng gặp Đỗ Chính Hiên lần nào mà cũng ngưỡng mộ với hân hạnh cái nỗi gì! “Cả nhà ngồi xuống ăn cơm đi đã, đừng đứng mãi thế, tôi đói sắp ngất ra rồi đây này!” Hiểu Nguyệt mở nắp lồng cơm ra nhìn một cái, đồ ăn bữa nay quả nhiên rất thịnh soạn, “Ha! Thu Thánh, cám ơn huynh! Nhưng ăn ngần này thứ thì tôi phá sản mất thôi!”
“Tiểu muội à, muội tính toán chi li quá đấy! Hay thôi để đêm nay anh trai mời muội đến quán rượu trong thành uống nhá?” Đỗ Chính Hiên cười ha hả vỗ vai Hiểu Nguyệt nói, “Sao trước kia không biết muội có tài quản lý tiền nong nhỉ?”
“Hừ! Đợi khi nào ăn bữa sáng phải lo bữa chiều huynh sẽ biết tác dụng của việc tính toán chi li!” Hiểu Nguyệt cũng mỉm cười vỗ lại vai Đỗ Chính Hiên. “Tam ca nói hôm nay muốn mời rượu cơ đấy! Thế thì muội đây sẽ không khách khí nữa! Đêm nay chúng ta sẽ đi Túy Hoa lâu trước uống rượu sau xem múa hát, ngắm nghía các Hoa nương, nghe thử loại âm nhạc ủy mị mà Tuần phủ và Thái Úy – những người có địa vị cao nhất Thương Dao này yêu thích nhất …”
“Khụ… Tiểu muội, muội không sốt đấy chứ!”
“Hiểu Nguyệt… Túy Hoa lâu không phải nơi nàng có thể đi.” Mặc dù Mao Thu Thánh đã sống cùng Hiểu Nguyệt gần hai tháng nhưng vẫn chưa quen với việc nàng thình lình thốt ra những lời làm người ta kinh ngạc.
Lục Bính không lên tiếng mà giả vờ như không nghe không thấy.
“Không thể đi? Người ta mở cửa kinh doanh chính là để đón khách, sao lại không thể đi?” Hiểu Nguyệt lườm, nàng không vừa mắt Thái úy Thương Dao đã lâu, rất muốn mượn cơ hội chỉnh hắn một trận. Tiếc là vào phủ Thái úy còn khó hơn vào Hoàng cung nữa! Còn may hắn rất thích đi Hoa lâu, nhưng vào Hoa lâu cần rất nhiều bạc mà Hiểu Nguyệt lại không có tiền!
“Đó là Hoa lâu, đương nhiên con gái không thể đi rồi!” Lục Bính tiếp lời, nói rất tự tin.
“À ờ… Tiểu muội này, có phải muội bị cái gì kích thích không?” Đỗ Chính Hiên tin rằng Hiểu Nguyệt không phải loại người vô lý hồ đồ, đột nhiên con bé nghĩ đến Túy Hoa lâu thì nhất định có mục đích gì đó!
Đỗ Hiểu Nguyệt mỉm cười, mấy phần tà mị, vài phần kiều diễm: “Đúng, là muội bị kích thích! Tên Thái úy đó muội không vừa mắt lâu rồi, chi bằng đêm nay đi chơi đùa với hắn một phen? Cũng không biết Đại… Khâm sai làm ăn thế nào, con sâu ấy có ô dù ở đâu mà vẫn không trị tội hắn!”
“Haiz, tiểu muội, việc nhỏ này muội giao cho ta là được rồi, tự mình đi làm gì, lỡ muội xảy ra chuyện thì ta còn chưa kịp làm gì đã có người chém đầu ta mất rồi!” Đỗ Chính Hiên cuối cùng cũng hiểu Hiểu Nguyệt đang tính toán ý đồ gì. Tuy tên Thái úy đó quả thật không phải thứ tốt đẹp gì nhưng Hiểu Nguyệt cũng không thể đi tới mấy nơi như thế được!
“Đúng vậy, Đỗ Khâm sai Đỗ đại nhân đã bắt đầu điều tra hắn rồi, nàng đừng lo nữa!” Mao Thu Thánh cười nhẹ nhõm, tâm thái ghét ác như thù của Hiểu Nguyệt tuy rất tốt nhưng hơi lỗ mãng.
“Nàng muốn đi thì cứ để nàng đi! Chính Hiên, chẳng lẽ ngươi không bảo vệ được nàng sao?” Một giọng đàn ông khác vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình.
“Sao thế, mới hai tháng không gặp đã quên ta rồi sao, Đỗ Hiểu Nguyệt!” Đàm Văn Bác cười nhẹ tựa lên cửa chính, nhìn đăm đăm vào vẻ mặt hóa đá của Hiểu Nguyệt.
“Ớ… Tam ca!” Phản ứng đầu tiên của Hiểu Nguyệt không phải chào hỏi Đàm Văn Bác mà là làm mặt lạnh uy hiếp Đỗ Chính Hiên. “Không phải huynh đã nói là không tiết lộ hành tung của muội với bất kỳ ai sao! Chuyện này là thế nào?”
“Ấy… Tiểu muội nghe Tam ca nói đã. Người này… y tới được đây là chuyện ngoài ý muốn… Ta không nói với bất kỳ ai là muội ở Thương Dao mà! Thật đó, ta thề!” Đỗ Chính Hiên rốt cục đã cảm thấy được sự oai nghiêm bẩm sinh của Hiểu Nguyệt hiện nay. “Này, huynh nói gì đi chứ, ta không muốn để tiểu muội hiểu lầm ta gì cả!” Ánh mắt giận dữ nhìn đăm đăm vào vị khách bất ngờ nhưng y vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên!
“Hiểu Nguyệt, anh trai nàng chưa nói gì đâu, là ta nhớ nàng từng nói muốn đến Thương Dao đến xem Thương Hà.” Đàm Văn Bác tuy oán trách Đỗ Chính Hiên giấu diếm hành tung Hiểu Nguyệt nhưng vẫn thấy may là giấu, chứ không thì làm sao mình có thể tìm được nàng trước người đó?
Lời Đàm Văn Bác nói làm Hiểu Nguyệt đang hơi kích động cũng bình ổn trở lại, trong lòng bỗng thấy ấm áp, quay sang nhìn Đàm Văn Bác, miệng nhoẻn cười: “Huynh vẫn nhớ ư?” Vốn chỉ là lời nói trong lúc vui đùa nào ngờ y tưởng thật! Nếu không gặp Mao Thu Thánh thì có tới Thương Dao hay không mình cũng chưa tính đến!
“Đương nhiên rồi, những lời nàng nói ta đã từng quên bao giờ?” Đàm Văn Bác cũng cười dịu dàn, đi hẳn vào nhà đứng trước mặt Hiểu Nguyệt.
Lòng chợt thấy xúc động, bất giác liếc nhìn chỗ khác hòng thoát khỏi tình cảnh mập mờ mơ hồ bất ngờ này, đành cười khan với Đỗ Chính Hiên: “Tam ca, dù gì bây giờ cũng chẳng còn gì phải giấu nữa, huynh tìm Đại ca tới đây rồi mấy người chúng ta cùng đi luôn!” Rồi lại nhìn Mao Thu Thánh hiện đã đờ đẫn ngẩn ngơ, chỉ biết cười hối lỗi, “Thu Thánh, huynh vẫn ổn chứ!”
“À… Hạ quan Mao Thu Thánh bái kiến Tuyên Vũ Vương!” Sắc mặt Mao Thu Thánh rất mất tự nhiên, hoặc có thể nói là sắc mặt y đã gần như trắng bệch, nhấn mạnh từng chữ cúi chào Đàm Văn Bác, vừa nãy nghe không sai, Tuyên Vũ Vương có nói ra một cái tên người —— Đỗ Hiểu Nguyệt! Nếu Mao Thu Thánh nhớ không lầm thì Đương kim Hoàng Hậu tên gọi Đỗ Hiểu Nguyệt, là con gái của sư phụ, cũng chính là người dâng biểu gián lên Hoàng Thượng ngày hôm ấy trên điện Thái Hòa, Hoàng Hậu Đỗ Hiểu Nguyệt! Nhưng người hiện giờ được xưng là Đỗ Hiểu Nguyệt này chính là Nhất Quốc chi Mẫu Đỗ Hiểu Nguyệt ư? Mao Thu Thánh không dám nghĩ nhiều, cũng sợ biết đáp án rồi thì bản thân sẽ chỉ đau lòng mà thôi.
“Miễn lễ!” Đàm Văn Bác không thay đổi tâm tình gì mấy, chỉ thản nhiên nói, “Mao đại nhân đã vất vả với chuyện Thương Dao.”
“Đây là chuyện hạ quan phải làm.” Mao Thu Thánh tiếp tục hành lễ, không khúm núm cũng chẳng kiêu căng.
“Được rồi, được rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt chặn đứng kiểu ăn nói quan cách của hai người, “Các người làm ơn từ nay về sau đừng nói mấy chuyện công việc trước mặt tôi được không? Việc cần làm bây giờ chính là ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Đỗ Chính Hiên rất thích vẻ hoạt bát của Hiểu Nguyệt này, đáng yêu hơn tiểu muội nhu nhược hồi trước nhiều! Con bé đôi khi ăn nói hơi to gan, không còn quá rụt rè nữa! “Này, tiểu muội của ta thanh lịch một chút được không? Thế nào đi nữa thì muội cũng từng là Nhất Quốc… ui da!”
“Tam ca, huynh nói nhiều quá đấy!” Đỗ Hiểu Nguyệt dùng cổ tay đập mạnh vào người Đỗ Chính Hiên rồi mỉm cười nhìn Mao Thu Thánh. “Thu Thánh ơi, huynh đừng nghe Tam ca nhà tôi nói lung tung nhé!”
Mặc dù Đỗ Chính Hiên chưa nói xong nhưng Mao Thu Thánh cũng đã hiểu rõ thân phận thật sự của nàng. Y thầm cười khổ trong lòng, chẳng trách lúc nào nàng cũng né tránh vấn đề thân phận của mình, hóa ra nàng chính là vị Hoàng Hậu bị người ta bắt ra khỏi cung! “Không đâu ạ, tại hạ hiểu.” Nếu nàng không Thừa Ânhận và muốn giấu diếm thì cứ thuận nước đẩy thuyền thôi! Chỉ có điều, mùi vị đắng cay nhàn nhạt ấy đã bò từ tim lên miệng, đắng đến nỗi không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Không cần nhiều lời Hiểu Nguyệt cũng biết nguyên do Mao Thu Thánh bỗng khách khí hẳn lên nhất định là đã đoán ra thân phận của mình. “Tam ca, huynh đi tìm Đại ca nhé, muội với Văn Bác và Thu Thánh lát nữa sẽ vào thành!” Lúc này chỉ có thể làm vậy, dù sao cũng ngả bài hết thảy rồi, cứ vui vẻ mà đối diện thôi.
Sau khi anh trai em gái đoàn tụ, Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn chưa trở lại căn nhà tranh mà vào khách điếm ở với Đỗ Chính Hiên.
“Tiểu muội, có thật là muội định cứ đi như vậy không?” Đỗ Chính Hiên gõ cửa phòng Hiểu Nguyệt rồi nói thẳng vào chủ đề. “Muội phải biết rằng Hoàng Thượng đang bí mật tìm muội, y dường như muốn tìm muội về cung lần nữa đến nỗi tim cũng hóa thép luôn rồi.”
“Y vẫn chưa phế muội á?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười một cách thoải mái, “Dù gì thì muội cũng chẳng còn hứng thú với Hậu vị ấy nữa, sao còn không phế muội đi?”
Có đánh chết Đỗ Chính Hiên cũng không tin Hiểu Nguyệt với Hoàng Thượng sớm chiều bên nhau lâu vậy rồi mà còn không có gì – nghe cung nhân Chiêu Dương cung nói, Hoàng Thượng đích thực đã sủng hạnh tiểu muội mà! Có điều hiện giờ trông tiểu muội rất lạnh nhạt, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ con bé thật sự không chút lưu luyến Hoàng Thượng sao? “Tiểu muội, muội chán ghét Hoàng Thượng lắm à? Nếu nói muội ghét y thật thì muội đến Thương Dao làm gì? Mệt nhọc bận rộn vì gì? Đừng nói với Tam ca là muội vì dân chúng Thương Dao!”
“Đúng đấy, chính là vì dân chúng Thương Dao đấy! Muội tâm hoài thiên hạ không được à?” Hiểu Nguyệt liếc xéo, cười nhạt, “Việc muội đến Thương Dao chỉ là sự trùng hợp, hôm đấy tình cờ gặp được Mao Thu Thánh lại nhớ ra Hồng Trù từng nói về thân phận của y nên đã nghĩ cách mặt dày bám đuôi y tới Thương Dao. Trong những ngày sống ở Thương Dao y chăm sóc cho muội rất tử tế, thế nên muội vô tình đã nợ y một món nợ nhân tình.”
“Muội chỉ cảm thấy nợ người ta món nợ nhân tình thôi ư?” Đỗ Chính Hiên hỏi khẽ khàng, có lẽ Hiểu Nguyệt không phát hiện ra ánh mắt Mao Thu Thánh nhìn nó luôn có thêm chút gì đó, mà sau khi biết rõ thân phận của nó thì trong mắt vằn thêm tia đau xót.
“A!” Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn chưa trả lời, bản thân cũng không phải một người đầu gỗ, có một số việc tuy chưa nói ra nhưng vẫn tự biết rõ.
“Hôm nay muội có ngó qua công trường rồi, con kênh sẽ được thông trước trưa mai, có thể dẫn nước vào trong thành; mà hôm nay chưa tới giờ Dậu trời đã tối sầm, ánh sáng đằng chân trời rất bất thường, muội đoán khoảng giờ Hợi chắc chắn sẽ đổ trận mưa to đầu tiên ở Thương Dao trong năm nay! Kỳ thật bất kể có trận mưa này hay không thì cũng coi như muội đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời khỏi Thương Dao rồi. Về chuyện nhân tình… thì tính thế này cũng được, Mao đại nhân chiếu cố muội còn muội giúp y hoàn thành Hoàng lệnh, ai cũng có được thứ mình cần, cũng khá là công bằng.”
Tiếng nói vừa dứt thì từ góc bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động nhẹ, Hiểu Nguyệt và Chính Hiên vội vã chạy ra cửa xem xét nhưng chỉ thấy một góc áo màu xanh nhạt lướt qua chỗ góc cửa, hai người nhìn nhau rồi Chính Hiên thở dài: “Chắc là y đã nghe thấy.”
Đỗ Hiểu Nguyệt cúi mắt, cũng khe khẽ buông tiếng thở dài: “Hận bất tương phùng vị giá thời[1]! Y có thể tìm được một người tốt hơn.” Nếu Hiểu Nguyệt chưa từng vào cung, nếu gặp y sớm hơn, có lẽ một người đàn ông rụt rè mà có mùi sách vở như y sẽ khiến nàng động lòng.
“Còn Văn Bác thì sao?” Đỗ Chính Hiên liếc nhìn Hiểu Nguyệt, không ngờ con bé có thể thốt ra một tiếng như vậy, đồng thời càng muốn biết về người đàn ông khác vì nó mà đến đây trong lòng nó có địa vị thế nào.
“Văn Bác?” Đỗ Hiểu Nguyệt ngẩn người, trong nháy mắt liền biết rõ ý tứ y và cười. “Y với muội là bạn thân của nhau! Tam ca không biết đâu, từ hồi còn ở trong cung bọn muội đã kết nghĩa kim lan rồi!” Xem ra, y rất có khiếu làm bà tám!
Nghe câu trả lời như vậy, Đỗ Chính Hiên chỉ cười khẽ lắc đầu. Tiểu muội nhà mình vừa là một cao thủ giả ngây giả ngô vừa là một nhẫn thủ (người tàn nhẫn) chặt đứt tơ tình! Mà có chặt cũng khiến người ta không hận nổi! “Tiểu muội!” Đỗ Chính Hiên xoa đầu Hiểu Nguyệt, lắc đầu cười nhẹ, “Thật sự không biết cuối cùng người thế nào mới có thể thu phục cô nương không biết thương hoa tiếc ngọc như muội!”
“Muội chưa hề ngắt hoa đâu nhá! Muội nào phải sắc nữ, nào phải chưa từng thấy đàn ông, sao có thể thấy một soái ca liền chảy nước dãi thèm muốn nuốt người ta vào bụng?!” Hiểu Nguyệt nghiên đầu tránh, “Giống huynh đó, để mặc Mộng Nam trong Hoàng cung! Haiz, bao giờ huynh mới đưa chị dâu ra cung thế? Thành thật mà nói muội rất nhớ cô ấy, không biết cô ấy ở trong cung có bị đám phụ nữ kia gây khó dễ không!”
“Đám phụ nữ ấy bây giờ đang bận tranh sủng của Hoàng Thượng, làm gì có tâm tình để ý tới nàng! Nói không chừng mấy ngày nữa nàng lại bệnh nặng mấy tháng rồi chạy khỏi Hoàng cung tìm muội đó!” Đỗ Chính Hiên hơi cau mày, “Về chuyện xuất cung chắc phải chờ một thời gian nữa, Thái Hậu chưa hồi cung, muội lại không có trong Hậu cung, Hoàng Thượng bận rộn triều chính …
“Cũng đúng!” Đỗ Hiểu Nguyệt cuống quít ngắt lời Đỗ Chính Hiên, không muốn nghe y nhắc tới chuyện trong cung, càng không muốn biết giờ đây người đó đang bận những gì, “Thế này đi, đợi khi nào muội tìm được điểm dừng chân kế tiếp thì nhờ huynh báo cho Mộng Nam một tiếng, giúp cô ấy âm thầm xuất cung tới gặp muội.”
“Hai người các muội đúng là đã coi Hoàng cung là cái chợ mất rồi, muốn ra thì ra à!” Dùng chính cách nàng giễu cợt người khác để trêu lại nàng.
“Nếu đúng là chợ thì tốt biết bao!” Hiểu Nguyệt dựa góc cửa, vừa ngáp vừa nheo mắt nhìn Đỗ Chính Hiên. “Muội buồn ngủ rồi, chắc tại mấy hôm nay bận bịu quá nên mệt, thèm ngủ hơn trước. Sáng mai đừng tới tìm muội trước giờ Thìn (7-9am) nhé!”
Đích thật là có thể ngủ một chút, nên biết là bây giờ mới giờ Tuất (7-9pm) thôi! Đỗ Chính Hiên hết sức bất đắc dĩ mà lắc đầu đạp cửa, chầm chậm bước đi.
…
Buổi tối, giờ Hợi, trong Noãn Tâm các.
“Bẩm Hoàng Thượng, Hắc Điệp thu được thông tin là con kênh người dân Thương Dao xây dựng đã sắp hoàn thành, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Chỉ huy chủ yếu của công trình này tuy là Mao Thu Thánh nhưng bên cạnh y có một người con gái luôn theo sát, hơn thế nữa, sách lược ấy chính là do người đó đề ra.”
Đàm Văn Hạo vừa nghe liền giật mình, chậm rãi hỏi: “Có biết người con gái đó tên họ là gì, người ở đâu không?” Sớm đã nghe nói rằng Mao Thu Thánh xử lý vấn nạn hạn hán theo kế sách của Nguyệt nhi. Nhưng hôm đó y cũng nói là trong những gì Nguyệt nhi viết ra có rất nhiều chỗ y không hiểu, rồi sau đó Nguyệt nhi bị bắt cóc nên y cũng không làm rõ được những điểm nghi hoặc; nhưng bây giờ y lại có thể chấp hành một cách hoàn mỹ, quan trọng nhất chính là bên cạnh y có một người con gái. Lẽ nào những cách cô gái đó nghĩ ra giống suy nghĩ của Nguyệt nhi như đúc? Liệu có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến thế không?
“Chỉ biết cô gái đó họ Tô, người kinh thành, mà còn đi theo Mao Thu Thánh từ ngoại thành đến Thương Dao.” Hắc Điệp kể tường tận tình hình vừa nghe được, “Có điều, Hoàng Thượng, theo thám tử của thuộc hạ báo lại thì họ từng gặp thuộc hạ của Lộng Điệp tại Thương Dao mà họ lại đang âm thầm bảo vệ vị Tô cô nương này.”
Đàm Văn Hạo nghe đến đó liền đứng bật dậy, vỗ mạnh hai tay xuống Ngự án, đôi mắt tối đen lại, rất lâu sau mới từ từ nói: “Hắc Điệp lui ra đi!”
Y thong thả bước tới bên cửa sổ, mắt nhìn về phía chân trời đen thăm thẳm, trong đầu chỉ có một giọng nói: Nguyệt nhi, Tô cô nương kia có phải nàng không?”
[1] Tiếc nuối đã chẳng gặp trước khi lấy vợ/chồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook