Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt
-
Chương 10
Khi Hiểu Nguyệt trở về Chiêu Dương cung, phía sau có thêm ba phi tần.
“Tỷ tỷ”, Mã Tuyết Mạn vừa uống trà, vừa khó hiểu hỏi “tại sao Lý tỷ tỷ không đi thỉnh an Thái hậu?”
“…”, Hiểu Nguyệt im lặng, chỉ cười nhẹ, không nói.
“Đương nhiên là vì tối hôm qua…”, Đồng Như Sương nói một nửa mặt đã đỏ lên, không có kết thúc, chỉ ngồi uống trà.
“Muội không rõ, tại sao Hoàng thượng lại sủng hạnh Lý tỷ tỷ trước, mà không phải là Đỗ tỷ tỷ đây? Đỗ tỷ tỷ là Hoàng hậu mà”, Mã Tuyết Mạn hình như không sợ chết mà nói.
Đồng Như Sương vừa nghe Mã Tuyết Mạn nói xong, trà trong miệng tự động phun ra, Liễu Mộng Nam chỉ nhíu mày, tiếp tục uống trà. Hiểu Nguyệt cũng muốn phun cả ra ngoài, cố gắng nhịn nuốt xuống, nhỏ giọng nói: “Thánh ý không thể đoán, chúng ta đều là thê tử của Hoàng thượng, ngài sũng người nào đều như nhau thôi”.
Đồng Như Sương dùng tay lau khóe miệng nói “Mã muội muội, không chừng đêm này sẽ đến lượt muội đó”.
“Tại sao không phải là Đỗ tỷ tỷ?”, Tuyết Mạn tiếp tục hỏi.
“…”, Đồng Như Sương cũng im lặng.
Hiểu Nguyệt tiếp tục uống trà, không để ý tới các nàng nói gì, lúc này Liễu Mộng Nam uống cạn ly trà, sau đó đứng dậy: “Đỗ tỷ tỷ, có thể Mộng Nam chưa quen với hoàn cảnh mới, ngủ không sâu nên người hơi mệt, Mộng Nam cáo từ trước”.
“Được, muội muội sớm trở về nghỉ ngơi đi. Hôm khác ta sẽ đi thăm muội”, Hiểu Nguyệt đứng lên nói.
Sau khi Liễu Mộng Nam rời đi, Đồng Như Sương cùng Mã Tuyết Mạn cũng lục tục rời đi.
“Tốt lắm, đi hết rồi”, Hiểu Nguyệt nhìn sang Hồng Trù hỏi “Thanh Trúc đã về chưa? Nếu như đã về thì nói cung nữ đóng cửa chính đi, ta ngủ trước, sáng nay thức dậy sớm quá, giờ ta lại muốn ngủ rồi”, nói xong phối hợp duỗi lưng, vươn người ngáp một cái.
“Còn chưa trở về, Tiểu thư mua mấy thứ đó làm sao mà về sớm được”, Hồng Trù oan ức nói “Tiểu thư tự nhiên bắt chúng nô tỳ mua gió trăng tiểu thuyết (tức là truyện xxx đó các sis, thời đó truyện này bị cấm lưu hành nên rất khó mua) – đây là khuê phòng cung cấm đó, tiểu thư sao có thể xem những truyện này?”
“Ta bây giờ đã xuất giá, không còn là tiểu thư khuê phòng nữa rồi”, Hiểu Nguyệt cười nói. Ở cổ đại, không có TV, không có máy tính, không Điện thoại di động, MP3, MP4, mỗi ngày ngoài ngủ ra không biết làm gì. Trước kia, vừa tới triều đại này được mười ngày đã đọc hết các loại sách sử, cũng như toàn bộ thư viện của Thượng thư phủ. Hiện tại trong cung nhàm chán, không có việc gì làm, nên tốt nhất là xem vài cuốn trăng gió tiểu thuyết giải sầu.
“Nhưng...”
“Được rồi, Hồng Trù, chờ sau khi ngươi đọc được truyện, ta cam đoan ngươi còn cùng ta tranh nhau xem đó”, Hiểu Nguyệt cười ha hả nói, gió trăng gió tiểu thuyết, tương đương với ngôn tình tiểu thuyết (cùng thể loại xxx đó các sis), có được một tình yêu hoàn mỹ đều là giấc mơ của toàn bộ nữ nhân. “Tốt lắm, giờ ta đi ngủ trước, Thanh Trúc về nhớ đánh thức ta nha”.
“Tiểu thư, nô tỳ đã trở về”, Thanh Trúc cất tiến gào, làm Hiểu Nguyệt ngừng lại, quay đầu nhìn lại thấy nàng đứng giữa đại môn, không ngừng nói.
“Haha, đã trở về! Có mệt không, khát không khát không? Có muốn uống chút nước?”, Hiểu Nguyệt giống như con chó nhỏ, thấy Thanh Trúc liền sấn tới, nhiệt tình lấy trong tay nàng ta một gói gì đó, thấy vậy các cung nữ hầu hạ kế bên mở to mắt nhìn, đường đượng là một quốc gia chi mẫu tự nhiên đi nịnh nọt nha đầu của mình.
Thanh Trúc có chút mắc cở không chịu được nhiệt tình của Hiểu Nguyệt, vội vàng thối lui, không cho Hiểu Nguyệt chăm sóc vội nói “Tiểu thư, những gì người cần, nô tì đã mua đủ. Lúc này nội vụ phủ có nói, cung nữ mỗi tháng chỉ được xuất cung một lần”.
“Ồ, cám ơn ngươi”, Hiểu Nguyệt không có nghe câu nói cuối của Thanh Trúc, cầm tay nải đặt lên bàn, vừa mở ra nhìn, hai mắt trở nên sáng chói “Oa, oa, cổ đại mà cũng có loại gió trăng tiểu thuyết này nữa, Hồng hạnh xuất tượng, Thiếu nữ hẹn hò toàn tập, Chị dâu cùng tiểu thúc tình sử toàn tập… Thanh Trúc, người làm sao tìm được mấy cuốn này?” Hiểu Nguyệt ngẩng đầu hỏi Thanh Trúc, Hồng Trù và các cung nữ kế bên mặt đã sớm đỏ lên rồi.
“Khụ”, Thanh Trúc sắc mặt không được tự nhiên “là…là…nô tỳ đến thư điếm (tiệm sách) hỏi chủ tiệm, lão bê cho một đống sách, nô tỳ cũng không coi qua, nhân tiện mang về”.
“Tốt lắm”, Hiểu Nguyệt cười run cả người, nhào tới ôm Thanh Trúc thật chặt, hôn lên má nàng “Thanh Trúc, ta rất thích ngươi, từ nay về sau, mỗi tháng ngươi xuất cung một lần mua cho ta mấy cuốn khác”.
Thanh Trúc không có phản ứng, không, phải nói là bị Hiểu Nguyệt dọa cho một trận, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đẩy Hiểu Nguyệt ra, lui về sau vài bước, run run nói “Tiểu thư, nô tỳ, …còn chưa…từ nhỏ còn chưa có hôn qua ai”.
“Ách...” Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi “Thanh Trúc, ngươi từ nhỏ không có hôn với việc giúp cho mua sách có quan hệ gì đâu?”, vừa dứt lời Hiểu Nguyệt đột nhiên hiểu ý Thanh Trúc, bật cười nói “haha, Thanh Trúc, người thật đán yêu, ta ngày càng yêu thích ngươi nha”.
Hồng Trù ở một bên nhỏ giọng nhắc “Tiểu thư, người không nên trêu chọc Thanh Trúc, mọi người đang nhìn kìa”.
Hiểu Nguyệt lúc này mới nhớ ở đây còn có một đám cung nữ, mà các nàng sắc mặt cũng rất bất thường, anh mắt cũng kỳ quái, ack, phải nói là nhìn Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt rất bất thường: kinh hãi, khinh bỉ, sợ hãi…nói chung, các loại ánh mắt không thiện ý đều có đủ.
“Uhm, sách này, nếu các ngươi cũng muốn đọc, có thể hỏi mượn ta, ta sẽ không thu tiền đâu”, Hiểu Nguyệt cười xấu hổ, “nhưng mà các ngươi không được cho người ngoài Chiêu Dương cung biết. Hồng Trù, Thanh Trúc, các ngươi muốn xem cũng có thể hỏi mượn nha…”
“Nô tỳ không xem”, Hồng Trù cùng Thanh Trúc nhất trí nghiêm trang trả lời.
“Không xem thì không xem, ta từ từ xem”, Hiểu Nguyệt không thèm để ý, lấy sách cất lại, “Được rồi, các ngươi nhớ đóng cửa chính, ta phải đi nằm đây, đừng tới quấy rầy ta”, hehe, đóng cửa đại môn, nằm trong phòng đọc sách mới không bị ai đến quấy rầy.
Hiểu Nguyệt thu thập mấy cuốn sách đi vào phòng ngủ, nhưng không biết nàng cố tình hay vô ý mà để quên một cuốn sách trên bàn.
Hồng Trù cầm sách lên 《 Hồng hạnh xuất tường , khẽ thở dài, trước kia cho rằng Tứ tiểu thư tính tình kỳ quái cũng được, giờ tự nhiên lại bắt đầu xem loại sách cấm này… “Thanh Trúc, cô nói xem, chúng ta đi theo Tứ tiểu thư là phúc hay là họa?”
“Các ngươi đi làm việc của mình đi”, Thanh Trúc bảo các cung nữ rời đi, sau đó nhỏ giọng nói “Ta cũng không biết, Tứ tiểu thư tốt lắm, trong cung đối với mình cũng tốt, cả ngày trừ ăn thì chỉ ngủ, đi theo nàng rất nhẹ nhàng, không giống như Đại phu nhân, ở bên cạnh người lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận, sợ Đại phu nhân tức giận trách phạt”.
"Đúng vậy!" Hồng trù gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Theo tiểu thư, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ là, chúng ta bây giờ vào cung, không giống như trước đây, chỉ cần gia đình có đủ tiền là có thể chuộc thân, bây giờ muốn xuất cung, phải đợi đến hai mươi lăm tuổi rồi, hơn nữa muốn gặp người nhà cũng không phải dễ".
“Tỷ tỷ”, Mã Tuyết Mạn vừa uống trà, vừa khó hiểu hỏi “tại sao Lý tỷ tỷ không đi thỉnh an Thái hậu?”
“…”, Hiểu Nguyệt im lặng, chỉ cười nhẹ, không nói.
“Đương nhiên là vì tối hôm qua…”, Đồng Như Sương nói một nửa mặt đã đỏ lên, không có kết thúc, chỉ ngồi uống trà.
“Muội không rõ, tại sao Hoàng thượng lại sủng hạnh Lý tỷ tỷ trước, mà không phải là Đỗ tỷ tỷ đây? Đỗ tỷ tỷ là Hoàng hậu mà”, Mã Tuyết Mạn hình như không sợ chết mà nói.
Đồng Như Sương vừa nghe Mã Tuyết Mạn nói xong, trà trong miệng tự động phun ra, Liễu Mộng Nam chỉ nhíu mày, tiếp tục uống trà. Hiểu Nguyệt cũng muốn phun cả ra ngoài, cố gắng nhịn nuốt xuống, nhỏ giọng nói: “Thánh ý không thể đoán, chúng ta đều là thê tử của Hoàng thượng, ngài sũng người nào đều như nhau thôi”.
Đồng Như Sương dùng tay lau khóe miệng nói “Mã muội muội, không chừng đêm này sẽ đến lượt muội đó”.
“Tại sao không phải là Đỗ tỷ tỷ?”, Tuyết Mạn tiếp tục hỏi.
“…”, Đồng Như Sương cũng im lặng.
Hiểu Nguyệt tiếp tục uống trà, không để ý tới các nàng nói gì, lúc này Liễu Mộng Nam uống cạn ly trà, sau đó đứng dậy: “Đỗ tỷ tỷ, có thể Mộng Nam chưa quen với hoàn cảnh mới, ngủ không sâu nên người hơi mệt, Mộng Nam cáo từ trước”.
“Được, muội muội sớm trở về nghỉ ngơi đi. Hôm khác ta sẽ đi thăm muội”, Hiểu Nguyệt đứng lên nói.
Sau khi Liễu Mộng Nam rời đi, Đồng Như Sương cùng Mã Tuyết Mạn cũng lục tục rời đi.
“Tốt lắm, đi hết rồi”, Hiểu Nguyệt nhìn sang Hồng Trù hỏi “Thanh Trúc đã về chưa? Nếu như đã về thì nói cung nữ đóng cửa chính đi, ta ngủ trước, sáng nay thức dậy sớm quá, giờ ta lại muốn ngủ rồi”, nói xong phối hợp duỗi lưng, vươn người ngáp một cái.
“Còn chưa trở về, Tiểu thư mua mấy thứ đó làm sao mà về sớm được”, Hồng Trù oan ức nói “Tiểu thư tự nhiên bắt chúng nô tỳ mua gió trăng tiểu thuyết (tức là truyện xxx đó các sis, thời đó truyện này bị cấm lưu hành nên rất khó mua) – đây là khuê phòng cung cấm đó, tiểu thư sao có thể xem những truyện này?”
“Ta bây giờ đã xuất giá, không còn là tiểu thư khuê phòng nữa rồi”, Hiểu Nguyệt cười nói. Ở cổ đại, không có TV, không có máy tính, không Điện thoại di động, MP3, MP4, mỗi ngày ngoài ngủ ra không biết làm gì. Trước kia, vừa tới triều đại này được mười ngày đã đọc hết các loại sách sử, cũng như toàn bộ thư viện của Thượng thư phủ. Hiện tại trong cung nhàm chán, không có việc gì làm, nên tốt nhất là xem vài cuốn trăng gió tiểu thuyết giải sầu.
“Nhưng...”
“Được rồi, Hồng Trù, chờ sau khi ngươi đọc được truyện, ta cam đoan ngươi còn cùng ta tranh nhau xem đó”, Hiểu Nguyệt cười ha hả nói, gió trăng gió tiểu thuyết, tương đương với ngôn tình tiểu thuyết (cùng thể loại xxx đó các sis), có được một tình yêu hoàn mỹ đều là giấc mơ của toàn bộ nữ nhân. “Tốt lắm, giờ ta đi ngủ trước, Thanh Trúc về nhớ đánh thức ta nha”.
“Tiểu thư, nô tỳ đã trở về”, Thanh Trúc cất tiến gào, làm Hiểu Nguyệt ngừng lại, quay đầu nhìn lại thấy nàng đứng giữa đại môn, không ngừng nói.
“Haha, đã trở về! Có mệt không, khát không khát không? Có muốn uống chút nước?”, Hiểu Nguyệt giống như con chó nhỏ, thấy Thanh Trúc liền sấn tới, nhiệt tình lấy trong tay nàng ta một gói gì đó, thấy vậy các cung nữ hầu hạ kế bên mở to mắt nhìn, đường đượng là một quốc gia chi mẫu tự nhiên đi nịnh nọt nha đầu của mình.
Thanh Trúc có chút mắc cở không chịu được nhiệt tình của Hiểu Nguyệt, vội vàng thối lui, không cho Hiểu Nguyệt chăm sóc vội nói “Tiểu thư, những gì người cần, nô tì đã mua đủ. Lúc này nội vụ phủ có nói, cung nữ mỗi tháng chỉ được xuất cung một lần”.
“Ồ, cám ơn ngươi”, Hiểu Nguyệt không có nghe câu nói cuối của Thanh Trúc, cầm tay nải đặt lên bàn, vừa mở ra nhìn, hai mắt trở nên sáng chói “Oa, oa, cổ đại mà cũng có loại gió trăng tiểu thuyết này nữa, Hồng hạnh xuất tượng, Thiếu nữ hẹn hò toàn tập, Chị dâu cùng tiểu thúc tình sử toàn tập… Thanh Trúc, người làm sao tìm được mấy cuốn này?” Hiểu Nguyệt ngẩng đầu hỏi Thanh Trúc, Hồng Trù và các cung nữ kế bên mặt đã sớm đỏ lên rồi.
“Khụ”, Thanh Trúc sắc mặt không được tự nhiên “là…là…nô tỳ đến thư điếm (tiệm sách) hỏi chủ tiệm, lão bê cho một đống sách, nô tỳ cũng không coi qua, nhân tiện mang về”.
“Tốt lắm”, Hiểu Nguyệt cười run cả người, nhào tới ôm Thanh Trúc thật chặt, hôn lên má nàng “Thanh Trúc, ta rất thích ngươi, từ nay về sau, mỗi tháng ngươi xuất cung một lần mua cho ta mấy cuốn khác”.
Thanh Trúc không có phản ứng, không, phải nói là bị Hiểu Nguyệt dọa cho một trận, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đẩy Hiểu Nguyệt ra, lui về sau vài bước, run run nói “Tiểu thư, nô tỳ, …còn chưa…từ nhỏ còn chưa có hôn qua ai”.
“Ách...” Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi “Thanh Trúc, ngươi từ nhỏ không có hôn với việc giúp cho mua sách có quan hệ gì đâu?”, vừa dứt lời Hiểu Nguyệt đột nhiên hiểu ý Thanh Trúc, bật cười nói “haha, Thanh Trúc, người thật đán yêu, ta ngày càng yêu thích ngươi nha”.
Hồng Trù ở một bên nhỏ giọng nhắc “Tiểu thư, người không nên trêu chọc Thanh Trúc, mọi người đang nhìn kìa”.
Hiểu Nguyệt lúc này mới nhớ ở đây còn có một đám cung nữ, mà các nàng sắc mặt cũng rất bất thường, anh mắt cũng kỳ quái, ack, phải nói là nhìn Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt rất bất thường: kinh hãi, khinh bỉ, sợ hãi…nói chung, các loại ánh mắt không thiện ý đều có đủ.
“Uhm, sách này, nếu các ngươi cũng muốn đọc, có thể hỏi mượn ta, ta sẽ không thu tiền đâu”, Hiểu Nguyệt cười xấu hổ, “nhưng mà các ngươi không được cho người ngoài Chiêu Dương cung biết. Hồng Trù, Thanh Trúc, các ngươi muốn xem cũng có thể hỏi mượn nha…”
“Nô tỳ không xem”, Hồng Trù cùng Thanh Trúc nhất trí nghiêm trang trả lời.
“Không xem thì không xem, ta từ từ xem”, Hiểu Nguyệt không thèm để ý, lấy sách cất lại, “Được rồi, các ngươi nhớ đóng cửa chính, ta phải đi nằm đây, đừng tới quấy rầy ta”, hehe, đóng cửa đại môn, nằm trong phòng đọc sách mới không bị ai đến quấy rầy.
Hiểu Nguyệt thu thập mấy cuốn sách đi vào phòng ngủ, nhưng không biết nàng cố tình hay vô ý mà để quên một cuốn sách trên bàn.
Hồng Trù cầm sách lên 《 Hồng hạnh xuất tường , khẽ thở dài, trước kia cho rằng Tứ tiểu thư tính tình kỳ quái cũng được, giờ tự nhiên lại bắt đầu xem loại sách cấm này… “Thanh Trúc, cô nói xem, chúng ta đi theo Tứ tiểu thư là phúc hay là họa?”
“Các ngươi đi làm việc của mình đi”, Thanh Trúc bảo các cung nữ rời đi, sau đó nhỏ giọng nói “Ta cũng không biết, Tứ tiểu thư tốt lắm, trong cung đối với mình cũng tốt, cả ngày trừ ăn thì chỉ ngủ, đi theo nàng rất nhẹ nhàng, không giống như Đại phu nhân, ở bên cạnh người lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận, sợ Đại phu nhân tức giận trách phạt”.
"Đúng vậy!" Hồng trù gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Theo tiểu thư, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ là, chúng ta bây giờ vào cung, không giống như trước đây, chỉ cần gia đình có đủ tiền là có thể chuộc thân, bây giờ muốn xuất cung, phải đợi đến hai mươi lăm tuổi rồi, hơn nữa muốn gặp người nhà cũng không phải dễ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook