Hoàng Hậu Hỏa Ma
-
Chương 5-1
Đợi Lãnh Tinh điều chế xong thuốc làm mềm xương và giao nó cho Tát Tư lúc đã là chuyện của sau này rồi, cho dù hiện tại nàng mới phát giác mình bất tri bất giác nhúng tay vào lịch sử, thì lúc này trời đã tối. Nàng đành phải đâm lao thì phải theo lao, ai bảo trời cao mở ra một chuyện cười thiên hạ, cho nàng đi đến đến nước Hỏa Ma .
Tát Tư phải chuẩn bị lên đường, hắn đang đứng ở gần tọa kỵ* nói chuyện cùng một vị tướng sĩ, mà Lãnh Tinh đã mệt mỏi từ lâu đứng bên cạnh tọa kỵ của Tát Tư ngủ gà ngủ gật. Thân thể lảo đảo muốn ngã khiến tướng sĩ đi đến định đỡ lấy nàng , nhưng ngại vì thân phận lại không dám tùy tiện đụng vào nàng.
(*): vật cưỡi
Từ việc cắt thảo dược đến khi thuốc được nấu xong hoàn toàn không qua tay người khác, toàn bộ do Lãnh Tinh một mình xử lý. Chỉ là cho dù muốn tìm người giúp một tay, nàng cũng không biết muốn bọn họ giúp từ đâu. Tên thảo dược phần lớn nàng đều không nhớ rõ, hoàn toàn dựa vào ấn tượng của mình khi xem hình ảnh của các loại thảo dược trong sách giáo khoa mà tìm, nàng chắc chắn tám phần sẽ tìm đúng, còn hai phần còn lại liền cần ông trời trợ giúp. Bận rộn cả ngày, không mệt mới là lạ, đầu của nàng cũng sắp thành đất đá rồi.
Tát Tư đi lần này khoảng hai tuần mới trở lại, trong lòng của nàng có một chút không muốn, mặc dù thường cùng Tát Tư cãi vả, nhưng thú vị không ít.
Tát Tư nói chuyện xong đến gần Lãnh Tinh, ở cái đầu không ngừng lay động của nàng gõ một cái, buồn cười nói: “Nhìn ngươi mệt mỏi cũng đứng không vững rồi, không đi trở về tẩm cung ngủ còn đứng ở nơi này làm cái gì?”
“Tiễn ngươi.”Vừa nói xong, nàng mới giật mình rằng nàng đã lỡ miệng. Nàng vốn nên nói”Ai cần ngươi lo”, thế nào vừa phát ra khỏi miệng thì không giống, đều do con sâu ngủ gây họa.
Trong mắt chợt Tát Tư lóe lên kinh ngạc, nhưng mà hắn rất nhanh đè xuống một chút cảm động trong lòng. Cảm xúc trong lòng khiến hắn cảm thấy xa lạ, hắn kháng cự cảm giác kia.”Ta đưa ngươi lên giường, ngủ nhanh đi, đừng nói nhảm nữa.”
Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh, để nàng an ổn nằm ở trong ngực của hắn, sau đó đi vào bên trong.
Đối với sự quan tâm của nàng, hắn cảm thấy không được tự nhiên mấy.
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cằm Tát Tư nói: “Tát Tư, ngươi cũng đừng nghĩ sai, không phải là ta thích ngươi, ta chỉ là ra vẻ mà thôi, dù sao ngươi là vua một nước, ngươi phải rời đi hai tuần, ta dù sao cũng phải tiễn ngươi!”Muốn nàng thích hắn, đợi kiếp sau đi, nàng chỉ hoài niệm hắn cuộc sống không có hắn ở đây mà thôi. Hoài niệm và thích có một khoảng cách, mà nàng cũng không tính vượt qua khoảng cách kia.
“Thật sao?”Tát Tư cúi đầu nhìn Lãnh Tinh hỏi, trong giọng nói tuyệt đối không che giấu sự không vui .”Thì ra là ngươi cũng biết ra vẻ một chút để chơi trò này, ta còn tưởng rằng ngươi kiêu ngạo nên không thèm chơi trò hề này !”Hắn không phải vì nàng không thích hắn nên tức giận, mà là giận nàng nói dối, giận mình hiểu sai ý, còn tưởng rằng nàng đang quan tâm hắn.
Tát Tư giễu cợt làm mặt Lãnh Tinh đỏ bừng.”Tùy ngươi nói thế nào, ta muốn ngủ.”Hiện tại nàng đã tỉnh táo lại, có chết cũng sẽ không nói không phải là nàng ra vẻ khi tiễn hắn.
Tát Tư một tay ném Lãnh Tinh lên giường, nàng lập tức bò vào trong chăn nhắm mắt lại đi ngủ.
Tát Tư không nói, nhìn chằm chằm Lãnh Tinh đang bị chăn quấn chặt một lát, mới dùng sức đóng cửa lớn lại.
Hai tuần xa nhau chính thức bắt đầu.
*****
Vừa bắt đầu có hai ngày, Lãnh Tinh gần như không quen với việc không có Tát Tư, dù sao khi đến nước Hỏa Ma vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là Tát Tư, Tát Tư là người cùng nàng chung đụng lâu nhất. Chỉ là bắt đầu ngày thứ ba, nàng liền chơi rất vui vẻ, và quen biết không ít người.
Nàng thử học một chút chữ viết của nước Hỏa Ma, xem một chút có thể hay không tìm được một chút dấu vết về tổ tiên Lãnh thị, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, bởi vì nàng thật sự nhìn không hiểu chữ viết nước Hỏa Ma, quá khó khăn! Không nghĩ rằng ngôn ngữ giống với Anh ngữ, chỉ là giọng điệu không cùng một kiểu, phương diện chữ viết thế nhưng kém nhiều như vậy, chữ viết nước Hỏa Ma giống như đang vẽ vậy.
Ngày thứ bảy, quân đội truyền về tin chiến thắng, chỉ nghe rằng Tát Tư thành công dựa vào thuốc làm mềm xương của nàng cứu ra mười tên binh sĩ, hoàn toàn không bị thương người nào, Tát Tư cũng theo lời thả Chích Lạp.
Trí tuệ của Lãnh Tinh bắt đầu truyền ra khắp nước Hỏa Ma cùng nước Chích, hiện tại Tát Tư đang chuẩn bị trở lại nước Hỏa Ma, ước chừng bảy ngày nữa sẽ tới, trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị lễ Chúc Mừng vì Tát Tư trở về nước, bởi vì có tướng sĩ gởi thư nói Tát Tư vương tâm tình không được tốt lắm, hi vọng lễ Chúc Mừng chuẩn bị được tỉ mỉ, vì vậy mà làm cho mọi người ở trong cung như bị vây vào trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh vậy.
Trải qua thời gian dài nghỉ ngơi, vết phỏng trên mặt và nhiều vết thương trên người Lãnh Tinh dần dần khỏi hẳn, dung mạo mỹ lệ từ từ hiện ra, vết thương không hề đau nữa, cũng là nguyên nhân làm tâm tình nàng rất tốt.
*****
Biên cảnh phía Nam nước Chích
Trời chưa sáng, bầu trời còn một mảnh mờ mịt, Hỏa Ma nước binh sĩ liền bắt đầu lên đường trở về, chỉ vì Vương của bọn họ muốn vội vã trở lại nước Hỏa Ma.
“Mau! Mau chuẩn bị, chúng ta trở về nước Hỏa!” Tát Tư cưỡi hắc mã vẻ mặt không vui quát, tọa kỵ đi đi lại lại xuyên qua giữa đám binh lính vẫn còn chưa tỉnh táo nằm ở trên mặt đất. Tất cả binh sĩ cả kinh lập tức nhảy dựng lên, rất sợ mình không cẩn thận sẽ trở thành oan hồn dưới tọa kĩ của Tát Tư vương.
Mọi người đều biết từ khi Tát Tư vương rời khỏi nước Hỏa Ma, tâm tình không được tốt cho lắm, tám phần là nhớ nhung Lãnh Tinh vương phi mới vừa tân hôn không lâu.
Giờ phút này, Tát Tư ngồi ở trên lưng ngựa, hắn đang tức giận với bản thân mình.
Từ khi bắt đầu rời khỏi nước Hỏa Ma, trong đầu hắn lúc nào cũng xuất hiện bóng dáng Lãnh Tinh, như hình với bóng, muốn thoát khỏi cũng không được. Hắn không thích loại cảm giác này, cảm giác suy nghĩ bị một người khác ràng buộc thật là tệ, hắn thử kháng cự nhưng không hề có tác dụng, tình huống như thế làm hắn tương đối mất hứng. Nàng nở nụ cười, khuôn mặt tức giận của nàng, không ngừng hiện lên đầu óc của hắn. Hắn nhất định phải nhanh một chút trở lại nước Hỏa Ma, sau khi nhìn thấy nàng, chứng bệnh kỳ quái của hắn nhất định sẽ biến mất.
*****
Buổi trưa 12 sau đó, Tát Tư và quân đội đã đặt chân lên lãnh thổ nước Hỏa Ma, hành trình nhanh hơn hai ngày so dự định.
Mọi người đều quỳ gối ở cửa chính trong cung nghênh đón Tát Tư vương, lại thiếu duy nhất Lãnh Tinh. Đang lúc Tát Tư muốn buột miệng rống to thì Lãnh Tinh mới từ bên kia chạy xuống bậc thang, Lãnh Tinh vui vẻ xuất hiện khiến cho Tát Tư rốt cuộc nhẫn nhịn không được nữa, hắn này thiêu đốt 12 ngày không vui thành lửa giận, lớn tiếng rống về phía Lãnh Tinh: “Ngươi tại sao chậm như vậy mới đến nghênh đón?”
Hắn suy nghĩ về nàng mười hai ngày, tính tình càng ngày càng cáu gắt, nàng lại vui vẻ đến không ngờ, có thể thấy được hắn rời đi đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có, loại này hành vi không tôn trọng như vậy hắn không thể tha thứ.
Tâm tình không khỏi làm cho hắn rất phiền não, chỉ muốn tìm người hả giận, mà đương nhiên nguyên nhân của thành quả này thì nàng là người đứng mũi chịu sào.
Bị Tát Tư rống như vậy, Lãnh Tinh không tiếp tục chạy nữa, đứng ở nơi cách xa Tát Tư mười bước, nụ cười trên mặt từ từ kéo xuống.”Bởi vì ta. . . . . .”Thay quần áo, nhưng mà hắn vĩnh viễn sẽ không biết.
“Không có lý do gì để nói sao?!” Tát Tư gầm thét cắt đứt câu trả lời của nàng.
Nàng muốn giải thích, thế nhưng hắn lại như thế rống nàng, hắn rốt cuộc muốn thế nào! ?
Không giải thích được! Uổng công nàng 1 giây trước còn hi vọng hắn trở về sớm một chút.”Là ngươi hỏi ta mới trả lời, hung dữ cái gì mà hung dữ! ?”Nàng nói xong lời cuối cùng, hắn bị chọc tức đến điên đầu đi về phía nàng, nàng cả kinh lập tức lùi lại mấy bước, tiếp đó quay đầu về phía sau chạy đi, nàng bị hắn dọa sợ rồi.
“Ngươi đừng quá đáng đối với ta, coi chừng. . . . . .”Tát Tư phẫn nộ, dùng lực xoay thân thể Lãnh Tinh qua, thấy dung mạo nàng phục hồi như cũ khiếp sợ quên lời nói tiếp theo.”Các ngươi đã làm gì nàng!?”Những lời này rống lên sức lực so với một câu trước đó chỉ có hơn chứ không kém, dung mạo xinh đẹp và da thịt màu trắng, đây cơ bản không phải Lãnh Tinh lúctrước hắn biết, trước đây trên mặt nàng là một vết phỏng, làn da màu đỏ do có vết phỏng, còn bây giờ làn da của nàng màu trắng mềm mại, đã không phải là nữ nhân xấu xí trong miệng hắn lúc trước.
“Chỉ là vết thương đã lành. Ngươi buông ta ra! Không cần đè ở trên người ta.”Nàng lớn tiếng yêu cầu , cơ bản không coi trọng sự kinh ngạc của Tát Tư.
Dung mạo thay đổi, nhưng cá tính vẫn không có tiến bộ, vẫn như cũ thích ra lệnh và phản kháng hắn.
“Lần sau ta hồi cung, ngươi phải lập tức xuất hiện, đừng lề mề như vậy nữa.” Tát Tư giọng điệu không tốt nói xong, ngay sau đó kéo Lãnh Tinh đang nằm dưới đất lên.
“Biết.”Lãnh Tinh trả lời qua loa cho xong, chuyện lần sau để lần sau nói.
“Hôm nay ngươi đi theo ta, không được rời khỏi ta nửa bước.”Tát Tư ra lệnh.
Lãnh Tinh chỉ có thể gật đầu. Hắn mới vừa mới sinh khí, nàng cũng không muốn chọc giận hắn nữa.
Tát Tư nhìn lại Lãnh Tinh một lần nữa, quay đầu nói chuyện với tế ti. Cả ngày sau đó, cuộc sống của Lãnh Tinh đã bị Tát Tư hành hạ.
Tát Tư phải chuẩn bị lên đường, hắn đang đứng ở gần tọa kỵ* nói chuyện cùng một vị tướng sĩ, mà Lãnh Tinh đã mệt mỏi từ lâu đứng bên cạnh tọa kỵ của Tát Tư ngủ gà ngủ gật. Thân thể lảo đảo muốn ngã khiến tướng sĩ đi đến định đỡ lấy nàng , nhưng ngại vì thân phận lại không dám tùy tiện đụng vào nàng.
(*): vật cưỡi
Từ việc cắt thảo dược đến khi thuốc được nấu xong hoàn toàn không qua tay người khác, toàn bộ do Lãnh Tinh một mình xử lý. Chỉ là cho dù muốn tìm người giúp một tay, nàng cũng không biết muốn bọn họ giúp từ đâu. Tên thảo dược phần lớn nàng đều không nhớ rõ, hoàn toàn dựa vào ấn tượng của mình khi xem hình ảnh của các loại thảo dược trong sách giáo khoa mà tìm, nàng chắc chắn tám phần sẽ tìm đúng, còn hai phần còn lại liền cần ông trời trợ giúp. Bận rộn cả ngày, không mệt mới là lạ, đầu của nàng cũng sắp thành đất đá rồi.
Tát Tư đi lần này khoảng hai tuần mới trở lại, trong lòng của nàng có một chút không muốn, mặc dù thường cùng Tát Tư cãi vả, nhưng thú vị không ít.
Tát Tư nói chuyện xong đến gần Lãnh Tinh, ở cái đầu không ngừng lay động của nàng gõ một cái, buồn cười nói: “Nhìn ngươi mệt mỏi cũng đứng không vững rồi, không đi trở về tẩm cung ngủ còn đứng ở nơi này làm cái gì?”
“Tiễn ngươi.”Vừa nói xong, nàng mới giật mình rằng nàng đã lỡ miệng. Nàng vốn nên nói”Ai cần ngươi lo”, thế nào vừa phát ra khỏi miệng thì không giống, đều do con sâu ngủ gây họa.
Trong mắt chợt Tát Tư lóe lên kinh ngạc, nhưng mà hắn rất nhanh đè xuống một chút cảm động trong lòng. Cảm xúc trong lòng khiến hắn cảm thấy xa lạ, hắn kháng cự cảm giác kia.”Ta đưa ngươi lên giường, ngủ nhanh đi, đừng nói nhảm nữa.”
Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh, để nàng an ổn nằm ở trong ngực của hắn, sau đó đi vào bên trong.
Đối với sự quan tâm của nàng, hắn cảm thấy không được tự nhiên mấy.
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cằm Tát Tư nói: “Tát Tư, ngươi cũng đừng nghĩ sai, không phải là ta thích ngươi, ta chỉ là ra vẻ mà thôi, dù sao ngươi là vua một nước, ngươi phải rời đi hai tuần, ta dù sao cũng phải tiễn ngươi!”Muốn nàng thích hắn, đợi kiếp sau đi, nàng chỉ hoài niệm hắn cuộc sống không có hắn ở đây mà thôi. Hoài niệm và thích có một khoảng cách, mà nàng cũng không tính vượt qua khoảng cách kia.
“Thật sao?”Tát Tư cúi đầu nhìn Lãnh Tinh hỏi, trong giọng nói tuyệt đối không che giấu sự không vui .”Thì ra là ngươi cũng biết ra vẻ một chút để chơi trò này, ta còn tưởng rằng ngươi kiêu ngạo nên không thèm chơi trò hề này !”Hắn không phải vì nàng không thích hắn nên tức giận, mà là giận nàng nói dối, giận mình hiểu sai ý, còn tưởng rằng nàng đang quan tâm hắn.
Tát Tư giễu cợt làm mặt Lãnh Tinh đỏ bừng.”Tùy ngươi nói thế nào, ta muốn ngủ.”Hiện tại nàng đã tỉnh táo lại, có chết cũng sẽ không nói không phải là nàng ra vẻ khi tiễn hắn.
Tát Tư một tay ném Lãnh Tinh lên giường, nàng lập tức bò vào trong chăn nhắm mắt lại đi ngủ.
Tát Tư không nói, nhìn chằm chằm Lãnh Tinh đang bị chăn quấn chặt một lát, mới dùng sức đóng cửa lớn lại.
Hai tuần xa nhau chính thức bắt đầu.
*****
Vừa bắt đầu có hai ngày, Lãnh Tinh gần như không quen với việc không có Tát Tư, dù sao khi đến nước Hỏa Ma vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là Tát Tư, Tát Tư là người cùng nàng chung đụng lâu nhất. Chỉ là bắt đầu ngày thứ ba, nàng liền chơi rất vui vẻ, và quen biết không ít người.
Nàng thử học một chút chữ viết của nước Hỏa Ma, xem một chút có thể hay không tìm được một chút dấu vết về tổ tiên Lãnh thị, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, bởi vì nàng thật sự nhìn không hiểu chữ viết nước Hỏa Ma, quá khó khăn! Không nghĩ rằng ngôn ngữ giống với Anh ngữ, chỉ là giọng điệu không cùng một kiểu, phương diện chữ viết thế nhưng kém nhiều như vậy, chữ viết nước Hỏa Ma giống như đang vẽ vậy.
Ngày thứ bảy, quân đội truyền về tin chiến thắng, chỉ nghe rằng Tát Tư thành công dựa vào thuốc làm mềm xương của nàng cứu ra mười tên binh sĩ, hoàn toàn không bị thương người nào, Tát Tư cũng theo lời thả Chích Lạp.
Trí tuệ của Lãnh Tinh bắt đầu truyền ra khắp nước Hỏa Ma cùng nước Chích, hiện tại Tát Tư đang chuẩn bị trở lại nước Hỏa Ma, ước chừng bảy ngày nữa sẽ tới, trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị lễ Chúc Mừng vì Tát Tư trở về nước, bởi vì có tướng sĩ gởi thư nói Tát Tư vương tâm tình không được tốt lắm, hi vọng lễ Chúc Mừng chuẩn bị được tỉ mỉ, vì vậy mà làm cho mọi người ở trong cung như bị vây vào trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh vậy.
Trải qua thời gian dài nghỉ ngơi, vết phỏng trên mặt và nhiều vết thương trên người Lãnh Tinh dần dần khỏi hẳn, dung mạo mỹ lệ từ từ hiện ra, vết thương không hề đau nữa, cũng là nguyên nhân làm tâm tình nàng rất tốt.
*****
Biên cảnh phía Nam nước Chích
Trời chưa sáng, bầu trời còn một mảnh mờ mịt, Hỏa Ma nước binh sĩ liền bắt đầu lên đường trở về, chỉ vì Vương của bọn họ muốn vội vã trở lại nước Hỏa Ma.
“Mau! Mau chuẩn bị, chúng ta trở về nước Hỏa!” Tát Tư cưỡi hắc mã vẻ mặt không vui quát, tọa kỵ đi đi lại lại xuyên qua giữa đám binh lính vẫn còn chưa tỉnh táo nằm ở trên mặt đất. Tất cả binh sĩ cả kinh lập tức nhảy dựng lên, rất sợ mình không cẩn thận sẽ trở thành oan hồn dưới tọa kĩ của Tát Tư vương.
Mọi người đều biết từ khi Tát Tư vương rời khỏi nước Hỏa Ma, tâm tình không được tốt cho lắm, tám phần là nhớ nhung Lãnh Tinh vương phi mới vừa tân hôn không lâu.
Giờ phút này, Tát Tư ngồi ở trên lưng ngựa, hắn đang tức giận với bản thân mình.
Từ khi bắt đầu rời khỏi nước Hỏa Ma, trong đầu hắn lúc nào cũng xuất hiện bóng dáng Lãnh Tinh, như hình với bóng, muốn thoát khỏi cũng không được. Hắn không thích loại cảm giác này, cảm giác suy nghĩ bị một người khác ràng buộc thật là tệ, hắn thử kháng cự nhưng không hề có tác dụng, tình huống như thế làm hắn tương đối mất hứng. Nàng nở nụ cười, khuôn mặt tức giận của nàng, không ngừng hiện lên đầu óc của hắn. Hắn nhất định phải nhanh một chút trở lại nước Hỏa Ma, sau khi nhìn thấy nàng, chứng bệnh kỳ quái của hắn nhất định sẽ biến mất.
*****
Buổi trưa 12 sau đó, Tát Tư và quân đội đã đặt chân lên lãnh thổ nước Hỏa Ma, hành trình nhanh hơn hai ngày so dự định.
Mọi người đều quỳ gối ở cửa chính trong cung nghênh đón Tát Tư vương, lại thiếu duy nhất Lãnh Tinh. Đang lúc Tát Tư muốn buột miệng rống to thì Lãnh Tinh mới từ bên kia chạy xuống bậc thang, Lãnh Tinh vui vẻ xuất hiện khiến cho Tát Tư rốt cuộc nhẫn nhịn không được nữa, hắn này thiêu đốt 12 ngày không vui thành lửa giận, lớn tiếng rống về phía Lãnh Tinh: “Ngươi tại sao chậm như vậy mới đến nghênh đón?”
Hắn suy nghĩ về nàng mười hai ngày, tính tình càng ngày càng cáu gắt, nàng lại vui vẻ đến không ngờ, có thể thấy được hắn rời đi đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có, loại này hành vi không tôn trọng như vậy hắn không thể tha thứ.
Tâm tình không khỏi làm cho hắn rất phiền não, chỉ muốn tìm người hả giận, mà đương nhiên nguyên nhân của thành quả này thì nàng là người đứng mũi chịu sào.
Bị Tát Tư rống như vậy, Lãnh Tinh không tiếp tục chạy nữa, đứng ở nơi cách xa Tát Tư mười bước, nụ cười trên mặt từ từ kéo xuống.”Bởi vì ta. . . . . .”Thay quần áo, nhưng mà hắn vĩnh viễn sẽ không biết.
“Không có lý do gì để nói sao?!” Tát Tư gầm thét cắt đứt câu trả lời của nàng.
Nàng muốn giải thích, thế nhưng hắn lại như thế rống nàng, hắn rốt cuộc muốn thế nào! ?
Không giải thích được! Uổng công nàng 1 giây trước còn hi vọng hắn trở về sớm một chút.”Là ngươi hỏi ta mới trả lời, hung dữ cái gì mà hung dữ! ?”Nàng nói xong lời cuối cùng, hắn bị chọc tức đến điên đầu đi về phía nàng, nàng cả kinh lập tức lùi lại mấy bước, tiếp đó quay đầu về phía sau chạy đi, nàng bị hắn dọa sợ rồi.
“Ngươi đừng quá đáng đối với ta, coi chừng. . . . . .”Tát Tư phẫn nộ, dùng lực xoay thân thể Lãnh Tinh qua, thấy dung mạo nàng phục hồi như cũ khiếp sợ quên lời nói tiếp theo.”Các ngươi đã làm gì nàng!?”Những lời này rống lên sức lực so với một câu trước đó chỉ có hơn chứ không kém, dung mạo xinh đẹp và da thịt màu trắng, đây cơ bản không phải Lãnh Tinh lúctrước hắn biết, trước đây trên mặt nàng là một vết phỏng, làn da màu đỏ do có vết phỏng, còn bây giờ làn da của nàng màu trắng mềm mại, đã không phải là nữ nhân xấu xí trong miệng hắn lúc trước.
“Chỉ là vết thương đã lành. Ngươi buông ta ra! Không cần đè ở trên người ta.”Nàng lớn tiếng yêu cầu , cơ bản không coi trọng sự kinh ngạc của Tát Tư.
Dung mạo thay đổi, nhưng cá tính vẫn không có tiến bộ, vẫn như cũ thích ra lệnh và phản kháng hắn.
“Lần sau ta hồi cung, ngươi phải lập tức xuất hiện, đừng lề mề như vậy nữa.” Tát Tư giọng điệu không tốt nói xong, ngay sau đó kéo Lãnh Tinh đang nằm dưới đất lên.
“Biết.”Lãnh Tinh trả lời qua loa cho xong, chuyện lần sau để lần sau nói.
“Hôm nay ngươi đi theo ta, không được rời khỏi ta nửa bước.”Tát Tư ra lệnh.
Lãnh Tinh chỉ có thể gật đầu. Hắn mới vừa mới sinh khí, nàng cũng không muốn chọc giận hắn nữa.
Tát Tư nhìn lại Lãnh Tinh một lần nữa, quay đầu nói chuyện với tế ti. Cả ngày sau đó, cuộc sống của Lãnh Tinh đã bị Tát Tư hành hạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook