Hoàng Hậu Hỏa Ma
-
Chương 2-2
Tát Tư cơ bản không để ý tới lời nói tức giận nàng, nhảy lên lưng ngựa thúc giục hắc mã chạy về Hoàng cung.
Tát Tư chưa từng tức giận như vậy, cảm xúc nóng nảy dường như chạm vào một cái thì lập tức phát nổ, hắn kiềm chế suy nghĩ xúc động muốn chính tay đâm chết nàng, tăng nhanh tốc độ hắc mã.
Lãnh Tinh cố gắng đuổi theo, nhưng tốc độ của ngựa chạy càng lúc càng nhanh, gần đến Hoàng cung nàng rốt cục chống đỡ không nổi ngã xuống đất, mặc cho hắc mã kéo nàng lăn lộn trên mặt đất.
Tát Tư về đến Hoàng cung còn để cho hắc mã chạy một vòng mới dừng lại.
Trong hoàng cung Hỏa Ma ánh lửa sáng rực, tất cả mọi người bên trong hoàng cung vây kín xung quanh bốn phía cung đình, tất cả mọi người đều sợ hãi mà nhìn Tát Tư vương trừng phạt Lãnh Tinh dám cãi lời hắn.
“Vết thương của binh sĩ canh ngục như thế nào rồi ?”Tát Tư nhảy xuống lưng ngựa giận dữ mà rống lên nói, lập tức có tướng lĩnh đi lên báo cáo.
“Chết rồi, thi thể đã được rửa sạch rồi ạ.”
Lãnh Tinh hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân run rẩy. Nàng thật sự đã giết người, chính tai nghe được việc này làm toàn thân nàng run rẩy.
Bốn phía vang lên tiếng mắng chửi, mọi người đều chỉ trích Lãnh Tinh độc ác.
“Chính nữ nhân này giao chìa khóa cho những ả đàn bà trong ngục tối, người ở bên trong toàn bộ đã chạy trốn, lúc này đang toàn lực truy bắt, đã bắt được một nửa số người trở lại rồi.” Tướng lĩnh chỉ vào Lãnh Tinh đang ngã trên mặt đất nói.
Sự cố gắng của nàng đã uổng phí, cảm giác thất bại đánh úp toàn thân Lãnh Tinh, nàng ôm người co rúc ở trên đất không hề nhúc nhích.
Toàn thân cao thấp của nàng đều là vết thương, máu không ngừng chảy ra từ thân thể nàng, nàng cố gắng cắn răng chịu đựng mới không có lập tức ngất xỉu.
“Vương, không phát hiện bất kỳ người nước Chích nào cả.”
“Nàng không phải người nước Chích.” Tát Tư lạnh lùng nói. Nàng chạy trốn không phải vì bản thân, mà là vì những người hoàn toàn không liên quan gì đến nàng. Vì cứu người khác mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, thật là vĩ đại làm sao, Tát Tư lãnh khốc nghĩ.
“Vương, xin người khai ân.” Đột nhiên có một nữ nhân thoát khỏi sự kiềm chế của binh sĩ, nàng chạy vào giữa Hoàng cung quỳ sấp trên mặt đất lớn tiếng kêu. “Nữ hài kia là vô tội, ta có thể chứng minh là tên binh sĩ kia trêu chọc nữ hài này trước.” Nữ nhân nói chuyện chính là người lúc trước Lãnh Tinh giao cho chìa khóa.
“Nữ nhân trong ngục tối không thể cự tuyệt bất kỳ nam nhân nào, đây là phép tắc.” Tát Tư lạnh như băng nói.
“Nàng mới vào ngục tối, cơ bản còn không hiểu được bất kỳ quy củ nào.” Nữ nhân tiếp tục thử giải cứu Lãnh Tinh.
“Nàng cứu ngươi, ngươi cứu nàng, không ngờ mới một ngày, mà các ngươi có thể vì đối phương mà liều mạng.”
Tát Tư lạnh lùng làm cho Lãnh Tinh không để ý đến thân thể đau đớn mở miệng phản bác: “Đừng vì ta. . . . . . Mà cầu xin sự tha thứ của hắn, không đáng giá, nói chuyện với loại người không máu không nước mắt này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
Nghe vậy, Tát Tư nắm chặt hai quả đấm, phẫn nộ rống to: “Trói nàng lên cọc gỗ! Giết binh sĩ canh ngục theo lệ đánh 90 roi, cãi lời Vương đánh 120 roi, để cho tù binh chạy đánh 50 roi, hành hình!”
Một nữ nhân hoàn toàn không thể chịu được 260 roi, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
“Không! Vương!” Nữ nhân hô to, còn thử thay Lãnh Tinh cầu xin, nhưng lập tức bị tướng sĩ kéo ra ngoài.
Một giây kế tiếp, Lãnh Tinh lập tức bị trói ở trên cọc gỗ, nàng chậm chạp ngẩng đầu lên, suy yếu nói: “Ba chuyện này ta không sai một chuyện nào, nhất là phản kháng ngươi. . . . . . Ngươi là bạo quân. . . . . . Sẽ có nhiều người hơn phát hiện ra ngươi tàn bạo không nói đạo lý. Một ngày nào đó. . . . . . Bọn họ sẽ không chịu nổi ngươi, bắt đầu rời khỏi ngươi. . . . . . Nếu sống thật lâu, thật dài. . . . . . Ngươi sẽ thấy. . . . . .” Nước mắt lạnh lẽo từ từ chảy xuống gương mặt Lãnh Tinh, nàng vùi đầu vào giữa cây cột và cánh tay, cảm nhận toàn thân đau đớn.
Tát Tư đi về phía Lãnh Tinh, dùng sức xé y phục của Lãnh Tinh từ phần lưng tới thắt lưng. Phần lưng của nàng đã sớm hiện đầy vết thương do lúc trước bị ngựa kéo đi, nhìn thấy mà thương cảm làm rất nhiều nữ nhân đều quay đầu không dám nhìn.
Lần đầu tiên, Tát Tư vương nước Hỏa Ma tự mình hành hình.
“Theo lệ trước khi hành hình, ngươi có thể cầu xin Vương tha thứ, nếu thẳng thắng nhận tội thì hình phạt có thể giảm xuống.” Tát Tư nắm chặt roi nói bên tai Lãnh Tinh.
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn Tát Tư một cái, lập tức quay đầu không nhìn hắn.
“Nữ nhân này không còn lời nào để nói. Hành hình!” Tát Tư quát dân chúng, roi trong tay tàn khốc rơi xuống lần thứ nhất.
Đau đớn mãnh liệt lan ra toàn thân Lãnh Tinh, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo.”Ngươi là Bạo Quân. . . . . . Đời này. . . . . . Ngươi sẽ nhìn. . . . . . thấy. . . . . .” Lãnh Tinh nhìn về hướng bắc, suy yếu nói.
Có lẽ giờ phút này người nhà của nàng cũng đứng ở mảnh đất này để tìm nàng, chỉ là không cùng một thời không mà thôi, chỉ mong sau khi nàng chết có thể trở lại bên cạnh những người thân nhất của nàng.
Lãnh Tinh cảm thấy sức lực của mình đang từ từ mất đi, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng không rõ.
Roi thứ mười được đánh xuống, rốt cuộc Lãnh Tinh cầm cự không nổi ngất đi.
Thấy Lãnh Tinh hôn mê, Tát Tư lập tức dừng lại, không kềm chế được sự tức giận đứng đó một hồi lâu.
Tát Tư bước lên ôm Lãnh Tinh đang hôn mê từ trên cọc gỗ, kéo tới dòng sông nhỏ ở giữa sân, sau đó trực tiếp ấn đầu của Lãnh Tinh vào trong nước cố gắng làm nàng tỉnh lại.
Trong sân yên lặng như tờ, không người nào dám cầu xin vì Lãnh Tinh, thủ đoạn của Tát Tư rất tàn nhẫn làm người khác run rẩy từ đáy lòng.
Lúc này lão tế ti cũng chạy tới, dân chúng tự động nhường đường để lão đi qua, lão tế ti đi thẳng về phía Tát Tư muốn thử ngăn cản hắn. “Vương, xin ngài dừng lại đi, nàng chỉ là một tù nhân, không xứng đáng để ngài tức giận.”
“Đừng đến gần, lui ra!” Tát Tư quát lên, giơ cao cánh tay muốn tất cả mọi người không được đến gần.
Còn muốn bước lên thuyết phục, lão tế ti bỗng nhiên phát hiện đến màu sắc của nước sông thay đổi, làm cho hắn kinh ngạc không phát ra được âm thanh nào.
Tát Tư không ngừng nhấn đầu của Lãnh Tinh vào trong nước, hắn cũng kinh ngạc nhìn chăm chú nước sông từ trong suốt dần dần biến thành màu đen nhạt, mà mái tóc vốn dĩ màu đỏ của Lãnh Tinh dần dần hiện ra.
“Đây là. . . . . .”Lão tế ti trừng lớn mắt, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Đợi đến khi Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh thì mái tóc dài màu đỏ rực của nàng kinh động tất cả người dân nước Hỏa Ma.
Nước Hỏa Ma có một truyền thuyết: trong nước Thánh Thế ở Hỏa Ma , sẽ có một nữ nhân tóc đỏ xuất hiện. Nàng có khả năng khống chế Hỏa Ma, da thịt tuyết trắng, con ngươi màu xanh dương, cá tính kiên cường, thiện lương. Nữ nhân này sẽ trở thành hoàng hậu nước Hỏa Ma, mang đến trăm năm hưng thịnh cho nước Hỏa Ma.
“Nước Thánh Thế của Hỏa Ma xuất hiện rồi! Hỏa nữ từ trong thánh địa xuất hiện!” Lúc này, âm thanh náo nhiệt của người dân nước Hỏa Ma, ánh lửa chiếu sáng, cả nước vui mừng.
“Thánh Thế lại tới, Tát Tư vương sẽ trở thành vị Vương vĩ đại nhất của nước Hỏa Ma.” Người dân liên tục vui mừng.
Mà trong cung Hỏa Ma, Tát Tư đang đanh mặt trừng mắt nhìn Lãnh Tinh mới vừa thay xong thuốc, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Nước Hỏa Ma và Nước Chích kính sợ nhất là mái tóc đỏ xuất hiện ở trên người của nàng, thế nhưng lại làm cho người khác cảm thấy mềm mại. Hỏa nữ, hắn vẫn cho nó chỉ là truyền thuyết có trong thần thoại, vậy mà hôm nay truyền thuyết trong lời nói của hắn lại xuất hiện ở thời đại của hắn .
Tát Tư vuốt vuốt mái tóc dài màu đỏ của Lãnh Tinh, động tác ấy đánh thức nàng. Lãnh Tinh theo trực giác muốn né tránh, nhưng Tát Tư nhanh hơn một bước, vây nàng dưới cánh tay.
Lãnh Tinh kinh hoảng nhìn chung quanh, cuối cùng, tiêu cự ánh mắt mới đặt trên mặt Tát Tư.
“Đừng động, đừng chọc ta tức giận thêm.” Tát Tư còn đang nắm tóc Lãnh Tinh.
“Ngươi sẽ xuống địa ngục . . . . . .” Hơi thở Lãnh Tinh yếu ớt.
Tát Tư dùng sức kéo lấy mái tóc dài của nàng tỏ vẻ cảnh cáo, Lãnh Tinh cố nhịn đau cắn chặt môi.
“Có cảm giác đau nghĩa là ngươi còn chưa chết.” Tát Tư kiềm chế tức giận.
“Ta không tin bạo quân ngươi sẽ bởi vì không đành lòng mà thả ta.” Lãnh Tinh biết dù giãy giụa cũng không giãy thoát được, còn không bằng nằm yên.
“Ngươi là nữ nhân đầu tiên hiểu rõ ta.” Tát Tư châm chọc nói, một nửa thân thể to lớn không khách khí chút nào đè trên người nàng.
Phần lưng vốn đã đau, bị hắn đè một cái, cơn đau khiến Lãnh Tinh theo bản năng nắm chặt hai tay. Tát Tư cơ bản không có chú ý tới nàng vì đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo, vẫn hầm hừ nàng không nên có thái độ với hắn.
Đau đến không chịu nổi, Lãnh Tinh quay đầu vùi mặt trong chăn mềm rơi lệ.
“Ngươi muốn chết vì buồn bực sao?” Tát Tư dùng sức kéo Lãnh Tinh đối diện với chính mình, thấy trên khuôn mặt nàng có nước mắt và đau đớn không cách nào che giấu, hắn không vui nói: “Thu hồi nước mắt của ngươi, những thứ này đều là ngươi tự tìm, đừng nghĩ dùng vài giọt nước mắt làm ta đau lòng.” Tát Tư nâng người, giảm bớt sức nặng trên người nàng.
“Đừng phạt những nữ nhân kia, là ta đưa chìa khóa cho các nàng, nếu phải xử phạt thì tìm ta là được.” Lãnh Tinh yếu ớt nói.
“Họ chạy trốn là sự thật, ngươi có xử phạt của ngươi, các nàng sẽ có xử phạt của các nàng.”
Sao lại có người tàn nhẫn thế này? “Xử phạt cái quỷ gì!?” Lãnh Tinh cả giận nói, nàng kích động nửa chống lên thân thể căm tức nhìn Tát Tư. “Không có ai, không có ai vì lấy được tự do mà phải bị trừng phạt.”
“Các nàng là tội dân.” Tát Tư tức giận đè thấp âm thanh, từng chữ từng chữ nguội lạnh nói.
“Tội gì? Tù binh sao?” Lãnh Tinh cũng từng chữ từng chữ nguội lạnh trả lời. “Dã tâm chiến tranh của nam nhân các người, sao nữ nhân lại phải chịu?”
Dù Tát Tư cảm thấy Lãnh Tinh có đạo lý, lúc này hắn cũng không thể lộ ra vẻ đồng tình.” Chiến tranh không chỉ là chuyện của nam nhân, nữ nhân cũng phải tham dự, nước Hỏa Ma chiến tranh là vì bảo vệ lãnh thổ, không phải do dã tâm.” Trong lòng Tát Tư mặc dù tràn đầy vui mừng, những lời nàng nói gợi lên hứng thú của hắn.
“Mục đích bảo vệ lãnh thổ đã đạt được, không phải nên thả những tù binh kia về quê hương sao?”
Tát Tư nheo mắt lại căm tức nhìn Lãnh Tinh một lát. “Dù ngươi là Hỏa Nữ cũng không thể khống chế vương giả nước Hỏa Ma.”
“Ngươi nói cái . . . . . .” Nàng không hiểu Hỏa Nữ là có ý gì.
Lãnh Tinh còn chưa hiểu Tát Tư đang nói gì, hắn đã đi ra, đóng cửa phòng thật mạnh, khiến nàng sững sờ.
Người của nước này thật đúng là hiểu được lễ phép, Lãnh Tinh đùa cợt mà nghĩ.
Tát Tư chưa từng tức giận như vậy, cảm xúc nóng nảy dường như chạm vào một cái thì lập tức phát nổ, hắn kiềm chế suy nghĩ xúc động muốn chính tay đâm chết nàng, tăng nhanh tốc độ hắc mã.
Lãnh Tinh cố gắng đuổi theo, nhưng tốc độ của ngựa chạy càng lúc càng nhanh, gần đến Hoàng cung nàng rốt cục chống đỡ không nổi ngã xuống đất, mặc cho hắc mã kéo nàng lăn lộn trên mặt đất.
Tát Tư về đến Hoàng cung còn để cho hắc mã chạy một vòng mới dừng lại.
Trong hoàng cung Hỏa Ma ánh lửa sáng rực, tất cả mọi người bên trong hoàng cung vây kín xung quanh bốn phía cung đình, tất cả mọi người đều sợ hãi mà nhìn Tát Tư vương trừng phạt Lãnh Tinh dám cãi lời hắn.
“Vết thương của binh sĩ canh ngục như thế nào rồi ?”Tát Tư nhảy xuống lưng ngựa giận dữ mà rống lên nói, lập tức có tướng lĩnh đi lên báo cáo.
“Chết rồi, thi thể đã được rửa sạch rồi ạ.”
Lãnh Tinh hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân run rẩy. Nàng thật sự đã giết người, chính tai nghe được việc này làm toàn thân nàng run rẩy.
Bốn phía vang lên tiếng mắng chửi, mọi người đều chỉ trích Lãnh Tinh độc ác.
“Chính nữ nhân này giao chìa khóa cho những ả đàn bà trong ngục tối, người ở bên trong toàn bộ đã chạy trốn, lúc này đang toàn lực truy bắt, đã bắt được một nửa số người trở lại rồi.” Tướng lĩnh chỉ vào Lãnh Tinh đang ngã trên mặt đất nói.
Sự cố gắng của nàng đã uổng phí, cảm giác thất bại đánh úp toàn thân Lãnh Tinh, nàng ôm người co rúc ở trên đất không hề nhúc nhích.
Toàn thân cao thấp của nàng đều là vết thương, máu không ngừng chảy ra từ thân thể nàng, nàng cố gắng cắn răng chịu đựng mới không có lập tức ngất xỉu.
“Vương, không phát hiện bất kỳ người nước Chích nào cả.”
“Nàng không phải người nước Chích.” Tát Tư lạnh lùng nói. Nàng chạy trốn không phải vì bản thân, mà là vì những người hoàn toàn không liên quan gì đến nàng. Vì cứu người khác mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, thật là vĩ đại làm sao, Tát Tư lãnh khốc nghĩ.
“Vương, xin người khai ân.” Đột nhiên có một nữ nhân thoát khỏi sự kiềm chế của binh sĩ, nàng chạy vào giữa Hoàng cung quỳ sấp trên mặt đất lớn tiếng kêu. “Nữ hài kia là vô tội, ta có thể chứng minh là tên binh sĩ kia trêu chọc nữ hài này trước.” Nữ nhân nói chuyện chính là người lúc trước Lãnh Tinh giao cho chìa khóa.
“Nữ nhân trong ngục tối không thể cự tuyệt bất kỳ nam nhân nào, đây là phép tắc.” Tát Tư lạnh như băng nói.
“Nàng mới vào ngục tối, cơ bản còn không hiểu được bất kỳ quy củ nào.” Nữ nhân tiếp tục thử giải cứu Lãnh Tinh.
“Nàng cứu ngươi, ngươi cứu nàng, không ngờ mới một ngày, mà các ngươi có thể vì đối phương mà liều mạng.”
Tát Tư lạnh lùng làm cho Lãnh Tinh không để ý đến thân thể đau đớn mở miệng phản bác: “Đừng vì ta. . . . . . Mà cầu xin sự tha thứ của hắn, không đáng giá, nói chuyện với loại người không máu không nước mắt này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
Nghe vậy, Tát Tư nắm chặt hai quả đấm, phẫn nộ rống to: “Trói nàng lên cọc gỗ! Giết binh sĩ canh ngục theo lệ đánh 90 roi, cãi lời Vương đánh 120 roi, để cho tù binh chạy đánh 50 roi, hành hình!”
Một nữ nhân hoàn toàn không thể chịu được 260 roi, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
“Không! Vương!” Nữ nhân hô to, còn thử thay Lãnh Tinh cầu xin, nhưng lập tức bị tướng sĩ kéo ra ngoài.
Một giây kế tiếp, Lãnh Tinh lập tức bị trói ở trên cọc gỗ, nàng chậm chạp ngẩng đầu lên, suy yếu nói: “Ba chuyện này ta không sai một chuyện nào, nhất là phản kháng ngươi. . . . . . Ngươi là bạo quân. . . . . . Sẽ có nhiều người hơn phát hiện ra ngươi tàn bạo không nói đạo lý. Một ngày nào đó. . . . . . Bọn họ sẽ không chịu nổi ngươi, bắt đầu rời khỏi ngươi. . . . . . Nếu sống thật lâu, thật dài. . . . . . Ngươi sẽ thấy. . . . . .” Nước mắt lạnh lẽo từ từ chảy xuống gương mặt Lãnh Tinh, nàng vùi đầu vào giữa cây cột và cánh tay, cảm nhận toàn thân đau đớn.
Tát Tư đi về phía Lãnh Tinh, dùng sức xé y phục của Lãnh Tinh từ phần lưng tới thắt lưng. Phần lưng của nàng đã sớm hiện đầy vết thương do lúc trước bị ngựa kéo đi, nhìn thấy mà thương cảm làm rất nhiều nữ nhân đều quay đầu không dám nhìn.
Lần đầu tiên, Tát Tư vương nước Hỏa Ma tự mình hành hình.
“Theo lệ trước khi hành hình, ngươi có thể cầu xin Vương tha thứ, nếu thẳng thắng nhận tội thì hình phạt có thể giảm xuống.” Tát Tư nắm chặt roi nói bên tai Lãnh Tinh.
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn Tát Tư một cái, lập tức quay đầu không nhìn hắn.
“Nữ nhân này không còn lời nào để nói. Hành hình!” Tát Tư quát dân chúng, roi trong tay tàn khốc rơi xuống lần thứ nhất.
Đau đớn mãnh liệt lan ra toàn thân Lãnh Tinh, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo.”Ngươi là Bạo Quân. . . . . . Đời này. . . . . . Ngươi sẽ nhìn. . . . . . thấy. . . . . .” Lãnh Tinh nhìn về hướng bắc, suy yếu nói.
Có lẽ giờ phút này người nhà của nàng cũng đứng ở mảnh đất này để tìm nàng, chỉ là không cùng một thời không mà thôi, chỉ mong sau khi nàng chết có thể trở lại bên cạnh những người thân nhất của nàng.
Lãnh Tinh cảm thấy sức lực của mình đang từ từ mất đi, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng không rõ.
Roi thứ mười được đánh xuống, rốt cuộc Lãnh Tinh cầm cự không nổi ngất đi.
Thấy Lãnh Tinh hôn mê, Tát Tư lập tức dừng lại, không kềm chế được sự tức giận đứng đó một hồi lâu.
Tát Tư bước lên ôm Lãnh Tinh đang hôn mê từ trên cọc gỗ, kéo tới dòng sông nhỏ ở giữa sân, sau đó trực tiếp ấn đầu của Lãnh Tinh vào trong nước cố gắng làm nàng tỉnh lại.
Trong sân yên lặng như tờ, không người nào dám cầu xin vì Lãnh Tinh, thủ đoạn của Tát Tư rất tàn nhẫn làm người khác run rẩy từ đáy lòng.
Lúc này lão tế ti cũng chạy tới, dân chúng tự động nhường đường để lão đi qua, lão tế ti đi thẳng về phía Tát Tư muốn thử ngăn cản hắn. “Vương, xin ngài dừng lại đi, nàng chỉ là một tù nhân, không xứng đáng để ngài tức giận.”
“Đừng đến gần, lui ra!” Tát Tư quát lên, giơ cao cánh tay muốn tất cả mọi người không được đến gần.
Còn muốn bước lên thuyết phục, lão tế ti bỗng nhiên phát hiện đến màu sắc của nước sông thay đổi, làm cho hắn kinh ngạc không phát ra được âm thanh nào.
Tát Tư không ngừng nhấn đầu của Lãnh Tinh vào trong nước, hắn cũng kinh ngạc nhìn chăm chú nước sông từ trong suốt dần dần biến thành màu đen nhạt, mà mái tóc vốn dĩ màu đỏ của Lãnh Tinh dần dần hiện ra.
“Đây là. . . . . .”Lão tế ti trừng lớn mắt, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Đợi đến khi Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh thì mái tóc dài màu đỏ rực của nàng kinh động tất cả người dân nước Hỏa Ma.
Nước Hỏa Ma có một truyền thuyết: trong nước Thánh Thế ở Hỏa Ma , sẽ có một nữ nhân tóc đỏ xuất hiện. Nàng có khả năng khống chế Hỏa Ma, da thịt tuyết trắng, con ngươi màu xanh dương, cá tính kiên cường, thiện lương. Nữ nhân này sẽ trở thành hoàng hậu nước Hỏa Ma, mang đến trăm năm hưng thịnh cho nước Hỏa Ma.
“Nước Thánh Thế của Hỏa Ma xuất hiện rồi! Hỏa nữ từ trong thánh địa xuất hiện!” Lúc này, âm thanh náo nhiệt của người dân nước Hỏa Ma, ánh lửa chiếu sáng, cả nước vui mừng.
“Thánh Thế lại tới, Tát Tư vương sẽ trở thành vị Vương vĩ đại nhất của nước Hỏa Ma.” Người dân liên tục vui mừng.
Mà trong cung Hỏa Ma, Tát Tư đang đanh mặt trừng mắt nhìn Lãnh Tinh mới vừa thay xong thuốc, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Nước Hỏa Ma và Nước Chích kính sợ nhất là mái tóc đỏ xuất hiện ở trên người của nàng, thế nhưng lại làm cho người khác cảm thấy mềm mại. Hỏa nữ, hắn vẫn cho nó chỉ là truyền thuyết có trong thần thoại, vậy mà hôm nay truyền thuyết trong lời nói của hắn lại xuất hiện ở thời đại của hắn .
Tát Tư vuốt vuốt mái tóc dài màu đỏ của Lãnh Tinh, động tác ấy đánh thức nàng. Lãnh Tinh theo trực giác muốn né tránh, nhưng Tát Tư nhanh hơn một bước, vây nàng dưới cánh tay.
Lãnh Tinh kinh hoảng nhìn chung quanh, cuối cùng, tiêu cự ánh mắt mới đặt trên mặt Tát Tư.
“Đừng động, đừng chọc ta tức giận thêm.” Tát Tư còn đang nắm tóc Lãnh Tinh.
“Ngươi sẽ xuống địa ngục . . . . . .” Hơi thở Lãnh Tinh yếu ớt.
Tát Tư dùng sức kéo lấy mái tóc dài của nàng tỏ vẻ cảnh cáo, Lãnh Tinh cố nhịn đau cắn chặt môi.
“Có cảm giác đau nghĩa là ngươi còn chưa chết.” Tát Tư kiềm chế tức giận.
“Ta không tin bạo quân ngươi sẽ bởi vì không đành lòng mà thả ta.” Lãnh Tinh biết dù giãy giụa cũng không giãy thoát được, còn không bằng nằm yên.
“Ngươi là nữ nhân đầu tiên hiểu rõ ta.” Tát Tư châm chọc nói, một nửa thân thể to lớn không khách khí chút nào đè trên người nàng.
Phần lưng vốn đã đau, bị hắn đè một cái, cơn đau khiến Lãnh Tinh theo bản năng nắm chặt hai tay. Tát Tư cơ bản không có chú ý tới nàng vì đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo, vẫn hầm hừ nàng không nên có thái độ với hắn.
Đau đến không chịu nổi, Lãnh Tinh quay đầu vùi mặt trong chăn mềm rơi lệ.
“Ngươi muốn chết vì buồn bực sao?” Tát Tư dùng sức kéo Lãnh Tinh đối diện với chính mình, thấy trên khuôn mặt nàng có nước mắt và đau đớn không cách nào che giấu, hắn không vui nói: “Thu hồi nước mắt của ngươi, những thứ này đều là ngươi tự tìm, đừng nghĩ dùng vài giọt nước mắt làm ta đau lòng.” Tát Tư nâng người, giảm bớt sức nặng trên người nàng.
“Đừng phạt những nữ nhân kia, là ta đưa chìa khóa cho các nàng, nếu phải xử phạt thì tìm ta là được.” Lãnh Tinh yếu ớt nói.
“Họ chạy trốn là sự thật, ngươi có xử phạt của ngươi, các nàng sẽ có xử phạt của các nàng.”
Sao lại có người tàn nhẫn thế này? “Xử phạt cái quỷ gì!?” Lãnh Tinh cả giận nói, nàng kích động nửa chống lên thân thể căm tức nhìn Tát Tư. “Không có ai, không có ai vì lấy được tự do mà phải bị trừng phạt.”
“Các nàng là tội dân.” Tát Tư tức giận đè thấp âm thanh, từng chữ từng chữ nguội lạnh nói.
“Tội gì? Tù binh sao?” Lãnh Tinh cũng từng chữ từng chữ nguội lạnh trả lời. “Dã tâm chiến tranh của nam nhân các người, sao nữ nhân lại phải chịu?”
Dù Tát Tư cảm thấy Lãnh Tinh có đạo lý, lúc này hắn cũng không thể lộ ra vẻ đồng tình.” Chiến tranh không chỉ là chuyện của nam nhân, nữ nhân cũng phải tham dự, nước Hỏa Ma chiến tranh là vì bảo vệ lãnh thổ, không phải do dã tâm.” Trong lòng Tát Tư mặc dù tràn đầy vui mừng, những lời nàng nói gợi lên hứng thú của hắn.
“Mục đích bảo vệ lãnh thổ đã đạt được, không phải nên thả những tù binh kia về quê hương sao?”
Tát Tư nheo mắt lại căm tức nhìn Lãnh Tinh một lát. “Dù ngươi là Hỏa Nữ cũng không thể khống chế vương giả nước Hỏa Ma.”
“Ngươi nói cái . . . . . .” Nàng không hiểu Hỏa Nữ là có ý gì.
Lãnh Tinh còn chưa hiểu Tát Tư đang nói gì, hắn đã đi ra, đóng cửa phòng thật mạnh, khiến nàng sững sờ.
Người của nước này thật đúng là hiểu được lễ phép, Lãnh Tinh đùa cợt mà nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook