Hoàng Hậu Hỏa Ma
-
Chương 1
”Sáng nay, ngày 17 tại phía Đông Thái Bình Dương đã xảy ra trận động đất 10 Richter làm chấn động toàn cầu, may mắn tâm chấn nằm ở sâu trong đáy biển Thái Bình Dương, vì vậy không gây thương vong nghiêm trọng đối với các nước lân cận.
Tuy nhiên căn cứ vào việc các phóng viên ở hiện trường đã đề cập rõ ràng qua điện thoại, khoảng cách không xa tâm chấn ở vùng nước sâu nổi lên một hòn đảo thần bí hơn vạn năm. . . . . . Đoàn khảo cổ do tập đoàn Lãnh thị tài trợ không muốn nói rõ, tất cả phải chờ tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị ra mặt, mới có thể quyết định có công bố phát hiện trọng đại tiêu tốn hơn trăm triệu và lãng phí thời gian hơn trăm năm này ra bên ngoài hay không. Năng lực kinh tế của Lãnh thị đủ khiến bọn họ yên lặng dựng lên quốc gia của mình, mà không có bất kỳ quốc gia nào dám dị nghị. . . . . .
“Trước mắt hiện trường đã bị hàng loạt cảnh sát phong tỏa. . . . . . Nếu như có thể chứng minh hòn đảo vạn năm này có loài người từng sinh sống, thì thuyết tiến hóa sinh vật sẽ có sự đột phá quan trọng, nhưng trước mắt tất cả đáp án phải đợi tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị -- Lãnh Phách Thiên đến mới có thể có đến giải đáp. . . . . .”
Lãnh Tinh vừa nhanh chóng nhuộm đen mái tóc đỏ dài đến thắt lưng, đồng thời chăm chú nghe tin tức TV về gia tộc của họ.
Đối với bên ngoài việc làm của gia tộc bọn họ rất thần bí, người của Lãnh thị luôn cười cho qua chuyện.
Người của Lãnh thị chưa từng nghĩ đến việc dựng lên một quốc gia ở bất kỳ nơi nào, khi bọn họ nắm trong tay kinh tế toàn cầu thì việc thành lập quốc gia sẽ mang đến sự trói buộc đối với việc làm của bọn họ, đối với người Lãnh thị yêu thích tự do, sẽ càng không làm cái việc ngốc này.
Trải qua hàng trăm năm tiêu hao hàng nghìn tỷ chẳng qua là vì muốn tìm ra gốc rễ của Lãnh thị thôi, bọn họ chỉ muốn biết tổ tiên của bọn họ đến từ nơi nào, chính vì lý do đơn giản này, chứ không phải vì tìm câu trả lời cho sự tiến hóa của con người, càng không phải vì bất kỳ lý do viễn vông nào.
Suy nghĩ tìm nguồn gốc bắt nguồn từ tổ tiên của bọn họ, lúc đầu con cháu đời sau của Lãnh thị chỉ cảm thấy nên có trách nhiệm hoàn thành nguyện vọng của người đi trước, nhưng theo thời gian trôi qua, đi sâu vào điều tra, từng tung tích trên thế giới mỗi ba tháng sẽ có báo cáo điều tra dần dần gợi lên hứng thú nồng đậm đối với con cháu Lãnh thị, những thứ báo cáo nghiên cứu kia còn tạo ra ảnh hưởng to lớn đối với Lãnh Tinh.
Từ khi cô có trí nhớ đến nay, những thứ báo cáo kia mỗi lần dày đến mười mấy centimet, chính là cuốn truyện tuổi thơ của cô, theo cô vui vẻ vượt qua mười tám năm.
Cô say mê với mỗi một phát hiện trong báo cáo, thậm chí khát khao có thể sống ở những nơi từng có dấu chân Lãnh thị lưu lại thời xa xưa được phát hiện bởi các nhân viên khảo cổ.
Dòng máu chảy trong người cô không phải của Lãnh thị, cô chỉ là cô gái duy nhất được nhận nuôi sau khi mẹ sinh năm người con trai, nhưng cô sống bên trong Lãnh thị, quả thật so với bất kỳ người Lãnh thị chân chính nào còn muốn nóng lòng lơn. Người của gia tộc thường nói, máu của cô chỉ khi nghe khảo cổ có một bước phát hiện mới thì sẽ sôi trào, bất cứ chuyện gì khác trong cuộc sống cũng không thể làm cô kích động. Đối với cách nói của người nhà, Lãnh Tinh không thể không thừa nhận bọn họ thật sự rất hiểu cô.
Hơn hai trăm năm trước, tổ tiên bọn họ từng vứt bỏ gia sản bạc vạn để bắt đầu cuộc sống lưu lạc, cũng chính là từ khi đó, người của Lãnh thị đã bắt đầu tìm nguồn gốc của mình.
Nhưng nghe cha nói ông cố từng tìm kiếm đến khu vực lân cận của vùng biển Thái Bình Dương thì bất lực trở về, tất cả manh mối tìm kiếm đến đó đều bị cắt dứt, ông cố cũng vì vậy uất ức mà chết, con của ông tiếp tục điều tra, cho tới bây giờ.
Lãnh Tinh đi tới trước bàn trang điểm, vội vã kiểm tra lại mặt của mình, giờ phút này tất cả tâm tư của cô đều đặt trên hòn đảo ở Thái Bình Dương, có lẽ hòn đảo này là tung tích khởi đầu cho Lãnh thị, nghĩ đến mình có thể chứng kiến đáp án mà tổ tiên muốn tìm ra, cô kích động không thôi, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đột nhiên, cửa phòng của cô bị mở ra, tiếp đó một người đàn ông có vóc người cao ráo, tóc đen mắt xanh chậm rãi bước vào.
Người đàn ông còn chưa kịp đứng lại, thì đã bị Lãnh Tinh nhanh chóng kéo đi về phía cửa sổ sát đất.
“Mười phút trước anh nên tới đón em, anh hai.”
“Đừng nóng vội, em gái tóc đỏ, em sẽ là người đầu tiên biết được đáp án của câu đố, như vậy đã đủ nhanh hay chưa?” Khắp khuôn mặt Lãnh Phách Thiên đều là nụ cười cưng chiều.
“Còn chưa đủ nhanh, nếu như không phải anh đến trễ, mười phút trước em đã có thể biết được rồi.” Lãnh Tinh dùng sức kéo rèm cửa sổ lên, một luồng gió nóng đánh úp tới khuôn mặt của cô, cô theo bản năng nhắm mắt lại, ba giây sau mở mắt ra, lôi kéo Lãnh Phách Thiên đi đến quảng trường đậu trực thăng.
*****
Mồ hôi lạnh từ từ trượt dài xuống gò má của Lãnh Tinh, hô hấp rối loạn, cô đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện trực thăng đã bay tới gần bầu trời của vùng biển Thái Bình Dương.
“Tinh, Tinh!”
“Vâng?”Lãnh Tinh đáp lại tiếng gọi lo lắng của Lãnh Phách Thiên, nhưng tầm mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào mặt biển xanh biếc, hít thở sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói ra: “Anh hai, em có thể cảm thấy nó, hòn đảo đó, chúng ta sắp tới rồi có đúng hay không?” Máu trong cơ thể theo tâm tình của cô mà sôi trào nóng bỏng, giờ phút này cảm giác khác thường thực là chân thật.”Loại cảm giác đó rất ấm áp giống như được về nhà. Anh hai, anh có thể cảm nhận được không?”
Không sai, anh rất hưng phấn, nhưng không kích động giống Lãnh Tinh, đối với việc Lãnh Tinh biết bọn họ sắp tới nơi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi như cô quá quan tâm nguyên nhân thôi. “Em vẫn ổn chứ?” Lãnh Tinh là em gái duy nhất trong năm anh em, tuy không phải quan hệ ruột thịt nhưng bọn họ vẫn yêu thương cô tận xương tủy
Vì không muốn bên ngoài bởi vì tóc của Lãnh Tinh màu đỏ mà chấp vấn thân phận của cô, làm cho cuộc sống bình yên vui vẻ của cô bị phá hủy, cho nên, từ nhỏ dưới yêu cầu của mẹ, Lãnh Tinh đã nhuộm đen mái tóc đỏ. Anh thấy Lãnh Tinh rơi lệ lần đầu tiên là lúc cô nhuộm tóc, về sau thì không thấy cô khóc nữa; trên thực tế, Lãnh Tinh rất ít khóc, cô luôn hoạt bát vui vẻ.
“Chưa từng tốt như vậy. Anh hai. . . . . . Em cảm giác có một nguồn năng lượng đang từng giọt từng giọt rót vào thân thể của em. . . . . .” Cô nói không sai, đó chính là cảm nhận của cô giờ phút này, mặc dù cô cũng không quá rõ ràng tại sao lại như vậy.
“Đến đây, cho em xem đồ tốt.” Lãnh Phách Thiên khởi động màn hình tinh thể lỏng 20 inch trên máy bay , trải qua mười mấy giây, nhanh chóng truyền đến hình ảnh rõ ràng.
“Đó là hòn đảo! Anh hai, các anh sử dụng vệ tinh truyền trực tiếp thật sao?” Lãnh Tinh kích động nói xong, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hòn đảo màu đỏ trong màn hình.
Lãnh Phách Thiên gật đầu một cái.”Tinh, muốn uống nước trái cây không?” Anh xoa tóc dài của cô, vừa yêu vừa thương tiếc hỏi.
“Được, cám ơn anh hai.” Cô vì hòn đảo màu đỏ kia mà mê muội, thậm chí lúc nói chuyện còn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thấy Lãnh Tinh chăm chú vào hòn đảo như thế, Lãnh Phách Thiên không khỏi cảm thấy có chút ghen tỵ và buồn cười. “Em đó!” Lãnh Phách Thiên gõ nhẹ đầu Lãnh Tinh .”Anh hai có chút ghét hòn đảo này rồi.” Oán giận xong, anh cười cười đi tới phía trước.
“Anh hai, anh già như vậy không thích để hợp ghen.” Lãnh Phách Thiên bị lời nói của Lãnh Tinh chọc cười.
Đợi Lãnh Phách Thiên đi xa, Lãnh Tinh lại dời lực chú ý đến màn hình. Đột nhiên, màn hình bị nhiễu.
“Chuyện gì xảy ra?” Lãnh Tinh cúi đầu kiểm tra nguồn cắm điện, ngẩng đầu lên lại bị cảnh tượng trong màn hình làm rung động đến không thể nhúc nhích.
Một người đàn ông cưỡi trên lưng ngựa, trong miệng không biết nói cái gì, nhưng đám người theo sự chỉ huy của anh ta nhanh chóng di chuyển đến một ngọn núi. Đột nhiên -- người đàn ông từ trên lưng ngựa xoay đầu lại (phẩy) đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn cô chằm chằm.
Lãnh Tinh sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh, từ trên ghế salon nhảy dựng lên lui về sau một bước.
“Tinh, sao vậy?”Lãnh Phách Thiên không biết từ đâu đi tới vừa đúng lúc đỡ lấy thân thể đang lùi về phía sau của cô.
“Anh hai!” Lãnh Tinh sợ hãi kêu lên, xoay người ôm lấy Lãnh Phách Thiên.
Người đó rất cao, cô chưa từng thấy qua người nào cao như vậy, người đó có con ngươi màu lam, nửa khuôn mặt bị che lại bởi chòm râu màu xanh dương đậm.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại thấy cảnh tượng như vậy ?
“Tinh, em làm sao vậy?”Lãnh Phách Thiên lo lắng dìu cô ngồi xuống.
Chờ Lãnh Tinh quay đầu lại nhìn màn hình, thì lần này ngoại trừ hòn đảo màu đỏ, thì cảnh tượng kì quái lúc trước cũng không thấy nữa, giống như việc vừa mới xảy ra không tồn tại.
“Anh hai, em không sao.” Lãnh Tinh nhẹ giọng trả lời.
“Thật sự không có việc gì? Chúng ta đã tới nơi rồi, nếu như em không thoải mái, chúng ta không cần xuống dưới, trực tiếp đi về nhà. Được không?”
“Em thật sự không có việc gì, chúng ta hạ cánh xuống thôi.” Có lẽ, có lẽ mới vừa rồi tất cả cô nhìn thấy đều là ảo giác, cô quá hưng phấn, mới có thể sinh ra ảo giác kỳ quái như vậy .
“Ừ, hạ cánh xuống đi, hi vọng đây là lần cuối cùng trong việc tìm nguồn gốc của Lãnh thị.” Kiên trì trăm năm nên là lúc có câu trả lời.
*****
Hòn đảo vừa nổi lên khỏi mặt nước nên khắp nơi đều là bùn lầy, người đi lên đảo đều dứt khoát cởi giày cùng vớ xuống, chân không giẫm lên bùn đất màu đỏ, Lãnh Tinh cũng không ngoại lệ.
“Hòn đảo này ước chừng lớn gấp hai lần Đài Loan, trung tâm hòn đảo bị một dãy núi ngăn cách, bốn phía tất cả đều là núi lửa vây quanh. Sở dĩ hòn đảo này chìm mất, rất có thể là do núi lửa phun trào làm vỏ Trái Đất thay đổi mà chìm xuống. . . . . .”
Lãnh Tinh định một mình đi khắp nơi, nhưng Lãnh Phách Thiên không cho phép cô rời khỏi anh nữa bước, cô chỉ có thể không đành lòng nghe nhân viên khảo cổ báo cáo tình hình trên đảo với Lãnh Phách Thiên.
Hoang vu, hòn đảo này rất hoang vu! Cô hoài nghi hòn đảo này trăm vạn năm trước thực sự có người từng ở sao.
“Nếu hòn đảo này thật sự có nham thạch chảy qua, như vậy vùng đất đỏ chúng ta đang đứng không nhất định chỉ có một nền văn minh.” Lời nói của Lãnh Tinh làm Lãnh Phách Thiên và nhân viên khảo cổ kinh sợ ngẩn người một chút.
“Việc này rất có thể.” Ngay sau đó mặt nhân viên khảo cổ đầy tán thưởng, phụ họa: “Có thể không chỉ có một nền văn minh, có lẽ là hai nền văn minh khác nhau, hàng rào núi kia có khả năng là một đường ranh giới, ngăn cách nền văn minh của hai hướng nam bắc.”
Bọn họ vừa đi vừa quan sát hòn đảo này, một lát sau, Lãnh Tinh lại yêu cầu một lần nữa: “Anh hai, em muốn một mình đi chung quanh một chút.”
Nhìn ánh mắt kiên trì của Lãnh Tinh, Lãnh Phách Thiên chỉ có thể đầu hàng. Bình thường em gái của anh rất ngoan ngoãn, khi kiên trì thì ai cũng phải sợ. “Chính em phải cẩn thận một chút, có muốn gọi Tuấn đi cùng hay không?” Lãnh Tuấn là anh tư của Lãnh Tinh, anh đang quan sát ở dãy núi bên kia.
“Em sẽ chú ý an toàn, em đi nha.” Lãnh Tinh lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi về phía một ngọn núi lửa ngưng hoạt động ở phía bắc.
Cái lạnh của bùn đỏ cô đang giẫm dưới chân thấm vào trong lòng, Lãnh Tinh đi từ từ, con mắt khép hờ, cảm thụ cảm giác gió thổi lất phất ở trên má.
Đột nhiên, cô nghe từ trong gió truyền đến tiếng người rống to: “Không cho phép đến gần Thánh Địa! Không cho phép đến gần Hỏa Ma!”
Lãnh Tinh nhanh chóng mở to hai mắt đứng bất động tại chỗ.
Nhưng bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng giống như ngưng đọng lại.
Lãnh Tinh xác nhận bốn phía đều không một bóng người, sợ hãi dần dần ập vào lòng.
Cô nghe có người nói lại không nhìn thấy bóng người, chẳng lẽ lần này lại là ảo giác của cô?
Phẫn nộ dần dần vượt trên sợ hãi, cô không thích có người lừa gạt cô, cô tiếp tục đi về phía ngọn núi lửa.
Cô đi chưa tới mười bước, trong nháy mắt, cảnh tượng quái dị lại hiện lên trước mắt, ngăn cản đường đi của cô.
Lần này, trong cảnh tượng không xuất hiện nam nhân cưỡi trên lưng ngựa, mà là một nhóm người có già trẻ lớn bé .”Không cho phép đến gần Hỏa Ma!”Mọi người phát ra tiếng rống giận.”Nếu không rời đi, lời nguyền sẽ rơi xuống.”
Lãnh Tinh có ảo giác dường như bị đám người đẩy ngã xuống đất, cô giãy giụa muốn từ dưới đất đứng lên.
“Rời đi! Rời đi! Rời đi!”Đám người kia gào lớn, từ từ tiến gần về phía Lãnh Tinh. Ban đầu Lãnh Tinh hoảng sợ nhưng đã tỉnh táo lại.
“Chúng tôi không có ý mạo phạm, chỉ là đang nghiên cứu.” Cô lấy dũng khí thử giải thích với những linh hồn kia.
“Rời khỏi nhà của chúng ta, không cho phép đến gần ngọn núi kia một lần nữa. “ Linh hồn đẩy Lãnh Tinh ngã xuống đất lần nữa.
Lãnh Tinh không hề sợ hãi nữa, ngược lại bắt đầu tức giận.
“Rời khỏi nhà của chúng ta!” Linh hồn càng lớn tiếng rống giận.
Lãnh Tinh từ dưới đất dứng lên xoay người đi về hướng ngược lại, giả bộ muốn rời khỏi địa bàn của bọn họ. Thoáng chốc, cô xoay người thật nhanh, nhanh chóng chạy về phía của ngọn núi lửa ngưng hoạt động.
Từ nhỏ cô đã say mê hoạt động tìm nguồn gốc của Lãnh thị, thật vất vả mới có đột phá mới, bất luận kẻ nào cũng không được phá hỏng, huống chi chỉ là mấy cái linh hồn không sờ được.
Cô chạy trốn thật nhanh, tựa như đang bay.
Sắc trời chợt tối xuống, đoàn người Lãnh Phách Thiên đều khó hiểu ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn xuống, tinh thần mọi người đều tê liệt.
Ở giữa bầu trời Lãnh Tinh bị một đoàn người màu đen đuổi theo, hình như cô không có phát hiện nên vẫn còn cố gắng chạy thật nhanh.
“Tinh!” Lãnh Phách Thiên cùng các anh trai khác của Lãnh Tinh đồng thời điên cuồng hét ra tiếng.
“ Đối nghịch với vương giả phải bị nguyền rủa. . . . . .” Ánh sáng màu hồng quỷ quyệt giữa không trung, phát ra tiếng nói.
Đang lúc mọi người thét chói tai thì Lãnh Tinh bị kéo vào miệng của núi lửa không hoạt động ở phía bắc, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
*****
Tám ngàn bốn trăm năm trước Công nguyên
Đêm khuya tại thành Hỏa Ma cực kì yên tĩnh, người người ngủ say, nhưng mà giờ phút lòng người rối loạn bởi vì trận động đất xảy ra vào một khắc trước (15p), ánh lửa sáng rực.
“Hỏa Ma tức giận! Hỏa Ma lại tức giận!” Từ thành Hỏa Ma có thể nghe tiếng kêu gào cùng tiếng va chạm tranh nhau chạy trốn của người dân truyền tới trong cung.
“ Vương, ngựa đã chuẩn bị sẵn rồi.” Một hộ vệ quỳ gối xuống đất, cung kính nói.
“Lên đường đi!” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm vừa phát ra, hộ vệ lập tức lui sang một bên cúi thấp đầu.
Từ trong cung xuất hiện một nam nhân vóc người cao ráo, cao khoảng 190 centimet trở lên, hắn ở trần, màu da còn đậm hơn màu đồng, có đôi mắt màu lam cùng chòm râu màu xanh dương che kín nửa khuôn mặt, trong tay còn cầm trường kiếm màu đỏ thẫm, ánh mắt nghiêm túc, tỉnh táo, đó chính là nam nhân xuất hiện trong ảo giác của Lãnh Tinh.
Nam nhân im lặng không nói, hắn nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa chạy nhanh về phía Bắc.
Con ngựa đang chạy băng băng về phía trước bỗng dưng giảm tốc độ, giúp cho tế ti của nước Hỏa Ma có thể đuổi kịp.
“Vương.” Một vị lão giả có chòm râu hoa râm cưỡi ngựa đến bên cạnh nam nhân được gọi là Vương.
“ Có người xông vào Thánh Địa.” Trong giọng nói trầm thấp của nam nhân đè nén sự tức giận. “ Hỏa Ma chưa từng giận dữ như vậy, thánh địa là khu vực cấm của nước Hỏa Ma, từ xưa tới nay chưa có người nào dám tiến vào. Hạ lệnh giết bất kỳ người nào xông vào Thánh Địa, trả lại sự bình yên cho nước Hỏa Ma.”
“Vương, khoan đã!”Tế ti muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lại bị Vương bác bỏ.
“Không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh thì dừng lại.” Vừa nói xong, Vương đã cưỡi ngựa chạy thật nhanh về phía trước, dẫn theo tất cả tướng sĩ đi về phía Bắc của Thánh Địa.
Càng đến gần Thánh Địa nhiệt độ càng cao, đập vào mắt toàn bộ đều là màu đỏ, không khí như bị đốt cháy, nếu như không phải là người của nước Hỏa Ma thì tuyệt đối không thể chịu được, nhưng mà giờ phút này nữ nhân nằm trên Thánh Địa lại có thể ngủ rất yên ổn.
Là một nữ nhân, người xông vào thánh địa vậy mà lại là một nữ nhân! Mặc quần áo màu đỏ, là địch quốc – chỉ có quý tộc của nước Chích mới mặc màu sắc này, màu cũng là màu mà chỉ có người của nước Chích mới có -- màu đen, nhưng màu da lại là màu trắng hiếm thấy.
Hai nước chiến tranh quanh năm, màu da của người bình thường phải đậm hơn so với màu đồng mới phải.
Không thể xác định được nữ nhân đang hôn mê nằm trên đất này có phải là do địch quốc phái tới làm nhiễu loạn sự bình yên của nước Hỏa Ma hay không, nhưng không cần nghi ngờ, nàng nhất định đã chọc giận sự yên ổn của Hỏa Ma, thúc giục Hỏa Ma động đậy làm lòng người hoảng sợ.
“Giết!” Vương hạ lệnh
Tướng sĩ theo hầu bên cạnh cầm trường kiếm lên đâm vào cánh tay của nữ nhân nằm trên mặt đất.
“A. . . . . .”Nữ nhân suy yếu thở hổn hển, máu tươi văng ra, nàng giãy giụa như muốn tỉnh lại.
Tướng sĩ rút trường kiếm lên chuẩn bị đâm xuống đao thứ hai vào trái tim của nữ nhân thì bị tế ti vội vàng chạy đến ngăn lại.
“Tát Tư vương, đừng giết người ở Thánh Địa.” Lão tế ti cúi thấp đầu, hai cánh tay đan chéo ở trước ngực thỉnh cầu sự đồng ý.
“Nóng. . . . . . Nóng quá. . . . . .” Nữ nhân khổ sở nỉ non, nước mắt của nàng chảy ra trong khi vẫn đang ngủ mê man.
“Vương, có thể là nàng bị người khác hãm hại, nhìn nàng bộ dạng đang hôn mê, rất có thể là có người dẫn nàng đến Thánh Địa , dùng nàng làm đệm lót để nhiễu loạn sự bình yên của nước ta. Cho nên, có người còn đáng chết hơn nàng. Cựu thần cảm thấy tốt nhất nên điều tra làm rõ.” Lời nói của tế ti trước mặt bất cứ đời Vương nào đều có phân lượng nhất định, huống chi hắn đi theo hai đời Vương; nhưng Tát Tư vương là đại vương có tính khí nóng nảy nổi danh số một số hai... Cho nên, nữ nhân này có cứu được hay không, phải xem vận mệnh của nàng rồi.
Tát Tư cúi đầu trầm tư một lát mới ngẩng đầu lên nói: “Tạm thời nghe lời ngươi, nếu như trước khi điều tra rõ ràng, Hỏa Ma lại tức giận một lần nữa, ngươi hãy chôn cùng với nữ nhân này !”Dặn dò xong, Tát Tư nhảy lên yên ngựa rời khỏi Thánh Địa.”Trở lại hoàng cung, cứu nàng tỉnh lại, Bổn vương muốn đích thân thẩm vấn.” Nếu nữ nhân này làm tổn hại đến cuộc sống của người dân nước Hỏa Ma, hắn nhất định phải đối đãi nghiêm khắc với nàng.
Sau khi Tát Tư vương đi, tế ti từ từ đứng thẳng người. Hắn lau mồ hôi lạnh toàn thân, cho đến khi tìm lại được sự tỉnh táo, mới sai người cõng nữ nhân nằm dưới đất lên, đi về phía hoàng cung.
Bên ngoài Cung Hỏa Ma
Nữ nhân bị trói trên cọc gỗ, dây thừng thô to siết vào trong da thịt của nàng, trên da hiện lên tia máu. Bàn tay của binh sĩ đánh vào mặt nữ nhân, định đánh cho nàng tỉnh lại, ở nơi này không người nào dám nói một tiếng ở trước mặt Tát Tư vương, ngay cả lão tế ti cũng không dám lên tiếng.
“Thật là đau. . . . . .”Nữ nhân phát ra tiếng rên rỉ khổ sở, nhưng mắt vẫn không mở ra như cũ.
Tát Tư đã không còn kiên nhẫn, hắn đi nhanh tới chỗ của nữ nhân.
Ngay lúc Tát Tư vương định lay nữ nhân, trong nháy mắt nàng mở hai mắt ra -- một đôi mắt màu xanh dương đầy khổ sở
Tát Tư khiếp sợ nắm lấy cằm của nữ nhân, hắn nâng cằm của nàng lên muốn nhìn rõ ràng màu sắc con ngươi của nàng. . . . . . Màu sắc con ngươi này chỉ có Quốc Vương Hỏa Ma mới có.
“Màu xanh dương! ? Màu sắc con ngươi của nữ nhân kia giống với Vương. . . . . .”Người ở chỗ này không khỏi chấn động, kinh ngạc kêu lên.
Ở nước Hỏa Ma, vương vị không phải truyền cho trưởng tử, mà là truyền cho hoàng tử có con ngươi màu xanh dương trong con cháu hoàng gia. . . . . . Nhưng, đôi mắt màu xanh dương, chưa bao giờ có ở nữ hài tử . . . . . .
“Ngươi. . . . . .” Nữ nhân dùng đôi mắt sưng to nhìn nam nhân cao lớn trước mắt làm cho người ta sợ hãi, lại có cảm giác quen thuộc.
Gương mặt của nàng thật là đau, hơn nữa còn đau như bị lửa đốt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tát Tư lạnh lùng đến gần bên tai của nàng hỏi, lực đạo trên tay không bởi vì nàng tỉnh lại mà hơi giảm bớt.
Mặc quần áo màu đỏ, có màu tóc đen đặc biệt của nước Chích, nhưng lại có cặp mắt màu xanh lam, nữ nhân này rốt cuộc là ai?
“Không --” Nàng muốn quay đầu chống cự lại sức lực nam nhân gây ra ở cằm của nàng.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Đừng để ta hỏi lại lần thứ ba.” Tát Tư chẳng những siết chặt cằm của nàng, cánh tay trái càng nắm chặt eo của nàng hơn.
Nàng đau đến nước mắt trào ra.
“Ngươi. . . . . .”Tát Tư giận dữ, muốn bóp vỡ cằm của nàng, hắn muốn biết đáp án ngay lập tức .
“Lãnh Tinh. . . . . . Ta tên là. . . . . . Lãnh Tinh. . . . . .”Nàng khó chịu nói.
Trước đó Lãnh Tinh đã bị thương, mới vừa rồi lại bị nam nhân tát, lúc này mặt gần như biến dạng .
Mặt của Tát Tư lạnh lùng nói: “Lãnh? Nước Hỏa Ma và nước Chích đều không có họ này, ngươi rốt cuộc là ai? Đến từ nơi nào?”Thái độ của hắn nghiêm nghị ép hỏi.
“Vương, sao không đợi nàng khỏe một chút. . . . . .”Lão tế ti muốn cầu xin giúp nữ tử tên là Lãnh Tinh này, Tát Tư vương quá cứng rắn rồi, sợ rằng không hỏi ra kết quả sẽ không từ bỏ ý định, nhưng lão nghĩ nữ tử này sắp không chịu được nữa rồi, nếu hỏi tiếp chỉ sợ nàng sẽ mất mạng.
“Không.”Tát Tư nghiêm nghị cắt đứt lời của hắn.
Lãnh Tinh thử giãy dụa cổ tay lại phát hiện mình không cách nào nhúc nhích.”Thả ta ra.”Tại sao những người này lại dùng dây thừng lớn trói nàng?
“Thánh địa là cấm địa nước ta, ngươi xông vào Thánh Địa nhiễu loạn sự bình yên của Hỏa Ma, làm cho nước Hỏa Ma náo loạn. Nói ra kẻ chủ mưu phía sau ngươi, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống.”
“Thánh Địa? Hỏa Ma? Ta không biết. . . . . . Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Lãnh Tinh suy yếu nói, nàng cảm thấy mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Người xung quanh bởi vì lời nói của Lãnh Tinh, rối rít thay nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Tát Tư phẫn nộ nắm tóc Lãnh Tinh, ở bên tai nàng rống giận: “Cái người này tóc màu đen cùng với quần áo màu đỏ, ngươi dám nói ngươi không phải là thám tử địch quốc phái tới! ?”
Lãnh Tinh không trả lời, chỉ dùng đôi mắt sưng to nhìn Tát Tư. “Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . . nam nhân khi đó xuất hiện ở trên màn hình kia à ... Ngươi rốt cuộc... Là ai? Ngươi có thân thể thật rồi à .” Không chỉ là hình ảnh kỳ quái kia nữa.
Tát Tư tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Tinh, hai cánh tay không tự chủ xiết chặt eo của nàng, một loại cảm giác thất bại tập kích lòng hắn.”Chưa từng có người nào dám không nghe lời ta.” Hắn hỏi nàng tên gì, mà nàng lại hỏi ngược lại hắn là ai.
“Đôi mắt của ngươi. . . . . . Thật sự là màu xanh dương. . . . . .”Lãnh Tinh đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê .
Tát Tư im lặng nửa giây, sau đó rống to: “Giam nàng vào ngục tối!”
Tát Tư cắt đứt sợi dây trói chặt Lãnh Tinh, không có đỡ nàng dậy, mặc cho nàng suy yếu ngã nhào trên đất, tiếp theo xách nàng lên giống như bắt một con gà , vứt nàng vào trong tay của binh lính.
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, thấy phía bắc có ngọn núi lửa cao chót vót. Giờ phút này nàng có thể khẳng định ngọn núi lửa này cùng cái nàng thấy trước đó là một, chỉ là lúc này ngọn núi đang hoạt động, mà khi đó ngọn núi đã ngừng hoạt động.
Trước khi hôn mê, Lãnh Tinh nhận ra rằng có thể nàng đã đi tới địa phương nàng từng toàn tâm toàn ý say mê, đến đất nước các nhà khảo cổ học cho là bị thượng đế nguyền rủa .
Mà nàng có lẽ cũng bị nguyền rủa -- đến một thời không nàng không nên tồn tại.
Tuy nhiên căn cứ vào việc các phóng viên ở hiện trường đã đề cập rõ ràng qua điện thoại, khoảng cách không xa tâm chấn ở vùng nước sâu nổi lên một hòn đảo thần bí hơn vạn năm. . . . . . Đoàn khảo cổ do tập đoàn Lãnh thị tài trợ không muốn nói rõ, tất cả phải chờ tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị ra mặt, mới có thể quyết định có công bố phát hiện trọng đại tiêu tốn hơn trăm triệu và lãng phí thời gian hơn trăm năm này ra bên ngoài hay không. Năng lực kinh tế của Lãnh thị đủ khiến bọn họ yên lặng dựng lên quốc gia của mình, mà không có bất kỳ quốc gia nào dám dị nghị. . . . . .
“Trước mắt hiện trường đã bị hàng loạt cảnh sát phong tỏa. . . . . . Nếu như có thể chứng minh hòn đảo vạn năm này có loài người từng sinh sống, thì thuyết tiến hóa sinh vật sẽ có sự đột phá quan trọng, nhưng trước mắt tất cả đáp án phải đợi tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị -- Lãnh Phách Thiên đến mới có thể có đến giải đáp. . . . . .”
Lãnh Tinh vừa nhanh chóng nhuộm đen mái tóc đỏ dài đến thắt lưng, đồng thời chăm chú nghe tin tức TV về gia tộc của họ.
Đối với bên ngoài việc làm của gia tộc bọn họ rất thần bí, người của Lãnh thị luôn cười cho qua chuyện.
Người của Lãnh thị chưa từng nghĩ đến việc dựng lên một quốc gia ở bất kỳ nơi nào, khi bọn họ nắm trong tay kinh tế toàn cầu thì việc thành lập quốc gia sẽ mang đến sự trói buộc đối với việc làm của bọn họ, đối với người Lãnh thị yêu thích tự do, sẽ càng không làm cái việc ngốc này.
Trải qua hàng trăm năm tiêu hao hàng nghìn tỷ chẳng qua là vì muốn tìm ra gốc rễ của Lãnh thị thôi, bọn họ chỉ muốn biết tổ tiên của bọn họ đến từ nơi nào, chính vì lý do đơn giản này, chứ không phải vì tìm câu trả lời cho sự tiến hóa của con người, càng không phải vì bất kỳ lý do viễn vông nào.
Suy nghĩ tìm nguồn gốc bắt nguồn từ tổ tiên của bọn họ, lúc đầu con cháu đời sau của Lãnh thị chỉ cảm thấy nên có trách nhiệm hoàn thành nguyện vọng của người đi trước, nhưng theo thời gian trôi qua, đi sâu vào điều tra, từng tung tích trên thế giới mỗi ba tháng sẽ có báo cáo điều tra dần dần gợi lên hứng thú nồng đậm đối với con cháu Lãnh thị, những thứ báo cáo nghiên cứu kia còn tạo ra ảnh hưởng to lớn đối với Lãnh Tinh.
Từ khi cô có trí nhớ đến nay, những thứ báo cáo kia mỗi lần dày đến mười mấy centimet, chính là cuốn truyện tuổi thơ của cô, theo cô vui vẻ vượt qua mười tám năm.
Cô say mê với mỗi một phát hiện trong báo cáo, thậm chí khát khao có thể sống ở những nơi từng có dấu chân Lãnh thị lưu lại thời xa xưa được phát hiện bởi các nhân viên khảo cổ.
Dòng máu chảy trong người cô không phải của Lãnh thị, cô chỉ là cô gái duy nhất được nhận nuôi sau khi mẹ sinh năm người con trai, nhưng cô sống bên trong Lãnh thị, quả thật so với bất kỳ người Lãnh thị chân chính nào còn muốn nóng lòng lơn. Người của gia tộc thường nói, máu của cô chỉ khi nghe khảo cổ có một bước phát hiện mới thì sẽ sôi trào, bất cứ chuyện gì khác trong cuộc sống cũng không thể làm cô kích động. Đối với cách nói của người nhà, Lãnh Tinh không thể không thừa nhận bọn họ thật sự rất hiểu cô.
Hơn hai trăm năm trước, tổ tiên bọn họ từng vứt bỏ gia sản bạc vạn để bắt đầu cuộc sống lưu lạc, cũng chính là từ khi đó, người của Lãnh thị đã bắt đầu tìm nguồn gốc của mình.
Nhưng nghe cha nói ông cố từng tìm kiếm đến khu vực lân cận của vùng biển Thái Bình Dương thì bất lực trở về, tất cả manh mối tìm kiếm đến đó đều bị cắt dứt, ông cố cũng vì vậy uất ức mà chết, con của ông tiếp tục điều tra, cho tới bây giờ.
Lãnh Tinh đi tới trước bàn trang điểm, vội vã kiểm tra lại mặt của mình, giờ phút này tất cả tâm tư của cô đều đặt trên hòn đảo ở Thái Bình Dương, có lẽ hòn đảo này là tung tích khởi đầu cho Lãnh thị, nghĩ đến mình có thể chứng kiến đáp án mà tổ tiên muốn tìm ra, cô kích động không thôi, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đột nhiên, cửa phòng của cô bị mở ra, tiếp đó một người đàn ông có vóc người cao ráo, tóc đen mắt xanh chậm rãi bước vào.
Người đàn ông còn chưa kịp đứng lại, thì đã bị Lãnh Tinh nhanh chóng kéo đi về phía cửa sổ sát đất.
“Mười phút trước anh nên tới đón em, anh hai.”
“Đừng nóng vội, em gái tóc đỏ, em sẽ là người đầu tiên biết được đáp án của câu đố, như vậy đã đủ nhanh hay chưa?” Khắp khuôn mặt Lãnh Phách Thiên đều là nụ cười cưng chiều.
“Còn chưa đủ nhanh, nếu như không phải anh đến trễ, mười phút trước em đã có thể biết được rồi.” Lãnh Tinh dùng sức kéo rèm cửa sổ lên, một luồng gió nóng đánh úp tới khuôn mặt của cô, cô theo bản năng nhắm mắt lại, ba giây sau mở mắt ra, lôi kéo Lãnh Phách Thiên đi đến quảng trường đậu trực thăng.
*****
Mồ hôi lạnh từ từ trượt dài xuống gò má của Lãnh Tinh, hô hấp rối loạn, cô đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện trực thăng đã bay tới gần bầu trời của vùng biển Thái Bình Dương.
“Tinh, Tinh!”
“Vâng?”Lãnh Tinh đáp lại tiếng gọi lo lắng của Lãnh Phách Thiên, nhưng tầm mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào mặt biển xanh biếc, hít thở sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói ra: “Anh hai, em có thể cảm thấy nó, hòn đảo đó, chúng ta sắp tới rồi có đúng hay không?” Máu trong cơ thể theo tâm tình của cô mà sôi trào nóng bỏng, giờ phút này cảm giác khác thường thực là chân thật.”Loại cảm giác đó rất ấm áp giống như được về nhà. Anh hai, anh có thể cảm nhận được không?”
Không sai, anh rất hưng phấn, nhưng không kích động giống Lãnh Tinh, đối với việc Lãnh Tinh biết bọn họ sắp tới nơi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi như cô quá quan tâm nguyên nhân thôi. “Em vẫn ổn chứ?” Lãnh Tinh là em gái duy nhất trong năm anh em, tuy không phải quan hệ ruột thịt nhưng bọn họ vẫn yêu thương cô tận xương tủy
Vì không muốn bên ngoài bởi vì tóc của Lãnh Tinh màu đỏ mà chấp vấn thân phận của cô, làm cho cuộc sống bình yên vui vẻ của cô bị phá hủy, cho nên, từ nhỏ dưới yêu cầu của mẹ, Lãnh Tinh đã nhuộm đen mái tóc đỏ. Anh thấy Lãnh Tinh rơi lệ lần đầu tiên là lúc cô nhuộm tóc, về sau thì không thấy cô khóc nữa; trên thực tế, Lãnh Tinh rất ít khóc, cô luôn hoạt bát vui vẻ.
“Chưa từng tốt như vậy. Anh hai. . . . . . Em cảm giác có một nguồn năng lượng đang từng giọt từng giọt rót vào thân thể của em. . . . . .” Cô nói không sai, đó chính là cảm nhận của cô giờ phút này, mặc dù cô cũng không quá rõ ràng tại sao lại như vậy.
“Đến đây, cho em xem đồ tốt.” Lãnh Phách Thiên khởi động màn hình tinh thể lỏng 20 inch trên máy bay , trải qua mười mấy giây, nhanh chóng truyền đến hình ảnh rõ ràng.
“Đó là hòn đảo! Anh hai, các anh sử dụng vệ tinh truyền trực tiếp thật sao?” Lãnh Tinh kích động nói xong, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hòn đảo màu đỏ trong màn hình.
Lãnh Phách Thiên gật đầu một cái.”Tinh, muốn uống nước trái cây không?” Anh xoa tóc dài của cô, vừa yêu vừa thương tiếc hỏi.
“Được, cám ơn anh hai.” Cô vì hòn đảo màu đỏ kia mà mê muội, thậm chí lúc nói chuyện còn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thấy Lãnh Tinh chăm chú vào hòn đảo như thế, Lãnh Phách Thiên không khỏi cảm thấy có chút ghen tỵ và buồn cười. “Em đó!” Lãnh Phách Thiên gõ nhẹ đầu Lãnh Tinh .”Anh hai có chút ghét hòn đảo này rồi.” Oán giận xong, anh cười cười đi tới phía trước.
“Anh hai, anh già như vậy không thích để hợp ghen.” Lãnh Phách Thiên bị lời nói của Lãnh Tinh chọc cười.
Đợi Lãnh Phách Thiên đi xa, Lãnh Tinh lại dời lực chú ý đến màn hình. Đột nhiên, màn hình bị nhiễu.
“Chuyện gì xảy ra?” Lãnh Tinh cúi đầu kiểm tra nguồn cắm điện, ngẩng đầu lên lại bị cảnh tượng trong màn hình làm rung động đến không thể nhúc nhích.
Một người đàn ông cưỡi trên lưng ngựa, trong miệng không biết nói cái gì, nhưng đám người theo sự chỉ huy của anh ta nhanh chóng di chuyển đến một ngọn núi. Đột nhiên -- người đàn ông từ trên lưng ngựa xoay đầu lại (phẩy) đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn cô chằm chằm.
Lãnh Tinh sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh, từ trên ghế salon nhảy dựng lên lui về sau một bước.
“Tinh, sao vậy?”Lãnh Phách Thiên không biết từ đâu đi tới vừa đúng lúc đỡ lấy thân thể đang lùi về phía sau của cô.
“Anh hai!” Lãnh Tinh sợ hãi kêu lên, xoay người ôm lấy Lãnh Phách Thiên.
Người đó rất cao, cô chưa từng thấy qua người nào cao như vậy, người đó có con ngươi màu lam, nửa khuôn mặt bị che lại bởi chòm râu màu xanh dương đậm.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại thấy cảnh tượng như vậy ?
“Tinh, em làm sao vậy?”Lãnh Phách Thiên lo lắng dìu cô ngồi xuống.
Chờ Lãnh Tinh quay đầu lại nhìn màn hình, thì lần này ngoại trừ hòn đảo màu đỏ, thì cảnh tượng kì quái lúc trước cũng không thấy nữa, giống như việc vừa mới xảy ra không tồn tại.
“Anh hai, em không sao.” Lãnh Tinh nhẹ giọng trả lời.
“Thật sự không có việc gì? Chúng ta đã tới nơi rồi, nếu như em không thoải mái, chúng ta không cần xuống dưới, trực tiếp đi về nhà. Được không?”
“Em thật sự không có việc gì, chúng ta hạ cánh xuống thôi.” Có lẽ, có lẽ mới vừa rồi tất cả cô nhìn thấy đều là ảo giác, cô quá hưng phấn, mới có thể sinh ra ảo giác kỳ quái như vậy .
“Ừ, hạ cánh xuống đi, hi vọng đây là lần cuối cùng trong việc tìm nguồn gốc của Lãnh thị.” Kiên trì trăm năm nên là lúc có câu trả lời.
*****
Hòn đảo vừa nổi lên khỏi mặt nước nên khắp nơi đều là bùn lầy, người đi lên đảo đều dứt khoát cởi giày cùng vớ xuống, chân không giẫm lên bùn đất màu đỏ, Lãnh Tinh cũng không ngoại lệ.
“Hòn đảo này ước chừng lớn gấp hai lần Đài Loan, trung tâm hòn đảo bị một dãy núi ngăn cách, bốn phía tất cả đều là núi lửa vây quanh. Sở dĩ hòn đảo này chìm mất, rất có thể là do núi lửa phun trào làm vỏ Trái Đất thay đổi mà chìm xuống. . . . . .”
Lãnh Tinh định một mình đi khắp nơi, nhưng Lãnh Phách Thiên không cho phép cô rời khỏi anh nữa bước, cô chỉ có thể không đành lòng nghe nhân viên khảo cổ báo cáo tình hình trên đảo với Lãnh Phách Thiên.
Hoang vu, hòn đảo này rất hoang vu! Cô hoài nghi hòn đảo này trăm vạn năm trước thực sự có người từng ở sao.
“Nếu hòn đảo này thật sự có nham thạch chảy qua, như vậy vùng đất đỏ chúng ta đang đứng không nhất định chỉ có một nền văn minh.” Lời nói của Lãnh Tinh làm Lãnh Phách Thiên và nhân viên khảo cổ kinh sợ ngẩn người một chút.
“Việc này rất có thể.” Ngay sau đó mặt nhân viên khảo cổ đầy tán thưởng, phụ họa: “Có thể không chỉ có một nền văn minh, có lẽ là hai nền văn minh khác nhau, hàng rào núi kia có khả năng là một đường ranh giới, ngăn cách nền văn minh của hai hướng nam bắc.”
Bọn họ vừa đi vừa quan sát hòn đảo này, một lát sau, Lãnh Tinh lại yêu cầu một lần nữa: “Anh hai, em muốn một mình đi chung quanh một chút.”
Nhìn ánh mắt kiên trì của Lãnh Tinh, Lãnh Phách Thiên chỉ có thể đầu hàng. Bình thường em gái của anh rất ngoan ngoãn, khi kiên trì thì ai cũng phải sợ. “Chính em phải cẩn thận một chút, có muốn gọi Tuấn đi cùng hay không?” Lãnh Tuấn là anh tư của Lãnh Tinh, anh đang quan sát ở dãy núi bên kia.
“Em sẽ chú ý an toàn, em đi nha.” Lãnh Tinh lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi về phía một ngọn núi lửa ngưng hoạt động ở phía bắc.
Cái lạnh của bùn đỏ cô đang giẫm dưới chân thấm vào trong lòng, Lãnh Tinh đi từ từ, con mắt khép hờ, cảm thụ cảm giác gió thổi lất phất ở trên má.
Đột nhiên, cô nghe từ trong gió truyền đến tiếng người rống to: “Không cho phép đến gần Thánh Địa! Không cho phép đến gần Hỏa Ma!”
Lãnh Tinh nhanh chóng mở to hai mắt đứng bất động tại chỗ.
Nhưng bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng giống như ngưng đọng lại.
Lãnh Tinh xác nhận bốn phía đều không một bóng người, sợ hãi dần dần ập vào lòng.
Cô nghe có người nói lại không nhìn thấy bóng người, chẳng lẽ lần này lại là ảo giác của cô?
Phẫn nộ dần dần vượt trên sợ hãi, cô không thích có người lừa gạt cô, cô tiếp tục đi về phía ngọn núi lửa.
Cô đi chưa tới mười bước, trong nháy mắt, cảnh tượng quái dị lại hiện lên trước mắt, ngăn cản đường đi của cô.
Lần này, trong cảnh tượng không xuất hiện nam nhân cưỡi trên lưng ngựa, mà là một nhóm người có già trẻ lớn bé .”Không cho phép đến gần Hỏa Ma!”Mọi người phát ra tiếng rống giận.”Nếu không rời đi, lời nguyền sẽ rơi xuống.”
Lãnh Tinh có ảo giác dường như bị đám người đẩy ngã xuống đất, cô giãy giụa muốn từ dưới đất đứng lên.
“Rời đi! Rời đi! Rời đi!”Đám người kia gào lớn, từ từ tiến gần về phía Lãnh Tinh. Ban đầu Lãnh Tinh hoảng sợ nhưng đã tỉnh táo lại.
“Chúng tôi không có ý mạo phạm, chỉ là đang nghiên cứu.” Cô lấy dũng khí thử giải thích với những linh hồn kia.
“Rời khỏi nhà của chúng ta, không cho phép đến gần ngọn núi kia một lần nữa. “ Linh hồn đẩy Lãnh Tinh ngã xuống đất lần nữa.
Lãnh Tinh không hề sợ hãi nữa, ngược lại bắt đầu tức giận.
“Rời khỏi nhà của chúng ta!” Linh hồn càng lớn tiếng rống giận.
Lãnh Tinh từ dưới đất dứng lên xoay người đi về hướng ngược lại, giả bộ muốn rời khỏi địa bàn của bọn họ. Thoáng chốc, cô xoay người thật nhanh, nhanh chóng chạy về phía của ngọn núi lửa ngưng hoạt động.
Từ nhỏ cô đã say mê hoạt động tìm nguồn gốc của Lãnh thị, thật vất vả mới có đột phá mới, bất luận kẻ nào cũng không được phá hỏng, huống chi chỉ là mấy cái linh hồn không sờ được.
Cô chạy trốn thật nhanh, tựa như đang bay.
Sắc trời chợt tối xuống, đoàn người Lãnh Phách Thiên đều khó hiểu ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn xuống, tinh thần mọi người đều tê liệt.
Ở giữa bầu trời Lãnh Tinh bị một đoàn người màu đen đuổi theo, hình như cô không có phát hiện nên vẫn còn cố gắng chạy thật nhanh.
“Tinh!” Lãnh Phách Thiên cùng các anh trai khác của Lãnh Tinh đồng thời điên cuồng hét ra tiếng.
“ Đối nghịch với vương giả phải bị nguyền rủa. . . . . .” Ánh sáng màu hồng quỷ quyệt giữa không trung, phát ra tiếng nói.
Đang lúc mọi người thét chói tai thì Lãnh Tinh bị kéo vào miệng của núi lửa không hoạt động ở phía bắc, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
*****
Tám ngàn bốn trăm năm trước Công nguyên
Đêm khuya tại thành Hỏa Ma cực kì yên tĩnh, người người ngủ say, nhưng mà giờ phút lòng người rối loạn bởi vì trận động đất xảy ra vào một khắc trước (15p), ánh lửa sáng rực.
“Hỏa Ma tức giận! Hỏa Ma lại tức giận!” Từ thành Hỏa Ma có thể nghe tiếng kêu gào cùng tiếng va chạm tranh nhau chạy trốn của người dân truyền tới trong cung.
“ Vương, ngựa đã chuẩn bị sẵn rồi.” Một hộ vệ quỳ gối xuống đất, cung kính nói.
“Lên đường đi!” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm vừa phát ra, hộ vệ lập tức lui sang một bên cúi thấp đầu.
Từ trong cung xuất hiện một nam nhân vóc người cao ráo, cao khoảng 190 centimet trở lên, hắn ở trần, màu da còn đậm hơn màu đồng, có đôi mắt màu lam cùng chòm râu màu xanh dương che kín nửa khuôn mặt, trong tay còn cầm trường kiếm màu đỏ thẫm, ánh mắt nghiêm túc, tỉnh táo, đó chính là nam nhân xuất hiện trong ảo giác của Lãnh Tinh.
Nam nhân im lặng không nói, hắn nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa chạy nhanh về phía Bắc.
Con ngựa đang chạy băng băng về phía trước bỗng dưng giảm tốc độ, giúp cho tế ti của nước Hỏa Ma có thể đuổi kịp.
“Vương.” Một vị lão giả có chòm râu hoa râm cưỡi ngựa đến bên cạnh nam nhân được gọi là Vương.
“ Có người xông vào Thánh Địa.” Trong giọng nói trầm thấp của nam nhân đè nén sự tức giận. “ Hỏa Ma chưa từng giận dữ như vậy, thánh địa là khu vực cấm của nước Hỏa Ma, từ xưa tới nay chưa có người nào dám tiến vào. Hạ lệnh giết bất kỳ người nào xông vào Thánh Địa, trả lại sự bình yên cho nước Hỏa Ma.”
“Vương, khoan đã!”Tế ti muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lại bị Vương bác bỏ.
“Không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh thì dừng lại.” Vừa nói xong, Vương đã cưỡi ngựa chạy thật nhanh về phía trước, dẫn theo tất cả tướng sĩ đi về phía Bắc của Thánh Địa.
Càng đến gần Thánh Địa nhiệt độ càng cao, đập vào mắt toàn bộ đều là màu đỏ, không khí như bị đốt cháy, nếu như không phải là người của nước Hỏa Ma thì tuyệt đối không thể chịu được, nhưng mà giờ phút này nữ nhân nằm trên Thánh Địa lại có thể ngủ rất yên ổn.
Là một nữ nhân, người xông vào thánh địa vậy mà lại là một nữ nhân! Mặc quần áo màu đỏ, là địch quốc – chỉ có quý tộc của nước Chích mới mặc màu sắc này, màu cũng là màu mà chỉ có người của nước Chích mới có -- màu đen, nhưng màu da lại là màu trắng hiếm thấy.
Hai nước chiến tranh quanh năm, màu da của người bình thường phải đậm hơn so với màu đồng mới phải.
Không thể xác định được nữ nhân đang hôn mê nằm trên đất này có phải là do địch quốc phái tới làm nhiễu loạn sự bình yên của nước Hỏa Ma hay không, nhưng không cần nghi ngờ, nàng nhất định đã chọc giận sự yên ổn của Hỏa Ma, thúc giục Hỏa Ma động đậy làm lòng người hoảng sợ.
“Giết!” Vương hạ lệnh
Tướng sĩ theo hầu bên cạnh cầm trường kiếm lên đâm vào cánh tay của nữ nhân nằm trên mặt đất.
“A. . . . . .”Nữ nhân suy yếu thở hổn hển, máu tươi văng ra, nàng giãy giụa như muốn tỉnh lại.
Tướng sĩ rút trường kiếm lên chuẩn bị đâm xuống đao thứ hai vào trái tim của nữ nhân thì bị tế ti vội vàng chạy đến ngăn lại.
“Tát Tư vương, đừng giết người ở Thánh Địa.” Lão tế ti cúi thấp đầu, hai cánh tay đan chéo ở trước ngực thỉnh cầu sự đồng ý.
“Nóng. . . . . . Nóng quá. . . . . .” Nữ nhân khổ sở nỉ non, nước mắt của nàng chảy ra trong khi vẫn đang ngủ mê man.
“Vương, có thể là nàng bị người khác hãm hại, nhìn nàng bộ dạng đang hôn mê, rất có thể là có người dẫn nàng đến Thánh Địa , dùng nàng làm đệm lót để nhiễu loạn sự bình yên của nước ta. Cho nên, có người còn đáng chết hơn nàng. Cựu thần cảm thấy tốt nhất nên điều tra làm rõ.” Lời nói của tế ti trước mặt bất cứ đời Vương nào đều có phân lượng nhất định, huống chi hắn đi theo hai đời Vương; nhưng Tát Tư vương là đại vương có tính khí nóng nảy nổi danh số một số hai... Cho nên, nữ nhân này có cứu được hay không, phải xem vận mệnh của nàng rồi.
Tát Tư cúi đầu trầm tư một lát mới ngẩng đầu lên nói: “Tạm thời nghe lời ngươi, nếu như trước khi điều tra rõ ràng, Hỏa Ma lại tức giận một lần nữa, ngươi hãy chôn cùng với nữ nhân này !”Dặn dò xong, Tát Tư nhảy lên yên ngựa rời khỏi Thánh Địa.”Trở lại hoàng cung, cứu nàng tỉnh lại, Bổn vương muốn đích thân thẩm vấn.” Nếu nữ nhân này làm tổn hại đến cuộc sống của người dân nước Hỏa Ma, hắn nhất định phải đối đãi nghiêm khắc với nàng.
Sau khi Tát Tư vương đi, tế ti từ từ đứng thẳng người. Hắn lau mồ hôi lạnh toàn thân, cho đến khi tìm lại được sự tỉnh táo, mới sai người cõng nữ nhân nằm dưới đất lên, đi về phía hoàng cung.
Bên ngoài Cung Hỏa Ma
Nữ nhân bị trói trên cọc gỗ, dây thừng thô to siết vào trong da thịt của nàng, trên da hiện lên tia máu. Bàn tay của binh sĩ đánh vào mặt nữ nhân, định đánh cho nàng tỉnh lại, ở nơi này không người nào dám nói một tiếng ở trước mặt Tát Tư vương, ngay cả lão tế ti cũng không dám lên tiếng.
“Thật là đau. . . . . .”Nữ nhân phát ra tiếng rên rỉ khổ sở, nhưng mắt vẫn không mở ra như cũ.
Tát Tư đã không còn kiên nhẫn, hắn đi nhanh tới chỗ của nữ nhân.
Ngay lúc Tát Tư vương định lay nữ nhân, trong nháy mắt nàng mở hai mắt ra -- một đôi mắt màu xanh dương đầy khổ sở
Tát Tư khiếp sợ nắm lấy cằm của nữ nhân, hắn nâng cằm của nàng lên muốn nhìn rõ ràng màu sắc con ngươi của nàng. . . . . . Màu sắc con ngươi này chỉ có Quốc Vương Hỏa Ma mới có.
“Màu xanh dương! ? Màu sắc con ngươi của nữ nhân kia giống với Vương. . . . . .”Người ở chỗ này không khỏi chấn động, kinh ngạc kêu lên.
Ở nước Hỏa Ma, vương vị không phải truyền cho trưởng tử, mà là truyền cho hoàng tử có con ngươi màu xanh dương trong con cháu hoàng gia. . . . . . Nhưng, đôi mắt màu xanh dương, chưa bao giờ có ở nữ hài tử . . . . . .
“Ngươi. . . . . .” Nữ nhân dùng đôi mắt sưng to nhìn nam nhân cao lớn trước mắt làm cho người ta sợ hãi, lại có cảm giác quen thuộc.
Gương mặt của nàng thật là đau, hơn nữa còn đau như bị lửa đốt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tát Tư lạnh lùng đến gần bên tai của nàng hỏi, lực đạo trên tay không bởi vì nàng tỉnh lại mà hơi giảm bớt.
Mặc quần áo màu đỏ, có màu tóc đen đặc biệt của nước Chích, nhưng lại có cặp mắt màu xanh lam, nữ nhân này rốt cuộc là ai?
“Không --” Nàng muốn quay đầu chống cự lại sức lực nam nhân gây ra ở cằm của nàng.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Đừng để ta hỏi lại lần thứ ba.” Tát Tư chẳng những siết chặt cằm của nàng, cánh tay trái càng nắm chặt eo của nàng hơn.
Nàng đau đến nước mắt trào ra.
“Ngươi. . . . . .”Tát Tư giận dữ, muốn bóp vỡ cằm của nàng, hắn muốn biết đáp án ngay lập tức .
“Lãnh Tinh. . . . . . Ta tên là. . . . . . Lãnh Tinh. . . . . .”Nàng khó chịu nói.
Trước đó Lãnh Tinh đã bị thương, mới vừa rồi lại bị nam nhân tát, lúc này mặt gần như biến dạng .
Mặt của Tát Tư lạnh lùng nói: “Lãnh? Nước Hỏa Ma và nước Chích đều không có họ này, ngươi rốt cuộc là ai? Đến từ nơi nào?”Thái độ của hắn nghiêm nghị ép hỏi.
“Vương, sao không đợi nàng khỏe một chút. . . . . .”Lão tế ti muốn cầu xin giúp nữ tử tên là Lãnh Tinh này, Tát Tư vương quá cứng rắn rồi, sợ rằng không hỏi ra kết quả sẽ không từ bỏ ý định, nhưng lão nghĩ nữ tử này sắp không chịu được nữa rồi, nếu hỏi tiếp chỉ sợ nàng sẽ mất mạng.
“Không.”Tát Tư nghiêm nghị cắt đứt lời của hắn.
Lãnh Tinh thử giãy dụa cổ tay lại phát hiện mình không cách nào nhúc nhích.”Thả ta ra.”Tại sao những người này lại dùng dây thừng lớn trói nàng?
“Thánh địa là cấm địa nước ta, ngươi xông vào Thánh Địa nhiễu loạn sự bình yên của Hỏa Ma, làm cho nước Hỏa Ma náo loạn. Nói ra kẻ chủ mưu phía sau ngươi, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống.”
“Thánh Địa? Hỏa Ma? Ta không biết. . . . . . Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Lãnh Tinh suy yếu nói, nàng cảm thấy mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Người xung quanh bởi vì lời nói của Lãnh Tinh, rối rít thay nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Tát Tư phẫn nộ nắm tóc Lãnh Tinh, ở bên tai nàng rống giận: “Cái người này tóc màu đen cùng với quần áo màu đỏ, ngươi dám nói ngươi không phải là thám tử địch quốc phái tới! ?”
Lãnh Tinh không trả lời, chỉ dùng đôi mắt sưng to nhìn Tát Tư. “Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . . nam nhân khi đó xuất hiện ở trên màn hình kia à ... Ngươi rốt cuộc... Là ai? Ngươi có thân thể thật rồi à .” Không chỉ là hình ảnh kỳ quái kia nữa.
Tát Tư tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Tinh, hai cánh tay không tự chủ xiết chặt eo của nàng, một loại cảm giác thất bại tập kích lòng hắn.”Chưa từng có người nào dám không nghe lời ta.” Hắn hỏi nàng tên gì, mà nàng lại hỏi ngược lại hắn là ai.
“Đôi mắt của ngươi. . . . . . Thật sự là màu xanh dương. . . . . .”Lãnh Tinh đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê .
Tát Tư im lặng nửa giây, sau đó rống to: “Giam nàng vào ngục tối!”
Tát Tư cắt đứt sợi dây trói chặt Lãnh Tinh, không có đỡ nàng dậy, mặc cho nàng suy yếu ngã nhào trên đất, tiếp theo xách nàng lên giống như bắt một con gà , vứt nàng vào trong tay của binh lính.
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, thấy phía bắc có ngọn núi lửa cao chót vót. Giờ phút này nàng có thể khẳng định ngọn núi lửa này cùng cái nàng thấy trước đó là một, chỉ là lúc này ngọn núi đang hoạt động, mà khi đó ngọn núi đã ngừng hoạt động.
Trước khi hôn mê, Lãnh Tinh nhận ra rằng có thể nàng đã đi tới địa phương nàng từng toàn tâm toàn ý say mê, đến đất nước các nhà khảo cổ học cho là bị thượng đế nguyền rủa .
Mà nàng có lẽ cũng bị nguyền rủa -- đến một thời không nàng không nên tồn tại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook