Hoàng Hậu Hiện Đại
-
Chương 1: Thiên cung? Địa phủ?
Đêm hè mưa xối xả không có dấu hiệu nào, mới vừa rồi, hay là sao khắp bầu trời, chỉ chớp mắt liền cuồng phong gào thét, hạt mưa lớn chừng hạt đậu từ trên không trung rơi xuống, đánh cho cửa sổ vang lên ầm ầm. Ngay sau đó vừa một sét đánh đinh tai nhức óc. Một chốc hạt mưa liền nối thành dòng xôn xao một tiếng, mưa to tựa như sụp cả trời dường như ùn ùn kéo đến từ trên không trung nghiêng xuống.
Chu Khanh Khanh cảm thấy cả người lạnh buốt, đó là một loại lạnh vào trong xương cốt, phảng phất rơi vào hầm băng, cô cảm giác mình sau một khắc cũng sẽ bị chết. Nhưng còn sót lại một chút kiên trì không cho phép để cô liền chết như vậy, cô không cam lòng! Cô làm sao có thể đã chết vì người không xứng đáng, coi như mình giúp hắn chặn trí mạng một đao, quay đầu lại, người nọ cũng không thấy sẽ vì cô lưu một giọt lệ!
Sống như vậy không cam lòng liền kiên trì chống đỡ, Chu Khanh Khanh rốt cục khó khăn mở mắt, nhưng chỉ có thể chớp mắt một cái, dường như cô đã dùng hết khí lực toàn thân.
Trước mắt tối sầm, hồi lâu sau Chu Khanh Khanh mới rốt cục thích ứng bóng tối, qua ánh sáng của tia sét xuyên vào cửa sổ, thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt.
Đây là một gian phòng nhỏ, tường loang lổ, cũ nát không chịu được. Một chiếc tủ lớn được đặt cách cửa sổ không xa, ngoại trừ cái tủ lớn này, đồ đạc trong phòng chỉ còn chiếc giường sắt dưới thân cô.
Đây là nơi nào? Chu Khanh Khanh bị trí nhớ làm đau não, không nghĩ ra mình mình tại sao vừa tỉnh lại ở một nơi xa lạ như thế, nếu như cô không chết, hiện tại phải ở trong cung điện của Hạ Quốc chứ. Nhưng Hạ Quốc tuyệt đối sẽ không có chỗ như vậy, nếu như cô đã chết vậy hẳn là phải đến địa phủ chờ đầu thai rồi chứ. Lẽ nào trong truyền thuyết địa phủ một nơi đỗ nát như vậy, luôn cảm thấy không có khả năng a..
Chu Khanh Khanh lòng tràn đầy nghi hoặc, không nhịn được nghĩ muốn động thân một chút. Nhưng tứ chi toàn thân của cô lại không thể khống chế, mềm nhũn không ra một chút sức lực. Cô khó khăn quay đầu, nhìn về phía bên kia, sau đó con ngươi liền bỗng nhiên trợn to, cách cô không xa nơi cuối giường, vẫn còn một người!
Kia đúng là một cậu bé, trên người mặc chiếc quần ngắn cổ quái, cơ thể cuộn tròn lại, dường như vì lạnh, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy bả vai, mặt chôn vùi vào trong cánh tay không thể nhìn ra dáng vẻ.
Chu Khanh Khanh hoảng hốt nhìn cậu bé, không biết hắn, rốt là người hay quỷ, cô xoắn xuýt một hồi, hô lên: "Này! Ngươi còn sống không? Có thể nghe được ta nói chuyện chứ?"
Thằng bé tựa hồ bị thanh âm của Chu Khanh Khanh kinh động, cơ thể nó khẽ run lên, sau đó đầu thằng bé từ từ nhất khỏi cánh tay lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt nhưng lại thập phần tinh xảo.
Chu Khanh Khanh, thấy gương mặt đó, nhất thời càng khiếp sợ. Ánh mắt của cô mở lớn hơn nữa, môi cũng run rẩy, chỉ nghe thấy được trong miệng cô phát ra liên tục một chữ: "Ngươi.. ngươi.. ngươi.."
Thằng bé chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt của nó rất to, đen trắng rõ ràng, đồng tử đen của nó dường như to hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường, cứ như vậy mà nhìn thẳng về phía Chu Khanh Khanh, có một loại uy hiếp không thể nói thành lời làm cho lòng người kinh sợ.
Chu Khanh Khanh hít sâu một hơi, cuối ổn định lại tâm trạng. Cô trước kia còn có chút không xác định, nhưng lúc nhìn thấy cặp mắt kia cô liền khẳng định, cậu bé trước mặt mình chính là người khiến cô chết!
Chu Khanh Khanh từ từ bình tĩnh lại, trong lòng bách chuyển thiên hồi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trước khi chết..
Vào ngày 2 tháng 2, Long Sĩ Đầu "Hoàng nương đưa cơm, ngự giá thân canh", hạ triêu tân đế Hạ Thừa Kỳ đăng cơ nửa năm, lần đầu tiên dựa theo triều đại tập tục, ở Long Sĩ Đầu ngày ngự giá thân canh, lại không ngờ tới một đám thích khách, đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Cấm quân không phòng bị, trong một khoảnh khắc tên sát thủ đã đến bên cạnh Hạ Thừa Kỳ, mắt thấy trường kiếm sáng loáng kia hướng ngực Hạ Thừa Kỳ đâm vào, cách Hạ Thừa Kỳ gần nhất hoàng hậu Chu Khanh Khanh chẳng biết bị ai đó đẩy một cái, giúp Hạ Thừa Kỳ cản một kiếm trí mạng. Trường kiếm đâm vào hung một khắc kia, Chu Khanh Khanh liền biết mình không sống nổi, trong lòng mang theo tràn đầy không cam lòng, hai mắt nhắm nghiền, lại không nghĩ rằng một lần nữa dậy lại đến nơi cổ quái này. Nhưng cô lại tuyệt đối không nghĩ tới là Hạ Thừa Kỳ dĩ nhiên thực sự theo cô!
Chu Khanh Khanh trong đầu lóe lên, bỗng nhiên nhận ra có một khả năng, Hạ Thừa Kỳ cũng tới ở đây, vậy có phải hay không đã nói lên anh ta cũng giống như mình, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết!
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Chu Khanh Khanh thoáng cái liền tốt, vốn có, nét mặt hoàn kinh nghi cũng từ từ chuyển biến thành vui vẻ, không tự chủ cô đã bật cười lên.
Thằng bé một mực nhìn dáng vẻ của Chu Khanh Khanh, thấy cô cười đến không thể kìm nén, vùng xung quanh lông mày liền nhíu lại, vừa quan sát cô thân thể gầy nhỏ một hồi, liền chậm rãi mở miệng hỏi: "Ngươi là Chu Khanh Khanh? Ngươi làm sao biến thành bộ dáng của quỷ như này?"
Chu Khanh Khanh nghe vậy, ngay cả nụ cười trên mặt cũng bị kiềm hãm, mới nhớ tới kiểm tra thân thể của chính mình, phát hiện mình lại cũng biến thành đứa trẻ giống Hạ Thừa Kỳ, nét mặt nhất thời thay đổi thành đau khổ. Nhưng cô lại không muốn yếu thế trước mặt Hạ Thừa Kỳ liền không chút nào tỏ ra yếu kém mà nhìn thẳng hắn, thanh âm lạnh lùng nói trả lời: "Đúng là thần thiếp không nghĩ tới cuộc đời này còn có thể nhìn thấy bệ hạ, thần thiếp vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội, bệ hạ có lòng nhớ nói thần thiếp, không bằng tự nhìn bản thân một chút đi."
Hạ Thừa Kỳ nghe vậy nhướng mày, lập tức cúi đầu kiểm tra thân thể của chính mình, vừa nhìn dưới, thần sắc nhất thời đại biến, tựa không nghĩ ra mình sẽ biến thành một đứa bé, ăn mặc kì quái như vậy, hắn hình như đã ổn định một chút tâm trạng mới một lần nữa ngẩng đầu, ở trong phòng nhìn chung quanh một vòng, sau đó thì thầm tự nhủ với chính mình: "Nơi này chút cổ quái, rốt cuộc là nơi nào.."
Chu Khanh Khanh nghe vậy bĩu môi, trong lòng oán thầm: Ta đã sớm nhìn ra nơi này cổ quái, còn phải chờ ngươi nói sao.
Hạ Thừa Kỳ dựa vào tường tựa muốn xuống giường. Nhưng nghẹn đỏ mặt nỗ lực hồi lâu, trên người lại không có một chút sức lực, cô thở phì phò, nhìn về phía Chu Khanh Khanh, mặt không thay đổi ổn định: "Ngươi có thể động chứ?"
Chu Khanh Khanh tức giận cho hắn một cái liếc mắt, nhưng vẫn trả lời: "Ta nếu có thể động, tôi đã đi tìm lối ra, vẫn phải than ở chỗ này chứ?"
Hạ Thừa Kỳ lại im lặng hắn cảm thụ thân thể một chút, sau một lát mới, lại nói nói rằng: "Nếu tôi đoán không sai, cơ thể của chúng ta là bị người khác hạ mê dược, hiện tại dược hiệu khoảng thời gian không còn nhiều, đợi dược hiệu qua chúng ta có thể hoạt động."
Chu Khanh Khanh mới vừa rồi chỉ lo kinh ngạc Hạ Thừa Kỳ làm sao cũng sẽ đến nơi này, thật không nghĩ đến sự bối rối này, bây giờ nghe Hạ Thừa Kỳ nói như vậy cũng cảm thấy rất có đạo lý. Nhưng ngoài miệng không muốn phụ họa thêm cho hắn, chỉ là không muốn trong đầu để ý đến hắn nữa.
Chu Khanh Khanh đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ gì có thể thoát thân. Nhưng Có lẽ cơ thể của cô quá yếu ớt, cô không thể kiên trì trong thời gian dài, mí mắt liền bắt đầu không ngừng chiến đấu và rất nhanh cô liền trụ không được chìm ngũ say.
Chu Khanh Khanh cảm thấy cả người lạnh buốt, đó là một loại lạnh vào trong xương cốt, phảng phất rơi vào hầm băng, cô cảm giác mình sau một khắc cũng sẽ bị chết. Nhưng còn sót lại một chút kiên trì không cho phép để cô liền chết như vậy, cô không cam lòng! Cô làm sao có thể đã chết vì người không xứng đáng, coi như mình giúp hắn chặn trí mạng một đao, quay đầu lại, người nọ cũng không thấy sẽ vì cô lưu một giọt lệ!
Sống như vậy không cam lòng liền kiên trì chống đỡ, Chu Khanh Khanh rốt cục khó khăn mở mắt, nhưng chỉ có thể chớp mắt một cái, dường như cô đã dùng hết khí lực toàn thân.
Trước mắt tối sầm, hồi lâu sau Chu Khanh Khanh mới rốt cục thích ứng bóng tối, qua ánh sáng của tia sét xuyên vào cửa sổ, thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt.
Đây là một gian phòng nhỏ, tường loang lổ, cũ nát không chịu được. Một chiếc tủ lớn được đặt cách cửa sổ không xa, ngoại trừ cái tủ lớn này, đồ đạc trong phòng chỉ còn chiếc giường sắt dưới thân cô.
Đây là nơi nào? Chu Khanh Khanh bị trí nhớ làm đau não, không nghĩ ra mình mình tại sao vừa tỉnh lại ở một nơi xa lạ như thế, nếu như cô không chết, hiện tại phải ở trong cung điện của Hạ Quốc chứ. Nhưng Hạ Quốc tuyệt đối sẽ không có chỗ như vậy, nếu như cô đã chết vậy hẳn là phải đến địa phủ chờ đầu thai rồi chứ. Lẽ nào trong truyền thuyết địa phủ một nơi đỗ nát như vậy, luôn cảm thấy không có khả năng a..
Chu Khanh Khanh lòng tràn đầy nghi hoặc, không nhịn được nghĩ muốn động thân một chút. Nhưng tứ chi toàn thân của cô lại không thể khống chế, mềm nhũn không ra một chút sức lực. Cô khó khăn quay đầu, nhìn về phía bên kia, sau đó con ngươi liền bỗng nhiên trợn to, cách cô không xa nơi cuối giường, vẫn còn một người!
Kia đúng là một cậu bé, trên người mặc chiếc quần ngắn cổ quái, cơ thể cuộn tròn lại, dường như vì lạnh, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy bả vai, mặt chôn vùi vào trong cánh tay không thể nhìn ra dáng vẻ.
Chu Khanh Khanh hoảng hốt nhìn cậu bé, không biết hắn, rốt là người hay quỷ, cô xoắn xuýt một hồi, hô lên: "Này! Ngươi còn sống không? Có thể nghe được ta nói chuyện chứ?"
Thằng bé tựa hồ bị thanh âm của Chu Khanh Khanh kinh động, cơ thể nó khẽ run lên, sau đó đầu thằng bé từ từ nhất khỏi cánh tay lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt nhưng lại thập phần tinh xảo.
Chu Khanh Khanh, thấy gương mặt đó, nhất thời càng khiếp sợ. Ánh mắt của cô mở lớn hơn nữa, môi cũng run rẩy, chỉ nghe thấy được trong miệng cô phát ra liên tục một chữ: "Ngươi.. ngươi.. ngươi.."
Thằng bé chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt của nó rất to, đen trắng rõ ràng, đồng tử đen của nó dường như to hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường, cứ như vậy mà nhìn thẳng về phía Chu Khanh Khanh, có một loại uy hiếp không thể nói thành lời làm cho lòng người kinh sợ.
Chu Khanh Khanh hít sâu một hơi, cuối ổn định lại tâm trạng. Cô trước kia còn có chút không xác định, nhưng lúc nhìn thấy cặp mắt kia cô liền khẳng định, cậu bé trước mặt mình chính là người khiến cô chết!
Chu Khanh Khanh từ từ bình tĩnh lại, trong lòng bách chuyển thiên hồi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trước khi chết..
Vào ngày 2 tháng 2, Long Sĩ Đầu "Hoàng nương đưa cơm, ngự giá thân canh", hạ triêu tân đế Hạ Thừa Kỳ đăng cơ nửa năm, lần đầu tiên dựa theo triều đại tập tục, ở Long Sĩ Đầu ngày ngự giá thân canh, lại không ngờ tới một đám thích khách, đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Cấm quân không phòng bị, trong một khoảnh khắc tên sát thủ đã đến bên cạnh Hạ Thừa Kỳ, mắt thấy trường kiếm sáng loáng kia hướng ngực Hạ Thừa Kỳ đâm vào, cách Hạ Thừa Kỳ gần nhất hoàng hậu Chu Khanh Khanh chẳng biết bị ai đó đẩy một cái, giúp Hạ Thừa Kỳ cản một kiếm trí mạng. Trường kiếm đâm vào hung một khắc kia, Chu Khanh Khanh liền biết mình không sống nổi, trong lòng mang theo tràn đầy không cam lòng, hai mắt nhắm nghiền, lại không nghĩ rằng một lần nữa dậy lại đến nơi cổ quái này. Nhưng cô lại tuyệt đối không nghĩ tới là Hạ Thừa Kỳ dĩ nhiên thực sự theo cô!
Chu Khanh Khanh trong đầu lóe lên, bỗng nhiên nhận ra có một khả năng, Hạ Thừa Kỳ cũng tới ở đây, vậy có phải hay không đã nói lên anh ta cũng giống như mình, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết!
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Chu Khanh Khanh thoáng cái liền tốt, vốn có, nét mặt hoàn kinh nghi cũng từ từ chuyển biến thành vui vẻ, không tự chủ cô đã bật cười lên.
Thằng bé một mực nhìn dáng vẻ của Chu Khanh Khanh, thấy cô cười đến không thể kìm nén, vùng xung quanh lông mày liền nhíu lại, vừa quan sát cô thân thể gầy nhỏ một hồi, liền chậm rãi mở miệng hỏi: "Ngươi là Chu Khanh Khanh? Ngươi làm sao biến thành bộ dáng của quỷ như này?"
Chu Khanh Khanh nghe vậy, ngay cả nụ cười trên mặt cũng bị kiềm hãm, mới nhớ tới kiểm tra thân thể của chính mình, phát hiện mình lại cũng biến thành đứa trẻ giống Hạ Thừa Kỳ, nét mặt nhất thời thay đổi thành đau khổ. Nhưng cô lại không muốn yếu thế trước mặt Hạ Thừa Kỳ liền không chút nào tỏ ra yếu kém mà nhìn thẳng hắn, thanh âm lạnh lùng nói trả lời: "Đúng là thần thiếp không nghĩ tới cuộc đời này còn có thể nhìn thấy bệ hạ, thần thiếp vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội, bệ hạ có lòng nhớ nói thần thiếp, không bằng tự nhìn bản thân một chút đi."
Hạ Thừa Kỳ nghe vậy nhướng mày, lập tức cúi đầu kiểm tra thân thể của chính mình, vừa nhìn dưới, thần sắc nhất thời đại biến, tựa không nghĩ ra mình sẽ biến thành một đứa bé, ăn mặc kì quái như vậy, hắn hình như đã ổn định một chút tâm trạng mới một lần nữa ngẩng đầu, ở trong phòng nhìn chung quanh một vòng, sau đó thì thầm tự nhủ với chính mình: "Nơi này chút cổ quái, rốt cuộc là nơi nào.."
Chu Khanh Khanh nghe vậy bĩu môi, trong lòng oán thầm: Ta đã sớm nhìn ra nơi này cổ quái, còn phải chờ ngươi nói sao.
Hạ Thừa Kỳ dựa vào tường tựa muốn xuống giường. Nhưng nghẹn đỏ mặt nỗ lực hồi lâu, trên người lại không có một chút sức lực, cô thở phì phò, nhìn về phía Chu Khanh Khanh, mặt không thay đổi ổn định: "Ngươi có thể động chứ?"
Chu Khanh Khanh tức giận cho hắn một cái liếc mắt, nhưng vẫn trả lời: "Ta nếu có thể động, tôi đã đi tìm lối ra, vẫn phải than ở chỗ này chứ?"
Hạ Thừa Kỳ lại im lặng hắn cảm thụ thân thể một chút, sau một lát mới, lại nói nói rằng: "Nếu tôi đoán không sai, cơ thể của chúng ta là bị người khác hạ mê dược, hiện tại dược hiệu khoảng thời gian không còn nhiều, đợi dược hiệu qua chúng ta có thể hoạt động."
Chu Khanh Khanh mới vừa rồi chỉ lo kinh ngạc Hạ Thừa Kỳ làm sao cũng sẽ đến nơi này, thật không nghĩ đến sự bối rối này, bây giờ nghe Hạ Thừa Kỳ nói như vậy cũng cảm thấy rất có đạo lý. Nhưng ngoài miệng không muốn phụ họa thêm cho hắn, chỉ là không muốn trong đầu để ý đến hắn nữa.
Chu Khanh Khanh đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ gì có thể thoát thân. Nhưng Có lẽ cơ thể của cô quá yếu ớt, cô không thể kiên trì trong thời gian dài, mí mắt liền bắt đầu không ngừng chiến đấu và rất nhanh cô liền trụ không được chìm ngũ say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook