Hoàng Hậu Độc Nhất
-
Chương 29: Nói khéo như rót
Chưa beta.
Y Kiều nhíu mày, hếch cằm lên một chút: "Tiểu nữ đang nghiên cứu về toán học. Vô duyên vô cớ bị công tử chế nhạo như thế, chẳng lẽ lại không thể cảm thấy bất mãn được ư?"
Nghe lời ấy, Giang thư sinh giật nảy mình nhìn về phía nàng: "Cô nương, sao người..."
"Nghiên cứu toán học sao?" Y Kiều nhếch môi, giúp hắn bổ sung nửa câu sau.
Nàng vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như trước, không đợi hắn phản ứng kịp đã tiếp lời: "Bởi vì ta thích, rất thích."
"Cô nương trời sinh đoan trang, như hoa sen vừa nở, tao nhã thuần khiết, lại có khí chất hào phóng mà rất nhiều thiên kim tiểu thư không thể bắt kịp, hẳn cũng phải xuất thân từ danh môn, sao lại yêu thích những thứ ti..." Hắn vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng nói đến phần sau lại bị ánh mắt chăm chú của Y Kiều chặn đứng.
Dù nàng vẫn đang cười, nhưng ánh mắt đã bắt đầu trở nên sắc bén hơn: "Như vậy thì xin hỏi Giang công tử, thế nào là quý, thế nào là tiện?"
Giang thư sinh nghẹn đến đỏ mặt, trong phút chốc không biết phải đáp lại lời nàng thế nào.
Bình thường hắn vẫn luôn cho rằng mình rất có khí phách, nhưng không ngờ, hôm nay lại chật vật đến vậy.
Có điều, đến cuối cùng hắn vẫn không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, nói: "Người có giá trị là quý, người không có giá trị là tiện."
"Ồ." Y Kiều cố ý kéo dài giọng của mình: "Vậy thì nói cách khác, công tử cho rằng toán học không có giá trị gì nên là tiện, mà từ những gì công tử vừa nói, học Tứ Thư Ngũ Kinh, tập văn Bát Cổ* mới được xem như có giá trị, là quý, có đúng không?"
(*Bát Cổ Văn: Nguyên là chỉ một thể loại văn trong khoa cử thời Minh -Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế)
"Đúng." Giang thư sinh bình tĩnh hơn một chút, quét sang người bạn ở cạnh, lại quay đầu nhìn về phía Y Kiều.
Ai ngờ, Y Kiều lại phì cười một tiếng, nói với thái độ đầy bất cần: "Nếu như theo này, sợ rằng thứ "giá trị" mà công tử nói kia cũng chỉ là công danh lợi lộc thôi. Khoa cử thi Tứ Thư Ngũ Kinh, thi văn Bát Cổ nên công tử mới nói những thứ này có giá trị, khoa cử không thi toán học, công tử lại nói nó không có giá trị gì. Vậy nếu một ngày nào đó toán học trở thành nội dung chính trong thi khảo, chẳng phải thái độ của công tử sẽ phải thay đổi ư? Thì ra, người đọc sách tiên hiền thánh huấn cho đã mắt, cuối cùng cũng chỉ là những kẻ nịnh hót người đầy mùi tiền mà thôi."
Trong lúc nhất thời, Giang thư sinh đã bị Y Kiều chặn họng, nói không ra lời.
Làm một văn nhân, thứ kiêng kị lớn nhất chính là để bản thân mình dính dáng tới những thứ ti tiện như tiền bạc kia. Đương nhiên hắn cũng không hề muốn ụp chậu phân đó lên đầu mình.
Song, hắn chưa từng bị người khác chế nhạo mà không thể phản bác như thế này bao giờ. Dù có cảm giác có thứ gì đó rất lạ, hệt như đang bị nàng nắm mũi dắt đi, nhưng lúc này đầu óc hắn đang rất hỗn loạn, không thể nghĩ thêm được gì, chỉ biện hộ theo bản năng: "Cô nương hiểu nhầm rồi, tại hạ cho rằng như thế cũng chỉ vì ngưỡng mộ học vấn và sự dạy bảo của bậc tiên hiền cổ xưa, hứng thú với biến sách mênh mông mà thôi, không hề liên quan gì tới công danh lợi lộc cả."
"Ồ, vậy đó là vì công tử đọc nhiều sách vở, tinh thông văn tự sao?" Trên mặt của Y Kiều xuất hiện một nụ cười đầy ranh ma, câu chuyện được tiếp nhận rất nhanh.
"Không dám."
"Công tử đừng khiêm tốn. Vậy thì không bằng tiểu nữ ra một đề đến để thử các hạ, không biết ý công tử thế nào?"
"Tại hạ không nghiên cứu về toán học."
"Không phải thế, đây không phải là đề về toán học mà là sở trường của công tử."
"Vậy thì được." Giang thư sinh nghe lời ấy thì mới yên lòng. Hắn nghĩ nghĩ dù mình không được xưng là tài trí hơn người, nhưng ít nhất cũng là học rộng hiểu nhiều, hẳn sẽ không thể bị một nữ tử làm khó.
Nghĩ đến đây, hắn cười một tiếng đầy tự tin, dáng dấp cũng trở nên phong lưu phóng khoáng hẳn.
Nếu nói "Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc (1)", có lẽ "hoàng kim ốc" đã sắp vào tay hắn rồi, như vậy nếu hắn có biểu hiện tốt, khiến giai nhân trước mặt phải chết phục, lấy về làm một mỹ nhân như ngọc hồng tụ thiêm hương* thì không còn gì tốt hơn.
(*hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương)
Y Kiều dứt khoát làm ngơ vẻ đỏm dáng kia của hắn, chỉ hắng giọng, bắt đầu ra đề: "Giờ trong giỏ xách có mười quả táo, muốn chi đều cho năm người..."
"Mỗi người hai quả." Giang thư sinh kia nhếch môi cười, nhìn Y Kiều bằng ánh mắt đầy suy nghĩ, thầm nói đề này quá đơn giản.
"Công tử đừng vội, đề này vẫn chưa xong mà." Y Kiều không hề nhượng bộ, vẫn tiếp tục nghênh đón hắn, còn cười khẽ, nói: "Đúng là phải chia mười quả táo kia cho năm người. Nhưng có một yêu cầu, nhất định phải chừa lại một quả trong giỏ. Hơn nữa, táo được phân phải còn nguyên, không được cắt hay nghiền lấy nước. Còn nữa, táo phải được chia đều."
"Chuyện này..." Giang thư sinh nghe được yêu cầu phía sau, có chút sững sờ. Đây là đề kiểu gì vậy? Nghe như không có cách nào để giải vậy!
Hắn thầm kêu khổ, moi ruột móc gan suy nghĩ một lúc lâu, lại chẳng nghĩ ra được gì. Quay đầu nhìn sang người bạn bên cạnh thì phát hiện hắn cũng đang hết đường xoay sở, lắc đầu với hắn. Vò đầu bứt tai hồi lâu, gấp đến mức chỉ còn thiếu nước nhảy đổng lên, nhưng vẫn chẳng có chút đầu mối nào. Hơn nữa, dù muốn đoán mò hắn cũng không có gì để đoán.
Vì thời gian quá lâu, bản thân hắn càng lúc càng rối tắm. Lại nhìn nữ tử đang ung dung thong thả trước mặt, cuối cùng hắn cũng phải thở dài một hơi, hết cách nói: "Giờ tại hạ không thể đáp được, xin cô nương chỉ giáo."
Y Kiều thấy dáng vẻ này của hắn, cố làm ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Công tử không đáp được ư? Đây là sở trường của các hạ đấy, không đáp được thì thật đáng tiếc."
Đương nhiên Giang thư sinh kia có thể nhận ra là nàng đang cố ý chế giễu hắn, nhưng hắn chẳng thể nói lại được gì, trán đã thấm đẫm mồ hôi. Không còn cách nào khác, ai bảo tài nghệ của hắn không bằng người ta chứ.
"Vậy thì tiểu nữ sẽ nói đáp án, Giang công tử đừng hối hận đấy." Nụ cười của Y Kiều còn mang theo mấy phần quỷ dị, đôi mắt trong trẻo kia càng sáng hơn: "Thật ra thì đáp án rất đơn giản... đầu tiên cứ chia cho bốn người hai quả tảo trước, vậy sẽ còn dư lại hai quả. Sau dó lại lấy ra khỏi giỏ một quả nữa. Cuối cùng, mang cả giỏ táo chỉ còn lại một quả kia đưa nốt cho người thứ năm. Như vậy, số táo mà bọn họ nhận được là như nhau, đều là hai. Mà trong giỏ kia vẫn còn dư một quả. Như thế, thứ nhất là phù hợp với yêu cầu, hơn nữa, nếu cẩn thận suy xét, đây cũng chẳng phải là đề liên quan tới toán học, không vượt qua phạm vi đã giao ước trước đó, không phải sao?"
Giang thư sinh kia nghe xong thì mắt trừng mỗi lúc một lớn, đến cuối cùng, khóe mắt hắn cũng sắp nứt ra rồi.
Hắn bị đáp án này làm cho dở khóc dở cười, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cả người như vừa bị sét đánh.
Thật ra thì đề này cũng chẳng đáng gì, căn bản chỉ là một trò chơi chữ mà thôi. Khó trách vừa rồi nàng hỏi có phải mình tinh thông văn tự không, thì ra đã có mục đích cả.
Vừa bắt đầu đã lên tiếng trước, cứ thế, đến cuối cùng khiến mình có muốn cãi lại cũng không thể nào lên tiếng.
Song, sao hắn có thể nghĩ được nhiều đến vậy? Còn nghĩ rằng chỉ là thi văn đối đáp bình thường. Thật ra thì, tóm lại cũng chẳn phải chuyện gì to tát, chỉ có thể nói, coi như là hôm nay hắn xui xẻo.
Lưu thư sinh kia vẫn đứng cạnh quan sát, lúc này nhịn không được mà cười thành tiếng: "Đề này của cô nương thật thú vị."
"Thế sao? Vậy không bằng tiểu nữ ra cho Lưu công tử một đề nữa nhé?" Y Kiều nhíu mày, cười đến vô cùng rực rỡ.
"Đừng đừng đừng." Lưu thư sinh vội xua tay lắc đầu: "Tại hạ ngu đần, chỉ sợ sẽ bêu xấu thôi."
Y Kiều nhìn hai tên bị dày vò đã đủ, nghiêm mặt, nói: "Hai vị không phải ngại, trở lại vấn đề vừa rồi đi Ta thừa nhận, thứ Giang công tử nói về người quý đúng là phải có học vấn. Nhưng xin cho ta nói một câu, học vấn trong thiên hạ có rất nhiều loại, mà sở học của các hạ chỉ là một loại trong số đó mà thôi."
"Có một câu nói thế này "khác nghề như khác núi", công tử không biết về những loại học vấn khác cũng coi như là chuyện thường. Nhưng không hiểu là một chuyện, tỏ thái độ lại là một chuyện khác. Ta hi vọng các hạ có thể tôn trọng người khác hơn một chút, cũng có thể lấy lòng dạ rộng rãi đến để bao dung những học vấn khác. Mà hôm nay, toán học chính là đại diện của một trong số đó. Có điều, nói đi cũng phải nói lịa, nếu công tử cho rằng lời hôm nay của ta là vô căn cứ thì có thể bỏ qua. Nhưng ta muốn nhắc nhở, ngay cả sở trường của mình công tử cũng không thể giải được thì ngày sau đừng liều lĩnh bình phẩm cao thấp như thế nữa."
Nghe xong lời Y Kiều, sắc mặt khó coi của Giang thư sinh dần chuyển thành suy tư.
Hắn trầm ngâm một chút, sau đó lại cười một tiếng đầy hào sảng: "Qủa nhiên hôm nay tại hạ đã gặp phải một nhân vật vô cùng lợi hại. Cô nương yên tâm, lời dạy bảo vừa rồi, tại hạ sẽ nhớ kĩ, ngày sau chắc chắn sẽ khiêm tốn bao dung hơn. Đã vậy, tại hạ mong sau khi từ biệt thì vẫn còn duyên, sau này gặp lại."
Y Kiều vuốt cằm, thản nhiên nói: "Công tử đi thong thả, không tiễn."
Dù lời của người này là thật lòng hay ý giả, nếu đã nói đến nước này, nàng cũng không tiện gây khó khăn cho người ta thêm nữa.
Lưu thư sinh kia thấy Giang thư sinh quay người muốn đi, vội vàng tiến lên đuổi theo, kéo lấy hắn: "Giang huynh, huynh đi ngược rồi, chẳng phải chúng ta..."
"Không đi nữa." Giang thư sinh bật cười lớn: "Chúng ta đi thăm Hiến Cát chút đi, ta không thể đợi đến lúc kể với hắn vị nữ tử kì diệu mà chúng ta gặp hôm nay nữa rồi."
Nói xong, hắn lại nhìn Y Kiều một lần sau đó mới lôi đồng bạn rời đi,
Nhìn bóng lưng vội vã của hai người bọn họ, Y Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng chỉ định ra ngoài hóng gió một chút, nhưng hiện tại lại để bọn họ làm ảnh hưởng mất. Xem ra, nàng vẫn nên trở về Trừ Phi Cư gặp Mặc Ý thì hơn. Nghĩ như vậy, Y Kiều chậm rãi xoay người.
Nhưng, nàng lại vô cùng kinh ngạc, khi nàng vừa xoay người lại, một bóng người màu trắng đã đập vào mắt nàng.
Có cơn gió nhẹ thổi bay tà áo màu trắng kia, chậm rãi thổi vào mái tóc đen nhánh của hắn, làm nền cho khí chất thoát tục siêu phàm và dung mạo xuất chúng kia, khiến hắn trông như tiên nhân sắp phi thăng vậy.
Khuôn mặt của hẳn đã không còn vẻ lạnh nhạt như trước mà bị phủ kín bởi sự suy xét và đánh giá. Thậm chí, còn mang theo chút xúc động khó ẩn giấu.
Mím nhẹ môi mỏng, đường nét trên mặt trở nên căng thẳng, hắn cố hết sức để chôn giấu chút yếu ớt chợt lướt qua trong lòng mình.
Như một đứa trẻ bị hiểu nhầm đã lâu, chợt bắt được sự thấy hiểu và ủng hộ mà mình khát vọng đã lâu, lòng có hơi chua chát, lại có chút đau đớn.
Hắn cứ đứng lặng người như thế, nhìn Y Kiều chăm chú, trong đôi mắt đen như mực có những cảm xúc khó tả đang không ngừng đan xen, càng có vẻ thâm thúy.
Y Kiều bị hắn nhìn như thế, cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Nàng trừng mắt, nghĩ đến việc có khả năng Mặc Ý đã nhìn thấy được một màn vừa rồi thì tạo một tư thế đắc thắng với hắn, trên gương mặt thuần khiết dần xuất hiện một nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm, giống như ánh mặt trời ban chiều, tỏa từng tia sáng rực rỡ.
(1) Câu này xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn, tạm dịch như sau:
富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,
An cư chẳng phải xây nhà cao,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
Trong sách tự có người như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
书中车马多如簇; Thư trũng xa mã đa như thốc;
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Y Kiều nhíu mày, hếch cằm lên một chút: "Tiểu nữ đang nghiên cứu về toán học. Vô duyên vô cớ bị công tử chế nhạo như thế, chẳng lẽ lại không thể cảm thấy bất mãn được ư?"
Nghe lời ấy, Giang thư sinh giật nảy mình nhìn về phía nàng: "Cô nương, sao người..."
"Nghiên cứu toán học sao?" Y Kiều nhếch môi, giúp hắn bổ sung nửa câu sau.
Nàng vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như trước, không đợi hắn phản ứng kịp đã tiếp lời: "Bởi vì ta thích, rất thích."
"Cô nương trời sinh đoan trang, như hoa sen vừa nở, tao nhã thuần khiết, lại có khí chất hào phóng mà rất nhiều thiên kim tiểu thư không thể bắt kịp, hẳn cũng phải xuất thân từ danh môn, sao lại yêu thích những thứ ti..." Hắn vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng nói đến phần sau lại bị ánh mắt chăm chú của Y Kiều chặn đứng.
Dù nàng vẫn đang cười, nhưng ánh mắt đã bắt đầu trở nên sắc bén hơn: "Như vậy thì xin hỏi Giang công tử, thế nào là quý, thế nào là tiện?"
Giang thư sinh nghẹn đến đỏ mặt, trong phút chốc không biết phải đáp lại lời nàng thế nào.
Bình thường hắn vẫn luôn cho rằng mình rất có khí phách, nhưng không ngờ, hôm nay lại chật vật đến vậy.
Có điều, đến cuối cùng hắn vẫn không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, nói: "Người có giá trị là quý, người không có giá trị là tiện."
"Ồ." Y Kiều cố ý kéo dài giọng của mình: "Vậy thì nói cách khác, công tử cho rằng toán học không có giá trị gì nên là tiện, mà từ những gì công tử vừa nói, học Tứ Thư Ngũ Kinh, tập văn Bát Cổ* mới được xem như có giá trị, là quý, có đúng không?"
(*Bát Cổ Văn: Nguyên là chỉ một thể loại văn trong khoa cử thời Minh -Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế)
"Đúng." Giang thư sinh bình tĩnh hơn một chút, quét sang người bạn ở cạnh, lại quay đầu nhìn về phía Y Kiều.
Ai ngờ, Y Kiều lại phì cười một tiếng, nói với thái độ đầy bất cần: "Nếu như theo này, sợ rằng thứ "giá trị" mà công tử nói kia cũng chỉ là công danh lợi lộc thôi. Khoa cử thi Tứ Thư Ngũ Kinh, thi văn Bát Cổ nên công tử mới nói những thứ này có giá trị, khoa cử không thi toán học, công tử lại nói nó không có giá trị gì. Vậy nếu một ngày nào đó toán học trở thành nội dung chính trong thi khảo, chẳng phải thái độ của công tử sẽ phải thay đổi ư? Thì ra, người đọc sách tiên hiền thánh huấn cho đã mắt, cuối cùng cũng chỉ là những kẻ nịnh hót người đầy mùi tiền mà thôi."
Trong lúc nhất thời, Giang thư sinh đã bị Y Kiều chặn họng, nói không ra lời.
Làm một văn nhân, thứ kiêng kị lớn nhất chính là để bản thân mình dính dáng tới những thứ ti tiện như tiền bạc kia. Đương nhiên hắn cũng không hề muốn ụp chậu phân đó lên đầu mình.
Song, hắn chưa từng bị người khác chế nhạo mà không thể phản bác như thế này bao giờ. Dù có cảm giác có thứ gì đó rất lạ, hệt như đang bị nàng nắm mũi dắt đi, nhưng lúc này đầu óc hắn đang rất hỗn loạn, không thể nghĩ thêm được gì, chỉ biện hộ theo bản năng: "Cô nương hiểu nhầm rồi, tại hạ cho rằng như thế cũng chỉ vì ngưỡng mộ học vấn và sự dạy bảo của bậc tiên hiền cổ xưa, hứng thú với biến sách mênh mông mà thôi, không hề liên quan gì tới công danh lợi lộc cả."
"Ồ, vậy đó là vì công tử đọc nhiều sách vở, tinh thông văn tự sao?" Trên mặt của Y Kiều xuất hiện một nụ cười đầy ranh ma, câu chuyện được tiếp nhận rất nhanh.
"Không dám."
"Công tử đừng khiêm tốn. Vậy thì không bằng tiểu nữ ra một đề đến để thử các hạ, không biết ý công tử thế nào?"
"Tại hạ không nghiên cứu về toán học."
"Không phải thế, đây không phải là đề về toán học mà là sở trường của công tử."
"Vậy thì được." Giang thư sinh nghe lời ấy thì mới yên lòng. Hắn nghĩ nghĩ dù mình không được xưng là tài trí hơn người, nhưng ít nhất cũng là học rộng hiểu nhiều, hẳn sẽ không thể bị một nữ tử làm khó.
Nghĩ đến đây, hắn cười một tiếng đầy tự tin, dáng dấp cũng trở nên phong lưu phóng khoáng hẳn.
Nếu nói "Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc (1)", có lẽ "hoàng kim ốc" đã sắp vào tay hắn rồi, như vậy nếu hắn có biểu hiện tốt, khiến giai nhân trước mặt phải chết phục, lấy về làm một mỹ nhân như ngọc hồng tụ thiêm hương* thì không còn gì tốt hơn.
(*hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương)
Y Kiều dứt khoát làm ngơ vẻ đỏm dáng kia của hắn, chỉ hắng giọng, bắt đầu ra đề: "Giờ trong giỏ xách có mười quả táo, muốn chi đều cho năm người..."
"Mỗi người hai quả." Giang thư sinh kia nhếch môi cười, nhìn Y Kiều bằng ánh mắt đầy suy nghĩ, thầm nói đề này quá đơn giản.
"Công tử đừng vội, đề này vẫn chưa xong mà." Y Kiều không hề nhượng bộ, vẫn tiếp tục nghênh đón hắn, còn cười khẽ, nói: "Đúng là phải chia mười quả táo kia cho năm người. Nhưng có một yêu cầu, nhất định phải chừa lại một quả trong giỏ. Hơn nữa, táo được phân phải còn nguyên, không được cắt hay nghiền lấy nước. Còn nữa, táo phải được chia đều."
"Chuyện này..." Giang thư sinh nghe được yêu cầu phía sau, có chút sững sờ. Đây là đề kiểu gì vậy? Nghe như không có cách nào để giải vậy!
Hắn thầm kêu khổ, moi ruột móc gan suy nghĩ một lúc lâu, lại chẳng nghĩ ra được gì. Quay đầu nhìn sang người bạn bên cạnh thì phát hiện hắn cũng đang hết đường xoay sở, lắc đầu với hắn. Vò đầu bứt tai hồi lâu, gấp đến mức chỉ còn thiếu nước nhảy đổng lên, nhưng vẫn chẳng có chút đầu mối nào. Hơn nữa, dù muốn đoán mò hắn cũng không có gì để đoán.
Vì thời gian quá lâu, bản thân hắn càng lúc càng rối tắm. Lại nhìn nữ tử đang ung dung thong thả trước mặt, cuối cùng hắn cũng phải thở dài một hơi, hết cách nói: "Giờ tại hạ không thể đáp được, xin cô nương chỉ giáo."
Y Kiều thấy dáng vẻ này của hắn, cố làm ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Công tử không đáp được ư? Đây là sở trường của các hạ đấy, không đáp được thì thật đáng tiếc."
Đương nhiên Giang thư sinh kia có thể nhận ra là nàng đang cố ý chế giễu hắn, nhưng hắn chẳng thể nói lại được gì, trán đã thấm đẫm mồ hôi. Không còn cách nào khác, ai bảo tài nghệ của hắn không bằng người ta chứ.
"Vậy thì tiểu nữ sẽ nói đáp án, Giang công tử đừng hối hận đấy." Nụ cười của Y Kiều còn mang theo mấy phần quỷ dị, đôi mắt trong trẻo kia càng sáng hơn: "Thật ra thì đáp án rất đơn giản... đầu tiên cứ chia cho bốn người hai quả tảo trước, vậy sẽ còn dư lại hai quả. Sau dó lại lấy ra khỏi giỏ một quả nữa. Cuối cùng, mang cả giỏ táo chỉ còn lại một quả kia đưa nốt cho người thứ năm. Như vậy, số táo mà bọn họ nhận được là như nhau, đều là hai. Mà trong giỏ kia vẫn còn dư một quả. Như thế, thứ nhất là phù hợp với yêu cầu, hơn nữa, nếu cẩn thận suy xét, đây cũng chẳng phải là đề liên quan tới toán học, không vượt qua phạm vi đã giao ước trước đó, không phải sao?"
Giang thư sinh kia nghe xong thì mắt trừng mỗi lúc một lớn, đến cuối cùng, khóe mắt hắn cũng sắp nứt ra rồi.
Hắn bị đáp án này làm cho dở khóc dở cười, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cả người như vừa bị sét đánh.
Thật ra thì đề này cũng chẳng đáng gì, căn bản chỉ là một trò chơi chữ mà thôi. Khó trách vừa rồi nàng hỏi có phải mình tinh thông văn tự không, thì ra đã có mục đích cả.
Vừa bắt đầu đã lên tiếng trước, cứ thế, đến cuối cùng khiến mình có muốn cãi lại cũng không thể nào lên tiếng.
Song, sao hắn có thể nghĩ được nhiều đến vậy? Còn nghĩ rằng chỉ là thi văn đối đáp bình thường. Thật ra thì, tóm lại cũng chẳn phải chuyện gì to tát, chỉ có thể nói, coi như là hôm nay hắn xui xẻo.
Lưu thư sinh kia vẫn đứng cạnh quan sát, lúc này nhịn không được mà cười thành tiếng: "Đề này của cô nương thật thú vị."
"Thế sao? Vậy không bằng tiểu nữ ra cho Lưu công tử một đề nữa nhé?" Y Kiều nhíu mày, cười đến vô cùng rực rỡ.
"Đừng đừng đừng." Lưu thư sinh vội xua tay lắc đầu: "Tại hạ ngu đần, chỉ sợ sẽ bêu xấu thôi."
Y Kiều nhìn hai tên bị dày vò đã đủ, nghiêm mặt, nói: "Hai vị không phải ngại, trở lại vấn đề vừa rồi đi Ta thừa nhận, thứ Giang công tử nói về người quý đúng là phải có học vấn. Nhưng xin cho ta nói một câu, học vấn trong thiên hạ có rất nhiều loại, mà sở học của các hạ chỉ là một loại trong số đó mà thôi."
"Có một câu nói thế này "khác nghề như khác núi", công tử không biết về những loại học vấn khác cũng coi như là chuyện thường. Nhưng không hiểu là một chuyện, tỏ thái độ lại là một chuyện khác. Ta hi vọng các hạ có thể tôn trọng người khác hơn một chút, cũng có thể lấy lòng dạ rộng rãi đến để bao dung những học vấn khác. Mà hôm nay, toán học chính là đại diện của một trong số đó. Có điều, nói đi cũng phải nói lịa, nếu công tử cho rằng lời hôm nay của ta là vô căn cứ thì có thể bỏ qua. Nhưng ta muốn nhắc nhở, ngay cả sở trường của mình công tử cũng không thể giải được thì ngày sau đừng liều lĩnh bình phẩm cao thấp như thế nữa."
Nghe xong lời Y Kiều, sắc mặt khó coi của Giang thư sinh dần chuyển thành suy tư.
Hắn trầm ngâm một chút, sau đó lại cười một tiếng đầy hào sảng: "Qủa nhiên hôm nay tại hạ đã gặp phải một nhân vật vô cùng lợi hại. Cô nương yên tâm, lời dạy bảo vừa rồi, tại hạ sẽ nhớ kĩ, ngày sau chắc chắn sẽ khiêm tốn bao dung hơn. Đã vậy, tại hạ mong sau khi từ biệt thì vẫn còn duyên, sau này gặp lại."
Y Kiều vuốt cằm, thản nhiên nói: "Công tử đi thong thả, không tiễn."
Dù lời của người này là thật lòng hay ý giả, nếu đã nói đến nước này, nàng cũng không tiện gây khó khăn cho người ta thêm nữa.
Lưu thư sinh kia thấy Giang thư sinh quay người muốn đi, vội vàng tiến lên đuổi theo, kéo lấy hắn: "Giang huynh, huynh đi ngược rồi, chẳng phải chúng ta..."
"Không đi nữa." Giang thư sinh bật cười lớn: "Chúng ta đi thăm Hiến Cát chút đi, ta không thể đợi đến lúc kể với hắn vị nữ tử kì diệu mà chúng ta gặp hôm nay nữa rồi."
Nói xong, hắn lại nhìn Y Kiều một lần sau đó mới lôi đồng bạn rời đi,
Nhìn bóng lưng vội vã của hai người bọn họ, Y Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng chỉ định ra ngoài hóng gió một chút, nhưng hiện tại lại để bọn họ làm ảnh hưởng mất. Xem ra, nàng vẫn nên trở về Trừ Phi Cư gặp Mặc Ý thì hơn. Nghĩ như vậy, Y Kiều chậm rãi xoay người.
Nhưng, nàng lại vô cùng kinh ngạc, khi nàng vừa xoay người lại, một bóng người màu trắng đã đập vào mắt nàng.
Có cơn gió nhẹ thổi bay tà áo màu trắng kia, chậm rãi thổi vào mái tóc đen nhánh của hắn, làm nền cho khí chất thoát tục siêu phàm và dung mạo xuất chúng kia, khiến hắn trông như tiên nhân sắp phi thăng vậy.
Khuôn mặt của hẳn đã không còn vẻ lạnh nhạt như trước mà bị phủ kín bởi sự suy xét và đánh giá. Thậm chí, còn mang theo chút xúc động khó ẩn giấu.
Mím nhẹ môi mỏng, đường nét trên mặt trở nên căng thẳng, hắn cố hết sức để chôn giấu chút yếu ớt chợt lướt qua trong lòng mình.
Như một đứa trẻ bị hiểu nhầm đã lâu, chợt bắt được sự thấy hiểu và ủng hộ mà mình khát vọng đã lâu, lòng có hơi chua chát, lại có chút đau đớn.
Hắn cứ đứng lặng người như thế, nhìn Y Kiều chăm chú, trong đôi mắt đen như mực có những cảm xúc khó tả đang không ngừng đan xen, càng có vẻ thâm thúy.
Y Kiều bị hắn nhìn như thế, cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Nàng trừng mắt, nghĩ đến việc có khả năng Mặc Ý đã nhìn thấy được một màn vừa rồi thì tạo một tư thế đắc thắng với hắn, trên gương mặt thuần khiết dần xuất hiện một nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm, giống như ánh mặt trời ban chiều, tỏa từng tia sáng rực rỡ.
(1) Câu này xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn, tạm dịch như sau:
富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,
An cư chẳng phải xây nhà cao,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
Trong sách tự có người như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
书中车马多如簇; Thư trũng xa mã đa như thốc;
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook