Hoàng Hậu Độc Nhất
-
Chương 16: Bị ép lên Lương Sơn
Y Kiều nghe xong mấy câu nói của Trương Loan thì nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, cứ đứng đơ ở đó một lúc cũng không thể tỉnh lại. Nếu không phải Trương Loan tức giận ho khan vài tiếng, chỉ sợ nàng sắp trở thành một pho tượng cứng ngắc rồi.
Lờ đờ từ biệt Trương Loan rồi trở về gian phòng của mình. Nàng vô lực ngã lên giường, trừng mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Phải làm sao bây giờ? Bản thân vốn còn muốn tìm trước một nơi đặt chân để từ từ thích ứng với hoàn cảnh, nói không chừng còn có thể tìm được cách về nhà. Giờ thì hay rồi, nàng đã biến thành công cụ đổi tiền đồ và phú quý cho phu thê Trương Loan, bọn họ vì thế còn không tiếc bắt nữ nhi của mình đi làm thiếp cho người ta, thật là hám lợi đen lòng!
Trương Y Kiều hẳn cũng vì đào hôn nên mới trốn nhà đi, lúc trước mình chỉ lấy cớ đào hôn để lừa người ta, không ngờ lại là chó ngáp phải ruồi...
Y Kiều buồn bực bĩu môi, vừa nghĩ tới thọ yến hơn một tháng sau thì đau đầu.
Đến lúc đó nhất định Trương Loan sẽ đi theo mình, nếu không nghe theo lời ông ta, nói không chừng ngay cả lòng giết mình cũng sẽ có. Tuy nói dốc hết toàn lực cũng chưa chắc sẽ được chọn, nhưng từ trong xương cốt nàng cảm thấy chuyện như vậy vô cùng nguy hiểm, căn bản không có hứng thú nhúng chân vào bãi nước đục này. Đã như vậy, không bằng giờ cứ bỏ trốn, cũng đỡ phải nghĩ cách đối phó.
Suy nghĩ xong, Y Kiều ngồi dậy. Trong lúc lơ đãng nàng nhìn thoáng qua chiếc gương đồng được đặt trên bàn trang điểm của mình.
Gương mặt trắng noãn trơn bóng được khảm một đôi mắt linh động, hệt như dòng nước suối trong vắt, dịu dàng lưu chuyển, như tăng thêm một phần trong trẻo cho người trước mắt. Phía dưới đôi mắt ấy là một chóp mũi tinh xảo, hơi nhếch lên, vô cùng đẹp đẽ. Hai bên má còn có một đôi lún đồng tiền nhàn nhạt.
Cả khuôn mặt đều khiến người ta có cảm giác thanh thuần trong trẻo, như sương sớm trên phiến lá xanh, như linh khí tinh khiết buổi sớm, cũng hệt như hào quang óng ánh của mặt trời. Trương Loan không nói quá, quả thật gương mặt này rất xinh đẹp. Thế nhưng, nói cho cùng vẫn không phải là của mình.
Tuy rằng dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng vẫn là hai người khác nhau, nhưng có lẽ sau khi linh hồn của nàng tiến vào chiếm giữ, lại ăn khớp với khí chất trên cơ thể này.
Y Kiều lắc đầu, cố gắng bắt bản thân ngừng nghĩ về những thứ này.
Nàng đứng dậy xuống giường, mở tấm trải giường lúc trước giấu ngân phiếu bên trong.
Nhưng, nàng móc cả buổi, lại chẳng có gì. Lòng Y Kiều "lộp bộp" một chút, đột nhiên có hơi hoảng hốt, trán cũng có một lớp mồ hôi.
Nàng nóng lòng đến đỏ bừng mặt, cố chấp cho rằng mình vẫn chưa tìm kĩ, dứt khoát lật tung khắp giường, đặt chăn nệm vướng víu ở góc, còn lật cả giường lên. Thế nhưng, vẫn không thấy nửa phần bóng dáng của đống ngân phiếu kia.
Y Kiều nhìn chằm chằm vào chiếc giường bị nàng đào bới đến loạn kia tới sững sờ. Đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, mắt dần nhòa đi, có cảm giác như sắp khóc. Nàng chán nản ngồi bệt xuống giường, hệt như một quả cầu bị xì hơi, toàn thân không còn chút sức lực.
Vốn còn định lấy xấp ngân phiếu kia để bỏ trốn, thế nhưng hiện giờ xem ra đã không thể. Tiền bạc lúc này của nàng là đống tơ lụa cùng chút bạc vụn trong tay nải màu nâu kia, nhưng khoản tiền ấy thật sự ít đến đáng thương, nàng có trốn cũng không thể nuôi nổi bản thân.
Có điều, nhắc tới cũng thật khó hiểu, trong tay nải ấy cái gì cũng đủ, sao hết lần này tới lần khác bạc chuẩn bị lại ít đến thế? Chẳng lẽ muốn cố ý đối địch với nàng sao?
Y Kiều mệt mỏi ôm trán, biết mình không thể cứ mạo hiểm trốn đi như vậy, nàng không dám chắc trước khi bị người Trương gia tìm thấy, bản thân đã tìm được chỗ trú hay chưa.
Vậy chi bằng trước hết cứ sống ở chỗ này, đi một bước tính một bước, cùng lắm thì từ từ suy nghĩ cách ứng phó với thọ yến gì đấy.
Nhưng cũng không biết là tên thiếu đạo đức nào lại ăn trộm ngân phiếu của nàng, nếu để nàng biết được, nhất định phải lột da rút gân hắn! Hai trăm lượng đấy! Nàng vừa nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng. Đây chính là sinh hoạt phí mà vị công tử kia cho nàng cơ mà...
Đầu Y Kiều lại xuất hiện dung mạo tinh xảo cùng nụ cười dịu dàng kia, đôi mắt như lưu ly trong trẻo ấy như xuất hiện trước mắt.
Bỗng chốc nàng cảm thấy lòng yên bình hơn không ít. Y Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trôi về phương xa. Có thể, hai tháng sau, hắn thật sự sẽ xuất hiện như đã hẹn...
Lờ đờ từ biệt Trương Loan rồi trở về gian phòng của mình. Nàng vô lực ngã lên giường, trừng mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Phải làm sao bây giờ? Bản thân vốn còn muốn tìm trước một nơi đặt chân để từ từ thích ứng với hoàn cảnh, nói không chừng còn có thể tìm được cách về nhà. Giờ thì hay rồi, nàng đã biến thành công cụ đổi tiền đồ và phú quý cho phu thê Trương Loan, bọn họ vì thế còn không tiếc bắt nữ nhi của mình đi làm thiếp cho người ta, thật là hám lợi đen lòng!
Trương Y Kiều hẳn cũng vì đào hôn nên mới trốn nhà đi, lúc trước mình chỉ lấy cớ đào hôn để lừa người ta, không ngờ lại là chó ngáp phải ruồi...
Y Kiều buồn bực bĩu môi, vừa nghĩ tới thọ yến hơn một tháng sau thì đau đầu.
Đến lúc đó nhất định Trương Loan sẽ đi theo mình, nếu không nghe theo lời ông ta, nói không chừng ngay cả lòng giết mình cũng sẽ có. Tuy nói dốc hết toàn lực cũng chưa chắc sẽ được chọn, nhưng từ trong xương cốt nàng cảm thấy chuyện như vậy vô cùng nguy hiểm, căn bản không có hứng thú nhúng chân vào bãi nước đục này. Đã như vậy, không bằng giờ cứ bỏ trốn, cũng đỡ phải nghĩ cách đối phó.
Suy nghĩ xong, Y Kiều ngồi dậy. Trong lúc lơ đãng nàng nhìn thoáng qua chiếc gương đồng được đặt trên bàn trang điểm của mình.
Gương mặt trắng noãn trơn bóng được khảm một đôi mắt linh động, hệt như dòng nước suối trong vắt, dịu dàng lưu chuyển, như tăng thêm một phần trong trẻo cho người trước mắt. Phía dưới đôi mắt ấy là một chóp mũi tinh xảo, hơi nhếch lên, vô cùng đẹp đẽ. Hai bên má còn có một đôi lún đồng tiền nhàn nhạt.
Cả khuôn mặt đều khiến người ta có cảm giác thanh thuần trong trẻo, như sương sớm trên phiến lá xanh, như linh khí tinh khiết buổi sớm, cũng hệt như hào quang óng ánh của mặt trời. Trương Loan không nói quá, quả thật gương mặt này rất xinh đẹp. Thế nhưng, nói cho cùng vẫn không phải là của mình.
Tuy rằng dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng vẫn là hai người khác nhau, nhưng có lẽ sau khi linh hồn của nàng tiến vào chiếm giữ, lại ăn khớp với khí chất trên cơ thể này.
Y Kiều lắc đầu, cố gắng bắt bản thân ngừng nghĩ về những thứ này.
Nàng đứng dậy xuống giường, mở tấm trải giường lúc trước giấu ngân phiếu bên trong.
Nhưng, nàng móc cả buổi, lại chẳng có gì. Lòng Y Kiều "lộp bộp" một chút, đột nhiên có hơi hoảng hốt, trán cũng có một lớp mồ hôi.
Nàng nóng lòng đến đỏ bừng mặt, cố chấp cho rằng mình vẫn chưa tìm kĩ, dứt khoát lật tung khắp giường, đặt chăn nệm vướng víu ở góc, còn lật cả giường lên. Thế nhưng, vẫn không thấy nửa phần bóng dáng của đống ngân phiếu kia.
Y Kiều nhìn chằm chằm vào chiếc giường bị nàng đào bới đến loạn kia tới sững sờ. Đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, mắt dần nhòa đi, có cảm giác như sắp khóc. Nàng chán nản ngồi bệt xuống giường, hệt như một quả cầu bị xì hơi, toàn thân không còn chút sức lực.
Vốn còn định lấy xấp ngân phiếu kia để bỏ trốn, thế nhưng hiện giờ xem ra đã không thể. Tiền bạc lúc này của nàng là đống tơ lụa cùng chút bạc vụn trong tay nải màu nâu kia, nhưng khoản tiền ấy thật sự ít đến đáng thương, nàng có trốn cũng không thể nuôi nổi bản thân.
Có điều, nhắc tới cũng thật khó hiểu, trong tay nải ấy cái gì cũng đủ, sao hết lần này tới lần khác bạc chuẩn bị lại ít đến thế? Chẳng lẽ muốn cố ý đối địch với nàng sao?
Y Kiều mệt mỏi ôm trán, biết mình không thể cứ mạo hiểm trốn đi như vậy, nàng không dám chắc trước khi bị người Trương gia tìm thấy, bản thân đã tìm được chỗ trú hay chưa.
Vậy chi bằng trước hết cứ sống ở chỗ này, đi một bước tính một bước, cùng lắm thì từ từ suy nghĩ cách ứng phó với thọ yến gì đấy.
Nhưng cũng không biết là tên thiếu đạo đức nào lại ăn trộm ngân phiếu của nàng, nếu để nàng biết được, nhất định phải lột da rút gân hắn! Hai trăm lượng đấy! Nàng vừa nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng. Đây chính là sinh hoạt phí mà vị công tử kia cho nàng cơ mà...
Đầu Y Kiều lại xuất hiện dung mạo tinh xảo cùng nụ cười dịu dàng kia, đôi mắt như lưu ly trong trẻo ấy như xuất hiện trước mắt.
Bỗng chốc nàng cảm thấy lòng yên bình hơn không ít. Y Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trôi về phương xa. Có thể, hai tháng sau, hắn thật sự sẽ xuất hiện như đã hẹn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook