Nàng cũng muốn mặc những bộ trang phục xinh đẹp hoa lệ!

Nhưng nàng không biết rằng hành vi ngốc nghếch và lạ lùng của mình đã sớm lọt vào mắt bọn buôn người trong thành, chúng lập tức trao nhau ánh mắt ra hiệu.

Lúc này, đôi mắt A Chúc sáng rực, nàng đang vui vẻ đi vào một tiệm y phục rực rỡ, nhưng chẳng bao lâu đã bị bà chủ đuổi ra: “Không có tiền thì vào làm gì? Mua gì mà mua? Đồ quỷ nghèo, một đồng xu cũng không có, cút cút, đi đâu mát mẻ thì đi!”

A Chúc không phục, nắm tay xiết chặt, ở trên núi Thanh Thành, các cương thi vốn đâu cần bạc, ai mạnh hơn người đó là vua!

Hơn nữa, nàng nào có biết bạc là gì? Các cương thi khác cũng đâu có nói muốn hút máu thì phải có bạc! Nàng là đại tỷ núi Thanh Thành, làm sao có thể chấp nhận được!

A Chúc đang định tiến lên giáo huấn bà chủ.

Đúng lúc này, bọn buôn người Sử Toàn và Sử Giáp giấu mình trong góc nhanh nhẹn xông ra, vừa mở đầu đã khen ngợi hết lời: “Ôi, cô nương đẹp như tiên trên trời, ngươi quả thật là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, người gặp người mê, hoa gặp hoa nở, chưa từng thấy ai rạng ngời như ngươi.”

Nàng được khen ngợi, trong lòng hân hoan quên hết việc định dạy dỗ bà chủ, vui vẻ nói: “Ta cũng...!cảm thấy hai ngươi...!thật tinh mắt.”

“Đúng vậy...” Sử Toàn và Sử Giáp nhanh chóng chuyển lời: “Nhưng bộ y phục trên người thật sự không xứng với vẻ đẹp của cô nương.


Tuy nhiên cô nương yên tâm, chúng ta biết một nơi tốt, không cần tốn tiền mà vẫn có thể thay y phục lộng lẫy, lại còn có cả mỹ thực để thưởng thức.”

Nghe vậy, A Chúc ngạc nhiên nghĩ trong lòng, thật sự còn có nơi như vậy sao?

Hơn nữa nàng đã bắt đầu cảm thấy đói, vì thế vội giục: “Đi, mau...!dẫn ta đến...!nơi tốt mà các ngươi nói.” Nàng nói càng lúc càng trôi chảy.

Sử Toàn và Sử Giáp không ngờ nàng dễ dụ đến vậy, có phần ngỡ ngàng, nhưng lập tức lại đưa nàng bán vào Phiêu Hương Viện, mọi việc diễn ra cực kỳ suôn sẻ, nàng hoàn toàn không phản kháng, đến mức bọn chúng đã chuẩn bị sẵn thuốc mê và dây thừng mà cũng chẳng cần dùng tới.

Cho đến khi tiền đã vào tay, hai người vẫn không tin nổi.

Một lúc sau, bọn chúng cầm tiền trong tay, cười đắc ý: “Chậc chậc chậc, giá mà đứa nào cũng nghe lời thế này thì bạc tới tay chỉ trong chớp mắt.”

“Đúng vậy!”

---

Phiêu Hương Viện.


A Chúc ngoan ngoãn theo sau tú bà dẫn nàng đi thay y phục, đôi mắt to của nàng tò mò nhìn khắp nơi, choáng ngợp trước cảnh sắc nơi đây.

Quả thật chốn này khác hẳn bên ngoài, nữ tử ai nấy đều ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, không hở eo thì cũng hở chân hở ngực, y phục diễm lệ đi lại lắc lư, mặt tươi cười quyến rũ, giọng nói ngọt ngào mê hoặc: “Khách quan, hoan nghênh ngài trở lại nhé ~”

Chao ôi!

A Chúc thấy như mở mang tầm mắt!

Điều này khiến nàng bỗng cảm thấy y phục trên người mình thật tầm thường, thật xấu xí! Nàng bất mãn: “Ta cũng muốn...!mặc những bộ trang phục đẹp thế này.”

Tú bà đã biết nàng là người kỳ lạ liền đáp ngay: “Đương nhiên rồi! Lát nữa ta còn sẽ cho người trang điểm cho ngươi, đảm bảo ngươi đẹp hơn bất kỳ ai!”

Tú bà cười tươi, gương mặt đầy nếp nhăn.

Có kỳ lạ cũng không sao, ở kỹ viện, chỉ cần nhan sắc đủ xinh đẹp, chỉ cần nghe hiểu được tiếng người là đủ! Mỹ nhân này rõ ràng thuộc loại này, khí chất lại còn quá thuần khiết.

Chẳng mấy chốc tú bà đã dẫn A Chúc vào căn phòng đầy y phục rực rỡ, cho nàng tự do chọn lựa, rồi sai người hầu hạ nàng tắm gội, thay đổi trang phục.

Đồ ăn thức uống cũng đủ loại ngon lành.

Quả nhiên, đây đúng là nơi tốt!

A Chúc ăn tới nỗi miệng bóng nhẫy, cảm thấy rất vừa lòng thoải mái! Cảm giác làm con người cũng không tệ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương