Nhắc đến chuyện này, A Chúc liền giận dữ: “Ta làm sao biết được! Chỉ nhớ sau khi biến thành người, ta có đến Phiêu Hương Viện một chuyến, sau đó về núi Thanh Thành thì bụng đã to, các ngươi đã nằm trong đó.



Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo: Thì ra là vậy.


Hiểu rồi! Cha của chúng ở Phiêu Hương Viện, lần sau xuống núi sẽ đến đó tìm!

“Dù sao lần này có chết ta cũng không đi Phiêu Hương Viện nữa! Có đồ ngon hay quần áo đẹp ta cũng không đi, hừ!” A Chúc sợ mình lại mang bầu, lòng đầy oán hận.


Sau đó, nàng vui vẻ bỏ lại hai đứa con, “Nương đi chơi đây, mấy đứa ngoan ngoãn ở nhà nhé.



Rồi phẩy tay ung dung rời đi, bóng dáng nhẹ nhàng không chút do dự.


Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo: “…”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, đồng loạt bước đến bên vách núi, học theo nương chúng nhảy xuống.


Lão cương thi một mắt: “…”

Xong rồi! Hai đứa cháu cũng điên rồi!

---


Trời vừa hửng sáng, bình minh chưa ló dạng.


Trong khu rừng rậm dưới chân núi Thanh Thành, tiếng nức nở khe khẽ của một nữ nhân vang lên: “Hu hu hu! Cha nương, con gái bất hiếu, chỉ mong kiếp sau báo đáp ân tình của hai người.



“Liễu Lang, nếu có kiếp sau, thiếp nguyện tái giá với chàng! ”

Chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp tuổi chừng đôi tám, vẻ mặt bi thương đứng dưới gốc cây hòe, trước mặt nàng ta là một dải lụa trắng.


Nữ nhân này rõ ràng là muốn tự vẫn.


Nàng ta đứng trên bệ đá, cái cổ mảnh mai đã thắt vào dải lụa trắng, đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói: “Này, ngươi đang làm gì vậy? Cái này có gì vui không?”

Người lên tiếng chính là A Chúc.


Nữ nhân không ngờ có người đột nhiên xuất hiện, hoảng sợ chân trượt khỏi bệ đá, dây lụa siết cổ, cơ thể nàng ta lơ lửng giữa không trung, hòn đá kê chân cũng bị đá văng.


Á!

Ôi!

Cảm giác treo cổ không dễ chịu chút nào, ngạt thở và đau đớn xộc thẳng lên đầu, nữ nhân giãy giụa, chân đạp loạn xạ.



Bên kia, A Chúc lần thứ hai trở lại làm người, không biết treo cổ chính là tự sát, nàng nhìn thấy người kia “đung đưa đạp chân” vui vẻ liền thích thú reo lên: “Vui quá vui quá! Ta cũng muốn chơi!”

A Chúc bế nữ nhân xuống, tự mình kê đá leo lên, nhưng không ngờ dùng sức quá mạnh, xoẹt một tiếng, dải lụa trắng bị xé đứt!

A Chúc ngơ ngác:!!!

Lần này biến thành người, vì sao sức mạnh lại lớn thế nhỉ?

Nữ nhân thoát chết, ngã lăn ra đất thở dốc, không nhịn được òa khóc: “Hu hu hu! ”

Thảm không kể xiết.


A Chúc càng thêm ngơ ngác: “Ngươi! ngươi đừng khóc, ta đền tiền cho ngươi được không?” Chỉ là một dải lụa trắng, có cần đau lòng đến vậy không?

Nữ nhân càng khóc thương tâm hơn: “Hu hu hu, ta không cần tiền, ta chỉ muốn Liễu Lang của ta, sao số phận ta lại trắc trở thế này, hu hu hu! ”

Hóa ra nàng ta tên Hà Chu Chu, mười sáu tuổi, người thôn Mai Hoa.


Từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, lại có dung mạo xinh đẹp, bên cạnh còn có một thanh mai trúc mã là Liễu Lang.

Cả hai thề non hẹn biển, Liễu Lang hứa sau khi thi đỗ tú tài sẽ cưới nàng ta làm vợ.


Nhưng sự đời thường không như ý.


Liễu Lang vừa đi thi khoa cử, Hà Chu Chu liền bị viên ngoại giàu có quyền thế để ý, muốn nàng ta làm vợ lẽ thứ chín.

Lão viên ngoại đó không những già mà còn lớn hơn cả cha nàng ta, bụng phệ đầu hói, lại còn dầu mỡ ghê tởm.


Hà Chu Chu đương nhiên không chịu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương