Nhưng cảnh máu tươi phun tung tóe trong tưởng tượng lại không xảy ra, A Chúc chẳng hút được giọt máu nào.
Sao lại thế này? Răng nanh của cương thi sao lại vô dụng như vậy?
Khoan đã!
Không ổn!
Răng nanh của nàng đâu rồi? Cặp răng nanh sắc lạnh làm nàng tự hào bây giờ đang ở đâu? Sao lại biến mất? Thay vào đó là cảm giác kỳ lạ, mới mẻ đến khó hiểu.
Mất một lúc A Chúc mới nhận ra điều này, nàng đứng sững người, mặt mày ngẩn ngơ không biết phải làm sao.
Trái lại, Hách Liên Trạm vốn dĩ đã khống chế được tình cổ, sau khi cảm nhận được sự mềm mại trên môi, cổ họng bị ai đó cắn nhẹ và dáng hình mềm mại trong lòng, chợt một tiếng rắc vang lên.
Lý trí hắn ầm ầm sụp đổ, tình cổ trong cơ thể hoàn toàn phát tác.
Giờ phút này, Hách Liên Trạm đã hoàn toàn bị cổ trùng khống chế, toàn thân nóng bừng hơn trước, hai mắt cũng hóa thành sắc đỏ rực.
Hắn bất ngờ xoay người, bất thình lình đè A Chúc xuống dưới thân, bá đạo hôn lên môi nàng, không cho phép kháng cự, cạy mở đôi môi nàng rồi tiến sâu vào…
A Chúc phát ra tiếng nức nở, nàng muốn chống cự nhưng hiện giờ nàng đã không còn là cương thi, làm sao có thể là đối thủ của Hách Liên Trạm.
Nàng dần dần chìm đắm vào đó, buông bỏ sự chống cự.
Giữa hồ nước, từng đợt sóng gợn lăn tăn, trăng tròn tỏa ánh kiều diễm.
Chỗ này bỏ qua hàng vạn chữ.
---
Không biết đã qua bao lâu.
A Chúc là người đầu tiên tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức rã rời giống như bị những cương thi khác hợp lực đánh một trận.
Toàn thân nàng lại trần như nhộng.
Kinh khủng quá!
Kẻ này quả thật đáng sợ! Hắn không chỉ lột trần bộ y phục xinh đẹp của nàng, mà còn điên cuồng cắn môi nàng như một con cương thi!
Lần đầu tiên tiếp xúc với nhân loại, lần đầu tiên thử hút máu nhưng lại thất bại thảm hại, chẳng khác nào ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, A Chúc đứng bên hồ huyền băng lạnh buốt mà lòng đầy hoảng sợ.
Đặc biệt hơn là nàng vẫn chưa hiểu mình đã biến thành con người!
Thế nhưng A Chúc lúc này chẳng có tâm trạng hay thời gian để thưởng thức vẻ đẹp nhân loại của mình, nàng vội vã mặc lại y phục, sau đó không quên hung tợn đấm vào khuôn mặt tuấn tú của Hách Liên Trạm hai cái, cuối cùng chân tay vụng về bỏ trốn.
Nàng không bao giờ muốn gặp lại kẻ này nữa!
---
Khi Hách Liên Trạm tỉnh dậy, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có huyền băng hàn đàm tỏa ra từng đợt hàn khí, trăng tròn sáng tỏ đã khuất bóng.
Trời vừa hừng sáng.
Chân trời ló rạng tia sáng đầu tiên.
Sao lại thế này?
Tại sao hắn lại trần truồng nằm bên bờ hàn đàm? Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ nhớ mình bị một cương thi nữ xấu xí lao tới hút máu.
Sau đó thế nào hắn cũng không biết.
Mặc dù cương thi bỏ chạy cũng là một chuyện đáng mừng, nhưng nghĩ đến cảnh mình bị cương thi tấn công, Hách Liên Trạm chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng!
Sau khi mặc lại y phục, khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh như băng, hàn khí tỏa ra khắp thân hòa cùng với khí lạnh của huyền băng hàn đàm.
Hắn lập tức sử dụng khinh công rời khỏi nơi đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook