“Thần tiên thúc thúc nói Thiên Sơn Tuyết Liên có bảy cánh hoa, mỗi cánh đều có cùng công hiệu, vậy mà Thái Hậu nương nương lại muốn cả bảy cánh hoa, chắc hẳn là dung mạo như chuột, tai như khỉ, đầu trâu mặt ngựa, đầy mụn nhọt, mặt mày xấu xí, hèn mọn thô kệch vô cùng!”
Vừa nói, nó vừa bấm đếm ngón tay nhỏ, rồi quay sang nhìn Hách Liên Trạm: “Thần tiên thúc thúc, ngài nói có đúng không?”
Thanh âm của nó trong trẻo như chuông đồng.
Chúc Tiểu Bảo cũng ngây ngô nhắc lại: “Xấu xí vô cùng ~ xấu xí vô cùng ~”
“Các ngươi…” Sắc mặt Cao công công lập tức biến đổi.
Ngay sau đó, một tiếng cười bật ra.
Đây là của Hách Liên Trạm, hắn lòng dạ thư thái, cười sang sảng, bao nhiêu uất ức trong lòng đều tan biến: “Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, vậy thì Thiên Sơn Tuyết Liên này không cần cũng được, cứ để lại cho mẫu hậu lão nhân gia cần nó hơn đi.
”
Hắn đưa tráp trong tay ra.
Cao công công không nhận.
Một lúc lâu sau, tâm tình đã ổn định, hắn lại khôi phục vẻ điềm đạm giả tạo như trước: “Chậc chậc chậc, quả là một tiểu hài tử lanh lợi, xem ra nô gia đã nhìn lầm, thật là có mắt không tròng!”
“Ngỡ rằng chỉ là một con thỏ trắng ngoan ngoãn, không ngờ lại là sói con biết cắn người.
Lần đầu gặp mặt, nô gia cũng không mang theo lễ vật gì, thôi thì coi như là có duyên một hồi, hôm nay ta liền tự chủ trương cãi lệnh ý chỉ, đem toàn bộ Thiên Sơn Tuyết Liên tặng cho tiểu hài tử miệng lưỡi sắc bén này!”
“Ngươi tên gọi là gì?”
Cao công công vừa cười vừa nhìn, ánh mắt sắc như đao không rời khỏi Chúc Đại Bảo.
Chúc Đại Bảo chẳng hề nao núng, không những không khép nép sợ sệt, mà đối mặt với Cao công công đầy gai góc, nó đáp lại ngay: “Đại Bảo, ta tên là Chúc Đại Bảo.
Dám hỏi Cao công công tôn tính đại danh?”
“Nô gia họ Cao, tên là Hoàn Ái.
Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại.
” Khi nói lời này, thanh âm của hắn như một con rắn độc nằm trong bụi cỏ, chực chờ con mồi, vừa lạnh lẽo vừa âm trầm, lại đầy sát khí.
Cuối cùng, Cao công công quay sang Hách Liên Trạm: “Bệ hạ, nô gia xin cáo lui trước.
” Sau đó phất tay áo, mang theo đám người quay lưng rời khỏi.
Phía sau, Chúc Đại Bảo lẩm bẩm: "Tinh Hoàn, Hoàn Ung Thư?"
Nghe cũng là một cái tên hay!
Là một hài tử biết tri ân báo đáp, nó đương nhiên lớn tiếng hô lên, phất tay tạm biệt: “Cảm ơn Tinh Hoàn, Hoàn Ung Thư Cao công công đã tặng Thiên Sơn Tuyết Liên ~”
Chúc Tiểu Bảo cũng học theo: “Cảm ơn Tinh Hoàn, Hoàn Ung Thư Cao công công ~”
Cao Hoàn Ái: "! "
Cảm giác có chỗ nào đó sai sai nhưng lại không nói ra được.
——
Dưỡng Tâm Điện.
Mũi tên cắm trên người Hách Liên Trạm đã được rút ra, vết thương đã được băng bó xử lý, không có gì trở ngại, nhưng Chúc Đại Bảo vẫn lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ưu phiền.
Đến nỗi ngay cả Thiên Sơn Tuyết Liên trong tay cũng chẳng còn thơm!
Không còn cách nào, Hách Liên Trạm đành nhiều lần cam đoan rằng mình không sao, dỗ dành đến khi cả hai nín khóc mà cười mới thôi!
Vốn dĩ hắn còn định lưu chúng lại trong cung dùng bữa cùng một nhà ba người Chiêu Bình công chúa, nhưng hiện giờ xảy ra chuyện như thế này, hơn nữa hoàng cung lại đầy rẫy người của lão yêu hậu, thật sự không an toàn, cho nên đành bỏ qua.
Khi rời đi, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đều lưu luyến không nỡ, một trái một phải ôm chặt lấy đùi của Hách Liên Trạm, đôi mắt nhỏ long lanh như sương, như sắp bị bỏ rơi: “Thần tiên thúc thúc, sau này chúng ta còn có thể vào cung tìm ngài chơi được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook