Đại hoàng tử giống với Thái Tử, thường xuyên nhận việc vặt ở bên ngoài chạy tới chạy lui.
Chung Niệm Nguyệt chỉ gặp mặt hắn một lần ở huyện Thanh Thủy, sau đó là tại sinh thần của Tấn Sóc Đế, còn về sau nàng và hắn chưa từng đụng mặt nhau.

Tiểu cô nương kiều khí trong trí nhớ của hắn, sau khi về kinh thành Tấn Sóc Đế cũng không gióng trống khua chiêng sủng ái nàng, nên ấn tượng với nàng cũng trở nên mơ hồ.
*Gióng trống khua chiêng: Làm rùm beng, ầm ĩ phô trương.
Đại hoàng tử ngước mắt lên nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, hơi cau mày.
Nghĩ thầm, đúng là tiểu bạch kiểm!
So với Thái Tử còn tiểu bạch kiểm hơn!
*Tiểu bạch kiểm: Nếu hiểu theo nghĩa tốt thì là chỉ kiểu con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng.

Nhưng thường người ta thường hiểu cụm từ này theo nghĩa không tốt: Chỉ những tên con trai ẻo lả nhu nhược, tính đàn bà hoặc là mấy tên tra nam.
Ngay cả giọng nói cũng rất mềm mại!
“Không biết là người của phủ nào? Là Hầu gia hay Bá gia? Đứng thứ mấy trong nhà?” Đại hoàng tử nhìn chằm chằm nàng lên tiếng hỏi.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới chậm rãi bước tới: “Là Tuyên Bình thế tử.”
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vừa nhìn thấy hắn thì ngay lập tức khom người hành lễ: “Gặp qua phụ hoàng.”
Đại hoàng tử đứng thẳng lưng lại, lúc này mới nhớ ra Tuyên Bình thế tử là ai.

Phụ thân của người này chính là đường đệ của tiên đế.

Sau khi Tấn Sóc Đế kế vị, đa số các phủ vương công quý tộc đều đóng cửa trốn trong nhà, hiếm khi ra ngoài.

Đều là cáo ốm không thì du ngoạn nơi khác.
Chỉ có duy nhất Tuyên Bình Hầu, tuy là trưởng bối nhưng ông thường xuyên tiến cung thỉnh an Tấn Sóc Đế.
Đúng là rất hiếm khi gặp được Tuyên Bình thế tử.
Hình như khi hắn ta sáu bảy tuổi đã đi theo mẫu thân đến phụng dưỡng ngoại tổ phụ.
Lúc này nét mặt Đại hoàng tử mới thả lỏng: “Thì ra là Tuyên Bình thế tử.”
Bối phận của người này đúng là không thấp.
Chỉ là phụ thân hắn ta vẫn chưa qua đời nên hắn ta cũng chưa được kế thừa tước vị.

Khác với Cẩm Sơn Hầu, dù sao Cẩm Sơn Hầu cũng có quan hệ huyết thống với Tấn Sóc Đế nên hắn vẫn thân cận với Tấn Sóc Đế hơn một chút.
Thì ra Tấn Sóc Đế đã nghĩ sẵn một cái cớ cho nàng.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.
Tấn Sóc Đế xoa nhẹ đầu nàng: “Qua đây ngồi.”
Sắc mặt Tam hoàng tử càng trở nên kỳ lạ, hắn ta nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt nhưng vẫn không nói gì.
Đến khi phân chia lều trại, Chung Niệm Nguyệt mới cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Thân phận này của nàng không phải là tiểu cô nương nũng nịu, đương nhiên không thể ở riêng một lều trại.
Tấn Sóc Đế nhìn thấy nàng đứng bất động ở đó một lúc, hắn không thể không đóng quyển sách trong tay lại, nhàn nhạt nói: “Sao? Nghỉ ngơi cùng một lều trại với trẫm, khiến Niệm Niệm cảm thấy ủy khuất sao?”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Chỉ là có chút không quen.”
“Sao lại không quen? Ngươi đã quên quên hai năm trước, ngươi một hai tới phòng trẫm ké lò sưởi sao?”
Khi đó không phải là nàng ỷ bản thân tuổi còn nhỏ sao, hơn nữa nàng cũng cố ý lăn lộn cha của Thái Tử một chút.

Dù sao trong lòng nàng, người hoàng thất chẳng có một ai tốt đẹp.
Nhưng hiện tại thì khác rồi.
“Ta sợ sẽ phá giấc ngủ ngon của bệ hạ, sao bệ hạ lại nghĩ ta như vậy.” Chung Niệm Nguyệt phản bác lại ngay lập tức.
Tấn Sóc Đế cười khẽ một tiếng, nói: “Trưởng thành rồi, đúng là có chút không quen.”
Nét mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Niệm Niệm, ngươi ở bên cạnh trẫm sẽ an toàn hơn.”
Trong lòng Chung Niệm Nguyệt cảm thấy thắc mắc.
Sao nữa, chẳng lẽ trên đường đi sẽ gặp nguy hiểm gì sao?
Nhưng xưa nay Chung Niệm Nguyệt chỉ ăn mềm không ăn cứng, Tấn Sóc Đế đã nói vậy thì nàng liền ngoan ngoãn mà ở lại.
Khi các thần tử vào bẩm báo sự vụ, nhìn thấy nàng ở đó, nét mặt bọn họ cũng không thay đổi.
Chớp mắt một cái màn đêm đã buông xuống.
Tấn Sóc Đế vẫn còn đang sắp xếp vài thứ, không quay đầu lại nói: “Niệm Niệm ngủ trên giường trẫm đi.”
Cái cảm giác kỳ lạ lại tới rồi.
Nhưng nghĩ lại, nàng không cảm thấy chỗ nào không ổn.
Bởi vì xưa nay đã có không ít lần Chung Niệm Nguyệt chiếm đoạt đồ của Tấn Sóc Đế.
Chỉ là hôm nay, nàng lắc đầu nói: “Bệ hạ là người dẫn đầu chuyến đi lần này, là trụ cột vững chắc cho mọi người.

Không nên vì ta mà ngủ không ngon…..”
Khóe môi Tấn Sóc Đế giật giật.
Người ban đầu thường xuyên dựa vào ngực hắn ngủ, không phải là nàng sao?
Chỉ là lời nói này có chút thẳng thắn.
Hắn sợ sẽ dọa nàng chạy mất.
Tuổi lớn hơn một chút, tiểu cô nương cũng chú ý nhiều hơn.
Tấn Sóc Đế nhìn thoáng qua Mạnh công công: “Mạnh Thắng, truyền lệnh xuống, tất cả đều phải nghiêm túc canh gác, cảnh giác xung quanh.”
Mạnh công công đáp lời.
Lời này nói ra cũng khiến Chung Niệm Nguyệt cảnh giác hơn.
Không lâu sau, Hương Đào và Thư Dung bước vào hầu hạ nàng rửa mặt, Tấn Sóc Đế liền đứng dậy đi ra khỏi lều.
Dường như Chung Niệm Nguyệt nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh ngạc nhiên cùng kích động
Đương nhiên bọn họ không nghĩ tới đã trễ như vậy mà Tấn Sóc Đế sẽ còn ra ngoài nói vài câu quan tâm đến các thần tử.
Sau khi Tấn Sóc Đế quay lại lều trại thì Chung Niệm Nguyệt đã chui vào trong chăn.
Tấn Sóc Đế nhìn thoáng qua, sau đó cũng đi nghỉ ngơi.
Đến lúc nửa đêm.
Chung Niệm Nguyệt bị một tiếng kêu kỳ lạ đánh thức, dường như là tiếng kêu của đại bàng.
Nàng ngồi dậy ngay lập tức, Hương Đào ở bên cạnh sợ tới mức nắm lấy cổ tay nàng, lắp bắp hỏi: “Có, có thích khách sao tiểu thư?”
Chung Niệm Nguyệt cũng không biết.

Chỉ nhìn đèn đuốc bên ngoài được đốt lên, sau đó là giọng nói ồn ào vang lên.
Lúc này Tấn Sóc Đế cũng đã ngồi dậy, hắn nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt, nói: “Sợ? Đến bên cạnh trẫm.”
Chung Niệm Nguyệt thả chân xuống giường, rồi ngồi im.
Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Niệm Niệm?” Nhìn thấy nàng ngồi bất động ở đó, Tấn Sóc Đế đứng dậy.

Trên người hắn chỉ mặc trung y, ánh lửa bên ngoài chiếu vào, phản chiếu thân hình hắn trên lều, càng thêm phần trường thân ngọc lập cùng khí chất cao ngạo.
“Bị dọa sợ?” Tấn Sóc Đế bước tới vài bước.
Ai mà biết được cảnh đầu tiên hắn nhìn thấy, chính là nha hoàn Hương Đào kia đang trốn trong ngực của nàng.
Tấn Sóc Đế: “…..”
Vậy nha hoàn này có tác dụng gì?
Chung Niệm Nguyệt xoa đầu Hương Đào.
Hương Đào nhìn thấy Tấn Sóc Đế, sợ tới mức cúi sát đầu xuống, cũng không chui vào lòng ngực của Chung Niệm Nguyệt nữa.
Tấn Sóc Đế nhìn thấy vậy sắc mặt liền dịu xuống, hắn vươn tay, một tay đỡ lấy eo Chung Niệm Nguyệt, một tay vòng qua chân nàng, dường như muốn bế Chung Niệm Nguyệt đang ‘sợ tới mức không cử động được’ lên.
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt tránh tay hắn, đứng dậy, rút kiếm treo bên cạnh ra.
Tấn Sóc Đế: “…..”
“Niệm Niệm làm gì vậy?”
Chung Niệm Nguyệt: “Bảo vệ bệ hạ nha.”
Trong lòng Tấn Sóc Đế vô cùng cảm động.
Mặc dù lời nói của Chung Niệm Nguyệt không đáng tin cậy chút nào…..
Mắt nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đang tính đi ra khỏi lều, Tấn Sóc Đế nheo mặt lại, giữ chặt eo nàng.
Cuối cùng cũng có thể ôm nàng vào trong lòng được rồi.
Chung Niệm Nguyệt: “Bệ hạ buông ta ra, ta muốn ra ngoài xem thích khách…..”
Tấn Sóc Đế dở khóc dở cười đè môi nàng lại.
Đôi môi nàng mềm mại.
Chạm một chút, hắn liền không muốn thả ra, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có chút nóng.
Hắn lừa nàng.
Nhưng tiểu cô nương cũng lừa lại hắn.
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Niệm Niệm thật thông minh, phát hiện khi nào?”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, đúng là vậy.
Nàng nói: “Trước tiên bệ hạ thả ta đã, ta muốn để kiếm lại, nếu lỡ chút nữa cắt trúng xiêm y bệ hạ.

Vậy chẳng phải sẽ phạm thượng sao?”
Tấn Sóc Đế vẫn ôm nàng không buông, vừa nói: “Trẫm hứa ngươi sẽ không phạm thượng.” Vừa nắm lấy cổ tay nàng, kéo cổ tay nàng ra cầm lấy thanh kiếm cắm lại vào vỏ kiếm.
Chung Niệm Nguyệt chậc lưỡi.
Không coi trọng lời nói này của Tấn Sóc Đế.
Hoàng đế nói ngươi có thể phạm thượng.

Thì chỉ có tên ngốc mới tin.
Tấn Sóc Đế cúi đầu nhìn nét mặt của nàng, hỏi: “Sao nhìn ra được?”
“Bệ hạ muốn làm ta sợ sao? Khi bệ hạ nói với Mạnh công công những lời đó, thì ta đã biết được đêm nay sẽ xảy ra chuyện.”
“Bệ hạ cai trị nghiêm minh, nếu thật sự đã phân phó những lời này thì sao thích khách có cơ hội nhảy nhót chứ? Có phải là quá xung đột rồi không?” Chung Niệm Nguyệt dứt lời, lười biếng ngáp một cái, ánh lửa mờ mờ trên khuôn mặt nàng nhưng vẫn rạng ngời như cũ.
Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm nàng, nửa thật nửa giả thở dài nói: “Thật ra trẫm không lừa ngươi.”
Tiểu cô nương này đúng là khó dỗ.
Đồ vật mà người khác thích thì chưa chắc nàng sẽ thích.
Tấn Sóc Đế nói: “Chỉ cần đi xa, trẫm sẽ cho thuộc hạ diễn tập, chỉ có một vài người biết được, còn lại thì không.

Chỉ như vậy mới giảm được lơi lỏng của bọn họ.”
“Nhưng cũng chỉ diễn tập hôm nay, nếu làm nhiều thì bọn chúng lại sợ bóng sợ gió.”
Chung Niệm Nguyệt hiểu rõ, gật gật đầu.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng Tấn Sóc Đế cố ý thử nàng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không có lý do gì để hắn làm như vậy…..chẳng lẽ muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng sợ hãi sao?
Nhưng như vậy thì không giống với tính cách của Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế bế nàng về giường, nói: “Ngủ đi, bên ngoài vẫn phải ồn ào thêm chút nữa.”
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.
Tấn Sóc Đế cúi đầu, siết chặt ngón tay.
Hắn cười thầm.
Cũng không có gì phải tiếc nữa.
Bên ngoài lều.
Mạnh công công: “Vất vả rồi.”
“Không, không vất vả!” Nét mặt của các Cấm Vệ đều tràn đầy khí thế, nhìn về bóng tối xung quanh đều vô cùng cảnh giác.
Mạnh công công nghe thấy vậy, lúc này mới xoay người lại đi vào trong lều.
Khi đi vào thì nhìn thấy.
Tiểu thư vẫn đang an ổn ngủ trên giường.
Mạnh công công đến gần Tấn Sóc Đế, thấp giọng thở dài: “Tiểu thư ngủ thực sự rất ngon…..vậy mà ngài ấy không nghe thấy.”
Tấn Sóc Đế bật cười: “Nàng rất nhạy bén.”
Mạnh công công không hiểu tại sao, ông hỏi lại nhưng Tấn Sóc Đế không trả lời.
Đúng như lời Tấn Sóc Đế nói, mấy ngày sau cũng không còn buổi diễn tập nào như vậy nữa.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt đọc xong《Trị thủy luận》, liền chuyển sang《Tề Dân Yếu Thuật》.
Chỗ nào không hiểu sẽ hỏi Tấn Sóc Đế.
Khi Mạnh công công nghe thấy liền cảm thấy ngạc nhiên, ông còn cho rằng bệ hạ đang muốn nuôi dưỡng ra một nữ hoàng đế.
Chỉ là từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một nữ hoàng đế, còn lại đều là buông rèm chấp chính.
*Buông rèm chấp chính: điều khiển ở phía sau.
Nhớ khi xưa, Trưởng công chúa cũng có suy nghĩ này…..
Mạnh công công yên lặng lắc đầu, đè lại suy nghĩ.
Xe ngựa càng ngày càng tiến gần tới huyện Thanh Châu.
Lúc này Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đang ở trong xe ngựa của Tấn Sóc Đế, ngoài ra còn có cả Mạnh công công và Vương đại nhân của Công bộ, cuối cùng là Chung Niệm Nguyệt.
Không lâu sau, màn che khẽ động.
“Hạ thần bái kiến bệ hạ.” Bên ngoài có người hành lễ.
Giọng nói này có chút quen tai.
Đó là giọng nói của Chung Tùy An.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được nghiêng đầu nhìn Tấn Sóc Đế, sắc mặt hắn không thay đổi, giọng nói có chút ôn hòa: “Tiến vào đi.”

Chung Tùy An vén màn bước vào, liền nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt.
Ánh mắt hắn khẽ động, sau đó liền đè xuống, không để lộ bất kỳ điều gì trên khuôn mặt.
Người khác không nhận ra Chung Niệm Nguyệt thì không nói.
Sao hắn không thể nhận ra muội muội của mình được chứ?
Sau khi Chung Tùy An ngồi xuống, Tấn Sóc Đế mới hỏi: “Trên đường đi, hai người các ngươi đã tìm ra được cách trị thủy chưa?”
Lời này không phải hỏi ai khác, chính là đang hỏi Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.
Đại hoàng tử không hiểu về cái này, hắn chỉ im lặng cúi đầu.
Tam hoàng tử…..càng không hiểu, nhưng hắn ta lại nhìn về phía Vương đại nhân, dường như trông cậy Vương đại nhân có thể giúp hắn ta vài câu.
Nhưng Vương đại nhân lại không nhìn hắn ta.
Tam hoàng tử chỉ có thể nói: “Trên đường đi, không thấy bất kỳ dân tị nạn nào nên nhi thần cho rằng việc ở Thanh Châu cũng không quá nghiêm trọng.”
Chung Niệm Nguyệt: “…..”
Chung Niệm Nguyệt chen vào: “Ngươi ngu sao? Ngươi có biết sổ sách của Thanh Châu được trình lên như thế nào không?”
Tam hoàng tử nghẹn họng: “Ta không biết, người biết sao?”
Chung Tùy An lạnh lùng nhìn hắn ta, nếu không phải đang ở trước mặt hoàng đế, hắn sẽ không khắc chế như vậy.
Chung Tùy An nói: “Điện hạ, để trình được sổ sách của Thanh Châu, mười bảy con ngựa đã chết.

Được Võ An Vệ đưa vào kinh thành.”
Tam hoàng tử ngây ngốc.
Võ An Vệ là tình báo ở khắp mọi nơi, có quyền lướt qua Châu Phủ để truyền tin đến cho thiên tử.
“Trình sổ sách đã khó khăn như vậy, trên đường đi không nhìn thấy bất kỳ dân tị nạn nào, người liền nghĩ rằng không có sao? Đương nhiên không phải.

Chỉ có khả năng là chết quá nhiều, còn lại chính là không ai còn sức đi tới được huyện Vĩnh Thần.” Chung Niệm Nguyệt dựa vào gối ôm của Tấn Sóc Đế, lười biếng nói.
Đại hoàng tử so với Tam hoàng tử hiểu biết hơn một chút, lập tức nói: “Huyện Vĩnh Thần và huyện Thanh Châu nằm bên cạnh nhau.”
Vương đại nhân gật gật đầu, nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt nói: “Không nghĩ tới suy nghĩ của công tử lại sâu sắc như vậy.”
Đây là lời khen dành cho Chung Niệm Nguyệt.
Đương nhiên bọn họ đều đã nghĩ tới, chỉ vì tuổi nàng còn nhỏ nên ông mới lên tiếng khen một chút.
Điều mà Vương đại nhân nhạy bén nhất chính là, liếc mắt một cái đã nhìn ra Chung Niệm Nguyệt là tiểu cô nương.
Tiểu cô nương được Tấn Sóc Đế mang theo bên người, tuy rằng ông không thể đoán ra được thân phận của nàng nhưng xuất thân chắc chắc không tệ.
Lời của Vương đại nhân vừa nói xong, ông liền nghe thấy tân khoa Trạng Nguyên ngồi bên cạnh lên tiếng, người xưa nay chính trực, tính tình cứng ngắc, rất giống với phụ thân của hắn, chính là tiểu Chung đại nhân khinh thường việc nịnh nọt, đột nhiên nở nụ cười, giống như một tảng băng lạnh giá bị tan chảy.
Sau đó hắn nhìn tiểu cô nương, vừa mở miệng đều là lời khen ngợi: “Tiểu công tử nói có sách mách có chứng, lời nói vô cùng thỏa đáng, có thể nhìn thấy được tư duy nhạy bén…..”
Vương đại nhân vuốt chòm râu, nghĩ thầm, quả nhiên là thân phận bất phàm!
Vậy mà nàng còn được tiểu Chung đại nhân khen ngợi.
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy có chút ngượng ngùng.
Âm thầm giơ ngón cái về phía Chung Tùy An.
Ca ca tốt!
Thỏa mãn được sự vất vả khi nàng học tập!
Tấn Sóc Đế nhìn Chung Tùy An nhiều hơn một chút.
Hôm nay đã có thể nhìn ra được, tương lai của tân Trạng Nguyên này sẽ vô cùng rộng mở.
Lúc này bên ngoài có một giọng nói truyền tới: “Thưa bệ hạ, đã sắp tiến vào huyện Vĩnh Thần.”
Tấn Sóc Đế đáp lời.
Cổng thành huyện Vĩnh Thần đóng chặt.
Phía trên cổng thành, có một nữ tử đang run rẩy.
Đứng phía sau nàng ta là một thiếu niên, hắn ta cười nhạt nói: “Ngươi nói ngươi nhận thức được người trong hoàng thất? Vậy cẩn thận nhìn đi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương