Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ
-
Chương 27
Xinh đẹp
Đám thiếu niên thiếu nữ kia sau khi nghe thấy giọng nói của Chung Niệm Nguyệt mới cẩn thận dè dặt ngẩn đầu lên.
Thì ra không phải là Tam hoàng tử.
Bọn họ không hẹn mà cũng nghĩ như vậy.
Tiểu cô nương này băng cơ ngọc cốt, mặt mày tinh xảo.
Bọn họ nghĩ thầm.
Lúc trước tự nhiên có người tới phủ bọn họ nói muốn vì tiểu bối trong nhà tìm thư đồng.
Trong nhà bệ hạ, còn tiểu bối nào sao? Tất nhiên là cho ba vị hoàng tử.
Đại hoàng tử tính tình ổn trọng, nhưng hắn lại không đọc sách, hằng ngày chỉ luyện võ làm gì có thời gian để chơi.
Trong tay Thái Tử còn đnag có chính sự, một lòng đi theo Tiền Xương học hỏi chỉ sợ không có thời gian mà chơi.
Vậy thì chỉ còn mỗi Tam hoàng tử.
Thái Tử tốt xấu gì cũng khoác lên mình vẻ ngoài ôn nhu, ai cũng khen hắn có phong thái của bệ hạ.
Mà Đại hoàng tử lại chịu khó chịu làm, lão sư khen hắn không ngớt.
Còn Tam hoàng tử...nhìn trái nhìn phải...vẫn không tìm ra được điểm tốt nào.
Trang phi thương hắn ta, người hầu hạ bên cạnh hắn ta đều là người nhà mẹ của Trang phi.
Đương nhiên không cần nói thì cũng biết được Tam hoàng tử được cưng chiều tới mức nào, hắn ta cao ngạo không thể nào so sánh cùng Đại hoàng tử và Thái Tử.
Huống chi đám người xung quanh Tam hoàng tử đều là thân thích nhà nương hắn.
Hắn ta đương nhiên sẽ gần gũi với những người đó hơn.
Cho dù bọn họ có đi theo Tam hoàng tử, hắn ta không thể xem bọn họ là người của hắn.
Trong lòng bọn họ nghĩ như vậy.
Nhưng trưởng bối của bọn họ lại không nghĩ như vậy.
Trước khi đi, trưởng bối dặn dò cẩn thận: "Chúng ta đều là thần dân của bệ hạ, vì ngài ấy giúp chút việc chính là bổn phận của chúng ta.
Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, các ngươi hằn ngày đi theo hắn khuyên hắn học tập nghi lễ cùng văn thơ.
Đừng để Tam hoàng tử bị những kẻ nịnh hót kia làm hư người."
Nhưng bọn họ cảm thấy bản thân quá nhỏ bé không có bản lĩnh làm được như vậy.
Còn chưa nói tới Tam hoàng tử làm sao mà nghe lọt tai lời bọn họ nói.
Nếu tương lai Tam hoàng tử đi vào con đường không đàng hoàng, chẳng lẽ người trong nhà còn muốn trách bọn họ dạy hư hắn ta?
Bọn họ cảm thấy tương lai thật tăm tối, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy việc này chẳng phải việc tốt lành gì.
Cho đến lúc này.
Không phải là Tam hoàng tử.
Vậy thì không sao cả.
Tấn Sóc Đế trầm mặc một lúc mới nói: "Mạnh Thắng, an bài bọn họ tới Võ Anh Điện."
Mạnh công công đáp lại, tiểu thái giám liền vội vàng cầm hộp thức ăn đi theo ông.
Mấy cái tiểu cô nương tiểu công tử chỉ bản thân, sợ hãi nói: "Tất cả chúng ta đều đi sao?"
Mạnh công công cười nói: "Đúng vậy."
Bọn họ lần thứ hai thở phào nhẹ nhõm.
Muốn bọn họ ở trước mặt bệ hạ nói chuyện, ai cũng ăn nói không tốt.
Nếu đi tới nơi khác thì không còn gì tốt hơn nữa.
Trong Võ Anh Điện đã bày sẵn trái cây cùng điểm tâm.
Ngoài ra còn có mấy cái rương lớn.
Bọn họ vừa vào cửa liền nhìn thấy bên trong....toàn là đồ chơi, còn rất mới lạ bọn họ chưa từng thấy qua.
Bọn họ tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt, nhớ lại lời trưởng bối căn dặn.
Trong đó có một tiểu thiếu niên vóc dáng cao lớn, mặc xiêm y màu xanh lá, bước tới hỏi: "Xin hỏi là người của phủ nào ạ?"
Mạnh công công nhìn thấy bọn họ đang bắt đầu chào hỏi, âm thầm nở nụ cười.
Hương Đào vẫn luôn đi bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, nàng ta từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, đã gặp qua Thái Tử, gặp qua Huệ phi nên cũng không còn cảm giác sợ sệt gì nữa.
Nàng ta nghe thấy câu hỏi, liền trả lời: "Tiểu thư nhà ta là Chung gia tiểu thư."
"Chung gia? Là Chung gia nào?" Tiểu thiếu niên ngẩn người, nói: "Ta là người của phủ Thừa Tướng, là con thứ sáu trong nhà."
"Tần Tụng, nàng là Chung Niệm Nguyệt!" Có tiểu cô nương đứng ở phía sau nói.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, đúng là ít người nhận ra được nàng.
Thiếu niên Tần Tụng nghe thấy liền ngạc nhiên, không nghĩ tới nàng vậy mà là Chung Niệm Nguyệt.
Những người khác không nhịn được mà nói: "Là biểu muội của Thái Tử điện hạ?"
Giọng điệu nghe có chút kỳ lạ.
Sau vụ việc xảy ra ở Cao gia, tất cả bọn họ đều biết không chỉ có Chung Niệm Nguyệt thích Thái Tử mà Thái Tử đối với nàng cũng rất tốt.
Lúc trước mọi người đều nói Chung tiểu thư dựa vào thân phận biểu muội Thái Tử mà đối với Thái Tử dây dưa không dứt.
Bọn họ còn nghĩ thầm vị tiểu thư này rốt cuộc quá đáng đến mức nào mà Thái Tử lại chán ghét nàng.
Mà nàng và Thái Tử là cùng nhau lớn lên.
Hiện tại mới biết....đúng là không nên tin lời đồn!
Tần Tụng nghiêm túc nói: "Lão sư dạy không sai, tai nghe không bằng mắt thấy."
Tiểu cô nương kia lại mở miệng nói tiếp: "Muội cũng vào Quốc Tử Giám đọc sách?"
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.
Nàng bước tới ghế ngồi xuống.
Mạnh công công đứng bên cạnh mở hộp thức ăn ra, bày lên bàn.
Tiểu cô nương nghiêm túc nói: "Muội đã học tới bài nào rồi?"
Chung Niệm Nguyệt mơ hồ chớp chớp mắt.
Nàng hoàn toàn không nhớ được lão sư đã dạy đến bài nào, sau khi đi huyện Thanh Thủy trở về, đã quên sạch sẽ tất cả.
Sau khi nàng xuyên tới cũng không muốn phải học tập quá nhiều.
Chỉ muốn chết sớm một chút, để trở về nhà càng nhanh càng tốt.
Vì vậy Chung Niệm Nguyệt liền chép chép miệng nói: "Học tới hồi thứ ba mươi tám!" Nói dối không chớp mắt.
Tiểu cô nương ngây ngốc hỏi: "Hồi thứ ba mươi tám gì?"
Chung Niệm Nguyệt: "Thái Tử quốc Ô Kê đã tìm thấy nương hắn...."
Tiểu cô nương nghe thấy liền sửng sốt: "Trên sách, trên sách tỷ chưa từng thấy cái này a."
Nhất thời đám người bọn họ nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt.
Mạnh công công nghe thấy không nhịn được nghĩ thầm, cái này được ghi trên sách nào vậy?
....Chẳng lẽ là trong thoại bản?
Chung Niệm Nguyệt đảo khách thành chủ, hỏi bọn họ: "《 Tây Du Ký bình thoại 》chưa từng xem qua sao?"
* Bình thoại: một hình thức văn học Trung Quốc, vừa kể chuyện vừa hát.
Bọn họ ngây ngốc mà lắc đầu, trên mặt hiện lên chút xấu hổ.
Ban đầu bọn họ còn cảm thấy Chung Niệm Nguyệt không học hành không tài năng, cái gì cũng không biết.
Nhưng cái này nàng học rồi mà bọn họ lại chưa.
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói: "Bây giờ tỷ mới học tới Mạnh Tử nhị thiên."
Những người khác cũng lần lượt nói: "Ta học đến《Lễ Ký》chương thứ bảy."
"Ta vừa mới học《Kinh Thi》xong."
......!
Chung Niệm Nguyệt: "..."
Tìm bạn chơi chung là giả, bắt nàng học mới là thật phải không?
Chỉ có duy nhất Tần Tụng không mở miệng.
Sau khi bọn họ nói xong hết, Tần Tụng nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt nói: "Không thì hôm nay tất cả chúng ta cùng nhau học?"
Mạnh công công cũng cảm thấy không chỗ nào không thích hợp.
Ông quay đầu lại nhìn kỹ đám thiếu niên thiếu nữ đó.
Không tồi...đều xấp xỉ tuổi với tiểu thư, xuất thân cũng không thấp, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, trong tương lai nói không chừng sẽ là nhân trung long phượng...!
* Nhân trung long phượng: ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.
Mạnh công công nghĩ tới đây liền ý thức được vì gì đó.....đám con cháu xuất sắc như vậy, ở trong nhà chắc chắn sẽ mời lão sư về dạy, chỉ cần trưởng bối dạy bảo bọn họ liền nghe lời.
Sao mà chơi được?
Có khi là học liên tục!
Mạnh công công dở khóc dở cười, sợ là đã tâng bốc chân ngựa rồi.
*Tâng bốc chân ngựa: nịnh nọt không đến nơi đến chốn, còn mắc phải sai lầm.
Bọn họ không cảm thấy chỗ nào không ổn, vì là ngày đầu tiên nên phải biểu hiện thật tốt.
Bọn họ rất muốn mang Chung Niệm Nguyệt đi học thêm nhiều điều hay.
Học với nàng dễ dàng hơn Tam hoàng tử kia gấp mấy lần.
Bọn họ thầm nghĩ.
Vì vậy đám người bọn họ đều nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được, đưa tay chỉ về phía mấy cái rương đằng sau: "Mọi người không muốn chơi một chút sao?"
Tiểu cô nương kia quay đầu nhìn, hai mắt dán chặt lên cái rương đó nhưng vẫn cứng rắn nói: "Không chơi."
Những người khác cũng quay đầu lại nhìn, âm thầm nuốt nước miếng: "Trước tiên bồi muội đọc sách đã."
"Đọc Kinh Thi hay Lễ Ký?"
"Lão sư có chó muội bài tập không? Nếu có thì để bọn ta giúp muội."
Chung Niệm Nguyệt: "..."
Tấn Sóc Đế đào đâu ra mấy cái bảo bối như vậy!
Mạnh công công chen vào nói: "Không cần gấp, tiểu thư cần phải uống thuốc trước đã."
Mấy người Tần Tụng liền ngây ngốc.
Tiểu cô nương hỏi: "Hiện tại muội phải uống thuốc? Thân thể không được tốt sao?"
Không đợi Chung Niệm Nguyệt trả lời, Mạnh công công liền nói trước: "Thân thể tiểu thư yếu ớt, khi mọi người chơi với nàng thì hãy chăm sóc một chút."
Bọn họ nhìn Chung Niệm Nguyệt, trong ánh mắt đã có chút thay đổi.
Thì ra nàng không hề quấn quýt lấy Thái Tử không buông, cũng không hung dữ, không xấu xí, so với mẫu thân Vạn thị của nàng còn xinh đẹp hơn, mà nàng lại yếu ớt như vậy...nàng giống như một viên ngọc quý cần được bảo bọc, lại giống như một đóa hoa nhỏ yếu ớt mỏng manh.
"Vậy muội cứ ăn từ từ, chúng ta chờ muội." Tiểu cô nương nói.
Mấy người còn lại cũng có vẻ miễn cưỡng nói: "Chúng ta đi lấy thứ gì đó bồi ngươi chơi..."
Mạnh công công thấy vậy liền yên tâm.
Đúng là ông không chọn sai người, bọn họ một chút kiêu căng cũng không có.
Lúc này ở bên Cần Chính Điện.
Tam hoàng tử chảy không ít mồ hôi, chỉ nghe được Tấn Sóc Đế hỏi: "Những lời đó là ai dạy ngươi?"
Tam hoàng tử ngây ngốc ngẩng đầu: "Phụ hoàng?"
Tấn Sóc Đế không nghe thấy hắn ta trả lời, liền nói với tiểu thái giám bên cạnh: "Đi, gọi thư đồng của Tam hoàng tử tới."
Tam hoàng tử cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là không muốn ai nhìn thấy bộ dáng hắn ta bị giáo huấn, vì vậy liền nói: "Những lời đó....là do Hiền ca dạy con."
Hiền ca trong miệng Tam hoàng tưt chính là cháu trai của chi thứ nhất nhà mẹ Trang phi.
"Ngươi biết bản thân sai ở đâu không?" Tấn Sóc Đế lần thứ hai lên tiếng.
Lần trước Tấn Sóc Đế không hỏi gì mà chỉ mắng hắn ta.
Nhưng lần này so với mắng, phụ hoàng hỏi như vậy lại càng khiến hắn ta sợ hãi hơn.
"Không nên, không nên nói những lời ác độc như vậy." Tam hoàng tử lắp bắp nói.
"Thì ra ngươi cũng biết những lời này ác độc nhưng vẫn nói ra.
Hôm nay muốn giết người này, ngày mai lại muốn chém người khác.
Trên đời này cái gì không vừa ý ngươi, ngươi liền kêu tiểu thái giám bên cạnh ngươi...tiểu thái giám kia gọi là gì?"
Bên cạnh liền trả lời: "Thưa bệ hạ, gọi là Phương Quý."
"Ngươi liền kêu Phương Quý giết người đó sao?" Tấn Sóc Đế nói.
Cửa kẽo kẹt một tiếng.
Thị vệ xách theo Phương Quý bước vào.
Phương Quý bị ném xuống đất, cả người run bần bật.
Làm gì còn cái gọi là uy phong đánh người cho Tam hoàng tử?
Tấn Sóc Đế: "Hắn dựa vào ngươi chống lưng?"
Tam hoàng tử há hốc miệng, tính nói hắn ta cũng chỉ là cái cẩu nô tài...!
Tấn Sóc Đế: "Vậy ngươi cảm thấy, trẫm sẽ chống lưng cho ngươi."
Tam hoàng tử im lặng không nói.
Trong lòng hắn ta nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra ngoài.
"Người khác sợ hãi ngươi bởi vì ngươi là nhi tử của trẫm, đánh ngươi chính là đánh lên danh hào của trẫm.
Hôm nay có người không sợ ngươi, ngươi liền thẹn quá hóa giận muốn chém muốn giết.
Lòng dạ không chỉ hẹp hòi mà ngay cả muốn giả vờ cũng không giả vờ.
Ngươi có bản lĩnh thì không nói nhưng ngươi lại tới đây cầu trẫm làm chủ cho ngươi."
"Nếu một ngày nào đó danh hào của trẫm không dùng được nữa, ngươi sẽ ra sao?"
Nghe đến đó Tam hoàng tử sợ tới mức không nói nên lời.
Tấn Sóc Đế đem dáng vẻ của hắn thu vào mắt, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Trang phi cùng nhà mẹ nàng ta dạy Tam hoàng tử thế nào hắn cũng không quan tâm.
Ba nhi tử không cùng một bụng sinh ra, tranh đoạt quyền lợi cũng là chuyện sớm muộn.
Tấn Sóc Đế đối với việc này cũng không có ý kiến gì bởi vì chính hắn cũng như vậy.
Huệ phi dạy Thái Tử phải giả vờ khiêm tốn.
Trang phi dạy Tam hoàng tử phải tranh đoạt.
Nhưng dạy tới dạy lui, cái răng để cắn người của Tam hoàng tử cũng không mọc ra được.
Một kẻ chỉ biết tức giận nhưng lại vô năng, vậy mà lại là con hắn.
"Ngươi muốn làm chuyện gì hãy nghĩ trong đầu trước, nếu thật sự làm được thì hẵng nói ra miệng.
Đạo lý như vậy cũng không biết đúng là ngu dốt." Tấn Sóc Đế phất tay "Dẫn đi."
Tam hoàng tử lúng túng ấp úng nói: "Phụ hoàng..."
Ý tứ của phụ hoàng là hắn ta phải trả thù Chung Niệm Nguyệt trước rồi mới nói ra sao?
Tam hoàng tử vừa nghĩ tới đây, liền nghe thấy phụ hoàng nói: "Ngươi vẫn nên biết một chút, trên đời này có một người, bất luận ngươi có mưu tính như thế nào nhưng không nên động vào nàng."
Có một người?
Ai?
Chung Niệm Nguyệt sao?
Mặt Tam hoàng tử đỏ bừng lên nhưng lại có chút không hiểu, tại sao Chung Niệm Nguyệt lại trở thành người hắn ta không nên động vào.
Nhưng cung nhân đứng bên cạnh đã mời hắn ta ra ngoài.
Một lúc sau có người thấp giọng nói: "Bệ hạ, thần cảm thấy là do người nhà mẹ đẻ của Trang phi sủng Tam hoàng tử thành dáng vẻ như vậy.
Sao không xử trí một hai người, đương nhiên về sau sẽ không còn kẻ nào dám làm xằng bậy..."
"Nhà ngoại đối với hắn ta mà nói, chính là chỗ dựa duy nhất để hắn tranh quyền đạt lợi.
Không bị nhà ngoài hắn dắt mũi mà té ngã thì mười năm sau vẫn là dáng vẻ ngu xuẩn đó.
Hơn nữa trẫm có xử trí một hai người nhưng có thể xử trí hết tất cả người bên cạnh hắn sao?"
Tấn Sóc Đế liền nói: "Không thú vị."
Người bên cạnh Tấn Sóc Đế còn đang ngẩn ngơ, liền nói: "Vâng bệ hạ nói phải."
Chỉ là hắn ta không biết Tấn Sóc Đế là đang nói cái gì không thú vị, là Tam hoàng tử không thú vị hay là nuôi nhi tử bồi dưỡng ngôi vị không thú vị?
Tấn Sóc Đế đứng lên: "Đi Võ Anh Điện."
Lúc Tấn Sóc Đế tới, cả đám bọn họ chơi được không ít.
Bọn họ lưu luyến mà vẫy tay với Chung Niệm Nguyệt: "Hôm khác, muội nhất định phải làm xong bài thì mới được chơi."
"Còn có đừng quên học thuộc Kinh Thi."
Trong đầu Chung Niệm Nguyệt nói các ngươi đi nhanh lên!
Không tiễn, tạm biệt!
Bọn họ nhìn thấy Tấn Sóc Đế giá lâm, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ đi càng nhanh hơn.
Chỉ có Tần Tụng dừng lại, thấp giọng hỏi Chung Niệm Nguyệt: "Cái muội nói là《 Tây Du Ký bình thoại 》, là thoại bản phải không?"
Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc mà nhìn tiểu thiếu niên này.
Người này rõ ràng biết nhưng lại không nói ra.
Tần Tụng mỉm cười nói: "Nhà huynh cũng có vài quyển thoại bản, nếu muội học thuộc Kinh Thi, lần sau huynh sẽ mang hai quyển cho muội."
Đúng là rất có tương lai làm lão sư!
Cẩm Sơn Hầu đứng bên cạnh nhướng lỗ tai lên nghe trộm, vội vàng chen vào nói: "Ngày mai ta mang thêm hai con chim cho ngươi."
Chung Niệm Nguyệt:?
Vậy thì không cần.
Cẩm Sơn Hầu vắt hết đầu óc, vô cùng khẩn trương nói: "Còn có gà trống, rắn....ngươi thích cái nào? Ta đều mang cho ngươi."
Càng nói càng không tốt bằng Tần Tụng.
Tấn Sóc Đế đứng cách đó không xa, thu hết một màn này vào mắt, chậm rãi nói: "Bọn họ đều vậy xung quanh Niệm Niệm, nhìn nàng thật vui vẻ."
Không nhìn ra được hỉ nộ ái ố.
Mạnh công công nghĩ thầm chắc là ngài ấy không vui vẻ gì.
Chung Niệm Nguyệt nhức đầu muốn chết.
Không muốn học Kinh Thi cũng không muốn chơi rắn.
Nhưng ngoài trừ Thái Tử cùng Tam hoàng tử khiến nàng cảm thấy chán ghét, thì những người này đều đối tốt với nàng, nàng cũng không thể hung dữ nói không muốn.
Chung Niệm Nguyệt quay đầu sang nhìn thấy Tấn Sóc Đế, ngay lập tức giả vờ nhức đầu: "A, thật khó chịu, ta nhức đầu."
Lúc này Tấn Sóc Đế mới lộ ra vẻ tươi cười.
Chơi vui vẻ như vậy nhưng vẫn làm nũng với hắn.
Hắn đi tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt, đưa tay lên xoa hai thái dương cho nàng.
Nghĩ thầm, ở đây vẫn là nàng dễ thương nhất.
Mạnh công công liền đưa đám người Tần Tụng ra cửa cung.
Bọn họ không có người nhà tới đón, nhìn sang lại thấy xe ngựa của Xa Xương Vương phủ không khỏi có chút hâm mộ.
Chỉ vì Xa Xương Vương đang đứng ở đó, hình như là đang đợi Cẩm Sơn Hầu.
Xa Xương Vương nghe nói nhi tử cùng Tam hoàng tử đánh nhau liền cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng Vương phi lại giữ hắn lại, rồi hỏi người đưa tin: "Lúc đó còn có những ai?"
Người đó đáp: "Còn có Chung tiểu thư."
Vương phi suy nghĩ một chút liền nói: "Vậy thì không sao."
Xa Xương Vương có chút không hiểu, lại còn cảm thấy lo lắng không thôi liền chạy tới trước cửa cung chờ người.
Cẩm Sơn Hầu cúi mặt xuống, chậm rãi đi về hướng ông, nhìn giống như vừa bị ai đó khi dễ.
Còn chưa đợi Xa Xương Vương hỏi, Cẩm Sơn Hầu liền ngước mặt lên nói to: "Phụ thân, con cũng muốn học tập thật tốt!"
Xa Xương Vương ngạc nhiên.
Cầu trời thương xót, nhi tử ông bị trúng tà rồi!
Đám người Tần Tụng sau khi về phủ, trưởng bối liền hỏi ngày hôm nay ra sao.
Bọn họ không thể nói cả ngày nay đều chỉ chơi, im lặng một lát chỉ nói ra hai chữ: "Xinh đẹp."
Ai đẹp?
Tam hoàng tử đẹp sao???
Edit: tvanahh
Cho mình xin sao nha ạ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook