Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế
-
Chương 15
Lưu Đàn nói: “Nếu Hoàn Hoàn muốn rời đi, ngày mai ta cho người tiễn nàng. Đêm qua trời hơi lạnh, ta có chút khó chịu trong người, ta đi về trước đây.”
Minh Hoàn chợt nhớ ra, mới vừa rồi Lưu Đàn đã nói vì trông chừng nàng mà hắn cả đêm không ngủ.
Mặc dù sắp vào hạ, nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh. Lưu Đàn ngồi ở bên giường cả đêm, tất nhiên sẽ không thoải mái, hơn nữa nàng đột nhiên ngất đi như vậy, Lưu Đàn vừa lo lắng vừa không thể nghỉ ngơi, sợ là sẽ hư người mất.
Trong lòng Minh Hoàn có chút áy náy. Nàng xuống giường, rồi nói: “Để ta tiễn ngài.”
Lưu Đàn đứng dậy, thân thể cao lớn của hắn đột nhiên lắc lư, chẳng ngờ lại đổ về phía Minh Hoàn. Minh Hoàn giật mình, trong thoáng chốc nàng quên cả dè dặt, tiến lên đỡ lấy Lưu Đàn.
Lưu Đàn cũng không có chuyện gì. Sắc mặt hắn nhìn qua có hơi kém, ánh mắt có phần mệt mỏi, hắn duỗi tay ôm chặt lấy vai Minh Hoàn.
Minh Hoàn lo lắng cực kỳ: “Điện hạ, ngài không khỏe ạ? Ngài nằm lên giường trước đi, ta lập tức cho người đi mời đại phu tới.”
Lưu Đàn gật đầu.
Minh Hoàn đỡ hắn, dìu hắn nằm lên giường, ngay sau đó, nàng đi ra ngoài nói cho Lục Trúc biết, Mục Vương điện hạ bị bệnh, cần đại phu đến xem.
Lục Trúc vô cùng kinh ngạc. Nàng sinh ra trong Vương phủ, người nhà cũng đều là người hầu trong Vương phủ, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng chỉ mới nghe nói Mục Vương bị Thái phi đánh thâm tím mình mẩy, không xuống giường được, chưa từng nghe nói Mục Vương bị bệnh.
Mục Vương điện hạ khỏe mạnh cường tráng như vậy, cũng sẽ sinh bệnh hả?
Có điều, Lục Trúc không dám biểu hiện ra trước mặt Minh Hoàn, nàng vội nói: “Tôi lập tức đi gọi đại phu tới. Minh tiểu thư, cô đừng lo lắng quá.”
Minh Hoàn gật đầu. Nàng sai Sào Ngọc đưa nước tới để rửa mặt chải đầu, sau đó nàng thay bộ đồ nhẹ nhàng hơn một chút.
Sào Ngọc hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng nói: “Tiểu thư ơi, tối hôm qua Mục Vương điện hạ với người, cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nô tỳ lo ngài ấy sẽ làm ra chuyện không có quy củ với người. Nhưng là, ăn nhờ ở đậu nhà người ta, Mục Vương là chủ nhân, nô tỳ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Minh Hoàn nhớ lại từng việc vặt giữa hai người từ lúc nàng quen biết Mục Vương tới nay.
Tuy rằng lần đầu gặp mặt, Mục Vương làm cho nàng cảm thấy hơi sợ, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Minh Hoàn cũng có thể cảm nhận được, Mục Vương thực sự rất tốt, không có dụng ý xấu với nàng, trước giờ cũng không đối xử tệ với nàng.
Hắn thật lòng đối xử với nàng như em gái.
Bởi vậy, Minh Hoàn nói: “Sào Ngọc, ngươi không cần nghĩ tới những thứ này. Mục Vương điện hạ là người tốt. Hôm qua ngài ấy chăm sóc ta cả đêm, một đêm chưa ngủ, thân thể cũng hư nhược, vừa nãy thiếu chút nữa thì ngất đi đấy.”
Sào Ngọc còn ngây thơ hơn Minh Hoàn. Nghe Minh Hoàn nói xong, nàng há hốc miệng: “Thật thế ạ?”
Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên là thật. Lục Trúc đã đi mời đại phu rồi.”
Nàng lại phân phó: “Ngươi đi bảo người lấy ít cháo loãng với đồ ăn tới đây. Mục Vương điện hạ còn chưa ăn gì cả.”
Sào Ngọc “dạ” một tiếng, rồi vội vàng đi về hướng nhà bếp.
Lúc này Minh Hoàn mới quay về phòng. Dù sao nàng cũng là người cẩn thận, thấy Lưu Đàn chưa cởi áo khoác mà ngủ trên giường, nàng nghĩ thế này nhất định là không thoải mái, bèn đỡ Lưu Đàn dậy, cởi cái áo ngoài nặng trình trịch ra cho hắn.
Lưu Đàn ngước mắt nhìn nàng: “Hoàn Hoàn đang lo lắng cho ta sao?”
Minh Hoàn thấy sắc mặt Lưu Đàn tiều tụy hơn ngày thường rất nhiều. Lưu Đàn vốn khôi ngô anh tuấn, mắt sâu mũi cao, đẹp đến mức khiến người ta không dời được mắt. Lúc này sắc mặt hắn lại không hiểu sao có mấy phần không vui cùng mất mát, thoạt nhìn hơi có vài phần ốm yếu.
“Vì đêm qua điện hạ chăm sóc ta nên dĩ nhiên ta cảm thấy áy náy, lo lắng cho tình trạng sức khỏe của điện hạ.” Minh Hoàn trả lời thành thật.
Lưu Đàn thấp giọng: “Giả sử, ta sinh bệnh, nhưng không phải bởi vì nàng thì sao? Nàng cũng sẽ lo lắng chứ?”
Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên rồi, điện hạ là anh kết nghĩa của ta. Tuy rằng không bằng anh em ruột thịt, nhưng ta cũng coi ngài như người thân.”
Tâm trạng Lưu Đàn hơi khá hơn chút xíu.
Chưa tới hai khắc, đại phu trong Vương phủ đã đến. Đây là danh y mà Lưu Đàn dẫn về từ kinh thành, thần y giỏi nhất triều Lương, gọi là Hạ Thạch Viêm, chuyên bắt mạch điều trị cho Thái phi.
Hạ Thạch Viêm đã ở Vương phủ bốn năm rồi, chưa từng nghe nói Mục Vương điện hạ sinh bệnh. Thị nữ bên này vừa gọi là ông ta vội vàng ngồi lên xe ngựa tới đây. Ông ta còn hơi ngạc nhiên, nghĩ Mục Vương điện hạ thoạt nhìn sinh lực như rồng như hổ, có thể bị bệnh gì đây.
Ông ta vừa đi vào, thì thấy trước mặt mình một cô tiểu thư mặc váy áo trắng thuần. Cô tiểu thư này có dung mạo tuyệt đẹp, thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy.
Minh Hoàn nói với Hạ Thạch Viêm: “Thưa tiên sinh, tối hôm qua điện hạ cả đêm không ngủ, hôm nay thì cơ thể không chịu nổi, suýt chút nữa té xỉu. Ngài mau tới xem xem, có phải điện hạ nhiễm phong hàn không.”
Hạ Thạch Viêm không biết thân phận của Minh Hoàn. Ông ta đi theo Minh Hoàn vòng qua bức bình phong.
Minh Hoàn đứng ở một bên.
Lưu Đàn lạnh nhạt liếc Hạ Thạch Viêm: “Tối qua ta không ngủ cả đêm, có lẽ là nhiễm phong hàn rồi. Hạ tiên sinh, ông xem cho ta đi.”
Hạ Thạch Viêm ngây người.
Tốt xấu gì ông cũng là thần y đệ nhất ở vương triều nhà Lương, vẫn có năng lực liếc mắt một cái là nhìn ra được Lưu Đàn có bệnh hay không.
Tuy rằng Lưu Đàn nhìn u ám hơn ngày thường, nhưng khí sắc bình thường. Bây giờ thả một con gấu đen ra, với thể lực của Lưu Đàn, đánh chết một con là không có vấn đề gì, cho hắn thêm hai con cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng đang yên đang lành… lại giả bệnh gì đây?
Hạ Thạch Viêm khẽ ho một tiếng: “Điện hạ, để thuộc hạ bắt mạch cho ngài.”
Lưu Đàn hơi nheo mắt, mang theo chút cảnh cáo, dường như bảo Hạ Thạch Viêm đừng có nói lung tung.
Bình thường Hạ Thạch Viêm rất kiêu ngạo, dù sao cũng là danh y mà người người muốn gặp, nhưng trước mặt Lưu Đàn, ông ta không dám kiêu căng. Ông ta biết rất rõ tính tình của Mục Vương. Với Lưu Đàn mà nói, hắn đã khó chịu thì chớ nói là đệ nhất thần y, cho dù là thiên tử, hắn cũng dám giết. Một thần y thì đã là gì, Lưu Đàn có quyền có địa vị, giết một người, sẽ có vô số kẻ khác tới Mục Châu cậy nhờ phủ Mục Vương.
Hạ Thạch Viêm dè dặt bắt mạch cho Lưu Đàn.
Mạch tượng không có vấn đề, thật sự không có vấn đề gì.
Lưu Đàn nói: “Ta thấy đầu rất đau, người chẳng có sức gì cả, như là lúc nào cũng có thể ngất đi ấy.”
Hạ Thạch Viêm nói: “Bẩm điện hạ, gần đây ngài bôn ba vất vả, không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên đã nhiễm phong hàn, bệnh tình nghiêm trọng, thuộc hạ lập tức kê cho ngài mấy đơn thuốc.”
Minh Hoàn lẩm bẩm: “Bệnh tình rất nghiêm trọng sao?”
Nàng chỉ cho là Lưu Đàn thức cả đêm, thể lực không chống đỡ nổi nên hơi nhiễm chút phong hàn, người có chút khó chịu, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, bệnh tình sẽ tới mức nghiêm trọng.
Lưu Đàn thoáng nhìn Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, nàng không cần lo lắng quá. Sức khỏe của ta luôn rất tốt, có thể chịu đựng được.”
Nhãn lực của Hạ Thạch Viêm này cũng không tốt lắm. Tuy rằng râu tóc đã bạc, nhưng đầu óc thì vẫn ngây ngô, rất tự nhiên, ông ta nói theo lời Lưu Đàn: “Đúng thế, sức khỏe của Mục Vương điện hạ…”
Hạ Thạch Viêm vốn định nói “luôn rất tốt”, một ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua, ông ta sờ sờ mũi: “Điện hạ, tôi cũng sắp bị ngài xoay cho hồ đồ rồi. Bệnh nặng thế này, ngài ngàn vạn lần không thể xem thường được. Làm không tốt, tối nay ngài lại sốt cao, thế thì sẽ hỏng đầu mất. Tuy rằng trước đây sức khỏe của ngài rất tốt, nhưng bây giờ, thân thể của ngài không khỏe chút nào, nhất định phải nghỉ ngơi, cố gắng uống thuốc.”
Sắc mặt Minh Hoàn tái đi. Lưu Đàn ngồi dậy, nhìn Minh Hoàn khẽ nhíu mày, tim hắn chợt mềm nhũn.
Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn, bệnh của ta không nặng vậy đâu. Nàng đừng tin lời Hạ tiên sinh, tin ta, ta không lừa nàng đâu.”
Hạ Thạch Viêm: “…”
Trong lòng Minh Hoàn ngập tràn áy náy.
Nàng đột nhiên nhớ ra, Lưu Đàn mới vừa từ quận Thừa trở về. Xa xôi trăm dặm, trên đường đi, chắc chắn Lưu Đàn cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, đi đường mệt nhọc, đêm qua vì chăm sóc nàng, hắn lại một đêm không ngủ. Nàng không biết đã tu luyện được may mắn ở kiếp nào mà lại có vài phần giống với em gái Lưu Đàn, được hắn săn sóc thế này.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ngài không nên cố ép bản thân, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lúc này, Sào Ngọc cũng đã đưa cháo và đồ ăn mà Minh Hoàn dặn tới đây.
Minh Hoàn nói: “Ngài ăn gì đó lót bụng trước nhé.”
Cho dù Hạ Thạch Viêm có đần hơn nữa thì cũng hiểu mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Mục Vương điện hạ đây là đang lừa gạt lòng thương của con gái nhà người ta đây mà.
Ông ta nói: “Cô bé này, đi lấy thuốc cùng ta đi.”
Sào Ngọc “dạ” một tiếng, rồi đi theo sau lưng Hạ Thạch Viêm.
Lưu Đàn thấy lão già không ra gì này rốt cuộc thức thời được một lần, trong lòng hơi thoải mái hơn một chút.
Chờ cho bên trong gian phòng chỉ còn lại có hai người Lưu Đàn và Minh Hoàn, hắn bưng bát cháo lên, cầm thìa ăn cháo, ăn được hai miếng, tay Lưu Đàn hơi run, cái thìa rơi vào trong bát.
Thìa sứ và bát sứ va vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.
Minh Hoàn bị giật mình: “Điện hạ…”
Lưu Đàn cụp mắt xuống, sau đó nói: “Hoàn Hoàn không cần lo lắng, chỉ là người ta hơi mệt mà thôi.”
Minh Hoàn đỡ lấy bát cháo từ trong tay hắn: “Để ta đút cho ngài.”
Bởi vì đã thay một bộ đồ tương đối đơn giản, Minh Hoàn chăm sóc người khác cũng tiện hơn một chút. Nàng khẽ kéo tay áo lên, để lộ ra hai cổ tay như ngọc, một tay bưng bát cháo, một tay cầm thìa, múc một ít cháo, đưa tới bên môi Lưu Đàn.
Lưu Đàn đúng là rất đẹp trai. Khuôn mặt tuấn tú, lúc đôi môi mỏng khẽ cười rất quyến rũ. Hắn há miệng, nuốt thìa cháo mà Minh Hoàn đút cho.
Minh Hoàn lại gắp một sợi măng đút cho hắn, hắn cũng ăn.
Ăn được hơn phân nửa, Minh Hoàn lại đút hắn một thìa cháo, Lưu Đàn đột nhiên cắn chặt cái thìa.
Minh Hoàn không rút ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Điện hạ, ngài đừng cắn.”
Mục thái phi nghe nói con trai bị ốm nên vội vàng chạy đến thăm: “!!!”
Một chân Thái phi vừa đưa qua ngưỡng cửa lại rụt trở về.
Lưu Đàn lấy khăn lau miệng. Hắn tiến lên phía trước, khẽ ngửi một cái bên vai Minh Hoàn: “Thơm quá, Hoàn Hoàn xông hương gì trên người vậy?”
Mùi thơm tự nhiên của cơ thể, gần giống mùi thơm của hoa lan, có điều, Minh Hoàn không tiện nói vậy. Nàng thoáng liếc nhìn Lưu Đàn: “Mời ngài dùng trà.”
Lưu Đàn lại gần tay Minh Hoàn nhấp một ngụm trà: “Hoàn Hoàn, nàng thật dịu dàng. Từ nhỏ Thái phi đối với ta là không đánh thì mắng. Lần đầu tiên ta nhìn thấy một cô gái dịu dàng như nàng đấy.”
Minh Hoàn nói: “Yêu cho roi cho vọt. Là vì Thái phi thương yêu ngài nên mới nghiêm khắc một chút.”
Lưu Đàn nói: “Nàng nhìn cánh tay của ta này, hồi bé Thái phi lấy cây mây quất ta, vết thương không liền được nên để lại sẹo.”
Hắn vén tay áo lên, Minh Hoàn nhìn chăm chú, quả thực nhìn thấy một vết sẹo dài rất dữ tợn.
Mục thái phi nổi giận. Bà chỉ hận mình không mang theo một cái chùy tới đây để gõ cho thằng con khốn kiếp này một cái, càng hận lão giặc già Mục vương kia đã đi trước, không thể tới đây đánh hội đồng với bà.
Vết thương trên cánh tay Lưu Đàn rõ ràng là khi hắn năm tuổi trèo cây không cẩn thận mà ngã xuống, bị cành cây sắc nhọn cứa cho. Sao có thể đổ lên đầu bà được chứ?
Thằng nhãi thối tha này còn lấy ra làm đầu đề câu chuyện để chiếm lấy thương hại của con gái nhà người ta. Thật sự còn mặt dày hơn cha hắn nữa!
Minh Hoàn chợt nhớ ra, mới vừa rồi Lưu Đàn đã nói vì trông chừng nàng mà hắn cả đêm không ngủ.
Mặc dù sắp vào hạ, nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh. Lưu Đàn ngồi ở bên giường cả đêm, tất nhiên sẽ không thoải mái, hơn nữa nàng đột nhiên ngất đi như vậy, Lưu Đàn vừa lo lắng vừa không thể nghỉ ngơi, sợ là sẽ hư người mất.
Trong lòng Minh Hoàn có chút áy náy. Nàng xuống giường, rồi nói: “Để ta tiễn ngài.”
Lưu Đàn đứng dậy, thân thể cao lớn của hắn đột nhiên lắc lư, chẳng ngờ lại đổ về phía Minh Hoàn. Minh Hoàn giật mình, trong thoáng chốc nàng quên cả dè dặt, tiến lên đỡ lấy Lưu Đàn.
Lưu Đàn cũng không có chuyện gì. Sắc mặt hắn nhìn qua có hơi kém, ánh mắt có phần mệt mỏi, hắn duỗi tay ôm chặt lấy vai Minh Hoàn.
Minh Hoàn lo lắng cực kỳ: “Điện hạ, ngài không khỏe ạ? Ngài nằm lên giường trước đi, ta lập tức cho người đi mời đại phu tới.”
Lưu Đàn gật đầu.
Minh Hoàn đỡ hắn, dìu hắn nằm lên giường, ngay sau đó, nàng đi ra ngoài nói cho Lục Trúc biết, Mục Vương điện hạ bị bệnh, cần đại phu đến xem.
Lục Trúc vô cùng kinh ngạc. Nàng sinh ra trong Vương phủ, người nhà cũng đều là người hầu trong Vương phủ, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng chỉ mới nghe nói Mục Vương bị Thái phi đánh thâm tím mình mẩy, không xuống giường được, chưa từng nghe nói Mục Vương bị bệnh.
Mục Vương điện hạ khỏe mạnh cường tráng như vậy, cũng sẽ sinh bệnh hả?
Có điều, Lục Trúc không dám biểu hiện ra trước mặt Minh Hoàn, nàng vội nói: “Tôi lập tức đi gọi đại phu tới. Minh tiểu thư, cô đừng lo lắng quá.”
Minh Hoàn gật đầu. Nàng sai Sào Ngọc đưa nước tới để rửa mặt chải đầu, sau đó nàng thay bộ đồ nhẹ nhàng hơn một chút.
Sào Ngọc hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng nói: “Tiểu thư ơi, tối hôm qua Mục Vương điện hạ với người, cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nô tỳ lo ngài ấy sẽ làm ra chuyện không có quy củ với người. Nhưng là, ăn nhờ ở đậu nhà người ta, Mục Vương là chủ nhân, nô tỳ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Minh Hoàn nhớ lại từng việc vặt giữa hai người từ lúc nàng quen biết Mục Vương tới nay.
Tuy rằng lần đầu gặp mặt, Mục Vương làm cho nàng cảm thấy hơi sợ, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Minh Hoàn cũng có thể cảm nhận được, Mục Vương thực sự rất tốt, không có dụng ý xấu với nàng, trước giờ cũng không đối xử tệ với nàng.
Hắn thật lòng đối xử với nàng như em gái.
Bởi vậy, Minh Hoàn nói: “Sào Ngọc, ngươi không cần nghĩ tới những thứ này. Mục Vương điện hạ là người tốt. Hôm qua ngài ấy chăm sóc ta cả đêm, một đêm chưa ngủ, thân thể cũng hư nhược, vừa nãy thiếu chút nữa thì ngất đi đấy.”
Sào Ngọc còn ngây thơ hơn Minh Hoàn. Nghe Minh Hoàn nói xong, nàng há hốc miệng: “Thật thế ạ?”
Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên là thật. Lục Trúc đã đi mời đại phu rồi.”
Nàng lại phân phó: “Ngươi đi bảo người lấy ít cháo loãng với đồ ăn tới đây. Mục Vương điện hạ còn chưa ăn gì cả.”
Sào Ngọc “dạ” một tiếng, rồi vội vàng đi về hướng nhà bếp.
Lúc này Minh Hoàn mới quay về phòng. Dù sao nàng cũng là người cẩn thận, thấy Lưu Đàn chưa cởi áo khoác mà ngủ trên giường, nàng nghĩ thế này nhất định là không thoải mái, bèn đỡ Lưu Đàn dậy, cởi cái áo ngoài nặng trình trịch ra cho hắn.
Lưu Đàn ngước mắt nhìn nàng: “Hoàn Hoàn đang lo lắng cho ta sao?”
Minh Hoàn thấy sắc mặt Lưu Đàn tiều tụy hơn ngày thường rất nhiều. Lưu Đàn vốn khôi ngô anh tuấn, mắt sâu mũi cao, đẹp đến mức khiến người ta không dời được mắt. Lúc này sắc mặt hắn lại không hiểu sao có mấy phần không vui cùng mất mát, thoạt nhìn hơi có vài phần ốm yếu.
“Vì đêm qua điện hạ chăm sóc ta nên dĩ nhiên ta cảm thấy áy náy, lo lắng cho tình trạng sức khỏe của điện hạ.” Minh Hoàn trả lời thành thật.
Lưu Đàn thấp giọng: “Giả sử, ta sinh bệnh, nhưng không phải bởi vì nàng thì sao? Nàng cũng sẽ lo lắng chứ?”
Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên rồi, điện hạ là anh kết nghĩa của ta. Tuy rằng không bằng anh em ruột thịt, nhưng ta cũng coi ngài như người thân.”
Tâm trạng Lưu Đàn hơi khá hơn chút xíu.
Chưa tới hai khắc, đại phu trong Vương phủ đã đến. Đây là danh y mà Lưu Đàn dẫn về từ kinh thành, thần y giỏi nhất triều Lương, gọi là Hạ Thạch Viêm, chuyên bắt mạch điều trị cho Thái phi.
Hạ Thạch Viêm đã ở Vương phủ bốn năm rồi, chưa từng nghe nói Mục Vương điện hạ sinh bệnh. Thị nữ bên này vừa gọi là ông ta vội vàng ngồi lên xe ngựa tới đây. Ông ta còn hơi ngạc nhiên, nghĩ Mục Vương điện hạ thoạt nhìn sinh lực như rồng như hổ, có thể bị bệnh gì đây.
Ông ta vừa đi vào, thì thấy trước mặt mình một cô tiểu thư mặc váy áo trắng thuần. Cô tiểu thư này có dung mạo tuyệt đẹp, thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy.
Minh Hoàn nói với Hạ Thạch Viêm: “Thưa tiên sinh, tối hôm qua điện hạ cả đêm không ngủ, hôm nay thì cơ thể không chịu nổi, suýt chút nữa té xỉu. Ngài mau tới xem xem, có phải điện hạ nhiễm phong hàn không.”
Hạ Thạch Viêm không biết thân phận của Minh Hoàn. Ông ta đi theo Minh Hoàn vòng qua bức bình phong.
Minh Hoàn đứng ở một bên.
Lưu Đàn lạnh nhạt liếc Hạ Thạch Viêm: “Tối qua ta không ngủ cả đêm, có lẽ là nhiễm phong hàn rồi. Hạ tiên sinh, ông xem cho ta đi.”
Hạ Thạch Viêm ngây người.
Tốt xấu gì ông cũng là thần y đệ nhất ở vương triều nhà Lương, vẫn có năng lực liếc mắt một cái là nhìn ra được Lưu Đàn có bệnh hay không.
Tuy rằng Lưu Đàn nhìn u ám hơn ngày thường, nhưng khí sắc bình thường. Bây giờ thả một con gấu đen ra, với thể lực của Lưu Đàn, đánh chết một con là không có vấn đề gì, cho hắn thêm hai con cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng đang yên đang lành… lại giả bệnh gì đây?
Hạ Thạch Viêm khẽ ho một tiếng: “Điện hạ, để thuộc hạ bắt mạch cho ngài.”
Lưu Đàn hơi nheo mắt, mang theo chút cảnh cáo, dường như bảo Hạ Thạch Viêm đừng có nói lung tung.
Bình thường Hạ Thạch Viêm rất kiêu ngạo, dù sao cũng là danh y mà người người muốn gặp, nhưng trước mặt Lưu Đàn, ông ta không dám kiêu căng. Ông ta biết rất rõ tính tình của Mục Vương. Với Lưu Đàn mà nói, hắn đã khó chịu thì chớ nói là đệ nhất thần y, cho dù là thiên tử, hắn cũng dám giết. Một thần y thì đã là gì, Lưu Đàn có quyền có địa vị, giết một người, sẽ có vô số kẻ khác tới Mục Châu cậy nhờ phủ Mục Vương.
Hạ Thạch Viêm dè dặt bắt mạch cho Lưu Đàn.
Mạch tượng không có vấn đề, thật sự không có vấn đề gì.
Lưu Đàn nói: “Ta thấy đầu rất đau, người chẳng có sức gì cả, như là lúc nào cũng có thể ngất đi ấy.”
Hạ Thạch Viêm nói: “Bẩm điện hạ, gần đây ngài bôn ba vất vả, không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên đã nhiễm phong hàn, bệnh tình nghiêm trọng, thuộc hạ lập tức kê cho ngài mấy đơn thuốc.”
Minh Hoàn lẩm bẩm: “Bệnh tình rất nghiêm trọng sao?”
Nàng chỉ cho là Lưu Đàn thức cả đêm, thể lực không chống đỡ nổi nên hơi nhiễm chút phong hàn, người có chút khó chịu, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, bệnh tình sẽ tới mức nghiêm trọng.
Lưu Đàn thoáng nhìn Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, nàng không cần lo lắng quá. Sức khỏe của ta luôn rất tốt, có thể chịu đựng được.”
Nhãn lực của Hạ Thạch Viêm này cũng không tốt lắm. Tuy rằng râu tóc đã bạc, nhưng đầu óc thì vẫn ngây ngô, rất tự nhiên, ông ta nói theo lời Lưu Đàn: “Đúng thế, sức khỏe của Mục Vương điện hạ…”
Hạ Thạch Viêm vốn định nói “luôn rất tốt”, một ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua, ông ta sờ sờ mũi: “Điện hạ, tôi cũng sắp bị ngài xoay cho hồ đồ rồi. Bệnh nặng thế này, ngài ngàn vạn lần không thể xem thường được. Làm không tốt, tối nay ngài lại sốt cao, thế thì sẽ hỏng đầu mất. Tuy rằng trước đây sức khỏe của ngài rất tốt, nhưng bây giờ, thân thể của ngài không khỏe chút nào, nhất định phải nghỉ ngơi, cố gắng uống thuốc.”
Sắc mặt Minh Hoàn tái đi. Lưu Đàn ngồi dậy, nhìn Minh Hoàn khẽ nhíu mày, tim hắn chợt mềm nhũn.
Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn, bệnh của ta không nặng vậy đâu. Nàng đừng tin lời Hạ tiên sinh, tin ta, ta không lừa nàng đâu.”
Hạ Thạch Viêm: “…”
Trong lòng Minh Hoàn ngập tràn áy náy.
Nàng đột nhiên nhớ ra, Lưu Đàn mới vừa từ quận Thừa trở về. Xa xôi trăm dặm, trên đường đi, chắc chắn Lưu Đàn cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, đi đường mệt nhọc, đêm qua vì chăm sóc nàng, hắn lại một đêm không ngủ. Nàng không biết đã tu luyện được may mắn ở kiếp nào mà lại có vài phần giống với em gái Lưu Đàn, được hắn săn sóc thế này.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ngài không nên cố ép bản thân, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lúc này, Sào Ngọc cũng đã đưa cháo và đồ ăn mà Minh Hoàn dặn tới đây.
Minh Hoàn nói: “Ngài ăn gì đó lót bụng trước nhé.”
Cho dù Hạ Thạch Viêm có đần hơn nữa thì cũng hiểu mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Mục Vương điện hạ đây là đang lừa gạt lòng thương của con gái nhà người ta đây mà.
Ông ta nói: “Cô bé này, đi lấy thuốc cùng ta đi.”
Sào Ngọc “dạ” một tiếng, rồi đi theo sau lưng Hạ Thạch Viêm.
Lưu Đàn thấy lão già không ra gì này rốt cuộc thức thời được một lần, trong lòng hơi thoải mái hơn một chút.
Chờ cho bên trong gian phòng chỉ còn lại có hai người Lưu Đàn và Minh Hoàn, hắn bưng bát cháo lên, cầm thìa ăn cháo, ăn được hai miếng, tay Lưu Đàn hơi run, cái thìa rơi vào trong bát.
Thìa sứ và bát sứ va vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.
Minh Hoàn bị giật mình: “Điện hạ…”
Lưu Đàn cụp mắt xuống, sau đó nói: “Hoàn Hoàn không cần lo lắng, chỉ là người ta hơi mệt mà thôi.”
Minh Hoàn đỡ lấy bát cháo từ trong tay hắn: “Để ta đút cho ngài.”
Bởi vì đã thay một bộ đồ tương đối đơn giản, Minh Hoàn chăm sóc người khác cũng tiện hơn một chút. Nàng khẽ kéo tay áo lên, để lộ ra hai cổ tay như ngọc, một tay bưng bát cháo, một tay cầm thìa, múc một ít cháo, đưa tới bên môi Lưu Đàn.
Lưu Đàn đúng là rất đẹp trai. Khuôn mặt tuấn tú, lúc đôi môi mỏng khẽ cười rất quyến rũ. Hắn há miệng, nuốt thìa cháo mà Minh Hoàn đút cho.
Minh Hoàn lại gắp một sợi măng đút cho hắn, hắn cũng ăn.
Ăn được hơn phân nửa, Minh Hoàn lại đút hắn một thìa cháo, Lưu Đàn đột nhiên cắn chặt cái thìa.
Minh Hoàn không rút ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Điện hạ, ngài đừng cắn.”
Mục thái phi nghe nói con trai bị ốm nên vội vàng chạy đến thăm: “!!!”
Một chân Thái phi vừa đưa qua ngưỡng cửa lại rụt trở về.
Lưu Đàn lấy khăn lau miệng. Hắn tiến lên phía trước, khẽ ngửi một cái bên vai Minh Hoàn: “Thơm quá, Hoàn Hoàn xông hương gì trên người vậy?”
Mùi thơm tự nhiên của cơ thể, gần giống mùi thơm của hoa lan, có điều, Minh Hoàn không tiện nói vậy. Nàng thoáng liếc nhìn Lưu Đàn: “Mời ngài dùng trà.”
Lưu Đàn lại gần tay Minh Hoàn nhấp một ngụm trà: “Hoàn Hoàn, nàng thật dịu dàng. Từ nhỏ Thái phi đối với ta là không đánh thì mắng. Lần đầu tiên ta nhìn thấy một cô gái dịu dàng như nàng đấy.”
Minh Hoàn nói: “Yêu cho roi cho vọt. Là vì Thái phi thương yêu ngài nên mới nghiêm khắc một chút.”
Lưu Đàn nói: “Nàng nhìn cánh tay của ta này, hồi bé Thái phi lấy cây mây quất ta, vết thương không liền được nên để lại sẹo.”
Hắn vén tay áo lên, Minh Hoàn nhìn chăm chú, quả thực nhìn thấy một vết sẹo dài rất dữ tợn.
Mục thái phi nổi giận. Bà chỉ hận mình không mang theo một cái chùy tới đây để gõ cho thằng con khốn kiếp này một cái, càng hận lão giặc già Mục vương kia đã đi trước, không thể tới đây đánh hội đồng với bà.
Vết thương trên cánh tay Lưu Đàn rõ ràng là khi hắn năm tuổi trèo cây không cẩn thận mà ngã xuống, bị cành cây sắc nhọn cứa cho. Sao có thể đổ lên đầu bà được chứ?
Thằng nhãi thối tha này còn lấy ra làm đầu đề câu chuyện để chiếm lấy thương hại của con gái nhà người ta. Thật sự còn mặt dày hơn cha hắn nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook