Hoàng Hậu Anh Túc
Chương 11: Hung thủ giết người (1)

“Đưa tay cho ta”

Tôi ngoan ngoãn vươn tay ra, một bàn tay to nhanh chóng nắm lấy kéo nhanh tôi lên ngựa, con ngựa bị kinh sợ giật mình, hí lên một tiếng, hai vó trước giơ cao lên, tôi sợ tới mức ôm chặt lấy eo hắn, mặt áp sát vào lưng hắn, một luồng nhiệt của đàn ông truyền tới, tôi thầm mắng mình một tiếng, thân thể hắn cũng không vì sự tiếp xúc thân mật của tôi mà có phản ứng gì.

Để tôi ôm bừa, giục ngựa đi tới. Đây là cục diện khốn quẫn nhất của tôi, ôm cũng không phải mà không ôm cũng không phải, cưỡi ngựa cũng không giống như ngồi xe máy, cả chỗ nắm cũng không có, cứ bồng bềnh, nếu ngồi không cẩn thận chỉ có ngã ngựa mà thôi.

Dọc đường đi, lòng tôi đấu tranh kịch liệt, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy hắn. “Ngài tên gì vậy?” Tôi ngồi sau lưng hỏi hắn, thấy rất hiếu kỳ với hắn

“Long Kỳ” Hắn đáp ngắn gọn. Long Kỳ sao? Tôi nghiền ngẫm tên hắn, cũng dễ nghe nha! Cũng khá xứng với người, tuổi còn trẻ vậy mà đã có năng lực như thế, nếu ở địa vị cao hắn cũng phù hợp là nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy.

Ông trời hình như cũng biết chuyện chúng tôi đi làm lần này giống nhau, nên dọc đường đi, làm mây che trăng, chỉ có tiếng gió rít gào, thỉnh thoảng có tiếng gì đó từ bốn phái truyền tới, như âm hồn quỷ vậy than khóc, như tiếng ai oán của người chết, âm thanh thê lương tột cùng, xa xa một màu đen tuyền, thỉnh thoảng có ánh lân tinh lấp loé, nhìn vô cùng yêu tà, như ánh mắt của quỷ vậy, cứ nhìn chằm chằm vào từng cử động của ngươi vậy, lòng tôi rùng mình lạnh lẽo, xem ra vùng này người chết không ít! Người bị chết nên để sống yên ổn, mở quan tài coi như bất kính, nói thật tôi còn cho rằng làm vậy là không có đạo đức, nhưng toàn bộ là vì ai đây? Còn không phải vì cứu tôi sao? Aizz…Tôi than thở trong lòng, nhắm mắt lại.

“Đại nhân, đằng trước là ngôi mộ của Triệu Chí ạ”

Một tuỳ tùng chỉ về phía trước kêu lên. Tôi theo bên cạnh Long Kỳ đi tới, cách đó không xa có chút tiền giấy, lộ ra mấy ngôi mộ, có một đống đất cao cao dựng bài vị đằng trước, toàn bộ ngôi mộ lạnh tanh, dưới ánh trăng tàn càng thêm quỷ dị.

Long Kỳ nhảy xuống ngựa, đưa tay ra ôm lấy tôi, tôi lắc đầu, tự mình nhảy xuống ngựa, thị vệ đằng trước đã bắt tay vào đào đất, nhìn từng đám đất bị đào lên, tâm lý của tôi vô cùng thương cảm, một thế hệ quan thanh liêm cứ thế là xong, thực sự đáng thương quá, bỗng cảm giác hai má có luồng chất lỏng nong nóng trào ra, tôi chớp chớp mắt, cây cối xa xa mờ ảo, tựa như thương xót cùng tôi vậy.

Bỗng trên vai tôi có một bàn tay, tôi quay đầu, vẻ mặt Long Kỳ thân thiết nhìn tôi, tôi lấy tay lau nước mắt, gục đầu xuống, đau buồn một mình.

“Bẩm đại nhân, đã thấy quan tài”

Có người kêu lên. “Mở ra” Long Kỳ hạ lệnh, tôi ngước mắt nhìn vào thấy một cỗ quan tài đen như mực nằm trong đất, giống như một cỗ thi thể, tản ra một mùi rợn tóc gáy, cảm giác lành lạnh cứ lan dần từ chân tôi lên.

Bốn người bên đó đã bắt đầu mở quan tài, một mùi thịt hôi thối xông lên ngập tràn khắp nơi, tôi lấy tay che nhanh miệng, bịt chặt mũi lại, cảm giác buồn nôn, cũng không dám lên tiếng. Long Kỳ đã trở lại bên cạnh tôi, kéo tôi nhích xa ra chút. Nhóm người bên đó bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Long Kỳ bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì! Dưới ánh trăng đường nét của hắn bỗng trở nên sắc nét hơn, thái độ bình tĩnh, lạnh băng, tôi trừng mắt nhìn, là tôi bị hoa mắt sao? Vì sao trong mắt hắn hiện lên một nét vô tình vậy? Thời gia cứ chậm rãi trôi, đêm cũng dần tàn, tôi cảm thấy người rét run, nhìn ngôi mộ xa xa được xây lại lần nữa, bùn đất mới như cũ, dường như không hề có chút dấu vết gì của việc động qua.

“Bẩm đại nhân, đã tra ra, người chết trước khi chết đã bị uống qua độc dược, ngực bị một hung khí đâm, hung thủ vô cùng tàn độc thực sự làm cho người ta thấy thất vọng vô cùng” Khám nghiệm tử thi là một vị nhiều tuổi, ánh lên trong mắt lão một tia tiếc hận đối với người chết.

“Sa Mộc, con dao kia đã điều tra ra chưa?”

Long Kỳ chuyển hướng sang một người đàn ông tuấn tú mặc quần áo đen.

“Bẩm đại nhân, đã điều tra ra, con dao kia là xuất từ nhà đao Tường Thiên, kẻ tạo ra dao giả đã thừa nhận, mua dao là nha hoàn Tiểu Diễm của Triệu phu nhân”

“Được rồi” Long Kỳ vừa lòng gật đầu, tôi đứng cạnh nghe mà kinh ngạc không hiểu, mở to hai mắt, thì ra lừa Triệu Vận Chi đưa ra con dao này là có mục đích, xem ra là tôi hiểu lầm hắn rồi. Tôi ảo não hẳn, thực sự là lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử ha. Long Kỳ quay đầu nhìn về phía tôi.

“Vụ án này đã vạch trần, ngày mai thẩm vấn sẽ trả lại tự do cho ngươi” Ánh mắt của tôi bỗng chốc sáng ngời, cảm thấy vừa vui mừng lại vừa khốn quẫn, hưng phấn là vì tự do đang đến, khốn quẫn là vì vừa rồi tôi có thái độ quá thất lễ với hắn, tôi ngượng ngùng cười cười ” Đại nhân, đêm nay tiểu nữ tử đã hiểu được tội, biết tôi quá nóng vội, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân, xin đừng trách tôi nhé” Long Kỳ đương nhiên biết tôi đang nói chuyện gì, nhẹ nhàng cười, xoay người đối với đoàn người nói “Quay về”

Tôi vẫn ngồi cùng hắn trên một con ngựa, ngồi sau lưng hắn, khoảng cách thân mình tiếp xúc với lưng làm cho tôi trong mỗi ngóc ngách có chút mềm mại hẳn, tôi bỗng đỏ mặt lên, tôi đang nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi vẫn còn là một cô gái chưa rửa sạch tội danh, sao lại động lòng với hắn chứ? Nhưng trong lòng hiểu rõ tình hình hiện tại, tôi thực khó mà không nghĩ đến ý nghĩ kia, tôi ôm chặt lấy hắn, áp mặt vào lưng hắn, an tâm nhắm mắt lại. Mơ màng, có người chạm vào mặt tôi, tôi khó chịu mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt làm tôi hoảng sợ bị sốc “Ôi” làm gì vậy? Tôi thế mà lại tự dưng ngủ trên lưng hắn chứ! Tôi ngượng ngùng lúng túng “Thực xin lỗi”

“Xuống dưới đi! Trở về nghỉ ngơi một trận, chắc khoảng vài giờ nữa thì trời sáng rồi”

Hắn khẽ cười một tiếng, nhảy xuống ngựa trước, tôi nhảy theo sau, tôi thấy rất rõ tình cảnh hiện giờ của mình, một vị quan sai đã đứng chờ ở đó tự bao giờ. Dọc theo đường đi, trăng đã tàn, ánh sáng ảm đạm hẳn, nhưng lòng tôi lại sôi trào mãnh liệt. Chỉ vài giờ nữa thôi, tôi sẽ được tự do, tôi có thể quang minh chính đại đi nghênh ngang khắp mọi nơi.

Nghĩ đến đây thì chân đã đi tới phòng giam ẩm ướt, Tiểu Thuý và Tiểu Lan vẫn ngủ không yên giấc, chau mày, trên mặt đọng nước mắt, trong mộng chắc chắn là mơ đến cái gì đáng sợ rồi! Con bé ngốc này, ngày mai chúng tôi sẽ được tự do rồi, lòng tôi thầm nói, không đánh thức các nàng nữa, ngồi xuống góc tường, nhìn ánh nến nhảy nhót, thoáng hiện lên hình ảnh trước mắt, thì ra hắn gọi là Long Kỳ!

Lần đầu tiên gần gũi với đàn ông như thế, trên người hắn thoang thoảng mùi hương dễ chịu, tựa như mùi vị ánh mặt trời chiếu vào đám lá cây vậy (mùi sạch sẽ thơm mát), nếu thích một người không cần phải có lý do, tôi nghĩ là lòng tôi tự mình đa tình, chẳng trách mọi người thường nói thích một người không cần lý do gì, chả nhẽ tôi thích hắn sao?

Vài giờ còn lại mà thực quá lâu, nhìn cửa sổ nhỏ trong phòng giam sáng lên, tôi lại ngửi thấy hương vị tự do, thì ra mong muốn một chuyện lại đẹp đến vậy. Tiểu Thuý và Tiểu Lan lúc này đã tỉnh, nhìn thấy tôi cười, khó hiểu hỏi “Tỷ tỷ, ngươi cười gì vậy?” Vẻ mặt tôi nhẹ nhàng nói “Chúng ta tự do rồi”

“Tự do ư?” Hai người kinh ngạc với những lời tôi nói, vội vàng tiến gần, chắc cô nàng tưởng tôi bị bệnh ảo tưởng, rồi lại gục hẳn đầu xuống “Tỷ tỷ à, ngươi gạt chúng tôi sao? Thực ra chúng tôi đều vô dụng lắm, chúng tôi mệnh khổ mà” Con bé ngốc kia, căn bản là muốn đổ tội cho người khác thôi, có liên quan gì đến mạng đâu, cũng không hiểu hai nàng này ôm tâm tính gì để sống chứ, con người khi còn sống chính là liều mạng, sao lại có thể tự mình khinh mình như thế? Tôi nhịn không được buột miệng

“Các ngươi nghe rõ cho ta, hôm nay chúng ta chắc chắn thắng rồi, sau này ta không bao giờ cho phép người khác khinh thường chúng ta nữa” Tôi đem hết mọi chuyện đêm nay kể cho các nàng nghe, ánh mắt cứ mở to hết cỡ, trên mặt cười tươi “Thực vậy ư? Tỷ tỷ, chúng ta không phải chết sao? Chúng ta thật sự có chứng cớ chứ? Cảm ơn ông trời đã cứu chúng ta, cảm ơn người”

Hai người kia cứ hướng cửa sổ nhỏ vái lạy liên hồi, tôi ở bên cười trách mắng “Các ngươi không cần cảm tạ ông trời, các ngươi hẳn là nên cảm ơn vị khâm sai đại nhân kia mới được, là hắn đã cứu chúng ta”

Có lẽ tôi ở thời địa này đã tôi luyện được một tính tình lãnh đạm, tôi với thiên ý đã thất vọng thực sự, thiên ý chó má gì chứ, ông trời nhìn chúng tôi chịu khổ không phải là mắt nhắm mắt mở sao? Tôi chỉ tin tưởng chính mình thôi.

“Tỷ tỷ, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Còn làm sao nữa! Đợi chứ! Lát nữa thôi quan khâm sai sẽ nói ra hết chân tướng, đến lúc đó…” Hừ hừ! Trong đầu tôi tưởng tượng ra cảnh mặt mũi Triệu Vận Chi méo mó trông xấu xí vô cùng, nếu không phải để cho quan phủ xử lý, tôi cũng muốn nếm thử cái cảm giác bà ta là thịt bò, còn tôi là dao thớt xem thế nào! Ha ha! Chắc chắn là rất hưởng thụ rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương