Hoàng Gia Sủng Tức
-
Chương 10: Yếu điểm
Lại nói thêm vài câu, Lão thái thái mới nhớ tới bệnh tình của Lục Thanh Lam, hỏi: "Bệnh tình của Lục nha đầu thế nào rồi, đã khỏi rồi sao? Trời lạnh, nếu thân thể không tốt, không đến cũng được. Ta đây lại còn thiếu một cái thỉnh an của nàng hay sao?"
Trong lòng Kỷ thị hết sức bất mãn, ngày đó Lục Thanh Lam rơi xuống nước cũng là bởi vì Trương thị không trông chừng cẩn thận, nhưng ngay cả một câu hỏi thăm cũng chỉ cho có lệ như vậy.
Bất mãn thì bất mãn, vẫn là đứng dậy nói: "Hồi Lão thái thái, Bảo Nhi đã lành bệnh rồi. Muốn tới thỉnh an Lão thái thái đâu."
Lão thái thái nghe được lời này, trên mặt rốt cục hiện ra một chút hòa ái, nói với Kỷ thị: "Lục nha đầu là một đứa trẻ hiếu thuận, cũng nhờ ngươi làm mẹ dạy tốt!" Rồi hướng Lục Thanh Lam vẫy tay: "Lục nha đầu ngươi tới đây, đến bên này, để cho tổ mẫu nhìn một cái!"
Trong đầu Lục Thanh Lam đang suy nghĩ chuyện vào cung lúc ban ngày, thuận miệng đáp: "Ta không đi!"
Âm thanh thanh thúy, rất có khí phách!
Đây coi như là chọc tổ ong vò vẽ rồi.
Lão thái thái mặt lập tức trầm xuống. Nhất thời trong phòng yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Lục Thanh Lam.
Kỷ thị sợ hết hồn, Lão thái thái là một người hay kiếm chuyện với người khác, thứ nữ làm mất mặt của nàng như vậy, nàng há có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhi? Trong khoảnh khắc trên chóp mũi xuất hiện một giọt mồ hôi:" Lão thái thái, Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng do con dâu quản giáo không nghiêm..."
Mau chóng ôm sai lầm trên đầu của mình.
Lục Thanh Lam lúc này mới phản ứng lại biết chính mình đã gây họa. Kiếp trước trong hoàng cung nàng có thể sống tùy tiện không ai quản, trùng sinh rồi cũng không muốn mình lại chịu ủy khuất, vậy mới không có gì nuối tiếc, lập tức lớn tiếng nói: "Không phải do mẫu thân, là ta đứng mỏi, đau chân, đi không được!"
Một đứa trẻ năm tuổi, đạo lý thế gian cái hiểu cái không, ngươi có thể bắt nàng như thế nào đây? Lão thái thái dù muôn vàn tức giận, cũng không có thể trút giận lên đầu một đứa bé, chỉ đành phải cố nén lửa giận nói: "Bệnh của ngươi đã khỏi chưa?"
Lục Thanh Lam cau cái mũi nhỏ: " Nơi này của Tổ mẫu, ngay cả cái ghế cũng không có, Bảo Nhi đứng lâu,. đương nhiên mỏi chân." Những lời này vừa nói ra, toàn bộ bọn tiểu bối cũng không thể tự chủ xê dịch chân.
Có ai không đau chân chứ?
Lại thấy Ngũ cô nương tam phòng Lục Thanh Dung tiến lên một bước, nói: "Lục muội muội nói vậy không đúng rồi. Tổ mẫu không để cho chúng ta ngồi, thực ra là vì tốt cho chúng ta. Cái gọi là không có quy củ, hiếu đạo là nặng nhất, thử nghĩ ở trước mặt Lão thái thái và các lão gia, các thái thái, chúng ta làm sao có thể ngồi được chứ?"
Nghe lời này Lão thái thái liên tục gật đầu, nói với Tam thái thái:" Tiểu Ngũ là một đứa bé hiểu chuyện, tốt tốt!"
Ngũ cô nương chính là thứ nữ tam phòng, khó khăn kiếm ăn dưới tay Triệu thị, được Lão thái thái khích lệ như vậy, kích động đến đỏ mặt.
Vậy mà câu đầu tiên của Lục Thanh Lam đã khiến cho mọi người ngậm miệng. "Vậy tại sao Tứ tỷ tỷ có thể ngồi, chúng ta lại phải đứng?"
Lão thái thái luôn luôn như thế, đối với đại phòng cực kỳ nghiêm khắc, đối với nhị phòng tốt hơn một chút, đối với tam phòng lại vô cùng nuông chiều. Ngoài mặt thì hết lần này sang lần khác còn muốn làm bộ mình là một người công bằng.
Lục Thanh Lam lại càng muốn vạch trần nàng. Tại sao Tứ cô nương có thể ngồi ở bên cạnh Lão thái thái, mà các tôn tử tôn nữ khác lại phải cung kính khoanh tay đứng ở đằng kia?
Tại sao? Dĩ nhiên là do Tứ cô nương là con gái ruột thịt của Tam thái thái, là tôn nữ ruột thịt của Lão thái thái. Nhưng những chuyện như vậy lại không thể nói thẳng ra cho mọi người.
Lão thái thái và Tam thái thái liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hậm hực tức giận, nhưng cũng không thể lại tức giận với đứa con nít.
Tam thái thái tức giận, gầm lên với Tứ cô nương Lục Thanh Nhân: "Còn ngồi ngu ngốc đó làm gì, không đứng lên cho ta!"
"Mẫu thân", Tứ cô nương ủ rũ đứng lên, "Ta không muốn đứng... " đứa bé còn nhỏ, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, ai đứng mà ở chỗ Lão thái thái nửa canh giờ cũng đều chịu không được.
Trong mắt Lão thái thái chợt lóe lên lửa giận, phân phó đại nha hoàn Trân Châu đứng Hầu một bên: "Còn ngây người đó làm gì, không mau đem ghế tới cho các lão gia, thái thái và các ca tỷ nhi?"
Lão thái thái bây giờ đúng là khổ không thể nói. Trong lòng lại muốn chửi Kỷ thị, sao nàng dám ngấm ngầm bày cho Lục Thanh Lam nói những lời kia, nhưng Kỷ thị cũng không phải là thần tiên, có thể nào đoán được Tứ cô nương vừa đúng lúc ngồi ở bên cạnh nàng? Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể đỗ lỗi là do con nít nên nói lời thật không kiêng dè.
Chẳng qua là lời này nếu là truyền ra ngoài, nàng không tránh khỏi mang tiếng khắt khe với tôn tử tôn nữ, mà các tôn tử tôn nữ này lại không có quan hệ máu mủ với nàng, như vậy lại càng thêm khó nghe.
Một cục tức nghẹn ở ngực Lão thái thái không không phát ra được, chỉ cảm thấy hết sức khó chịu, nhất thời nhìn ai cũng không vừa mắt. Nhóm tôn nhi được lợi vô cùng vui vẻ. Lục Thanh Lam giống như không biết là mình đắc tội với Lão thái thái, ngồi một mình trên ghế cao, người còn không có chạm đến lưng ghế, đem quả táo trong tay cắn vang lên gặc....
Thật là hồn nhiên ngây thơ.
Nhóm ca ca tỷ tỷ cũng cảm thấy Lục muội muội hôm nay phá lệ đáng yêu, chỉ có Lục Thanh Nhân hung ác trừng mắt với nàng. Lục Thanh Lam chỉ làm như không nhìn thấy.
Hai người đời trước chính là oan gia đối đầu. Lục Thanh Nhân thích đích ấu tử Nam An Hầu phủ, mỹ nam tử đại danh đỉnh đỉnh kinh sư Lý Ngọc, không biết sao Lý Ngọc hết lần này tới lần khác lại chọn trúng không phải là nàng Lục Thanh Nhân, mà là Lục Thanh Lam nhị phòng, đối với nàng tình sâu đậm, dứt không ra.
Vì cái này, Lục Thanh Nhân hận không thể giết chết đường muội không cùng chi này.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân ỷ vào mình là đích nữ duy nhất của tam phòng, lại có Lão thái thái cùng Tam thái thái làm chỗ dựa, trở thành tính tình duy ngã độc tôn*, tính cách ngang ngược bá đạo, cáu kỉnh dễ giận, chẳng những động một chút là khi dễ Ngũ cô nương cùng phòng, tiểu đường muội không có mẫu thân Lục Thanh Lam cũng không thiếu được chịu nàng ức hiếp.
(*)Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
Lục Thanh Lam vốn là người can trường, có lý nào lại không phản kháng, cho nên rõ ràng không thích Lý Ngọc, lại cứ muốn dây dưa với hắn, để cho Lục Thanh Nhân đau khổ.
Ân oán trong này rối rắm, cũng không phải là một hai câu có thể nói rõ ràng.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân cũng chỉ bắt nạt nàng ở đây, lần này nàng trùng sinh một đời, hơn mấy chục năm kinh nghiệm, còn có thể đoán được tương lai, đương nhiên càng sẽ không đem Lục Thanh Nhân để ở trong lòng.
Trong phòng cuối cùng cũng hồi phục một ít náo nhiệt, cũng chỉ là Tam thái thái cùng Lão thái thái nói đùa, Đại thái thái vào căn phòng này giống như là biến thành người trong suốt, trừ phi Lão thái thái hỏi nàng, nếu không một câu cũng không chịu nhiều lời. Kỷ thị cũng là mắt xem mũi mũi nhìn miệng, có thể không nói lời nào cũng sẽ không nói.
Lại nói mấy câu, Lão thái thái nói: "Không còn sớm, ta cũng mệt mỏi, tất cả các ngươi giải tán đi." Mọi người lúc này mới như được đại xá, đứng dậy bái biệt Lão thái thái, ra khỏi Mục Nguyên đường, đều tự trở về phòng.
Tam phòng trở lại Hằng Phong uyển, Dương ma ma vào nội thất xin chỉ thị: "Lão gia, thái thái, có thể bày cơm chưa ạ?"
Ở chính viện hơi lâu, Lục Diệp cũng đã cảm thấy hơi đói bụng, liền gật đầu. Tam thái thái cũng không biết ăn phải thuốc súng ở đâu, cả giận nói: "Còn ăn cái gì, các ngươi lui xuống trước đi!"
Dương ma ma vội vàng mang theo nha hoàn lui ra ngoài.
Lục Diệp có chút không vui nói: " Ai trêu chọc gì ngươi chứ? Đang êm đẹp tức giận cái gì?"
Tam thái thái nói: "Đại phòng cùng nhị phòng thông đồng, kết hợp khi dễ tam phòng chúng ta, ngươi còn có tâm tư ăn cơm!"
Lục Diệp nói: "Lời này của ngươi ở đâu ra?"
"Hôm nay ngươi còn không thấy rõ ràng sao? "Triệu thị nói, "Nhân tỷ nhi nhà chúng ta chẳng qua chỉ là ngồi bên cạnh Lão thái thái, Nhị tẩu liền xúi giục Lục nha đầu nói lời như vậy, lăng nhục Nhân tỷ nhi nhà chúng ta, hiện giờ phụ thân đang sống, còn như thế. Ngày sau nếu là phụ thân đi rồi, đại ca kế thừa tước vị Hầu phủ, nơi nào còn chỗ đứng cho tam phòng chúng ta?" Vừa nói vừa cầm khăn lau lệ.
Lục Diệp không khỏi nhức đầu, "Đang êm đẹp tại sao lại khóc! Hôm nay chuyện Lục nha đầu, chưa chắc là Nhị tẩu dạy nàng, ta trông cũng cũng chỉ là đồng ngôn vô kỵ thôi.. " Hắn vốn là người không ôm chí lớn, không biết làm sao mẫu thân cùng thê tử lại cứ ngược lại, hắn lại là tai mềm, ép hắn chỉ có thể kiên trì tiến tới.
Tam thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi là cái đồ người tốt vô dụng! Lão đại vốn cũng không phải là con trai thân sinh cha chồng, cha chồng đến nay không chịu lập thế tử, nhìn ý tứ của ông, tước vị Trường Hưng Hầu này, là tuyệt sẽ không cam lòng cho đại phòng. Vậy tương lai... " Nói tới đây, ánh mắt Tam thái thái cũng sáng lên.
Đúng là muốn để cho Tam lão gia đi tranh giành tước vị Hầu phủ.
"Cho dù như thế, phía trên không phải là còn có nhị ca đó sao? " Tam lão gia chỉ phía trên, không cho là đúng nói.
"Ngươi thử cũng không thử một chút, làm sao lại biết mình không được! " Tam thái thái quả thực hận vô cùng, "Ngươi đừng quên, nhị phòng bên kia, mẫu thân chết sớm, cữu gia lại không có thế lực. Mà ngươi tính ra, vẫn là cháu họ Hoàng hậu nương nương mà! Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh, có nàng ủng hộ, chúng ta chưa chắc đã ít phần thắng hơn so với nhị phòng!"
Thấy Tam lão gia vẫn là bộ dạng nghe không vào, Tam thái thái liền dùng khăn che mắt, "Ô ô ô" Khóc lên, "Ta cũng là đích nữ Hầu phủ, ngươi chẳng qua cũng chỉ là đích ấu tử do kế thất sinh, ban đầu ta gả cho ngươi làm là vì cái gì? Không phải là trông cậy vào tương lai ngươi có tiền đồ, có thể tranh cho ta phượng quan hà bí*, nhưng ngươi lại không chịu tranh giành... Đáng thương ta qua nhiều năm như vậy, vì ngươi sinh con dưỡng cái, vì ngươi lo liệu việc nhà, mạng ta làm sao khổ như vậy a..."
(*) Phượng quan: mũ phượng (mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa)
Hà bí: khăn quàng vai (một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa)
Tam lão gia bị nàng khóc đến phiền: "Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc nữa! Ta phấn đấu là được, phấn đấu là được!"
Tam thái thái nhớ tới chuyện hôm nay, lại càng tức không có chỗ đánh, "Phấn đấu phấn đấu! Ngươi và nhị ca cùng vào Đông Sơn thư viện. Nhị ca chẳng những sớm thi đỗ tú tài, hôm nay còn được tiên sinh khích lệ, nhưng ngươi xem ngươi, mỗi ngày chỉ biết cùng đám công tử bột kia đi gà đấu chó, chui xóm cô đầu*, như vậy nữa, tam phòng chúng ta còn có hi vọng cái gì?"
(*) Làng chơi
Trong lòng Kỷ thị hết sức bất mãn, ngày đó Lục Thanh Lam rơi xuống nước cũng là bởi vì Trương thị không trông chừng cẩn thận, nhưng ngay cả một câu hỏi thăm cũng chỉ cho có lệ như vậy.
Bất mãn thì bất mãn, vẫn là đứng dậy nói: "Hồi Lão thái thái, Bảo Nhi đã lành bệnh rồi. Muốn tới thỉnh an Lão thái thái đâu."
Lão thái thái nghe được lời này, trên mặt rốt cục hiện ra một chút hòa ái, nói với Kỷ thị: "Lục nha đầu là một đứa trẻ hiếu thuận, cũng nhờ ngươi làm mẹ dạy tốt!" Rồi hướng Lục Thanh Lam vẫy tay: "Lục nha đầu ngươi tới đây, đến bên này, để cho tổ mẫu nhìn một cái!"
Trong đầu Lục Thanh Lam đang suy nghĩ chuyện vào cung lúc ban ngày, thuận miệng đáp: "Ta không đi!"
Âm thanh thanh thúy, rất có khí phách!
Đây coi như là chọc tổ ong vò vẽ rồi.
Lão thái thái mặt lập tức trầm xuống. Nhất thời trong phòng yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Lục Thanh Lam.
Kỷ thị sợ hết hồn, Lão thái thái là một người hay kiếm chuyện với người khác, thứ nữ làm mất mặt của nàng như vậy, nàng há có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhi? Trong khoảnh khắc trên chóp mũi xuất hiện một giọt mồ hôi:" Lão thái thái, Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng do con dâu quản giáo không nghiêm..."
Mau chóng ôm sai lầm trên đầu của mình.
Lục Thanh Lam lúc này mới phản ứng lại biết chính mình đã gây họa. Kiếp trước trong hoàng cung nàng có thể sống tùy tiện không ai quản, trùng sinh rồi cũng không muốn mình lại chịu ủy khuất, vậy mới không có gì nuối tiếc, lập tức lớn tiếng nói: "Không phải do mẫu thân, là ta đứng mỏi, đau chân, đi không được!"
Một đứa trẻ năm tuổi, đạo lý thế gian cái hiểu cái không, ngươi có thể bắt nàng như thế nào đây? Lão thái thái dù muôn vàn tức giận, cũng không có thể trút giận lên đầu một đứa bé, chỉ đành phải cố nén lửa giận nói: "Bệnh của ngươi đã khỏi chưa?"
Lục Thanh Lam cau cái mũi nhỏ: " Nơi này của Tổ mẫu, ngay cả cái ghế cũng không có, Bảo Nhi đứng lâu,. đương nhiên mỏi chân." Những lời này vừa nói ra, toàn bộ bọn tiểu bối cũng không thể tự chủ xê dịch chân.
Có ai không đau chân chứ?
Lại thấy Ngũ cô nương tam phòng Lục Thanh Dung tiến lên một bước, nói: "Lục muội muội nói vậy không đúng rồi. Tổ mẫu không để cho chúng ta ngồi, thực ra là vì tốt cho chúng ta. Cái gọi là không có quy củ, hiếu đạo là nặng nhất, thử nghĩ ở trước mặt Lão thái thái và các lão gia, các thái thái, chúng ta làm sao có thể ngồi được chứ?"
Nghe lời này Lão thái thái liên tục gật đầu, nói với Tam thái thái:" Tiểu Ngũ là một đứa bé hiểu chuyện, tốt tốt!"
Ngũ cô nương chính là thứ nữ tam phòng, khó khăn kiếm ăn dưới tay Triệu thị, được Lão thái thái khích lệ như vậy, kích động đến đỏ mặt.
Vậy mà câu đầu tiên của Lục Thanh Lam đã khiến cho mọi người ngậm miệng. "Vậy tại sao Tứ tỷ tỷ có thể ngồi, chúng ta lại phải đứng?"
Lão thái thái luôn luôn như thế, đối với đại phòng cực kỳ nghiêm khắc, đối với nhị phòng tốt hơn một chút, đối với tam phòng lại vô cùng nuông chiều. Ngoài mặt thì hết lần này sang lần khác còn muốn làm bộ mình là một người công bằng.
Lục Thanh Lam lại càng muốn vạch trần nàng. Tại sao Tứ cô nương có thể ngồi ở bên cạnh Lão thái thái, mà các tôn tử tôn nữ khác lại phải cung kính khoanh tay đứng ở đằng kia?
Tại sao? Dĩ nhiên là do Tứ cô nương là con gái ruột thịt của Tam thái thái, là tôn nữ ruột thịt của Lão thái thái. Nhưng những chuyện như vậy lại không thể nói thẳng ra cho mọi người.
Lão thái thái và Tam thái thái liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hậm hực tức giận, nhưng cũng không thể lại tức giận với đứa con nít.
Tam thái thái tức giận, gầm lên với Tứ cô nương Lục Thanh Nhân: "Còn ngồi ngu ngốc đó làm gì, không đứng lên cho ta!"
"Mẫu thân", Tứ cô nương ủ rũ đứng lên, "Ta không muốn đứng... " đứa bé còn nhỏ, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, ai đứng mà ở chỗ Lão thái thái nửa canh giờ cũng đều chịu không được.
Trong mắt Lão thái thái chợt lóe lên lửa giận, phân phó đại nha hoàn Trân Châu đứng Hầu một bên: "Còn ngây người đó làm gì, không mau đem ghế tới cho các lão gia, thái thái và các ca tỷ nhi?"
Lão thái thái bây giờ đúng là khổ không thể nói. Trong lòng lại muốn chửi Kỷ thị, sao nàng dám ngấm ngầm bày cho Lục Thanh Lam nói những lời kia, nhưng Kỷ thị cũng không phải là thần tiên, có thể nào đoán được Tứ cô nương vừa đúng lúc ngồi ở bên cạnh nàng? Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể đỗ lỗi là do con nít nên nói lời thật không kiêng dè.
Chẳng qua là lời này nếu là truyền ra ngoài, nàng không tránh khỏi mang tiếng khắt khe với tôn tử tôn nữ, mà các tôn tử tôn nữ này lại không có quan hệ máu mủ với nàng, như vậy lại càng thêm khó nghe.
Một cục tức nghẹn ở ngực Lão thái thái không không phát ra được, chỉ cảm thấy hết sức khó chịu, nhất thời nhìn ai cũng không vừa mắt. Nhóm tôn nhi được lợi vô cùng vui vẻ. Lục Thanh Lam giống như không biết là mình đắc tội với Lão thái thái, ngồi một mình trên ghế cao, người còn không có chạm đến lưng ghế, đem quả táo trong tay cắn vang lên gặc....
Thật là hồn nhiên ngây thơ.
Nhóm ca ca tỷ tỷ cũng cảm thấy Lục muội muội hôm nay phá lệ đáng yêu, chỉ có Lục Thanh Nhân hung ác trừng mắt với nàng. Lục Thanh Lam chỉ làm như không nhìn thấy.
Hai người đời trước chính là oan gia đối đầu. Lục Thanh Nhân thích đích ấu tử Nam An Hầu phủ, mỹ nam tử đại danh đỉnh đỉnh kinh sư Lý Ngọc, không biết sao Lý Ngọc hết lần này tới lần khác lại chọn trúng không phải là nàng Lục Thanh Nhân, mà là Lục Thanh Lam nhị phòng, đối với nàng tình sâu đậm, dứt không ra.
Vì cái này, Lục Thanh Nhân hận không thể giết chết đường muội không cùng chi này.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân ỷ vào mình là đích nữ duy nhất của tam phòng, lại có Lão thái thái cùng Tam thái thái làm chỗ dựa, trở thành tính tình duy ngã độc tôn*, tính cách ngang ngược bá đạo, cáu kỉnh dễ giận, chẳng những động một chút là khi dễ Ngũ cô nương cùng phòng, tiểu đường muội không có mẫu thân Lục Thanh Lam cũng không thiếu được chịu nàng ức hiếp.
(*)Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
Lục Thanh Lam vốn là người can trường, có lý nào lại không phản kháng, cho nên rõ ràng không thích Lý Ngọc, lại cứ muốn dây dưa với hắn, để cho Lục Thanh Nhân đau khổ.
Ân oán trong này rối rắm, cũng không phải là một hai câu có thể nói rõ ràng.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân cũng chỉ bắt nạt nàng ở đây, lần này nàng trùng sinh một đời, hơn mấy chục năm kinh nghiệm, còn có thể đoán được tương lai, đương nhiên càng sẽ không đem Lục Thanh Nhân để ở trong lòng.
Trong phòng cuối cùng cũng hồi phục một ít náo nhiệt, cũng chỉ là Tam thái thái cùng Lão thái thái nói đùa, Đại thái thái vào căn phòng này giống như là biến thành người trong suốt, trừ phi Lão thái thái hỏi nàng, nếu không một câu cũng không chịu nhiều lời. Kỷ thị cũng là mắt xem mũi mũi nhìn miệng, có thể không nói lời nào cũng sẽ không nói.
Lại nói mấy câu, Lão thái thái nói: "Không còn sớm, ta cũng mệt mỏi, tất cả các ngươi giải tán đi." Mọi người lúc này mới như được đại xá, đứng dậy bái biệt Lão thái thái, ra khỏi Mục Nguyên đường, đều tự trở về phòng.
Tam phòng trở lại Hằng Phong uyển, Dương ma ma vào nội thất xin chỉ thị: "Lão gia, thái thái, có thể bày cơm chưa ạ?"
Ở chính viện hơi lâu, Lục Diệp cũng đã cảm thấy hơi đói bụng, liền gật đầu. Tam thái thái cũng không biết ăn phải thuốc súng ở đâu, cả giận nói: "Còn ăn cái gì, các ngươi lui xuống trước đi!"
Dương ma ma vội vàng mang theo nha hoàn lui ra ngoài.
Lục Diệp có chút không vui nói: " Ai trêu chọc gì ngươi chứ? Đang êm đẹp tức giận cái gì?"
Tam thái thái nói: "Đại phòng cùng nhị phòng thông đồng, kết hợp khi dễ tam phòng chúng ta, ngươi còn có tâm tư ăn cơm!"
Lục Diệp nói: "Lời này của ngươi ở đâu ra?"
"Hôm nay ngươi còn không thấy rõ ràng sao? "Triệu thị nói, "Nhân tỷ nhi nhà chúng ta chẳng qua chỉ là ngồi bên cạnh Lão thái thái, Nhị tẩu liền xúi giục Lục nha đầu nói lời như vậy, lăng nhục Nhân tỷ nhi nhà chúng ta, hiện giờ phụ thân đang sống, còn như thế. Ngày sau nếu là phụ thân đi rồi, đại ca kế thừa tước vị Hầu phủ, nơi nào còn chỗ đứng cho tam phòng chúng ta?" Vừa nói vừa cầm khăn lau lệ.
Lục Diệp không khỏi nhức đầu, "Đang êm đẹp tại sao lại khóc! Hôm nay chuyện Lục nha đầu, chưa chắc là Nhị tẩu dạy nàng, ta trông cũng cũng chỉ là đồng ngôn vô kỵ thôi.. " Hắn vốn là người không ôm chí lớn, không biết làm sao mẫu thân cùng thê tử lại cứ ngược lại, hắn lại là tai mềm, ép hắn chỉ có thể kiên trì tiến tới.
Tam thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi là cái đồ người tốt vô dụng! Lão đại vốn cũng không phải là con trai thân sinh cha chồng, cha chồng đến nay không chịu lập thế tử, nhìn ý tứ của ông, tước vị Trường Hưng Hầu này, là tuyệt sẽ không cam lòng cho đại phòng. Vậy tương lai... " Nói tới đây, ánh mắt Tam thái thái cũng sáng lên.
Đúng là muốn để cho Tam lão gia đi tranh giành tước vị Hầu phủ.
"Cho dù như thế, phía trên không phải là còn có nhị ca đó sao? " Tam lão gia chỉ phía trên, không cho là đúng nói.
"Ngươi thử cũng không thử một chút, làm sao lại biết mình không được! " Tam thái thái quả thực hận vô cùng, "Ngươi đừng quên, nhị phòng bên kia, mẫu thân chết sớm, cữu gia lại không có thế lực. Mà ngươi tính ra, vẫn là cháu họ Hoàng hậu nương nương mà! Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh, có nàng ủng hộ, chúng ta chưa chắc đã ít phần thắng hơn so với nhị phòng!"
Thấy Tam lão gia vẫn là bộ dạng nghe không vào, Tam thái thái liền dùng khăn che mắt, "Ô ô ô" Khóc lên, "Ta cũng là đích nữ Hầu phủ, ngươi chẳng qua cũng chỉ là đích ấu tử do kế thất sinh, ban đầu ta gả cho ngươi làm là vì cái gì? Không phải là trông cậy vào tương lai ngươi có tiền đồ, có thể tranh cho ta phượng quan hà bí*, nhưng ngươi lại không chịu tranh giành... Đáng thương ta qua nhiều năm như vậy, vì ngươi sinh con dưỡng cái, vì ngươi lo liệu việc nhà, mạng ta làm sao khổ như vậy a..."
(*) Phượng quan: mũ phượng (mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa)
Hà bí: khăn quàng vai (một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa)
Tam lão gia bị nàng khóc đến phiền: "Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc nữa! Ta phấn đấu là được, phấn đấu là được!"
Tam thái thái nhớ tới chuyện hôm nay, lại càng tức không có chỗ đánh, "Phấn đấu phấn đấu! Ngươi và nhị ca cùng vào Đông Sơn thư viện. Nhị ca chẳng những sớm thi đỗ tú tài, hôm nay còn được tiên sinh khích lệ, nhưng ngươi xem ngươi, mỗi ngày chỉ biết cùng đám công tử bột kia đi gà đấu chó, chui xóm cô đầu*, như vậy nữa, tam phòng chúng ta còn có hi vọng cái gì?"
(*) Làng chơi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook