Hoang Đường
-
Chương 9: Kẻ thứ ba?
Dáng Diệp Tử gầy như tờ giấy, Đàm Dĩnh đích thực không hiểu được cô ấy thế nào lại đi đánh nhau với Thẩm Lương Thần. Tính đến bây giờ người nam nhân kia đã thay đổi đến mức cô không nhận ra, cho nên không biết anh ta có làm gì cô ấy hay không. Lòng như lửa đốt đi tới bệnh viện, chỉ thấy trợ lí Thẩm Lương Thần đứng ở cửa phòng cấp cửa, trên cánh tay cầm áo khoác màu đen.
Anh ta chủ động cùng cô chào hỏi, "Đàm tiểu thư."
"Diệp tử đâu?" Vừa thấy trên hành lang không có ai, Đàm Dĩnh nháy mắt liền nóng nảy, nha đầu ngốc kia chắc là bị cảnh sát lôi đi rồi?
Trợ lý há miệng thở dốc, lời định nói thì nuốt lại "Cô ấy cũng ở trong phòng cấp cứu."
Đàm Dĩnh cả kinh nửa ngày không thể nói được ra lời, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vẫn là đợi tiên sinh đi ra rồi nói sau." Trợ lý hiển nhiên không giải thích gì thêm, nhăn mặt đứng ở một bên
Đàm Dĩnh chỉ có thể đứng ở cửa hoảng loạn chờ đợi, bình thường Diệp tử cư xử rất đúng mực, tuyệt đối sẽ không nhất thời xúc động làm ra chuyện gì nguy hiểm, cô muốn một lần tin tưởng cô ấy. Cứ như vậy cô cứ tự an ủi mình cho đến khi thấy có người đi ra, lại là Thẩm Lương Thần đỡ Lê An Ni đi khập khiễng
Đàm Dĩnh đứng một hồi cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, khẳng định là do Diệp Tử muốn làm người hoà giải nên đến Thịnh Thế chờ anh ta, kết quả bắt gặp Thẩm Lương Thần cùng Lê An Ni, cô ấy liền nóng nảy, song phương nổi tranh chấp... Quả nhiên ngay sau đó liền thấy Diệp tử cũng y vậy, bộ dáng chật vật được vệ sĩ đỡ ra
"Đàm Dĩnh ——" Diệp tử vừa thấy cô liền bắt đầu giả bộ khóc, ôm bả vai cô đáng thương nói "Cậu xem chân tớ phù nề như cái bánh bao rồi này, thiệt đáng thương quá"
Đàm Dĩnh biết Diệp Tử sợ cô tính sổ, trong lòng cô mặc dù tức giận cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt Thẩm Lương Thần cùng Lê An Ni. Vì thế cô liền đỡ cánh tay cô ấy, cũng không thèm nhìn tới hai người kia nói với Diệp Tử: "Về nhà đã"
"Khoan đã" Thẩm Lương Thần mở miệng gọi cô, vẫn thân mật ôm bả vai Lê An Ni, đứng tại chô lộ ra biểu tình buồn cười "Cứ đi như vậy à?"
Đàm Dĩnh không khách khí quay đầu lại, hỏi lại: "Có gì muốn chỉ giáo sao, Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Lương Thần chỉ hơi hơi nhướn mày, khinh thường nhìn cô nói chuyện. Trợ lý lập tức dùng giọng điệu giải quyết công việc: "Chuyện này Diệp Tử tiểu thư phải chịu trách nhiệm, nàng ở nơi công cộng xúc phạm nhân phẩn Lê tiểu thư, cũng gây thương tổn tới thân thể cô ấy, chúng tôi đã định cùng cảnh sát làm ra lẽ chuyện này"
"Thẩm Lương Thần!" Diệp tử khống chế không được hô lên, "Anh đúng là tên khốn kiếp, anh cho rằng Đàm gia không có ai sao? Anh đối xử với Đàm Dĩnh như vậy không sợ hai bác tối tìm ngươi tính sổ sao. Tôi gây thương tổn cho cô ta? Anh mắt mù sao, tôi cũng bị thương mà? Còn nói tôi chửi bới cô ta, không phải cô ta là kẻ thứ ba làm cho anh chia tay Đàm Dĩnh sao? Quả thực khinh người quá đáng!"
Một chuỗi chỉ trích làm cho Lê An Ni cúi gầm mặt, Thẩm Lương Thần ngược lại không có phản ứng gì, vờ như không nghe thấy, chỉ châm chọc nói: "Kẻ thứ ba?"
Ánh mắt sáng ngời thâm trầm giờ phút này như ánh mắt xà tinh, mỗi cái nhìn của Đàm Dĩnh làm cho cô càng ngày lạnh. Anh chưa từng nói với cô chữ "Yêu", quan hệ của bọn họ trước giờ vẫn không xác định được là loại quan hệ gì, thật đáng buồn cười, lãng phí năm năm, cô làm gì có tư cách chỉ trích anh không có lập trường?
Nhìn gương mặt mình đã mê đắm mười năm, phong thái anh tuấn vẫn loá mắt như trước, nhưng trong đôi mắt ấy không có sủng nịnh ôn nhu dành cho cô nữa. Đàm Dĩnh hít vào một hơi, nuốt một cỗ chua xót vào bụng "Chuyện này là lỗi do tôi, là tôi không giải thích rõ ràng với Diệp Tử"
Tuy rằng tính tình cô rất cương ngạnh, nhưng cũng biết lúc nào nên nhẫn nhịn, hiện tại trước mắt phải nhịn một chút, nếu không Diệp Tử sẽ vướng vào phiền toái. Thẩm Lương Thần bất quá, đơn giản chỉ lo lắng Lê An Ni sẽ hiểu lầm, mặc kệ hai người từ trước là mối quan hệ gì, anh ta cũng không muốn cô ấy hiểu lầm, vốn dĩ trước kia hai người đã chia tay trong hoà bình, Diệp Tử bây giờ lại gây náo loạn trước nơi công cộng như vậy thật không phải
"Tớ cùng Thẩm Lương Thần, từ đầu tới cuối đều là do tớ đơn phương tự nguyện, anh ta chỉ là hảo tâm chăm sóc tớ mà thôi" Lời này mặc dù là nói cho Diệp tử nghe, nhưng ánh mắt Đàm Dĩnh một khắc cũng không rời khỏi Thẩm Lương Thần
Đây là điều hắn muốn nghe phải không? Chỉ là một lời nói, có khó gì đâu
***
Âm thanh từ cô phát ra, không khí xung quanh càng yên tĩnh, Thẩm Lương Thần cũng không liên tiếng, thần thái trên mật hắn vẫn chưa thả lỏng, Đàm Dĩnh không biết hắn còn cô phải làm như thế nào mới bằng lòng để yên
"Lương Thần..." Lê An Ni rốt cuộc không kềm chế được nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh, ngay cả cô ấy cũng thấy cách xử lí chuyện này của anh hơi nóng nảy, "Chuyện này đã được giải thích hết mọi sự tình rồi, dù sao em cũng là chị em với Đàm Dĩnh, thương thế của em cũng không nghiêm trọng, không cần phải báo cảnh sát..."
"Cô ta quấy rối ở công ti anh, anh không muốn sau này bị người khác chỉ chõ" Thẩm Lương Thần ôn nhu khẽ vuốt lưng cô ấy, nói chuyện với giọng điệu đe doạ "Lần này không giải quyết triệt để, anh sợ sau này cô ta sẽ tiếp tục hãm hại em"
Chủ yếu là giết gà doạ khỉ để bịt miệng, vì Lê An Ni, hắn thật sự không có gì là không dám làm. Đàm Dĩnh nhìn một màn mặn nồng ý mật này chỉ thấy buồn cười, lúc trước quả thật tâm hồn cô đã bị quỷ mê hoặc, bằng không như thế nào lại say đắm tên này một cách ngu ngốc như vậy?
"Anh yên tâm, Diệp tử sẽ không tìm Lê tiểu thư gây phiền toái nữa"
Thẩm Lương Thần nghe lời này lại cười lạnh, "Anh dựa vào cái gì để tin tưởng em?"
Đàm Dĩnh nhất thời nghẹn lời, chủ yếu là bởi vì vẻ mặt hắn, cô dừng một chút mới nhìn về hướng Diệp Tử đang đứng trầm mặt. Nhưng tính Diệp Tử rất quật cường, cô ấy nhất định không chịu thua, chắc chắn cô ấy sẽ không để yên
Im lặng một lát, Đàm Dĩnh chỉ chỉ bản thân nói: "Tôi nói thì nhất định làm được, Thẩm Lương Thần, nể mặt ba mẹ tôi, chuyện này xin anh bỏ qua cho"
Cô nói xong cũng không chờ anh mở miệng, kéo cánh tay Diệp tử đi ra ngoài. Diệp tử trừng to mắt "Đàm Dĩnh cậu..." nói chưa nói xong liền khựng lại, nhìn từ góc độ này khoé mặt cô có chút ẩm ướt, rõ ràng là nhận hết mọi uỷ khuất về mình
Diệp Tử giờ mới biết mình đã gây ra chuyện lớn, cô chẳng những không giúp được gì, ngược lại làm cho Đàm Dĩnh mất thể diện trước mặt hai người kia
..........................edited by Khuynh Lâu.........................
Bây giờ đã gần cuối năm, đêm nay gió lạnh hơn bình thường, Đàm Dĩnh cùng Diệp tử vừa từ bệnh viện đi ra liền hít phải một trận gió lạnh. Đàm Dĩnh thân thể vốn không tốt, lúc này đang liên tục ho khan, ho đến mức nước mắt trào ra, Diệp tử thấy bạn mình như vậy rất áy náy, cô thoát áo khoác của cho Đàm Dĩnh, ngập ngừng nói hai chữ, "Xin lỗi."
"Tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, bình thường anh ta tốt với cậu như vậy, tớ cũng cho rằng... Lúc tớ thấy cô gái kia liền cảm thấy bối rối, đặc biệt rất tức giận! Huống chi ba mẹ cậu bởi vì nhà bọn họ mới gặp chuyện không may, cậu sống cô đơn một mình, anh ta không thể vì chuyện ấy mà bỏ cậu được" Diệp tử càng giải thích càng nói năng lộn xộn "Lúc đầu tớ không định đi gây chuyện với bọn họ đâu, chỉ đi nói chuyện với hắn ta, đâu biết cô ta không hiểu chuyện như vậy, tớ với cô ta đều mang giày cao gót, cãi nhau liền..."
Cuối cùng cô đuối lý, âm thanh càng ngày càng thấp.
Đàm Dĩnh đứng trong bóng tối, ánh mắt đặc biệt sáng, tóc dài bị gió thổi có chút hỗn độn, nhưng vẫn đẹp rung động như trước. Nàng dùng sức lắc lắc đầu, cười nhìn cô ấy "Cậu sau này đừng xúc động như vậy,cậu còn chưa hiểu tớ, nếu thật sự có thể, bản thân tớ vẫn cố hết sức mình đuổi theo tình yêu này"
Rõ ràng trên là cô đang cười, Diệp Tử vẫn cảm thấy đau lòng, đưa tay ôm ôm bả vai thon gầy của cô, ở bên tai nàng xa xăm thở dài, "Không liên quan đến chúng ta nữa rồi nha đầu ngốc, tớ sẽ giới thiệu cho cậu anh chàng tốt hơn"
"Ai, thôi." Đàm Dĩnh chà xát cánh tay, đem áo khoát mặc lại cho cô ấy, "Không có đàn ông không chết được đâu, nam nhân bây giờ chẳng ai thật lòng, nói trở mặt liền trở mặt."
Diệp tử thấy cô nhanh chóng quay đầu đi, màn đêm u tối, nhìn đến một khoảng không gian nào đó suy tư. Đàm Dĩnh kiên cường nhiều năm, lâu nay dùng sức yêu một người, đêm nay bị hắn tổn thương như vậy chịu có nổi không? Vì để cho một nữ nhân khác an tâm, buộc nàng phủ định mối quan hệ của bọn họ, thất là đả thương người quá đáng...
Cô giả vờ không thấy, cánh tay khoát lên vai Đàm Dĩnh, bạo dạn nói: "Được, sống không có đàn ông rất tốt! Phải sống thật tiêu xái, sống cho bọn tiện nhân kia xem, sống cho chị đây phải nể!"
Đàm Dĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêm túc liếc nhìn cô ấy một cái, "Đi, trước hết là lo cái chân bị thương cái đã, sau này phải sinh hoạt thế nào đây"
Diệp tử trợn trắng mắt, "Cái này có sao đâu, càng sung sướng thoải mái chứ sao, xin nghỉ phép, tết âm lịch năm nay cậu cùng tớ về nhà nhé?"
"Chuyện ấy nói sau" Đàm Dĩnh nhớ tới bác, trong lòng vẫn là có chút không được tự nhiên.
Diệp tử biết không nên nói đến chuyện này, nhất thời im miệng, thấy cô ấy không có phản ứng gì, hai người từ tốn đi ra xe taxi
"Nếu tên khốn kia thật sự tố cáo tớ thì sao nhỉ?"
Đàm Dĩnh nhịn không được trêu ghẹo cô, "Bây giờ mới biết sợ?"
"Cũng không phải là sợ." Diệp tử nghĩ nghĩ nói, "Tớ sợ liên lụy cậu, tính tình của cậu như vậy, vừa rồi đều bảo vệ tớ, chắc chắn sẽ không khoang tay nhìn tớ gặp chuyện không may. Như vậy tớ sẽ càng cảm thấy có lỗi... Ai,lúc ấy sao tớ lại thiếu kiên nhẫn như vậy?"
Diệp tử áo não vuốt tóc, bộ dáng như đưa đám.
Đàm Dĩnh nhìn cô ấy hối lỗi, mới nói an ủi: "Được rồi, anh ta chính là muốn cho Lê An Ni an tâm mà thôi, sẽ không tố cáo đâu"
"A?" Diệp tử nhìn qua với vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu vẫn hiểu hắn như vậy ư"
Đàm Dĩnh cúi đầu nhìn bóng cả hai trên mặt đất, hiểu nhau quá cũng không phải chuyện tốt gi. Cô chỉ trầm giọng nói nguyên nhân cho Diệp Tử, "Chuyện xe ra to, không tốt với Thẩm gia và Lê gia, mặt mũi của bọn họ quan trọng hơn"
Diệp tử mới vỡ lẽ, lại cảm thấy khó tin "Sao cậu lại nhún nhường hắn như vậy?"
Đàm Dĩnh dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cô, Diệp tử cũng thức thời bĩu bĩu môi: nếu Đàm Dĩnh không cho hắn bậc thang đi xuống, với địa vị của Thẩm gia, chắc chắn sẽ có cách gây khó dễ cho bọn họ...
"Cho nên mới nói kẻ có tiền có gì tốt, chia tay cũng khó khăn như vậy."
Diệp tử chậc chậc cảm thán, Đàm Dĩnh cũng gật gật đầu, chia tay với Thẩm Lương Thầnquả thật rất khó, khó đến mức cô không dám hồi tưởng lại quá khứ, kí ức không tốt đẹp, cô không muốn nghĩ tiếp.
Xe của Thẩm Lương Thần rất nhanh lướt qua hai người, cả hai đều thấy nhưng không nói, cười cười nói nói rất vui vẻ.Chuyện này toàn bộ đều rơi vào mắt Lê An Ni, cô theo bản năng nhìn người bên cạnh, thấy anh vẫn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, biểu tình nhẹ nhàng mà xa cách, giống như người bên ngoài cửa sổ đều không liên quan gì đến anh. Cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhắn cho Thẩm Bảo Ý: cậu thua.
..........................Edited by Khuynh Lâu....................
Sáng sớm Diệp Tử không tranh nhà vệ sinh với mình, Đàm Dĩnh nhanh chóng rời khỏi nhà, đâu biết lúc tới bến tàu điện ngầm thì gặp được Trình Quý Thanh. Đàm Dĩnh cũng hoài nghi chính mình năm nay có phạm Thái Tuế hay không, không biết có cần đến chùa Linh Sơn bái lạy không nữa?
Cô cầm miếng sandwich mới vừa mua né tránh anh ta, cẩn thận ẩn nấp đám đông, người nọ liếc mắt một cái liền phát hiện ra. Anh ta không phải bị cận hay sao? Anh ta lập tức nhìn về hướng của cô, hơn nữa chủ động đi về hướng của cô, "Hôm nay em đi sớm ba phút."
"Chúc tổng biên một buổi sáng tốt lành" Đàm Dĩnh nói xong mới cảm thấy không thích hợp "Làm sao anh biết tôi sớm..."
Trình Quý Thanh tuỳ ý nói"Anh đã nói với em là anh ở gần đây, thời gian mỗi ngày em tới xông ti anh đều đoán ra hết"
"Vâng" Đàm Dĩnh ở trong lòng yên lặng suy nghĩ, rảnh rỗi quá anh đoán giờ đi làm của tôi làm gì
Trình Quý Thanh giả vờ vô tình nhìn bữa sáng trong tay cô, "Mỗi ngày đều ăn cái này, đủ dinh dưỡng sao?"
Đàm Dĩnh nhịn không được cười ha hả một chút, "Anh xem mặt tôi tròn như cái mâm rồi"
Trình Quý Thanh bị cô chọc cười, nhưng anh vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, cho nên Đàm Dĩnh cảm thấy không khí rất lạnh, không biết tiếp theo phải nói gì. Đặc biệt nhớ tới chuyện của Hách Giai, càng làm cô không muốn nói nhiều với người này, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng cô, không có ý bỏ qua cho cô
Đàm Dĩnh đành phải tiếp tục kiên trì cùng anh trò chuyện, "Anh hôm nay không đi xe à?"
"Đem đi bảo dưỡng rồi."
Vừa nghe lời này Đàm Dĩnh liền buồn bực, ý đây là anh nói vài ngày tới phải đi tàu điện ngầm cùng hắn phải không?
"Sao vậy?" ánh mắt Trình Quý Thanh thản nhiên xẹt qua trên mặt cô, bộ dáng cười như không cười "Biểu cảm của em như vậy là có ý gì?"
Đàm Dĩnh ngượng ngùng cười nói: "Tôi chỉ là có chút giật mình, tổng biên tập như anh sao chỉ có một chiếc xe được"
"..."
Hình như cô đã nói gì làm người ta mất hứng, Đàm Dĩnh thấy sắc mặt Trình Quý Thanh không dễ nhìn, cô quả nhiên là người không thích hợp để nói chuyện phiếm a. May mắn thay tàu vừa đến, Đàm Dĩnh nhân cơ hội cách xa người bên cạnh, nhưng ai ngờ cánh tay Trình Quý Thanh bỗng nhiên duỗi ra đem cô kéo sát bên người
"Coi chừng không chen lên được, lại mượn cớ đến muộn nữa bây giờ?"
Hơi thở của hắn bên tai nàng, ấm áp mà nồng đậm, cảm giác ngứa ngáy từ từ bò lên tóc nàng. Đàm Dĩnh cứng người, vẫn là cười híp mắt đáp một câu, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi sợ đạp lên chân anh thôi"
Anh ta chủ động cùng cô chào hỏi, "Đàm tiểu thư."
"Diệp tử đâu?" Vừa thấy trên hành lang không có ai, Đàm Dĩnh nháy mắt liền nóng nảy, nha đầu ngốc kia chắc là bị cảnh sát lôi đi rồi?
Trợ lý há miệng thở dốc, lời định nói thì nuốt lại "Cô ấy cũng ở trong phòng cấp cứu."
Đàm Dĩnh cả kinh nửa ngày không thể nói được ra lời, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vẫn là đợi tiên sinh đi ra rồi nói sau." Trợ lý hiển nhiên không giải thích gì thêm, nhăn mặt đứng ở một bên
Đàm Dĩnh chỉ có thể đứng ở cửa hoảng loạn chờ đợi, bình thường Diệp tử cư xử rất đúng mực, tuyệt đối sẽ không nhất thời xúc động làm ra chuyện gì nguy hiểm, cô muốn một lần tin tưởng cô ấy. Cứ như vậy cô cứ tự an ủi mình cho đến khi thấy có người đi ra, lại là Thẩm Lương Thần đỡ Lê An Ni đi khập khiễng
Đàm Dĩnh đứng một hồi cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, khẳng định là do Diệp Tử muốn làm người hoà giải nên đến Thịnh Thế chờ anh ta, kết quả bắt gặp Thẩm Lương Thần cùng Lê An Ni, cô ấy liền nóng nảy, song phương nổi tranh chấp... Quả nhiên ngay sau đó liền thấy Diệp tử cũng y vậy, bộ dáng chật vật được vệ sĩ đỡ ra
"Đàm Dĩnh ——" Diệp tử vừa thấy cô liền bắt đầu giả bộ khóc, ôm bả vai cô đáng thương nói "Cậu xem chân tớ phù nề như cái bánh bao rồi này, thiệt đáng thương quá"
Đàm Dĩnh biết Diệp Tử sợ cô tính sổ, trong lòng cô mặc dù tức giận cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt Thẩm Lương Thần cùng Lê An Ni. Vì thế cô liền đỡ cánh tay cô ấy, cũng không thèm nhìn tới hai người kia nói với Diệp Tử: "Về nhà đã"
"Khoan đã" Thẩm Lương Thần mở miệng gọi cô, vẫn thân mật ôm bả vai Lê An Ni, đứng tại chô lộ ra biểu tình buồn cười "Cứ đi như vậy à?"
Đàm Dĩnh không khách khí quay đầu lại, hỏi lại: "Có gì muốn chỉ giáo sao, Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Lương Thần chỉ hơi hơi nhướn mày, khinh thường nhìn cô nói chuyện. Trợ lý lập tức dùng giọng điệu giải quyết công việc: "Chuyện này Diệp Tử tiểu thư phải chịu trách nhiệm, nàng ở nơi công cộng xúc phạm nhân phẩn Lê tiểu thư, cũng gây thương tổn tới thân thể cô ấy, chúng tôi đã định cùng cảnh sát làm ra lẽ chuyện này"
"Thẩm Lương Thần!" Diệp tử khống chế không được hô lên, "Anh đúng là tên khốn kiếp, anh cho rằng Đàm gia không có ai sao? Anh đối xử với Đàm Dĩnh như vậy không sợ hai bác tối tìm ngươi tính sổ sao. Tôi gây thương tổn cho cô ta? Anh mắt mù sao, tôi cũng bị thương mà? Còn nói tôi chửi bới cô ta, không phải cô ta là kẻ thứ ba làm cho anh chia tay Đàm Dĩnh sao? Quả thực khinh người quá đáng!"
Một chuỗi chỉ trích làm cho Lê An Ni cúi gầm mặt, Thẩm Lương Thần ngược lại không có phản ứng gì, vờ như không nghe thấy, chỉ châm chọc nói: "Kẻ thứ ba?"
Ánh mắt sáng ngời thâm trầm giờ phút này như ánh mắt xà tinh, mỗi cái nhìn của Đàm Dĩnh làm cho cô càng ngày lạnh. Anh chưa từng nói với cô chữ "Yêu", quan hệ của bọn họ trước giờ vẫn không xác định được là loại quan hệ gì, thật đáng buồn cười, lãng phí năm năm, cô làm gì có tư cách chỉ trích anh không có lập trường?
Nhìn gương mặt mình đã mê đắm mười năm, phong thái anh tuấn vẫn loá mắt như trước, nhưng trong đôi mắt ấy không có sủng nịnh ôn nhu dành cho cô nữa. Đàm Dĩnh hít vào một hơi, nuốt một cỗ chua xót vào bụng "Chuyện này là lỗi do tôi, là tôi không giải thích rõ ràng với Diệp Tử"
Tuy rằng tính tình cô rất cương ngạnh, nhưng cũng biết lúc nào nên nhẫn nhịn, hiện tại trước mắt phải nhịn một chút, nếu không Diệp Tử sẽ vướng vào phiền toái. Thẩm Lương Thần bất quá, đơn giản chỉ lo lắng Lê An Ni sẽ hiểu lầm, mặc kệ hai người từ trước là mối quan hệ gì, anh ta cũng không muốn cô ấy hiểu lầm, vốn dĩ trước kia hai người đã chia tay trong hoà bình, Diệp Tử bây giờ lại gây náo loạn trước nơi công cộng như vậy thật không phải
"Tớ cùng Thẩm Lương Thần, từ đầu tới cuối đều là do tớ đơn phương tự nguyện, anh ta chỉ là hảo tâm chăm sóc tớ mà thôi" Lời này mặc dù là nói cho Diệp tử nghe, nhưng ánh mắt Đàm Dĩnh một khắc cũng không rời khỏi Thẩm Lương Thần
Đây là điều hắn muốn nghe phải không? Chỉ là một lời nói, có khó gì đâu
***
Âm thanh từ cô phát ra, không khí xung quanh càng yên tĩnh, Thẩm Lương Thần cũng không liên tiếng, thần thái trên mật hắn vẫn chưa thả lỏng, Đàm Dĩnh không biết hắn còn cô phải làm như thế nào mới bằng lòng để yên
"Lương Thần..." Lê An Ni rốt cuộc không kềm chế được nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh, ngay cả cô ấy cũng thấy cách xử lí chuyện này của anh hơi nóng nảy, "Chuyện này đã được giải thích hết mọi sự tình rồi, dù sao em cũng là chị em với Đàm Dĩnh, thương thế của em cũng không nghiêm trọng, không cần phải báo cảnh sát..."
"Cô ta quấy rối ở công ti anh, anh không muốn sau này bị người khác chỉ chõ" Thẩm Lương Thần ôn nhu khẽ vuốt lưng cô ấy, nói chuyện với giọng điệu đe doạ "Lần này không giải quyết triệt để, anh sợ sau này cô ta sẽ tiếp tục hãm hại em"
Chủ yếu là giết gà doạ khỉ để bịt miệng, vì Lê An Ni, hắn thật sự không có gì là không dám làm. Đàm Dĩnh nhìn một màn mặn nồng ý mật này chỉ thấy buồn cười, lúc trước quả thật tâm hồn cô đã bị quỷ mê hoặc, bằng không như thế nào lại say đắm tên này một cách ngu ngốc như vậy?
"Anh yên tâm, Diệp tử sẽ không tìm Lê tiểu thư gây phiền toái nữa"
Thẩm Lương Thần nghe lời này lại cười lạnh, "Anh dựa vào cái gì để tin tưởng em?"
Đàm Dĩnh nhất thời nghẹn lời, chủ yếu là bởi vì vẻ mặt hắn, cô dừng một chút mới nhìn về hướng Diệp Tử đang đứng trầm mặt. Nhưng tính Diệp Tử rất quật cường, cô ấy nhất định không chịu thua, chắc chắn cô ấy sẽ không để yên
Im lặng một lát, Đàm Dĩnh chỉ chỉ bản thân nói: "Tôi nói thì nhất định làm được, Thẩm Lương Thần, nể mặt ba mẹ tôi, chuyện này xin anh bỏ qua cho"
Cô nói xong cũng không chờ anh mở miệng, kéo cánh tay Diệp tử đi ra ngoài. Diệp tử trừng to mắt "Đàm Dĩnh cậu..." nói chưa nói xong liền khựng lại, nhìn từ góc độ này khoé mặt cô có chút ẩm ướt, rõ ràng là nhận hết mọi uỷ khuất về mình
Diệp Tử giờ mới biết mình đã gây ra chuyện lớn, cô chẳng những không giúp được gì, ngược lại làm cho Đàm Dĩnh mất thể diện trước mặt hai người kia
..........................edited by Khuynh Lâu.........................
Bây giờ đã gần cuối năm, đêm nay gió lạnh hơn bình thường, Đàm Dĩnh cùng Diệp tử vừa từ bệnh viện đi ra liền hít phải một trận gió lạnh. Đàm Dĩnh thân thể vốn không tốt, lúc này đang liên tục ho khan, ho đến mức nước mắt trào ra, Diệp tử thấy bạn mình như vậy rất áy náy, cô thoát áo khoác của cho Đàm Dĩnh, ngập ngừng nói hai chữ, "Xin lỗi."
"Tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, bình thường anh ta tốt với cậu như vậy, tớ cũng cho rằng... Lúc tớ thấy cô gái kia liền cảm thấy bối rối, đặc biệt rất tức giận! Huống chi ba mẹ cậu bởi vì nhà bọn họ mới gặp chuyện không may, cậu sống cô đơn một mình, anh ta không thể vì chuyện ấy mà bỏ cậu được" Diệp tử càng giải thích càng nói năng lộn xộn "Lúc đầu tớ không định đi gây chuyện với bọn họ đâu, chỉ đi nói chuyện với hắn ta, đâu biết cô ta không hiểu chuyện như vậy, tớ với cô ta đều mang giày cao gót, cãi nhau liền..."
Cuối cùng cô đuối lý, âm thanh càng ngày càng thấp.
Đàm Dĩnh đứng trong bóng tối, ánh mắt đặc biệt sáng, tóc dài bị gió thổi có chút hỗn độn, nhưng vẫn đẹp rung động như trước. Nàng dùng sức lắc lắc đầu, cười nhìn cô ấy "Cậu sau này đừng xúc động như vậy,cậu còn chưa hiểu tớ, nếu thật sự có thể, bản thân tớ vẫn cố hết sức mình đuổi theo tình yêu này"
Rõ ràng trên là cô đang cười, Diệp Tử vẫn cảm thấy đau lòng, đưa tay ôm ôm bả vai thon gầy của cô, ở bên tai nàng xa xăm thở dài, "Không liên quan đến chúng ta nữa rồi nha đầu ngốc, tớ sẽ giới thiệu cho cậu anh chàng tốt hơn"
"Ai, thôi." Đàm Dĩnh chà xát cánh tay, đem áo khoát mặc lại cho cô ấy, "Không có đàn ông không chết được đâu, nam nhân bây giờ chẳng ai thật lòng, nói trở mặt liền trở mặt."
Diệp tử thấy cô nhanh chóng quay đầu đi, màn đêm u tối, nhìn đến một khoảng không gian nào đó suy tư. Đàm Dĩnh kiên cường nhiều năm, lâu nay dùng sức yêu một người, đêm nay bị hắn tổn thương như vậy chịu có nổi không? Vì để cho một nữ nhân khác an tâm, buộc nàng phủ định mối quan hệ của bọn họ, thất là đả thương người quá đáng...
Cô giả vờ không thấy, cánh tay khoát lên vai Đàm Dĩnh, bạo dạn nói: "Được, sống không có đàn ông rất tốt! Phải sống thật tiêu xái, sống cho bọn tiện nhân kia xem, sống cho chị đây phải nể!"
Đàm Dĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêm túc liếc nhìn cô ấy một cái, "Đi, trước hết là lo cái chân bị thương cái đã, sau này phải sinh hoạt thế nào đây"
Diệp tử trợn trắng mắt, "Cái này có sao đâu, càng sung sướng thoải mái chứ sao, xin nghỉ phép, tết âm lịch năm nay cậu cùng tớ về nhà nhé?"
"Chuyện ấy nói sau" Đàm Dĩnh nhớ tới bác, trong lòng vẫn là có chút không được tự nhiên.
Diệp tử biết không nên nói đến chuyện này, nhất thời im miệng, thấy cô ấy không có phản ứng gì, hai người từ tốn đi ra xe taxi
"Nếu tên khốn kia thật sự tố cáo tớ thì sao nhỉ?"
Đàm Dĩnh nhịn không được trêu ghẹo cô, "Bây giờ mới biết sợ?"
"Cũng không phải là sợ." Diệp tử nghĩ nghĩ nói, "Tớ sợ liên lụy cậu, tính tình của cậu như vậy, vừa rồi đều bảo vệ tớ, chắc chắn sẽ không khoang tay nhìn tớ gặp chuyện không may. Như vậy tớ sẽ càng cảm thấy có lỗi... Ai,lúc ấy sao tớ lại thiếu kiên nhẫn như vậy?"
Diệp tử áo não vuốt tóc, bộ dáng như đưa đám.
Đàm Dĩnh nhìn cô ấy hối lỗi, mới nói an ủi: "Được rồi, anh ta chính là muốn cho Lê An Ni an tâm mà thôi, sẽ không tố cáo đâu"
"A?" Diệp tử nhìn qua với vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu vẫn hiểu hắn như vậy ư"
Đàm Dĩnh cúi đầu nhìn bóng cả hai trên mặt đất, hiểu nhau quá cũng không phải chuyện tốt gi. Cô chỉ trầm giọng nói nguyên nhân cho Diệp Tử, "Chuyện xe ra to, không tốt với Thẩm gia và Lê gia, mặt mũi của bọn họ quan trọng hơn"
Diệp tử mới vỡ lẽ, lại cảm thấy khó tin "Sao cậu lại nhún nhường hắn như vậy?"
Đàm Dĩnh dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cô, Diệp tử cũng thức thời bĩu bĩu môi: nếu Đàm Dĩnh không cho hắn bậc thang đi xuống, với địa vị của Thẩm gia, chắc chắn sẽ có cách gây khó dễ cho bọn họ...
"Cho nên mới nói kẻ có tiền có gì tốt, chia tay cũng khó khăn như vậy."
Diệp tử chậc chậc cảm thán, Đàm Dĩnh cũng gật gật đầu, chia tay với Thẩm Lương Thầnquả thật rất khó, khó đến mức cô không dám hồi tưởng lại quá khứ, kí ức không tốt đẹp, cô không muốn nghĩ tiếp.
Xe của Thẩm Lương Thần rất nhanh lướt qua hai người, cả hai đều thấy nhưng không nói, cười cười nói nói rất vui vẻ.Chuyện này toàn bộ đều rơi vào mắt Lê An Ni, cô theo bản năng nhìn người bên cạnh, thấy anh vẫn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, biểu tình nhẹ nhàng mà xa cách, giống như người bên ngoài cửa sổ đều không liên quan gì đến anh. Cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhắn cho Thẩm Bảo Ý: cậu thua.
..........................Edited by Khuynh Lâu....................
Sáng sớm Diệp Tử không tranh nhà vệ sinh với mình, Đàm Dĩnh nhanh chóng rời khỏi nhà, đâu biết lúc tới bến tàu điện ngầm thì gặp được Trình Quý Thanh. Đàm Dĩnh cũng hoài nghi chính mình năm nay có phạm Thái Tuế hay không, không biết có cần đến chùa Linh Sơn bái lạy không nữa?
Cô cầm miếng sandwich mới vừa mua né tránh anh ta, cẩn thận ẩn nấp đám đông, người nọ liếc mắt một cái liền phát hiện ra. Anh ta không phải bị cận hay sao? Anh ta lập tức nhìn về hướng của cô, hơn nữa chủ động đi về hướng của cô, "Hôm nay em đi sớm ba phút."
"Chúc tổng biên một buổi sáng tốt lành" Đàm Dĩnh nói xong mới cảm thấy không thích hợp "Làm sao anh biết tôi sớm..."
Trình Quý Thanh tuỳ ý nói"Anh đã nói với em là anh ở gần đây, thời gian mỗi ngày em tới xông ti anh đều đoán ra hết"
"Vâng" Đàm Dĩnh ở trong lòng yên lặng suy nghĩ, rảnh rỗi quá anh đoán giờ đi làm của tôi làm gì
Trình Quý Thanh giả vờ vô tình nhìn bữa sáng trong tay cô, "Mỗi ngày đều ăn cái này, đủ dinh dưỡng sao?"
Đàm Dĩnh nhịn không được cười ha hả một chút, "Anh xem mặt tôi tròn như cái mâm rồi"
Trình Quý Thanh bị cô chọc cười, nhưng anh vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, cho nên Đàm Dĩnh cảm thấy không khí rất lạnh, không biết tiếp theo phải nói gì. Đặc biệt nhớ tới chuyện của Hách Giai, càng làm cô không muốn nói nhiều với người này, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng cô, không có ý bỏ qua cho cô
Đàm Dĩnh đành phải tiếp tục kiên trì cùng anh trò chuyện, "Anh hôm nay không đi xe à?"
"Đem đi bảo dưỡng rồi."
Vừa nghe lời này Đàm Dĩnh liền buồn bực, ý đây là anh nói vài ngày tới phải đi tàu điện ngầm cùng hắn phải không?
"Sao vậy?" ánh mắt Trình Quý Thanh thản nhiên xẹt qua trên mặt cô, bộ dáng cười như không cười "Biểu cảm của em như vậy là có ý gì?"
Đàm Dĩnh ngượng ngùng cười nói: "Tôi chỉ là có chút giật mình, tổng biên tập như anh sao chỉ có một chiếc xe được"
"..."
Hình như cô đã nói gì làm người ta mất hứng, Đàm Dĩnh thấy sắc mặt Trình Quý Thanh không dễ nhìn, cô quả nhiên là người không thích hợp để nói chuyện phiếm a. May mắn thay tàu vừa đến, Đàm Dĩnh nhân cơ hội cách xa người bên cạnh, nhưng ai ngờ cánh tay Trình Quý Thanh bỗng nhiên duỗi ra đem cô kéo sát bên người
"Coi chừng không chen lên được, lại mượn cớ đến muộn nữa bây giờ?"
Hơi thở của hắn bên tai nàng, ấm áp mà nồng đậm, cảm giác ngứa ngáy từ từ bò lên tóc nàng. Đàm Dĩnh cứng người, vẫn là cười híp mắt đáp một câu, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi sợ đạp lên chân anh thôi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook