Hoang Đường
-
Chương 6: Thẩm Lương Thần, rốt cuộc anh muốn gì?
"Thật là cậu cùng Thẩm Lương Thần chia tay?"Diệp Tử tóc rối bời ngồi trên ghế salon, ánh mắt nhìn cô như người bị bệnh thần kinh:"Cậu có biết cậu đang làm gì hay không? Hay là nửa đêm đầu óc chưa tỉnh táo nên nói vậy?"
Đàm Dĩnh nhìn Diệp Tử với ánh mắt sắt bén:"Có thể không nói về hắn không?"
Diệp Tử nghe được lời này mới cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, liền nhỏ giọng nói:"Hắn lại làm gì có lỗi với cậu?"
Mấy năm nay, nếu như Thẩm Lương Thần không làm chuyện gì mà Đàm Dĩnh không chịu đựng được, cô làm sao có thể chủ động bỏ đi?Cô đều thấy rõ toàn bộ quá trình cô theo đuổi anh như thuốc cao bôi trên da chó ( best bạn thân=)))))
"Lúc trước học ở Mĩ, nghe nói hắn có bạn gái, cậu đều mặt dày đuổi theo. Hiện tại bây giờ nam thần đuổi tới tay cậu, cứ như vậy bỏ đi?" Diệp Tử chỉ nghĩ đây là mâu thuẫn nhỏ, nên một lòng khuyên cô'
Nào biết khi nói đến chuyện này, biểu tình Đàm Dĩnh càng trở nên kì quái, cô hơi mím môi, bỗng nhiên đứng dậy, doạ Diệp Tử giật mình
Cô nhẫn nại hồi lâu nói:"Mình mệt chết đi được, cậu ngày mai không đi làm à?"
"Ừ, mỗi ngày ta đều mệt như cẩu =))), hiện tại hai mắt mình muốn sụp xuống rồi"
Diệp Tử đổi chủ đề thành công, đưa cô vào phòng ngủ. Ở đây là nhà nàng thuê trọ ở một mình, nhà nhỏ, chỉ có một giường đơn
Hai người chen nhau trên chiếc giường nhỏ, nệm nằm lâu năm, xoay người sẽ phát ra tiếng "kẽo kẹt". Đàm Dĩnh gắt gao nằm im một bên không dám cử động, đêm nay có ánh trăng chiếu qua cửa sổ,trong phòng đạm nhạt một sắc trắng bệch
Có lẽ đều là vì duyên cớ của Diệp Tử, lúc này trong đầu Đàm Dĩnh đều là kí ức năm ấy nàng ở Mĩ, giống như tất cả chỉ mới xảy ra hôm qua
.......................Edited by Khuynh Lâu...................
Khi đó người hầu trong nhà đều nói Thẩm Lương Thần và Lê An Ni rất đẹp đôi, nghe nói lúc đi Mĩ vẫn là cả hai đãi ngộ Thẩm Bảo Ý. Kỳ thật nói tới Lê An Ni với anh đúng là duyên phận, học trung học cùng nhau ba năm, đến Mĩ vẫn tiếp tục học chung. Chắc là định mệnh tình yêu rồi?
Lúc ấy không phải là Đàm Dĩnh chủ động đuổi theo, lúc đó Thẩm lão gia có việc đến Mĩ công tác, cô năn nỉ một hồi mới được theo cùng để có thể trở thành một phần kí ức của anh
Một phần kí ức để làm gì? Đàm Dĩnh thật không biết, mình đã phá hư tình cảm của người ta, có lẽ cô chỉ muốn mình hy vọng? Hoặc là muốn mình xem xem, nửa năm không gặp anh...
Lúc nhận điện thoại cô như ý nguyện nhìn thấy hai người họ, Lê An Ni là một nữ tử đơn thuần, điều này trước đây Đàm Dĩnh hiểu rõ. Cô và chính mình hoàn toàn khác nhau, váy dài màu trắng, tóc đen nhánh dài qua eo, nụ cười thân thiện, là một hình mẫu lí tưởng trong lòng nam nhân
Còn cô, không thể so sánh với người ta được
Lúc ấy cô mới học cấp 3, Thẩm Lương Thần thấy sắc mặt cô không được tốt, nhăn mặt nói:" Không phải bảo muốn đi học bổ túc tiếng anh sao? Đàm Dĩnh em mỗi lần chỉ nói thôi có bao giờ làm đâu"
Ai nói, cô thích anh, câu này là thật, cô kiên trì nhiều năm như vậy, ngay cả học bổ túc tiếng anh cũng là vì...bất quá bây giờ không cần thiết nữa
Cô cũng biết mình là người không được hoang nghênh, chỉ có thể cúi đầu đi theo Thẩm lão gia. Thẩm Lương Thần cùng ba nói chuyện, đều không để ý đến cô, cô hoàn toàn bị ngó lơ, cuối cùng vẫn là Lê An Ni chủ động nói chuyện với cô
"Lương Thần hôm qua xem xét tư liệu cả đêm, ngủ không đủ giấc"
Ý là đang an ủi cô sao? Đàm Dĩnh nhìn nữ tử nhã nhặn trước mắt, trong lòng càng thêm khó chịu, cô nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, tiếp tục cúi đầu
Làm thế nào được? Một nữ tử tốt như vậy, ngay cả cô cũng thích
Thẩm lão gia có ý muốn nói, hai ngày nay ông bận rộn đến mức không có thời gian về khách sạn, Đàm Dĩnh cứ ở trong phòng không ra ngoài. Cô nghe vậy liền hời hợt nửa vời, do cô rất dễ quên đường về khách sạn
Cứ tưởng rằng ít nhất có thể nhìn anh vài cái, bây giờ bọn họ gần nhau như vậy, nhưng sao lại xa đến thế
Đàm Dĩnh ghé sát cửa sổ quan sát thành phố, dị quốc tha hương,ngay cả phim truyền hình trên TV cô cũng không biết. Cô do dự trong chốc lát, vẫn là đeo túi rồi ra ngoài. Nàng nhớ mang máng trường học của Thẩm Lương Thần cách đây không xa, lúc ăn cơm anh có nói qua, chỉ vụng trộm liếc anh một cái thôi, cô liền lập tức quay về
Sau này cô phát hiện mình thật ngây thơ, cô không nhớ trường học nào, phải tìm người hỏi đường, vất vả lắm mới hiểu người ta nói gì, nhưng khi đến trường đó, cô ngạc nhiên phát hiện trường thật lớn đến kinh ngạc
Chỉ là muốn gặp gỡ cô, thật là gian nan, thật bất lực
Đàm Dĩnh tìm từng tầng, cuối cùng mệt ngồi xuống ở chỗ cầu thang, cô lấy vì tiền của mình ra, bên trong là hình Thẩm Lương Thần, rõ ràng nhìn ôn nhu đẹp trai như vậy, nhưng mỗi lần thấy cô sẽ nhíu mày
Sau này cô vẫn không thể nào tìm được Thẩm Lương Thần, hơn nữa còn quên cả đường về,cô rất sợ, sợ Thẩm lão gia về tìm không thấy cô. Cứ như vậy Thẩm Lương Thần cũng sẽ biết, chắc là sẽ càng thêm chán ghét cô
Bây giờ nhớ lại, tình yêu làm cho con người trở nên hèn mọn kinh khủng, cẩn thận để không phạm sai lầm
......................Edited by Khuynh Lâu................
Đàm Dĩnh xoay người, Diệp Tử vẫn chưa ngủ, trong ánh sáng của ánh trăng mở to mắt nhìn cô:"Thế sau này cậu định làm gì?"
"Đi làm, kiếm tiền, tự lực cánh sinh"
Diệp tử nghe cô nói, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một cái, cô xoay lưng, một hồi lâu mới nói:"Nha đầu ngốc, cậu rất nhanh sẽ thấy, cậu không dễ dàng gì buông bỏ tình cảm đâu"
Ánh trăng đổ trên tóc cô, như là loại tơ lụa hảo hạng, Đàm Dĩnh nhìn gáy cô, trong lòng khe khẽ thở dài. Mặc kệ được hay không, ít nhất cô cũng phải cố gắng buông bỏ, tim cô không phải sắt đá, sẽ có lúc mệt mỏi
Nay nghĩ đến trước kia, quả nhiên cô quá tàn tạ, đều không suy nghĩ cẩn thận những chuyện ngu xuẩn mình từng làm, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ vô cùng
Hôm sau về công ti làm, như thường lệ, Lâm Đông thấy cô hoàn thành nhiệm vụ cũng không tới làm khó dễ với cô, Đàm Dĩnh cuối cùng cũng được yên tĩnh. Ăn cơm trưa xong, Tần Ngôn chạy tới ngồi cùng bàn với cô, ngón tay chỉ vào hốc mắt cô:"Tối qua cậu chưa ngủ đủ à?"
"Ừ" Đàm Dĩnh trả lời ngắn gọn
Tần Ngôn ăn một miếng cơm, nhỏ giọng nói cho cô biết:"Nghe tin gì chưa? Nghe nói tổng biên tập của chúng ta mang thai, sẽ có một sự thay đổi về nhân sự"
Chính bản thân cô rất ít mối quan hệ, sẽ không đến lượt cô được thăng chức, cho nên Đàm Dĩnh nói:"Cô ấy đã đến từng tuổi này rồi, cần từ chức ở nhà dưỡng thai"
"Đại tiểu thư, hiểu tôi đang nói gì không?" Tần Ngôn bị cô chọc cười "Nghe nói tổng biên tập mới mới từ nước ngoài về, nữ đồng nghiệp kia đã sớm đề cử, chỉ có mình cậu không quan tâm chuyện này. Cũng đúng thôi, cậu đã có bạn trai"
Tần Ngôn cũng nghe nó lí do thoái thác của cô lần ấy, nên mới kết luận rằng cô đã có bạn trai
Động tác ăn của Đàm Dĩnh ngưng một chút, chuyện chia tay cô chưa nói, chắc cũng không cần để cho cả thế giới biết
Hách Giai vừa mua xong cơm cũng bu lại, nói với hai người:"'Tin nóng hổi đây, tổng biên tập mới vừa tới công ty, vừa rồi tôi mới thấy sườn mặt anh ta, chút nữa liền mua cơm không nổi luôn"
"Không có việc gì, người háo sắc như cậu không ăn cơm cũng chẳng thấy đói bụng"Tần Ngôn phối hợp với cô, chống cằm mỉa mai cô ấy
Hách Giai miệng đầy cơm, căm giận nhìn hắn một lúc, cuối cùng cười lạnh nói:"Được rồi, tôi cũng không muốn so đo với người xấu xa, đừng ganh đua"
"Cậu..."
Một bữa cơm nghe hai người đấu trí đấu dũng, Đàm Dĩnh ăn thực vui vẻ, chỉ là lúc về công ty thấy vị tổng biên tập trong truyền thuyết kia, cô không thể cười được. Nhìn đến người cách đó không xa là bộ dáng một nam nhân, trong đầu Đàm Dĩnh rất nhanh hiện lên tên của hắn, Trình Quý Thanh, hắn sao lại ở đây?
Hắn là bạn trai Thẩm Bảo Ý, nàng không muốn liên quan gì đến Thẩm gia cả
Trong lúc sững sờ, Trình Quý Thanh đã bước từ thang máy tới đây, Đàm Dĩnh không thể tránh đụng mặt hắn, người nọ cũng nhận ra nàng từ cái nhìn đầu tiên, vuốt cằm xem như chào hỏi
"Soái ca" Hách Giai lại bắt đầu mê zai, lôi cánh tay Đàm Dĩnh nói thẳng:" vừa rồi hắn còn gật đầu với chúng ta, thật soái"
"Hừ" Tần Ngôn hừ lạnh bỏ đi
Đàm Dĩnh nhìn bóng dáng Trình Quý Thanh rời đi, hơi nhíu mi, tổng biên tập mới thì ra là hắn, thật sự trùng hợp
......................Edited by Khuynh Lâu.................
Chia tay với Thẩm Lương Thần, Đàm Dĩnh không thể nào cứ ở chung với Diệp Tử mãi, vì thế cô liền lên mạng tìm phòng ở. Vừa mới tìm một lát di động liền vang lên, là Diệp Tử gọi:"Lại tăng ca à? Sao bây giờ cậu chưa về?"
Đàm Dĩnh xem nhanh tin tức tìm phòng trên mạng, không yên hỏi:"Sao vậy?"
" cùng nhau ăn cơm đi"
"Mình về ngay"
Đàm Dĩnh đến chỗ địa chỉ Diệp Tử cho, phát hiện đây là một nhà hàng phong cách xa xỉ, trong lòng kì quái, sao Diệp Tử lại lãng phí như vậy?Cô đợi một hồi liền gọi cho Diệp Tử, nha đầu kia còn bảo đang tới
"Cậu đợi tớ một lát, đừng đi trước"Diệp Tử đang kẹt xe, khó chịu không nghe được tiếng gì ngoài tiếng còi xe, Đàm Dĩnh nghi ngờ cúp điện thoại, ngồi tại chỗ xem tạp chí
Rốt cuộc nghe tiếng bước chân chậm rãi đi tới,Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại
Diệp Tử đúng là đồ bà tám!
"Em sao lại ở đây?" Thẩm Lương Thần vẻ mặt dữ tợn
Đàm Dĩnh lần nửa nhìn xuống tạp chí, không nhìn anh cái nào:"Đến đây đương nhiên là để ăn cơm, qua một đêm chỉ số thông minh của tiên sinh giảm đi không ít"
Thẩm Lương Thần bị nàng làm nghẹn họng, nửa ngày không thể nói câu nào, ngược lại ngồi xuống đối diện nàng
"Anh làm gì vậy?" Đàm Dĩnh nhíu mày nhìn hắn, cảm giác chán ghét
Thẩm Lương Thần cũng không hiền lành gì, rất nhanh khôi phục lại vẻ cuốn hút, cười như không cười trả lời:"Đương nhiên là ăn cơm rồi. Tiểu Nam, chỉ số thông minh của em cũng không có gì tiến bộ cả"
Tạp chí trong tay bị cô dùng sức nắm chặt, Đàm Dĩnh ngăn chặn cơn giận trong người, cố gắng cười nhìn đối phương:"Anh cảm thấy, hai ta ngồi cùng nhau có thể nuốt trôi sao?"
Nam nhân đối diện nhìn cô, ngón tay thon dài như có như không vuốt ve khoé môi, như là đang nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này, hoặc như là mang theo vài phần ý tứ hàm xúc không rõ:"À, em có biết, tôi đối với em khẩu vị vẫn luôn như vậy"
Đồ vô sỉ! So với da mặt dày của Đàm Dĩnh, cô thừa nhận chính mình không bằng anh, nhưng nàng không cam lòng thua trận như vậy, vì thế lạnh lùng nói:"Thẩm Lương Thần, hai ta đã chia tay tối qua, Diệp Tử không hiểu mới an bày như vậy. Anh không biết xấu hổ còn đến? Không sợ Lê An Ni biết sao?"
Thẩm Lương Thần còn chưa trả lời, Đàm Dĩnh bỗng nhiên nở nụ cười:"À, chắc là anh muốn một chân đạp hai thuyền?"
"Trước đây tôi không biết miệng lưỡi em lại sắt bén như vậy"
Đàm Dĩnh lười nói chuyện với anh, nói thẳng:"Đừng làm cho tôi coi thường anh"
Nói như vậy rồi mà anh vẫn không dao động, chỉ sâu sắc nhìn cô, đáy mắt có chút xem xét cô lâu sau mới cười nhẹ:"Như vậy, rất giống trước kia, không lo em bị người ta khi dễ"
Định dùng viên đạn bọc đường bắt cô làm tù binh sao? Đàm Dĩnh hiện tại sẽ không bị anh lừa
Ngay sau đó Thẩm Lương Thần chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn đổ bóng che cả người cô. Đàm Dĩnh cảnh giác nhìn anh, thấy anh nhẹ nhàng phun ra một câu:"Xem ra em đã muốn rời xa anh, thật tốt em sẽ không nói lung tung trước mặt Lê An Ni"
Đàm Dĩnh nhất thời không hiểu ý anh là gì, chỉ thấy chân dài của anh sải bước rời đi
Gíam đốc nhà hàng vội vàng chào đón:"Thẩm tiên sinh, ngài hãy ngồi ở bàn bên cạnh ạ"
.................Edited by Khuynh Lâu...............
Lê An Ni tới rất nhanh, hình như là họ đã hẹn nhau từ trước, nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Đàm Dĩnh thừa nhận, khi nãy cô rất giận dữ, nhưng cô vẫn cố nén cơn tức này xuống. Anh làm chuyện này, đơn giản muốn xem xem cô có nói chuyện ở chung của họ cho Lê An Ni hay chưa thôi
Anhthật là quan tâm quá mức đi?
Đàm Dĩnh nhắm chặt mắt, bưng li nước đá trước mặt lên uống sạch, cô nhất định không thể rời khỏi đây, nếu vậy sẽ bị anh chế giễu
Thẩm Lương Thần ngồi cách cô không xa, đang ăn cơm cùng Lê An Ni, nhưng Đàm Dĩnh nhìn cũng không nhìn họ một cái, cô vẫn thản nhiên, nhã nhặn ăn xong phần beepsteak của mình
"Anh à, thật sự không lên nói chuyện với cô ấy sao?" Lê An Ni đã phát hiện ra Đàm Dĩnh từ lâu, chỉ là cô không hiểu sao Thẩm Lương Thần không cho cô lên trò chuyện với cô ấy
Thẩm Lương Thần hơi hơi liếc mắt nhìn thân ảnh kia,không tự chủ được nhíu mi, Lê An Ni quay đầu nhìn qua, thấy Đàm Dĩnh bưng li nước đá uống một hơi cạn sạch, trời lạnh như vậy, uống nước đá dạ dày sẽ chịu không nổi
"À, lần trước anh nói với ba em về hạng mục kia, ông ấy rất thích thú, hỏi anh khi nào sẽ gặp ông ấy" Lê An Ni nghĩ rằng Thẩm Lương Thần không thích nói về Đàm Dĩnh, đổi đề tài
Thẩm Lương Thần có chút không yên lòng, vài giây sau mới đáp:"Không gấp, hôm sau anh sẽ đích thân đến nhà em nói chuyện"
Lê An Ni chu môi, gắp một miếng rau:"Có phải lúc trước ba em nói với anh về chuyện kết hôn khiến anh mất hứng?"
Thẩm Lương Thần nhấp một miếng rượu vang, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía nào đó, rồi mới nhìn nữ nhân trước mặt:"Không phải, anh chỉ là thấy anh vẫn còn trẻ"
Nghe câu này Lê An Ni giật mình, luống cuống cúi đầu, cắn môi một cái:"Em biết rồi, anh vẫn trách em lúc trước bỏ anh, em về sau sẽ không vậy nữa. Em..."
"Được rồi!" Thẩm Lương Thần cắt lời, ngữ điệu mềm nhẹ nhưng mang vài phần sắt bén, không muốn tiếp tục đề tài này
Lê An Ni không nói tiếp nữa, cúi đầu ăn tiếp, bỗng nhiên mất hứng, cô cảm thấy lần này quay lại với nhau, Thẩm Lương Thần có cái gì đó rất khác
...................Edited by Khuynh Lâu.................
"Không có, Diệp Tử tớ cho cậu biết, lần sau cậu còn làm việc nhàm chán này nữa, tình tỉ muội chấm dứt" Đàm Dĩnh vừa đi vừa gọi cho Diệp Tử, vừa nói vừa nhíu mày xoa dạ dày, vừa rồi cô không nên uống nhiều nước lạnh, bây giờ bụng cô thật quá khó chịu
Diệp Tử không nghĩ sẽ phát sinh tình huống này, nghĩ rằng trong khung cảnh lãng mạn như vậy hai người họ sẽ nối lại tình xưa. Biết mình đuối lí, cô liền cười cười nói:"Được rồi được rồi, lần sau tớ sẽ không làm thế nữa, cậu đừng lãng phí thành ý của tớ. Tiền ăn ấy là nửa tháng làm việc của tớ í"
"Không có, tớ ăn xong rồi"
Diệp Tử há miệng thở dốc:"Cậu ăn hai phần luôn á?"
"Ừ, đồ ăn không được lãng phí"
Nghe cô trả lời nghiêm túc, Diệp Tử câm lặng nửa ngày, đỡ trán, được, lấp đầy cái bụng của Diệp Tử, lần này mệt rồi đây
Cúp điện thoại, Đàm Dĩnh đứng ở ven đường đón xe bus, bụng càng ngày càng đau, cô định đến tiệm thuốc nào đó mua thuốc. Đang đi, bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen chạy ngang qua cô, biển số kia nàng đã thuộc làu làu
"Khốn kiếp" Đàm Dĩnh hung hăng mắng một câu, không ngờ sau khi chia tay, mọi tật xấu của Thẩm Lương Thần đều lộ ra, lúc trước nàng thật là đuôi mới đi yêu anh
Lúc này cô đang không thoải mái, không muốn so đo, chậm rãi đi trên đường cái, muốn mau mau tìm ra tiệm thuốc trước khi dạ dày trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng đi lâu lắm vẫn không thấy tiệm nào, định lấy điện thoại ra tìm, vừa lúc đó một chiếc xe chậm rãu chạy tới trước mặt cô
Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đáng đánh của Thẩm Lương Thần, anh lãnh đạm nhìn cô, nói:"Lên xe"
"Tôi đâu có điên" Đàm Dĩnh không để ý tới anh, quay người chuẩn bị rời đi
Không ngờ người nọ đột nhiên mở cửa xe bước tới, cúi người ôm ngang cô. Đàm Dĩnh sợ tới mức hô lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ anh
Anh hình như rất hài lòng, khoé miếng lộ ra nụ cười:"Muốn đột tử ở đầu đường phải không?"
"Anh ước gì tôi chết đi phải không?" Đàm Dĩnh giẫy giụa, bất lực không nhúc nhích được, lớn tiếng quát:"Thả tôi xuống"
"Em nặng như vậy, tưởng tôi thích ôm em chắc?"Anh nhíu mi hừ một tiếng, mở cửa xe ném cô vào, ấn khoá cửa (Editor: Ui sau này muốn ôm cũng không ôm được đâu nhe nhe)
Đàm Dĩnh bị đụng đầu, thét lên một tiếng, cảm thấy cổ mình bị cấn cấn rất đau, thì ra là điện thoại của anh. Cô cầm trong tay, hung hăng nhìn cô ngồi vào xe
"Thẩm Lương Thần, rốt cuộc anh muốn gì?"
Thẩm Lương Thần ném caravat ở ghế sau, không nhanh không chậm nhìn cô:"Đưa em tới bệnh viện"
"Sau đó thì sao? Anh vẫn muốn dây dưa với tôi à?"Đầu óc Đàm Dĩnh bị anh quấy nhiễu tối qua, anh muốn làm gì, chia tay liền không dứt khoát với nhau như vậy?
Thẩm Lương Thần không nói lí nhìn cô, khoé miệng hơi hạ thấp:"Dây dưa? Nếu không phải tôi nể tình ba tôi yêu mến cô, cô cho rằng tôi muốn dây vào cô hả?"
Một cỗ tức giận tràn lên mặt, Đàm Dĩnh thấy mặt mình hồng hồng, nói tới nói lui là nàng tự mình đa tình, người ta chẳng qua chỉ là báo ân mà thôi. Cô đưa tay mở cửa, Thẩm Lương Thần liền giữ cổ tay cô lại
"Thân thể của em, muốn chết tôi cũng không ngăn cản, bất quá tôi muốn nhắc em, chỗ này không gọi xe được đâu" Anh châm chọc nhìn cô, từng chữ từng chữ làm cho cô không thể phản bác
Không sai, bản thân mình không yêu, cô còn tìm ai yêu nàng nữa?
Đàm Dĩnh bỏ tay ra khỏi khoá cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng:"Đúng vậy, dù sao không phải là lần đầu được Thẩm thiếu gia chăm sóc, cần gì phải gây khó dễ như vậy. Đây được tính là món quà bồi thường chia tay cũng được"
Cô nói xong tự giác cài dây an toàn
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống che lấp biểu cảm của Thẩm Lương Thần, ngón tay anh nắm chặt tay lái, hung hăng đạp ga làm xe vọt mạnh lên phía trước
.................Edited by Khuynh Lâu.....................
Giờ cô phòng cấp cứu thường rất ít người, rất nhanh đến lượt Đàm Dĩnh. Cô tiến lên phía trước, ném áo bành tô với giỏ xách cho Thẩm Lương Thần, không cho anh theo cô:"Được rồi, để tôi tự vào"
Thẩm Lương Thần nhìn cô một cái, định nhổm dậy thì ngừng lại, dừng một chút mới nói:"Ừ"
Hồi trước lúc cô đi bệnh viện anh thường không đi theo, Đàm Dĩnh ít khi bị bệnh. Cô cẩn thận nghĩ, Lê An Ni rời đi ba năm, anh đối xử với cô rất tốt, mặc kệ mọi chuyện anh thật sự rất tốt, mọi việc anh làm đều không có gì để chê
Đàm Dĩnh chua xót, bây giờ sống một mình, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt
"Không có việc gì, là bị đau dạ dày cấp tính, uống thuốc thì khỏi, trời này sao lại uống nước đá?" Bác sĩ kê thuốc cho cô, lại dặn dò:"Lần trước cháu cũng bị vậy, dã bị bệnh rồi thì phải cẩn thận hơn, bệnh này rất khó hết, hệ thống miễn dịch của cháu vốn kém hơn người khác"
Đàm Dĩnh chăm chú nghe, cẩn thận nhớ chú ý của bác sĩ, trước đây mấy chuyện này đều do Thẩm Lương Thần lo. Lúc đi ra nam nhân kia đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì, áo bành tô của cô đặt trên tay anh bị anh khẽ ôm ngay ngực
"Tôi đi trả phí" Cô qua lấy đồ đạc của mình, quần áo còn mang theo độ ấm của anh, ngón tay vừa chạm vào, ấm áp lạ thường
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen dưới ánh đèn hành lang rực sáng lạ thường thật mê người, Đàm Dĩnh không thể đối mặt với anh, cô đã yêu anh rất lâu, mỗi lần đối mặt với anh đều là nhịn không được mà thất thần, đúng là vạn kiếp bất phục
Cô định thần, nói với hắn:"Diệp Tử sẽ tới rất nhanh, anh đi đi, trễ rồi"
Thật ra bây giờ không trễ lắm, trên hàng lang có không ít bệnh nhân cùng người nhà đi qua đi lại, Thẩm Lương Thần nhìn đại sảnh biện viện một cái, không nói lời nào quay người rời đi. Anh rất cao, bước vài bước đã bỏ cô rất xa, Đàm Dĩnh quay đầu nhìn anh, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên
Sau đó hình như anh nghe điên thoại, mơ hồ có thể nghe được giọng nói ôn nhu:"Hả? Không có, anh chưa ngủ. Vừa rồi mới gặp Đàm Dĩnh, anh đưa cô ấy đến bệnh viện một chuyến..."
Anh đã đi xa nên nghe không rõ lắm, hẳn là Lê An Ni gọi cho anh
Đàm Dĩnh nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đất, dài đến nỗi bị nhoè đi, thật giống như quá khứ nhạt nhoà của cô. Cô nhắm chặt mắt, không chút do dự quay người, đi ngược hướng với Thẩm Lương Thần
Đàm Dĩnh nhìn Diệp Tử với ánh mắt sắt bén:"Có thể không nói về hắn không?"
Diệp Tử nghe được lời này mới cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, liền nhỏ giọng nói:"Hắn lại làm gì có lỗi với cậu?"
Mấy năm nay, nếu như Thẩm Lương Thần không làm chuyện gì mà Đàm Dĩnh không chịu đựng được, cô làm sao có thể chủ động bỏ đi?Cô đều thấy rõ toàn bộ quá trình cô theo đuổi anh như thuốc cao bôi trên da chó ( best bạn thân=)))))
"Lúc trước học ở Mĩ, nghe nói hắn có bạn gái, cậu đều mặt dày đuổi theo. Hiện tại bây giờ nam thần đuổi tới tay cậu, cứ như vậy bỏ đi?" Diệp Tử chỉ nghĩ đây là mâu thuẫn nhỏ, nên một lòng khuyên cô'
Nào biết khi nói đến chuyện này, biểu tình Đàm Dĩnh càng trở nên kì quái, cô hơi mím môi, bỗng nhiên đứng dậy, doạ Diệp Tử giật mình
Cô nhẫn nại hồi lâu nói:"Mình mệt chết đi được, cậu ngày mai không đi làm à?"
"Ừ, mỗi ngày ta đều mệt như cẩu =))), hiện tại hai mắt mình muốn sụp xuống rồi"
Diệp Tử đổi chủ đề thành công, đưa cô vào phòng ngủ. Ở đây là nhà nàng thuê trọ ở một mình, nhà nhỏ, chỉ có một giường đơn
Hai người chen nhau trên chiếc giường nhỏ, nệm nằm lâu năm, xoay người sẽ phát ra tiếng "kẽo kẹt". Đàm Dĩnh gắt gao nằm im một bên không dám cử động, đêm nay có ánh trăng chiếu qua cửa sổ,trong phòng đạm nhạt một sắc trắng bệch
Có lẽ đều là vì duyên cớ của Diệp Tử, lúc này trong đầu Đàm Dĩnh đều là kí ức năm ấy nàng ở Mĩ, giống như tất cả chỉ mới xảy ra hôm qua
.......................Edited by Khuynh Lâu...................
Khi đó người hầu trong nhà đều nói Thẩm Lương Thần và Lê An Ni rất đẹp đôi, nghe nói lúc đi Mĩ vẫn là cả hai đãi ngộ Thẩm Bảo Ý. Kỳ thật nói tới Lê An Ni với anh đúng là duyên phận, học trung học cùng nhau ba năm, đến Mĩ vẫn tiếp tục học chung. Chắc là định mệnh tình yêu rồi?
Lúc ấy không phải là Đàm Dĩnh chủ động đuổi theo, lúc đó Thẩm lão gia có việc đến Mĩ công tác, cô năn nỉ một hồi mới được theo cùng để có thể trở thành một phần kí ức của anh
Một phần kí ức để làm gì? Đàm Dĩnh thật không biết, mình đã phá hư tình cảm của người ta, có lẽ cô chỉ muốn mình hy vọng? Hoặc là muốn mình xem xem, nửa năm không gặp anh...
Lúc nhận điện thoại cô như ý nguyện nhìn thấy hai người họ, Lê An Ni là một nữ tử đơn thuần, điều này trước đây Đàm Dĩnh hiểu rõ. Cô và chính mình hoàn toàn khác nhau, váy dài màu trắng, tóc đen nhánh dài qua eo, nụ cười thân thiện, là một hình mẫu lí tưởng trong lòng nam nhân
Còn cô, không thể so sánh với người ta được
Lúc ấy cô mới học cấp 3, Thẩm Lương Thần thấy sắc mặt cô không được tốt, nhăn mặt nói:" Không phải bảo muốn đi học bổ túc tiếng anh sao? Đàm Dĩnh em mỗi lần chỉ nói thôi có bao giờ làm đâu"
Ai nói, cô thích anh, câu này là thật, cô kiên trì nhiều năm như vậy, ngay cả học bổ túc tiếng anh cũng là vì...bất quá bây giờ không cần thiết nữa
Cô cũng biết mình là người không được hoang nghênh, chỉ có thể cúi đầu đi theo Thẩm lão gia. Thẩm Lương Thần cùng ba nói chuyện, đều không để ý đến cô, cô hoàn toàn bị ngó lơ, cuối cùng vẫn là Lê An Ni chủ động nói chuyện với cô
"Lương Thần hôm qua xem xét tư liệu cả đêm, ngủ không đủ giấc"
Ý là đang an ủi cô sao? Đàm Dĩnh nhìn nữ tử nhã nhặn trước mắt, trong lòng càng thêm khó chịu, cô nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, tiếp tục cúi đầu
Làm thế nào được? Một nữ tử tốt như vậy, ngay cả cô cũng thích
Thẩm lão gia có ý muốn nói, hai ngày nay ông bận rộn đến mức không có thời gian về khách sạn, Đàm Dĩnh cứ ở trong phòng không ra ngoài. Cô nghe vậy liền hời hợt nửa vời, do cô rất dễ quên đường về khách sạn
Cứ tưởng rằng ít nhất có thể nhìn anh vài cái, bây giờ bọn họ gần nhau như vậy, nhưng sao lại xa đến thế
Đàm Dĩnh ghé sát cửa sổ quan sát thành phố, dị quốc tha hương,ngay cả phim truyền hình trên TV cô cũng không biết. Cô do dự trong chốc lát, vẫn là đeo túi rồi ra ngoài. Nàng nhớ mang máng trường học của Thẩm Lương Thần cách đây không xa, lúc ăn cơm anh có nói qua, chỉ vụng trộm liếc anh một cái thôi, cô liền lập tức quay về
Sau này cô phát hiện mình thật ngây thơ, cô không nhớ trường học nào, phải tìm người hỏi đường, vất vả lắm mới hiểu người ta nói gì, nhưng khi đến trường đó, cô ngạc nhiên phát hiện trường thật lớn đến kinh ngạc
Chỉ là muốn gặp gỡ cô, thật là gian nan, thật bất lực
Đàm Dĩnh tìm từng tầng, cuối cùng mệt ngồi xuống ở chỗ cầu thang, cô lấy vì tiền của mình ra, bên trong là hình Thẩm Lương Thần, rõ ràng nhìn ôn nhu đẹp trai như vậy, nhưng mỗi lần thấy cô sẽ nhíu mày
Sau này cô vẫn không thể nào tìm được Thẩm Lương Thần, hơn nữa còn quên cả đường về,cô rất sợ, sợ Thẩm lão gia về tìm không thấy cô. Cứ như vậy Thẩm Lương Thần cũng sẽ biết, chắc là sẽ càng thêm chán ghét cô
Bây giờ nhớ lại, tình yêu làm cho con người trở nên hèn mọn kinh khủng, cẩn thận để không phạm sai lầm
......................Edited by Khuynh Lâu................
Đàm Dĩnh xoay người, Diệp Tử vẫn chưa ngủ, trong ánh sáng của ánh trăng mở to mắt nhìn cô:"Thế sau này cậu định làm gì?"
"Đi làm, kiếm tiền, tự lực cánh sinh"
Diệp tử nghe cô nói, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một cái, cô xoay lưng, một hồi lâu mới nói:"Nha đầu ngốc, cậu rất nhanh sẽ thấy, cậu không dễ dàng gì buông bỏ tình cảm đâu"
Ánh trăng đổ trên tóc cô, như là loại tơ lụa hảo hạng, Đàm Dĩnh nhìn gáy cô, trong lòng khe khẽ thở dài. Mặc kệ được hay không, ít nhất cô cũng phải cố gắng buông bỏ, tim cô không phải sắt đá, sẽ có lúc mệt mỏi
Nay nghĩ đến trước kia, quả nhiên cô quá tàn tạ, đều không suy nghĩ cẩn thận những chuyện ngu xuẩn mình từng làm, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ vô cùng
Hôm sau về công ti làm, như thường lệ, Lâm Đông thấy cô hoàn thành nhiệm vụ cũng không tới làm khó dễ với cô, Đàm Dĩnh cuối cùng cũng được yên tĩnh. Ăn cơm trưa xong, Tần Ngôn chạy tới ngồi cùng bàn với cô, ngón tay chỉ vào hốc mắt cô:"Tối qua cậu chưa ngủ đủ à?"
"Ừ" Đàm Dĩnh trả lời ngắn gọn
Tần Ngôn ăn một miếng cơm, nhỏ giọng nói cho cô biết:"Nghe tin gì chưa? Nghe nói tổng biên tập của chúng ta mang thai, sẽ có một sự thay đổi về nhân sự"
Chính bản thân cô rất ít mối quan hệ, sẽ không đến lượt cô được thăng chức, cho nên Đàm Dĩnh nói:"Cô ấy đã đến từng tuổi này rồi, cần từ chức ở nhà dưỡng thai"
"Đại tiểu thư, hiểu tôi đang nói gì không?" Tần Ngôn bị cô chọc cười "Nghe nói tổng biên tập mới mới từ nước ngoài về, nữ đồng nghiệp kia đã sớm đề cử, chỉ có mình cậu không quan tâm chuyện này. Cũng đúng thôi, cậu đã có bạn trai"
Tần Ngôn cũng nghe nó lí do thoái thác của cô lần ấy, nên mới kết luận rằng cô đã có bạn trai
Động tác ăn của Đàm Dĩnh ngưng một chút, chuyện chia tay cô chưa nói, chắc cũng không cần để cho cả thế giới biết
Hách Giai vừa mua xong cơm cũng bu lại, nói với hai người:"'Tin nóng hổi đây, tổng biên tập mới vừa tới công ty, vừa rồi tôi mới thấy sườn mặt anh ta, chút nữa liền mua cơm không nổi luôn"
"Không có việc gì, người háo sắc như cậu không ăn cơm cũng chẳng thấy đói bụng"Tần Ngôn phối hợp với cô, chống cằm mỉa mai cô ấy
Hách Giai miệng đầy cơm, căm giận nhìn hắn một lúc, cuối cùng cười lạnh nói:"Được rồi, tôi cũng không muốn so đo với người xấu xa, đừng ganh đua"
"Cậu..."
Một bữa cơm nghe hai người đấu trí đấu dũng, Đàm Dĩnh ăn thực vui vẻ, chỉ là lúc về công ty thấy vị tổng biên tập trong truyền thuyết kia, cô không thể cười được. Nhìn đến người cách đó không xa là bộ dáng một nam nhân, trong đầu Đàm Dĩnh rất nhanh hiện lên tên của hắn, Trình Quý Thanh, hắn sao lại ở đây?
Hắn là bạn trai Thẩm Bảo Ý, nàng không muốn liên quan gì đến Thẩm gia cả
Trong lúc sững sờ, Trình Quý Thanh đã bước từ thang máy tới đây, Đàm Dĩnh không thể tránh đụng mặt hắn, người nọ cũng nhận ra nàng từ cái nhìn đầu tiên, vuốt cằm xem như chào hỏi
"Soái ca" Hách Giai lại bắt đầu mê zai, lôi cánh tay Đàm Dĩnh nói thẳng:" vừa rồi hắn còn gật đầu với chúng ta, thật soái"
"Hừ" Tần Ngôn hừ lạnh bỏ đi
Đàm Dĩnh nhìn bóng dáng Trình Quý Thanh rời đi, hơi nhíu mi, tổng biên tập mới thì ra là hắn, thật sự trùng hợp
......................Edited by Khuynh Lâu.................
Chia tay với Thẩm Lương Thần, Đàm Dĩnh không thể nào cứ ở chung với Diệp Tử mãi, vì thế cô liền lên mạng tìm phòng ở. Vừa mới tìm một lát di động liền vang lên, là Diệp Tử gọi:"Lại tăng ca à? Sao bây giờ cậu chưa về?"
Đàm Dĩnh xem nhanh tin tức tìm phòng trên mạng, không yên hỏi:"Sao vậy?"
" cùng nhau ăn cơm đi"
"Mình về ngay"
Đàm Dĩnh đến chỗ địa chỉ Diệp Tử cho, phát hiện đây là một nhà hàng phong cách xa xỉ, trong lòng kì quái, sao Diệp Tử lại lãng phí như vậy?Cô đợi một hồi liền gọi cho Diệp Tử, nha đầu kia còn bảo đang tới
"Cậu đợi tớ một lát, đừng đi trước"Diệp Tử đang kẹt xe, khó chịu không nghe được tiếng gì ngoài tiếng còi xe, Đàm Dĩnh nghi ngờ cúp điện thoại, ngồi tại chỗ xem tạp chí
Rốt cuộc nghe tiếng bước chân chậm rãi đi tới,Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại
Diệp Tử đúng là đồ bà tám!
"Em sao lại ở đây?" Thẩm Lương Thần vẻ mặt dữ tợn
Đàm Dĩnh lần nửa nhìn xuống tạp chí, không nhìn anh cái nào:"Đến đây đương nhiên là để ăn cơm, qua một đêm chỉ số thông minh của tiên sinh giảm đi không ít"
Thẩm Lương Thần bị nàng làm nghẹn họng, nửa ngày không thể nói câu nào, ngược lại ngồi xuống đối diện nàng
"Anh làm gì vậy?" Đàm Dĩnh nhíu mày nhìn hắn, cảm giác chán ghét
Thẩm Lương Thần cũng không hiền lành gì, rất nhanh khôi phục lại vẻ cuốn hút, cười như không cười trả lời:"Đương nhiên là ăn cơm rồi. Tiểu Nam, chỉ số thông minh của em cũng không có gì tiến bộ cả"
Tạp chí trong tay bị cô dùng sức nắm chặt, Đàm Dĩnh ngăn chặn cơn giận trong người, cố gắng cười nhìn đối phương:"Anh cảm thấy, hai ta ngồi cùng nhau có thể nuốt trôi sao?"
Nam nhân đối diện nhìn cô, ngón tay thon dài như có như không vuốt ve khoé môi, như là đang nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này, hoặc như là mang theo vài phần ý tứ hàm xúc không rõ:"À, em có biết, tôi đối với em khẩu vị vẫn luôn như vậy"
Đồ vô sỉ! So với da mặt dày của Đàm Dĩnh, cô thừa nhận chính mình không bằng anh, nhưng nàng không cam lòng thua trận như vậy, vì thế lạnh lùng nói:"Thẩm Lương Thần, hai ta đã chia tay tối qua, Diệp Tử không hiểu mới an bày như vậy. Anh không biết xấu hổ còn đến? Không sợ Lê An Ni biết sao?"
Thẩm Lương Thần còn chưa trả lời, Đàm Dĩnh bỗng nhiên nở nụ cười:"À, chắc là anh muốn một chân đạp hai thuyền?"
"Trước đây tôi không biết miệng lưỡi em lại sắt bén như vậy"
Đàm Dĩnh lười nói chuyện với anh, nói thẳng:"Đừng làm cho tôi coi thường anh"
Nói như vậy rồi mà anh vẫn không dao động, chỉ sâu sắc nhìn cô, đáy mắt có chút xem xét cô lâu sau mới cười nhẹ:"Như vậy, rất giống trước kia, không lo em bị người ta khi dễ"
Định dùng viên đạn bọc đường bắt cô làm tù binh sao? Đàm Dĩnh hiện tại sẽ không bị anh lừa
Ngay sau đó Thẩm Lương Thần chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn đổ bóng che cả người cô. Đàm Dĩnh cảnh giác nhìn anh, thấy anh nhẹ nhàng phun ra một câu:"Xem ra em đã muốn rời xa anh, thật tốt em sẽ không nói lung tung trước mặt Lê An Ni"
Đàm Dĩnh nhất thời không hiểu ý anh là gì, chỉ thấy chân dài của anh sải bước rời đi
Gíam đốc nhà hàng vội vàng chào đón:"Thẩm tiên sinh, ngài hãy ngồi ở bàn bên cạnh ạ"
.................Edited by Khuynh Lâu...............
Lê An Ni tới rất nhanh, hình như là họ đã hẹn nhau từ trước, nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Đàm Dĩnh thừa nhận, khi nãy cô rất giận dữ, nhưng cô vẫn cố nén cơn tức này xuống. Anh làm chuyện này, đơn giản muốn xem xem cô có nói chuyện ở chung của họ cho Lê An Ni hay chưa thôi
Anhthật là quan tâm quá mức đi?
Đàm Dĩnh nhắm chặt mắt, bưng li nước đá trước mặt lên uống sạch, cô nhất định không thể rời khỏi đây, nếu vậy sẽ bị anh chế giễu
Thẩm Lương Thần ngồi cách cô không xa, đang ăn cơm cùng Lê An Ni, nhưng Đàm Dĩnh nhìn cũng không nhìn họ một cái, cô vẫn thản nhiên, nhã nhặn ăn xong phần beepsteak của mình
"Anh à, thật sự không lên nói chuyện với cô ấy sao?" Lê An Ni đã phát hiện ra Đàm Dĩnh từ lâu, chỉ là cô không hiểu sao Thẩm Lương Thần không cho cô lên trò chuyện với cô ấy
Thẩm Lương Thần hơi hơi liếc mắt nhìn thân ảnh kia,không tự chủ được nhíu mi, Lê An Ni quay đầu nhìn qua, thấy Đàm Dĩnh bưng li nước đá uống một hơi cạn sạch, trời lạnh như vậy, uống nước đá dạ dày sẽ chịu không nổi
"À, lần trước anh nói với ba em về hạng mục kia, ông ấy rất thích thú, hỏi anh khi nào sẽ gặp ông ấy" Lê An Ni nghĩ rằng Thẩm Lương Thần không thích nói về Đàm Dĩnh, đổi đề tài
Thẩm Lương Thần có chút không yên lòng, vài giây sau mới đáp:"Không gấp, hôm sau anh sẽ đích thân đến nhà em nói chuyện"
Lê An Ni chu môi, gắp một miếng rau:"Có phải lúc trước ba em nói với anh về chuyện kết hôn khiến anh mất hứng?"
Thẩm Lương Thần nhấp một miếng rượu vang, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía nào đó, rồi mới nhìn nữ nhân trước mặt:"Không phải, anh chỉ là thấy anh vẫn còn trẻ"
Nghe câu này Lê An Ni giật mình, luống cuống cúi đầu, cắn môi một cái:"Em biết rồi, anh vẫn trách em lúc trước bỏ anh, em về sau sẽ không vậy nữa. Em..."
"Được rồi!" Thẩm Lương Thần cắt lời, ngữ điệu mềm nhẹ nhưng mang vài phần sắt bén, không muốn tiếp tục đề tài này
Lê An Ni không nói tiếp nữa, cúi đầu ăn tiếp, bỗng nhiên mất hứng, cô cảm thấy lần này quay lại với nhau, Thẩm Lương Thần có cái gì đó rất khác
...................Edited by Khuynh Lâu.................
"Không có, Diệp Tử tớ cho cậu biết, lần sau cậu còn làm việc nhàm chán này nữa, tình tỉ muội chấm dứt" Đàm Dĩnh vừa đi vừa gọi cho Diệp Tử, vừa nói vừa nhíu mày xoa dạ dày, vừa rồi cô không nên uống nhiều nước lạnh, bây giờ bụng cô thật quá khó chịu
Diệp Tử không nghĩ sẽ phát sinh tình huống này, nghĩ rằng trong khung cảnh lãng mạn như vậy hai người họ sẽ nối lại tình xưa. Biết mình đuối lí, cô liền cười cười nói:"Được rồi được rồi, lần sau tớ sẽ không làm thế nữa, cậu đừng lãng phí thành ý của tớ. Tiền ăn ấy là nửa tháng làm việc của tớ í"
"Không có, tớ ăn xong rồi"
Diệp Tử há miệng thở dốc:"Cậu ăn hai phần luôn á?"
"Ừ, đồ ăn không được lãng phí"
Nghe cô trả lời nghiêm túc, Diệp Tử câm lặng nửa ngày, đỡ trán, được, lấp đầy cái bụng của Diệp Tử, lần này mệt rồi đây
Cúp điện thoại, Đàm Dĩnh đứng ở ven đường đón xe bus, bụng càng ngày càng đau, cô định đến tiệm thuốc nào đó mua thuốc. Đang đi, bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen chạy ngang qua cô, biển số kia nàng đã thuộc làu làu
"Khốn kiếp" Đàm Dĩnh hung hăng mắng một câu, không ngờ sau khi chia tay, mọi tật xấu của Thẩm Lương Thần đều lộ ra, lúc trước nàng thật là đuôi mới đi yêu anh
Lúc này cô đang không thoải mái, không muốn so đo, chậm rãi đi trên đường cái, muốn mau mau tìm ra tiệm thuốc trước khi dạ dày trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng đi lâu lắm vẫn không thấy tiệm nào, định lấy điện thoại ra tìm, vừa lúc đó một chiếc xe chậm rãu chạy tới trước mặt cô
Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đáng đánh của Thẩm Lương Thần, anh lãnh đạm nhìn cô, nói:"Lên xe"
"Tôi đâu có điên" Đàm Dĩnh không để ý tới anh, quay người chuẩn bị rời đi
Không ngờ người nọ đột nhiên mở cửa xe bước tới, cúi người ôm ngang cô. Đàm Dĩnh sợ tới mức hô lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ anh
Anh hình như rất hài lòng, khoé miếng lộ ra nụ cười:"Muốn đột tử ở đầu đường phải không?"
"Anh ước gì tôi chết đi phải không?" Đàm Dĩnh giẫy giụa, bất lực không nhúc nhích được, lớn tiếng quát:"Thả tôi xuống"
"Em nặng như vậy, tưởng tôi thích ôm em chắc?"Anh nhíu mi hừ một tiếng, mở cửa xe ném cô vào, ấn khoá cửa (Editor: Ui sau này muốn ôm cũng không ôm được đâu nhe nhe)
Đàm Dĩnh bị đụng đầu, thét lên một tiếng, cảm thấy cổ mình bị cấn cấn rất đau, thì ra là điện thoại của anh. Cô cầm trong tay, hung hăng nhìn cô ngồi vào xe
"Thẩm Lương Thần, rốt cuộc anh muốn gì?"
Thẩm Lương Thần ném caravat ở ghế sau, không nhanh không chậm nhìn cô:"Đưa em tới bệnh viện"
"Sau đó thì sao? Anh vẫn muốn dây dưa với tôi à?"Đầu óc Đàm Dĩnh bị anh quấy nhiễu tối qua, anh muốn làm gì, chia tay liền không dứt khoát với nhau như vậy?
Thẩm Lương Thần không nói lí nhìn cô, khoé miệng hơi hạ thấp:"Dây dưa? Nếu không phải tôi nể tình ba tôi yêu mến cô, cô cho rằng tôi muốn dây vào cô hả?"
Một cỗ tức giận tràn lên mặt, Đàm Dĩnh thấy mặt mình hồng hồng, nói tới nói lui là nàng tự mình đa tình, người ta chẳng qua chỉ là báo ân mà thôi. Cô đưa tay mở cửa, Thẩm Lương Thần liền giữ cổ tay cô lại
"Thân thể của em, muốn chết tôi cũng không ngăn cản, bất quá tôi muốn nhắc em, chỗ này không gọi xe được đâu" Anh châm chọc nhìn cô, từng chữ từng chữ làm cho cô không thể phản bác
Không sai, bản thân mình không yêu, cô còn tìm ai yêu nàng nữa?
Đàm Dĩnh bỏ tay ra khỏi khoá cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng:"Đúng vậy, dù sao không phải là lần đầu được Thẩm thiếu gia chăm sóc, cần gì phải gây khó dễ như vậy. Đây được tính là món quà bồi thường chia tay cũng được"
Cô nói xong tự giác cài dây an toàn
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống che lấp biểu cảm của Thẩm Lương Thần, ngón tay anh nắm chặt tay lái, hung hăng đạp ga làm xe vọt mạnh lên phía trước
.................Edited by Khuynh Lâu.....................
Giờ cô phòng cấp cứu thường rất ít người, rất nhanh đến lượt Đàm Dĩnh. Cô tiến lên phía trước, ném áo bành tô với giỏ xách cho Thẩm Lương Thần, không cho anh theo cô:"Được rồi, để tôi tự vào"
Thẩm Lương Thần nhìn cô một cái, định nhổm dậy thì ngừng lại, dừng một chút mới nói:"Ừ"
Hồi trước lúc cô đi bệnh viện anh thường không đi theo, Đàm Dĩnh ít khi bị bệnh. Cô cẩn thận nghĩ, Lê An Ni rời đi ba năm, anh đối xử với cô rất tốt, mặc kệ mọi chuyện anh thật sự rất tốt, mọi việc anh làm đều không có gì để chê
Đàm Dĩnh chua xót, bây giờ sống một mình, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt
"Không có việc gì, là bị đau dạ dày cấp tính, uống thuốc thì khỏi, trời này sao lại uống nước đá?" Bác sĩ kê thuốc cho cô, lại dặn dò:"Lần trước cháu cũng bị vậy, dã bị bệnh rồi thì phải cẩn thận hơn, bệnh này rất khó hết, hệ thống miễn dịch của cháu vốn kém hơn người khác"
Đàm Dĩnh chăm chú nghe, cẩn thận nhớ chú ý của bác sĩ, trước đây mấy chuyện này đều do Thẩm Lương Thần lo. Lúc đi ra nam nhân kia đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì, áo bành tô của cô đặt trên tay anh bị anh khẽ ôm ngay ngực
"Tôi đi trả phí" Cô qua lấy đồ đạc của mình, quần áo còn mang theo độ ấm của anh, ngón tay vừa chạm vào, ấm áp lạ thường
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen dưới ánh đèn hành lang rực sáng lạ thường thật mê người, Đàm Dĩnh không thể đối mặt với anh, cô đã yêu anh rất lâu, mỗi lần đối mặt với anh đều là nhịn không được mà thất thần, đúng là vạn kiếp bất phục
Cô định thần, nói với hắn:"Diệp Tử sẽ tới rất nhanh, anh đi đi, trễ rồi"
Thật ra bây giờ không trễ lắm, trên hàng lang có không ít bệnh nhân cùng người nhà đi qua đi lại, Thẩm Lương Thần nhìn đại sảnh biện viện một cái, không nói lời nào quay người rời đi. Anh rất cao, bước vài bước đã bỏ cô rất xa, Đàm Dĩnh quay đầu nhìn anh, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên
Sau đó hình như anh nghe điên thoại, mơ hồ có thể nghe được giọng nói ôn nhu:"Hả? Không có, anh chưa ngủ. Vừa rồi mới gặp Đàm Dĩnh, anh đưa cô ấy đến bệnh viện một chuyến..."
Anh đã đi xa nên nghe không rõ lắm, hẳn là Lê An Ni gọi cho anh
Đàm Dĩnh nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đất, dài đến nỗi bị nhoè đi, thật giống như quá khứ nhạt nhoà của cô. Cô nhắm chặt mắt, không chút do dự quay người, đi ngược hướng với Thẩm Lương Thần
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook