Hoang Đường
-
Chương 52: Em quay về được không?
“Làm gì mà đi gấp trước một ngày vậy? Sao lại đi sớm như thế!” Trong sân bay, Lục Từ gãi gãi đầu, vẻ mặt ai oán lên án.
Nhưng người bị lên án thì hình như tinh thần không yên, nửa ngày sau mới trả lời cô, “Đi sớm một chút cho quen, hơn nữa chúng ta còn phải chuyển tiếp chuyến bay ở Nam Thành, đi bây giờ là vừa.”
Lục Từ không dễ bị lừa gạt như vậy, rất nhanh liền thấy Đàm Dĩnh lạ lạ. Sáng này chị ấy chợt xông vào nhà mình, vội vội vàng vàng kéo cô ra khỏi giường ngủ, rồi thẳng sân bay, cả khoảng thời gian đó chị ấy đứng ngồi không yên, thường xuyên lấy di động ra coi, ánh mắt cũng trở nên khó coi
Cô chuyên chú nhìn Đàm Dĩnh chằm chằm, cô càng nhìn càng phát hiện ra nhiều điều kì lạ, cô đụng đụng cánh tay Đàm Dĩnh, “Chị làm sao vậy?”
“Không có gì đâu”
“Thật không?” Lục Từ lại gần, bỗng nhiên mập mờ cười, “Có phải tối qua Thẩm tổng đưa chị về nhà, hai người —— ”
” Thẩm tổng cái gì chứ!” Đàm Dĩnh cả kinh ngả ra sau, tròng mắt đen co rút, như là nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng, thiếu chút nữa cả người đều nhảy dựng lên
Lục Từ bị phản ứng của cô làm cho hoảng hốt, “Chị uống say, là anh ta đưa chị xuống lầu a, quên rồi à?”
Đàm Dĩnh ho nhẹ một tiếng, nói có lệ: “Ngô, anh ấy đưa chị xuống dưới lầu rồi rời đi.”
“Phải không đó?” Lục Từ rõ ràng không tin. Tối đó cô đã cùng vị đồng nghiệp kia bàn về chuyện này rồi, lúc này ánh mắt của Đàm Dĩnh cũng cực kì kì quái, chẳng lẽ đến bây giờ chị ấy còn muốn giấu cô sao?
Ánh mắt Đàm Dĩnh loé lên, rõ ràng là bộ dáng chột dạ, vừa nhìn là biết đang che che giấu giấu. Lục Từ nheo mắt, vừa định hỏi lại, liền thấy điện thoại của Đàm Dĩnh kêu lên.
Hai người đang đứng gần nhau, cho nên cô liếc mắt liền thấy tên người gọi trên điện thoại, mà không phải là Thẩm Lương Thần! Nhưng mà một giây sau, bỗng nhiên thấy Đàm Dĩnh như bị phỏng tay ném điện thoại qua một bên
“…” Lục Từ không nói gì nhìn đối phương.
Đàm Dĩnh cũng biết bây giờ mình hành động rất kì quặc, bên tai hơi hơi nóng lên, nói quanh co: “Không cẩn thận trượt tay.”
Di động vẫn đang réo liên hồi, Lục Từ nhặt lên đưa cho cô, mà Đàm Dĩnh vẫn chưa nhận lấy, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm màn hình. Lục Từ nghi ngờ hỏi: “Chị Trâu, hôm nay chị sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?”
Sao chứ? Chuyện này không thể để Lục Từ biết, hơn nữa ngay cả cô cũng chẳng biết cô bị làm sao nữa!
Cái gì mà sáng sớm rời giường, chợt thấy bạn trai trước đang nằm ở bên giường của mình, kinh dị chưa?[windyhill2017.wp] Đến bây giờ cô cảm thấy nhịp tim của mình đập không theo quy luật nữa. Chuyện tối hôm qua cô không thể nào nhớ được, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất, mà Thẩm Lương Thần nói, anh sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trừ khi cô chủ động.
Cho nên mới nói, tối qua có thể là do cô chủ động chăng?
Nhưng sao lại như vậy được, Đàm Dĩnh cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng những kí ức cứ đứt quãng, khúc nhớ khúc quên, chỉ mơ hồ nhớ là mình nhào lên ôm anh, sau đó anh hỏi gì đó, cô mơ hồ gật đầu? Rồi tiếp đó…
Rồi tiếp đó, chính là một đêm dây dưa.
Còn một vài hình ảnh đen tối hiện lên trong đầu, cô tuy rằng uống say, vậy mà vẫn mơ hồ chiều theo ý của anh, hai chân cuốn chặt lấy hông của anh, hai người đan chặt vào nhau. Đàm Dĩnh giờ phút này khi nhớ tới thì rất xấu hổ, hận sao không có một cái lỗ cho cô chui vào
Như thế xem ra, tối qua tám chín phần là do cô chủ động chăng, mà tại sao ở thời điểm mấu chốt này lại phát sinh chuyện đó chứ? Thật chẳng lẽ là do 5 năm không gần nam – sắc, ở cái tuổi này rồi vẫn còn đói khát khó nhịn?
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, cuối cùng cô nghĩ cô không thể nào đối mặt với anh khi anh tỉnh dậy được, cho nên Đàm Dĩnh thực không có tiền đồ, lâm trận rồi bỏ chạy.
Không, cũng không thể xem như là chạy trốn, chẳng qua chỉ là lên giường mà thôi, mọi người đều là người trưởng thành, cùng lắm thì xem như là một trận 419 (tình 1 đêm), mà với tình huống hiện tại của Thẩm Lương Thần, tuyệt đối sẽ mạnh mẽ bắt lấy cơ hội lần này, quấn lấy cô bắt cô chịu trách nhiệm
Một đại nam nhân bắt cô chịu trách nhiệm, loại chuyện này ngẫm lại kỳ thật rất kì quặc, nhưng lúc này Thẩm Lương Thần chuyện gì mà không dám làm. Cho nên cô không nói hai lời, lập tức kéo vali chạy
Cô đến bây giờ vẫn không dám nghĩ, Thẩm Lương Thần ở bên kia sẽ tức thành bộ dạng gì nữa, với tính khí của anh, chỉ sợ là sẽ biến nhà cô thành đóng hỗn đỗn. Nhưng Đàm Dĩnh nghĩ, một tuần sau chờ khi cô trở lại, người nọ khẳng định đã sớm nguôi giận, cô sẽ cho anh đáp án, nhưng tuyệt đối không phải là trong tình huống hỗn loạn bây giờ mà suy nghĩ tới
……………………windyhill2017.wordpress.com…………………..
Đàm Dĩnh ấm ức hất tóc, nghiêng mặt thì thấy vẻ mặt của Lục Từ nhìn mình như mình có bệnh thần kinh, cô đứng thẳng lưng, cố ra vẻ tự nhiên, “Nhìn chị làm gì?”
Lục Từ không dấu vết thử dò xét nói: “Chị nói Thẩm tổng bây giờ thế lực mạnh như vậy, vẻ ngoài cũng dễ nhìn, sao vẫn chưa chịu kết hôn? Ngay cả chuyện xấu gì đó cung không có.”
“Ai biết.” Đàm Dĩnh cầm quyển tạp chí, không yên lòng lật xem, trong đầu loạn hết cả lên
Nghe Lục Từ nói như vậy, cô bỗng nhiên phát hiện Thẩm Lương Thần mấy năm nay quả thật không có tin tức hẹn hò gì cả, trước đây thì chỉ có 1 cái thôi. Có cái cô tiểu minh tinh kia thay Thịnh Thế phát biểu, cuối cùng định mượn danh Thẩm Lương Thần để tuyên truyền quảng bá, chuyện này trong giới có nhiều rồi, là chuyện bình thường thôi, hội thương gia chỉ mở mắt nhắm mắt cho qua, có thì biết thế thôi, cũng chả quan tâm đối phương đã xảy ra chuyện gì
Mà Thẩm Lương Thần thì không như thế, anh chả đáp lại câu nào, mà cái cô tiểu minh tinh ấy từ đó không hề xuất hiện trên ti vi nữa, hoàn toàn mai danh ẩn tích luôn.
Từ đó, cũng chả có ai dám mơ tưởng đến anh
Những chuyện này là do mấy người trong giới truyền miệng thôi, Đàm Dĩnh giờ phút này tự nhiên nhớ lại, bỗng nhiên có hơi tự mình đa tình, chẳng lẽ Thẩm Lương Thần làm hết thảy những việc này, cũng là vì cô…? Chung quy lúc trước chuyện của anh cùng Lê An Ni quả thực làm cô để tâm quá nhiều
Điều này làm cho tâm tình của cô càng thêm rối rắm, cô liều mạng lắc đầu, không dám nghĩ thêm, cúi đầu đọc tạp chí, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nhìn Lục Từ, “Em sẽ không ——” nha đầu kia trước đây luôn phụ trách việc mua cơm, luôn tuỳ theo khẩu vị ăn của cô, giống như là chiều theo sở thích của Thẩm Lương Thần vậy, bằng không hôm nay tại sao cứ đề cập về người kia hoài?
Thấy ánh mắt Đàm Dĩnh phức tạp đang nhìn mình chằm chằm, Lục Từ chớp chớp mắt, “Sẽ không cái gì?”
Đàm Dĩnh cũng không thể nói rõ tư vị trong lòng mình, tóm lại cô có chút không dễ chịu, vì thế nói: “Tính khí anh ấy rất tệ, không thích hợp với em.”
Lục Từ bị cô đùa cười, càng thêm chắc chắn giữa hai người này nhất định có gì đó, nghiêng đầu cố ý trêu cô, “Vậy thì có sao, những người có tiền, tính của ai chả thất thường, chuyện này bình thường như cái □□ thôi”
Khoé miệng Đàm Dĩnh co quắp, cá tính cái con khỉ, Thẩm Lương Thần căn bản chính người không có nhân cách a
“Nói, sao chị biết anh ta tính khí không tốt? Anh ta trước mặt người khác vẫn luôn lịch sự lễ độ nha.” Đôi mắt của Lục Từ vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm cô, vô cùng sáng lại có hồn, “Chị Trâu, kì thật anh ta là vị hôn phu của chị đúng không?”
Hoá ra nha đầu kia đang tò mò chuyện này, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Lục Từ, Đàm Dĩnh bình tĩnh lại, trấn định nói: “Có phải em lại đổi ý không ra nước ngoài nữa không?”
Lục Từ không nghĩ tới việc cô bỗng nhiên nói lảng sang chuyện khác, theo bản năng phản bác, “Đương nhiên không phải vậy, em rất chờ mong bộ phim lần này”
“Vậy đừng nhiều chuyện nữa, ngồi chờ đi”
“…” Lục Từ ủy khuất bĩu môi, nghĩ rằng chị này quả thực rất kín miệng, mà nói thật không phải là cô nhân không ra đó là Thẩm Lương Thần đâu, thừa nhận người ta là vị hôn phu của mình có gì đâu mà giấu?
Xung quanh yên tĩnh, nhưng lòng của Đàm Dĩnh rất không bình tĩnh, sự chột dạ trong lòng bỗng nhiên chuyển hoá thành cái gì đó, một loại tâm tình gì đó mà cô không thể hình dung nỗi. Cô ngồi chờ ở nơi nhiều người qua qua lại lại, tâm trạng không biết bay ở nơi nao, luôn cảm thấy ngực mình nặng trĩu, vừa như không có gì, thật mâu thuẫn.
…………………….windyhill2017.wordpress.com……………………
Sau khi đến Mĩ, có nhân viên tới đón bọn họ, trực tiếp đưa bọn họ về khách sạn. Lục Từ ham chơi, sau khi đến thì nháo nhào muốn đi đây đó. Dù sao còn sớm tới 1 ngày, vì thế Đàm Dĩnh buông miệng, chỉ dặn dò cô ấy: “Không được đi xa, buổi tối phải về đó”
“Biết rồi, chị nói nhiều như chị dâu em vậy.” Lục Từ thè lưỡi bước đi, ném hành lí cho cô
Đàm Dĩnh xếp gọn hành lí, định xem coi thử mấy giờ, rồi mới nhớ di động đang tắt máy. Cô mở máy, mà vừa mới mở thì có một đống tin nhắn nhắn tới, tiếng chuông ước chừng vang lên tới mấy phút mới im
Lúc vừa nhìn qua, tất cả đều là của Thẩm Lương Thần, ngoài trừ những dòng tin nhắn chỉ có vài tin nhắc nhở. Nhìn những dòng tin kia, khiếp sợ nhiều hơn, Đàm Dĩnh cảm thấy đây không phải là hộp thư tin nhắn, mà là tim của cô, đúng là tim của cô, bỗng nhiên có cái gì đó chực trào ra ngoài
Tay cô run run mở từng tin, liền ngồi ngây ngẩn cả người.
“Em đang ở đâu, có phải em lại muốn trốn anh thật xa không?”
“Anh sai rồi, em trở về được không?”
“Chỉ cần em quay về, anh sẽ không làm bậy nữa, không bao giờ phiền em nữa.”
(editor:đau lòng quaa ỤwU)
Từng chữ hèn mọn đến tận xương tủy, Đàm Dĩnh không thể tin được những tin này là của Thẩm Lương Thần viết, hoá ra sáng sớm anh rời giường không thấy cô, anh thế mà lại cho là cô đã bỏ trốn?
Tưởng tượng được bộ dáng của anh lúc đó, lo âu, hay là kích động, cô thế mà lại cảm giác được trái tim mình từng chút nhói đau
Đàm Dĩnh ngồi ở trên giường, ngón tay siết thật chặt di động, trái tim cũng giống là bị cái gì đó bóp chặt, đến mức không thể thở được, di động lại lần nữa vang lên, lần này là cuộc điện thoại, vẫn đến từ Thẩm Lương Thần.
Nhìn cái tên đó, cô chỉ thấy yết hầu khô khốc, lúc ấn nút trò chuyện thì toàn thân run run, “Uy?”
Thanh âm của anh trầm thấp lại gấp gáp, “Em đang ở đâu?”
“Em, em đưa Lục Từ đi công tác, một tuần sau về.” Nếu là trước kia, cô không nghĩ là mình sẽ nói thật, mà giờ phút này cô lại ăn ngay nói thật một cách kì quái, có lẽ là vì không muốn anh miên man suy nghĩ?
Nghe lời này của cô, bên kia chỉ còn lại sự trầm mặc
Đàm Dĩnh xem điện thoại, thấy cuộc trò truyện vẫn còn, lại thăm dò “Uy” một tiếng. Anh lúc này mới lên tiếng nói: “Biết rồi.”
Sau đó điện thoại liền bị cúp ngang
Đàm Dĩnh nhìn màn hình đen thui, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đây là… Đây là gì chứ? Chuyện này làm cho cô rất không thoải mái, trong lòng như là bị cái gì đó đập một cái, nhưng cô rất nhanh liền ép mình không được nghĩ nữa, dù sao người này tính tình trước giờ vẫn xấu như vậy, cô cũng không phải là lần đầu tiên quen biết anh
Cuối cùng buổi tối đó giằng co một hồi mới ngủ, Đàm Dĩnh đổ hết lên việc mình bị lệch múi giờ
Bởi vì tối đó ngủ không đủ, cho nên ngày hôm sau Đàm Dĩnh định ngủ nướng, nhưng mà vừa sáng sớm đã có người tới nhấn chuông cửa, tiếng chuông liên miên không dứt, dù cô không mở vẫn cố tình ấn xuống
Qủa thực không thể hiểu được là ai tới tìm cô nữa, con bé Lục Từ kia chắc chắn còn đang ngủ. Đàm Dĩnh đem gối che hai lỗ tai, mà tiếng chuông kia cũng kiên trì không dứt, cô rốt cuộc cũng bật dậy, đầu bù tóc rối đi mở cửa, vừa mở cửa sắc mặt vừa không hề có tí thiện cảm, “Cậu tốt nhất —— ”
Cuối cùng lời nói bị một cái ôm cắt đứt, anh dùng nhiều lực, mạnh đến mức cô lùi về sau một bước dài, ngực giống như bị người ta đụng mạnh một cái thật đau
Xoang mũi tràn đầy hơi thở nam tính quen thuộc kia, Thẩm Lương Thần dùng sức ôm cô, cánh tay mạnh mẽ vây cô ở trong ngực, lực đạo kia, giống như là muốn đem cô hoà vào trong thân mình.
“Anh thật sự, thật muốn bóp chết em mới thôi!” Anh dùng tư thế thân mạt ôm cô, nói xong câu ngoan độc, mà trong lời nói lại có chút uỷ khuất khó thấy.
Đàm Dĩnh trừng mắt, hồi lâu vẫn chưa định thần lại
Nhưng người bị lên án thì hình như tinh thần không yên, nửa ngày sau mới trả lời cô, “Đi sớm một chút cho quen, hơn nữa chúng ta còn phải chuyển tiếp chuyến bay ở Nam Thành, đi bây giờ là vừa.”
Lục Từ không dễ bị lừa gạt như vậy, rất nhanh liền thấy Đàm Dĩnh lạ lạ. Sáng này chị ấy chợt xông vào nhà mình, vội vội vàng vàng kéo cô ra khỏi giường ngủ, rồi thẳng sân bay, cả khoảng thời gian đó chị ấy đứng ngồi không yên, thường xuyên lấy di động ra coi, ánh mắt cũng trở nên khó coi
Cô chuyên chú nhìn Đàm Dĩnh chằm chằm, cô càng nhìn càng phát hiện ra nhiều điều kì lạ, cô đụng đụng cánh tay Đàm Dĩnh, “Chị làm sao vậy?”
“Không có gì đâu”
“Thật không?” Lục Từ lại gần, bỗng nhiên mập mờ cười, “Có phải tối qua Thẩm tổng đưa chị về nhà, hai người —— ”
” Thẩm tổng cái gì chứ!” Đàm Dĩnh cả kinh ngả ra sau, tròng mắt đen co rút, như là nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng, thiếu chút nữa cả người đều nhảy dựng lên
Lục Từ bị phản ứng của cô làm cho hoảng hốt, “Chị uống say, là anh ta đưa chị xuống lầu a, quên rồi à?”
Đàm Dĩnh ho nhẹ một tiếng, nói có lệ: “Ngô, anh ấy đưa chị xuống dưới lầu rồi rời đi.”
“Phải không đó?” Lục Từ rõ ràng không tin. Tối đó cô đã cùng vị đồng nghiệp kia bàn về chuyện này rồi, lúc này ánh mắt của Đàm Dĩnh cũng cực kì kì quái, chẳng lẽ đến bây giờ chị ấy còn muốn giấu cô sao?
Ánh mắt Đàm Dĩnh loé lên, rõ ràng là bộ dáng chột dạ, vừa nhìn là biết đang che che giấu giấu. Lục Từ nheo mắt, vừa định hỏi lại, liền thấy điện thoại của Đàm Dĩnh kêu lên.
Hai người đang đứng gần nhau, cho nên cô liếc mắt liền thấy tên người gọi trên điện thoại, mà không phải là Thẩm Lương Thần! Nhưng mà một giây sau, bỗng nhiên thấy Đàm Dĩnh như bị phỏng tay ném điện thoại qua một bên
“…” Lục Từ không nói gì nhìn đối phương.
Đàm Dĩnh cũng biết bây giờ mình hành động rất kì quặc, bên tai hơi hơi nóng lên, nói quanh co: “Không cẩn thận trượt tay.”
Di động vẫn đang réo liên hồi, Lục Từ nhặt lên đưa cho cô, mà Đàm Dĩnh vẫn chưa nhận lấy, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm màn hình. Lục Từ nghi ngờ hỏi: “Chị Trâu, hôm nay chị sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?”
Sao chứ? Chuyện này không thể để Lục Từ biết, hơn nữa ngay cả cô cũng chẳng biết cô bị làm sao nữa!
Cái gì mà sáng sớm rời giường, chợt thấy bạn trai trước đang nằm ở bên giường của mình, kinh dị chưa?[windyhill2017.wp] Đến bây giờ cô cảm thấy nhịp tim của mình đập không theo quy luật nữa. Chuyện tối hôm qua cô không thể nào nhớ được, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất, mà Thẩm Lương Thần nói, anh sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trừ khi cô chủ động.
Cho nên mới nói, tối qua có thể là do cô chủ động chăng?
Nhưng sao lại như vậy được, Đàm Dĩnh cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng những kí ức cứ đứt quãng, khúc nhớ khúc quên, chỉ mơ hồ nhớ là mình nhào lên ôm anh, sau đó anh hỏi gì đó, cô mơ hồ gật đầu? Rồi tiếp đó…
Rồi tiếp đó, chính là một đêm dây dưa.
Còn một vài hình ảnh đen tối hiện lên trong đầu, cô tuy rằng uống say, vậy mà vẫn mơ hồ chiều theo ý của anh, hai chân cuốn chặt lấy hông của anh, hai người đan chặt vào nhau. Đàm Dĩnh giờ phút này khi nhớ tới thì rất xấu hổ, hận sao không có một cái lỗ cho cô chui vào
Như thế xem ra, tối qua tám chín phần là do cô chủ động chăng, mà tại sao ở thời điểm mấu chốt này lại phát sinh chuyện đó chứ? Thật chẳng lẽ là do 5 năm không gần nam – sắc, ở cái tuổi này rồi vẫn còn đói khát khó nhịn?
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, cuối cùng cô nghĩ cô không thể nào đối mặt với anh khi anh tỉnh dậy được, cho nên Đàm Dĩnh thực không có tiền đồ, lâm trận rồi bỏ chạy.
Không, cũng không thể xem như là chạy trốn, chẳng qua chỉ là lên giường mà thôi, mọi người đều là người trưởng thành, cùng lắm thì xem như là một trận 419 (tình 1 đêm), mà với tình huống hiện tại của Thẩm Lương Thần, tuyệt đối sẽ mạnh mẽ bắt lấy cơ hội lần này, quấn lấy cô bắt cô chịu trách nhiệm
Một đại nam nhân bắt cô chịu trách nhiệm, loại chuyện này ngẫm lại kỳ thật rất kì quặc, nhưng lúc này Thẩm Lương Thần chuyện gì mà không dám làm. Cho nên cô không nói hai lời, lập tức kéo vali chạy
Cô đến bây giờ vẫn không dám nghĩ, Thẩm Lương Thần ở bên kia sẽ tức thành bộ dạng gì nữa, với tính khí của anh, chỉ sợ là sẽ biến nhà cô thành đóng hỗn đỗn. Nhưng Đàm Dĩnh nghĩ, một tuần sau chờ khi cô trở lại, người nọ khẳng định đã sớm nguôi giận, cô sẽ cho anh đáp án, nhưng tuyệt đối không phải là trong tình huống hỗn loạn bây giờ mà suy nghĩ tới
……………………windyhill2017.wordpress.com…………………..
Đàm Dĩnh ấm ức hất tóc, nghiêng mặt thì thấy vẻ mặt của Lục Từ nhìn mình như mình có bệnh thần kinh, cô đứng thẳng lưng, cố ra vẻ tự nhiên, “Nhìn chị làm gì?”
Lục Từ không dấu vết thử dò xét nói: “Chị nói Thẩm tổng bây giờ thế lực mạnh như vậy, vẻ ngoài cũng dễ nhìn, sao vẫn chưa chịu kết hôn? Ngay cả chuyện xấu gì đó cung không có.”
“Ai biết.” Đàm Dĩnh cầm quyển tạp chí, không yên lòng lật xem, trong đầu loạn hết cả lên
Nghe Lục Từ nói như vậy, cô bỗng nhiên phát hiện Thẩm Lương Thần mấy năm nay quả thật không có tin tức hẹn hò gì cả, trước đây thì chỉ có 1 cái thôi. Có cái cô tiểu minh tinh kia thay Thịnh Thế phát biểu, cuối cùng định mượn danh Thẩm Lương Thần để tuyên truyền quảng bá, chuyện này trong giới có nhiều rồi, là chuyện bình thường thôi, hội thương gia chỉ mở mắt nhắm mắt cho qua, có thì biết thế thôi, cũng chả quan tâm đối phương đã xảy ra chuyện gì
Mà Thẩm Lương Thần thì không như thế, anh chả đáp lại câu nào, mà cái cô tiểu minh tinh ấy từ đó không hề xuất hiện trên ti vi nữa, hoàn toàn mai danh ẩn tích luôn.
Từ đó, cũng chả có ai dám mơ tưởng đến anh
Những chuyện này là do mấy người trong giới truyền miệng thôi, Đàm Dĩnh giờ phút này tự nhiên nhớ lại, bỗng nhiên có hơi tự mình đa tình, chẳng lẽ Thẩm Lương Thần làm hết thảy những việc này, cũng là vì cô…? Chung quy lúc trước chuyện của anh cùng Lê An Ni quả thực làm cô để tâm quá nhiều
Điều này làm cho tâm tình của cô càng thêm rối rắm, cô liều mạng lắc đầu, không dám nghĩ thêm, cúi đầu đọc tạp chí, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nhìn Lục Từ, “Em sẽ không ——” nha đầu kia trước đây luôn phụ trách việc mua cơm, luôn tuỳ theo khẩu vị ăn của cô, giống như là chiều theo sở thích của Thẩm Lương Thần vậy, bằng không hôm nay tại sao cứ đề cập về người kia hoài?
Thấy ánh mắt Đàm Dĩnh phức tạp đang nhìn mình chằm chằm, Lục Từ chớp chớp mắt, “Sẽ không cái gì?”
Đàm Dĩnh cũng không thể nói rõ tư vị trong lòng mình, tóm lại cô có chút không dễ chịu, vì thế nói: “Tính khí anh ấy rất tệ, không thích hợp với em.”
Lục Từ bị cô đùa cười, càng thêm chắc chắn giữa hai người này nhất định có gì đó, nghiêng đầu cố ý trêu cô, “Vậy thì có sao, những người có tiền, tính của ai chả thất thường, chuyện này bình thường như cái □□ thôi”
Khoé miệng Đàm Dĩnh co quắp, cá tính cái con khỉ, Thẩm Lương Thần căn bản chính người không có nhân cách a
“Nói, sao chị biết anh ta tính khí không tốt? Anh ta trước mặt người khác vẫn luôn lịch sự lễ độ nha.” Đôi mắt của Lục Từ vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm cô, vô cùng sáng lại có hồn, “Chị Trâu, kì thật anh ta là vị hôn phu của chị đúng không?”
Hoá ra nha đầu kia đang tò mò chuyện này, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Lục Từ, Đàm Dĩnh bình tĩnh lại, trấn định nói: “Có phải em lại đổi ý không ra nước ngoài nữa không?”
Lục Từ không nghĩ tới việc cô bỗng nhiên nói lảng sang chuyện khác, theo bản năng phản bác, “Đương nhiên không phải vậy, em rất chờ mong bộ phim lần này”
“Vậy đừng nhiều chuyện nữa, ngồi chờ đi”
“…” Lục Từ ủy khuất bĩu môi, nghĩ rằng chị này quả thực rất kín miệng, mà nói thật không phải là cô nhân không ra đó là Thẩm Lương Thần đâu, thừa nhận người ta là vị hôn phu của mình có gì đâu mà giấu?
Xung quanh yên tĩnh, nhưng lòng của Đàm Dĩnh rất không bình tĩnh, sự chột dạ trong lòng bỗng nhiên chuyển hoá thành cái gì đó, một loại tâm tình gì đó mà cô không thể hình dung nỗi. Cô ngồi chờ ở nơi nhiều người qua qua lại lại, tâm trạng không biết bay ở nơi nao, luôn cảm thấy ngực mình nặng trĩu, vừa như không có gì, thật mâu thuẫn.
…………………….windyhill2017.wordpress.com……………………
Sau khi đến Mĩ, có nhân viên tới đón bọn họ, trực tiếp đưa bọn họ về khách sạn. Lục Từ ham chơi, sau khi đến thì nháo nhào muốn đi đây đó. Dù sao còn sớm tới 1 ngày, vì thế Đàm Dĩnh buông miệng, chỉ dặn dò cô ấy: “Không được đi xa, buổi tối phải về đó”
“Biết rồi, chị nói nhiều như chị dâu em vậy.” Lục Từ thè lưỡi bước đi, ném hành lí cho cô
Đàm Dĩnh xếp gọn hành lí, định xem coi thử mấy giờ, rồi mới nhớ di động đang tắt máy. Cô mở máy, mà vừa mới mở thì có một đống tin nhắn nhắn tới, tiếng chuông ước chừng vang lên tới mấy phút mới im
Lúc vừa nhìn qua, tất cả đều là của Thẩm Lương Thần, ngoài trừ những dòng tin nhắn chỉ có vài tin nhắc nhở. Nhìn những dòng tin kia, khiếp sợ nhiều hơn, Đàm Dĩnh cảm thấy đây không phải là hộp thư tin nhắn, mà là tim của cô, đúng là tim của cô, bỗng nhiên có cái gì đó chực trào ra ngoài
Tay cô run run mở từng tin, liền ngồi ngây ngẩn cả người.
“Em đang ở đâu, có phải em lại muốn trốn anh thật xa không?”
“Anh sai rồi, em trở về được không?”
“Chỉ cần em quay về, anh sẽ không làm bậy nữa, không bao giờ phiền em nữa.”
(editor:đau lòng quaa ỤwU)
Từng chữ hèn mọn đến tận xương tủy, Đàm Dĩnh không thể tin được những tin này là của Thẩm Lương Thần viết, hoá ra sáng sớm anh rời giường không thấy cô, anh thế mà lại cho là cô đã bỏ trốn?
Tưởng tượng được bộ dáng của anh lúc đó, lo âu, hay là kích động, cô thế mà lại cảm giác được trái tim mình từng chút nhói đau
Đàm Dĩnh ngồi ở trên giường, ngón tay siết thật chặt di động, trái tim cũng giống là bị cái gì đó bóp chặt, đến mức không thể thở được, di động lại lần nữa vang lên, lần này là cuộc điện thoại, vẫn đến từ Thẩm Lương Thần.
Nhìn cái tên đó, cô chỉ thấy yết hầu khô khốc, lúc ấn nút trò chuyện thì toàn thân run run, “Uy?”
Thanh âm của anh trầm thấp lại gấp gáp, “Em đang ở đâu?”
“Em, em đưa Lục Từ đi công tác, một tuần sau về.” Nếu là trước kia, cô không nghĩ là mình sẽ nói thật, mà giờ phút này cô lại ăn ngay nói thật một cách kì quái, có lẽ là vì không muốn anh miên man suy nghĩ?
Nghe lời này của cô, bên kia chỉ còn lại sự trầm mặc
Đàm Dĩnh xem điện thoại, thấy cuộc trò truyện vẫn còn, lại thăm dò “Uy” một tiếng. Anh lúc này mới lên tiếng nói: “Biết rồi.”
Sau đó điện thoại liền bị cúp ngang
Đàm Dĩnh nhìn màn hình đen thui, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đây là… Đây là gì chứ? Chuyện này làm cho cô rất không thoải mái, trong lòng như là bị cái gì đó đập một cái, nhưng cô rất nhanh liền ép mình không được nghĩ nữa, dù sao người này tính tình trước giờ vẫn xấu như vậy, cô cũng không phải là lần đầu tiên quen biết anh
Cuối cùng buổi tối đó giằng co một hồi mới ngủ, Đàm Dĩnh đổ hết lên việc mình bị lệch múi giờ
Bởi vì tối đó ngủ không đủ, cho nên ngày hôm sau Đàm Dĩnh định ngủ nướng, nhưng mà vừa sáng sớm đã có người tới nhấn chuông cửa, tiếng chuông liên miên không dứt, dù cô không mở vẫn cố tình ấn xuống
Qủa thực không thể hiểu được là ai tới tìm cô nữa, con bé Lục Từ kia chắc chắn còn đang ngủ. Đàm Dĩnh đem gối che hai lỗ tai, mà tiếng chuông kia cũng kiên trì không dứt, cô rốt cuộc cũng bật dậy, đầu bù tóc rối đi mở cửa, vừa mở cửa sắc mặt vừa không hề có tí thiện cảm, “Cậu tốt nhất —— ”
Cuối cùng lời nói bị một cái ôm cắt đứt, anh dùng nhiều lực, mạnh đến mức cô lùi về sau một bước dài, ngực giống như bị người ta đụng mạnh một cái thật đau
Xoang mũi tràn đầy hơi thở nam tính quen thuộc kia, Thẩm Lương Thần dùng sức ôm cô, cánh tay mạnh mẽ vây cô ở trong ngực, lực đạo kia, giống như là muốn đem cô hoà vào trong thân mình.
“Anh thật sự, thật muốn bóp chết em mới thôi!” Anh dùng tư thế thân mạt ôm cô, nói xong câu ngoan độc, mà trong lời nói lại có chút uỷ khuất khó thấy.
Đàm Dĩnh trừng mắt, hồi lâu vẫn chưa định thần lại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook