Hoang Đường
Chương 23: Đừng làm cho anh mất hứng

Hành động và ánh mắt của anh như vậy, làm cho Đàm Dĩnh nhịn không được cảnh giác, thân thể cũng trở nên cứng ngắt, cô theo bản năng lui ra sau, nào ngờ anh đã đi trước một bước đã cúi xuống trước mặt cô

Cảm giác đau đớn như dự tính khôg có, ngược lại trên môi bị chạm nhẹ nhàng một chút, nhẹ như lông chim

Đàm Dĩnh vẫn đứng như khúc gỗ, mặt không thay đổi nhìn anh

"Giao căn nhà này cho em, em suy nghĩ mang ra cho anh một món quà sinh nhật đi." Anh không quan tâm hành vi mập mờ vừa rồi, lúc nói những lời này giống như là đứa nhỏ cáu kỉnh, bởi vì không được tặng quả ngọt mà tức giận

Đàm Dĩnh bất khả tư nghị trừng lớn mắt, còn chưa kịp nói, người nọ đã đứng dậy rời đi.

Biệt thự lớn như vậy, khắp nơi đều trống rỗng,chỉ còn hơi gió biển thoang thoảng trong không khí, Đàm Dĩnh đứng tại chỗ rất lâu, bỗng nhiên lại nghe được dưới từ lầu vọng lên một câu, "Tiểu Nam, đừng làm cho anh mất hứng, em đã biết hậu quả rồi đấy"

Đàm Dĩnh ra sức cắn chặt răng, hối hận vừa rồi sao không hung hăng cho anh một bạt tai!

Sau đó Thẩm Lương Thần ngồi ở quầy bar vừa uống gì đó, Đàm Dĩnh ngồi tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng vẫn khuất phục hiện thực

Đồ đạc trong nhà quả thật không ít lắm, cô đi dạo một vòng phòng bếp, trong tủ lạnh bỏ đầy nguyên liệu nấu ăn, thoạt nhìn dường như Thẩm Lương Thần định nghỉ dưỡng ở đây. Đàm Dĩnh một chút đều không thèm nghĩ xem anh thích gì, lại càng không thật sự phí tâm tư chuẩn bị quà sinh nhật vì anh

Vì thế cô chọn cách đơn giản nhất, xắn cổ tay áo lên, làm bánh ngọt.

Thẩm Lương Thần liền chống cằm, ngồi cách đó không xa ngắm nhìn cô, cảm xúc trong mắt đen tối không rõ.

Chờ cô tuỳ tiện đem bánh ngọt để trước mặt anh, Thẩm Lương Thần rất lâu không lên tiếng. Nhìn ra được anh không quá cao hứng, cuối cùng mở miệng âm sắc lạnh như băng, "Em có thể làm ra cái nào xấu hơn được nữa không?"

Đàm Dĩnh tìm cớ bào chữa cho mình, nghiêm trang nói: "Tôi không phải thợ làm bánh kem chuyên nghiệp, lần đầu tiên làm được như vậy là tốt lắm rồi."

"Lần đầu tiên?" Anh ngước mắt nhìn cô một cái, con ngươi đen tối đột nhiên sáng long lanh

Đàm Dĩnh gật gật đầu.

Thẩm Lương Thần bỗng nhiên lại cao hứng, cánh tay đưa ngang nhẹ nhàng ôm chặt bả vai cô, "Thôi, xấu cũng đã xấu rồi."

Sự thật chứng minh, Đàm Dĩnh làm bánh ngọt không chỉ xấu, mà hương vị cũng không được tốt lắm. Chính cô ăn miếng đầu tiên còn không có dũng khí thử miếng thứ hai mà, mà Thẩm Lương Thần vẫn xúc ăn rất nhiều, cuối cùng còn lại hơn một nửa còn vô cùng cẩn thận bỏ vào trong tủ lạnh.

Đàm Dĩnh nhìn hành động kỳ quái của anh, hàng lông mày nhăn càng sâu

Thẩm Lương Thần giải thích: "Khó ăn như vậy cũng hơi khó, lưu lại làm kỷ niệm cũng được."

Đàm Dĩnh không nói trợn trắng mắt, không cần thì làm thành đồ trưng bày a, chết tiệt biến – thái!

.........edited by Khuynh Lâu..............

Ăn xong bánh ngọt, Thẩm Lương Thần cũng không bảo cô trở về, chỉ có hai người một phòng thế nào cũng có mùi nguy hiểm mười phần. Đàm Dĩnh như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, lại nhìn đồng hồ, rốt cuộc ho nhẹ một tiếng nói: "Nếu là không còn chuyện gì khác, tôi liền —— "

"Liền cái gì?"Anh thản nhiên nhấc mắt nhìn qua, đáy mắt lại tràn đầy cảm giác áp bức, "Cảm thấy nhàm chán?"

Căn bản anh ta không nói gì mà! Đàm Dĩnh cảm thấy chính mình muốn điên với anh rồi, trong đầu không chỉ một lần lại một lần nhớ lời nói của Thẩm Bảo Ý khi nảy, càng không kìm được bắt đầu suy tưởng. Cô sợ mình nhất thời không khống chế được hành động thiếu suy nghĩ, đem sự việc náo loạn cho rối rắm thêm

Thẩm Lương Thần vuốt ve khuy áo, trầm ngâm chốc lát nói: "Không bằng chúng ta làm chút gì?"

Lời này làm thần kinh toàn thân Đàm Dĩnh đều căng thẳng, tiếp lại thấy anh mập mờ cười cười, "Nghĩ gì thế, nam nhân và nữ nhân, chẳng lẽ trừ chuyện kia đều không thể làm chuyện gì khác à."

Đàm Dĩnh nhìn biểu tình của anh liền biết người này đang ghẹo mình, cô thở ra một hơi thật sâu, dứt khoát nói thẳng: "Sinh nhật anh, không định cùng Lê An Ni ở cùng nhau sao?"

Hao tổn tính toán ở chung với cô làm gì? Lê An Ni mới là bạn gái chính thức, càng là người anh tâm tâm niệm niệm không phải sao?

Ai biết lời của cô không chút nào liền kêu gọi "lòng liêm sỉ" của Thẩm Lương Thần, người nọ nhìn cô chằm chằm một lát, nói: "Cô ấy có việc, không ở Thanh Châu."

Nguyên lai là như vậy, cho nên Thẩm đại thiếu gia mới có thể tìm đến cô như lớp xe phòng hờ?

Thấy mặt cô không đổi không nói lời nào, Thẩm Lương Thần lại nói: "Chúng ta hình như lâu rồi không xem phim"

"Không có gì để xem." Đàm Dĩnh trực tiếp bác bỏ đề nghị của anh, bộ dáng căn bản không hứng thú

Mà Thẩm Lương Thần tựa như không quan tâm lời nói của cô, tự nhiên lấy điện thoại di động ra lật xem, "Anh lần trước nghe Dương Hằng nói qua, có mấy bộ phim không tệ lắm."

Nhìn hứng thú của anh, Đàm Dĩnh ôm cánh tay, vẫn là trấn định tạt chậu nước lạnh, "Không muốn đi nơi côn cộng."

Thẩm Lương Thần rõ ràng giật mình, mặt mày âm trầm trừng cô, "Có ý gì?"

Đàm Dĩnh tươi cười rạng rỡ, từng câu nói nhuệ khí bức người, "Thân phận này của tôi, thấy thật là vinh quang nhỉ? Vì trước mặt anh tôi không còn lựa chọn khác, tuy rằng Thẩm tiên sinh không ngại, nhưng có thể chừa chút mặt mũi cho tôi hay không?"

"..."

.................edited by Khuynh Lâu............

Thẩm Lương Thần hiếm khi bị cô làm nghẹn lời không nói được câu nào, cách nhau gần như vậy, đều có thể nhìn gân xanh trên trán anh nhảy nhảy, như là một giây sau sẽ vỡ toan ra, mà sắc mặt càng đen rõ hơn

Đàm Dĩnh cũng không trông mong gì câu này sẽ làm cho anh đổi ý, nhưng lần này thật thần kỳ, anh thế nhưng cái gì cũng không phản bác. Chẳng những như thế, quả thật không kiên trì đưa cô ra ngoài

Trong biệt thự nguyên lai có một phòng cách âm lớn, màn hình cực bự, còn có ghế da rộng thoải mái. Nhìn Đàm Dĩnh ngồi cái mình xa cả trượng, Thẩm Lương Thần đánh giá cô, như là cuối cùng đã tới giới hạn chịu đjwng, lạnh lùng cười nói: "Sợ anh ăn em?"

"Không phải."

"Qua đây ngồi"

"Tôi thích ngồi đây"

Đàm Dĩnh hiếm khi cố chấp, làm Thẩm Lương Thần nhịn không được nhìn cô hồi lâu, "Hôm nay em ăn phải thuốc nổ?"

Tuy rằng bình thường nha đầu kia cùng anh nói chuyện luôn nhường nhịn nhỏ nhẹ, nhưng hôm nay đặc biệt khác lạ, từ lúc vào cửa, ánh mắt nhìn anh như mang theo mười ngàn volt điện áp, hận không thể xé nát anh

Đàm Dĩnh cắn môi một cái, ở tuổi này của cô, học không được chiêu thức che giấu tâm tình lão luyện của anh, trong lòng một khi có tâm sự, tất cả đều viết lên mặt rõ ràng. Cô theo ánh sáng màn hình nhìn khuôn mặt anh, thấy mi tâm anh không vui, chần chờ hồi, nói: "Đến kì kinh nguyệt, tâm trạng không tốt."

Thẩm Lương Thần lại liếc mắt nhìn cô, cũng không biết tin hay là không tin, chỉ bình tĩnh nói: "Lại đây, đừng để anh lặp lại lần thứ hai."

Người này cho dù nổi giận sẽ không bao giờ tăng cao âm lượng hay trừng ra khuôn mặt dữ tợn, nhưng nhìn vẻ mặt ôn hoà của anh,so với một người bình thường đang nổi giận còn đáng sợ hơn vài lần. Đàm Dĩnh đã thấy được anh mất hứng, cầm nắm tay vẫn là miễn cưỡng đi qua.

Thẩm Lương Thần dùng sức kéo cô vào trong lòng mình, tư thái bất can. Anh nghiêng người sang, hơi thở anh gần như bao phủ cả người cô

Hô hấp Đàm Dĩnh trở nên dồn dập, lưng dùng sức kề sát lưng da của ghế, nhưng cuối cùng không còn đường lui, chỉ có thể cứng đơ thân mình đối diện anh

Anh chậm rãi cúi đầu gần sát cô, khí tức sáng quắc phun trên mặt cô, cô dùng hết khí lực toàn thân xiết chặt ngón tay, chần chờ đến cùng coi có nên cho anh bạt tai hay không?

Cuối cùng lúc cô vừa giơ tay lên, anh cũng đồng thời giơ tay lên, nhưng hướng lại trái ngược với cô, bàn tay nóng bỏng kia chỉ nhẹ nhàng đặt lên bụng cô

"Có phải bụng lại đau hay không?"

Anh đột nhiên hỏi câu này, Đàm Dĩnh ngớ ra, liền nâng bàn tay vội vàng thu về, xấu hổ cực kì, sau một lúc lâu mới nói quanh co: "Không, không có!"

Âm lượng của cô đột nhiên rất cao, lại đem anh đẩy ra, Thẩm Lương Thần nhìn phản ứng kỳ kỳ quái quái của cô, cho rằng cô vẫn còn đang cáu kỉnh, nhẫn nại quát khẽ một tiếng, "Đừng nhúc nhích, cử động nữa anh sẽ hôn em."

"..."

......................

Đàm Dĩnh cảm thấy một ngày này quả thực rất kì lạ, đầu tiên là Thẩm Bảo Ý nói một đống chuyện thiên phương dạ đàm. Tiếp đến là cùng Thẩm Lương Thần ở cùng một chỗ, chuyện như vậy thật làm người ta khó chịu. Cô nhìn người nam nhân gần trong gang tất, ngay cả hô hấp đều chậm, cắn môi trầm giọng nói: "Tôi thật sự không đau."

( thiên phương dạ đàm: nói chuyện hoang đường)

"Nói bậy, em chảy mồ hôi kìa." Anh nói xong, còn săn sóc đưa tay thay cô chùi mồ hôi

Đàm Dĩnh cảm giác trên trán có chút mồ hôi, có lẽ là bởi vì khẩn trương mới vậy, cô ngồi im hồi sức, dứt khoát giơ tay đẩy anh, "Đó là bởi vì anh cách tôi gần quá, thực —— "

Chữ "Nóng" còn chưa nói xong, cổ tay (thủ đoạn) liền bị dùng sức nắm lấy, đầu ngón tay Thẩm Lương Thần lạnh lẽo thấu xương, làm cho cô cảm thấy lạnh theo

Đôi mắt xanh đen của anh đầy dục vọng, ngón tay đã dọc theo làn da trắng mịn của cô từng chút một hướng xuống sờ soạng, Đàm Dĩnh bởi vì vụ hoả hoạn khi trước, thân thể chịu lạnh không nổi, cho nên hôm nay mặc tới mấy lớp áo. Áo lông vẫn là loại lông dê, cho nên rất ấm áp dễ chịu, nhưng anh rất có kiên nhẫn, chậm rãi hướng xuống vuốt ve, đem từng lớp từng lớp vải lật lên, lộ ra làn da trắng noãn bóng loáng của cô

"Tiểu Nam, biết anh ghét nhất cái gì không?" Anh cúi thấp bên tai cô nỉ non, ngữ điệu lộ ra khí lạnh thấu xương, "Nói, dối."

Trái tim Đàm Dĩnh rụt mạnh một cái, không biết hai chữ này là anh ám chỉ cái gì

Thẩm Lương Thần chống cánh tay, tiếp tục nhìn cô lộ ra dáng vẻ vô tội, không khỏi khẽ cười, "Chu kì kinh nguyệt của em anh nhớ rất rõ, em nói dối anh liếc mắt cái cũng có thể nhìn ra, cho nên chớ diễn xiếc với anh, bị khui ra rồi, chỉ biết là đối với em không tốt chút nào đâu."

Nguyên lailà anh nói cái này, Đàm Dĩnh không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng bị anh phát hiện mình đi gặp Thẩm Bảo Ý. Cô tiếp tục không nói lời nào, mắt lạnh nhìn anh.

Thẩm Lương Thần hỏi: "Bởi vì sợ anh chạm em, cho nên gạt anh?"

Đàm Dĩnh dứt khoát nhìn anh, bộ dáng nửa thật nửa giả nói: "Đúng, có người con gái nào thích làm kẻ đến sau, thích bị người bạn gái của người nam nhân khinh – thường? Thẩm Lương Thần, anh cứ như vậy muốn nhục nhã tôi sao?"

Nói đến đây, cô bỗng nhiên châm chọc cười, "Vì sao chứ? Miệng anh thì nói muốn chăm sóc tôi, nhưng hành động của anh thì không như vậy. Không chịu nhận lời cưới tôi, nuôi tôi như nuôi tình nhân, luôn bắt tôi làm chuyện không muốn, thoạt nhìn, giống như có thù với tôi vậy?"

Biểu tình trên mặt Thẩm Lương Thần nháy mắt liền đọng lại, ngay cả huyết sắc đều biến mất, con ngươi đen kịch liệt co rút nhanh, "Em —— "

Anh đáp lại như vậy, càng thêm xác nhận một vài suy đoán ở đáy lòng Đàm Dĩnh, ít nhất phản ứng như vậy đủ để chứng minh Thẩm Bảo Ý không hoàn toàn là chỉ nói cho vui

Tim Đàm Dĩnh nháy mắt rơi vào mâu thuẫn kịch liệt, cô vẫn bất động thanh sắc nhìn anh, chờ đợi phản ứng tiếp của anh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương