Hoàng Đình
-
Quyển 3 - Chương 73: Sáu vị đại đế (bốn)
Dịch giả: †Ares†
Sinh tử vĩnh viễn chỉ cách nhau một đường, nhất là người tu hành càng có thể cảm nhận được khoảng cách của một đường đó.
Dưới tiểu đao đỏ đậm kia, miếu thần như là làm từ giấy, bị cắt thành từng vết rách, ánh sáng từ trong những vết rách lan tràn ra. Nhưng miếu thần vẫn chưa vì vậy mà vỡ tan. Đột nhiên, có gió trong vết rách kia thổi vào. Gió lúc đầu yếu ớt, mềm mại như thiếu nữ cất lời. Nhưng chỉ một hồi, liền đã chuyển thành như mẹ kế thét gào.
Gió gào rít, cuồng phong theo vết rách thổi vào. Gió này như có hình dạng, chỉ một hồi sau đã che chắn hết những vết rách do tiểu đao đỏ đậm tạo thành, không còn thấy ánh sáng tràn vào nữa. Mà gió trong miếu thần lại càng lúc càng lớn, càng tới càng gấp, thổi lên thân giống như dao cắt vào thịt.
Tử Vi đại đế cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Nếu như nói lúc trước "Huyễn Sát" là một loại hư ảo và bí ẩn, yên lặng giết người trong vô thanh vô tức, thì hiện tại là chân thực đến trần trụi.
Tử Vi đại đế nhìn gió này, trước mắt là một mảnh u tối. Ông ta phát hiện yêu thân của mình lại không thể ngăn cản gió này, hai mắt đau đớn, vì gió thổi vào. Gió luồn cả vào trong lỗ mũi, lỗ tai. Có thể đoán được, nếu để mặc gió này tiến vào trong cơ thể thì khẳng định lục phủ ngũ tạng sẽ bị thổi đến khô cứng, dần dần biến thành rạn nứt, cuối cùng bị gió thổi thành phấn bụi.
Quanh người Tử Vi đại đế, bảy điểm sáng chớp tắt bất định, như là đom đóm trong đêm, nhìn như lúc nào cũng có thể bị thổi đi.
Rốt cuộc Tử Vi đại đế có một tia khiếp sợ, bởi vì đây là pháp thuật tiên thiên, là thần thông Hô Phong Hoán Vũ chân chính.
"Hắn lại có thể biết thần thông Hô Phong Hoán Vũ." Tử Vi đại đế cảm thấy không thể tin nổi. Ông ta là nhân vật còn tồn tại từ đại chiến nghìn năm trước, cũng thấy đủ biết đủ. Ông ta đều có nghe về các thần thông diệu pháp và đặc điểm của chúng, cũng gặp qua đa số. Mà khắc sâu nhất trong lòng ông ta có pháp thuật Hô Phong Hoán Vũ này. Ông ta nhớ rõ cái uy thế vô thượng khiến đất trời biến sắc khi vu tộc Tổ vu Xa Bỉ sử dụng thuật Hô Phong Hoán Vũ.
Gió kia không phải là gió bình thường ở thế gian, mà là gió Tốn đến từ trong hư vô, có thể thổi tán linh hồn. Còn nước mưa thì là nước Nhược, nhẹ như không có gì, tương hợp với gió, có thể khiến gió hiện hình, thổi tan xương cốt thịt da.
Nếu như chỉ riêng là gió, liền chỉ tổn thương thần niệm và linh hồn vô hình cũng không tổn thương thân thể. Linh hồn và thần niệm ẩn trong thân thể, có thể tránh được. Nhưng có mưa hòa trong gió, lại khiến gió vô hình như roi quất đao cắt lên thân thể Tử Vi đại đế.
Trần Cảnh chẳng những học xong Hô Phong Hoán Vũ, còn có thể làm được mưa gió tương hợp. Điều này hiển nhiên không phải trong thời gian ngắn học được. Tử Vi đại đế bỗng nhiên nhớ tới, ở hơn tám mươi năm trước, lúc tranh đoạt các điện trên Thiên đình, trên không Linh Tiêu bảo điện xuất hiện một chút khí gió mưa. Chỉ là lúc đó ông ta không để ý. Hiện tại nhớ tới, liền lập tức minh bạch, đó là Trần Cảnh tu luyện pháp thuật Hô Phong Hoán Vũ.
Trên người Tử Vi đại đế chợt lóe lên ánh sao, liền biến mất. Chỉ có Trảm Tiên hồ lô làm từ bạch ngọc trôi nổi trong hư không. Mưa gió bao bọc lấy Trảm Tiên hồ lô, chỉ thấy từ hồ lô có hai con mắt phóng ra hai luồng sáng như cầu vồng, ngưng tụ tại một điểm. Bởi vì nơi đây là miếu thần của Trần Cảnh, hắn thấy rõ được thứ vừa ngưng tụ xuất hiện trong nháy mắt kia, là một thanh phi đao đỏ đậm. Chẳng qua nó quá nhanh, nên mới khiến người ta cảm giác đó là hai luồng ánh sáng.
Tại giờ khắc này Trảm Tiên phi đao biểu hiện ra lực phá hoại cực kỳ cường đại, nhất là với miếu thần hư vô không có thực chất này, phi đao này có năng lực khắc chế trời sinh. Lúc này Trảm Tiên phi đao càng dễ dàng xuyên thủng miếu thần. Trảm Tiên phi đao chợt lóe lên đã biến mất. Hồ lô bạch ngọc hơi lóe một cái, liền muốn biến mất trong gió. Nhưng chỗ bị phi đao xuyên thủng trong nháy mắt đã bị gió mưa che chắn lại. Ngay lúc hồ lô bạch ngọc xuyên qua thì bị một tấm lưới bọc lấy, đồng thời bị một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện chộp lấy.
Trong miếu, mưa gió cuộn vào một chỗ, liền ngưng hóa thành một người, chính là Nguyên Ma. Trong tay hắn cầm Trảm Tiên hồ lô.
Trảm Tiên hồ lô giãy giụa, phảng phất có linh trí. Nhưng Nguyên Ma đặt Trảm Tiên hồ lô lên trên bàn trước tượng đá, thì hồ lô liền không nhúc nhích nữa. Trảm Tiên hồ lô mất đi chủ nhân, trong nháy mắt bị trấn áp lại rồi.
Trên chín tầng trời, chỉ thấy một thanh tiểu đao đỏ đậm từ trong hư vô bắn ra, sau đó biến mất, chỗ cũ xuất hiện một người mặc áo đế vương màu đỏ tím. Người này vừa xuất hiện, đã thấy vung tay lên trong hư không. Bầu trời vẫn sáng ngời kia như là nháy mắt bị người dùng vải đen che lại, sắc trời đột nhiên tối xuống. Bầu trời đêm xuất hiện, trên đó có những ánh sao lấp lánh. Ánh sao càng lúc càng sáng, hư không mơ màng. Ông ta muốn khóa chặt miếu thần trong không gian này, muốn làm miếu thần tan biến.
Có gió từ hư vô mà ra, nương theo gió là mưa nhỏ như tơ. Mưa gió táp đến thân thể Tử Vi đại đế. Tử Vi đại đế bất động trong hư không, trên thân có ánh sao lưu chuyển như nước, cản lấy mưa gió. Ông ta lại vung tay lên, một luồng sáng đỏ đậm đã xuyên thủng hư không, chìm vào chỗ ngọn nguồn mưa gió.
Mờ nhạt, biến mất, tái hiện, một điểm sáng đỏ đậm chợt lóe lên, liền trở lại trong tay Tử Vi đại đế. Mưa gió như bị một đao này phá ngọn nguồn, chỉ một hồi sau đã yếu xuống rồi tan biến.
Nhưng cơn giận trong lòng Tử Vi đại đế lại khó tiêu. Ông ta không chỉ không giết được Trần Cảnh, còn mất Trảm Tiên hồ lô. Tất cả đều là do sơ ý. Nếu như ông ta không chủ quan để Trần Cảnh kéo mình vào miếu thần, nếu vừa rồi lập tức giết Trần Cảnh thì Trần Cảnh làm sao có thể lấn lướt được chứ. Chỉ cần không vào miếu thần, tuyệt đối sẽ không ăn thiệt thòi lớn như vậy, ngay cả Trảm Tiên hồ lô cũng bị mất. Tuy rằng Trảm Tiên phi đao trong Trảm Tiên hồ lô còn ở trong tay ông ta, nhưng trong hồ lô còn có thuật pháp quỷ bí đả thương người trong vô hình. Không có Trảm Tiên hồ lô thì không cách nào thi triển.
Cuối cùng một đao kia không công mà lui cho ông ta biết, mình đã không thể giết Trần Cảnh nữa rồi, trừ phi có điều đặc biệt xảy ra. Cho nên ông ta xuất ra Chiêu Yêu phiên (cờ gọi yêu), cắm ở trước Tử Vi cung. Hành động này khiến thiên hạ khiếp sợ.
Ông ta lại lần nữa ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã dốc toàn lực. Ông ta muốn giết Trần Cảnh, hơn nữa còn muốn tóm luôn cả Linh Tiêu bảo điện. Tuy rằng chính ông ta cũng cảm thấy có chút vội vàng nhưng cũng không phải không có lợi. Ông ta không thể chuẩn bị sẵn sàng thì người khác cũng như vậy.
Hành động thường thường tới sớm hơn so với dự kiến.
Muốn tìm được Trần Cảnh không dễ dàng, nhưng cũng không khó khăn lắm. Chỉ cần tìm được miếu thần là sẽ tìm được hắn. Miếu thần có hai loại. Một loại là miếu từ tín ngưỡng, ẩn trong hư không trên chín tầng trời. Còn một loại khác thì ở trên mặt đất. Chỉ cần phá vỡ những miếu thờ Trần Cảnh ở trên mặt đất, Trần Cảnh tự nhiên sẽ hiện thân. Đây là phương thức rút củi dưới đáy nồi. Nếu miếu thần trên mặt đất đều bị hủy, tín ngưỡng tự nhiên phải tán. Ở trong lòng phàm nhân, miếu thờ của chân thần không có khả năng bị yêu ma phá hủy.
Tử Vi đại đế không chỉ muốn hủy miếu thần của Trần Cảnh, còn muốn hủy vào ban ngày, để phàm nhân thấy được.
Cách hủy miếu thần có rất nhiều loại, nhưng triệt để nhất không gì qua được là có tiên nhân từ trên trời xuống, cầm chiếu thư của Thiên đế, bố cáo với thế nhân, nói Trần Cảnh đã rơi vào ma đạo, bị xóa bỏ thần vị, không được tiếp tục thờ phụng. Sau đó liền cho sấm sét đánh xuống phá hủy miếu thần.
Lúc này Tử Vi đại đế phát hiện, miếu thờ của Trần Cảnh còn nhiều hơn trong tưởng tượng của ông ta. Trần Cảnh là Ti Vũ thiên thần, người dưới hạ giới thường sẽ cúng tế thần mưa, hàng năm đều sẽ làm lễ cầu khẩn mưa thuận gió hòa, hơn nữa thường do quan phủ tự mình tổ chức cúng tế. Mà khi gặp thiên tai còn do đế vương nhân gian đảm nhận tế bái. Cho nên, kỳ thực thần vực của Trần Cảnh đã sớm là cả thế gian, không chỉ ở Bá Lăng cùng Kinh Hà nữa rồi.
Khi Tử Vi đại đế biết rõ những điều này cũng chỉ thầm kinh ngạc một hồi, liền hạ lệnh đi phá miếu thờ Trần Cảnh. Cũng chính mệnh lệnh này để cho ông ta chân chính thấy được thần thông của Trần Cảnh.
Gió khắp bầu trời, mưa khắp bầu trời, gió mưa cuốn khắp thế gian, từ chín tầng trời mà xuống.
Gió này cũng không tính lớn, không tạo thành thương tổn với phàm nhân. Mưa cũng không lớn, nhỏ như tơ, lất phất trong gió. Nhưng mà rất nhiều yêu nỗ lực phá miếu thờ của Trần Cảnh lại chết đi trong mưa gió.
Vô số yêu linh ở trong mưa gió kêu thảm chết đi.
Tử Vi đại đế cũng không thể bằng một đạo phù chiếu hủy đi thần vị của Trần Cảnh. Trong thiên hạ đã không ai làm được chuyện này. Cho dù Tử Vi đại đế muốn lập thần Ti Vũ khác cũng vô dụng. Trần Cảnh là thần chính thống trong thiên hạ, nguyện lực đều sẽ quy về trong miếu thần của Trần Cảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tử Vi đại đế tựa hồ không làm gì được Trần Cảnh. Nếu không thể trực tiếp phá hủy căn cơ của Trần Cảnh, vậy thì thông qua phàm nhân trên mặt đất tới thực hiện. Có điều làm như vậy sẽ cần thời gian thật dài.
Nhưng Tử Vi đại đế há lại cứ vậy bỏ qua. Trảm Tiên hồ lô lại há có thể bị đoạt đi dễ dàng như vậy. Ông ta ế ra Chiêu Yêu phiên, triệu tập đại yêu khắp thiên hạ tiến về Tử Vi cung. Ông ta muốn phá hủy hình tượng của Trần Cảnh với phàm nhân thiên hạ nhưng cũng là muốn che giấu thiên cơ, che giấu hành động của mình ở trong cung Tử Vi. Ông ta biết rõ, cảnh giới của Trần Cảnh cực cao, thông linh trời đất. Chỉ cần có người nổi tâm ám hại với hắn, hắn liền có thể cảm ứng được nguy hiểm, cũng thông qua cảm ứng từ chốn tối tăm tìm được ngọn nguồn nguy hiểm. Tử Vi đại đế tuy là Đại đế nhưng cũng không xác định mình giấu được Trần Cảnh. Cho nên ông ta mới để yêu trong thiên hạ đi hủy miếu thần của Trần Cảnh, để vô số nguy hiểm chất chồng trong lòng hắn, che giấu sát cơ trí mạng nhất kia.
Lúc này Tử Vi đại đế ngồi một mình trong cung Tử Vi, quanh người có bảy cán cờ hình sao cắm trong hư không, chậm rãi chuyển động, lộ ra khí tức huyền ảo quỷ dị. Hai mắt ông ta nhắm nghiền, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ không biết tên. Liên tiếp mấy ngày sau, cảnh tượng trong cung Tử Vi chậm rãi phát sinh biến hóa. Khí tức vốn huy hoàng rực rỡ trong điện trở nên u ám. Lại mấy ngày trôi qua, trong cung Tử Vi càng thêm u ám, trong bóng tối chậm rãi xuất hiện cảnh tượng một ngôi miếu thần. Tiếp qua mấy ngày, miếu thần càng lúc càng rõ ràng, trong đó tượng thần ngồi trên bệ thần đã có thể thấy rõ mặt mày rồi, thấy dưới tượng thần thì có một cái bàn, trên bàn có ngọn đèn xanh chiếu sáng. Mặt bàn ngoại trừ có một cuốn sổ Sinh Tử đã hư hỏng một bên, còn có thêm một cái hồ lô ngọc thạch.
Tử Vi đại đế muốn kéo Trần Cảnh và miếu thần của hắn tới cung Tử Vi trong bất tri bất giác. Điều này rất khó, nhưng mà hiện ông ta có điều kiện này. Ông ta sai rất nhiều yêu đi hủy miếu của Trần Cảnh để che giấu sát cơ chân chính. Một yếu tố khác để ông ta có thể thành công là Trảm Tiên hồ lô trong miếu thần kia. Tuy rằng Trảm Tiên hồ lô rơi vào trong miếu của Trần Cảnh nhưng ông ta vẫn có thể cảm ứng được. Chính nhờ cảm ứng được Trảm Tiên hồ lô, ông ta có thể im hơi lặng tiếng kéo miếu thần tín ngưỡng của Trần Cảnh đến trong cung Tử Vi.
Vào cung Tử Vi, sinh tử liền không do mình rồi. Trên trời dưới đất, không chỗ có thể trốn.
Trong cung Tử Vi lấp lánh vô số ánh sao, trong lúc chợt lóe chợt tắt, đã là một cái luân hồi.
Sinh tử vĩnh viễn chỉ cách nhau một đường, nhất là người tu hành càng có thể cảm nhận được khoảng cách của một đường đó.
Dưới tiểu đao đỏ đậm kia, miếu thần như là làm từ giấy, bị cắt thành từng vết rách, ánh sáng từ trong những vết rách lan tràn ra. Nhưng miếu thần vẫn chưa vì vậy mà vỡ tan. Đột nhiên, có gió trong vết rách kia thổi vào. Gió lúc đầu yếu ớt, mềm mại như thiếu nữ cất lời. Nhưng chỉ một hồi, liền đã chuyển thành như mẹ kế thét gào.
Gió gào rít, cuồng phong theo vết rách thổi vào. Gió này như có hình dạng, chỉ một hồi sau đã che chắn hết những vết rách do tiểu đao đỏ đậm tạo thành, không còn thấy ánh sáng tràn vào nữa. Mà gió trong miếu thần lại càng lúc càng lớn, càng tới càng gấp, thổi lên thân giống như dao cắt vào thịt.
Tử Vi đại đế cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Nếu như nói lúc trước "Huyễn Sát" là một loại hư ảo và bí ẩn, yên lặng giết người trong vô thanh vô tức, thì hiện tại là chân thực đến trần trụi.
Tử Vi đại đế nhìn gió này, trước mắt là một mảnh u tối. Ông ta phát hiện yêu thân của mình lại không thể ngăn cản gió này, hai mắt đau đớn, vì gió thổi vào. Gió luồn cả vào trong lỗ mũi, lỗ tai. Có thể đoán được, nếu để mặc gió này tiến vào trong cơ thể thì khẳng định lục phủ ngũ tạng sẽ bị thổi đến khô cứng, dần dần biến thành rạn nứt, cuối cùng bị gió thổi thành phấn bụi.
Quanh người Tử Vi đại đế, bảy điểm sáng chớp tắt bất định, như là đom đóm trong đêm, nhìn như lúc nào cũng có thể bị thổi đi.
Rốt cuộc Tử Vi đại đế có một tia khiếp sợ, bởi vì đây là pháp thuật tiên thiên, là thần thông Hô Phong Hoán Vũ chân chính.
"Hắn lại có thể biết thần thông Hô Phong Hoán Vũ." Tử Vi đại đế cảm thấy không thể tin nổi. Ông ta là nhân vật còn tồn tại từ đại chiến nghìn năm trước, cũng thấy đủ biết đủ. Ông ta đều có nghe về các thần thông diệu pháp và đặc điểm của chúng, cũng gặp qua đa số. Mà khắc sâu nhất trong lòng ông ta có pháp thuật Hô Phong Hoán Vũ này. Ông ta nhớ rõ cái uy thế vô thượng khiến đất trời biến sắc khi vu tộc Tổ vu Xa Bỉ sử dụng thuật Hô Phong Hoán Vũ.
Gió kia không phải là gió bình thường ở thế gian, mà là gió Tốn đến từ trong hư vô, có thể thổi tán linh hồn. Còn nước mưa thì là nước Nhược, nhẹ như không có gì, tương hợp với gió, có thể khiến gió hiện hình, thổi tan xương cốt thịt da.
Nếu như chỉ riêng là gió, liền chỉ tổn thương thần niệm và linh hồn vô hình cũng không tổn thương thân thể. Linh hồn và thần niệm ẩn trong thân thể, có thể tránh được. Nhưng có mưa hòa trong gió, lại khiến gió vô hình như roi quất đao cắt lên thân thể Tử Vi đại đế.
Trần Cảnh chẳng những học xong Hô Phong Hoán Vũ, còn có thể làm được mưa gió tương hợp. Điều này hiển nhiên không phải trong thời gian ngắn học được. Tử Vi đại đế bỗng nhiên nhớ tới, ở hơn tám mươi năm trước, lúc tranh đoạt các điện trên Thiên đình, trên không Linh Tiêu bảo điện xuất hiện một chút khí gió mưa. Chỉ là lúc đó ông ta không để ý. Hiện tại nhớ tới, liền lập tức minh bạch, đó là Trần Cảnh tu luyện pháp thuật Hô Phong Hoán Vũ.
Trên người Tử Vi đại đế chợt lóe lên ánh sao, liền biến mất. Chỉ có Trảm Tiên hồ lô làm từ bạch ngọc trôi nổi trong hư không. Mưa gió bao bọc lấy Trảm Tiên hồ lô, chỉ thấy từ hồ lô có hai con mắt phóng ra hai luồng sáng như cầu vồng, ngưng tụ tại một điểm. Bởi vì nơi đây là miếu thần của Trần Cảnh, hắn thấy rõ được thứ vừa ngưng tụ xuất hiện trong nháy mắt kia, là một thanh phi đao đỏ đậm. Chẳng qua nó quá nhanh, nên mới khiến người ta cảm giác đó là hai luồng ánh sáng.
Tại giờ khắc này Trảm Tiên phi đao biểu hiện ra lực phá hoại cực kỳ cường đại, nhất là với miếu thần hư vô không có thực chất này, phi đao này có năng lực khắc chế trời sinh. Lúc này Trảm Tiên phi đao càng dễ dàng xuyên thủng miếu thần. Trảm Tiên phi đao chợt lóe lên đã biến mất. Hồ lô bạch ngọc hơi lóe một cái, liền muốn biến mất trong gió. Nhưng chỗ bị phi đao xuyên thủng trong nháy mắt đã bị gió mưa che chắn lại. Ngay lúc hồ lô bạch ngọc xuyên qua thì bị một tấm lưới bọc lấy, đồng thời bị một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện chộp lấy.
Trong miếu, mưa gió cuộn vào một chỗ, liền ngưng hóa thành một người, chính là Nguyên Ma. Trong tay hắn cầm Trảm Tiên hồ lô.
Trảm Tiên hồ lô giãy giụa, phảng phất có linh trí. Nhưng Nguyên Ma đặt Trảm Tiên hồ lô lên trên bàn trước tượng đá, thì hồ lô liền không nhúc nhích nữa. Trảm Tiên hồ lô mất đi chủ nhân, trong nháy mắt bị trấn áp lại rồi.
Trên chín tầng trời, chỉ thấy một thanh tiểu đao đỏ đậm từ trong hư vô bắn ra, sau đó biến mất, chỗ cũ xuất hiện một người mặc áo đế vương màu đỏ tím. Người này vừa xuất hiện, đã thấy vung tay lên trong hư không. Bầu trời vẫn sáng ngời kia như là nháy mắt bị người dùng vải đen che lại, sắc trời đột nhiên tối xuống. Bầu trời đêm xuất hiện, trên đó có những ánh sao lấp lánh. Ánh sao càng lúc càng sáng, hư không mơ màng. Ông ta muốn khóa chặt miếu thần trong không gian này, muốn làm miếu thần tan biến.
Có gió từ hư vô mà ra, nương theo gió là mưa nhỏ như tơ. Mưa gió táp đến thân thể Tử Vi đại đế. Tử Vi đại đế bất động trong hư không, trên thân có ánh sao lưu chuyển như nước, cản lấy mưa gió. Ông ta lại vung tay lên, một luồng sáng đỏ đậm đã xuyên thủng hư không, chìm vào chỗ ngọn nguồn mưa gió.
Mờ nhạt, biến mất, tái hiện, một điểm sáng đỏ đậm chợt lóe lên, liền trở lại trong tay Tử Vi đại đế. Mưa gió như bị một đao này phá ngọn nguồn, chỉ một hồi sau đã yếu xuống rồi tan biến.
Nhưng cơn giận trong lòng Tử Vi đại đế lại khó tiêu. Ông ta không chỉ không giết được Trần Cảnh, còn mất Trảm Tiên hồ lô. Tất cả đều là do sơ ý. Nếu như ông ta không chủ quan để Trần Cảnh kéo mình vào miếu thần, nếu vừa rồi lập tức giết Trần Cảnh thì Trần Cảnh làm sao có thể lấn lướt được chứ. Chỉ cần không vào miếu thần, tuyệt đối sẽ không ăn thiệt thòi lớn như vậy, ngay cả Trảm Tiên hồ lô cũng bị mất. Tuy rằng Trảm Tiên phi đao trong Trảm Tiên hồ lô còn ở trong tay ông ta, nhưng trong hồ lô còn có thuật pháp quỷ bí đả thương người trong vô hình. Không có Trảm Tiên hồ lô thì không cách nào thi triển.
Cuối cùng một đao kia không công mà lui cho ông ta biết, mình đã không thể giết Trần Cảnh nữa rồi, trừ phi có điều đặc biệt xảy ra. Cho nên ông ta xuất ra Chiêu Yêu phiên (cờ gọi yêu), cắm ở trước Tử Vi cung. Hành động này khiến thiên hạ khiếp sợ.
Ông ta lại lần nữa ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã dốc toàn lực. Ông ta muốn giết Trần Cảnh, hơn nữa còn muốn tóm luôn cả Linh Tiêu bảo điện. Tuy rằng chính ông ta cũng cảm thấy có chút vội vàng nhưng cũng không phải không có lợi. Ông ta không thể chuẩn bị sẵn sàng thì người khác cũng như vậy.
Hành động thường thường tới sớm hơn so với dự kiến.
Muốn tìm được Trần Cảnh không dễ dàng, nhưng cũng không khó khăn lắm. Chỉ cần tìm được miếu thần là sẽ tìm được hắn. Miếu thần có hai loại. Một loại là miếu từ tín ngưỡng, ẩn trong hư không trên chín tầng trời. Còn một loại khác thì ở trên mặt đất. Chỉ cần phá vỡ những miếu thờ Trần Cảnh ở trên mặt đất, Trần Cảnh tự nhiên sẽ hiện thân. Đây là phương thức rút củi dưới đáy nồi. Nếu miếu thần trên mặt đất đều bị hủy, tín ngưỡng tự nhiên phải tán. Ở trong lòng phàm nhân, miếu thờ của chân thần không có khả năng bị yêu ma phá hủy.
Tử Vi đại đế không chỉ muốn hủy miếu thần của Trần Cảnh, còn muốn hủy vào ban ngày, để phàm nhân thấy được.
Cách hủy miếu thần có rất nhiều loại, nhưng triệt để nhất không gì qua được là có tiên nhân từ trên trời xuống, cầm chiếu thư của Thiên đế, bố cáo với thế nhân, nói Trần Cảnh đã rơi vào ma đạo, bị xóa bỏ thần vị, không được tiếp tục thờ phụng. Sau đó liền cho sấm sét đánh xuống phá hủy miếu thần.
Lúc này Tử Vi đại đế phát hiện, miếu thờ của Trần Cảnh còn nhiều hơn trong tưởng tượng của ông ta. Trần Cảnh là Ti Vũ thiên thần, người dưới hạ giới thường sẽ cúng tế thần mưa, hàng năm đều sẽ làm lễ cầu khẩn mưa thuận gió hòa, hơn nữa thường do quan phủ tự mình tổ chức cúng tế. Mà khi gặp thiên tai còn do đế vương nhân gian đảm nhận tế bái. Cho nên, kỳ thực thần vực của Trần Cảnh đã sớm là cả thế gian, không chỉ ở Bá Lăng cùng Kinh Hà nữa rồi.
Khi Tử Vi đại đế biết rõ những điều này cũng chỉ thầm kinh ngạc một hồi, liền hạ lệnh đi phá miếu thờ Trần Cảnh. Cũng chính mệnh lệnh này để cho ông ta chân chính thấy được thần thông của Trần Cảnh.
Gió khắp bầu trời, mưa khắp bầu trời, gió mưa cuốn khắp thế gian, từ chín tầng trời mà xuống.
Gió này cũng không tính lớn, không tạo thành thương tổn với phàm nhân. Mưa cũng không lớn, nhỏ như tơ, lất phất trong gió. Nhưng mà rất nhiều yêu nỗ lực phá miếu thờ của Trần Cảnh lại chết đi trong mưa gió.
Vô số yêu linh ở trong mưa gió kêu thảm chết đi.
Tử Vi đại đế cũng không thể bằng một đạo phù chiếu hủy đi thần vị của Trần Cảnh. Trong thiên hạ đã không ai làm được chuyện này. Cho dù Tử Vi đại đế muốn lập thần Ti Vũ khác cũng vô dụng. Trần Cảnh là thần chính thống trong thiên hạ, nguyện lực đều sẽ quy về trong miếu thần của Trần Cảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tử Vi đại đế tựa hồ không làm gì được Trần Cảnh. Nếu không thể trực tiếp phá hủy căn cơ của Trần Cảnh, vậy thì thông qua phàm nhân trên mặt đất tới thực hiện. Có điều làm như vậy sẽ cần thời gian thật dài.
Nhưng Tử Vi đại đế há lại cứ vậy bỏ qua. Trảm Tiên hồ lô lại há có thể bị đoạt đi dễ dàng như vậy. Ông ta ế ra Chiêu Yêu phiên, triệu tập đại yêu khắp thiên hạ tiến về Tử Vi cung. Ông ta muốn phá hủy hình tượng của Trần Cảnh với phàm nhân thiên hạ nhưng cũng là muốn che giấu thiên cơ, che giấu hành động của mình ở trong cung Tử Vi. Ông ta biết rõ, cảnh giới của Trần Cảnh cực cao, thông linh trời đất. Chỉ cần có người nổi tâm ám hại với hắn, hắn liền có thể cảm ứng được nguy hiểm, cũng thông qua cảm ứng từ chốn tối tăm tìm được ngọn nguồn nguy hiểm. Tử Vi đại đế tuy là Đại đế nhưng cũng không xác định mình giấu được Trần Cảnh. Cho nên ông ta mới để yêu trong thiên hạ đi hủy miếu thần của Trần Cảnh, để vô số nguy hiểm chất chồng trong lòng hắn, che giấu sát cơ trí mạng nhất kia.
Lúc này Tử Vi đại đế ngồi một mình trong cung Tử Vi, quanh người có bảy cán cờ hình sao cắm trong hư không, chậm rãi chuyển động, lộ ra khí tức huyền ảo quỷ dị. Hai mắt ông ta nhắm nghiền, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ không biết tên. Liên tiếp mấy ngày sau, cảnh tượng trong cung Tử Vi chậm rãi phát sinh biến hóa. Khí tức vốn huy hoàng rực rỡ trong điện trở nên u ám. Lại mấy ngày trôi qua, trong cung Tử Vi càng thêm u ám, trong bóng tối chậm rãi xuất hiện cảnh tượng một ngôi miếu thần. Tiếp qua mấy ngày, miếu thần càng lúc càng rõ ràng, trong đó tượng thần ngồi trên bệ thần đã có thể thấy rõ mặt mày rồi, thấy dưới tượng thần thì có một cái bàn, trên bàn có ngọn đèn xanh chiếu sáng. Mặt bàn ngoại trừ có một cuốn sổ Sinh Tử đã hư hỏng một bên, còn có thêm một cái hồ lô ngọc thạch.
Tử Vi đại đế muốn kéo Trần Cảnh và miếu thần của hắn tới cung Tử Vi trong bất tri bất giác. Điều này rất khó, nhưng mà hiện ông ta có điều kiện này. Ông ta sai rất nhiều yêu đi hủy miếu của Trần Cảnh để che giấu sát cơ chân chính. Một yếu tố khác để ông ta có thể thành công là Trảm Tiên hồ lô trong miếu thần kia. Tuy rằng Trảm Tiên hồ lô rơi vào trong miếu của Trần Cảnh nhưng ông ta vẫn có thể cảm ứng được. Chính nhờ cảm ứng được Trảm Tiên hồ lô, ông ta có thể im hơi lặng tiếng kéo miếu thần tín ngưỡng của Trần Cảnh đến trong cung Tử Vi.
Vào cung Tử Vi, sinh tử liền không do mình rồi. Trên trời dưới đất, không chỗ có thể trốn.
Trong cung Tử Vi lấp lánh vô số ánh sao, trong lúc chợt lóe chợt tắt, đã là một cái luân hồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook