Hoàng Đế Thái Giám Nhất Oa Chúc
-
Chương 1: Tiết tử
Tiểu Tứ nước miếng lưng tròng nhìn chằm chằm cửa hàng bánh bao trước mặt, một ngày nay hắn còn chưa ăn cái gì, rời khỏi Hắc Sơn chưa được ba ngày, lộ phí của hắn đã xài hết từ ngày hôm qua.
Từ nhỏ lớn lên ở Hắc Sơn, hắn chưa một lần nào rời khỏi Hắc Sơn, cuối cùng vào năm hắn mười tám tuổi bị một cước đạp khỏi Hắc Sơn, mang theo lộ phí ít ỏi để đi đến nhân gia đầy hoa thơm cỏ lạ này.
Hắn thực hưng phấn chơi đùa, quả nhiên thế giới con người chính là nơi dạo chơi tốt nhất – các thứ đều không giống bình thường, từng đồ vật đều khác với những gì hắn biết, khó trách A Đại, A Nhị cùng Tiểu Tam một khi xuống núi sẽ lặn mất tăm.
Bất quá rất nhanh, hắn phát hiện một chuyện rất quan trọng, chính là ở thế giới này mọi đồ vật phải dùng bạc để mua, bất quá khi hắn xuống núi có mang theo cái gọi là bạc, chỉ là rất nhanh , hắn lại phát hiện một chuyện khác cũng rất quan trọng – chính là bạc như nước chảy, nước vừa chảy liền không trở lại.
Thế là, rời khỏi Hắc Sơn tròn một ngày bảy canh giờ vào thời điểm canh ba, Tiểu Tứ hắn chính thức tuyên cáo phá sản, chỉ có thể ngồi ở trước hàng bánh bao mà chảy nước miếng, thuận tiện lấy nước miếng rửa đất.
Thẳng đến khi nữ nhi của lão bản cửa hàng bánh bao chạy tới, nãi thanh nãi khí nói: “Đại ca ca, nước miếng của ngươi chảy chảy đều muốn đem bánh bao của ta rơi xuống!”
Ánh mắt Tiểu Tứ lập tức dời đến khuôn mặt của nữ nhi lão bản cửa hàng bánh bao – qua một khắc, hắn hắc hắc ngây ngô cười nói: “Tiểu muội muội ngoan, đại ca ca ăn bánh bao dùm ngươi được không?”
Tiểu cô nương khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cha ta nói: ‘Không làm việc không được ăn, tham ăn lười làm thật đáng xấu hổ’.”
Tiểu Tứ lập tức bị tiểu cô nương nói trúng tim đen, tự nhủ nói: “Quả nhiên suy nghĩ của người trong thành đều kỳ quái……” Đảo mắt, lại nhìn bánh bao tiểu trong tay cô nương, nuốt một ngụm lớn nước miếng hỏi: “Như vậy, làm sao mới có thể làm việc để được ăn đâu? Hay ta đấm đấm lưng giúp ngươi, ngươi đem bánh bao cho ta?”
Tiểu cô nương càng thêm khinh thường nhìn hắn nói: “Năm nay ta vừa tròn tám xuân xanh, cũng không phải tám mươi tuổi, ngươi ngốc chết , đại tỷ tỷ chỉ điểm bến mê cho ngươi, con đường này hướng phía trước đi năm mươi bước. lại rẽ trái đi hai mươi tám bước, lại rẽ trái đi ba mươi chín bước, lại quẹo phải, chỗ đó có chưởng quầy bá bá cần thêm tiểu nhị, ngươi đi đến liền có bánh bao ăn. Đưa bàn tay ra đây.”
Tiểu Tứ ngoan ngoãn đem tay thò ra, cũng không biết tiểu cô nương lấy bút từ nơi nào, ở trong lòng bàn tay Tiểu Tứ vẽ một con rùa lớn, tiểu cô nương ra vẻ lão luyện nói: “Ngươi đem rùa con này đưachưởng quầy bá bá xem, bá bá liền biết là ta đề cử ngươi đi đến.”
Tiểu Tứ thật đúng là ngốc ngốc gật gật đầu, ngây ngốc hướng phía trước đi đến, miệng lải nhải nhắc: “Hai mươi lăm, hai mươi sáu……Năm mươi rẽ trái…… Hai mươi tám rẽ trái…… Ba mươi chín……”
“Ai u! Ngươi đi đường thế nào vậy! Đạp lên chân của ta!”
Tiểu Tứ đột nhiên ngẩng đầu, thấy người đang nói chuyện là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, kêu là nam nhân thì là lạ, cái cằm sạch sẽ trơn nhẵn không một sợi râu, trên mặt còn trét phấn, tiếng nói lại làm người ta nổi da gà.
Bất quá này đó Tiểu Tứ hiển nhiên đều không có chú ý tới, hắn chỉ có thấy một thứ gì đó – đó chính là bánh bao trong tay y!
Trung niên nam tử thấy Tiểu Tứ không nói lời nào, đánh giá hắn một lát, tròng mắt vừa chuyển liền nói: “Tiểu tử, ngươi muốn ăn bánh bao nha?”
Tiểu Tứ gắt gao nhìn chằm chằm bánh bao, liều mạng gật đầu, nước miếng lại không tự giác chảy xuống ……
Trung niên nam tử lại đánh giá hắn vài cái, lộ ra thần tình vừa lòng gật gật đầu, nói: “Hiện tại tìm công việc nhưng không dễ dàng đâu. Ngươi tốt nghiệp thư viện nào? Có văn bằng không? Có tinh thông việc gì không?”
Thư viện? Văn bằng? Đây chuyện gì? Giống như trước kia không được học qua, Tiểu Tứ mờ mịt lắc đầu, còn tinh thông, hắn nhớ rõ trước kia hồ ly tinh cách vách nói thực hâm mộ hắn ăn nhiều nhưng không mập: “Ăn nhưng không mập……”
Nam tử “Ba ba” vỗ tay hai cái, nói :“Không văn bằng không tinh thông, ăn nhiều không mập, da thịt mịn màng, môi hồng răng trắng, chiều cao vừa phải, dáng người thon thả, không làm nhân yêu thì thật lãng phí, ngươi quả nhiên trời sinh chính là làm công, chức nghiệp thái giám tiền đồ sáng lạng thật thích hợp với ngươi!” (Tiếu: ta thề là ta không chém, nguyên văn là vậy ‘chức nghiệp’ ‘văn bằng’, ta cảm giác đang edit võng du ==)
“Thái giám là cái gì? Có bánh bao để ăn sao?” Tiểu Tứ ngây ngốc hỏi, vẫn không quên bánh bao trong tay nam tử.
“Có, còn có rất nhiều bánh bao cho ngươi ăn, chỉ cần ngươi tịnh thân, muốn ăn bao nhiêu bánh bao đều có thể!” Nam tử một phen chộp lấy tay Tiểu Tứ kéo vào trong phòng, hét lớn: “Lục công công, ta chọn được người này.”
Khi Tiểu Tứ còn chưa hiểu rõ nguyên cớ, liền bị đưa lên một cái giường sắt, hai tay hai chân lập tức bị trói trụ, chỉ thấy một lão đầu nhìn qua có vẻ hơn chín mươi tuổi, lấy một cây đao còn dính máu, vỗ vỗ đao đi đến cạnh hắn.
Thẳng đến lúc sau, Tiểu Tứ mới bắt đầu có điểm ý thức được chính mình lên nhầm thuyền tặc, giãy dụa kêu lên: “Các ngươi muốn làm gì sao!?”
Lão đầu cười ha hả nói: “Yên tâm, yên tâm…… Khụ khụ…… Ta làm này nghề…… Khụ khụ…… Sáu mươi năm …… Khụ khụ…… Một đao…… Khụ khụ…… Liền xóa đi phiền não…” Nói xong, nắm lấy bả đao, cười ha hả lộ ra hai cái răng lung lay sắp đổ, hướng Tiểu Tứ lắc lắc lắc lắc đi……
“Ta…… Ta còn có nhiệm vụ chưa có hoàn thành đâu…… Không cần nha.”
“Ầm vang.”
Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, một tiếng sấm sét, một tiếng vang thật lớn, rồi mới hết thảy lại yên lặng như cũ……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook