Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!
-
Chương 23
Nghe thấy giọng của Mặc Minh, Băng Băng liền quay lại nhõng nhẽo:
-[Các em mau đến cứu chị đi! Tên này bị làm sao ấy!]-dứt thì nàng cắn thật mạnh vào tay của Chiêu Khanh rồi chạy lại chốn sau lưng của Liên Liên.
-A! Nàng có vấn đề gì không? Tại sao đi cắn ta?-hắn tức điên lên.
-Hoàng thượng!-Liên Liên lên tiếng.
-Câm miệng! Ai cho ngươi nói!-hắn quát lên.
-Nhưng....
-Im!-hắn điên lên. Nguyệt Băng nấp phía sau phải giật mình, còn Liên Liên thì không dám cất tiếng.
-Băng Băng, đừng giả vờ nữa! Lại đậy với ta nào!-Chiêu Khanh nhẹ nhàng nói. Nguyệt Băng quay sang nhìn Liên Liên, thấy cô gật đầu thì mới dám bước tới chỗ Chiêu Khanh. Nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi hỏi:
-[Giả vờ? Giả vờ gì thế?]-nàng quay sang Liên Liên. Không để cô kịp nói hắn lại tiếp tục.
-Nàng định trêu ta đến mức nào nữa? Chả nhẽ ở đây lâu quá nên nàng quên mất ta rồi sao?
-[Ta thực không quen hắn. Làm ơn bảo hắn đừng hỏi ta nữa!]-nàng ra dấu. Thấy vậy hắn quay sang nhìn Liên Liên. Cô gọi Mặc Minh lại gần, bảo cậu đưa Nguyệt Băng đi ra chỗ khác rồi mới nói chuyện với Chiêu Khanh.
-Nàng ấy đang giở trò gì vậy?-hắn kiềm chế cơn giân của mình hỏi.
-Thưa Hoàng thượng, người còn nhớ lần nương nương bị ngã trước khi bị nhốt vào lãnh cung không?-Liên Liên hỏi hắn.
-Ừm!- hắn gật đầu.
-Người đã bị mất trí và mất khả năng nói. Hiện nay trí nhớ của Hoàng Phi đã khôi phục được một phần tuy sự việc trong quá khứ khổng thể nào nhớ lại được hết nhưng người có thể nhớ được mọi người trừ Hoàng thượng!
-Nàng ấy không nhớ ta sao?-hắn đứng bật dậy.
-Xin người bình tĩnh thưa hoàng thượng!-hắn từ từ ngồi xuống.
-Quan trọng nhất bây giờ là long thai trong bụng của Hoàng Ph...-chưa kịp nói hết câu thì cô bị ngắt lời.
-Cái gì? Nàng ấy có thai ư?-hắn hỏi lớn.
-Thưa bệ hạ, đúng thế ạ!
-Vậy...-hắn chần chừ-cái thai đó là của...
-Cái thai đó chính là của ngài, xin ngài hãy thả Hoàng Phi ra. Ở đây không thể cung cấp đủ lương thực cho cái thai.
-Ngươi có chắc cái thai đó là của ta không bởi vì nó rất có thể là của hoàng tử Anh Quốc.
-Bẩm Hoàng thượng, Hoàng phi đã mang long thai trước khi hoàng tử Anh Quốc đến vì muốn tạo bất ngờ với ngài nên Hoàng phi đã bắt thái y giấu kín chuyện này.
-Mau truyền thái y đó tới đây cho ta!- hắn ra lệnh. Liên Liên cúi người rồi lui đi. Một lúc sau, cô dẫn một thái y đã đứng tuổi vào. Chiêu Khanh hỏi này hỏi nọ khiến thái y mồ hôi đầm đìa, không kịp trả lời. Sau một hồi mới cho thái y ấy đi.
-Hảo! Ta sẽ cho nàng ấy ra khỏi lãnh cung. Nhưng trong thời gian này ngươi nhớ phải để ý đến nàng ấy, nếu có chuyện gì thì cứ báo với trẫm!
-Dạ! Tạ ơn Hoàng Thượng!- Liên Liên quỳ xuống.
Vài ngày sau, tại tẩm cung của Nguyệt Băng
-Nương nương, người đâu rồi! Các ngươi trông chừng Hoàng Phi kiểu gì vậy? Mau đi tìm Hoàng Phi, nếu người có xảy ra mệnh hệ gì thì các ngươi không giữ được đầu đâu!-Liên Liên hốt hoảng ra lệnh.
-Dạ-đám cung nữ và thái giám sợ hãi nói rồi tất tả đi tìm. Liên Liên chạy ra hồ nước ở Ngự Hoa Viên thì thấy Nguyệt Băng đang ngồi cạnh hồ nước. Cô thở phào nhẹ nhõm, đang định chạy lại chỗ nàng thì nhìn thấy đám phi tần trong hậu cung đi đến gần nơi Nguyệt Băng ngồi.
-Mọi người nhìn xem, Hoàng phi đáng kính của chúng ta đây này!-một phi tần nói, cả đám cười ầm lên.
-Ôi! Thật đáng thương!- một phi tần khác đi đến vuốt ve lên khuôn mặt tựa thiên sứ của nàng. Bỗng nàng đẩy tay của phi tầm ấy ra.
-”Tét”-một tiếng đau đớn kêu lên. Nguyệt Băng sờ lên bên má còn in rõ 5 dấu tay.
-Mày nghĩ mày là cái thá gì hả con ả kia! Mày chỉ là một con câm mà dám chạm vào thân thể ngọc ngà của ta sao?- tiếng nói chua ngoa phát ra từ Lệ phi đoan trang. Thấy thế Liên Liên chạy lại ôm lấy Hoàng Phi của mình mà khóc lóc.
-Xin nương nương thứ tội cho.-Vừa nói vừa ôm chặt lấy Hoàng Phi yêu dấu.
-Một nô tì hèn mọn mà dám mở miệng ra xin ư?- Lệ phi dơ tay lên định tát Liên Liên thì bị một giọng nói ngăn lại.
-Dừng tay!- mọi người quay về phía âm thanh vừa phát ra thì thấy Hoàng thượng đang tức giận đứng ngay đó. Tất cả các phi tần và nô tì vội quỳ rạp xuống đồng thanh nói:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!
-Các ngươi thật to gan! Dám động thủ với Hoàng Phi. Các người không còn coi trẫm ra gì nữa đúng không?
P/s: Au trở lại rồi!!!!! Sorry mọi người nha! Cả mùa hè bị con sâu lười nó đục khoét kinh quá. Không viết nổi.
-[Các em mau đến cứu chị đi! Tên này bị làm sao ấy!]-dứt thì nàng cắn thật mạnh vào tay của Chiêu Khanh rồi chạy lại chốn sau lưng của Liên Liên.
-A! Nàng có vấn đề gì không? Tại sao đi cắn ta?-hắn tức điên lên.
-Hoàng thượng!-Liên Liên lên tiếng.
-Câm miệng! Ai cho ngươi nói!-hắn quát lên.
-Nhưng....
-Im!-hắn điên lên. Nguyệt Băng nấp phía sau phải giật mình, còn Liên Liên thì không dám cất tiếng.
-Băng Băng, đừng giả vờ nữa! Lại đậy với ta nào!-Chiêu Khanh nhẹ nhàng nói. Nguyệt Băng quay sang nhìn Liên Liên, thấy cô gật đầu thì mới dám bước tới chỗ Chiêu Khanh. Nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi hỏi:
-[Giả vờ? Giả vờ gì thế?]-nàng quay sang Liên Liên. Không để cô kịp nói hắn lại tiếp tục.
-Nàng định trêu ta đến mức nào nữa? Chả nhẽ ở đây lâu quá nên nàng quên mất ta rồi sao?
-[Ta thực không quen hắn. Làm ơn bảo hắn đừng hỏi ta nữa!]-nàng ra dấu. Thấy vậy hắn quay sang nhìn Liên Liên. Cô gọi Mặc Minh lại gần, bảo cậu đưa Nguyệt Băng đi ra chỗ khác rồi mới nói chuyện với Chiêu Khanh.
-Nàng ấy đang giở trò gì vậy?-hắn kiềm chế cơn giân của mình hỏi.
-Thưa Hoàng thượng, người còn nhớ lần nương nương bị ngã trước khi bị nhốt vào lãnh cung không?-Liên Liên hỏi hắn.
-Ừm!- hắn gật đầu.
-Người đã bị mất trí và mất khả năng nói. Hiện nay trí nhớ của Hoàng Phi đã khôi phục được một phần tuy sự việc trong quá khứ khổng thể nào nhớ lại được hết nhưng người có thể nhớ được mọi người trừ Hoàng thượng!
-Nàng ấy không nhớ ta sao?-hắn đứng bật dậy.
-Xin người bình tĩnh thưa hoàng thượng!-hắn từ từ ngồi xuống.
-Quan trọng nhất bây giờ là long thai trong bụng của Hoàng Ph...-chưa kịp nói hết câu thì cô bị ngắt lời.
-Cái gì? Nàng ấy có thai ư?-hắn hỏi lớn.
-Thưa bệ hạ, đúng thế ạ!
-Vậy...-hắn chần chừ-cái thai đó là của...
-Cái thai đó chính là của ngài, xin ngài hãy thả Hoàng Phi ra. Ở đây không thể cung cấp đủ lương thực cho cái thai.
-Ngươi có chắc cái thai đó là của ta không bởi vì nó rất có thể là của hoàng tử Anh Quốc.
-Bẩm Hoàng thượng, Hoàng phi đã mang long thai trước khi hoàng tử Anh Quốc đến vì muốn tạo bất ngờ với ngài nên Hoàng phi đã bắt thái y giấu kín chuyện này.
-Mau truyền thái y đó tới đây cho ta!- hắn ra lệnh. Liên Liên cúi người rồi lui đi. Một lúc sau, cô dẫn một thái y đã đứng tuổi vào. Chiêu Khanh hỏi này hỏi nọ khiến thái y mồ hôi đầm đìa, không kịp trả lời. Sau một hồi mới cho thái y ấy đi.
-Hảo! Ta sẽ cho nàng ấy ra khỏi lãnh cung. Nhưng trong thời gian này ngươi nhớ phải để ý đến nàng ấy, nếu có chuyện gì thì cứ báo với trẫm!
-Dạ! Tạ ơn Hoàng Thượng!- Liên Liên quỳ xuống.
Vài ngày sau, tại tẩm cung của Nguyệt Băng
-Nương nương, người đâu rồi! Các ngươi trông chừng Hoàng Phi kiểu gì vậy? Mau đi tìm Hoàng Phi, nếu người có xảy ra mệnh hệ gì thì các ngươi không giữ được đầu đâu!-Liên Liên hốt hoảng ra lệnh.
-Dạ-đám cung nữ và thái giám sợ hãi nói rồi tất tả đi tìm. Liên Liên chạy ra hồ nước ở Ngự Hoa Viên thì thấy Nguyệt Băng đang ngồi cạnh hồ nước. Cô thở phào nhẹ nhõm, đang định chạy lại chỗ nàng thì nhìn thấy đám phi tần trong hậu cung đi đến gần nơi Nguyệt Băng ngồi.
-Mọi người nhìn xem, Hoàng phi đáng kính của chúng ta đây này!-một phi tần nói, cả đám cười ầm lên.
-Ôi! Thật đáng thương!- một phi tần khác đi đến vuốt ve lên khuôn mặt tựa thiên sứ của nàng. Bỗng nàng đẩy tay của phi tầm ấy ra.
-”Tét”-một tiếng đau đớn kêu lên. Nguyệt Băng sờ lên bên má còn in rõ 5 dấu tay.
-Mày nghĩ mày là cái thá gì hả con ả kia! Mày chỉ là một con câm mà dám chạm vào thân thể ngọc ngà của ta sao?- tiếng nói chua ngoa phát ra từ Lệ phi đoan trang. Thấy thế Liên Liên chạy lại ôm lấy Hoàng Phi của mình mà khóc lóc.
-Xin nương nương thứ tội cho.-Vừa nói vừa ôm chặt lấy Hoàng Phi yêu dấu.
-Một nô tì hèn mọn mà dám mở miệng ra xin ư?- Lệ phi dơ tay lên định tát Liên Liên thì bị một giọng nói ngăn lại.
-Dừng tay!- mọi người quay về phía âm thanh vừa phát ra thì thấy Hoàng thượng đang tức giận đứng ngay đó. Tất cả các phi tần và nô tì vội quỳ rạp xuống đồng thanh nói:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!
-Các ngươi thật to gan! Dám động thủ với Hoàng Phi. Các người không còn coi trẫm ra gì nữa đúng không?
P/s: Au trở lại rồi!!!!! Sorry mọi người nha! Cả mùa hè bị con sâu lười nó đục khoét kinh quá. Không viết nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook