Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!
-
Chương 12
-Thưa hoàng thượng, gián điệp Hắc Cầm( đang bí tên thì nhìn vào cái đàn ghi ta đựng trong bao màu đen của au. Thế là nghĩ ra luôn.) được người gài vào đám nô lệ xin cầu kiến.-một tên thái giám chạy vào báo.
-Cho vào- hắn ra lệnh.
-Thần Hắc Cầm xin bái kiến bệ hạ.-một tên mặc quần áo rách rưới của nô lệ, mặt đen nhẻm bước vào rồi quỳ xuống nói.
-Báo cáo đi.-hắn bỏ quyển tấu rồi nói.
-Dạ! Dạo đây phế phi thường hay trò chuyện cùng một tên nô lệ tên Đào Mẫn. Họ trò chuyện rất thân mật. Luôn giúp đỡ nhau và luôn cười đùa. Trông họ hảo vui vẻ.-tên Hắc Cầm kia bẩm báo. Nghe đến thế mặt mũi Chiêu Khanh tối sầm lại. Hai nắm đấm bóp chặt, đập mạnh xuống bàn làm cho tên gián điệp phải giật mình.
-Hảo! Nàng được lắm Băng Băng. Đã cự tuyệt trẫm, giờ lại còn thân mật với nam nhân khác. Để xem ta xử lí tên Đào Mẫn kia như thế nào.-hắn nghiến răng. Rồi cho tên gián điệp lui xuống.
Tại ngục giam
-Ôi!! Hôm nay thực mệt a~~-nàng vươn vai nói.
-Này, Băng Băng trán nàng có mồ hôi kìa.-cậu nói rồi đưa tay ra lau mồ hôi trên trán nàng. Câu nói của Đào Mẫn không chỉ làm cho nguyệt Băng giật mình mà còn khiến chính cậu giật mình.
-Này! Sao tự nhiên lại gọi tôi như thế vậy?- Nguyệt Băng cầm cổ tay của Đào Mẫn, dí sát mặt vào mình vào mặt cậu rồi hỏi.
-À..ờm...thì....-cậu đỏ mặt, lúng túng.
-A!Cậu thích tôi đúng không?- Nguyệt Băng nói một cách từ từ, chậm rãi làm cho tim của Đào Mẫn trực nhảy vọt ra ngoài.
-Ừm..-Cậu cúi đầu, gật khe khẽ.
-Trời ơi, sao cậu không nói sớm. Tôi cũng thích cậu đó.-Nguyệt Băng nói nhỏ làm Đào Mẫn giật mình. Ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt Băng.
-Thật..thật sao?- cậu hỏi.
-Tất nhiên rồi.-Nguyệt Băng đập đập vào vai Đào Mẫn.
-Ta thực sự yêu nàng Băng Băng à. Nàng sẽ chấp nhận tình yêu hèn mọn này của ta chứ?- cậu cầm tay nàng, nói nhỏ làm Nguyệt Băng đỏ mặt.
-Tất nhiên rồi....t..h...thiếp cũng yêu c.h..chàng.-Nguyệt Băng đột ngột đổi cách xưng hô. Đúng rồi, đây là tình yêu thật sự. Vậy nàng đã phải lòng cậu. Rồi khuôn mặt hai người từ từ sát lại nhau. Cả hai cùng nhắm mắt, họ cảm thấy môi mình vừa chạm vào một thứ gì đó vô cùng mềm mại. Họ đang hôn nhau. Chắc hẳn Chiêu Khanh không hề thích điều này rồi. May mà lúc đó là ban đêm, mọi người đều đã yên giấc( trừ anh gián điệp nhé) nên không ai biết. Khi hai môi họ rời nhau, Đào Mẫn nằm xuống dang tay phải của mình ra rồi đập đập vào nó. Hiểu ý, Nguyệt Băng nằm lên tay cậu rụi rụi vào ngực cậu rồi ngủ ngon lành cho đến sáng.
Sáng sớm hôm sau
-Thưa hoàng thượng, gián điệp Hắc Cầm cấp báo.-tên thái giám chạy vào báo khi Chiêu Khanh đang mặc long bào, chuẩn bị thượng triều.
-Cho vào.-hắn nói.
-Thưa hàng thượng, thần Hắc Mẫn xin bẩm báo một truyện vô cùng quan trọng.-tên gián điệp chạy vào, quỳ xuống nói.
-Bẩm báo nhanh đi.-hắn ra lệnh.
-Đêm hôm qua phế phi đã.....-hắn nói đứt quãng.
-Băng Băng làm sao? Có phải nàng đã đổ bệnh? Ngươi mau nói.-hắn đang điềm tĩnh bỗng quay phắt vào hốt hoảng hỏi.
-Đêm qua phế phi đã.....hôn tên Đào Mẫn và ôm hắn ngủ ạ.-tên gián điệp cúi người nói. Trong lòng có chút lo lắng. Sợ rằng hoàng thượng sẽ nổi trận lôi đình.
-CÁI GÌ? Nàng ta dám hôn nam nhân khác ư? Lại còn ôm hắn ngủ nữa?-hắn hét lớn.
-Dạ.-tên gián điệp cúi người nói.
-Băng Băng à, nàng đã đi quá xa rồi.-hắn nói rồi ra lệnh thượng triều. Cả ngày hôm ấy hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nổi nóng với mọi người. Còn đạp phá đồ đạc, cơm cũng.không đụng đũa. Chiều hôm ấy, hắn gọi một đám người mặc y phục màu đen đến.
-Nghe rõ đây, đem nay hãy đến cảnh cáo tên nô lệ tên Đào Mẫn rằng hãy tránh xa phế phi ra nếu không đừng trách ta vô tình.-nghe xong, đám người ấy cúi người rồi lùi dần vào trong bóng tối.
P/s: c/m cho mình nha. Sorry ThanhThPhmNguyn nha. Chắc phải một hai chap nữa mới kết thúc được cuộc tình Băng-Mẫn.
-Cho vào- hắn ra lệnh.
-Thần Hắc Cầm xin bái kiến bệ hạ.-một tên mặc quần áo rách rưới của nô lệ, mặt đen nhẻm bước vào rồi quỳ xuống nói.
-Báo cáo đi.-hắn bỏ quyển tấu rồi nói.
-Dạ! Dạo đây phế phi thường hay trò chuyện cùng một tên nô lệ tên Đào Mẫn. Họ trò chuyện rất thân mật. Luôn giúp đỡ nhau và luôn cười đùa. Trông họ hảo vui vẻ.-tên Hắc Cầm kia bẩm báo. Nghe đến thế mặt mũi Chiêu Khanh tối sầm lại. Hai nắm đấm bóp chặt, đập mạnh xuống bàn làm cho tên gián điệp phải giật mình.
-Hảo! Nàng được lắm Băng Băng. Đã cự tuyệt trẫm, giờ lại còn thân mật với nam nhân khác. Để xem ta xử lí tên Đào Mẫn kia như thế nào.-hắn nghiến răng. Rồi cho tên gián điệp lui xuống.
Tại ngục giam
-Ôi!! Hôm nay thực mệt a~~-nàng vươn vai nói.
-Này, Băng Băng trán nàng có mồ hôi kìa.-cậu nói rồi đưa tay ra lau mồ hôi trên trán nàng. Câu nói của Đào Mẫn không chỉ làm cho nguyệt Băng giật mình mà còn khiến chính cậu giật mình.
-Này! Sao tự nhiên lại gọi tôi như thế vậy?- Nguyệt Băng cầm cổ tay của Đào Mẫn, dí sát mặt vào mình vào mặt cậu rồi hỏi.
-À..ờm...thì....-cậu đỏ mặt, lúng túng.
-A!Cậu thích tôi đúng không?- Nguyệt Băng nói một cách từ từ, chậm rãi làm cho tim của Đào Mẫn trực nhảy vọt ra ngoài.
-Ừm..-Cậu cúi đầu, gật khe khẽ.
-Trời ơi, sao cậu không nói sớm. Tôi cũng thích cậu đó.-Nguyệt Băng nói nhỏ làm Đào Mẫn giật mình. Ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt Băng.
-Thật..thật sao?- cậu hỏi.
-Tất nhiên rồi.-Nguyệt Băng đập đập vào vai Đào Mẫn.
-Ta thực sự yêu nàng Băng Băng à. Nàng sẽ chấp nhận tình yêu hèn mọn này của ta chứ?- cậu cầm tay nàng, nói nhỏ làm Nguyệt Băng đỏ mặt.
-Tất nhiên rồi....t..h...thiếp cũng yêu c.h..chàng.-Nguyệt Băng đột ngột đổi cách xưng hô. Đúng rồi, đây là tình yêu thật sự. Vậy nàng đã phải lòng cậu. Rồi khuôn mặt hai người từ từ sát lại nhau. Cả hai cùng nhắm mắt, họ cảm thấy môi mình vừa chạm vào một thứ gì đó vô cùng mềm mại. Họ đang hôn nhau. Chắc hẳn Chiêu Khanh không hề thích điều này rồi. May mà lúc đó là ban đêm, mọi người đều đã yên giấc( trừ anh gián điệp nhé) nên không ai biết. Khi hai môi họ rời nhau, Đào Mẫn nằm xuống dang tay phải của mình ra rồi đập đập vào nó. Hiểu ý, Nguyệt Băng nằm lên tay cậu rụi rụi vào ngực cậu rồi ngủ ngon lành cho đến sáng.
Sáng sớm hôm sau
-Thưa hoàng thượng, gián điệp Hắc Cầm cấp báo.-tên thái giám chạy vào báo khi Chiêu Khanh đang mặc long bào, chuẩn bị thượng triều.
-Cho vào.-hắn nói.
-Thưa hàng thượng, thần Hắc Mẫn xin bẩm báo một truyện vô cùng quan trọng.-tên gián điệp chạy vào, quỳ xuống nói.
-Bẩm báo nhanh đi.-hắn ra lệnh.
-Đêm hôm qua phế phi đã.....-hắn nói đứt quãng.
-Băng Băng làm sao? Có phải nàng đã đổ bệnh? Ngươi mau nói.-hắn đang điềm tĩnh bỗng quay phắt vào hốt hoảng hỏi.
-Đêm qua phế phi đã.....hôn tên Đào Mẫn và ôm hắn ngủ ạ.-tên gián điệp cúi người nói. Trong lòng có chút lo lắng. Sợ rằng hoàng thượng sẽ nổi trận lôi đình.
-CÁI GÌ? Nàng ta dám hôn nam nhân khác ư? Lại còn ôm hắn ngủ nữa?-hắn hét lớn.
-Dạ.-tên gián điệp cúi người nói.
-Băng Băng à, nàng đã đi quá xa rồi.-hắn nói rồi ra lệnh thượng triều. Cả ngày hôm ấy hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nổi nóng với mọi người. Còn đạp phá đồ đạc, cơm cũng.không đụng đũa. Chiều hôm ấy, hắn gọi một đám người mặc y phục màu đen đến.
-Nghe rõ đây, đem nay hãy đến cảnh cáo tên nô lệ tên Đào Mẫn rằng hãy tránh xa phế phi ra nếu không đừng trách ta vô tình.-nghe xong, đám người ấy cúi người rồi lùi dần vào trong bóng tối.
P/s: c/m cho mình nha. Sorry ThanhThPhmNguyn nha. Chắc phải một hai chap nữa mới kết thúc được cuộc tình Băng-Mẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook