Hoàng Đế Nan Vi
-
Chương 23
Đỗ Như phương và mẫu thân Phúc Xương đại trưởng công chúa đi trên hai con đường khác nhau, từ khi tiếp nhận chức vụ Đại lý tự khanh từ trong tay của Ngụy Ninh thì Đỗ Như Phương chỉ tin tưởng chứng cớ, đối với hắn, chưa biết rõ tình huống mà đã hùng hùng hổ hổ chạy vào trong cung khóc lóc cáo trạng cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Đỗ Như Mai nghe Đỗ Như Phương truy vấn hết câu này đến câu kia về vấn đề vì sao lại bị đuổi về nương gia, dần dần nổi cơn thịnh nộ, mẫu thân đã đi đòi công đạo cho nàng, nhưng vừa về nhà thì Ca ca lại không chịu buông tha cho nàng.
Đỗ Như Mai càng lúc càng phiền lòng, rốt cục chịu không được những nghi vấn mà huynh trưởng đề ra, bùng nổ thần kinh mà gầm lên, “Chẳng phải là vì các người gả ta cho Ngụy lão nhị hay sao? Nhiều năm qua ta sống như thế nào chẳng lẽ các người không biết ư? Vì sao? Chẳng vì sao cả?! Ta chỉ không muốn tiếp tục cùng hắn sống chung với nhau mà thôi!”
Đỗ Như Phương sầm mặt, căn bản không để tâm đến thái độ ngang ngược của muội muội, lạnh lùng nói, “Ngươi không muốn sống chung với hắn cùng với việc bị đuổi về nương gia là hai vấn đề khác nhau!”
“Như Mai, ngươi và Ngụy Tử Nghiêu cãi nhau cũng không phải lần đầu! Tuy Ngụy Tử Nghiêu có chút tật xấu nhưng cho đến nay chưa từng đuổi ngươi ra khỏi nhà. Hiện tại ngươi cắn răng không nói chẳng lẽ Ngụy gia sẽ giấu diếm thay ngươi hay ư?” Đỗ Như Phương lạnh lùng nói, “Còn nữa, cũng không phải ta gả ngươi cho Ngụy Tử Nghiêu, ngươi đừng trút giận lên đầu của ta.”
Đỗ Như Phương lười giao tiếp với muội muội, đứng dậy phân phó một câu, “Trói nha đầu và nhũ mẫu đưa đại cô nương trở về nhà, đem bọn họ vào trong viện của ta, ta muốn đích thân thẩm vấn.”
Đỗ Như Mai tức giận khóc lớn, “Rốt cục ngươi có phải thân ca ca của ta hay không vậy?”
“Nếu ta không phải huynh trưởng của ngươi thì tuyệt đối sẽ không chịu đựng ngươi đến bây giờ.” Đỗ Như Phương nhấc chân rời đi, tuy vẻ mặt thản nhiên nhưng kỳ thật trong lòng rất tức giận.
Ngụy Tử Nghiêu có chút phóng túng, bất quá cũng không có gì khác người, mấy năm nay hắn chỉ mang danh phong lưu, thật sự không làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, thanh danh của người này trong chuyện tình ái cũng không tệ, có thể thấy được người nọ là người có bản lĩnh và chừng mực.
Trong phủ của Ngụy Tử Nghiêu không hề có tiểu thiếp, nếu muội muội có chút trí tuệ thì sớm nên sinh nhi tử để nắm lấy nội trạch. Ngụy gia là danh môn phú quý, muội muội cũng sẽ không chịu khổ sở, nay đại hôn đã mấy năm mà vẫn giữ bộ dáng kiêu ngạo, không bàn đến Ngụy Tử Nghiêu, cho dù là nam nhân khác thì cũng sẽ không thích.
Đỗ Như Phương đối phó đám nha hoàn nhũ mẫu dễ như trở bàn tay, khi hắn biết được muội muội của hắn rốt cục đã làm chuyện tốt thế nào thì suýt nữa đã tức đến sôi gan sôi ruột, lập tức phân phó thê tử, “Đuổi hết tất cả những người này đi.” Lại lệnh cho bên ngoài chuẩn bị ngựa, quyết định đi đến biệt viện của phủ Thừa Ân Công.
Đỗ phu nhân Lý thị khuyên nhủ, “Trời đã muộn rồi, sáng mai lão gia đến đó cũng được mà.”
“Không được, mẫu thân không phân rõ phải trái trắng đen mà đã đến cáo trạng ở Hạnh Hoa viên của Thái hoàng thái hậu. Ngụy gia đâu phải dễ chọc, nếu để ngày mai đi thì đừng hòng mơ tưởng người ta niệm tình lúc trước. Đợi ngày mai nếu ngự tiền gọi chúng ta đến thì chẳng phải chúng ta sẽ bị tát vào mặt hay sao?” Đỗ Như Phương nghiêm mặt nói, “Phái nha đầu nhũ mẫu đáng tin cậy một chút để hầu hạ Như Mai, đừng để nàng ta chạy loạn nữa.”
“Ta biết rồi, lão gia đi đường cẩn thận một chút.” Có tiểu cô tử như vậy thì Lý thị cũng cảm thấy căm tức, dù sao Đỗ Như Mai mất mặt cũng khiến cả nhà bị mất mặt lây.
Trong mắt của Ngụy Ninh thì Đỗ Như Phương là người đáng giá kết giao nhất của Đỗ gia.
Ngay thời điểm này thì Ngụy Ninh đương nhiên hy vọng Đỗ gia có người có đủ trọng lượng để ra mặt, hai nhà hòa giải chuyện này mà không kinh động đến ngự tiền, không nên chưa gì đã khuấy đảo gợn sóng. Muội muội làm ra chuyện như vậy khiến Đỗ Như Phương thật sự mất mặt, nhìn thấy Ngụy Ninh thì chỉ có thể bồi tội trước, “Những gì Như Mai đã làm đều là Đỗ gia chúng ta không biết dạy nữ nhi. Ngụy đại ca, ta thật cảm thấy hổ thẹn.”
“Ngồi xuống trước đi.”
Đỗ Như Phương an tọa, vội hỏi, “Không biết sứ thần đại nhân của Đỗ Nhược quốc thế nào rồi, có bị thương hay không?”
“Nếu Thiên Xu thật sự bị thương thì Đỗ thị chắc chắn bị tống vào Hình bộ đại lao rồi.” Ngụy Ninh cáu giận khó tiêu, nhưng giọng điệu cũng không quá cứng rắn, chỉ thản nhiên nói, “Từ khi Đỗ thị gả cho Tử Nghiêu, mấy năm không có thai, ta cũng không so đo chuyện này, ta đã sớm nói với Tử Nghiêu, không bằng trước tiên sinh nhi tử, bỏ mẫu lấy tử rồi đem đưa cho Đỗ thị nuôi, cũng để cho Đỗ thị có chỗ mà nương tựa. Năm đó cũng không phải là không có, có người đã mang thai, là nha đầu của Đỗ thị, rốt cục bị Đỗ thị tự mình đánh đến sảy thai. Tử Nghiêu là nam nhân, tuy rằng việc này bị ngươi và ta liên thủ áp chế nhưng hắn lại không muốn tiếp tục thân cận với Đỗ thị nữa.”
“Đã đến nước này, không nói đến việc Như Phương ngươi hối hận hôn sự này mà ngay cả ta cũng rất hối hận.” Ngụy Ninh xưa nay ra tay là bất hối, nhưng nay phải thở dài, “Thiên Xu chỉ đến ngoại viện của ta để điều dưỡng thân thể, lại không biết vì sao mà bị Như Mai lầm tưởng là người của Tử Nghiêu mang về, nàng là nữ nhân mà lại dẫn người đến đó đòi đánh đòi giết. Trong phủ có ta, có Tử Nghiêu, cho dù thế nào cũng không đến phiên Đỗ thị vung tay múa chân, gây chuyện ầm ĩ.”
“Chưa bàn đến thân phận của Thiên Xu, cho dù nếu thật sự là người mà Tử Nghiêu mang về thì cũng không đến phiên Đỗ thị làm như vậy.” Ngụy Ninh thở dài, “Mấy năm nay Tử Nghiêu càng ngày càng không thích về nhà. Nay ta cũng đã nhìn thấu, tuy rằng hai nhà chúng ta đều là danh môn quý tộc tại đế đô, nhưng cũng không nên vì thể diện mà để cho đệ muội làm những chuyện gà bay chó sủa như vậy.”
Đỗ Như Phương nghe Ngụy Ninh nói như thế thì chỉ hận không thể mọc thêm một lớp da trên mặt, quả thật là đứng ngồi không yên. Tuy rằng giọng điệu của Ngụy Ninh cứng rắn nhưng Đỗ Như Phương vẫn muốn níu kéo hôn sự này thay muội muội. Tuy rằng chức quan của Ngụy lão nhị không cao nhưng nếu quả thật hưu thê đuổi muội muội về nhà, với tính cách và tuổi tác của muội muội nhà hắn thì muốn gả cho người có dòng dõi tương tự Ngụy gia là chuyện muôn vạn khó khăn. Đỗ Như Phương mở miệng một cách gian nan, “Như Mai và Tử Nghiêu cũng là phu thê gần mười năm, Tử Mẫn huynh, chưa nói đến chuyện hai chúng ta xưa nay hợp ý, chẳng qua Như Mai và Tử Nghiêu đồng giường cộng chẩm mấy năm nay cũng là duyên phận hiếm thấy. Tục ngữ nói, phá vỡ mười tòa miếu, không phá một hôn sự. Như Mai ngạo mạn không hiểu chuyện, cứ chậm rãi giáo huấn nàng, nàng không còn nhỏ, dù sao cũng sẽ biết nghe lời. Bằng không với tuổi tác này của nàng, nếu thật sự phải về nhà nương gia thì những lời thị phi đồn đãi của đế đô nhất định sẽ lấy mạng nàng.”
“Cũng không đến mức như thế.” Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Như Phương, ngươi nghĩ mọi chuyện quá mức nghiêm trọng rồi, có lẽ chuyện hưu thê cũng là điều mà Đỗ thị chờ mong.”
Dứt lời, Ngụy Ninh đưa một xấp văn khế cho Đỗ Như Phương, “Đây là sản nghiệp ta chia cho Tử Nghiêu sau khi đại hôn, để phu thê bọn họ có thể tiêu dùng hằng ngày. Kỳ thật ngày thường còn có một phần chi phí tiêu dùng hàng tháng cung cấp riêng cho bọn họ. Sản nghiệp này chỉ là để bọn họ cảm thấy nhẹ nhàng một chút mà thôi, dù sao Đỗ thị gả cho Tử Nghiêu cũng không thể bảo nàng dùng của hồi môn của nương gia mà chi tiêu.”
“Mấy năm nay Tử nghiêu không nói, ta cũng không biết. Ba trang viên, năm cửa hiệu mặt tiền, mặt khác còn có hai phần bất động sản trong thành đều đã bị Đỗ thị chuyển sang danh nghĩa của chính nàng, trở thành tài sản riêng của nàng. Ba năm trước đây sản nghiệp đó lại chuyển đến tay của Đại trưởng công chúa. Có lẽ Đỗ thị tự cho là bí mật, chẳng qua đối với ta mà nói thì việc đi điều tra chỉ là việc rất nhỏ.” Ngụy Ninh dám đưa ra chuyện hưu thê thì đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, thản nhiên nói, “Lúc ấy, sản nghiệp này do Đỗ thị quản lý. Thứ nhất, ta không xem nàng là ngoại nhân, gả cho Tử Nghiêu thì nàng chính là người của Ngụy gia. Thứ hai, phàm là các hộ đều do nữ nhân lo liệu sản nghiệp, cũng không riêng gì Đỗ thị. Nay xem ra Đỗ thị đã sớm có ngoại tâm, không muốn cùng Tử Nghiêu làm phu thê.”
Xưa nay Đỗ Như Phương luôn đi theo đạo lý chính nhân quân tử, hắn không biết nội tình này, nhất thời xấu hổ lúng túng đến mức ngồi không được, liên tục nói, “Ta cũng không biết có chuyện này, thật sự là, thật sự là Đỗ gia ta có lỗi với Tử Nghiêu.”
“Như Phương, ngồi xuống đi rồi nói tiếp.” Ngụy Ninh nói năng ôn nhã, nhưng sự tình đã không còn đường cứu vãn, “Việc này Đại trưởng công chúa cũng biết rõ. Như Phương, Đỗ thị và Tử Nghiêu nay đã cạn tình.”
Đỗ Như Phương á khẩu không trả lời được.
Ngày hôm sau, vừa bãi triều thì Minh Trạm trước tiên bắt tay vào giải quyết hôn sự hai nhà.
Nếu không có tài năng thì làm sao làm được Hoàng đế, ngay cả kiện cáo ly hôn cũng phải can thiệp.
Đỗ Như Phương và Ngụy Ninh đều bị giữ lại ban thưởng tảo thiện.
Minh Trạm dọc đường liền hỏi chuyện hưu thê, Đỗ Như Phương nói trước, “Gia mẫu vừa xảy ra chuyện đã nghĩ đến nương gia, chỉ một chút chuyện nhỏ mà lại quấy nhiễu bệ hạ và Thái hoàng thái hậu, Đỗ gia thật sự đắc tội.”
Chính nhân quân tử cũng có tâm cơ, khi nói chuyện liền đem chuyện Phúc Xương đại trưởng công chúa cáo trạng định hình thành chuyện gia sự.
Minh Trạm cũng không bận tâm, tuy rằng hắn không thích Phúc Xương đại trưởng công chúa, bất quá hắn cũng không phải người thiển cận, chỉ cười cười, “Trẫm rất rõ tính tình của Phúc Xương bá. Nàng là nữ nhân, không hiểu chuyện như các ngươi, cho nên ta mới vời các ngươi đến hỏi.”
Đỗ Như Phương vội nói, “Bệ hạ anh minh. Thật sự là muội muội của thần và Tử Nghiêu đại hôn đã được nhiều năm nhưng tính tình không hòa hợp, bọn họ còn trẻ, Thừa Ân Công và thần cũng không phải không hiểu chuyện, thay vì để bọn họ cãi nhau ầm ĩ thì không bằng thừa dịp tuổi còn trẻ mà hòa khí chia tay, cũng tốt cho việc tìm một người khác hợp tính để sinh sống sau này. Đỗ gia và Ngụy gia vốn là thân thích, càng không nên vì chuyện nhỏ của bọn họ mà tổn thương tình cảm hai họ.”
Minh Trạm cảm thấy rõ ràng là chuyện này đã được hai nhà hòa giải từ sớm, vì vậy cũng không nhiều lời, bèn cười nói, “Như vậy cũng không còn gì tốt hơn. Chuyện hôn nhân, hợp thì đến không hợp thì tan.” Quay sang nói với Ngụy Ninh, “Đỗ thị dù sao cũng là nữ tử, ngoại trừ của hồi môn phải hoàn trả đủ số, nếu thích hợp thì bồi thường thêm một ít. Như thế Phúc Xương bá cũng đẹp mặt, cũng chu toàn tình cảm của hai nhà các ngươi.”
Ngụy Ninh mỉm cười ôn hòa, “Thần tuân chỉ.”
Chuyên thôi nhau cứ như vậy mà được quyết định.
Phúc Xương đại trưởng công chúa làm sao cam tâm nữ nhi bị đuổi ra khỏi nhà, biết được việc nhi tự mình quyết định tất cả mọi chuyện ở trước mặt ngự tiền thì vô cùng giận dữ, chẳng qua không tiện ở Hạnh Hoa viên mà làm mất thể diện của nhi tử, cho nên chờ đến khi về nhà mới ầm ĩ với Đỗ Như Phương một trận.
Ngay cả Bắc Xương Hầu cũng bất mãn đối với quyết định của trưởng tử, cau mày nói, “Dù sao muội muội của ngươi cũng không mắc sai lầm quá lớn, cứ như vậy mà bị phu gia đuổi về nhà thì Hầu phủ chúng ta làm gì còn thể diện nữa.”
Đỗ Như Phương cản lời của mẫu thân trước, “Mẫu thân có biết chuyện Như Mai di dời sản nghiệp của phu gia hay không? Chúng ta là ai? Sản nghiệp nhà chúng ta còn chưa đủ ăn hay sao, cần gì phải đi ham sản nghiệp của Thừa Ân Công phủ! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói là nửa đời sau của Như Mai, ngay cả mẫu thân, đường đường là Đại trưởng công chúa cũng không thể tránh khỏi hiềm nghi sai khiến nữ nhi mưu tính gia sản của nữ tế! Chẳng lẽ như vậy mới là có thể diện hay sao!? Mẫu thân không cần đi ra ngoài nhưng nhi tử thì vẫn muốn giữ một chút thể diện ở đế đô này!”
Bắc Xương Hầu vẫn chưa biết chuyện sản nghiệp này nọ, Đỗ Như Phương đành thuật lại cho phụ thân nghe, Bắc Xương Hầu giẫm chân thở dài, “Công chúa, nàng làm chuyện gì vậy?”
Phúc Xương đại trưởng công chúa mạnh miệng nói, “Ngươi đừng nói hưu nói vượn, rõ ràng là Ngụy lão nhị hắn ở bên ngoài ăn chơi phóng túng làm tiêu tán gia sản, muội muội của ngươi mỗi ngày phải khổ sở, sợ Ngụy lão nhị mất mặt nên cầu xin ta cầm vốn riêng của mình mà mua trở về. Ta sợ Ngụy lão nhị phá sản nên mới không đưa lại cho bọn họ. Chẳng lẽ mẫu thân ta chưa từng thấy gia sản như vậy hay sao mà lại đi để ý một chút rách nát của Ngụy gia?”
“Ta xuất thân thế nào? Ngụy gia hắn xuất thân ra sao! Các ngươi thú thê thành hôn, mặc kệ là của hồi môn của tức phụ hay của hồi môn của khuê nữ, có ai thấy ta lấy của người nào, dùng của người nào hay chưa?” Phúc Xương đại trưởng công chúa nói xong liền đỏ hoe đôi mắt, nước mắt chậm rãi trào ra, lau lệ nói, “Người khác nói một chút mà ngươi đã tin sái cổ. Ta là mẫu thân của ngươi, có bao giờ bạc đãi ngươi hay không, vì sao ngươi lại nhìn người khác đặt cái bô lên đầu mẫu thân của mình mà cũng không chịu lên tiếng bênh vực?” Nói xong còn đấm Đỗ Như Phương vài cái, dùng dằng y mệ của nhi tử mà òa khóc, “Ngươi tưởng là ta coi trọng Ngụy gia hay sao, ta chỉ là vì uất ức thay cho muội muội của ngươi mà thôi. Mấy năm nay muội muội của ngươi đều phải ngâm mình trong nước hoàng liên mà sống qua ngày, Ngụy gia còn dám bảo là không cần cũng không muốn, Ngụy gia hắn dựa vào cái gì? Ta chỉ muốn tìm một cái công đạo cho muội muội ngươi mà thôi.”
“Nếu sản nghiệp của Ngụy gia thật sự theo như lời của mẫu thân.” Đỗ Như Phương cẩn thận quan sát sắc mặt của mẫu thân rồi nói, “Như Mai cũng là muội muội của ta. Ta không bao giờ cho phép kẻ khác làm bẩn thanh danh của nàng, mẫu thân giao chứng cớ cho ta, ta sẽ đến Ngụy gia mà đòi công đạo. Sản nghiệp ở đế đô đều có ghi chép rơ ràng trong hồ sơ, chỉ cần tìm ra người sang tên thì tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.”
Phúc Xương đại trưởng công chúa chỉ lo dùng khăn lau nước mắt, cũng không chịu lên tiếng.
Đỗ Như Phương tiếp tục nói, “Không bằng cứ theo ý của mẫu thân, đại náo hắn một trận. Đưa lên Hình bộ thẩm vấn, ta đặt cược chức quan của mình cũng phải khiến Ngụy gia đẹp mặt.”
Phúc Xương đại trưởng công chúa trừng to đôi mắt đẫm lệ, “Ngươi muốn lấy mạng của ta và muội muội ngươi hay sao?”
Rốt cục Đỗ Như Phương đã biết thật giả của chuyện này, vô cùng nản lòng, thở dài một hơi, “Mẫu thân cứ thay Như Mai nhận mấy thứ kia đi, Ngụy gia nói sẽ trả lại trọn vẹn của hồi môn, còn sản nghiệp thì xem như bồi thường cho Như Mai.”
“Đó vốn là của muội muội ngươi mà.”
“Mẫu thân chớ vượt quá giới hạn nữa, cho dù như thế nào thì chuyện sản nghiệp căn bản là của Ngụy gia. Thậm chí nếu theo như lời của mẫu thân là người đã mua lại, nhưng một nhạc mẫu mua thứ gì đó của nữ tế mà lại không giao ra, dám giữ chặt trong tay, bảo người ta biết được thì cũng không có đạo lý.” Đỗ Như Phương mệt mỏi xoa mi tâm, “Mẫu thân tốt nhất là sang tên cho Như Mai đi.”
Bắc Xương Hầu và Đại trưởng công chúa thành thân đã lâu, cũng nhìn ra thần sắc khác thường của thê tử, thầm than, “Tâm tình của Như Mai hai ngày nay không được tốt, Công chúa đi thăm nàng đi, cũng khuyên nàng nghĩ thông suốt một chút.”
Đuổi đi Phúc Xương đại trưởng công chúa, Bắc Xương Hầu nói với nhi tử, “Tuy rằng cùng Ngụy gia phân cách, nhưng không cần phải ầm ĩ như cừu nhân, khiến người ta chê cười. Trong tay ta còn có chút này nọ, cầm đưa cho Tử Nghiêu đi, chúng ta đường đường là Hầu phủ, không thể nông cạn mà đi chiếm lợi từ người khác.”
Đỗ Như Phương không từ chối, “Còn mẫu thân….”
“Mẫu thân ngươi không biết. Ta cũng chỉ nói với ngươi, vốn tính chia cho huynh đệ các ngươi một phần, muội muội của ngươi với số mạng như vậy, xem như trợ cấp nàng đi.” Bắc Xương Hầu cân nhắc trong lòng, Ngụy gia chưa hẳn sẽ muốn mấy thứ này, chẳng qua hắn là Hầu tước tôn sư, đương nhiên phải xuất ra phong thái của Hầu phủ.
Đỗ Như Phương gật đầu, “Tốt nhất là bảo mẫu thân mau chóng tìm một phu gia cho Như Mai.”
Bắc Xương Hầu phủ thở dài, dưỡng ra một nữ nhân như vậy thật sự là sầu muốn chết.
…………..
Đỗ Như Mai nghe Đỗ Như Phương truy vấn hết câu này đến câu kia về vấn đề vì sao lại bị đuổi về nương gia, dần dần nổi cơn thịnh nộ, mẫu thân đã đi đòi công đạo cho nàng, nhưng vừa về nhà thì Ca ca lại không chịu buông tha cho nàng.
Đỗ Như Mai càng lúc càng phiền lòng, rốt cục chịu không được những nghi vấn mà huynh trưởng đề ra, bùng nổ thần kinh mà gầm lên, “Chẳng phải là vì các người gả ta cho Ngụy lão nhị hay sao? Nhiều năm qua ta sống như thế nào chẳng lẽ các người không biết ư? Vì sao? Chẳng vì sao cả?! Ta chỉ không muốn tiếp tục cùng hắn sống chung với nhau mà thôi!”
Đỗ Như Phương sầm mặt, căn bản không để tâm đến thái độ ngang ngược của muội muội, lạnh lùng nói, “Ngươi không muốn sống chung với hắn cùng với việc bị đuổi về nương gia là hai vấn đề khác nhau!”
“Như Mai, ngươi và Ngụy Tử Nghiêu cãi nhau cũng không phải lần đầu! Tuy Ngụy Tử Nghiêu có chút tật xấu nhưng cho đến nay chưa từng đuổi ngươi ra khỏi nhà. Hiện tại ngươi cắn răng không nói chẳng lẽ Ngụy gia sẽ giấu diếm thay ngươi hay ư?” Đỗ Như Phương lạnh lùng nói, “Còn nữa, cũng không phải ta gả ngươi cho Ngụy Tử Nghiêu, ngươi đừng trút giận lên đầu của ta.”
Đỗ Như Phương lười giao tiếp với muội muội, đứng dậy phân phó một câu, “Trói nha đầu và nhũ mẫu đưa đại cô nương trở về nhà, đem bọn họ vào trong viện của ta, ta muốn đích thân thẩm vấn.”
Đỗ Như Mai tức giận khóc lớn, “Rốt cục ngươi có phải thân ca ca của ta hay không vậy?”
“Nếu ta không phải huynh trưởng của ngươi thì tuyệt đối sẽ không chịu đựng ngươi đến bây giờ.” Đỗ Như Phương nhấc chân rời đi, tuy vẻ mặt thản nhiên nhưng kỳ thật trong lòng rất tức giận.
Ngụy Tử Nghiêu có chút phóng túng, bất quá cũng không có gì khác người, mấy năm nay hắn chỉ mang danh phong lưu, thật sự không làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, thanh danh của người này trong chuyện tình ái cũng không tệ, có thể thấy được người nọ là người có bản lĩnh và chừng mực.
Trong phủ của Ngụy Tử Nghiêu không hề có tiểu thiếp, nếu muội muội có chút trí tuệ thì sớm nên sinh nhi tử để nắm lấy nội trạch. Ngụy gia là danh môn phú quý, muội muội cũng sẽ không chịu khổ sở, nay đại hôn đã mấy năm mà vẫn giữ bộ dáng kiêu ngạo, không bàn đến Ngụy Tử Nghiêu, cho dù là nam nhân khác thì cũng sẽ không thích.
Đỗ Như Phương đối phó đám nha hoàn nhũ mẫu dễ như trở bàn tay, khi hắn biết được muội muội của hắn rốt cục đã làm chuyện tốt thế nào thì suýt nữa đã tức đến sôi gan sôi ruột, lập tức phân phó thê tử, “Đuổi hết tất cả những người này đi.” Lại lệnh cho bên ngoài chuẩn bị ngựa, quyết định đi đến biệt viện của phủ Thừa Ân Công.
Đỗ phu nhân Lý thị khuyên nhủ, “Trời đã muộn rồi, sáng mai lão gia đến đó cũng được mà.”
“Không được, mẫu thân không phân rõ phải trái trắng đen mà đã đến cáo trạng ở Hạnh Hoa viên của Thái hoàng thái hậu. Ngụy gia đâu phải dễ chọc, nếu để ngày mai đi thì đừng hòng mơ tưởng người ta niệm tình lúc trước. Đợi ngày mai nếu ngự tiền gọi chúng ta đến thì chẳng phải chúng ta sẽ bị tát vào mặt hay sao?” Đỗ Như Phương nghiêm mặt nói, “Phái nha đầu nhũ mẫu đáng tin cậy một chút để hầu hạ Như Mai, đừng để nàng ta chạy loạn nữa.”
“Ta biết rồi, lão gia đi đường cẩn thận một chút.” Có tiểu cô tử như vậy thì Lý thị cũng cảm thấy căm tức, dù sao Đỗ Như Mai mất mặt cũng khiến cả nhà bị mất mặt lây.
Trong mắt của Ngụy Ninh thì Đỗ Như Phương là người đáng giá kết giao nhất của Đỗ gia.
Ngay thời điểm này thì Ngụy Ninh đương nhiên hy vọng Đỗ gia có người có đủ trọng lượng để ra mặt, hai nhà hòa giải chuyện này mà không kinh động đến ngự tiền, không nên chưa gì đã khuấy đảo gợn sóng. Muội muội làm ra chuyện như vậy khiến Đỗ Như Phương thật sự mất mặt, nhìn thấy Ngụy Ninh thì chỉ có thể bồi tội trước, “Những gì Như Mai đã làm đều là Đỗ gia chúng ta không biết dạy nữ nhi. Ngụy đại ca, ta thật cảm thấy hổ thẹn.”
“Ngồi xuống trước đi.”
Đỗ Như Phương an tọa, vội hỏi, “Không biết sứ thần đại nhân của Đỗ Nhược quốc thế nào rồi, có bị thương hay không?”
“Nếu Thiên Xu thật sự bị thương thì Đỗ thị chắc chắn bị tống vào Hình bộ đại lao rồi.” Ngụy Ninh cáu giận khó tiêu, nhưng giọng điệu cũng không quá cứng rắn, chỉ thản nhiên nói, “Từ khi Đỗ thị gả cho Tử Nghiêu, mấy năm không có thai, ta cũng không so đo chuyện này, ta đã sớm nói với Tử Nghiêu, không bằng trước tiên sinh nhi tử, bỏ mẫu lấy tử rồi đem đưa cho Đỗ thị nuôi, cũng để cho Đỗ thị có chỗ mà nương tựa. Năm đó cũng không phải là không có, có người đã mang thai, là nha đầu của Đỗ thị, rốt cục bị Đỗ thị tự mình đánh đến sảy thai. Tử Nghiêu là nam nhân, tuy rằng việc này bị ngươi và ta liên thủ áp chế nhưng hắn lại không muốn tiếp tục thân cận với Đỗ thị nữa.”
“Đã đến nước này, không nói đến việc Như Phương ngươi hối hận hôn sự này mà ngay cả ta cũng rất hối hận.” Ngụy Ninh xưa nay ra tay là bất hối, nhưng nay phải thở dài, “Thiên Xu chỉ đến ngoại viện của ta để điều dưỡng thân thể, lại không biết vì sao mà bị Như Mai lầm tưởng là người của Tử Nghiêu mang về, nàng là nữ nhân mà lại dẫn người đến đó đòi đánh đòi giết. Trong phủ có ta, có Tử Nghiêu, cho dù thế nào cũng không đến phiên Đỗ thị vung tay múa chân, gây chuyện ầm ĩ.”
“Chưa bàn đến thân phận của Thiên Xu, cho dù nếu thật sự là người mà Tử Nghiêu mang về thì cũng không đến phiên Đỗ thị làm như vậy.” Ngụy Ninh thở dài, “Mấy năm nay Tử Nghiêu càng ngày càng không thích về nhà. Nay ta cũng đã nhìn thấu, tuy rằng hai nhà chúng ta đều là danh môn quý tộc tại đế đô, nhưng cũng không nên vì thể diện mà để cho đệ muội làm những chuyện gà bay chó sủa như vậy.”
Đỗ Như Phương nghe Ngụy Ninh nói như thế thì chỉ hận không thể mọc thêm một lớp da trên mặt, quả thật là đứng ngồi không yên. Tuy rằng giọng điệu của Ngụy Ninh cứng rắn nhưng Đỗ Như Phương vẫn muốn níu kéo hôn sự này thay muội muội. Tuy rằng chức quan của Ngụy lão nhị không cao nhưng nếu quả thật hưu thê đuổi muội muội về nhà, với tính cách và tuổi tác của muội muội nhà hắn thì muốn gả cho người có dòng dõi tương tự Ngụy gia là chuyện muôn vạn khó khăn. Đỗ Như Phương mở miệng một cách gian nan, “Như Mai và Tử Nghiêu cũng là phu thê gần mười năm, Tử Mẫn huynh, chưa nói đến chuyện hai chúng ta xưa nay hợp ý, chẳng qua Như Mai và Tử Nghiêu đồng giường cộng chẩm mấy năm nay cũng là duyên phận hiếm thấy. Tục ngữ nói, phá vỡ mười tòa miếu, không phá một hôn sự. Như Mai ngạo mạn không hiểu chuyện, cứ chậm rãi giáo huấn nàng, nàng không còn nhỏ, dù sao cũng sẽ biết nghe lời. Bằng không với tuổi tác này của nàng, nếu thật sự phải về nhà nương gia thì những lời thị phi đồn đãi của đế đô nhất định sẽ lấy mạng nàng.”
“Cũng không đến mức như thế.” Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Như Phương, ngươi nghĩ mọi chuyện quá mức nghiêm trọng rồi, có lẽ chuyện hưu thê cũng là điều mà Đỗ thị chờ mong.”
Dứt lời, Ngụy Ninh đưa một xấp văn khế cho Đỗ Như Phương, “Đây là sản nghiệp ta chia cho Tử Nghiêu sau khi đại hôn, để phu thê bọn họ có thể tiêu dùng hằng ngày. Kỳ thật ngày thường còn có một phần chi phí tiêu dùng hàng tháng cung cấp riêng cho bọn họ. Sản nghiệp này chỉ là để bọn họ cảm thấy nhẹ nhàng một chút mà thôi, dù sao Đỗ thị gả cho Tử Nghiêu cũng không thể bảo nàng dùng của hồi môn của nương gia mà chi tiêu.”
“Mấy năm nay Tử nghiêu không nói, ta cũng không biết. Ba trang viên, năm cửa hiệu mặt tiền, mặt khác còn có hai phần bất động sản trong thành đều đã bị Đỗ thị chuyển sang danh nghĩa của chính nàng, trở thành tài sản riêng của nàng. Ba năm trước đây sản nghiệp đó lại chuyển đến tay của Đại trưởng công chúa. Có lẽ Đỗ thị tự cho là bí mật, chẳng qua đối với ta mà nói thì việc đi điều tra chỉ là việc rất nhỏ.” Ngụy Ninh dám đưa ra chuyện hưu thê thì đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, thản nhiên nói, “Lúc ấy, sản nghiệp này do Đỗ thị quản lý. Thứ nhất, ta không xem nàng là ngoại nhân, gả cho Tử Nghiêu thì nàng chính là người của Ngụy gia. Thứ hai, phàm là các hộ đều do nữ nhân lo liệu sản nghiệp, cũng không riêng gì Đỗ thị. Nay xem ra Đỗ thị đã sớm có ngoại tâm, không muốn cùng Tử Nghiêu làm phu thê.”
Xưa nay Đỗ Như Phương luôn đi theo đạo lý chính nhân quân tử, hắn không biết nội tình này, nhất thời xấu hổ lúng túng đến mức ngồi không được, liên tục nói, “Ta cũng không biết có chuyện này, thật sự là, thật sự là Đỗ gia ta có lỗi với Tử Nghiêu.”
“Như Phương, ngồi xuống đi rồi nói tiếp.” Ngụy Ninh nói năng ôn nhã, nhưng sự tình đã không còn đường cứu vãn, “Việc này Đại trưởng công chúa cũng biết rõ. Như Phương, Đỗ thị và Tử Nghiêu nay đã cạn tình.”
Đỗ Như Phương á khẩu không trả lời được.
Ngày hôm sau, vừa bãi triều thì Minh Trạm trước tiên bắt tay vào giải quyết hôn sự hai nhà.
Nếu không có tài năng thì làm sao làm được Hoàng đế, ngay cả kiện cáo ly hôn cũng phải can thiệp.
Đỗ Như Phương và Ngụy Ninh đều bị giữ lại ban thưởng tảo thiện.
Minh Trạm dọc đường liền hỏi chuyện hưu thê, Đỗ Như Phương nói trước, “Gia mẫu vừa xảy ra chuyện đã nghĩ đến nương gia, chỉ một chút chuyện nhỏ mà lại quấy nhiễu bệ hạ và Thái hoàng thái hậu, Đỗ gia thật sự đắc tội.”
Chính nhân quân tử cũng có tâm cơ, khi nói chuyện liền đem chuyện Phúc Xương đại trưởng công chúa cáo trạng định hình thành chuyện gia sự.
Minh Trạm cũng không bận tâm, tuy rằng hắn không thích Phúc Xương đại trưởng công chúa, bất quá hắn cũng không phải người thiển cận, chỉ cười cười, “Trẫm rất rõ tính tình của Phúc Xương bá. Nàng là nữ nhân, không hiểu chuyện như các ngươi, cho nên ta mới vời các ngươi đến hỏi.”
Đỗ Như Phương vội nói, “Bệ hạ anh minh. Thật sự là muội muội của thần và Tử Nghiêu đại hôn đã được nhiều năm nhưng tính tình không hòa hợp, bọn họ còn trẻ, Thừa Ân Công và thần cũng không phải không hiểu chuyện, thay vì để bọn họ cãi nhau ầm ĩ thì không bằng thừa dịp tuổi còn trẻ mà hòa khí chia tay, cũng tốt cho việc tìm một người khác hợp tính để sinh sống sau này. Đỗ gia và Ngụy gia vốn là thân thích, càng không nên vì chuyện nhỏ của bọn họ mà tổn thương tình cảm hai họ.”
Minh Trạm cảm thấy rõ ràng là chuyện này đã được hai nhà hòa giải từ sớm, vì vậy cũng không nhiều lời, bèn cười nói, “Như vậy cũng không còn gì tốt hơn. Chuyện hôn nhân, hợp thì đến không hợp thì tan.” Quay sang nói với Ngụy Ninh, “Đỗ thị dù sao cũng là nữ tử, ngoại trừ của hồi môn phải hoàn trả đủ số, nếu thích hợp thì bồi thường thêm một ít. Như thế Phúc Xương bá cũng đẹp mặt, cũng chu toàn tình cảm của hai nhà các ngươi.”
Ngụy Ninh mỉm cười ôn hòa, “Thần tuân chỉ.”
Chuyên thôi nhau cứ như vậy mà được quyết định.
Phúc Xương đại trưởng công chúa làm sao cam tâm nữ nhi bị đuổi ra khỏi nhà, biết được việc nhi tự mình quyết định tất cả mọi chuyện ở trước mặt ngự tiền thì vô cùng giận dữ, chẳng qua không tiện ở Hạnh Hoa viên mà làm mất thể diện của nhi tử, cho nên chờ đến khi về nhà mới ầm ĩ với Đỗ Như Phương một trận.
Ngay cả Bắc Xương Hầu cũng bất mãn đối với quyết định của trưởng tử, cau mày nói, “Dù sao muội muội của ngươi cũng không mắc sai lầm quá lớn, cứ như vậy mà bị phu gia đuổi về nhà thì Hầu phủ chúng ta làm gì còn thể diện nữa.”
Đỗ Như Phương cản lời của mẫu thân trước, “Mẫu thân có biết chuyện Như Mai di dời sản nghiệp của phu gia hay không? Chúng ta là ai? Sản nghiệp nhà chúng ta còn chưa đủ ăn hay sao, cần gì phải đi ham sản nghiệp của Thừa Ân Công phủ! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói là nửa đời sau của Như Mai, ngay cả mẫu thân, đường đường là Đại trưởng công chúa cũng không thể tránh khỏi hiềm nghi sai khiến nữ nhi mưu tính gia sản của nữ tế! Chẳng lẽ như vậy mới là có thể diện hay sao!? Mẫu thân không cần đi ra ngoài nhưng nhi tử thì vẫn muốn giữ một chút thể diện ở đế đô này!”
Bắc Xương Hầu vẫn chưa biết chuyện sản nghiệp này nọ, Đỗ Như Phương đành thuật lại cho phụ thân nghe, Bắc Xương Hầu giẫm chân thở dài, “Công chúa, nàng làm chuyện gì vậy?”
Phúc Xương đại trưởng công chúa mạnh miệng nói, “Ngươi đừng nói hưu nói vượn, rõ ràng là Ngụy lão nhị hắn ở bên ngoài ăn chơi phóng túng làm tiêu tán gia sản, muội muội của ngươi mỗi ngày phải khổ sở, sợ Ngụy lão nhị mất mặt nên cầu xin ta cầm vốn riêng của mình mà mua trở về. Ta sợ Ngụy lão nhị phá sản nên mới không đưa lại cho bọn họ. Chẳng lẽ mẫu thân ta chưa từng thấy gia sản như vậy hay sao mà lại đi để ý một chút rách nát của Ngụy gia?”
“Ta xuất thân thế nào? Ngụy gia hắn xuất thân ra sao! Các ngươi thú thê thành hôn, mặc kệ là của hồi môn của tức phụ hay của hồi môn của khuê nữ, có ai thấy ta lấy của người nào, dùng của người nào hay chưa?” Phúc Xương đại trưởng công chúa nói xong liền đỏ hoe đôi mắt, nước mắt chậm rãi trào ra, lau lệ nói, “Người khác nói một chút mà ngươi đã tin sái cổ. Ta là mẫu thân của ngươi, có bao giờ bạc đãi ngươi hay không, vì sao ngươi lại nhìn người khác đặt cái bô lên đầu mẫu thân của mình mà cũng không chịu lên tiếng bênh vực?” Nói xong còn đấm Đỗ Như Phương vài cái, dùng dằng y mệ của nhi tử mà òa khóc, “Ngươi tưởng là ta coi trọng Ngụy gia hay sao, ta chỉ là vì uất ức thay cho muội muội của ngươi mà thôi. Mấy năm nay muội muội của ngươi đều phải ngâm mình trong nước hoàng liên mà sống qua ngày, Ngụy gia còn dám bảo là không cần cũng không muốn, Ngụy gia hắn dựa vào cái gì? Ta chỉ muốn tìm một cái công đạo cho muội muội ngươi mà thôi.”
“Nếu sản nghiệp của Ngụy gia thật sự theo như lời của mẫu thân.” Đỗ Như Phương cẩn thận quan sát sắc mặt của mẫu thân rồi nói, “Như Mai cũng là muội muội của ta. Ta không bao giờ cho phép kẻ khác làm bẩn thanh danh của nàng, mẫu thân giao chứng cớ cho ta, ta sẽ đến Ngụy gia mà đòi công đạo. Sản nghiệp ở đế đô đều có ghi chép rơ ràng trong hồ sơ, chỉ cần tìm ra người sang tên thì tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.”
Phúc Xương đại trưởng công chúa chỉ lo dùng khăn lau nước mắt, cũng không chịu lên tiếng.
Đỗ Như Phương tiếp tục nói, “Không bằng cứ theo ý của mẫu thân, đại náo hắn một trận. Đưa lên Hình bộ thẩm vấn, ta đặt cược chức quan của mình cũng phải khiến Ngụy gia đẹp mặt.”
Phúc Xương đại trưởng công chúa trừng to đôi mắt đẫm lệ, “Ngươi muốn lấy mạng của ta và muội muội ngươi hay sao?”
Rốt cục Đỗ Như Phương đã biết thật giả của chuyện này, vô cùng nản lòng, thở dài một hơi, “Mẫu thân cứ thay Như Mai nhận mấy thứ kia đi, Ngụy gia nói sẽ trả lại trọn vẹn của hồi môn, còn sản nghiệp thì xem như bồi thường cho Như Mai.”
“Đó vốn là của muội muội ngươi mà.”
“Mẫu thân chớ vượt quá giới hạn nữa, cho dù như thế nào thì chuyện sản nghiệp căn bản là của Ngụy gia. Thậm chí nếu theo như lời của mẫu thân là người đã mua lại, nhưng một nhạc mẫu mua thứ gì đó của nữ tế mà lại không giao ra, dám giữ chặt trong tay, bảo người ta biết được thì cũng không có đạo lý.” Đỗ Như Phương mệt mỏi xoa mi tâm, “Mẫu thân tốt nhất là sang tên cho Như Mai đi.”
Bắc Xương Hầu và Đại trưởng công chúa thành thân đã lâu, cũng nhìn ra thần sắc khác thường của thê tử, thầm than, “Tâm tình của Như Mai hai ngày nay không được tốt, Công chúa đi thăm nàng đi, cũng khuyên nàng nghĩ thông suốt một chút.”
Đuổi đi Phúc Xương đại trưởng công chúa, Bắc Xương Hầu nói với nhi tử, “Tuy rằng cùng Ngụy gia phân cách, nhưng không cần phải ầm ĩ như cừu nhân, khiến người ta chê cười. Trong tay ta còn có chút này nọ, cầm đưa cho Tử Nghiêu đi, chúng ta đường đường là Hầu phủ, không thể nông cạn mà đi chiếm lợi từ người khác.”
Đỗ Như Phương không từ chối, “Còn mẫu thân….”
“Mẫu thân ngươi không biết. Ta cũng chỉ nói với ngươi, vốn tính chia cho huynh đệ các ngươi một phần, muội muội của ngươi với số mạng như vậy, xem như trợ cấp nàng đi.” Bắc Xương Hầu cân nhắc trong lòng, Ngụy gia chưa hẳn sẽ muốn mấy thứ này, chẳng qua hắn là Hầu tước tôn sư, đương nhiên phải xuất ra phong thái của Hầu phủ.
Đỗ Như Phương gật đầu, “Tốt nhất là bảo mẫu thân mau chóng tìm một phu gia cho Như Mai.”
Bắc Xương Hầu phủ thở dài, dưỡng ra một nữ nhân như vậy thật sự là sầu muốn chết.
…………..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook