Editor: Lạc Lạc

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Đợi đến ban đêm khi hoàng đế tới cung Tê Phượng, Tiết Tĩnh Xu nói cho hắn nghe các tiết mục có trong tiệc đón xuân.

Hoàng đế nghe xong hơi gật đầu, nói: "Khổ cực cho hoàng hậu rồi, việc này giao cho phía dưới làm là được, hoàng hậu chớ để bản thân vất vả."

Tiết Tĩnh Xu nói: "Thiếp chỉ viết lung tung trên giấy, thực tế công việc bận hơn đều do nhóm cung nhân làm."

Hoàng đế gật đầu lại hỏi: "Tối nay hoàng hậu ăn gì?"

Vì ngày hôm nay bận rộn chính vụ nên ngoài chén canh lúc sáng thì hai người không hề ăn cơm chung.

Lúc hoàng đế tới thì trời đã tối, bữa tối đã được dọn xuống.

Tiết Tĩnh Xu nói: "Vẫn là mấy món đó, nửa bát cơm với một miếng bánh nếp cẩm, một ít rau và chút thịt."

Hoàng đế nói: "Còn có thể ăn thêm một chút cơm."

Tiết Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Bệ hạ phải hiểu, Trường Thành cũng không phải xây trong một ngày. Lúc ta mới vào cung, sức ăn còn ít hơn bây giờ nhiều, bây giờ đã tiến bộ không ít, cái gì cũng phải từ từ, không thể nào vừa ăn một bữa liền mập mạp."

Nàng lại hỏi: "Tối nay bệ hạ dùng gì?"

"Mười sáu món ăn đó ta đều ăn hết."

Nghe giọng nói của hắn có vẻ như rất tự đắc.

Tiết Tĩnh Xu chỉ đành nói: "Bệ hạ có khẩu vị thật tốt."

Nàng vừa nói vừa tháo trang sức nặng nề trên đầu xuống.

Vốn những việc này là do cung nhân làm nhưng nàng và hoàng đế đều giống nhau ở chỗ là không thích có người hầu hạ trước mặt. Nếu chỉ có hai người ở trong điện thì người phục vụ hầu như đều đứng chờ bên ngoài.

Có một cây trâm ngọc cấu tạo mới mẻ, hôm nay lúc cung nữ đeo cho nàng còn phải mất công một lúc lâu, mà bây giờ nàng muốn lấy xuống nhưng lại không nhìn thấy gì nên phải tốn khá nhiều sức.

Hoàng đế thấy thế liền để quyển sách trong tay xuống, đi tới cúi người giúp nàng gỡ từng sợi tóc đang quấn trên trâm ra, sau đó lấy cả chiếc ngọc trâm xuống.

Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhận cây trâm trong tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đa tạ bệ hạ."

Hoàng đế giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, vén một lọn tóc của nàng đưa đến bên mũi ngửi một chút: "Người hoàng hậu mặc dù gầy nhưng làn tóc đen lại được nuôi dưỡng rất tốt."

Động tác này của hắn rõ ràng rất ngả ngớn giống công tử phong lưu nhưng lúc nói ra lại vô cùng nghiêm túc, giống như bản thân không hề đùa giỡn.

Tiết Tĩnh Xu hơi ngước đầu lên nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Mặt hoàng đế không chút dao động nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu thảm bại chịu thua, nghĩ thầm nếu hắn không phải là một người vô cùng đứng đắn thì là một người giả vờ vô cùng giỏi, bất kể là loại nào nàng cũng không sánh bằng.

Nàng muốn quay đầu đi nhưng hoàng đế lại đưa tay nắm cằm của nàng không cho di chuyển.

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Hoàng đế chậm rãi cúi xuống: "Môi của hoàng hậu có vẻ còn hồng hơn ngày hôm qua, có phải do ăn cái gì hay không? Để ta nhìn một chút."

Hắn nói xong, âm tiết cuối cùng biến mất giữa đôi môi hai người.

Tiết Tĩnh Xu trừng lớn hai mắt.

Hoàng đế hôn một lúc, hơi hơi lui ra sau đó thấp giọng dụ dỗ: "Há miệng ra."

Tiết Tĩnh Xu kinh ngạc mở đôi môi đỏ mọng.

Hoàng đế lại cúi đầu xuống, đưa lưỡi tiến vào trong miệng của nàng, lướt qua từng chiếc răng, dò xét qua lại giống như muốn nếm thử tư vị bên trong, muốn xem hôm nay nàng đã ăn những gì.

Qua một lúc hắn cảm thấy tư thế đang đứng có chút mất sức, vươn tay ra kéo nàng vào lòng ôm.

Tiết Tĩnh Xu than nhẹ một tiếng, hai tay vô thức đẩy hắn.

Một tay hoàng đế ôm nàng, một tay bắt lấy hai tay nàng đặt trên gáy mình, "Ôm ta."

Tiết Tĩnh Xu cảm thấy không được tự nhiên nhưng vẫn vòng tay qua cổ hắn.

Hoàng đế lại cúi đầu liếm láp môi nàng, khi thì dùng răng cắn nhẹ, khi thì đưa đầu lưỡi đi vào truy đuổi một đầu lưỡi khác.

Tiết Tĩnh Xu bị hắn hôn đến nỗi mặt đỏ lên, gần như không thể thở được, đành vỗ hai vai của hắn hy vọng hắn buông mình ra.

Hoàng đế lui ra một chút, nhìn vào đôi môi sưng đỏ của nàng: "Hoàng hậu vẫn không học được cách hít thở sao? Là do ta không phải, cần chỉ dẫn hoàng hậu vài lần để cho nàng luyện tập nhiều một chút."

Tiết Tĩnh Xu mở miệng thở hổn hển, cảm thấy môi vừa tê vừa nóng, hai mắt long lanh ướt át.

Hoàng đế vẫn ôm nàng nên hai chân nàng không chạm đất, trong lòng cảm thấy không ổn nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, thả thiếp xuống."

Hoàng đế nói: "Đừng sợ, ta ôm nàng sẽ không bị ngã sấp xuống."

Tiết Tĩnh Xu nghĩ, nàng đâu có sợ ngã sấp xuống, nàng rõ ràng sợ hoàng đế lại có hứng thú ôm nàng gặm cắn một trận thì chờ tí nữa cung nhân vào phục vụ sẽ thấy môi nàng vừa đỏ vừa sưng, búi tóc thì rối loạn. Lúc đó sao có thể gặp người?

Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có tiếng cung nhân xin chỉ thị: "Bệ hạ, nương nương đã muốn đi tắm chưa ạ?"

Tiết Tĩnh Xu vô ý thức nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế cũng đang nhìn nàng: "Ý hoàng hậu thế nào?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Bệ hạ mau thả thiếp xuống dưới, người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì?"

Hoàng đế hỏi: "Nếu ta không thả?"

Tiết Tĩnh Xu mím môi nhìn hắn.

Hai người đối mặt trong chốc lát, hoàng đế buông nàng xuống: "Có phải tức giận rồi không?"

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: "Ta chỉ lo lắng nếu người khác thấy rồi truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ."

Hoàng đế lấy nốt trang sức còn trên đầu nàng xuống, nói: "Sẽ không ai nói chuyện này ra ngoài."

Lời hắn nói lúc này có vẻ lạnh hơn so với bình thường, Tiết Tĩnh Xu không nhịn được nhìn hắn qua tấm gương, nhưng ánh mắt và sắc mặt của hắn không khác gì bình thường, giống như lãnh ý vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Nàng cùng mái tóc đen dày đi vào thiền điện tắm rửa.

Đến khi nàng trở về hoàng đế cũng vừa tắm từ chỗ khác xong, cả người đầy hơi nước đi vào trong điện.

Tiết Tĩnh Xu thấy vậy liền nhăn mày: "Sao bệ hạ không lau khô tóc? Cứ như vậy đi ngủ sẽ bị đau đầu đấy."

Hoàng đế nói: "Vừa tốn thời gian vừa tốn sức."

Hắn vừa nói vừa cởi áo ngoài giống như muốn đi nghỉ ngơi.

Tiết Tĩnh Xu đành phải ra ngoài sai cung nữ đưa khăn sạch tới.

Nàng để hoàng đế ngồi lên ghế còn mình đứng ở phía sau, dùng khăn vải lau tóc cho hắn.

Cổ vai của hoàng đế cứng ngắc.

Trên thực tế hắn không lau tóc không phải do ngại tốn thời gian mà chỉ đơn giản là không thích có người ở sau lưng hắn làm gì đó trên đầu mình, điều đó khiến hắn cảm thấy không an toàn.

Tiết Tĩnh Xu cũng phát hiện hắn cứng nhắc nhưng không biết lí do chính xác mà chỉ nghĩ hắn mệt nhọc cả ngày, trên người uể oải nên nói: "Lúc thiếp ở trên núi có xem ít sách, cũng có am hiểu về huyệt vị kinh mạch. Nếu bệ hạ không ngại để thiếp giúp người xoa bóp một lúc, có được không?"

Hoàng đế hơi kinh ngạc: "Hoàng hậu còn biết cả cái này? Vậy ta mỏi mắt mong chờ."

Sau khi lau khô tóc cho hoàng đế, Tiết Tĩnh Xu sai người đến cầm miếng khăn vải đi, khi quay lại đã thấy hoàng đế cởi hết áo trong, cởi trần nằm trên giường.

Nàng ngượng ngùng nói: "Bệ hạ không cần cởi hết như vậy, mặc y phục mỏng là được."

Hoàng đế thản nhiên nói: "Mặc y phục sao có thể thấy rõ, đến đây đi."

Tiết Tĩnh Xu đành phải nghe hắn, vén ống tay áo đi tới xoa bóp huyệt vị kinh mạch trên tấm lưng trần của hắn.

Vai của hoàng đế cực kỳ rộng, nhìn từ trên xuống càng thêm vẻ uy vũ cường tráng.

Trước đây hai người sinh hoạt vợ chồng đều ở trong màn ánh sáng mông lung ám muội không rõ ràng lại còn đắp chăn nên Tiết Tĩnh Xu chưa bao giờ nhìn kỹ thân thể hoàng đế. Bây giờ thân thể cường tráng rắn chắc hiện ra ngay trước mặt nàng khiến nàng không biết để mắt ở đâu.

Hoàng đế lại vô cùng thản nhiên nằm đó, trong tay còn cầm một quyển sách, trông vô cùng vui vẻ.

Tiết Tĩnh Xu âm thầm hít mấy hơi, gạt ý nghĩ linh tinh trong đầu qua một bên, chuyên tâm xoa bóp cho hắn.

Lực đạo của nàng không đủ, sợ hiệu quả không tốt nên mỗi một lần đều dùng hết sức lực, vì thế cả người gần như lơ lửng trên không.

Chỉ là đè xuống một lát, hoàng đế không có cảm giác mấy còn trán nàng thì đã ướt đẫm mồ hôi.

Khoảng chừng một khắc sau cổ tay đã đỏ nóng lên, giơ tay lên còn run nhè nhẹ không có chút khí lực, nàng dừng lại hỏi hoàng đế: "Bệ hạ cảm thấy sao rồi?"

Hoàng đế phát hiện ra gì đó, để sách xuống quay lại nhìn nàng. Hắn thấy mặt nàng đỏ bừng, sợi tóc ẩm ướt dính lên trán, đôi tay xuôi bên cạnh người thì cầm lên xem xét thật kỹ.

Tuy trên người Tiết Tĩnh Xu không có nhiều thịt nhưng đôi tay trắng nõn nà thon dài, lúc này đây mười ngón tay đỏ hồng hồng, cổ tay cũng run run mất tự nhiên.

Hoàng đế lập tức ra bên ngoài nói: "Đức Lộc, đi mời thái y."

Tiết Tĩnh Xu vội vàng nói: "Không cần, đợi một lúc là khỏi, không cần phiền thái y đâu."

Hai tay hoàng đế dùng lực kéo cả người nàng vào trong lòng mình, đưa hai cổ tay nàng lên xem kỹ: "Lại do ta không tốt khiến hoàng hậu vất vả rồi."

Tiết Tĩnh Xu nói: "Là do thiếp muốn giúp bệ hạ, không liên quan đến người."

Hoàng đế không nói tiếp mà chỉ lẳng lặng ôm nàng.

Rất nhanh sau đó thái y cùng Đức công công chạy tới.

Nhìn thấy đế hậu đang ôm nhau, dù kinh hãi nhưng hắn cũng không dám nhìn kỹ mà chỉ cúi đầu hành lễ.

Tay Tiết Tĩnh Xu đúng là không có gì đáng ngại, thái y xem qua cũng nói chỉ cần nàng nghỉ ngơi hợp lí là được.

Hoàng đế vẫn lo lắng, hỏi đi hỏi lại nhiều lần mới cho hắn lui.

Tiết Tĩnh Xu có chút xấu hổ, rõ ràng ban đầu là nàng chủ động vì xoa bóp cho hoàng thượng mà kết quả là không những không xong việc mà còn làm phiền tới thái y.

Hoàng đế nhìn nàng cúi đầu không nói lời nào nhân tiện nói: "Ấn bằng tay, đấm bằng chân. Dù tay hoàng hậu không thể dùng thì vẫn còn chân, ta chờ hoàng hậu giúp ta phân ưu, không biết nàng có nguyện ý không?"

Hắn vừa nói vừa nhìn vào đôi chân Tiết Tĩnh Xu.

Vừa rồi để tiện xoa bóp cho hắn mà Tiết Tĩnh Xu đã cởi giày để trên sàn, lúc này trên chân chỉ có một đôi tất trắng.

Mà có vẻ đôi bàn chân kia còn không dài bằng một bàn tay của hoàng đế, cứ thế bại lộ trước mắt hai người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương