Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ
-
Chương 56
Sự lựa chọn của Bạch Thánh
Mộ Dung Phi lệnh cho đệ tử lấy ra mấy dược bình, phân phát đan dược cho mọi người. Mọi người hướng Mộ Dung Phi cảm tạ liên tiếp, Mộ Dung Phi khoát khoát tay, khiêm tốn nói:
“Tại hạ vô dụng, hiện tại có thể giúp được các vị là vinh hạnh rồi.”
“Mộ Dung huynh thực sự là quá khách khí.”
Ở dưới bề ngoài ôn hòa của Mộ Dung Phi, cất dấu nụ cười bi thương mà châm chọc. Thứ bọn họ được phân phát đương nhiên không phải Ngọc Lộ đan chân chính, mà là Nhuyễn cân tán sẽ phát huy dược tính theo thân thể hoạt động.
“Minh Kính đại sư… Chu thiếu bảo chủ… Ân trang chủ… Triệu minh chủ, mời.”
“Cảm tạ.”
Triệu Du Vân tiếp nhận dược hoàn, con ngươi bình tĩnh vô ba đối diện với đôi mắt mang tiếu ý của Mộ Dung Phi. Bình tĩnh ung dung như vậy, khiến Mộ Dung Phi vô pháp nhìn thấu suy nghĩ hắn.
Triệu Du Vân đã biết được bao nhiêu, điều đó trở thành vấn đề Mộ Dung Phi muốn minh bạch nhất, thế nhưng Mộ Dung Phi đã không còn nhiều thời gian đi suy đoán nữa. Hôm nay bước tới đây, hắn đã không thể quay đầu lại, hắn chỉ có thể kiên trì tiến hành kế hoạch, hắn tin tưởng mình sẽ nhận được kết quả mong muốn.
“Ai di đà phật…” Đợi Mộ Dung Phi đi xa xong, Minh Kính phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.
“Hắn quả nhiên là…” Ân Lục Phong nhẹ nhàng lắc đầu “Lỗi của ba mươi năm trước, tạo nên một lệ quỷ… đó đều là trách nhiệm của chúng ta.”
“Bất kể thế nào, cũng phải cảm tạ các vị đã đồng ý tin tưởng ta.”
Triệu Du Vân âm thầm dụng lực, đan dược trong lòng bàn tay lập tức vỡ thành bột phấn nhỏ xíu, chui qua khe hở theo gió phiêu tán.
“Đâu có… Nếu như cũng không phải Du Vân phát hiện âm mưu này đúng lúc, chúng ta có khi sẽ mất mạng.”
“Như vậy, đợi Nhạc Băng bàn ổn thỏa với Bạch Diêu xong, tất cả chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch.”
“Thế nhưng… Nhạc thí chủ gặp mặt cùng Bạch Diêu, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Sẽ không đâu.”
Triệu Du Vân hơi cong lên khóe miệng.
Đêm dài rốt cuộc cũng qua, dương quang ấm áp dần dần xua tan hàn ý, ôn nhu vây quanh mọi người, dệt thành một tấm lưới kim sắc.
Long Việt Băng một mình đi tới sườn núi Linh Hà phía bắc Phượng Hoàng sơn, đợi Bạch Diêu.
“Chậm quá…”
Long Việt Băng ngồi trên tảng đá, chán chết mà chơi đùa một cọng cỏ thật dài.
“Nếu mà không tới… thì không xong rồi…”
“Giải dược.”
Lời thì thào tự nói bị cắt đứt, thân ảnh tuyệt sắc của Bạch Diêu bỗng từ trên trời giáng xuống trước mặt y, dung mạo xinh đẹp mang theo lực uy hiếp. Thấy Long Việt Băng không có phản ứng gì đặc biệt, Bạch Diêu lạnh lùng lặp lại hai chữ kia một lần nữa:
“Giải dược.”
“Hà tất phải nóng ruột như thế?” Long Việt Băng mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ ném về phía Bạch Diêu: “Cầm đi.”
Bạch Diêu phỏng chừng đối phương cũng sẽ không gian trá nữa, đầu ngửa lên, uống giải dược vào. Trong chốc lát, một cảm giác tươi mát thư sướng chảy khắp toàn thân, hắn thử tập trung nội lực, quả nhiên, thân thể cũng không xuất hiện đau đớn kịch liệt như trước.
“Là thật…”
“Ta sẽ không lừa gạt ngươi.”
Bạch Diêu mang theo tiếu ý tuyệt mỹ hừ lạnh một tiếng, đang muốn nhân lúc bất ngờ một chưởng đánh chết Long Việt Băng đã hại hắn trúng độc, chợt nghe đối phương cười mỉa nói:
“Tính ra thì… ngươi nên là sư huynh của ta nhỉ.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Bạch Diêu lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thu hồi sát ý. Hắn nhớ tới kim long lúc trước. Tiểu từ trước mắt lấy từ đâu ra di vật của nghĩa phụ, hắn đích xác rất muốn biết.
“Bạch Thánh là sư phụ ta a.” Long Việt Băng nói ung dung không gì sánh được, như thể đó căn bản chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
“Nghĩa phụ đã chết!” Bạch Diêu phẫn nộ phản bác “Ông không chỉ thân hoạn trọng tật, còn bị tên gian ác Trì Thiên Bằng ý đồ đoạt vị đánh rơi xuống vách núi.”
“Không, ông vẫn chưa chết.”
“Ngươi… nói cái gì…” Khẩu khí kiên định khiến Bạch Diêu sửng sốt một chút, khó có thể tin nổi mà xiết chặt nắm tay.
“Bạch Thánh chưa chết.” Long Việt Băng thản nhiên nói “Vốn là phải chết rồi… Thế nhưng vận khí của ông cực tốt. Ông bị dạt vào bờ, gặp gỡ Giang Ỷ La trên giang hồ từng có danh xưng ‘độc nương tử’, cũng chính là sư nương của ta.”
“Toàn là nói bậy!” Bạch Diêu thô bạo ngắt lời y “Nếu như nghĩa phụ còn sống, vì sao ông không trở lại tìm Trì Thiên Bằng tính sổ?!”
“Đó là vì, sư nương ta năm xưa vì cứu sư phụ ta, chữa cho khỏi bệnh của ông, giúp ông khôi phục võ công, không biết đã phối bao nhiêu loại dược, thử bao nhiêu loại độc, cuối cùng dẫn tới biến thành câm điếc… Sư phụ ta bị bà làm cho cảm động, thề rằng từ đó về sau rời khỏi giang hồ, cả đời làm bạn bên bà.”
“Nghĩa phụ… vì sao lại trở thành sư phụ ngươi?”
“Lúc đó cha ta âm thầm tìm kiếm thiên hạ đệ nhất sư phụ cho ta, sư nương ta và mẹ ta là hảo tỷ muội, vậy nên ông trở thành sư phụ ta. Sư phụ vẫn nghĩ ngươi đã bị Trì Thiên Bằng giết chết, mãi đến khi Nguyệt Linh giáo lần thứ hai xuất hiện trên giang hồ, ông mới biết hóa ra ngươi chưa chết…”
Long Việt Băng dừng một chút, lấy ra một phong thơ.
“Đây là trước khi ta ra hành tẩu giang hồ sư phụ tự tay viết giao cho ta. Ông nói nếu gặp ngươi, nhất định phải chuyển cho ngươi.”
Bạch Diêu tiếp nhận lá thư, biểu tình phức tạp mà mở ra. Đó thực sự là bút tích của Bạch Thánh.
“Nghĩa phụ…”
Bạch Diêu nhanh chóng đọc xong, đem bức thư gắt gao nắm tại trong tay.
“Hóa ra ông… đã không muốn trở về nữa…”
“Hiện tại sư phụ sống rất tốt, ông hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự lựa chọn của ông, cũng hy vọng ngươi không nên bị thù hận trong quá khứ ràng buộc, sống tự do tự tại.”
“Chậm, chậm đã…” Bạch Diêu nhớ tới mình trong quá khứ làm tất cả vì kế thừa nguyện vọng nhất thống giang hồ của Bạch Thánh, cười thê lương “Bản giáo và bạch đạo, hôm nay chắc chắn sẽ đến cảnh ngươi chết ta sống, Nguyệt Linh giáo thịnh thế từ nay về sau không còn tồn tại nữa, bản tọa cũng tồn vong cùng Nguyệt Linh giáo!”
“Ta tới tìm ngươi cũng là vì thương lượng chuyện này.” Long Việt Băng cười tràn đầy tự tin “Khi trận chiến này kết thúc song phương khẳng định cũng không nhận được lợi ích gì quá lớn, đã vậy thì định ra một khế ước không xâm phạm lẫn nhau đi… Hay là ngươi cam tâm tình nguyện bị Mộ Dung Phi trêu đùa trong lòng bàn tay?”
“Xin chỉ giáo?”
“Sư huynh, ngươi bây giờ còn tin tưởng là Triệu gia chứa chấp Trì Thiên Bằng sao? Trì Thiên Bằng là kẻ thù của sư phụ, ta sao có thể che chở hắn?”
“Ý của ngươi là…” Trong con ngươi của Bạch Diêu nháy mắt hiện lên một đạo hàn quang.
“Ý ta là, chúng ta ngay từ đầu, đều bị Mộ Dung Phi lừa dối.”
Trong rừng nhỏ vắng vẻ, chỉ có thanh âm của Long Việt Băng quanh quẩn.
“Vậy nên… ta hy vọng ngươi có thể hỗ trợ, vạch trần bộ mặt thật của hắn.”
Cuộc tìm kiếm được tiếp tục. Người bị thương và người mệt mỏi nghỉ ngơi ở nơi ẩn nấp. Trong đám người, Mộ Dung Phi bận rộn đảo qua đảo lại, đưa nước, ân cần hỏi han, biểu hiện ra thái độ thân thiết làm người ta cảm động.
Mộ Dung Phi lệnh cho đệ tử lấy ra mấy dược bình, phân phát đan dược cho mọi người. Mọi người hướng Mộ Dung Phi cảm tạ liên tiếp, Mộ Dung Phi khoát khoát tay, khiêm tốn nói:
“Tại hạ vô dụng, hiện tại có thể giúp được các vị là vinh hạnh rồi.”
“Mộ Dung huynh thực sự là quá khách khí.”
Ở dưới bề ngoài ôn hòa của Mộ Dung Phi, cất dấu nụ cười bi thương mà châm chọc. Thứ bọn họ được phân phát đương nhiên không phải Ngọc Lộ đan chân chính, mà là Nhuyễn cân tán sẽ phát huy dược tính theo thân thể hoạt động.
“Minh Kính đại sư… Chu thiếu bảo chủ… Ân trang chủ… Triệu minh chủ, mời.”
“Cảm tạ.”
Triệu Du Vân tiếp nhận dược hoàn, con ngươi bình tĩnh vô ba đối diện với đôi mắt mang tiếu ý của Mộ Dung Phi. Bình tĩnh ung dung như vậy, khiến Mộ Dung Phi vô pháp nhìn thấu suy nghĩ hắn.
Triệu Du Vân đã biết được bao nhiêu, điều đó trở thành vấn đề Mộ Dung Phi muốn minh bạch nhất, thế nhưng Mộ Dung Phi đã không còn nhiều thời gian đi suy đoán nữa. Hôm nay bước tới đây, hắn đã không thể quay đầu lại, hắn chỉ có thể kiên trì tiến hành kế hoạch, hắn tin tưởng mình sẽ nhận được kết quả mong muốn.
“Ai di đà phật…” Đợi Mộ Dung Phi đi xa xong, Minh Kính phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.
“Hắn quả nhiên là…” Ân Lục Phong nhẹ nhàng lắc đầu “Lỗi của ba mươi năm trước, tạo nên một lệ quỷ… đó đều là trách nhiệm của chúng ta.”
“Bất kể thế nào, cũng phải cảm tạ các vị đã đồng ý tin tưởng ta.”
Triệu Du Vân âm thầm dụng lực, đan dược trong lòng bàn tay lập tức vỡ thành bột phấn nhỏ xíu, chui qua khe hở theo gió phiêu tán.
“Đâu có… Nếu như cũng không phải Du Vân phát hiện âm mưu này đúng lúc, chúng ta có khi sẽ mất mạng.”
“Như vậy, đợi Nhạc Băng bàn ổn thỏa với Bạch Diêu xong, tất cả chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch.”
“Thế nhưng… Nhạc thí chủ gặp mặt cùng Bạch Diêu, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Sẽ không đâu.”
Triệu Du Vân hơi cong lên khóe miệng.
Đêm dài rốt cuộc cũng qua, dương quang ấm áp dần dần xua tan hàn ý, ôn nhu vây quanh mọi người, dệt thành một tấm lưới kim sắc.
Long Việt Băng một mình đi tới sườn núi Linh Hà phía bắc Phượng Hoàng sơn, đợi Bạch Diêu.
“Chậm quá…”
Long Việt Băng ngồi trên tảng đá, chán chết mà chơi đùa một cọng cỏ thật dài.
“Nếu mà không tới… thì không xong rồi…”
“Giải dược.”
Lời thì thào tự nói bị cắt đứt, thân ảnh tuyệt sắc của Bạch Diêu bỗng từ trên trời giáng xuống trước mặt y, dung mạo xinh đẹp mang theo lực uy hiếp. Thấy Long Việt Băng không có phản ứng gì đặc biệt, Bạch Diêu lạnh lùng lặp lại hai chữ kia một lần nữa:
“Giải dược.”
“Hà tất phải nóng ruột như thế?” Long Việt Băng mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ ném về phía Bạch Diêu: “Cầm đi.”
Bạch Diêu phỏng chừng đối phương cũng sẽ không gian trá nữa, đầu ngửa lên, uống giải dược vào. Trong chốc lát, một cảm giác tươi mát thư sướng chảy khắp toàn thân, hắn thử tập trung nội lực, quả nhiên, thân thể cũng không xuất hiện đau đớn kịch liệt như trước.
“Là thật…”
“Ta sẽ không lừa gạt ngươi.”
Bạch Diêu mang theo tiếu ý tuyệt mỹ hừ lạnh một tiếng, đang muốn nhân lúc bất ngờ một chưởng đánh chết Long Việt Băng đã hại hắn trúng độc, chợt nghe đối phương cười mỉa nói:
“Tính ra thì… ngươi nên là sư huynh của ta nhỉ.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Bạch Diêu lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thu hồi sát ý. Hắn nhớ tới kim long lúc trước. Tiểu từ trước mắt lấy từ đâu ra di vật của nghĩa phụ, hắn đích xác rất muốn biết.
“Bạch Thánh là sư phụ ta a.” Long Việt Băng nói ung dung không gì sánh được, như thể đó căn bản chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
“Nghĩa phụ đã chết!” Bạch Diêu phẫn nộ phản bác “Ông không chỉ thân hoạn trọng tật, còn bị tên gian ác Trì Thiên Bằng ý đồ đoạt vị đánh rơi xuống vách núi.”
“Không, ông vẫn chưa chết.”
“Ngươi… nói cái gì…” Khẩu khí kiên định khiến Bạch Diêu sửng sốt một chút, khó có thể tin nổi mà xiết chặt nắm tay.
“Bạch Thánh chưa chết.” Long Việt Băng thản nhiên nói “Vốn là phải chết rồi… Thế nhưng vận khí của ông cực tốt. Ông bị dạt vào bờ, gặp gỡ Giang Ỷ La trên giang hồ từng có danh xưng ‘độc nương tử’, cũng chính là sư nương của ta.”
“Toàn là nói bậy!” Bạch Diêu thô bạo ngắt lời y “Nếu như nghĩa phụ còn sống, vì sao ông không trở lại tìm Trì Thiên Bằng tính sổ?!”
“Đó là vì, sư nương ta năm xưa vì cứu sư phụ ta, chữa cho khỏi bệnh của ông, giúp ông khôi phục võ công, không biết đã phối bao nhiêu loại dược, thử bao nhiêu loại độc, cuối cùng dẫn tới biến thành câm điếc… Sư phụ ta bị bà làm cho cảm động, thề rằng từ đó về sau rời khỏi giang hồ, cả đời làm bạn bên bà.”
“Nghĩa phụ… vì sao lại trở thành sư phụ ngươi?”
“Lúc đó cha ta âm thầm tìm kiếm thiên hạ đệ nhất sư phụ cho ta, sư nương ta và mẹ ta là hảo tỷ muội, vậy nên ông trở thành sư phụ ta. Sư phụ vẫn nghĩ ngươi đã bị Trì Thiên Bằng giết chết, mãi đến khi Nguyệt Linh giáo lần thứ hai xuất hiện trên giang hồ, ông mới biết hóa ra ngươi chưa chết…”
Long Việt Băng dừng một chút, lấy ra một phong thơ.
“Đây là trước khi ta ra hành tẩu giang hồ sư phụ tự tay viết giao cho ta. Ông nói nếu gặp ngươi, nhất định phải chuyển cho ngươi.”
Bạch Diêu tiếp nhận lá thư, biểu tình phức tạp mà mở ra. Đó thực sự là bút tích của Bạch Thánh.
“Nghĩa phụ…”
Bạch Diêu nhanh chóng đọc xong, đem bức thư gắt gao nắm tại trong tay.
“Hóa ra ông… đã không muốn trở về nữa…”
“Hiện tại sư phụ sống rất tốt, ông hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự lựa chọn của ông, cũng hy vọng ngươi không nên bị thù hận trong quá khứ ràng buộc, sống tự do tự tại.”
“Chậm, chậm đã…” Bạch Diêu nhớ tới mình trong quá khứ làm tất cả vì kế thừa nguyện vọng nhất thống giang hồ của Bạch Thánh, cười thê lương “Bản giáo và bạch đạo, hôm nay chắc chắn sẽ đến cảnh ngươi chết ta sống, Nguyệt Linh giáo thịnh thế từ nay về sau không còn tồn tại nữa, bản tọa cũng tồn vong cùng Nguyệt Linh giáo!”
“Ta tới tìm ngươi cũng là vì thương lượng chuyện này.” Long Việt Băng cười tràn đầy tự tin “Khi trận chiến này kết thúc song phương khẳng định cũng không nhận được lợi ích gì quá lớn, đã vậy thì định ra một khế ước không xâm phạm lẫn nhau đi… Hay là ngươi cam tâm tình nguyện bị Mộ Dung Phi trêu đùa trong lòng bàn tay?”
“Xin chỉ giáo?”
“Sư huynh, ngươi bây giờ còn tin tưởng là Triệu gia chứa chấp Trì Thiên Bằng sao? Trì Thiên Bằng là kẻ thù của sư phụ, ta sao có thể che chở hắn?”
“Ý của ngươi là…” Trong con ngươi của Bạch Diêu nháy mắt hiện lên một đạo hàn quang.
“Ý ta là, chúng ta ngay từ đầu, đều bị Mộ Dung Phi lừa dối.”
Trong rừng nhỏ vắng vẻ, chỉ có thanh âm của Long Việt Băng quanh quẩn.
“Vậy nên… ta hy vọng ngươi có thể hỗ trợ, vạch trần bộ mặt thật của hắn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook