Võ lâm minh chủ



Đi vào cánh cửa hông đó, qua hoa viên và một hành lang, là đến nội sảnh rộng mở.

Dọc theo đường đi Long Việt băng không gặp bất cứ ai, thậm chí đến hạ nhân tiếp đãi cũng không có. Vì vậy Long Việt Băng cũng quyết định không khách khí nữa, ngồi ở trên ghế dành cho chủ nhân, chuẩn bị tự rót trà uống.

Y đưa tay ra nhấc ấm trà, trống không, lại một cái bình khác… ách, thật sạch sẽ, phỏng chừng lâu rồi không có khách nhân tới.

“Sao ngươi lại vào đây? Không phải ta đã nói nhà ta không thu môn đồ sao?”

Long Việt Băng nghe được thanh âm đó, quay đầu lại nhìn, đã thấy ngay vị mỹ nhân gặp lúc ở cửa kia không biết đi tới từ lúc nào.

Nhanh như vậy đã gặp lần thứ hai, Long Việt Băng tâm tình không tệ phe phẩy tờ giấy nát trong tay nói:

“Ta là vì cái này mới tới.”

“Quản gia…? Ngươi muốn làm quản gia nhà này?” Mỹ nhân hơi kinh ngạc hỏi, nhưng lập tức vẻ mặt hắn lại khôi phục vẻ nghiêm túc lúc trước “Ngươi vững tin mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi?”

“Đương nhiên, ta việc gì cũng có thể làm.” Long Việt Băng cười yếu ớt “Tất cả những điều kiện liệt kê ở mặt trên, ngoại trừ ta ra không ai có thể đạt được.”

“Vậy sao…” Mỹ nhân có vẻ có chút suy nghĩ.

“Vậy nên phiền ngươi đưa ta tới gặp chủ nhà, ta cũng…”

“Không cần đâu.” Mỹ nhân ngắt lời Long Việt Băng “Hiện tại làm chủ Triệu gia chính là ta.”

“Cái gì…?” Long Việt Băng sửng sốt, không thể tin được mà hỏi “Ngươi chính là võ lâm minh chủ Triệu Du Vân kia?”

“Đúng, ta chính là Triệu Du Vân.” Mỹ nhân vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Không thể nào…”

Trong ấn tượng võ lâm minh chủ không phải nên là một đại thúc uy nghiêm có ria sao? Vì sao lại là một mỹ nhân tuổi còn trẻ? Càng gay go chính là, bản thân vốn muốn lợi dụng võ lâm minh chủ để đạt được mục đích gia nhập ma giáo, mà hiện tại… có thể quyết tâm đối phó với Triệu Du Vân sao? Cho dù mình cũng hay bị người ta nói là lương tâm bị chó tha mất rồi, nhưng người trước mặt dù sao cũng là hình mẫu yêu thích của mình á, bỏ lỡ một người, kiếp này còn có lần thứ hai sao?

Có điều… hoàng đế của chúng ta chính là một người lạc quan quá thể lại thêm năng lực chống đỡ đả kích cực lớn, không quá bao lâu, y đã hạ một quyết định mới.

Mặc kệ nha… Danh môn chính phái thì danh môn chính phái thôi, cố mà chấp nhận là được. Nếu như sau này phát hiện trong ma giáo còn có mỹ nhân mình thích, tái phán chiến cũng không muộn… (Ô.Ô)

“Cái gì mà không thể nào, bộ ta trông không giống à?”

Triệu Du Vân vẫn lạnh mặt như trước, giọng cũng không có nhiều trầm bổng, không thể nói rõ là hắn có giận hay không.

“Giống, trên đời này không ai giống hơn ngươi.” Long Việt Băng lập mưu ma chước quỷ xong, lập tức hớn hở trả lời.

“Triệu gia gia quy điều thứ mười bảy, cấm a dua nịnh hót.” Triệu Du Vân không chút lưu tình mà hắt cho Long Việt Băng một chậu nước lạnh “Phàm là làm trái gia quy một lần, phạt đứng năm canh giờ, trái gia quy hai lần, thì chạy quanh thành mười lần, trái với gia quy ba lần, ở trước cửa quỳ liền ba ngày, làm trái ba lần thì trục xuất khỏi gia môn thành người ngoài. Ngươi đã có lòng muốn làm quản gia nhà này, như vậy từ nay về sau là người nhà này, ghi nhớ kỹ ngàn vạn lần không thể làm trái gia quy.”

Triệu Du Vân tiện tay quăng một quyển sách cho Long Việt Băng.

“Triệu gia gia quy tổng cộng có một trăm linh một điều, ngươi phải hảo hảo ghi nhớ đó.” (Ặc, có phải chó đốm đâu mà 101 =   = )

Long Việt Băng mở quyển sách dày cộp ra, nhất thời sửng sốt.

Triệu gia gia quy điều thứ nhất, mỗi ngày luyện võ không được đến muộn không được về sớm không được mất tập trung.

Triệu gia gia quy điều thứ hai, nửa đêm không cho phép luyện hát không được cao giọng không được gây ra tiếng động lớn.

Triệu gia gia quy điều thứ ba, trong nhà nghiêm cấm đánh bạc, nghiêm cấm đốt pháo hoa.

Triệu gia gia quy điều thứ tư, không được phá hủy kiến trúc trong nhà, không được hư hao vật phẩm trong nhà, không được giẫm lên hoa cỏ độc hại gia súc.

Triệu gia gia quy điều thứ năm, mỗi ngày tế bái bài vị tổ tông, lúc nào cũng phải bảo trì linh đường sạch sẽ, không được nói năng lỗ mãng với tổ tiên.

Triệu gia gia quy điều thứ sáu, giữa các đệ tử phải ăn ở hòa thuận, cấm khắc khẩu, cấm đánh nhau sinh sự.

Triệu gia gia quy điều thứ bảy, chưa được gia trưởng cho phép, không được tự mình tiếp nhận lời mời quyết đấu của người khác.

Triệu gia gia quy điều thứ tám, không được làm ra bất cứ điều gì làm nhục uy danh Triệu gia, không được vi phạm đạo nghĩa võ lâm.

Triệu gia gia quy điều thứ chín, toàn gia trên dưới phải tiết kiệm, cấm bất cứ hình thức phô trương lãng phí nào.

Triệu gia gia quy điều thứ mười, thái độ làm người phải thành thực khiêm tốn, làm việc đến nơi đến chốn, không được xuất hiện hành vi nói không giữ lời.

. . . . . . . . . . . . . .

Đây là thứ người người đều có thể tuân thủ sao…?

“Ngươi tên là gì?” Triệu Du Vân hỏi.

“Nhạc Băng.”

“Nguyệt bính?” (Bánh trung thu – Nguyệt bính và Nhạc Băng đều đọc là yue bing = )) )

“Không phải là bánh trung thu… là ‘nhạc’ trong ‘ngũ nhạc’, ‘băng’ trong ‘băng tuyết’!”

“Ân.” Triệu Du Vân gật đầu vẻ đã hiểu “Đi theo ta, ta dặn dò những việc ngươi cần làm.”

Triệu Du Vân dẫn Long Việt Băng đi ra khỏi phòng khách, trên đường đi qua vô số khách phòng, luyện võ trường, hậu hoa viên… Cuối cùng đi tới một chỗ có vẻ tương đối tiêu điều.

Thế nhưng Long Việt Băng vẫn không nhìn thấy bất cứ thân ảnh một gia phó nào.

“Ta được thuê rồi sao? Không cần phải trải qua sát hạch?” Long Việt Băng chẳng ngờ tới quá trình lại giản đơn như vậy.

“Không cần.” Triệu Du Vân trả lời “Ngươi là người duy nhất mấy ngày nay tới ứng lệnh triệu tập, để ngươi đi thì cũng tiếc, nói chung chúng ta trước tiên định ra một khế ước đi.”

Long Việt Băng tiếp nhận bản giao kèo mà đối phương đã nghĩ ra từ trước, không chút nghĩ ngợi cũng không thèm nhìn mà ấn vân tay lên đó.

“Bây giờ nghe cho rõ này.” Triệu Du Vân gấp giao kèo lại, nghiêm mặt nói “Mỗi ngày sáng sớm gà gáy một tiếng phải rời giường, sau đó quét tước tất cả các phòng, bổ củi, cho ngựa ăn, nấu nước, buổi trưa tới nhà bếp giúp đỡ, buổi chiều giặt quần áo, tưới cây, mài đao, bồi luyện, nếu có khách nhân tới ngươi phải phụ trách tiếp đãi…”

“Chờ chút…” Long Việt Băng bỗng nhiên có một dự cảm kỳ quái “Ta vì sao phải làm nhiều việc như vậy?”

“Bởi vì nhà ta chỉ có một người hầu là ngươi.” Triệu Du Vân mặt không đổi sắc mà đáp lại.

Quả nhiên… dự cảm trở thành sự thật rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương