Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa
-
Chương 82: Lo lắng
Cẩn thận tính toán, đã gần ba tháng Từ Canh chưa được gặp Đại Trân, nói không nhớ nhung là nói dối, còn lý do vì sao vẫn chưa tới cửa, một mặt là vì Hồng Gia Đế giám sát rất nghiêm, gần như không cho hắn ra khỏi cung, mặt khác là vì thân thể vẫn đang ôm bệnh nhẹ, không muốn bị Đại Trân nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của mình.
Mà hôm nay nghe nói Đại Trân cũng bị bệnh nặng, trong lòng Từ Canh càng thêm nhớ mong, cũng bất chấp có thể bị Tân Nhất Lai lạnh lùng, sau khi nói với Hồng Gia Đế một tiếng, lập tức dẫn Kim Tử và mấy thị vệ ra khỏi cung, đi thẳng đến Tân phủ.
Đương nhiên khi tới cửa thăm hỏi thì khó mà nói là đặc biệt tới gặp Đại Trân, Từ Canh giả vờ tới xin Tân thái phó chỉ bảo bài học, kết quả bị Tân Nhất Lai đến ngăn cản, “Mấy ngày nay sức khoẻ của ông lão không được tốt lắm, uống thuốc xong đang nằm nghỉ ngơi trên giường rồi. Tốt nhất là Điện hạ không nên qua đó, tránh bị nhiễm bệnh.”
Từ Canh cười “Ha ha”, quan tâm hỏi: “Thái phó bị bệnh sao? Không thoải mái ở đâu, đã kêu thái y tới khám chưa?”
“Cảm ơn điện hạ đã quan tâm, thân thể của gia phụ không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, thỉnh thoảng bị cảm lạnh, chỉ cần yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ rồi. Không biết hôm nay Điện hạ tới đây là vì chuyện gì?” Tất nhiên Tân Nhất Lai đã đoán được mục đích chuyến đi này của Từ Canh, nhưng ông cố ý giả vờ không biết, muốn cưới khuê nữ nhà ông không phải là một việc dễ dàng!
Lúc này Từ Canh cũng không còn xấu hổ, thản nhiên nghiêm mặt nói: “Nghe nói A Trân bị bệnh, ta thật sự rất nhớ mong, không biết sức khỏe của nàng đã tốt hơn chưa, cho nên mới cố ý tới cửa hỏi thăm.” Dứt lời lại mang vẻ mặt chờ mong nhìn Tân Nhất Lai, vẻ mặt thành khẩn xen lẫn mong đợi, giống như một chú chó vô cùng đáng thương, Tân Nhất Lai nhìn thấy trong lòng mềm nhũn.
Lòng ông mềm nhũn, lời nói không còn cứng rắn nữa, do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, “Sau khi bị bệnh thân thể của A Trân vẫn còn hơi yếu, mọi người không dám để con bé ra ngoài, lúc này hẳn là đang tản bộ với mẹ trong hoa viên. Nếu ngươi muốn gặp con bé, hãy đến hoa viên tìm nó.”
Từ Canh nghe xong sợ đến ngây người, Tân Nhất Lai đột nhiên thay đổi làm hắn cảm thấy giống như đang nằm mơ, trước khi xuất cung hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Tân Nhất Lai làm khó, thậm chí còn nghĩ trước nên nói thế nào khi bị từ chối, kết quả là nửa chữ cũng chưa được dùng. Tân tiên sinh chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt hôm nay lại đột nhiên phá lệ cho hắn đi gặp Đại Trân —— chuyện này sẽ không có âm mưu gì chứ?
Từ Canh mơ màng đứng lên, theo hạ nhân dẫn đường đi về phía hoa viên, đi ra khỏi cửa mới sực nhớ tới cái gì đó vội vàng quay lại nở một nụ cười cảm kích với Tân Nhất Lai. Khi đi trên đường, hắn vẫn còn không dám tin, không nhịn được nhỏ giọng hỏi Kim Tử, “Có phải hôm nay Tân tiên sinh uống lộn thuốc không?”
Kim Tử nhìn trái phải, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng, “Điện hạ cẩn thận lời nói, đây chính là Tân phủ.” Nếu lời này truyền tới tai Tân tiên sinh, thì sẽ không có gì tốt đẹp.
Từ Canh run rẩy, lập tức thành thật, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ vô cùng đoan chính.
Hoa viên nhỏ của Tân gia cũng không lớn, nhưng bài trí vô cùng lịch sự tao nhã, một năm bốn mùa trong vườn đều có hoa tươi nở rộ, có rất nhiều các loại hoa cỏ ở trong đó, làm người ta nhìn không xuể. Tuy rằng không rực rỡ hoành tráng như Ngự Hoa Viên trong cung, nhưng lại có một vẻ đẹp tinh xảo ưu nhã không gì sánh được.
Đi chưa được bao xa, đã loáng thoáng nghe thấy phía sau rừng trúc có tiếng nói chuyện, Từ Canh nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên đã nhận ra giọng nói của Đại Trân, tinh thần lập tức chấn động, trong lòng không rõ tại sao lại nổi sóng, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hạ nhân dẫn đường tiến lên bẩm báo, Từ Canh không nhúc nhích, hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, tham lam ngắm nhìn thiếu nữ có mái tóc đen dài đến thắt lưng đang ngồi dưới gốc cây nho, nàng đã gầy hơn so với lần trước gặp mặt, để lộ một cái cằm nhỏ nhắn, ngũ quan càng thêm tinh xảo xinh đẹp, lại thêm vài phần quyến rũ.
Đại Trân đang dựa vào ghế đá nói chuyện phiếm với Hoàng thị, nghe nói Từ Canh đã tới, bà cảm thấy hơi bất ngờ, nhất thời không biết là vui hay sợ. Hoàng thị ho nhẹ một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho nàng ngồi thẳng lưng, lúc này Đại Trân mới phục hồi lại tinh thần vội vàng ngồi thẳng người, kéo cái áo choàng trên người che lấy đầu gối.
Về chuyện Từ Canh bị ám sát, Đại Trân đã sớm nghe tới, cũng ngầm lặng lẽ hỏi thăm tin tức từ phía Thụy Hòa, sau khi chắc chắn hắn đã khoẻ hẳn rốt cuộc mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng cũng mơ hồ nhận thấy những thay đổi của Tân Nhất Lai và Thụy Hòa khi nói chuyện về Từ Canh, không phải trong lòng không nghi ngờ, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không mở miệng hỏi.
Mà hôm nay Từ Canh đã tìm tới cửa, còn để hạ nhân trịnh trọng dẫn tới đây, thái độ của Tân Nhất Lai còn khiến người ta thích thú hơn. Đại Trân cảm thấy, có một số việc không giống như suy nghĩ của nàng.
Rốt cuộc Từ Canh vẫn là Thái Tử, địa vị vẫn còn đó, Hoàng thị và Đại Trân vội vàng đứng dậy hành lễ, miệng hô vạn phúc. Từ Canh cuống quít duỗi tay muốn đỡ, lại sợ quá đường đột, chân tay luống cuống nói: “Mau đứng dậy không cần đa lễ.”
Hắn lặng lẽ nhìn trộm Đại Trân, đúng lúc Đại Trân cũng nhìn về phía hắn, hai người nhìn nhau, hơi thở của Từ Canh lập tức trở nên dồn dập, gương mặt Đại Trân đỏ bừng, thừa dịp Hoàng thị không chú ý giơ chân đá hắn một cái, hoàn toàn không dùng sức, mềm mại như bông, không hề có chút sức nào.
Gương mặt Từ Canh vèo một cái đỏ bừng.
Hoàng thị tức giận lườm Đại Trân một cái, ánh mắt có ý trách cứ, thật sự xem bà là người mù không nhìn thấy cái gì sao? Đại Trân lập tức thành thật, thẳng thắt lưng, ngồi thẳng hơn bất cứ ai.
Có Hoàng thị ở bên cạnh, trong lòng Từ Canh dù có nhiều lời muốn nói cũng ngại ngùng nói ra, thậm chí muốn nhìn Đại Trân một cái cũng phải lén lút. Bọn họ khách sáo nói chuyện một hồi, Từ Canh đánh liều tạo thiện cảm tốt trước mặt Hoàng thị, thời gian trôi qua nhanh chóng, Từ Canh thấy mọi việc đã chuyển biến tốt, biết điều mà cáo từ.
Chờ hắn đi xa, Hoàng thị bỗng nhiên “phì” một cái bật cười ra tiếng, xoa xoa đầu Đại Trân dịu dàng nói: “Đứa nhỏ này thật sự không tồi.”
Đại Trân giả vờ nghe không hiểu, “Hắn có liên quan gì đến con đâu?”
“Ô?” Hoàng thị chớp chớp mắt, “Con thật sự muốn giả vờ sao, ở trước mặt mẹ còn giả mù sa mưa làm cái gì? Đợi đến khi Thái Tử cưới người khác, con cứ ngồi đó mà khóc đi!”
“Con chẳng quan tâm hắn cưới ai.” Đại Trân mạnh miệng, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm Từ Canh sẽ không làm chuyện như vậy, nếu hắn muốn kết hôn với người khác, tại sao mà đến bây giờ vẫn chưa thành thân.
“Con gái có thể kiêu kỳ, cũng có thể vui đùa một chút, nhưng không thể quá đáng, phải nói đạo lý. Cho dù là tình cảm hay cuộc sống sau này, đều phải là anh cho tôi nhận, không được chỉ muốn nhận mà không muốn trả. Trước kia ta không đồng ý hôn sự này là vì thân phận của Thái Tử, lo lắng sau này con bị tủi thân không có ai để tâm sự, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thật lòng chân thành của hắn, ta rất yên tâm. Đứa nhỏ này có một trái tim chân thành, lại có trách nhiệm, tương lai tất nhiên sẽ không để con chịu tủi thân.”
Hoàng thị không phải là một người ngoan cố, mấy ngày nay đã sớm suy nghĩ cẩn thận, hai đứa nhỏ này rõ ràng đã thích nhau, nếu mọi người bởi vì lo lắng chuyện tương lai mà nhất định phải chia rẽ hai người này, thật sự không thể nói nổi. Cho dù bà và Tân Nhất Lai có thể tìm một thiếu niên lang xuất sắc hơn thì thế nào, Đại Trân không thích, sau này cuộc sống sẽ tốt sao? Cho dù có người nhà chống lưng, vợ chồng bất hòa cũng là đại kỵ!
Sau khi nghĩ thông suốt Hoàng thị lại đi khuyên Tân Nhất Lai, Tân Nhất Lai đã sớm muốn tìm một bậc thang để bước xuống, thấy thế tất nhiên là ăn nhịp với nhau, hai vợ chồng thương lượng, đạt được một thoả thuận, hai người bọn họ không định can thiệp vào hôn sự này, gả hay không gả cuối cùng vẫn là xem ý tứ của Đại Trân, về phần sau khi Đại Trân tiến cung thì phải làm gì, Tân Nhất Lai cảm thấy, chỉ cần ông ta còn sống một ngày tuyệt đối sẽ không để cho con gái chịu tủi thân, cho dù tương lai ông ta xuống lỗ, không phải còn có mấy người con trai đó sao.
“Tại sao bỗng nhiên mẹ lại nhắc tới chuyện này.” Đại Trân hơi mất tự nhiên, đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, “Làm như con sẽ lập tức lấy chồng vậy á. Không phải trước kia người đã nói sẽ không giục con lấy chồng đó sao, con còn nhỏ mà.”
“Rồi rồi biết con còn nhỏ, sẽ không bắt con lập tức lấy chồng đâu.” Hoàng thị cười nói: “Tuy rằng con và Thái Tử quen biết cũng khá lâu rồi, nhưng lại không ở chung với nhau nhiều. Ý của mẹ là hai người các con có thể tiếp xúc nhiều hơn, hiểu nhau rõ hơn, nếu thấy không hài lòng với hắn ta, đổi ý còn kịp.”
Đại Trân cười hì hì, nắm lấy cánh tay Hoàng thị thân mật nói: “Tốt nhất là người đừng để cho tổ phụ nghe thấy những lời này, nếu không chắc chắn sẽ mắng người đó.” Tuy rằng Đại Lương triều dân phong cởi mở, nhưng cùng lắm là cho nam nữ chưa lập gia đình gặp mặt vài lần, coi trọng tâm đầu ý hợp, có cha mẹ nào lại bảo mọi người là “ở chung”, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?
“Hai mẹ con chúng ta nói chuyện riêng tư, làm sao có thể truyền tới tai của ông lão ấy.” Hoàng thị suy nghĩ trong lòng, ông lão kia có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại hồ đồ, bà không biết Tân lão gia tử đã biết chuyện giữa Thái Tử và Đại Trân hay chưa.
Từ Canh được người của Tân gia cho sắc mặt tốt, trên đường quay về mặt mày rạng rỡ, vừa hồi cung đã lập tức đi tìm Hồng Gia Đế báo tin vui, lại vui tươi hớn hở nói: “Phụ hoàng, con cảm thấy, thái độ của Tân tiên sinh đối với con đã ôn hoà hơn rất nhiều, hôm nay còn cho con đi gặp Đại nương tử. Người nói thử xem, có phải ông ấy đã đồng ý việc hôn nhân này không?”
Hồng Gia Đế liếc mắt nhìn cậu con trai ngốc nghếch một cái, “A, vậy để trẫm hạ chỉ tứ hôn nha?”
“Chờ đã!” Từ Canh căng thẳng lên tiếng ngăn cản, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Hồng Gia Đế buồn cười, “Lại làm sao vậy?”
Từ Canh ngừng lại một lúc lâu, lát sau lại nhụt chí đặt mông ngồi xuống, “Hay là chờ thêm một thời gian nữa. Dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Tân thái phó và Tân tiên sinh trước đã. Nếu hấp tấp hạ chỉ, trái lại có vẻ không tôn trọng người ta.”
“Ô, không phải vừa rồi mới nói tám phần là người ta đã đồng ý, giờ lại lập tức đổi ý. Trong lòng con đã nắm chắc chưa?”
Từ Canh không được tự nhiên trả lời: “Dù sao con cũng không sốt ruột, con còn trẻ mà.”
“Còn trẻ ư?” Hồng Gia Đế dở khóc dở cười, “Vậy là con không vội thành thân. Cũng được, trẫm không quan tâm nữa.”
“Đừng ——” Từ Canh lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy tay áo của cha mình không buông, “Phụ hoàng người đừng tức giận, chuyện thành thân này…… Con muốn thuận theo tự nhiên, cho dù Tân gia không phản đối, nhưng tốt xấu gì con cũng muốn Đại nương tử gật đầu. Con…… Sẽ đi dỗ dành nàng ấy, chờ nàng ấy đáp lại rồi nói sau, người cảm thấy thế nào ạ?”
Hồng Gia Đế liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài, “Hai năm trước nhìn con có vẻ rất thông minh, tại sao càng ngày lại càng ngu đi vậy.” May mà lúc trước đã cho Từ Canh thay mặt xử lý triều chính, thể hiện thủ đoạn quá xuất chúng, bằng không, nhìn bộ dạng hèn nhát tủi thân giống như cô dâu nhỏ của hắn, Hồng Gia Đế thật sự lo lắng cho tương lai của triều Đại Lương.
Mà hôm nay nghe nói Đại Trân cũng bị bệnh nặng, trong lòng Từ Canh càng thêm nhớ mong, cũng bất chấp có thể bị Tân Nhất Lai lạnh lùng, sau khi nói với Hồng Gia Đế một tiếng, lập tức dẫn Kim Tử và mấy thị vệ ra khỏi cung, đi thẳng đến Tân phủ.
Đương nhiên khi tới cửa thăm hỏi thì khó mà nói là đặc biệt tới gặp Đại Trân, Từ Canh giả vờ tới xin Tân thái phó chỉ bảo bài học, kết quả bị Tân Nhất Lai đến ngăn cản, “Mấy ngày nay sức khoẻ của ông lão không được tốt lắm, uống thuốc xong đang nằm nghỉ ngơi trên giường rồi. Tốt nhất là Điện hạ không nên qua đó, tránh bị nhiễm bệnh.”
Từ Canh cười “Ha ha”, quan tâm hỏi: “Thái phó bị bệnh sao? Không thoải mái ở đâu, đã kêu thái y tới khám chưa?”
“Cảm ơn điện hạ đã quan tâm, thân thể của gia phụ không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, thỉnh thoảng bị cảm lạnh, chỉ cần yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ rồi. Không biết hôm nay Điện hạ tới đây là vì chuyện gì?” Tất nhiên Tân Nhất Lai đã đoán được mục đích chuyến đi này của Từ Canh, nhưng ông cố ý giả vờ không biết, muốn cưới khuê nữ nhà ông không phải là một việc dễ dàng!
Lúc này Từ Canh cũng không còn xấu hổ, thản nhiên nghiêm mặt nói: “Nghe nói A Trân bị bệnh, ta thật sự rất nhớ mong, không biết sức khỏe của nàng đã tốt hơn chưa, cho nên mới cố ý tới cửa hỏi thăm.” Dứt lời lại mang vẻ mặt chờ mong nhìn Tân Nhất Lai, vẻ mặt thành khẩn xen lẫn mong đợi, giống như một chú chó vô cùng đáng thương, Tân Nhất Lai nhìn thấy trong lòng mềm nhũn.
Lòng ông mềm nhũn, lời nói không còn cứng rắn nữa, do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, “Sau khi bị bệnh thân thể của A Trân vẫn còn hơi yếu, mọi người không dám để con bé ra ngoài, lúc này hẳn là đang tản bộ với mẹ trong hoa viên. Nếu ngươi muốn gặp con bé, hãy đến hoa viên tìm nó.”
Từ Canh nghe xong sợ đến ngây người, Tân Nhất Lai đột nhiên thay đổi làm hắn cảm thấy giống như đang nằm mơ, trước khi xuất cung hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Tân Nhất Lai làm khó, thậm chí còn nghĩ trước nên nói thế nào khi bị từ chối, kết quả là nửa chữ cũng chưa được dùng. Tân tiên sinh chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt hôm nay lại đột nhiên phá lệ cho hắn đi gặp Đại Trân —— chuyện này sẽ không có âm mưu gì chứ?
Từ Canh mơ màng đứng lên, theo hạ nhân dẫn đường đi về phía hoa viên, đi ra khỏi cửa mới sực nhớ tới cái gì đó vội vàng quay lại nở một nụ cười cảm kích với Tân Nhất Lai. Khi đi trên đường, hắn vẫn còn không dám tin, không nhịn được nhỏ giọng hỏi Kim Tử, “Có phải hôm nay Tân tiên sinh uống lộn thuốc không?”
Kim Tử nhìn trái phải, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng, “Điện hạ cẩn thận lời nói, đây chính là Tân phủ.” Nếu lời này truyền tới tai Tân tiên sinh, thì sẽ không có gì tốt đẹp.
Từ Canh run rẩy, lập tức thành thật, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ vô cùng đoan chính.
Hoa viên nhỏ của Tân gia cũng không lớn, nhưng bài trí vô cùng lịch sự tao nhã, một năm bốn mùa trong vườn đều có hoa tươi nở rộ, có rất nhiều các loại hoa cỏ ở trong đó, làm người ta nhìn không xuể. Tuy rằng không rực rỡ hoành tráng như Ngự Hoa Viên trong cung, nhưng lại có một vẻ đẹp tinh xảo ưu nhã không gì sánh được.
Đi chưa được bao xa, đã loáng thoáng nghe thấy phía sau rừng trúc có tiếng nói chuyện, Từ Canh nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên đã nhận ra giọng nói của Đại Trân, tinh thần lập tức chấn động, trong lòng không rõ tại sao lại nổi sóng, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hạ nhân dẫn đường tiến lên bẩm báo, Từ Canh không nhúc nhích, hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, tham lam ngắm nhìn thiếu nữ có mái tóc đen dài đến thắt lưng đang ngồi dưới gốc cây nho, nàng đã gầy hơn so với lần trước gặp mặt, để lộ một cái cằm nhỏ nhắn, ngũ quan càng thêm tinh xảo xinh đẹp, lại thêm vài phần quyến rũ.
Đại Trân đang dựa vào ghế đá nói chuyện phiếm với Hoàng thị, nghe nói Từ Canh đã tới, bà cảm thấy hơi bất ngờ, nhất thời không biết là vui hay sợ. Hoàng thị ho nhẹ một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho nàng ngồi thẳng lưng, lúc này Đại Trân mới phục hồi lại tinh thần vội vàng ngồi thẳng người, kéo cái áo choàng trên người che lấy đầu gối.
Về chuyện Từ Canh bị ám sát, Đại Trân đã sớm nghe tới, cũng ngầm lặng lẽ hỏi thăm tin tức từ phía Thụy Hòa, sau khi chắc chắn hắn đã khoẻ hẳn rốt cuộc mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng cũng mơ hồ nhận thấy những thay đổi của Tân Nhất Lai và Thụy Hòa khi nói chuyện về Từ Canh, không phải trong lòng không nghi ngờ, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không mở miệng hỏi.
Mà hôm nay Từ Canh đã tìm tới cửa, còn để hạ nhân trịnh trọng dẫn tới đây, thái độ của Tân Nhất Lai còn khiến người ta thích thú hơn. Đại Trân cảm thấy, có một số việc không giống như suy nghĩ của nàng.
Rốt cuộc Từ Canh vẫn là Thái Tử, địa vị vẫn còn đó, Hoàng thị và Đại Trân vội vàng đứng dậy hành lễ, miệng hô vạn phúc. Từ Canh cuống quít duỗi tay muốn đỡ, lại sợ quá đường đột, chân tay luống cuống nói: “Mau đứng dậy không cần đa lễ.”
Hắn lặng lẽ nhìn trộm Đại Trân, đúng lúc Đại Trân cũng nhìn về phía hắn, hai người nhìn nhau, hơi thở của Từ Canh lập tức trở nên dồn dập, gương mặt Đại Trân đỏ bừng, thừa dịp Hoàng thị không chú ý giơ chân đá hắn một cái, hoàn toàn không dùng sức, mềm mại như bông, không hề có chút sức nào.
Gương mặt Từ Canh vèo một cái đỏ bừng.
Hoàng thị tức giận lườm Đại Trân một cái, ánh mắt có ý trách cứ, thật sự xem bà là người mù không nhìn thấy cái gì sao? Đại Trân lập tức thành thật, thẳng thắt lưng, ngồi thẳng hơn bất cứ ai.
Có Hoàng thị ở bên cạnh, trong lòng Từ Canh dù có nhiều lời muốn nói cũng ngại ngùng nói ra, thậm chí muốn nhìn Đại Trân một cái cũng phải lén lút. Bọn họ khách sáo nói chuyện một hồi, Từ Canh đánh liều tạo thiện cảm tốt trước mặt Hoàng thị, thời gian trôi qua nhanh chóng, Từ Canh thấy mọi việc đã chuyển biến tốt, biết điều mà cáo từ.
Chờ hắn đi xa, Hoàng thị bỗng nhiên “phì” một cái bật cười ra tiếng, xoa xoa đầu Đại Trân dịu dàng nói: “Đứa nhỏ này thật sự không tồi.”
Đại Trân giả vờ nghe không hiểu, “Hắn có liên quan gì đến con đâu?”
“Ô?” Hoàng thị chớp chớp mắt, “Con thật sự muốn giả vờ sao, ở trước mặt mẹ còn giả mù sa mưa làm cái gì? Đợi đến khi Thái Tử cưới người khác, con cứ ngồi đó mà khóc đi!”
“Con chẳng quan tâm hắn cưới ai.” Đại Trân mạnh miệng, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm Từ Canh sẽ không làm chuyện như vậy, nếu hắn muốn kết hôn với người khác, tại sao mà đến bây giờ vẫn chưa thành thân.
“Con gái có thể kiêu kỳ, cũng có thể vui đùa một chút, nhưng không thể quá đáng, phải nói đạo lý. Cho dù là tình cảm hay cuộc sống sau này, đều phải là anh cho tôi nhận, không được chỉ muốn nhận mà không muốn trả. Trước kia ta không đồng ý hôn sự này là vì thân phận của Thái Tử, lo lắng sau này con bị tủi thân không có ai để tâm sự, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thật lòng chân thành của hắn, ta rất yên tâm. Đứa nhỏ này có một trái tim chân thành, lại có trách nhiệm, tương lai tất nhiên sẽ không để con chịu tủi thân.”
Hoàng thị không phải là một người ngoan cố, mấy ngày nay đã sớm suy nghĩ cẩn thận, hai đứa nhỏ này rõ ràng đã thích nhau, nếu mọi người bởi vì lo lắng chuyện tương lai mà nhất định phải chia rẽ hai người này, thật sự không thể nói nổi. Cho dù bà và Tân Nhất Lai có thể tìm một thiếu niên lang xuất sắc hơn thì thế nào, Đại Trân không thích, sau này cuộc sống sẽ tốt sao? Cho dù có người nhà chống lưng, vợ chồng bất hòa cũng là đại kỵ!
Sau khi nghĩ thông suốt Hoàng thị lại đi khuyên Tân Nhất Lai, Tân Nhất Lai đã sớm muốn tìm một bậc thang để bước xuống, thấy thế tất nhiên là ăn nhịp với nhau, hai vợ chồng thương lượng, đạt được một thoả thuận, hai người bọn họ không định can thiệp vào hôn sự này, gả hay không gả cuối cùng vẫn là xem ý tứ của Đại Trân, về phần sau khi Đại Trân tiến cung thì phải làm gì, Tân Nhất Lai cảm thấy, chỉ cần ông ta còn sống một ngày tuyệt đối sẽ không để cho con gái chịu tủi thân, cho dù tương lai ông ta xuống lỗ, không phải còn có mấy người con trai đó sao.
“Tại sao bỗng nhiên mẹ lại nhắc tới chuyện này.” Đại Trân hơi mất tự nhiên, đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, “Làm như con sẽ lập tức lấy chồng vậy á. Không phải trước kia người đã nói sẽ không giục con lấy chồng đó sao, con còn nhỏ mà.”
“Rồi rồi biết con còn nhỏ, sẽ không bắt con lập tức lấy chồng đâu.” Hoàng thị cười nói: “Tuy rằng con và Thái Tử quen biết cũng khá lâu rồi, nhưng lại không ở chung với nhau nhiều. Ý của mẹ là hai người các con có thể tiếp xúc nhiều hơn, hiểu nhau rõ hơn, nếu thấy không hài lòng với hắn ta, đổi ý còn kịp.”
Đại Trân cười hì hì, nắm lấy cánh tay Hoàng thị thân mật nói: “Tốt nhất là người đừng để cho tổ phụ nghe thấy những lời này, nếu không chắc chắn sẽ mắng người đó.” Tuy rằng Đại Lương triều dân phong cởi mở, nhưng cùng lắm là cho nam nữ chưa lập gia đình gặp mặt vài lần, coi trọng tâm đầu ý hợp, có cha mẹ nào lại bảo mọi người là “ở chung”, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?
“Hai mẹ con chúng ta nói chuyện riêng tư, làm sao có thể truyền tới tai của ông lão ấy.” Hoàng thị suy nghĩ trong lòng, ông lão kia có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại hồ đồ, bà không biết Tân lão gia tử đã biết chuyện giữa Thái Tử và Đại Trân hay chưa.
Từ Canh được người của Tân gia cho sắc mặt tốt, trên đường quay về mặt mày rạng rỡ, vừa hồi cung đã lập tức đi tìm Hồng Gia Đế báo tin vui, lại vui tươi hớn hở nói: “Phụ hoàng, con cảm thấy, thái độ của Tân tiên sinh đối với con đã ôn hoà hơn rất nhiều, hôm nay còn cho con đi gặp Đại nương tử. Người nói thử xem, có phải ông ấy đã đồng ý việc hôn nhân này không?”
Hồng Gia Đế liếc mắt nhìn cậu con trai ngốc nghếch một cái, “A, vậy để trẫm hạ chỉ tứ hôn nha?”
“Chờ đã!” Từ Canh căng thẳng lên tiếng ngăn cản, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Hồng Gia Đế buồn cười, “Lại làm sao vậy?”
Từ Canh ngừng lại một lúc lâu, lát sau lại nhụt chí đặt mông ngồi xuống, “Hay là chờ thêm một thời gian nữa. Dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Tân thái phó và Tân tiên sinh trước đã. Nếu hấp tấp hạ chỉ, trái lại có vẻ không tôn trọng người ta.”
“Ô, không phải vừa rồi mới nói tám phần là người ta đã đồng ý, giờ lại lập tức đổi ý. Trong lòng con đã nắm chắc chưa?”
Từ Canh không được tự nhiên trả lời: “Dù sao con cũng không sốt ruột, con còn trẻ mà.”
“Còn trẻ ư?” Hồng Gia Đế dở khóc dở cười, “Vậy là con không vội thành thân. Cũng được, trẫm không quan tâm nữa.”
“Đừng ——” Từ Canh lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy tay áo của cha mình không buông, “Phụ hoàng người đừng tức giận, chuyện thành thân này…… Con muốn thuận theo tự nhiên, cho dù Tân gia không phản đối, nhưng tốt xấu gì con cũng muốn Đại nương tử gật đầu. Con…… Sẽ đi dỗ dành nàng ấy, chờ nàng ấy đáp lại rồi nói sau, người cảm thấy thế nào ạ?”
Hồng Gia Đế liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài, “Hai năm trước nhìn con có vẻ rất thông minh, tại sao càng ngày lại càng ngu đi vậy.” May mà lúc trước đã cho Từ Canh thay mặt xử lý triều chính, thể hiện thủ đoạn quá xuất chúng, bằng không, nhìn bộ dạng hèn nhát tủi thân giống như cô dâu nhỏ của hắn, Hồng Gia Đế thật sự lo lắng cho tương lai của triều Đại Lương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook