Nhìn thấy bóng dáng trưởng công chúa đã mất hút,An Nguyệt lại lắc đầu thêm một lần nữa.Đúng là môi trường khác nhau sẽ sản sinh ra tính cách khác nhau:Trưởng công chúa từ nhỏ được quan tâm nuông chiều,sau đó lại phiêu bạc giang hồ,tình cách trở nên tùy tiện so với chuẩn mực thời cổ đạị.Mặc dù nàng rất thông tuệ lại có nhan sắc động lòng người,nhưng tính nóng nảy như lửa kia khó mà làm nên chuyện.An Nguyệt ngồi xuống ghế phủ lụa Tây Nhung cạnh giường Hiền phi,chăm chú học hỏi cách dùng kim châm của Du thái y,thỉnh thoảng lại cầm khăn tay thêu hoa cúc lau trán cho nàng.Cô cũng hy vọng Hiền phi sẽ nhanh chóng tỉnh lại,người như nàng xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ.

"Xong rồi sao?Có tiến triển gì không?"-An Nguyệt thấy Du thái y thu châm lại thì vội hỏi,mắt hạnh liếc nhìn người trên giường vẫn chưa có động tĩnh gì.

"Thần đã cố gắng hết khả năng,xin nương nương chớ lo lắng quá nhiều"

"Ta cũng biết rồi,ông mau lui ra nghỉ ngơi lát đi,việc chăm sóc Hiền phi cứ để đây ta lo"-An Nguyệt cười cho Du thái y lui,ông ta dù sao cũng mệt nhọc rồi.Tuổi già sức yếu dễ suy nhược.Du thái y cúi đầu thi lễ rồi nhanh chóng ra ngoài,An Nguyệt gọi tiểu nô tì Hồng Cúc ,phân phó đi tìm Minh Xuân và lấy một chậu nước mang tới.Lúc này cô mới tình cờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ...trời cũng chập tối rồi,trưởng công chúa đi lâu như vậy vẫn chưa về,sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Mà lúc này...ở Thanh Long điện...

Mùi long diên hương vật vờ phiêu đãng trong không gian,tỏa ra từ đầu rồng được đúc kỳ công bằng vàng,đặt trên bàn bằng gỗ cống phẩm.Một ngọc tỉ đầu rồng chốc chốc lại được ấn nhẹ xuống mặt tấu đầy chữ,xem như đã được định qua.Ngô công công đứng bên cạnh yên lặng mài mực,trong điện chỉ nghe được tiếng sột soạt của giấy và tiếng lạch cạch trong nghiêng mực.Bỗng nhiên,người vẫn chăm chú làm việc nãy giờ mở miệng rồng,hỏi Ngô công công,động tác phê chuẩn vẫn không dừng lại.

"Việc cứu trợ diễn ra như thế nào rồi?Có thể đảm bảo đầy đủ cho dân chúng không?"

"Bẩm hoàng thượng,nhờ có những cải cách mới kia của Phó tể tướng,việc cứu trợ đã diễn ra rất thuận lợi.Ngài ấy sẽ nhanh chóng đem quân đánh dẹp bọn sơn tặc đang hoành hành...Chỉ có điều..."-Ngô công công ngập ngừng dừng lại,nhìn sang người còn mặc long bào bên cạnh mình.Ông ta đã theo hoàng đế từ lúc người còn rất nhỏ,ông biết những điều tối kị nào nên tránh nhắc đến trước mặt người...

Nhưng ông không thể không bàn đến việc này.

"Nói đi"-Vũ Hiên đế hạ rèm mi che khuất đôi mắt đẹp,tỏ vẻ đang lắng nghe.Ngô công công suy nghĩ một lát,cuối cùng nói ra :

"Về những ý kiến của Phó tể tướng,ngài ấy nói một trong số đó không phải là chủ ý của ngài mà là một vị cung nữ trong ngự thư phòng...Nhưng nô tài biết ngoại trừ Tôn ma ma tổng quản ra,rất hiếm khi có cung nữ lui đến đó,mà vị cung nữ kia cũng rất kỳ lạ.Nàng tự xưng là cung nữ của Như Nguyệt các,lại không biết gì về việc từng xảy ra trong Ngư thư phòng.Hoàng thượng...ngài có..."

"Ta biết rồi,không cần nói nữa đâu."-Kỳ Nhật ngắt lời,mở mắt ra.Phong thái có vẻ ung dung bình tĩnh nhưng tay cầm ngọc tỉ lại không biết vô tình hay cố ý xiết chặt hơn một chút.Những động tác nhỏ đó làm sao có thể qua mặt Ngô Trung ông?-Ngô công công thở dài,không nói tiếp nữa,ông biết mỗi lần nhắc đến người kia thì hoàng thượng lại có biểu hiện như vậy.

Đúng lúc đó,một bóng đen vụt từ ngoài cửa sổ vào trong điện,quỳ xuống trước mặt Kỳ Nhật.

'' Đã tìm thấy?"-Vũ Hiên đế hỏi ngắn gọn,đặt ngọc tỉ xuống,nhìn thẳng vào người kia

"Mặc Phong bất tài,đã bắt được thích khách kia,sắp tra khảo hắn lại bị kẻ khác dùng ám khí hại chết...nhưng bên cạnh hắn viết một chữ..."Giang"

Kỳ Nhật nhíu mày lại hỏi tiếp:"Bên kia vẫn tiếp tục chiêu binh?"

"Quả thật như vậy,thiết nghĩ tháng sau sẽ thành một thế lực hùng mạnh,được rất nhiều ô quan ủng hộ."

"Tiếp tục theo dõi"-Kỳ Nhật nghe xong,phất tay cho người phía dưới tiếp tục công việc,hắn lại bắt đầu cầm lên một bảng tấu mới.

Mặc Phong hiểu lệnh chủ tử,quay đi nhưng còn không quên nói một câu:

"Chủ tử,Trưởng công chúa...đang tới đây"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương