Hoàng Cung Tư Truyện
-
Chương 11
"Chỉ là ta mới từ Thanh Long điện trở về,sẵn tiện ghé thăm An tiệp dư luôn đấy mà"-Chiêu tiệp dư phe phẩy quạt trên tay,che lại nụ cười mỉa mai của mình.Xinh đẹp hơn người thì có ích gì chứ?,xem ra là đã quá lo xa rồi...thật chẳng mất công tính kế.
Hừm lại khoe việc cô được tên kia sủng ái chứ gì ?Thanh Long cung trái đường nơi này ...cô ta cũng có tâm quá đi .Cùng tranh giành 1 tên đàn ông thì có gì mà hay ho ? Tên kia chắc cũng phải dùng nhiều thứ để "tăng công lực" lắm mới chịu nổi các người!Bổn cô nương chẳng thèm nha...Cô cứ đắc ý đi,xem chúng ta ai sống sót lâu hơn trước cái Giang tu nghi kia.
Mặc dù nghĩ thế nhưng An Nguyệt cũng cố rặn ra hiệu cho Minh Xuân lui ra, mới nói:''Chiêu tiệp dư,cô thật là có phúc khi được hầu hạ hoàng thượng nha"
"Tất nhiên rồi,cô thực không biết người tuyệt vời thế nào đâu"-Chiêu tiệp dư trả lời,nói đến đây mặt còn phối hợp mà ửng đỏ lên.
"Vậy à...cô được hoàng thượng sủng ái như thế sao người vẫn chần chừ không thăng chức cho cô nhỉ?"
Nụ cười của Chiêu tiệp dư thoáng chốc cứng ngắc lại...Cô ta ...cô ta thế mà lại chọc vào đúng nỗi đau của nàng!
"Cô ...cô..."-Chiêu tiệp dư đứng phắc dậy,quăng luôn cây quạt trên tay mà tức tối bỏ đi,lúc ra gần tới cửa còn không quên quay đầu lại mà nói:
"Cô đợi đó,cứ ở mà chết già với cái Như Nguyệt các hẻo lánh ngu ngốc này của cô đi,hoàng thượng sẽ chẳng bao giờ tới đây đâu...lúc đó đừng có mà quay lại van xin tôi"
An Nguyệt không nói gì mà chỉ bước đến ,nhìn cây quạt rơi dưới đất .Chiếc quạt thêu hình hoa thu hải đường tuyệt đẹp,nổi bật trên phông nền màu trắng.Cô vội nheo mắt lại,rút khăn tay trong ngực ra mà cầm quạt lên,sau đó đập mạnh cán quạt vào bàn đá.Dưới sự va chạm,nó lập tức bị vỡ ra nhưng lại có ít bột phấn màu vàng rơi vãi trên mặt bàn.Minh Xuân lúc đó đi ra,nhìn thấy thì vô cùng hốt hoảng,ấp úng mà nói:
"Tiểu thư...thứ...thứ đó là..."
An Nguyệt nở một nụ cười,nhanh chóng che mặt lại,nói tiếp:
"Mau cho người dọn đi,nếu để gió thổi thì rất nguy hại,nhớ dùng vải che mặt"
"Dạ"-Minh Xuân chạy đi.
Trong lúc đó,tại Thanh Long điện...
Vũ Hiên đế ngồi phê duyệt tấu chương trên bàn,nét bút phóng khoáng lướt nhanh trên mặt giấy tuyên thành.Mái tóc của hắn được búi cao lên để lộ ra khuôn mặt thập phần tuấn mỹ,phong thái vô cùng nhàn hạ và tao nhã...
Một bóng đen vút từ phía bên ngòai vào ,quỳ xuống trước mặt Vũ Hiên đế.
"Có chuyện gì ? bên kia có động tĩnh ?"
"Bẩm,chúng vẫn còn án binh bất động,nhưng..."
"Việc Xuân tần?"
"Người gây ra việc đó dùng thuốc làm từ hạt một loại hoa,hiện giờ An tiệp dư đã đem đi tiêu hủy nó"
Tiếng bút trên kia thoáng dừng lại một chút,sau đó lại trở lại bình thường.
"Tiếp tục điều tra...trẫm muốn biết kẻ nào đứng sau tất cả"
"Dạ,hoàng thượng"-Một cơn gió thổi qua và người đang quỳ biến mất...
Lúc đó từ cửa điện,hai thái giám bước vào,cung kính dâng lên hai khay gỗ.Từ phía trên có thể nhìn thấy trong đó là những bài tử có viết tên các vị phi tần trong hậu cung...Vũ Hiên đế đặt bút xuống án, buông miệng vàng:
"An tiệp dư"
TG:Hôm qua ta nhảy xe vào thành phố Hồ Chí Minh có việc,định viết 2 chuơng cho các nàng xem nhưng mỗi tội xe sốc thấy ớn,ta cứ cảm giác đồ ăn thi nhau nhảy ra ngoài :no2: .Nghĩ đến cũng còn thấy sợ ,vì thế nên ta phải đi ngủ sớm.Sorry các nàng nhiều.
Hừm lại khoe việc cô được tên kia sủng ái chứ gì ?Thanh Long cung trái đường nơi này ...cô ta cũng có tâm quá đi .Cùng tranh giành 1 tên đàn ông thì có gì mà hay ho ? Tên kia chắc cũng phải dùng nhiều thứ để "tăng công lực" lắm mới chịu nổi các người!Bổn cô nương chẳng thèm nha...Cô cứ đắc ý đi,xem chúng ta ai sống sót lâu hơn trước cái Giang tu nghi kia.
Mặc dù nghĩ thế nhưng An Nguyệt cũng cố rặn ra hiệu cho Minh Xuân lui ra, mới nói:''Chiêu tiệp dư,cô thật là có phúc khi được hầu hạ hoàng thượng nha"
"Tất nhiên rồi,cô thực không biết người tuyệt vời thế nào đâu"-Chiêu tiệp dư trả lời,nói đến đây mặt còn phối hợp mà ửng đỏ lên.
"Vậy à...cô được hoàng thượng sủng ái như thế sao người vẫn chần chừ không thăng chức cho cô nhỉ?"
Nụ cười của Chiêu tiệp dư thoáng chốc cứng ngắc lại...Cô ta ...cô ta thế mà lại chọc vào đúng nỗi đau của nàng!
"Cô ...cô..."-Chiêu tiệp dư đứng phắc dậy,quăng luôn cây quạt trên tay mà tức tối bỏ đi,lúc ra gần tới cửa còn không quên quay đầu lại mà nói:
"Cô đợi đó,cứ ở mà chết già với cái Như Nguyệt các hẻo lánh ngu ngốc này của cô đi,hoàng thượng sẽ chẳng bao giờ tới đây đâu...lúc đó đừng có mà quay lại van xin tôi"
An Nguyệt không nói gì mà chỉ bước đến ,nhìn cây quạt rơi dưới đất .Chiếc quạt thêu hình hoa thu hải đường tuyệt đẹp,nổi bật trên phông nền màu trắng.Cô vội nheo mắt lại,rút khăn tay trong ngực ra mà cầm quạt lên,sau đó đập mạnh cán quạt vào bàn đá.Dưới sự va chạm,nó lập tức bị vỡ ra nhưng lại có ít bột phấn màu vàng rơi vãi trên mặt bàn.Minh Xuân lúc đó đi ra,nhìn thấy thì vô cùng hốt hoảng,ấp úng mà nói:
"Tiểu thư...thứ...thứ đó là..."
An Nguyệt nở một nụ cười,nhanh chóng che mặt lại,nói tiếp:
"Mau cho người dọn đi,nếu để gió thổi thì rất nguy hại,nhớ dùng vải che mặt"
"Dạ"-Minh Xuân chạy đi.
Trong lúc đó,tại Thanh Long điện...
Vũ Hiên đế ngồi phê duyệt tấu chương trên bàn,nét bút phóng khoáng lướt nhanh trên mặt giấy tuyên thành.Mái tóc của hắn được búi cao lên để lộ ra khuôn mặt thập phần tuấn mỹ,phong thái vô cùng nhàn hạ và tao nhã...
Một bóng đen vút từ phía bên ngòai vào ,quỳ xuống trước mặt Vũ Hiên đế.
"Có chuyện gì ? bên kia có động tĩnh ?"
"Bẩm,chúng vẫn còn án binh bất động,nhưng..."
"Việc Xuân tần?"
"Người gây ra việc đó dùng thuốc làm từ hạt một loại hoa,hiện giờ An tiệp dư đã đem đi tiêu hủy nó"
Tiếng bút trên kia thoáng dừng lại một chút,sau đó lại trở lại bình thường.
"Tiếp tục điều tra...trẫm muốn biết kẻ nào đứng sau tất cả"
"Dạ,hoàng thượng"-Một cơn gió thổi qua và người đang quỳ biến mất...
Lúc đó từ cửa điện,hai thái giám bước vào,cung kính dâng lên hai khay gỗ.Từ phía trên có thể nhìn thấy trong đó là những bài tử có viết tên các vị phi tần trong hậu cung...Vũ Hiên đế đặt bút xuống án, buông miệng vàng:
"An tiệp dư"
TG:Hôm qua ta nhảy xe vào thành phố Hồ Chí Minh có việc,định viết 2 chuơng cho các nàng xem nhưng mỗi tội xe sốc thấy ớn,ta cứ cảm giác đồ ăn thi nhau nhảy ra ngoài :no2: .Nghĩ đến cũng còn thấy sợ ,vì thế nên ta phải đi ngủ sớm.Sorry các nàng nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook