Hoàng Cung Kỳ Ngộ
-
Chương 54: Kaka
Lê Nguyên Phong bị độc phát năm ngày. Sau đó, lại trở về vẻ bông đùa vốn có, luôn tìm cách trêu chọc nàng, hiếp đáp nàng.
Thôi được, nàng thừa nhận mình có chút biến thái, thích bị hắn bắt nạt. Nhưng quả thật, nhìn thấy vẻ trầm lặng của hắn mấy ngày qua, nàng không thể nào vui nổi. Có lẽ nàng đến thế giới này ngơ ngơ ngác ngác, không có ai thân thiết, nên trở nên ngày càng phụ thuộc vào hắn, lúc nào cũng chờ hắn bảo vệ nàng, động viên nàng.
Cứ thế này quả thật không tốt chút nào. Hắn rồi cũng phải cưới vợ, sinh con, chỉ e đến lúc đó tên nàng là gì hắn cũng không thèm nhớ. Bị hắn vứt bên đường, một người quen dựa dẫm hắn như nàng sẽ sống thế nào đây?
“Mỹ nhân, mỗi lần ngươi tập trung suy nghĩ, cái mặt trông ngốc vô cùng.” Lê Nguyên Phong tựa lưng vào cửa, tay nhịp nhàng đung đưa cây quạt, đôi mắt châm chọc đưa lên đưa xuống đánh giá nàng.
“Hừ, trông vẫn còn thông minh chán so với cái người nào đó khi dùng bàn tính à nha.” Nàng nhếch môi đáp lại.
“Bổn vương là người cao quý, không cãi với ngươi.” Hắn quạt mỗi lúc một nhanh, rõ ràng là đang tức vì bị nàng nói trúng tim đen.
Nàng mỉm cười đắc thắng, một tay nhón lấy mấy quả nho quẳng vào mồm, một tay xoe xoe lọn tóc. Từ ngày đổi kiểu tóc này, nàng càng ý thức rõ mình là Phan Hạ Vy, không phải Trần Lâm Nguyệt. Cái cảm giác này giống như một người sắp chết đuối được người ta mang vào bờ vậy.
“Mấy bộ y phục trước Tết ta mua cho ngươi đâu, sao lại đi mặc đồ cũ?”
“Tôi định khi nào đến lễ hội mới mặc.” Nàng thành thật trả lời.
Với đống nợ ngập đầu, nàng làm việc cho hắn ngoài việc được bao ăn bao ở thì mỗi tháng không nhận được xu nào, dĩ nhiên làm gì có tiền mà mua quần áo. Thế nên, trong vòng một năm, nàng chỉ có thể dùng mấy bộ quần áo hắn mua. Không tiết kiệm một chút thì gần cuối năm lấy gì mà mặc.
“Hôm nay chúng ta đi gặp thương nhân Bồ Đào Nha. Ngươi không ăn mặc lộng lẫy một chút thì họ đánh giá ta thế nào?” Hắn chau mày nhìn nàng đầy khiển trách.
“Nghèo.” Nàng đáp, rồi vọt đi ngay.
Sau khi thay đồ với tốc độ của Superman, nàng bước ra đứng trước mặt hắn, xoè váy nhún một cái, mỉm cười, chớp mắt.
“Vương gia, người thấy tiểu nữ thế nào?”
“Ngố.” Hắn thẳng thừng tạt một gáo nước lạnh vào tâm hồn mong manh dễ vỡ của nàng.
*******
Theo tình báo của Lê Nguyên Phong thì quản gia của Vampire cách đây ba ngày đã đến Tế Châu. Tin vui là nhà họ Lý không có ý định bán đường, sản phẩm chủ lực của Lê Nguyên Phong đợt này. Tin buồn là đối tác mà họ nhắm tới là Carlos, một thương nhân lớn nhất nhì Bồ Đào Nha thường xuyên lui tới giao dịch với Tế Châu, cũng là người mà nàng và Lê Nguyên Phong muốn nắm trong tay.
Thời kì này rất thịnh hành kiểu làm ăn theo quan hệ. Giá cả tốt trước mắt, không bằng tiềm năng buôn bán lâu dài. Những thương nhân có thế lực đều là một năm đi ba bốn chuyến hàng, không giống như những thương nhân nhỏ một năm mới ghé một lần, chỉ mong bán được giá cao rồi giong thuyền về nước. Vì vậy, nàng và Lê Nguyên Phong đều hy vọng gây được ấn tượng tốt với Carlos, sau này có thể mở rộng sang kinh doanh các mặt hàng khác, nhờ ông ta giới thiệu thêm mối làm ăn.
“Mỹ nhân, ngươi sống ở phương Tây lâu như vậy, ngoại ngữ cũng rất thông thạo có phải không?” Lê Nguyên Phong buông tấm màn trên xe ngựa xuống, quay sang hỏi nàng.
“Tiếng Anh của tôi khá tốt, tiếng Pháp thì giao tiếp được chút chút.”
“Còn tiếng Bồ Đào Nha?”
“Hoàn toàn không biết.”
Ở thời hiện đại, tiếng Anh là ngoại ngữ thông dụng nhất, nàng biết là việc đương nhiên. Tiếng Pháp cũng là một ngôn ngữ lớn, nhưng ở Việt Nam cũng không phổ biến lắm, nàng học cũng chỉ vì thích nghe nhạc Pháp. Trung Quốc là nền kinh tế đang đi lên, lại là nước láng giềng, nên nàng cũng cố vác cặp đi học, hy vọng nó trở thành thế mạnh cho công việc của mình. Tiếng Tây Ban Nha nếu buồn buồn có lẽ nàng đi học cho vui, chứ tiếng Bồ Đào Nha thì ở Việt Nam nàng cũng không biết phải học ở đâu.
“Mỹ nhân, ta cứ tưởng ngươi biết tiếng của họ nên lần này không mang theo người phiên dịch.” Lê Nguyên Phong tặc lưỡi, xem chừng rất thất vọng cùng hối hận đây.
“Dù sao Tế Châu cũng làm ăn với người nước ngoài một thời gian, thể nào cũng có người biết tiếng. Lát nữa chúng ta treo bảng tìm một người cũng không muộn.” Nàng cố vẽ ra một tương lai tươi sáng để lấp liếm cho cái sự ‘nổ’ trước đây.
“Lần này ngươi thất trách, phạt hai trăm đồng.” Lê Nguyên Phong cầm bàn tính lên gảy gảy, đôi mắt loé lên một tia đắc thắng.
Hừm, nàng hiểu ra rồi, không phải hắn tin tưởng vào khả năng của nàng nên không mang phiên dịch theo, mà là hắn cố tình kiếm cớ dìm nàng trong đống nợ ngập đầu. Nợ cũ chưa xong, nợ mới lại đến, lãi mẹ đẻ lãi con. Không biết mấy bộ quần áo hắn mua cho nàng có tính vào số nợ kia hay không nữa.
Tuy Carlos là đối tác lớn nhưng không vì thế mà nàng và Lê Nguyên Phong phải nhún nhường. Dù đến sớm hơn lịch hẹn, nàng và hắn cũng đợi đến đúng thời gian mới bước vào quán, không để người ta đợi mình nhưng cũng không để mình đợi người ta.
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi ấy, hai người tranh thủ xuống bãi biển, dạo một vòng.
“Vương gia, người của ông Carlos đến báo rằng ông ta bị bệnh nên hôm nay không thể đến gặp người.” Phu xe của Lê Nguyên Phong chạy đến báo tin.
“Nguyên Phong, anh nghĩ ông ta là thật sự bệnh, là cố tình làm giá với chúng ta, hay là kiếm cớ từ chối khéo?” Nàng ngước nhìn Lê Nguyên Phong, chờ đợi.
Lê Nguyên Phong nét mặt bình thản, tay tung hứng cây quạt, quay sang phía phu xe. “Ngươi nhanh chóng cho người điều tra xem Carlos bị bệnh gì, có những ai lui tới chỗ ông ta.”
“Dạ, vương gia.”
Nghe nói Carlos năm nay đã gần năm mươi tuổi. Ở độ tuổi này, việc nhiễm bệnh do sự thay đổi khí hậu, thuỷ thổ cũng không có gì là lạ. Điều khiến nàng sinh nghi, chính là mới hôm qua còn nhận được tin báo Carlos đi lòng vòng ven biển, vậy mà mới đó đã đổ bệnh, nặng đến nỗi không thể đến gặp Lê Nguyên Phong và nàng bàn chuyện làm ăn. Nghe có vẻ khó tin sao ấy.
Tiếng người xôn xao cách đó không xa chợt cắt ngang luồn suy nghĩ của nàng. Nhìn thấy đám đông tụ tập, nàng và Lê Nguyên Phong cũng tò mò tìm đến.
“Không thấy anh ta thở nữa, chắc là chết rồi.”
“Tội nghiệp, chắc là do đợt bão đêm qua.”
Hạ Vy len lỏi giữa rừng người, cố chen chân lên phía trước mà hóng chuyện. Nằm bất động trên bãi cát là một thanh niên tóc nâu gợn sóng, da rám nắng, gương mặt góc cạnh, tuy cương nghị nhưng không thiếu nét lãng tử phong trần. Nhìn một người sắp chết mà nàng chỉ chăm chăm quan sát nhan sắc người ta, nghĩ lại sao mà tội lỗi.
Dù sao cũng là một mạng người.
Nghĩ đến đấy, nàng quyết định bước lên phía trước, cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho chàng thanh niên nọ.
Thời đại này tuy khá mang nặng tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Tế Châu là vùng chuyên giao thương với nước ngoài từ trước đến nay, nên văn hoá có phần phóng khoáng hơn Lạc Việt. Hành động của nàng tuy bị xem là táo bạo, nhưng nếu cứu được người thì cũng không đến nỗi biến thành đối tượng bị thiên hạ đàm tiếu cả ngày.
Chàng thanh niên nọ sau một hồi bị giết người cướp răng cùng với bị sờ soạng ngực, cuối cùng cũng phun ra mấy ngụm nước, mạch đập dần dần hồi phục.
Một tràng pháo tay vang lên, nàng đầy tự hào đưa mắt sang phía Lê Nguyên Phong, chỉ thấy gương mặt hắn tối sầm nhìn bàn tay nàng vẫn còn lưu luyến trên ngực người ta. Hắn khó chịu như vậy, là trách nàng đã vô tình gây sự chú ý từ quần chúng, dễ bị bại lộ thân phận sao?
“Ngươi có biết mình đã làm gì không?” Lê Nguyên Phong kéo tay nàng ra khỏi đám đông, có phần tức giận.
“Tôi hoá trang kĩ như vậy, sẽ không ai nhận ra đâu.”
“Không quen không biết lại đi môi chạm môi với người ta như vậy, ngươi…”
“Khoan khoan, nghe tôi giải thích đã…” Nàng vốn định phán một câu ‘Cổ hủ vừa thôi’, nhưng cuối cùng lại chọn cách kiếm một cái cớ thật kêu, rồi vỗ vỗ vai hắn dỗ dành. “Tôi cố gắng cứu cái tên đó là vì tôi đoán hắn là một người Bồ Đào Nha, có thể giúp chúng ta về văn hoá, lịch sử của Bồ Đào Nha để gây ấn tượng với ông Carlos.”
Thấy hắn chịu lắng nghe, nàng thừa cơ tiến tới, xoay người hắn sang phía chàng thanh niên đang gượng người ngồi dậy. “Anh nhìn xem, với y phục quý giá kia trên người, hắn không thể nào chỉ là một thuỷ thủ bình thường, đúng không? Cứu hắn, chắc chắn có lợi chứ không có hại.”
“Ngươi thật sự là thấy hắn giá trị nên cứu hắn?” Lê Nguyên Phong nhìn nàng đầy nghi hoặc.
“Dĩ nhiên rồi.”
Bất quá, nàng không thể nói với Lê Nguyên Phong rằng nhan sắc cũng nằm trong danh sách các ‘giá trị’ của nàng.
Chàng thanh niên kia tỉnh lại, mọi người cũng bỏ đi, nên rốt cuộc chỉ còn mỗi hắn trơ trọi đứng trên bãi biển, có vẻ đăm chiêu.
Nàng bước ra bãi biễn, nhoẻn miệng cười thân thiện. Tuyệt đối, không thể để hắn quên ân nhân cứu mạng của hắn là ai.
“What’s your name?” Nàng cất giọng dịu dàng hết mực có thể, khiến Lê Nguyên Phong đứng gần đó cũng tưởng chừng lên cơn đột quỵ.
Anh chàng nhìn nàng có vẻ bối rối. Nàng đoán người này có lẽ không biết tiếng Anh.
“Comment vous appelez vous?” Nàng chuyển sang tiếng Pháp.
Hắn hớn hở xổ một tràng dài.
Nàng toét mồm cười ngốc nghếch.
Ngôn ngữ qua năm trăm năm dĩ nhiên sẽ có sự thay đổi không ngừng. Bản thân nàng sống ở Lạc Việt, nói tiếng Việt còn thấy có nhiều từ không hiểu, huống chi là tiếng nước ngoài. Hồi còn ở trong cung nàng thường ít khi mở miệng, mục đích là tránh để cho người khác thấy ngôn ngữ của mình khác lạ. Dần dần, nghe người ta nói chuyện, nàng học thêm được nhiều từ, việc giao tiếp từ đó mới thoải mái hơn.
Lê Nguyên Phong thấy nàng lung túng liền đưa tay ra hiệu cho người phiên dịch đến. Chậc, vậy là kế hoạch gây ấn tượng với anh chàng ngoại quốc này của nàng sụp đổ.
Từ miệng người phiên dịch, nàng biết được anh chàng kia quả thật là một người Bồ Đào Nha, thật không uổng công nàng cứu hắn. Vấn đề là, ngoài cái tên Ricardo, hắn không còn nhớ gì khác về bản thân mình.
Không nhớ mình là ai thật ra cũng không quan trọng, hắn vẫn có thể cung cấp những thông tin cần thiết cho nàng là tốt lắm rồi. Ở Tế Châu có khá nhiều thầy thuốc, cơ hội cứu chữa cho hắn không phải là không có.
Người này vừa ăn mặc sang trọng, ăn nói lại lưu loát và lịch sự, nên nàng đoán hắn có lẽ là con nhà giàu có. Nàng năn nỉ Lê Nguyên Phong cưu mang hắn vài ngày, dù sao việc tìm hiểu văn hoá lịch sử cũng không phải chỉ một hai canh giờ là nói hết.
Lê Nguyên Phong miễn cưỡng gật đầu, đồng thời cũng cho người dò la thân phận hắn.
…
Lúc đầu, Lê Nguyên Phong có vẻ khá khó chịu với Ricardo, nhưng đến hôm sau thì không hiểu vì sao đã dần dần chuyển sang thân thiện. Nàng muốn cùng Ricardo ra biển đi dạo một chút, hắn cũng không ngăn cản.
Tuy nàng không biết tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Pháp cũng không thông thạo, nhưng nếu kiên nhẫn vẫn có thể giao tiếp với Ricardo mà không cần người phiên dịch. Trong cuộc nói chuyện giữa hai người, có hết phân nửa thời gian là phải dùng tay mà diễn tả, mệt nhưng vui. Nàng gọi hắn là Kaka, hắn gọi nàng là Ivy. Hai người trò chuyện vô cùng ăn ý.
Đang cười cười nói nói với Kaka, một mùi hương ngọt ngào quen thuộc chợt thoảng qua, khiến tim nàng bất chợt rộn lên.
Nàng hết quay sang trái, lại quay sang phải, nhưng rốt cuộc vẫn không phát hiện ra ai khác ở gần đây.
Chỉ là ảo giác sao?
Thôi được, nàng thừa nhận mình có chút biến thái, thích bị hắn bắt nạt. Nhưng quả thật, nhìn thấy vẻ trầm lặng của hắn mấy ngày qua, nàng không thể nào vui nổi. Có lẽ nàng đến thế giới này ngơ ngơ ngác ngác, không có ai thân thiết, nên trở nên ngày càng phụ thuộc vào hắn, lúc nào cũng chờ hắn bảo vệ nàng, động viên nàng.
Cứ thế này quả thật không tốt chút nào. Hắn rồi cũng phải cưới vợ, sinh con, chỉ e đến lúc đó tên nàng là gì hắn cũng không thèm nhớ. Bị hắn vứt bên đường, một người quen dựa dẫm hắn như nàng sẽ sống thế nào đây?
“Mỹ nhân, mỗi lần ngươi tập trung suy nghĩ, cái mặt trông ngốc vô cùng.” Lê Nguyên Phong tựa lưng vào cửa, tay nhịp nhàng đung đưa cây quạt, đôi mắt châm chọc đưa lên đưa xuống đánh giá nàng.
“Hừ, trông vẫn còn thông minh chán so với cái người nào đó khi dùng bàn tính à nha.” Nàng nhếch môi đáp lại.
“Bổn vương là người cao quý, không cãi với ngươi.” Hắn quạt mỗi lúc một nhanh, rõ ràng là đang tức vì bị nàng nói trúng tim đen.
Nàng mỉm cười đắc thắng, một tay nhón lấy mấy quả nho quẳng vào mồm, một tay xoe xoe lọn tóc. Từ ngày đổi kiểu tóc này, nàng càng ý thức rõ mình là Phan Hạ Vy, không phải Trần Lâm Nguyệt. Cái cảm giác này giống như một người sắp chết đuối được người ta mang vào bờ vậy.
“Mấy bộ y phục trước Tết ta mua cho ngươi đâu, sao lại đi mặc đồ cũ?”
“Tôi định khi nào đến lễ hội mới mặc.” Nàng thành thật trả lời.
Với đống nợ ngập đầu, nàng làm việc cho hắn ngoài việc được bao ăn bao ở thì mỗi tháng không nhận được xu nào, dĩ nhiên làm gì có tiền mà mua quần áo. Thế nên, trong vòng một năm, nàng chỉ có thể dùng mấy bộ quần áo hắn mua. Không tiết kiệm một chút thì gần cuối năm lấy gì mà mặc.
“Hôm nay chúng ta đi gặp thương nhân Bồ Đào Nha. Ngươi không ăn mặc lộng lẫy một chút thì họ đánh giá ta thế nào?” Hắn chau mày nhìn nàng đầy khiển trách.
“Nghèo.” Nàng đáp, rồi vọt đi ngay.
Sau khi thay đồ với tốc độ của Superman, nàng bước ra đứng trước mặt hắn, xoè váy nhún một cái, mỉm cười, chớp mắt.
“Vương gia, người thấy tiểu nữ thế nào?”
“Ngố.” Hắn thẳng thừng tạt một gáo nước lạnh vào tâm hồn mong manh dễ vỡ của nàng.
*******
Theo tình báo của Lê Nguyên Phong thì quản gia của Vampire cách đây ba ngày đã đến Tế Châu. Tin vui là nhà họ Lý không có ý định bán đường, sản phẩm chủ lực của Lê Nguyên Phong đợt này. Tin buồn là đối tác mà họ nhắm tới là Carlos, một thương nhân lớn nhất nhì Bồ Đào Nha thường xuyên lui tới giao dịch với Tế Châu, cũng là người mà nàng và Lê Nguyên Phong muốn nắm trong tay.
Thời kì này rất thịnh hành kiểu làm ăn theo quan hệ. Giá cả tốt trước mắt, không bằng tiềm năng buôn bán lâu dài. Những thương nhân có thế lực đều là một năm đi ba bốn chuyến hàng, không giống như những thương nhân nhỏ một năm mới ghé một lần, chỉ mong bán được giá cao rồi giong thuyền về nước. Vì vậy, nàng và Lê Nguyên Phong đều hy vọng gây được ấn tượng tốt với Carlos, sau này có thể mở rộng sang kinh doanh các mặt hàng khác, nhờ ông ta giới thiệu thêm mối làm ăn.
“Mỹ nhân, ngươi sống ở phương Tây lâu như vậy, ngoại ngữ cũng rất thông thạo có phải không?” Lê Nguyên Phong buông tấm màn trên xe ngựa xuống, quay sang hỏi nàng.
“Tiếng Anh của tôi khá tốt, tiếng Pháp thì giao tiếp được chút chút.”
“Còn tiếng Bồ Đào Nha?”
“Hoàn toàn không biết.”
Ở thời hiện đại, tiếng Anh là ngoại ngữ thông dụng nhất, nàng biết là việc đương nhiên. Tiếng Pháp cũng là một ngôn ngữ lớn, nhưng ở Việt Nam cũng không phổ biến lắm, nàng học cũng chỉ vì thích nghe nhạc Pháp. Trung Quốc là nền kinh tế đang đi lên, lại là nước láng giềng, nên nàng cũng cố vác cặp đi học, hy vọng nó trở thành thế mạnh cho công việc của mình. Tiếng Tây Ban Nha nếu buồn buồn có lẽ nàng đi học cho vui, chứ tiếng Bồ Đào Nha thì ở Việt Nam nàng cũng không biết phải học ở đâu.
“Mỹ nhân, ta cứ tưởng ngươi biết tiếng của họ nên lần này không mang theo người phiên dịch.” Lê Nguyên Phong tặc lưỡi, xem chừng rất thất vọng cùng hối hận đây.
“Dù sao Tế Châu cũng làm ăn với người nước ngoài một thời gian, thể nào cũng có người biết tiếng. Lát nữa chúng ta treo bảng tìm một người cũng không muộn.” Nàng cố vẽ ra một tương lai tươi sáng để lấp liếm cho cái sự ‘nổ’ trước đây.
“Lần này ngươi thất trách, phạt hai trăm đồng.” Lê Nguyên Phong cầm bàn tính lên gảy gảy, đôi mắt loé lên một tia đắc thắng.
Hừm, nàng hiểu ra rồi, không phải hắn tin tưởng vào khả năng của nàng nên không mang phiên dịch theo, mà là hắn cố tình kiếm cớ dìm nàng trong đống nợ ngập đầu. Nợ cũ chưa xong, nợ mới lại đến, lãi mẹ đẻ lãi con. Không biết mấy bộ quần áo hắn mua cho nàng có tính vào số nợ kia hay không nữa.
Tuy Carlos là đối tác lớn nhưng không vì thế mà nàng và Lê Nguyên Phong phải nhún nhường. Dù đến sớm hơn lịch hẹn, nàng và hắn cũng đợi đến đúng thời gian mới bước vào quán, không để người ta đợi mình nhưng cũng không để mình đợi người ta.
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi ấy, hai người tranh thủ xuống bãi biển, dạo một vòng.
“Vương gia, người của ông Carlos đến báo rằng ông ta bị bệnh nên hôm nay không thể đến gặp người.” Phu xe của Lê Nguyên Phong chạy đến báo tin.
“Nguyên Phong, anh nghĩ ông ta là thật sự bệnh, là cố tình làm giá với chúng ta, hay là kiếm cớ từ chối khéo?” Nàng ngước nhìn Lê Nguyên Phong, chờ đợi.
Lê Nguyên Phong nét mặt bình thản, tay tung hứng cây quạt, quay sang phía phu xe. “Ngươi nhanh chóng cho người điều tra xem Carlos bị bệnh gì, có những ai lui tới chỗ ông ta.”
“Dạ, vương gia.”
Nghe nói Carlos năm nay đã gần năm mươi tuổi. Ở độ tuổi này, việc nhiễm bệnh do sự thay đổi khí hậu, thuỷ thổ cũng không có gì là lạ. Điều khiến nàng sinh nghi, chính là mới hôm qua còn nhận được tin báo Carlos đi lòng vòng ven biển, vậy mà mới đó đã đổ bệnh, nặng đến nỗi không thể đến gặp Lê Nguyên Phong và nàng bàn chuyện làm ăn. Nghe có vẻ khó tin sao ấy.
Tiếng người xôn xao cách đó không xa chợt cắt ngang luồn suy nghĩ của nàng. Nhìn thấy đám đông tụ tập, nàng và Lê Nguyên Phong cũng tò mò tìm đến.
“Không thấy anh ta thở nữa, chắc là chết rồi.”
“Tội nghiệp, chắc là do đợt bão đêm qua.”
Hạ Vy len lỏi giữa rừng người, cố chen chân lên phía trước mà hóng chuyện. Nằm bất động trên bãi cát là một thanh niên tóc nâu gợn sóng, da rám nắng, gương mặt góc cạnh, tuy cương nghị nhưng không thiếu nét lãng tử phong trần. Nhìn một người sắp chết mà nàng chỉ chăm chăm quan sát nhan sắc người ta, nghĩ lại sao mà tội lỗi.
Dù sao cũng là một mạng người.
Nghĩ đến đấy, nàng quyết định bước lên phía trước, cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho chàng thanh niên nọ.
Thời đại này tuy khá mang nặng tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Tế Châu là vùng chuyên giao thương với nước ngoài từ trước đến nay, nên văn hoá có phần phóng khoáng hơn Lạc Việt. Hành động của nàng tuy bị xem là táo bạo, nhưng nếu cứu được người thì cũng không đến nỗi biến thành đối tượng bị thiên hạ đàm tiếu cả ngày.
Chàng thanh niên nọ sau một hồi bị giết người cướp răng cùng với bị sờ soạng ngực, cuối cùng cũng phun ra mấy ngụm nước, mạch đập dần dần hồi phục.
Một tràng pháo tay vang lên, nàng đầy tự hào đưa mắt sang phía Lê Nguyên Phong, chỉ thấy gương mặt hắn tối sầm nhìn bàn tay nàng vẫn còn lưu luyến trên ngực người ta. Hắn khó chịu như vậy, là trách nàng đã vô tình gây sự chú ý từ quần chúng, dễ bị bại lộ thân phận sao?
“Ngươi có biết mình đã làm gì không?” Lê Nguyên Phong kéo tay nàng ra khỏi đám đông, có phần tức giận.
“Tôi hoá trang kĩ như vậy, sẽ không ai nhận ra đâu.”
“Không quen không biết lại đi môi chạm môi với người ta như vậy, ngươi…”
“Khoan khoan, nghe tôi giải thích đã…” Nàng vốn định phán một câu ‘Cổ hủ vừa thôi’, nhưng cuối cùng lại chọn cách kiếm một cái cớ thật kêu, rồi vỗ vỗ vai hắn dỗ dành. “Tôi cố gắng cứu cái tên đó là vì tôi đoán hắn là một người Bồ Đào Nha, có thể giúp chúng ta về văn hoá, lịch sử của Bồ Đào Nha để gây ấn tượng với ông Carlos.”
Thấy hắn chịu lắng nghe, nàng thừa cơ tiến tới, xoay người hắn sang phía chàng thanh niên đang gượng người ngồi dậy. “Anh nhìn xem, với y phục quý giá kia trên người, hắn không thể nào chỉ là một thuỷ thủ bình thường, đúng không? Cứu hắn, chắc chắn có lợi chứ không có hại.”
“Ngươi thật sự là thấy hắn giá trị nên cứu hắn?” Lê Nguyên Phong nhìn nàng đầy nghi hoặc.
“Dĩ nhiên rồi.”
Bất quá, nàng không thể nói với Lê Nguyên Phong rằng nhan sắc cũng nằm trong danh sách các ‘giá trị’ của nàng.
Chàng thanh niên kia tỉnh lại, mọi người cũng bỏ đi, nên rốt cuộc chỉ còn mỗi hắn trơ trọi đứng trên bãi biển, có vẻ đăm chiêu.
Nàng bước ra bãi biễn, nhoẻn miệng cười thân thiện. Tuyệt đối, không thể để hắn quên ân nhân cứu mạng của hắn là ai.
“What’s your name?” Nàng cất giọng dịu dàng hết mực có thể, khiến Lê Nguyên Phong đứng gần đó cũng tưởng chừng lên cơn đột quỵ.
Anh chàng nhìn nàng có vẻ bối rối. Nàng đoán người này có lẽ không biết tiếng Anh.
“Comment vous appelez vous?” Nàng chuyển sang tiếng Pháp.
Hắn hớn hở xổ một tràng dài.
Nàng toét mồm cười ngốc nghếch.
Ngôn ngữ qua năm trăm năm dĩ nhiên sẽ có sự thay đổi không ngừng. Bản thân nàng sống ở Lạc Việt, nói tiếng Việt còn thấy có nhiều từ không hiểu, huống chi là tiếng nước ngoài. Hồi còn ở trong cung nàng thường ít khi mở miệng, mục đích là tránh để cho người khác thấy ngôn ngữ của mình khác lạ. Dần dần, nghe người ta nói chuyện, nàng học thêm được nhiều từ, việc giao tiếp từ đó mới thoải mái hơn.
Lê Nguyên Phong thấy nàng lung túng liền đưa tay ra hiệu cho người phiên dịch đến. Chậc, vậy là kế hoạch gây ấn tượng với anh chàng ngoại quốc này của nàng sụp đổ.
Từ miệng người phiên dịch, nàng biết được anh chàng kia quả thật là một người Bồ Đào Nha, thật không uổng công nàng cứu hắn. Vấn đề là, ngoài cái tên Ricardo, hắn không còn nhớ gì khác về bản thân mình.
Không nhớ mình là ai thật ra cũng không quan trọng, hắn vẫn có thể cung cấp những thông tin cần thiết cho nàng là tốt lắm rồi. Ở Tế Châu có khá nhiều thầy thuốc, cơ hội cứu chữa cho hắn không phải là không có.
Người này vừa ăn mặc sang trọng, ăn nói lại lưu loát và lịch sự, nên nàng đoán hắn có lẽ là con nhà giàu có. Nàng năn nỉ Lê Nguyên Phong cưu mang hắn vài ngày, dù sao việc tìm hiểu văn hoá lịch sử cũng không phải chỉ một hai canh giờ là nói hết.
Lê Nguyên Phong miễn cưỡng gật đầu, đồng thời cũng cho người dò la thân phận hắn.
…
Lúc đầu, Lê Nguyên Phong có vẻ khá khó chịu với Ricardo, nhưng đến hôm sau thì không hiểu vì sao đã dần dần chuyển sang thân thiện. Nàng muốn cùng Ricardo ra biển đi dạo một chút, hắn cũng không ngăn cản.
Tuy nàng không biết tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Pháp cũng không thông thạo, nhưng nếu kiên nhẫn vẫn có thể giao tiếp với Ricardo mà không cần người phiên dịch. Trong cuộc nói chuyện giữa hai người, có hết phân nửa thời gian là phải dùng tay mà diễn tả, mệt nhưng vui. Nàng gọi hắn là Kaka, hắn gọi nàng là Ivy. Hai người trò chuyện vô cùng ăn ý.
Đang cười cười nói nói với Kaka, một mùi hương ngọt ngào quen thuộc chợt thoảng qua, khiến tim nàng bất chợt rộn lên.
Nàng hết quay sang trái, lại quay sang phải, nhưng rốt cuộc vẫn không phát hiện ra ai khác ở gần đây.
Chỉ là ảo giác sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook