Hoàng Cung Kỳ Ngộ
-
Chương 48: Hồn ma báo oán
Xuyên qua dãy hành lang đầy những dây hoa bìm bìm tím, Lê Nguyên Phong chậm rãi bước vào một căn phòng tràn ngập hương hoa, toàn bộ chăn màn phủ một màu hồng nhạt. Hắn cẩn thận đặt đĩa lươn nướng lên đầu giường, đưa mắt lườm con mèo lông trắng, cảnh cáo nó đừng nên có mưu đồ đen tối.
“Ú à, xem hôm nay ta đem món gì đến cho nàng đây.” Vừa nói, Lê Nguyên Phong vừa dịu dàng đưa tay vuốt tóc thiếu nữ say đang ngủ trên giường. “Nếu nàng còn không tỉnh dậy, ta sẽ cho mỹ nhân mèo ăn hết.”
Hắn vỗ nhẹ má nàng, ánh mắt có một tia thất vọng thoáng qua khi cơ thể nàng vẫn không có chút phản ứng nào. Con mèo thèm thuồng nhìn đĩa lươn thơm nức đang bốc khói, nũng nịu dụi dụi vào lòng hắn, dường như đang mong hắn hồi tâm chuyển ý. Nhìn xuống đôi mắt hau háu của con mèo nhỏ, hắn dịu giọng.
“Nếu đến trưa nàng ấy vẫn không tỉnh, đĩa lươn đó sẽ là của ngươi.”
Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi có một chiếc bóng áo xám vừa mới lướt qua.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.” Chiếc bóng nhẹ nhàng phóng vào phòng, quỳ xuống trước Lê Nguyên Phong chừng bảy bước chân.
“Đã có kết quả điều tra chưa?”
“Bẩm chủ nhân, chúng thuộc hạ đã xác nhận được thủ phạm tấn công hoàng hậu dưới hồ Vọng Nguyệt. Ngọc Dao tiểu thư sai thuộc hạ đến hỏi ý kiến chủ nhân.”
Lê Nguyên Phong ôm lấy con mèo nhỏ vào lòng, lạnh lùng lên tiếng. “Dựng một vụ hoả hoạn rồi bắt cóc ả ra khỏi hoàng cung, vùi trong than đỏ nửa ngày.” Hắn vuốt nhẹ bộ lông trắng muốt. “Đến khi vết bỏng lan ra thì cho ả uống xuân dược loại mạnh nhất, vứt ả vào chuồng ngựa, ba ngày sau mang cho hổ đói làm mồi.”
“Tuân lệnh.”
“Nếu như Ngọc Dao có thích thêm vào tình tiết nào thì cứ tuỳ ý nàng ta, miễn là không để ả chết trước khi quá trình kết thúc.”
Chiếc bóng xám vừa chực rời đi đã nghe tiếng gọi phía sau.
“Khoan đã, gọi Thuỷ Trúc đến đây cho ta.” Lê Nguyên Phong như sực nhớ ra điều gì đó.
“Dạ, chủ nhân.”
Không lâu sau đó, một cô gái áo xanh chừng hai mươi tuổi, trên người thoang thoảng hương hoa nhài thướt tha bước đến trước cửa phòng.
“Chủ nhân gọi thuộc hạ đến đây có gì căn dặn?”
“Bức thư của Trần Lâm Nguyệt có còn ở chỗ ngươi không?”
“Một vật quan trọng như thế, Thuỷ Trúc làm sao dám làm mất.” Nàng ta mỉm cười đáp.
Nói rồi, cô gái áo xanh nhanh chóng bày giấy mực lên bàn, quan sát kĩ lưỡng bức thư trước mặt rồi mới đặt bút. Loáng một cái, một bức thư khác đã được thảo ra, nét chữ so với bức thư kia giống nhau như hai giọt nước.
“Giao bức thư này đến nhà họ Lý. Không được để thuộc hạ của Lý Thiệu Minh phát hiện ra người đưa thư, nhưng phải khiến họ nghĩ người nhờ đưa thư là phụ nữ.” Lê Nguyên Phong căn dặn một cách cẩn thận.
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Việc của Trần Lâm Nguyệt, không ai giải quyết tốt bằng Lý Thiệu Minh.
…
Khi hai ngươi kia đều đã rời đi, Lê Nguyên Phong mới bước đến bên bàn, cầm lấy chén thuốc vẫn còn đang ấm. Hắn uống lấy một ngụm, sau đó dùng ống tre truyền xuống miệng thiếu nữ trên giường.
“Ú à, nàng có tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được ai quân tử như ta đâu.”
Đôi mi Hạ Vy chớp nhẹ. Một cơn ho sặc sụa truyền đến, khiến số thuốc trong miệng nàng tràn xuống cổ.
“Thì ra câu nói kia có tác dụng đến vậy sao?” Hắn vừa mỉm cười, vừa lấy khăn lau cổ áo cho nàng. “Hừm, biết thế ta đã tâng bốc bản thân từ sớm.”
Nàng từ từ mở mắt ra, sau đó lại nheo mắt lại. Do lâu ngày không nhìn thấy ánh sáng nên thị lực nàng nhất thời có chút mơ mơ hồ hồ.
“Ú!”
“Nguyên Phong?”
Tuy hiện tại nàng không nhìn rõ được gương mặt của hắn, nhưng giọng nói kia thì không lẫn vào đâu được. Lúc nãy nhìn thấy hắn, nàng vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, nên không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Giờ gặp lại hắn, bao nhiêu uất nghẹn trong lòng nàng đều tuôn ra hết.
“Tên hentai đáng ghét, bảo là đi một tháng, cuối cùng đến bây giờ mới chịu về. Tôi suýt nữa là xuống làm oshin của Diêm Vương rồi.” Nàng liên tục đấm xuống đùi hắn, nhưng lực không đủ mạnh nên đối với hắn cứ như gãi ngứa. “Mà lúc nãy ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Ú.” Hắn phì cười, dùng tay lau nước mắt cho nàng, vỗ vỗ má nàng mấy cái. “Không phải cuối cùng ta cũng đã về sao, và ngươi vẫn còn sống nhăn răng đấy thôi.” Vừa nói, hắn vừa bế con mèo lông trắng lên trước mặt nàng. “Nhìn xem, ta mang về một tiểu mỹ nhân để bầu bạn với ngươi đây.”
Nàng chớp chớp mắt thêm mấy cái, cuối cùng cũng nhìn rõ được Lê Nguyên Phong và con mèo trên tay hắn.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Sau khi bị sốt ba ngày thì ngươi bắt đầu hôn mê, tính đến giờ thì vừa tròn mười bốn ngày.”
“Mười bốn ngày?” Nàng sửng sốt.
“Phải, là mười bốn ngày.” Hắn hết nghiêng bên trái, lại nghiêng bên phải, chăm chú nhìn nàng. “Chán quá, ngươi ngủ lâu như vậy, giờ cả gò má lẫn ngực đều teo lại, ta biết nựng chỗ nào đây?”
“Ngươi…” Nàng biết mình không đủ sức để đánh hắn đau, nên dùng hết sức tàn mà nhéo vào đùi hắn.
“Mau uống thuốc thôi, không nên để nguội.” Hắn cầm lấy chén thuốc lúc nãy tạm đặt ở đầu giường, múc lên một muỗng. “Thuốc này rất hiếm, chỉ ở hoàng cung Ngoã Lặc mới có. Ta phải vất vả suốt một đêm mới xin được nó về đó.”
“Một đêm với công chúa Ngoã Lặc?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt như hoá đá.
Không thấy hắn phản ứng, nàng lại đi đến kết luận tiếp theo. “Một đêm với hoàng hậu Ngoã Lặc?”
Thấy Lê Nguyên Phong vẫn im lặng, nàng bấm bụng nói ra suy đoán kinh thiên động địa của mình. “Một đêm với thái hậu Ngoã Lặc?”
“Phan Hạ Vy…” Hắn gằn giọng, nét mặt hầm hầm. “Ngươi hoang tưởng thì cũng có mức độ thôi! Ngươi nghĩ hậu cung Ngoã Lặc là cái gì hả? Thuốc này là ta lấy từ chỗ tứ hoàng tử Ngoã Lặc.”
“Tứ hoàng tử?” Nàng bặm môi, nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh. “Nguyên Phong, ta không ngờ ngươi tốt với ta đến vậy, vì cứu ta mà không ngại mang thân báo đáp tứ hoàng tử.”
“Ta có thể lập tức bóp chết ngươi, tin không?” Hắn nghiến răng, giọng nói đầy sát khí.
“Ta chỉ đùa một chút thôi mà, lâu lắm rồi không có ai cho ta trêu chọc.” Nàng chuyển sang giọng nịnh bợ.
Hắn tặc lưỡi, cốc vào trán nàng một cái. “Uống hết thuốc rồi hãy nói.”
Thuốc được pha sẵn với mật ong, lại có một chút tinh dầu bạc hà nên nàng uống một chút đã hết veo. Lúc bị phục kích dưới hồ, nàng cứ tưởng số mình đã tận, không làm con oshin của Diêm Vương thì cũng làm người quét rác của vua Thuỷ Tề. Không ngờ, nàng còn có thể tỉnh dậy, chỉ là vẫn không thể trở về thế giới của mình.
*******
Trong hậu cung hiện nay không ai là không biết đến lời đồn về hồn ma của Trần hoàng hậu.
Nghe nói, Trần hoàng hậu thường xuất hiện lúc giữa đêm, ôm một đưa trẻ sơ sinh, đứng dưới đình Phong Nguyệt hát một khúc hát ru rất đỗi thê lương. Lại có người bảo, Trần hoàng hậu vẫn còn nhung nhớ khuê phòng của mình, nên đêm đêm lại trở về gây ác mộng khiến tân hoàng hậu không thể nào yên giấc. Vài cung nữ đã từng tận mắt chứng kiến bóng người sáng rực xuất hiện sau bức màn, còn những thái giám quét dọn hậu cung vào sáng sớm thì phát hiện dấu chân đẫm nước ở đình Phong Nguyệt, dường như xuất phát từ dưới hồ, rồi trở về cũng dưới hồ.
Tóm lại, người ta cho rằng Trần hoàng hậu chết oan nên muốn trở về tìm người báo oán. Ngay cả hoàng đế vốn không tin dị đoan, nay thấy người người lo lâu mà lệnh cấm bàn tán cũng không trấn an được bao nhiêu, cũng miễn cưỡng gọi đạo sĩ vào cung.
Đêm khuya, trước hồ Vọng Nguyệt, hàng trăm cung nữ thái giám túm tụm đứng xem đạo sĩ làm pháp sự. Sau một hồi rung chuông, đốt nến, niệm chú liên hồi, đạo sĩ bắt đầu dùng tiền đồng để giao tiếp với người quá cố.
“ Trần hoàng hậu, có phải người còn điều gì oan khuất?” Đạo sĩ vừa kéo dài giọng, vừa cầm một hộp gỗ chứa tiền đồng thảy lên chiếc khay màu đỏ.
“Trời, mặt chữ hết kìa!” Mọi người nhao nhao lên.
Cả hai mươi đồng tiền rơi xuống đều là mặt chữ, không khỏi khiến ngươi ta kinh hãi.
“Nếu có oan tình, xin hoàng hậu hãy hiện thân!”
Hiện thân? Tức là hồn ma xuất hiện?
Ý nghĩ ấy khiến mọi người đều thấy lạnh sống lưng. Hàng trăm đôi mắt sợ sệt nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng đều tập trung ở một đốm sáng giữa Vọng Nguyệt hồ.
Đốm sáng ấy dần dần hiện rõ thành hình một bàn tay, rồi một cánh tay, cuối cùng là nửa thân trên của một phụ nữ với mái tóc dài, đang từ từ trôi dạt vào bờ. Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người đều rú lên, không ít cung nữ yếu tim ngất xỉu.
Thế nhưng, chưa đến được bờ, hồn ma ấy đã biến đi.
“Đã quá giờ thiêng, có lẽ đêm mai Trần hoàng hậu mới có thể trở về.” Đạo sĩ nói.
Trường Hạ đứng giữa đám đông, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Một bàn tay lạnh lẽo thình lình đặt lên vai nàng ta, khiến tim nàng ta suýt nhảy ra ngoài.
“Về thôi, không lẽ chị muốn đợi hồn ma xuất hiện nữa sao?” Trường Thu lên tiếng.
“Lúc nãy là em đặt tay lên vai chị?” Trường Hạ nói, tim vẫn còn loạn nhịp.
“Làm gì có, em mới chen từ phía sau lên đây thôi. Có việc gì à?”
“Không…không có gì.”
“Chúng ta tuy là thường xuyên kề cận hầu hạ Trần hoàng hậu, nhưng không làm gì sai thì nửa đêm ma gõ cửa cũng không cần phải sợ. Chị nghĩ có đúng không?”
“Phải…phải.” Trường Hạ gật gật đầu.
Hai người cầm đèn lồng trở về Cung Trường Lạc. Trên đường đi, hai bên lùm cây vang lên tiếng gió rít đầy rùng rợn. Bước chân hai cô cung nữ vì thế mà mỗi lúc một nhanh.
…
Cung Hưng Long,
Lê Ứng Thiên ngồi đối diện Lê Mạc, ung dung thưởng thức trà.
Sự chuẩn bị tỉ mỉ của Đông Vũ hôm khiến Lê Ứng Thiên cũng có chút thắc mắc, không biết mấy tháng nay có phải con người này giả ngu giả dại hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, phản ứng của mọi người trong buổi làm pháp sự đêm nay khiến hắn rất đỗi hài lòng.
Trước đây, Lê Ứng Thiên từng đào tạo một dàn đạo sĩ để cống nạp cho Phi Long hoàng triều, nên hôm nay tìm một đạo sĩ đưa vào cung là một chuyện không khó khăn gì. Những đồng tiền mà gã đạo sĩ tung xuống khay, thật ra đều đã sớm được đúc sẵn hai mặt giống hệt nhau. Hồn ma giữa hồ cũng vốn là một thủ hạ của hắn xoã tóc rũ rượi, toàn thân được quét một lớp bột lân tinh trộn lẫn với keo không thấm nước. Lúc gần đến bờ, hồn ma giả ấy chỉ cần dần dần lặn xuống dưới đám lá sen dày đặc, là xem như biến mất, kết thúc màn trình diễn của mình. Ngay cả âm thanh từ bụi cây cũng là do người của hắn nấp bên trong thổi sáo mà ra.
Dĩ nhiên, ngay từ đầu màn pháp sự này, Trường Thu cũng đã được hắn sắp xếp để cùng diễn kịch.
Uống xong chén trà, Lê Ứng Thiên và Lê Mạc bước ra khỏi Cung Hưng Long. Nếu đợi đến ngày mai, thái hậu có thể sẽ nghi ngờ, có đủ thời gian đối phó. Những đại thần cần có mặt cũng đã tập hợp bên ngoài, chờ thời điểm vạch mặt chủ mưu vụ mưu hại long chủng của Vân phi, người vừa được tấn phong làm hoàng hậu. Mãi đến lúc này, Lê Ứng Thiên mới nói rõ cho họ biết phương pháp của mình.
Loại trầm hương tẩm cà độc dược đặt trong phòng ngủ của Trường Hạ có lẽ đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.
*******
Cung Trường Lạc,
“Chị Trường Hạ, hoàng hậu nương nương muốn ăn khuya, chị đến ngự thiện phòng cho người chuẩn bị nha.” Trường Thu gõ gõ cửa phòng, nói lớn.
“Một mình chị?” Trường Hạ sắc mặt mệt mỏi bước ra mở cửa.
“Em biết giờ không phải phiên trực của chị, nhưng mọi người ở đây đều bận cả rồi.”
“Ừ.” Trường Hạ miễn cưỡng gật đầu.
Trường Thu đi rồi, Trường Hạ mới một mình run run cầm đèn lồng, vừa đi vừa lẩm bẩm tụng kinh. Hai bàn tay chẳng hiểu sao lạnh ngắt.
Trong tiếng lá cây xào xạc hai bên đường, loáng thoáng vang lên tiếng hát ru rất khẽ hoà lẫn cùng tiếng khóc than ri rỉ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn nến trong chiếc đèn lồng đột nhiên tắt ngấm. Tiếng khóc, sau đó, lại càng vang lên rõ rệt hơn.
Giữa bốn bề tăm tối, những đóm lửa bay lơ lửng lần lượt hiện lên, tạo nên một cảnh tượng ma quái kinh người. Cảnh vật trước mắt như hoà vào nhau, khiến đầu Trường Hạ càng lúc càng choáng váng, ngực nghẹn lại như bị ai ép chặt.
Nàng ta cuống cuồng ném chiếc đèn lồng sang một bên, cố chạy thật nhanh, nhưng càng chạy, những đốm lửa kia lại càng đuổi sát theo.
Chạy chưa được mấy bước, bàn chân nàng ta đã vấp phải một viên sỏi, cả thân người đổ nhào về phía trước. Sau lưng nàng ta, nhẹ nhàng như gió, một hồn ma sáng rực tóc phủ nửa mặt đã từ từ lướt đến.
“Tại sao lại hãm hại ta…”
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng…” Trường Hạ bật khóc, tay chân cuống quýt lên, thân thể không hiểu sao chẳng còn chút sức lực nào để chạy. Cả người đều khó chịu, muốn nôn như nôn không được.
“Trả mạng lại cho ta…” Giọng nói cất lên càng lúc càng thảm thiết.
“Nương nương tha mạng, nô tì chỉ bị ép buộc thôi, nô tì không cố ý hại nương nương.” Nàng ta dập đầu tiên tục, đến nỗi trán cũng bắt đầu rướm máu.
“Chính ngươi đã giấu thuốc vu oan cho ta, khiến ta oan ức phải tự vẫn, một xác hai mạng…”
Trường Hạ nghe thấy thế, lại càng khóc to hơn.
“Nương nương, người muốn báo thù xin hãy tìm Vân phi, là Vân phi đã ép nô tì.”
Lê Ứng Thiên đứng sau vách tường, bàn tay như đông cứng lại.
Chú thích:
1/ Bột lân tinh: là bột dạ quang, có khả năng phát sáng trong bóng tối.
2/ Đóm lửa bay lơ lửng là hiện tượng mà dân gian gọi là ma trơi. Tại các nghĩa địa, khi xác chết bị thối rữa do vi sinh vật hoạt động, thì ở não người chứa lượng photpho được giải phóng dưới dạng PH3 có lẫn P2H4. Photphin(PH3) và diphotphin(P2H4), P2H4 là chất có khả năng tự cháy trong không khí, khi cháy nó tạo ra nhiệt lượng làm tăng nhiệt độ lên đến khoảng 1500C thì PH3 tiếp tục cháy và tạo ra ngọn lửa ma trơi. Vì ma trơi chỉ là một đốm lửa nên khi một người chạy, áp suất ở khu vực người đó chạy giảm, đốm lửa sẽ chuyển động theo.
3/ Cà độc dược: tên khoa học la Datura metel, còn gọi là mạn đà la. Các alcaloid cà độc dược làm liệt đối giao cảm thần kinh. Khi bị ngộ độc cà độc dược, bệnh nhân sẽ có triệu chứng: khô miệng, khô da, táo bón, nở đồng tử, tăng nhãn áp (hoa mắt), tim đập nhanh. Tác động trên hệ thần kinh trung ương, alcaloid cà độc dược gây bồn chồn, lo âu, ảo giác, hoang tưởng có thể la hét, hành động như người điên, nên dân gian cũng gọi là Cà điên.
“Ú à, xem hôm nay ta đem món gì đến cho nàng đây.” Vừa nói, Lê Nguyên Phong vừa dịu dàng đưa tay vuốt tóc thiếu nữ say đang ngủ trên giường. “Nếu nàng còn không tỉnh dậy, ta sẽ cho mỹ nhân mèo ăn hết.”
Hắn vỗ nhẹ má nàng, ánh mắt có một tia thất vọng thoáng qua khi cơ thể nàng vẫn không có chút phản ứng nào. Con mèo thèm thuồng nhìn đĩa lươn thơm nức đang bốc khói, nũng nịu dụi dụi vào lòng hắn, dường như đang mong hắn hồi tâm chuyển ý. Nhìn xuống đôi mắt hau háu của con mèo nhỏ, hắn dịu giọng.
“Nếu đến trưa nàng ấy vẫn không tỉnh, đĩa lươn đó sẽ là của ngươi.”
Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi có một chiếc bóng áo xám vừa mới lướt qua.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.” Chiếc bóng nhẹ nhàng phóng vào phòng, quỳ xuống trước Lê Nguyên Phong chừng bảy bước chân.
“Đã có kết quả điều tra chưa?”
“Bẩm chủ nhân, chúng thuộc hạ đã xác nhận được thủ phạm tấn công hoàng hậu dưới hồ Vọng Nguyệt. Ngọc Dao tiểu thư sai thuộc hạ đến hỏi ý kiến chủ nhân.”
Lê Nguyên Phong ôm lấy con mèo nhỏ vào lòng, lạnh lùng lên tiếng. “Dựng một vụ hoả hoạn rồi bắt cóc ả ra khỏi hoàng cung, vùi trong than đỏ nửa ngày.” Hắn vuốt nhẹ bộ lông trắng muốt. “Đến khi vết bỏng lan ra thì cho ả uống xuân dược loại mạnh nhất, vứt ả vào chuồng ngựa, ba ngày sau mang cho hổ đói làm mồi.”
“Tuân lệnh.”
“Nếu như Ngọc Dao có thích thêm vào tình tiết nào thì cứ tuỳ ý nàng ta, miễn là không để ả chết trước khi quá trình kết thúc.”
Chiếc bóng xám vừa chực rời đi đã nghe tiếng gọi phía sau.
“Khoan đã, gọi Thuỷ Trúc đến đây cho ta.” Lê Nguyên Phong như sực nhớ ra điều gì đó.
“Dạ, chủ nhân.”
Không lâu sau đó, một cô gái áo xanh chừng hai mươi tuổi, trên người thoang thoảng hương hoa nhài thướt tha bước đến trước cửa phòng.
“Chủ nhân gọi thuộc hạ đến đây có gì căn dặn?”
“Bức thư của Trần Lâm Nguyệt có còn ở chỗ ngươi không?”
“Một vật quan trọng như thế, Thuỷ Trúc làm sao dám làm mất.” Nàng ta mỉm cười đáp.
Nói rồi, cô gái áo xanh nhanh chóng bày giấy mực lên bàn, quan sát kĩ lưỡng bức thư trước mặt rồi mới đặt bút. Loáng một cái, một bức thư khác đã được thảo ra, nét chữ so với bức thư kia giống nhau như hai giọt nước.
“Giao bức thư này đến nhà họ Lý. Không được để thuộc hạ của Lý Thiệu Minh phát hiện ra người đưa thư, nhưng phải khiến họ nghĩ người nhờ đưa thư là phụ nữ.” Lê Nguyên Phong căn dặn một cách cẩn thận.
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Việc của Trần Lâm Nguyệt, không ai giải quyết tốt bằng Lý Thiệu Minh.
…
Khi hai ngươi kia đều đã rời đi, Lê Nguyên Phong mới bước đến bên bàn, cầm lấy chén thuốc vẫn còn đang ấm. Hắn uống lấy một ngụm, sau đó dùng ống tre truyền xuống miệng thiếu nữ trên giường.
“Ú à, nàng có tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được ai quân tử như ta đâu.”
Đôi mi Hạ Vy chớp nhẹ. Một cơn ho sặc sụa truyền đến, khiến số thuốc trong miệng nàng tràn xuống cổ.
“Thì ra câu nói kia có tác dụng đến vậy sao?” Hắn vừa mỉm cười, vừa lấy khăn lau cổ áo cho nàng. “Hừm, biết thế ta đã tâng bốc bản thân từ sớm.”
Nàng từ từ mở mắt ra, sau đó lại nheo mắt lại. Do lâu ngày không nhìn thấy ánh sáng nên thị lực nàng nhất thời có chút mơ mơ hồ hồ.
“Ú!”
“Nguyên Phong?”
Tuy hiện tại nàng không nhìn rõ được gương mặt của hắn, nhưng giọng nói kia thì không lẫn vào đâu được. Lúc nãy nhìn thấy hắn, nàng vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, nên không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Giờ gặp lại hắn, bao nhiêu uất nghẹn trong lòng nàng đều tuôn ra hết.
“Tên hentai đáng ghét, bảo là đi một tháng, cuối cùng đến bây giờ mới chịu về. Tôi suýt nữa là xuống làm oshin của Diêm Vương rồi.” Nàng liên tục đấm xuống đùi hắn, nhưng lực không đủ mạnh nên đối với hắn cứ như gãi ngứa. “Mà lúc nãy ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Ú.” Hắn phì cười, dùng tay lau nước mắt cho nàng, vỗ vỗ má nàng mấy cái. “Không phải cuối cùng ta cũng đã về sao, và ngươi vẫn còn sống nhăn răng đấy thôi.” Vừa nói, hắn vừa bế con mèo lông trắng lên trước mặt nàng. “Nhìn xem, ta mang về một tiểu mỹ nhân để bầu bạn với ngươi đây.”
Nàng chớp chớp mắt thêm mấy cái, cuối cùng cũng nhìn rõ được Lê Nguyên Phong và con mèo trên tay hắn.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Sau khi bị sốt ba ngày thì ngươi bắt đầu hôn mê, tính đến giờ thì vừa tròn mười bốn ngày.”
“Mười bốn ngày?” Nàng sửng sốt.
“Phải, là mười bốn ngày.” Hắn hết nghiêng bên trái, lại nghiêng bên phải, chăm chú nhìn nàng. “Chán quá, ngươi ngủ lâu như vậy, giờ cả gò má lẫn ngực đều teo lại, ta biết nựng chỗ nào đây?”
“Ngươi…” Nàng biết mình không đủ sức để đánh hắn đau, nên dùng hết sức tàn mà nhéo vào đùi hắn.
“Mau uống thuốc thôi, không nên để nguội.” Hắn cầm lấy chén thuốc lúc nãy tạm đặt ở đầu giường, múc lên một muỗng. “Thuốc này rất hiếm, chỉ ở hoàng cung Ngoã Lặc mới có. Ta phải vất vả suốt một đêm mới xin được nó về đó.”
“Một đêm với công chúa Ngoã Lặc?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt như hoá đá.
Không thấy hắn phản ứng, nàng lại đi đến kết luận tiếp theo. “Một đêm với hoàng hậu Ngoã Lặc?”
Thấy Lê Nguyên Phong vẫn im lặng, nàng bấm bụng nói ra suy đoán kinh thiên động địa của mình. “Một đêm với thái hậu Ngoã Lặc?”
“Phan Hạ Vy…” Hắn gằn giọng, nét mặt hầm hầm. “Ngươi hoang tưởng thì cũng có mức độ thôi! Ngươi nghĩ hậu cung Ngoã Lặc là cái gì hả? Thuốc này là ta lấy từ chỗ tứ hoàng tử Ngoã Lặc.”
“Tứ hoàng tử?” Nàng bặm môi, nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh. “Nguyên Phong, ta không ngờ ngươi tốt với ta đến vậy, vì cứu ta mà không ngại mang thân báo đáp tứ hoàng tử.”
“Ta có thể lập tức bóp chết ngươi, tin không?” Hắn nghiến răng, giọng nói đầy sát khí.
“Ta chỉ đùa một chút thôi mà, lâu lắm rồi không có ai cho ta trêu chọc.” Nàng chuyển sang giọng nịnh bợ.
Hắn tặc lưỡi, cốc vào trán nàng một cái. “Uống hết thuốc rồi hãy nói.”
Thuốc được pha sẵn với mật ong, lại có một chút tinh dầu bạc hà nên nàng uống một chút đã hết veo. Lúc bị phục kích dưới hồ, nàng cứ tưởng số mình đã tận, không làm con oshin của Diêm Vương thì cũng làm người quét rác của vua Thuỷ Tề. Không ngờ, nàng còn có thể tỉnh dậy, chỉ là vẫn không thể trở về thế giới của mình.
*******
Trong hậu cung hiện nay không ai là không biết đến lời đồn về hồn ma của Trần hoàng hậu.
Nghe nói, Trần hoàng hậu thường xuất hiện lúc giữa đêm, ôm một đưa trẻ sơ sinh, đứng dưới đình Phong Nguyệt hát một khúc hát ru rất đỗi thê lương. Lại có người bảo, Trần hoàng hậu vẫn còn nhung nhớ khuê phòng của mình, nên đêm đêm lại trở về gây ác mộng khiến tân hoàng hậu không thể nào yên giấc. Vài cung nữ đã từng tận mắt chứng kiến bóng người sáng rực xuất hiện sau bức màn, còn những thái giám quét dọn hậu cung vào sáng sớm thì phát hiện dấu chân đẫm nước ở đình Phong Nguyệt, dường như xuất phát từ dưới hồ, rồi trở về cũng dưới hồ.
Tóm lại, người ta cho rằng Trần hoàng hậu chết oan nên muốn trở về tìm người báo oán. Ngay cả hoàng đế vốn không tin dị đoan, nay thấy người người lo lâu mà lệnh cấm bàn tán cũng không trấn an được bao nhiêu, cũng miễn cưỡng gọi đạo sĩ vào cung.
Đêm khuya, trước hồ Vọng Nguyệt, hàng trăm cung nữ thái giám túm tụm đứng xem đạo sĩ làm pháp sự. Sau một hồi rung chuông, đốt nến, niệm chú liên hồi, đạo sĩ bắt đầu dùng tiền đồng để giao tiếp với người quá cố.
“ Trần hoàng hậu, có phải người còn điều gì oan khuất?” Đạo sĩ vừa kéo dài giọng, vừa cầm một hộp gỗ chứa tiền đồng thảy lên chiếc khay màu đỏ.
“Trời, mặt chữ hết kìa!” Mọi người nhao nhao lên.
Cả hai mươi đồng tiền rơi xuống đều là mặt chữ, không khỏi khiến ngươi ta kinh hãi.
“Nếu có oan tình, xin hoàng hậu hãy hiện thân!”
Hiện thân? Tức là hồn ma xuất hiện?
Ý nghĩ ấy khiến mọi người đều thấy lạnh sống lưng. Hàng trăm đôi mắt sợ sệt nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng đều tập trung ở một đốm sáng giữa Vọng Nguyệt hồ.
Đốm sáng ấy dần dần hiện rõ thành hình một bàn tay, rồi một cánh tay, cuối cùng là nửa thân trên của một phụ nữ với mái tóc dài, đang từ từ trôi dạt vào bờ. Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người đều rú lên, không ít cung nữ yếu tim ngất xỉu.
Thế nhưng, chưa đến được bờ, hồn ma ấy đã biến đi.
“Đã quá giờ thiêng, có lẽ đêm mai Trần hoàng hậu mới có thể trở về.” Đạo sĩ nói.
Trường Hạ đứng giữa đám đông, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Một bàn tay lạnh lẽo thình lình đặt lên vai nàng ta, khiến tim nàng ta suýt nhảy ra ngoài.
“Về thôi, không lẽ chị muốn đợi hồn ma xuất hiện nữa sao?” Trường Thu lên tiếng.
“Lúc nãy là em đặt tay lên vai chị?” Trường Hạ nói, tim vẫn còn loạn nhịp.
“Làm gì có, em mới chen từ phía sau lên đây thôi. Có việc gì à?”
“Không…không có gì.”
“Chúng ta tuy là thường xuyên kề cận hầu hạ Trần hoàng hậu, nhưng không làm gì sai thì nửa đêm ma gõ cửa cũng không cần phải sợ. Chị nghĩ có đúng không?”
“Phải…phải.” Trường Hạ gật gật đầu.
Hai người cầm đèn lồng trở về Cung Trường Lạc. Trên đường đi, hai bên lùm cây vang lên tiếng gió rít đầy rùng rợn. Bước chân hai cô cung nữ vì thế mà mỗi lúc một nhanh.
…
Cung Hưng Long,
Lê Ứng Thiên ngồi đối diện Lê Mạc, ung dung thưởng thức trà.
Sự chuẩn bị tỉ mỉ của Đông Vũ hôm khiến Lê Ứng Thiên cũng có chút thắc mắc, không biết mấy tháng nay có phải con người này giả ngu giả dại hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, phản ứng của mọi người trong buổi làm pháp sự đêm nay khiến hắn rất đỗi hài lòng.
Trước đây, Lê Ứng Thiên từng đào tạo một dàn đạo sĩ để cống nạp cho Phi Long hoàng triều, nên hôm nay tìm một đạo sĩ đưa vào cung là một chuyện không khó khăn gì. Những đồng tiền mà gã đạo sĩ tung xuống khay, thật ra đều đã sớm được đúc sẵn hai mặt giống hệt nhau. Hồn ma giữa hồ cũng vốn là một thủ hạ của hắn xoã tóc rũ rượi, toàn thân được quét một lớp bột lân tinh trộn lẫn với keo không thấm nước. Lúc gần đến bờ, hồn ma giả ấy chỉ cần dần dần lặn xuống dưới đám lá sen dày đặc, là xem như biến mất, kết thúc màn trình diễn của mình. Ngay cả âm thanh từ bụi cây cũng là do người của hắn nấp bên trong thổi sáo mà ra.
Dĩ nhiên, ngay từ đầu màn pháp sự này, Trường Thu cũng đã được hắn sắp xếp để cùng diễn kịch.
Uống xong chén trà, Lê Ứng Thiên và Lê Mạc bước ra khỏi Cung Hưng Long. Nếu đợi đến ngày mai, thái hậu có thể sẽ nghi ngờ, có đủ thời gian đối phó. Những đại thần cần có mặt cũng đã tập hợp bên ngoài, chờ thời điểm vạch mặt chủ mưu vụ mưu hại long chủng của Vân phi, người vừa được tấn phong làm hoàng hậu. Mãi đến lúc này, Lê Ứng Thiên mới nói rõ cho họ biết phương pháp của mình.
Loại trầm hương tẩm cà độc dược đặt trong phòng ngủ của Trường Hạ có lẽ đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.
*******
Cung Trường Lạc,
“Chị Trường Hạ, hoàng hậu nương nương muốn ăn khuya, chị đến ngự thiện phòng cho người chuẩn bị nha.” Trường Thu gõ gõ cửa phòng, nói lớn.
“Một mình chị?” Trường Hạ sắc mặt mệt mỏi bước ra mở cửa.
“Em biết giờ không phải phiên trực của chị, nhưng mọi người ở đây đều bận cả rồi.”
“Ừ.” Trường Hạ miễn cưỡng gật đầu.
Trường Thu đi rồi, Trường Hạ mới một mình run run cầm đèn lồng, vừa đi vừa lẩm bẩm tụng kinh. Hai bàn tay chẳng hiểu sao lạnh ngắt.
Trong tiếng lá cây xào xạc hai bên đường, loáng thoáng vang lên tiếng hát ru rất khẽ hoà lẫn cùng tiếng khóc than ri rỉ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn nến trong chiếc đèn lồng đột nhiên tắt ngấm. Tiếng khóc, sau đó, lại càng vang lên rõ rệt hơn.
Giữa bốn bề tăm tối, những đóm lửa bay lơ lửng lần lượt hiện lên, tạo nên một cảnh tượng ma quái kinh người. Cảnh vật trước mắt như hoà vào nhau, khiến đầu Trường Hạ càng lúc càng choáng váng, ngực nghẹn lại như bị ai ép chặt.
Nàng ta cuống cuồng ném chiếc đèn lồng sang một bên, cố chạy thật nhanh, nhưng càng chạy, những đốm lửa kia lại càng đuổi sát theo.
Chạy chưa được mấy bước, bàn chân nàng ta đã vấp phải một viên sỏi, cả thân người đổ nhào về phía trước. Sau lưng nàng ta, nhẹ nhàng như gió, một hồn ma sáng rực tóc phủ nửa mặt đã từ từ lướt đến.
“Tại sao lại hãm hại ta…”
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng…” Trường Hạ bật khóc, tay chân cuống quýt lên, thân thể không hiểu sao chẳng còn chút sức lực nào để chạy. Cả người đều khó chịu, muốn nôn như nôn không được.
“Trả mạng lại cho ta…” Giọng nói cất lên càng lúc càng thảm thiết.
“Nương nương tha mạng, nô tì chỉ bị ép buộc thôi, nô tì không cố ý hại nương nương.” Nàng ta dập đầu tiên tục, đến nỗi trán cũng bắt đầu rướm máu.
“Chính ngươi đã giấu thuốc vu oan cho ta, khiến ta oan ức phải tự vẫn, một xác hai mạng…”
Trường Hạ nghe thấy thế, lại càng khóc to hơn.
“Nương nương, người muốn báo thù xin hãy tìm Vân phi, là Vân phi đã ép nô tì.”
Lê Ứng Thiên đứng sau vách tường, bàn tay như đông cứng lại.
Chú thích:
1/ Bột lân tinh: là bột dạ quang, có khả năng phát sáng trong bóng tối.
2/ Đóm lửa bay lơ lửng là hiện tượng mà dân gian gọi là ma trơi. Tại các nghĩa địa, khi xác chết bị thối rữa do vi sinh vật hoạt động, thì ở não người chứa lượng photpho được giải phóng dưới dạng PH3 có lẫn P2H4. Photphin(PH3) và diphotphin(P2H4), P2H4 là chất có khả năng tự cháy trong không khí, khi cháy nó tạo ra nhiệt lượng làm tăng nhiệt độ lên đến khoảng 1500C thì PH3 tiếp tục cháy và tạo ra ngọn lửa ma trơi. Vì ma trơi chỉ là một đốm lửa nên khi một người chạy, áp suất ở khu vực người đó chạy giảm, đốm lửa sẽ chuyển động theo.
3/ Cà độc dược: tên khoa học la Datura metel, còn gọi là mạn đà la. Các alcaloid cà độc dược làm liệt đối giao cảm thần kinh. Khi bị ngộ độc cà độc dược, bệnh nhân sẽ có triệu chứng: khô miệng, khô da, táo bón, nở đồng tử, tăng nhãn áp (hoa mắt), tim đập nhanh. Tác động trên hệ thần kinh trung ương, alcaloid cà độc dược gây bồn chồn, lo âu, ảo giác, hoang tưởng có thể la hét, hành động như người điên, nên dân gian cũng gọi là Cà điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook